Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần
Chương 30
Cửa trước mặt đột nhiên mở.
“Anh…”
Đập vào tầm mắt cô là nguyên một con gấu giống như đã từng nhìn thấy. Con gấu lông xanh, biểu cảm lúc nào cũng trừng trừng mắt với người khác. Không đợi Trần Tống Mạn phản ứng, con gấu đã được dí sát vào mặt cô: “Á á!” Trần Tống Mạn suýt nữa mũi miệng đều bị lông gấu bám vào, mém không thở nổi.
Cho tới khi cô ôm con gấu vào lòng, thì Augus mới thôi trêu chọc cô.
“Khụ khụ…” Augus mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, “con này choáng chỗ quá nên đem tặng cô đó.”
Trần Tống Mạn cẩn thận quan sát gấu bông, đột nhiên nhớ tới lần trước Augus từng nghiêm trang nói: “Đây là đồ chơi của tôi.” Thì không nhịn được, bèn cười một tiếng, “chẳng phải anh thiếu nó là sẽ ngủ không được sao?”
Trong mắt Augus giống như có phần tức giận, vành tai ửng đỏ lên: “Đưa cô thì cô lấy đi, thắc mắc cho lắm thì đi tắm cũng cởi đồ.”
Dứt câu, rầm một tiếng, hắn đem cửa phòng đóng lại. Sau đó chưa tới hai giây, hắn lại hùng hồn mở cửa ra, triển lãm một gương mặt lạnh như băng giá: “Chăm sóc nó thật cẩn thận nhá, rụng một cọng lông tôi bóp chết cô!”
Rồi cửa lại đóng sầm lần nữa.
Trần Tống Mạn ôm “quà tặng” ngây ra một chút, rồi bỗng giơ nó lên cao, nhìn cái mặt ngầu như bồn cầu của con gấu, tự nói thì thào: “Chủnhâncủa nhà mi đúng là buồn cười nhất quả đất!”
Tiếp theo, cô ôm nó vào phòng mình. Lông xù của gấu rất là êm ái, khiến cô cứ muốn ôm mãi không thôi. Haizz, Trần Tống Mạn thở dài một tiếng, cô phải nênlàmcách nào để báo đáp đoạn tình cảm này đây?!
Buổi chiều, vài em y tá tụm bốn tụm năm ở phòngbệnhcủa Trần Tống Mạn mà đánh bài.
“Gái ăn gian!” Trương Tiểu Hồng thét lớn, còn chỉ chỉ vào bài đang cầm trên tay của cô, bộ mặt đầy hung dữ, “nãy chị mới thấy em có ba lá, giờ chị còn một lá là sao?”
Chị Hồng đứng lên giũ giũ ga giường: “Khai mau, gái giấu bài ở chỗ nào đấy?”
Trần Tống Mạn dùng ánh mắt vô tội nhìn Trương Tiểu Hồng: “Em có ăn gian đâu, cũng không có giấu, chắc là chị trông gà hóa cuốc mà thôi.”
“Chị mà trông gà hóa cuốc à?” Trương Tiểu Hồng hếch cằm tự đại, “hai con mắt chị đây có độ phân giải là 5.8 mà lại nhìn lầm gái ư?”
“Gió mạnh quá, ai đang chém đấy?” Trần Tống Mạn thảng thốt kêu to, “5.8 thì chắc mắt chị là tia X quang rồi!”
Trương Tiểu Hồng thấy cô mặt dày quá thể nên liền xắn tay áo lên: “Lại đây, chị phải khám người cô em mới được.”
“Á!” Trần Tống Mạn thét chói tai nhảy xuống giường, chạy loạn xạ trong phòngbệnh, vừa chạy vừa né tránh móng vuốt của Trương Tiểu Hồng. Khoảnh khắc ấy, nơi đây tràn ngập tiếng cười, các cô y tá nhìn cô chạy tới chạy lui vô cùng náo nhiệt.
Chạy một lúc, Trần Tống Mạn có phần mệt mỏi bèn thở hổn hển nằm vật ra giường, liên tục xua tay đầu hàng vô điều kiện: “Em xin thua!” Cô lấy trong túi áo ra hai lá bài, “trả chị nè, xem như em gian lận. Hộc, không giỡn nữa, để em nghỉ mệt tí.”
Trương Tiểu Hồng lúc này mới buông tha cho cô. Vì thế, tình huống trong phòngbệnhlà biến thành – Trần Tống Mạn thì ngồi trên sofa nhỏ coi TV, còn những người kia thì tiếp tục chơi bài đen đỏ.
Xem vài ba chương trình một lát, Trần Tống Mạn đột nhiên cảm thấy muôn đi toilet, mà toilet trong phòng đã có y tá đóng chiếm rồi cho nên cô không có biện pháp, đành phải vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Hồng rồi cười mỉa: “Chị Hồng ơi, em muốn đi WC, chị có thể đưa em đi không?”
Trương Tiểu Hồng nhìn toilet đã kéo mành, chân mày cũng nhăn lại: “Chờ chị một tí có được không?”
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Đang gấp lắm mà!”
Trương Tiểu Hồng bèn phẩy tay: “Vậy gái đi một mình đi, trở về nhanh đó.” Xét thấybệnhtình của Trần Tống Mạn gần đây mười phần ổn định, biểu hiện ngày thường tốt, cho nên Trương Tiểu Hồng cũng yêntâmđể cô ra cửa. Được phép của tổng tư lệnh, Trần Tống Mạn vội ôm bụng chạy ngay.
Hướng tới cửa toilet chạy được vài chục bước, Trần Tống Mạn chậm rãi dừng lại bước chân, thắt lưng cũng đứng thẳng, hai tay tự nhiên đặt xuống bên sườn. Cô quay đầu nhìn về phía phòngbệnhcủa mình, xác định không có ai theo, cô mới bước thêm hai bước rồi ở một cửa thông bèn chuyển hướng chạy ngược đến hướng khác.
Lúc đứng ở trước nhà kho này, Trần Tống Mạn có chút khẩn trương. Cô chậm rãi đẩy cửa kho ra, quan sát xung quanh, rồi nhìn tới kho hàng. Phải biết rằng lần trước cô tới đây là có Trương Tiểu Hồng, nhưng bây giờ cô lại lén lút chạy tới, hơn nữa còn lừa gạt đám người kia, không khẩn trương mới là chuyện lạ.
Trần Tống Mạn cẩn thận nhớ lại mọi chuyện lần trước mình đã từng thăm dò ở đây, rốt cuộc, gặp được một đống quen thuộc bị vải bố phủ lên, hai mắt cô bỗng nhiên lóe sáng. Đó chính là địa điểm mà cô đã từng ngồi lên che giấu Augus. Hôm nay khi ăn cơm cô chợt phát hiện Augus có điểm rất kỳ lạ, bỗng nhớ tới việc xảy ra ở nhà kho lần trước cũng thực khiến cho người ta hoài nghi.
Ở đây xảy ra vụ án giết người, có rất nhiều thứ Trần Tống Mạn vẫn còn khúc chiết, và mặc dù Giang Hành nhờ cô hỗ trợ dẫn dụ Abel xuất hiện nhưng cô lại theo bản năng muốn bảo vệ Augus. Trước hết cô muốn giải đáp mối nghi ngờ của mình, sau mới yêntâmbảo vệ người bạn tốt kia.
Trần Tống Mạn cần biết, ngày đó Augus có hành động kỳ lạ rốt cuộc là vì cái gì. Hắn tại sao muốn đến nhà kho, vì sao không để Abel xuất hiện, đem chuyện này giải thích cho rõ ràng, vì sao giả trang Abel đi thẩm vấn. Những điều ấy, cô cần phải hiểu rõ.
Trần Tống Mạn lên kế hoạch bước đầu tiên, cũng chính là một bước đầu duy nhất, chính là đến nhà kho để tra xem ngày trước Augus muốnlàmgì. Vì thế Trần Tống Mạn bèn tìm kiếm xung quanh. Tuy rằng cô không biết mình đang tìm gì nhưng dường như trực giác nói cho cô biết tại đây nhất định phải có bí mật. Cô lại dọc theo đống đồ bị vải bố bao phủ, bèn sờ sờ lên. Lạ quá, tạisao cái gì cũng đều không có?
Cô cố bò trườn kiểm tra lần nữa, nhưng rốt cuộc không tìm thấy điều mình đang hoài nghi. Chẳng lẽ cô đatâmrồi ư?
Trần Tống Mạn đang nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài nhà kho vang lên từng đợt bước chân. Từ xa đến gần.
Trần Tống Mạn đâm ra hoảng, giờ phút này nửa người cô thò ra ngoài, nửa người thì nằm bên dưới vải bố, trông buồn cười chết được. Nghe thấy có động tĩnh, cô liền không hề nghĩ ngợi mà chui vào bên trong, ẩn náu kỹ. Sau khilàmchuyện ác xong cô mới tự ý thức rằng, bản thân cô so với Augus lần trước hoàn toàn giống nhau.
Hôm ấy, lúc Augus trốn dưới này khi nghe được bước chân của cô với Trương Tiểu Hồng thì hắn chắc cũng có cảm giác như cô, Trần Tống Mạn cười cười, rồi đem vải bố kéo kéo lại, chừa ra cho mình một khe hở kín đáo đủ có thể nhìn ra ngoài. Tim cô đập rất nhanh, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi cổ, đôi mắt cô ngó chằm chặp bên ngoài cửa kia. Cô khẽ che miệng mình lại, chỉ sợ bản thân không cẩn thận kêu lên thì toi.
Tiếng bước chân xoành xoạch từ nhỏ thành lớn, cuối cùng dừng lại ngay bậc cửa.
Còn cô muốn tắt thở lắm rồi.
Cửa bị đẩy ra, một cô y tá đi tới, ngược hướng với vị trí cô, giống như là đang muốn tìm đồ vật. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng rồi chân mày lại nhíu mặt, vì không biết nàng ta định tìm bao lâu, bởi lẽ thời gian đi vệ sinh cũng không thể kéo dài được. Nếu như lâu quá không quay lại ắt sẽ khiến cho Trương Tiểu Hồng hoài nghi.
Trong lòng cô sốt ruột vô cùng nhưng cố gắng không được phát ra tiếng động. Thời gian càng trôi qua,tâmtrạng cô ngày một lo lắng. Y tá ở bên kia tìm tìm một lát, tựa như là không tìm được gì, bèn đi qua hướng cô. Trần Tống Mạn nhất thời hồn phi phách tán, thân thể theo bản năng rụt về sau, ôm đầu gối ngồi bên trong dịch chuyển, lại dịch chuyển. Sau đó, cô chạm phải một vật khá cứng, lại dày.
Trần Tống Mạn nhăn mặt, tay trái sờ soạng, mới biết được đó là quyển sách, không, là quyển vở mới đúng. Chẳng đợi cô rối rắm quá lâu, y tá kia như đã tìm được đồ mình cần, bèn nhấc chân xoành xoạch ra cửa.
Trần Tống Mạn chờ thêm một lát, mới dùng tay vén vải bò ra, tất nhiên--- cầm theo quyển vở ấy. Cô đứng sửa sang quần áo thật nhanh, đem cuốn vở nhét vào lưng quần, may mắn là đồbệnhnhânthùng thình nên có thể qua mắt được người khác. Không thể trì hoãn quá lâu, Trần Tống Mạn rón rén từ trong nhà kho bước ra, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòngbệnh.
“Gái chơi giờ dây thun à?” Trần Tống Mạn vừa vào cửa thì đã thấy Trương Tiểu Hồng ôm lưng đứng ở trước cửa chờ đón, “ôi thắt lưng chị đau chết mất. Còn tưởng em chưa về thì chị sẽ vào toilet tìm em.”
Trần Tống Mạn cười đau khổ: “Em bị Tào Tháo rượt mà.”
Sắc mặt Trương Tiểu Hồng cũng ôn hòa hơn: “Các em tiếp tục chơi bài đi, chị lên giường tịnh dưỡng đây.” Chị ta vừa nói vừa leo lên giường nằm.
Nhưng trông thấy bộ dáng chật vật của Trần Tống Mạn, Trương Tiểu Hồng và các y tá cũng không còn hứng thú để chơi: “Vậy gái nghỉ ngơi cho đỡ đi nhá, bọn chị trả phòng cho em, tối đến chị đưa cơm em sau.”
Trần Tống Mạn nhắm nghiền mắt, trên trán đều là ‘mô hôi lạnh’, nhìn qua rất đỗi bi thiết.
“Hay chị gọi bác sĩ giúp em nha?” Trương Tiểu Hồng quantâmhỏi.
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Không sao đâu, I’m fine thank you. Nếu em không fine, em sẽ nhờ chị kêu bác sĩ.”
Trương Tiểu Hồng gật đầu, xoay người cùng bọn họ rời khỏi đó, song sắt cũng được hạ xuống, phòngbệnhnháy mắt chỉ còn một mình cô.
Đợi bọn họ hoàn toàn đi khuất, không gian trở nên yên tĩnh, Trần Tống Mạn vốn đang ‘hấp hối’ bỗng vùng lên phi vọt xuống giường, ôm lấy con gấu lông xanh che ở trước mình. Con gấu khá to nên gần như đem Trần Tống Mạn che cả người cô.
Cô lấy trong lưng quần ra, cẩn thận giấu sau lưng con gấu, lật ra trang đầu tiên.
“Tôi là Augus, số thứ tự 156456.”
“Anh…”
Đập vào tầm mắt cô là nguyên một con gấu giống như đã từng nhìn thấy. Con gấu lông xanh, biểu cảm lúc nào cũng trừng trừng mắt với người khác. Không đợi Trần Tống Mạn phản ứng, con gấu đã được dí sát vào mặt cô: “Á á!” Trần Tống Mạn suýt nữa mũi miệng đều bị lông gấu bám vào, mém không thở nổi.
Cho tới khi cô ôm con gấu vào lòng, thì Augus mới thôi trêu chọc cô.
“Khụ khụ…” Augus mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, “con này choáng chỗ quá nên đem tặng cô đó.”
Trần Tống Mạn cẩn thận quan sát gấu bông, đột nhiên nhớ tới lần trước Augus từng nghiêm trang nói: “Đây là đồ chơi của tôi.” Thì không nhịn được, bèn cười một tiếng, “chẳng phải anh thiếu nó là sẽ ngủ không được sao?”
Trong mắt Augus giống như có phần tức giận, vành tai ửng đỏ lên: “Đưa cô thì cô lấy đi, thắc mắc cho lắm thì đi tắm cũng cởi đồ.”
Dứt câu, rầm một tiếng, hắn đem cửa phòng đóng lại. Sau đó chưa tới hai giây, hắn lại hùng hồn mở cửa ra, triển lãm một gương mặt lạnh như băng giá: “Chăm sóc nó thật cẩn thận nhá, rụng một cọng lông tôi bóp chết cô!”
Rồi cửa lại đóng sầm lần nữa.
Trần Tống Mạn ôm “quà tặng” ngây ra một chút, rồi bỗng giơ nó lên cao, nhìn cái mặt ngầu như bồn cầu của con gấu, tự nói thì thào: “Chủnhâncủa nhà mi đúng là buồn cười nhất quả đất!”
Tiếp theo, cô ôm nó vào phòng mình. Lông xù của gấu rất là êm ái, khiến cô cứ muốn ôm mãi không thôi. Haizz, Trần Tống Mạn thở dài một tiếng, cô phải nênlàmcách nào để báo đáp đoạn tình cảm này đây?!
Buổi chiều, vài em y tá tụm bốn tụm năm ở phòngbệnhcủa Trần Tống Mạn mà đánh bài.
“Gái ăn gian!” Trương Tiểu Hồng thét lớn, còn chỉ chỉ vào bài đang cầm trên tay của cô, bộ mặt đầy hung dữ, “nãy chị mới thấy em có ba lá, giờ chị còn một lá là sao?”
Chị Hồng đứng lên giũ giũ ga giường: “Khai mau, gái giấu bài ở chỗ nào đấy?”
Trần Tống Mạn dùng ánh mắt vô tội nhìn Trương Tiểu Hồng: “Em có ăn gian đâu, cũng không có giấu, chắc là chị trông gà hóa cuốc mà thôi.”
“Chị mà trông gà hóa cuốc à?” Trương Tiểu Hồng hếch cằm tự đại, “hai con mắt chị đây có độ phân giải là 5.8 mà lại nhìn lầm gái ư?”
“Gió mạnh quá, ai đang chém đấy?” Trần Tống Mạn thảng thốt kêu to, “5.8 thì chắc mắt chị là tia X quang rồi!”
Trương Tiểu Hồng thấy cô mặt dày quá thể nên liền xắn tay áo lên: “Lại đây, chị phải khám người cô em mới được.”
“Á!” Trần Tống Mạn thét chói tai nhảy xuống giường, chạy loạn xạ trong phòngbệnh, vừa chạy vừa né tránh móng vuốt của Trương Tiểu Hồng. Khoảnh khắc ấy, nơi đây tràn ngập tiếng cười, các cô y tá nhìn cô chạy tới chạy lui vô cùng náo nhiệt.
Chạy một lúc, Trần Tống Mạn có phần mệt mỏi bèn thở hổn hển nằm vật ra giường, liên tục xua tay đầu hàng vô điều kiện: “Em xin thua!” Cô lấy trong túi áo ra hai lá bài, “trả chị nè, xem như em gian lận. Hộc, không giỡn nữa, để em nghỉ mệt tí.”
Trương Tiểu Hồng lúc này mới buông tha cho cô. Vì thế, tình huống trong phòngbệnhlà biến thành – Trần Tống Mạn thì ngồi trên sofa nhỏ coi TV, còn những người kia thì tiếp tục chơi bài đen đỏ.
Xem vài ba chương trình một lát, Trần Tống Mạn đột nhiên cảm thấy muôn đi toilet, mà toilet trong phòng đã có y tá đóng chiếm rồi cho nên cô không có biện pháp, đành phải vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Hồng rồi cười mỉa: “Chị Hồng ơi, em muốn đi WC, chị có thể đưa em đi không?”
Trương Tiểu Hồng nhìn toilet đã kéo mành, chân mày cũng nhăn lại: “Chờ chị một tí có được không?”
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Đang gấp lắm mà!”
Trương Tiểu Hồng bèn phẩy tay: “Vậy gái đi một mình đi, trở về nhanh đó.” Xét thấybệnhtình của Trần Tống Mạn gần đây mười phần ổn định, biểu hiện ngày thường tốt, cho nên Trương Tiểu Hồng cũng yêntâmđể cô ra cửa. Được phép của tổng tư lệnh, Trần Tống Mạn vội ôm bụng chạy ngay.
Hướng tới cửa toilet chạy được vài chục bước, Trần Tống Mạn chậm rãi dừng lại bước chân, thắt lưng cũng đứng thẳng, hai tay tự nhiên đặt xuống bên sườn. Cô quay đầu nhìn về phía phòngbệnhcủa mình, xác định không có ai theo, cô mới bước thêm hai bước rồi ở một cửa thông bèn chuyển hướng chạy ngược đến hướng khác.
Lúc đứng ở trước nhà kho này, Trần Tống Mạn có chút khẩn trương. Cô chậm rãi đẩy cửa kho ra, quan sát xung quanh, rồi nhìn tới kho hàng. Phải biết rằng lần trước cô tới đây là có Trương Tiểu Hồng, nhưng bây giờ cô lại lén lút chạy tới, hơn nữa còn lừa gạt đám người kia, không khẩn trương mới là chuyện lạ.
Trần Tống Mạn cẩn thận nhớ lại mọi chuyện lần trước mình đã từng thăm dò ở đây, rốt cuộc, gặp được một đống quen thuộc bị vải bố phủ lên, hai mắt cô bỗng nhiên lóe sáng. Đó chính là địa điểm mà cô đã từng ngồi lên che giấu Augus. Hôm nay khi ăn cơm cô chợt phát hiện Augus có điểm rất kỳ lạ, bỗng nhớ tới việc xảy ra ở nhà kho lần trước cũng thực khiến cho người ta hoài nghi.
Ở đây xảy ra vụ án giết người, có rất nhiều thứ Trần Tống Mạn vẫn còn khúc chiết, và mặc dù Giang Hành nhờ cô hỗ trợ dẫn dụ Abel xuất hiện nhưng cô lại theo bản năng muốn bảo vệ Augus. Trước hết cô muốn giải đáp mối nghi ngờ của mình, sau mới yêntâmbảo vệ người bạn tốt kia.
Trần Tống Mạn cần biết, ngày đó Augus có hành động kỳ lạ rốt cuộc là vì cái gì. Hắn tại sao muốn đến nhà kho, vì sao không để Abel xuất hiện, đem chuyện này giải thích cho rõ ràng, vì sao giả trang Abel đi thẩm vấn. Những điều ấy, cô cần phải hiểu rõ.
Trần Tống Mạn lên kế hoạch bước đầu tiên, cũng chính là một bước đầu duy nhất, chính là đến nhà kho để tra xem ngày trước Augus muốnlàmgì. Vì thế Trần Tống Mạn bèn tìm kiếm xung quanh. Tuy rằng cô không biết mình đang tìm gì nhưng dường như trực giác nói cho cô biết tại đây nhất định phải có bí mật. Cô lại dọc theo đống đồ bị vải bố bao phủ, bèn sờ sờ lên. Lạ quá, tạisao cái gì cũng đều không có?
Cô cố bò trườn kiểm tra lần nữa, nhưng rốt cuộc không tìm thấy điều mình đang hoài nghi. Chẳng lẽ cô đatâmrồi ư?
Trần Tống Mạn đang nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài nhà kho vang lên từng đợt bước chân. Từ xa đến gần.
Trần Tống Mạn đâm ra hoảng, giờ phút này nửa người cô thò ra ngoài, nửa người thì nằm bên dưới vải bố, trông buồn cười chết được. Nghe thấy có động tĩnh, cô liền không hề nghĩ ngợi mà chui vào bên trong, ẩn náu kỹ. Sau khilàmchuyện ác xong cô mới tự ý thức rằng, bản thân cô so với Augus lần trước hoàn toàn giống nhau.
Hôm ấy, lúc Augus trốn dưới này khi nghe được bước chân của cô với Trương Tiểu Hồng thì hắn chắc cũng có cảm giác như cô, Trần Tống Mạn cười cười, rồi đem vải bố kéo kéo lại, chừa ra cho mình một khe hở kín đáo đủ có thể nhìn ra ngoài. Tim cô đập rất nhanh, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi cổ, đôi mắt cô ngó chằm chặp bên ngoài cửa kia. Cô khẽ che miệng mình lại, chỉ sợ bản thân không cẩn thận kêu lên thì toi.
Tiếng bước chân xoành xoạch từ nhỏ thành lớn, cuối cùng dừng lại ngay bậc cửa.
Còn cô muốn tắt thở lắm rồi.
Cửa bị đẩy ra, một cô y tá đi tới, ngược hướng với vị trí cô, giống như là đang muốn tìm đồ vật. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng rồi chân mày lại nhíu mặt, vì không biết nàng ta định tìm bao lâu, bởi lẽ thời gian đi vệ sinh cũng không thể kéo dài được. Nếu như lâu quá không quay lại ắt sẽ khiến cho Trương Tiểu Hồng hoài nghi.
Trong lòng cô sốt ruột vô cùng nhưng cố gắng không được phát ra tiếng động. Thời gian càng trôi qua,tâmtrạng cô ngày một lo lắng. Y tá ở bên kia tìm tìm một lát, tựa như là không tìm được gì, bèn đi qua hướng cô. Trần Tống Mạn nhất thời hồn phi phách tán, thân thể theo bản năng rụt về sau, ôm đầu gối ngồi bên trong dịch chuyển, lại dịch chuyển. Sau đó, cô chạm phải một vật khá cứng, lại dày.
Trần Tống Mạn nhăn mặt, tay trái sờ soạng, mới biết được đó là quyển sách, không, là quyển vở mới đúng. Chẳng đợi cô rối rắm quá lâu, y tá kia như đã tìm được đồ mình cần, bèn nhấc chân xoành xoạch ra cửa.
Trần Tống Mạn chờ thêm một lát, mới dùng tay vén vải bò ra, tất nhiên--- cầm theo quyển vở ấy. Cô đứng sửa sang quần áo thật nhanh, đem cuốn vở nhét vào lưng quần, may mắn là đồbệnhnhânthùng thình nên có thể qua mắt được người khác. Không thể trì hoãn quá lâu, Trần Tống Mạn rón rén từ trong nhà kho bước ra, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòngbệnh.
“Gái chơi giờ dây thun à?” Trần Tống Mạn vừa vào cửa thì đã thấy Trương Tiểu Hồng ôm lưng đứng ở trước cửa chờ đón, “ôi thắt lưng chị đau chết mất. Còn tưởng em chưa về thì chị sẽ vào toilet tìm em.”
Trần Tống Mạn cười đau khổ: “Em bị Tào Tháo rượt mà.”
Sắc mặt Trương Tiểu Hồng cũng ôn hòa hơn: “Các em tiếp tục chơi bài đi, chị lên giường tịnh dưỡng đây.” Chị ta vừa nói vừa leo lên giường nằm.
Nhưng trông thấy bộ dáng chật vật của Trần Tống Mạn, Trương Tiểu Hồng và các y tá cũng không còn hứng thú để chơi: “Vậy gái nghỉ ngơi cho đỡ đi nhá, bọn chị trả phòng cho em, tối đến chị đưa cơm em sau.”
Trần Tống Mạn nhắm nghiền mắt, trên trán đều là ‘mô hôi lạnh’, nhìn qua rất đỗi bi thiết.
“Hay chị gọi bác sĩ giúp em nha?” Trương Tiểu Hồng quantâmhỏi.
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Không sao đâu, I’m fine thank you. Nếu em không fine, em sẽ nhờ chị kêu bác sĩ.”
Trương Tiểu Hồng gật đầu, xoay người cùng bọn họ rời khỏi đó, song sắt cũng được hạ xuống, phòngbệnhnháy mắt chỉ còn một mình cô.
Đợi bọn họ hoàn toàn đi khuất, không gian trở nên yên tĩnh, Trần Tống Mạn vốn đang ‘hấp hối’ bỗng vùng lên phi vọt xuống giường, ôm lấy con gấu lông xanh che ở trước mình. Con gấu khá to nên gần như đem Trần Tống Mạn che cả người cô.
Cô lấy trong lưng quần ra, cẩn thận giấu sau lưng con gấu, lật ra trang đầu tiên.
“Tôi là Augus, số thứ tự 156456.”
Tác giả :
Huyền Nghi