Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần
Chương 15
Trần Tống Mạn ngửa đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà không nói một lời.
“Còn không nói?” Giang Hành vươn tay, ngón trỏ thon dài cuộn lấy một lọn tóc của cô, khe khẽ xoay tròn, “cô ngụy trang còn non lắm, lừa y tá còn được, nay muốn lừa luôn bác sĩ à?”
Trần Tống Mạn không phục, cô cảm thấy mình đã ngụy trang rất tốt. Bởi vì cô phát hiện trong lời nói Giang Hành có một lỗ hổng trí mạng.
“Nhưng đúng là tôi ngất đi thật.” Cô tỏ ra thật thà, “lúc anh tiêm cho tôi, tôi ngất đi, sau ngày bị anh ép buộc trên giường nửa ngày mới tỉnh.”
Trần Tống Mạn vội vàng biện minh, cơ bản không ý thức được bản thân dùng những từ ngữ có nhiều mờ ám.
Giang Hành gật đầu: “Ờ, đều do tôi, đều ‘ép buộc’ cô, lại ‘dùng sức’ với cô nên cô mới ngất.”
Trần Tống Mạn nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
“Cơ mà…” Giang Hành tiến gần cô, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cô, tiếp theo anh khẽ chau mày lại. Anh sờ trán cô, sau đó thở dài rồi trở về ngồi ghế dựa.
“Bỏ qua chuyện ở nhà kho đi.” Biểu cảm Giang Hành rất nghiêm túc, “trước tiên nói cho tôi biết, đã bao lâu cô không ngủ đủ giấc rồi?” Đôi mắt cô thâm quầng, đến gần trông rất dọa người.
Trần Tống Mạn cứng đờ.
Nửa ngày, biểu cảm cô tùy ý, không nhất thiết phải gọi là dáng vẻ: “Cha anh chết thì anh cũng sẽ ngủ không yên thôi.” Cô nhún vai, “huống hồ tai bay vạ gió bị phát hiện mình bị tâm thần, cả ngày sống trong viện tâm thần, xung quanh đều là những kẻ bất thường, anh bảo tôi ngủ thế quái nào được?”
Giang Hành trầm mặc cả buổi: “Lúc ngủ không được cô nghĩ cái gì?” Anh hỏi, giọng nói lạnh như băng.
Về đêm, Trần Tống Mạn không tránh được những hình ảnh đáng sợ kia, một vũng máu tươi, còn có thi thể của cha đầy vết thương, cuối cùng mọi thứ ngừng lại trên mặt ông ấy. Khuôn mặt trắng bệch, thậm chí chết không nhắm mắt. Trần Tống Mạn lắc đầu, càng không muốn tiếp tục hồi tưởng.
Giang Hành vẫn quan sát cô một lát, đột nhiên anh đứng dậy đi ra ngoài. Lúc trở lại đã mang theo một quyển vở. Là quyển vở ấy. Giang Hành đem đến trước mặt cô, lật ra sơ đồ quan hệ mà cô đã vẽ, sau đó ném tới bên giường: “Tôi đã bảo cô không cần nhớ đến việc này ư?”
Ngữ khí của anh có chút phẫn nộ: “Trần Tống Mạn, cô chán sống đúng không?”
Cô bị giọng điệu của Giang Hành dọa, biểu cảm có chút tái nhợt: “Anh làm cái gì, đây là…”
“Cô còn dám hỏi tôi? Là cô làm cái gì thì đúng hơn? Nếu cô muốn chết theo cha cô thì cứ việc, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.” Giang Hành đưa tay tháo bỏ nút thắt trên tay chân cô.
“Cô rất muốn tìm chân tướng phải không? Cô nghĩ cô chống đỡ đến ngày hôm nay là do sức lực của bản thân? Nực cười, đấy là do may mắn của cô.”
Trần Tống Mạn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Giang Hành.
“Bác sĩ Giang, anh biết chuyện gì thì làm ơn nói với tôi.” Trần Tống Mạn chậm rãi lên tiếng, “tôi giờ rất bất lực, trừ bỏ vấn đề lo lắng mình có bệnh không thì chẳng biết nên làm gì cả.” Hốc mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, “nếu anh thực sự tốt với tôi, nói thật mọi việc đi, được không?”
Cô đưa tay che mặt, gục đầu khóc nức nở.
Giang Hành đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống: “Tôi là bác sĩ của cô, tôi chỉ có thể nói cho cô rằng cô bệnh tâm thần, cần trị liệu, nếu không trị hết bệnh thì còn làm cái khỉ gì nữa?”
“Nhưng tôi ghét loại cảm giác này.” Âm thanh của cô hơi nghẹn ngào, “anh không là tôi nên anh không hiểu tôi. Nếu cha anh nằm chết bên cạnh anh, khắp nơi đều là máu, mọi người nói là anh làm nhưng anh không biết gì cả thì sao chứ?”
Phẫn nộ, tự trách, đau thương, thậm chí tuyệt vọng đều hiện lên gương mặt này. Trần Tống Mạn gõ đầu mình: “Tôi bị bệnh, nhưng tôi không rõ là mình giết cha hay không, anh bảo tôi phải thế nào đây? Nhỡ cha là do tôi giết, tôi… tôi…”
Chỉ cần nghĩ đến điều này, cả người cô liền rét run.
“Tôi muốn biết cô nghĩ ra sao.” Giang Hành cắt ngang lời cô, giọng điệu lạnh lùng, “cô muốn nhận cô giết cha?”
Cô lắc đầu.
“Anh nói vậy là ý gì?” Trần Tống Mạn hỏi, “đây cũng là một phần trong quá trình trị liệu?” Khóe môi cô có chút trào phúng.
“Vậy nó có ý nghĩa gì?” Giang Hành trỏ vào quyển vở kia, “toàn bộ đều là dấu chấm hỏi, cô rất thích những ký hiệu này ư?”
“Cô cơ bản đều làm những chuyện vô bổ, mẹ kế và em gái cô vẫn như cũ, ở bên ngoài tiêu xài di sản của cha cô, bọn họ cũng chẳng cần lo lắng cô trả thù bọn họ, bởi vì cô đang ở bệnh viện tâm thần, hơn nữa bệnh cô ngày càng nghiên trọng nên cô chịu chết trong này đi.”
Trần Tống Mạn đang gục đầu ảo não, nghe xong đôi mắt liền lóe một tia sáng.
“Nếu cả đời cô cứ như thế.” Giang Hành đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, “Trần Tống Mạn, đừng trị liệu nữa, làm người điên có lẽ tốt hơn.”
Anh nhìn cô gái tóc dài rũ rượi kia, ánh mắt dần dần khôi phục sự bình thản: “Cô xem cô, ngốc thì không ngốc, mà khôn cũng chẳng khôn, vậy mà gặp chuyện lại nghĩ nhiều như vậy?”
Lời nói của anh rất nhẹ, giống như là nói với Trần Tống Mạn, nhưng lại giống lầm bầm cho bản thân nghe nhiều hơn.
Giang Hành nhìn cô nằm trên giường mất hết sức sống, bất giác anh xoay người muốn đi. Ai ngờ vừa ngoảnh mặt lại đã thấy áo blouse trắng bị người ta nhẹ nhàng túm lấy một góc.
“Bác sĩ à…” Trần Tống Mạn yếu mềm gọi.
Giang Hành quay hẳn ra sau, trong đôi mắt anh lóe lên một tia vui mừng.
Trần Tống Mạn ngẩng nhìn anh bằng gương mặt đáng thương: “Anh có thể khen tôi thêm lần nữa được không?”
Giang Hành: “…” Khen cái đầu cô.
Tóm lại, tâm trạng của Trần Tống Mạn xem như khôi phục bình thường, vừa rồi loại cảm giác tuyệt vọng ấy đè nặng vào lòng cô tựa như bóng ma, nhưng nhờ Giang Hành khuyên nhủ [?], nói giảm nói tránh của sự mắng mỏ đấy mà, thì cô cũng dần dần lấy được tinh thần, nhận ra bản thân ban nãy rất là ngu dốt.
Lúc này, cô và Giang Hành mặt đối mặt ngồi trên ghế nhìn nhau. Giang Hành cầm quyển bệnh án, nói cũng không thèm nói, chỉ cúi đầu viết lên sách cái gì đó.
Trần Tống Mạn thừa cơ hội này lặng lẽ quan sát anh.
Về bàn tay, mười ngón tay của Giang Hành trắng trẻo, thích hợp ngồi bên dương cầm hoặc là chơi các thú vui tao nhã khác, đương nhiên, cũng thích hợp cầm dao giải phẫu bệnh nhân.
Cô nhìn theo cánh tay vòng quanh phía trước, ừm, cằm rất sạch sẽ, đường nét rõ ràng, môi mỏng khêu gợi, sống mũi thẳng tắp, hàng mi cũng rất dày rất đẹp.
“Giang Hành.” Trần Tống Mạn đột ngột kêu lên.
Anh liền ngẩng đầu, hàng mi đen che khuất đôi con ngươi điềm tĩnh, cho dù cô có chăm chú quan sát rốt cuộc vẫn là sâu không thấy đáy.
“Vừa mới khóc lóc gọi bác sĩ à, nhưng nín khóc thì sửa miệng nhanh nhỉ?” Giang Hành khẽ chau mày.
“Anh có từng lên sân khấu biểu diễn nghệ thuật chưa?” Trần Tống Mạn hỏi.
Không biết vì sao cô cảm giác lúc nghe cô hỏi vấn đề này, ngón tay Giang Hành dường như khẽ run một chút. Cô lắc lắc đầu, lại tập trung nhìn vào thì không hề có chuyển động gì cả. Quả nhiên ngủ không đủ giấc nên sinh ra ảo giác sao?
Giang Hành cười tựa như không, đáp lời: “Không có.”
“Anh thật đáng thương.” Trần Tống Mạn lắc lắc đầu, “đôi bàn tay đẹp thế kia.”
Giang Hành tiếp tục cúi đầu, sau đó hạ tay viết thêm một hàng chữ cuối cùng, ký tên bay bổng rồi đặt chiếc bút vào lọ đựng bút.
“Vậy cô từng biểu diễn sao?”
Trần Tống Mạn vui vẻ lắc đầu.
“A! ~” Giang Hành thản nhiên nói, “đáng tiếc cho đôi chân đẹp của cô.”
Trần Tống Mạn: “….”
“Nhưng tôi rốt cuộc mắc bệnh gì?” Cô không kiên nhẫn hỏi.
Giang Hành hờ hững liếc mắt: “Bị thần kinh cấp độ nhẹ, thêm chứng lo sợ, nếu còn tiếp tục âu lo thì bệnh của cô sẽ càng nặng hơn.”
Thần kinh cộng thêm hậm hực, Trần Tống Mạn cảm thấy bản thân cũng sắp bị phân liệt.
“Cái gì gọi là thần kinh cấp độ nhẹ?”
“Giống cô đó.”
“Cái gì gọi là thần kinh cấp độ nặng?”
“Giống mấy cô kia đó.”
Trần Tống Mạn chợt nhớ đến hôm ở căng tin, đang yên tĩnh thì người đàn bà kia đột nhiên phát cuồng giơ vuốt cấu xé cô, theo bản năng gãi gãi cánh tay mình, miệng vết thương đã tốt hơn, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt.
“Lúc thì im, lúc thì táo bạo.” Trần Tống Mạn đếm trên đầu ngón tay, tò mò hỏi, “hai cái này có tính là tâm thần phân liệt không ta?”
“Thì nó tương tự nhau.” Giang Hành chịu khó giải thích, “nhưng chứng thần kinh là vì tinh thần người bệnh sa sút, tiêu cực, khả năng xuất hiện nhiều ảo giác nghiêm trọng, hoang tưởng linh tinh, tuy nhiên tâm thần phân liệt thì phức tạp hơn rất nhiều.”
Giang Hành đóng lại bệnh án: “Túm lại, từ hôm nay trở đi, cô muốn tự nguyện nhận trị liệu tốt thì nói với tôi, tôi cho cô thuốc an thần uống để dễ ngủ, nhưng sẽ có y tá giám sát cô, mỗi lần chỉ uống một viên.”
Trần Tống Mạn dẫu môi: “Bác sĩ tốt sẽ không cho bệnh nhân dùng thuốc ngủ.”
Giang Hành nhếch nhếch khóe miệng: “Nếu không thì trước lúc cô ngủ, tôi đến phòng cô hát ầu ơ ví dầu, kể truyện cổ tích rồi chúc bé ngủ ngon có được không?”
Trần Tống Mạn tưởng tượng những hình ảnh kia, sau đó quyết liệt từ chối.
Giang Hành đưa mắt nhìn đồng hồ: “Chốc nữa tôi bảo y tá mang cơm chiều cho cô, hiện tại cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trần Tống Mạn đứng dậy, cùng Giang Hành dừng lại ngay cửa chính.
“Trong kho hàng rốt cuộc có cái gì, tôi sẽ không chất vấn cô.” Giang Hành đứng sau lưng khẽ nói, nhưng chỉ thấy bóng lưng Trần Tống Mạn cứng đờ, “thiện ý nhắc nhở, cô đừng thân thiết với Augus quá.”
Nói xong, anh duỗi hai cánh tay, đẩy một phát khiến Trần Tống Mạn bay luôn khỏi cửa.
“Còn không nói?” Giang Hành vươn tay, ngón trỏ thon dài cuộn lấy một lọn tóc của cô, khe khẽ xoay tròn, “cô ngụy trang còn non lắm, lừa y tá còn được, nay muốn lừa luôn bác sĩ à?”
Trần Tống Mạn không phục, cô cảm thấy mình đã ngụy trang rất tốt. Bởi vì cô phát hiện trong lời nói Giang Hành có một lỗ hổng trí mạng.
“Nhưng đúng là tôi ngất đi thật.” Cô tỏ ra thật thà, “lúc anh tiêm cho tôi, tôi ngất đi, sau ngày bị anh ép buộc trên giường nửa ngày mới tỉnh.”
Trần Tống Mạn vội vàng biện minh, cơ bản không ý thức được bản thân dùng những từ ngữ có nhiều mờ ám.
Giang Hành gật đầu: “Ờ, đều do tôi, đều ‘ép buộc’ cô, lại ‘dùng sức’ với cô nên cô mới ngất.”
Trần Tống Mạn nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
“Cơ mà…” Giang Hành tiến gần cô, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cô, tiếp theo anh khẽ chau mày lại. Anh sờ trán cô, sau đó thở dài rồi trở về ngồi ghế dựa.
“Bỏ qua chuyện ở nhà kho đi.” Biểu cảm Giang Hành rất nghiêm túc, “trước tiên nói cho tôi biết, đã bao lâu cô không ngủ đủ giấc rồi?” Đôi mắt cô thâm quầng, đến gần trông rất dọa người.
Trần Tống Mạn cứng đờ.
Nửa ngày, biểu cảm cô tùy ý, không nhất thiết phải gọi là dáng vẻ: “Cha anh chết thì anh cũng sẽ ngủ không yên thôi.” Cô nhún vai, “huống hồ tai bay vạ gió bị phát hiện mình bị tâm thần, cả ngày sống trong viện tâm thần, xung quanh đều là những kẻ bất thường, anh bảo tôi ngủ thế quái nào được?”
Giang Hành trầm mặc cả buổi: “Lúc ngủ không được cô nghĩ cái gì?” Anh hỏi, giọng nói lạnh như băng.
Về đêm, Trần Tống Mạn không tránh được những hình ảnh đáng sợ kia, một vũng máu tươi, còn có thi thể của cha đầy vết thương, cuối cùng mọi thứ ngừng lại trên mặt ông ấy. Khuôn mặt trắng bệch, thậm chí chết không nhắm mắt. Trần Tống Mạn lắc đầu, càng không muốn tiếp tục hồi tưởng.
Giang Hành vẫn quan sát cô một lát, đột nhiên anh đứng dậy đi ra ngoài. Lúc trở lại đã mang theo một quyển vở. Là quyển vở ấy. Giang Hành đem đến trước mặt cô, lật ra sơ đồ quan hệ mà cô đã vẽ, sau đó ném tới bên giường: “Tôi đã bảo cô không cần nhớ đến việc này ư?”
Ngữ khí của anh có chút phẫn nộ: “Trần Tống Mạn, cô chán sống đúng không?”
Cô bị giọng điệu của Giang Hành dọa, biểu cảm có chút tái nhợt: “Anh làm cái gì, đây là…”
“Cô còn dám hỏi tôi? Là cô làm cái gì thì đúng hơn? Nếu cô muốn chết theo cha cô thì cứ việc, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.” Giang Hành đưa tay tháo bỏ nút thắt trên tay chân cô.
“Cô rất muốn tìm chân tướng phải không? Cô nghĩ cô chống đỡ đến ngày hôm nay là do sức lực của bản thân? Nực cười, đấy là do may mắn của cô.”
Trần Tống Mạn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Giang Hành.
“Bác sĩ Giang, anh biết chuyện gì thì làm ơn nói với tôi.” Trần Tống Mạn chậm rãi lên tiếng, “tôi giờ rất bất lực, trừ bỏ vấn đề lo lắng mình có bệnh không thì chẳng biết nên làm gì cả.” Hốc mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, “nếu anh thực sự tốt với tôi, nói thật mọi việc đi, được không?”
Cô đưa tay che mặt, gục đầu khóc nức nở.
Giang Hành đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống: “Tôi là bác sĩ của cô, tôi chỉ có thể nói cho cô rằng cô bệnh tâm thần, cần trị liệu, nếu không trị hết bệnh thì còn làm cái khỉ gì nữa?”
“Nhưng tôi ghét loại cảm giác này.” Âm thanh của cô hơi nghẹn ngào, “anh không là tôi nên anh không hiểu tôi. Nếu cha anh nằm chết bên cạnh anh, khắp nơi đều là máu, mọi người nói là anh làm nhưng anh không biết gì cả thì sao chứ?”
Phẫn nộ, tự trách, đau thương, thậm chí tuyệt vọng đều hiện lên gương mặt này. Trần Tống Mạn gõ đầu mình: “Tôi bị bệnh, nhưng tôi không rõ là mình giết cha hay không, anh bảo tôi phải thế nào đây? Nhỡ cha là do tôi giết, tôi… tôi…”
Chỉ cần nghĩ đến điều này, cả người cô liền rét run.
“Tôi muốn biết cô nghĩ ra sao.” Giang Hành cắt ngang lời cô, giọng điệu lạnh lùng, “cô muốn nhận cô giết cha?”
Cô lắc đầu.
“Anh nói vậy là ý gì?” Trần Tống Mạn hỏi, “đây cũng là một phần trong quá trình trị liệu?” Khóe môi cô có chút trào phúng.
“Vậy nó có ý nghĩa gì?” Giang Hành trỏ vào quyển vở kia, “toàn bộ đều là dấu chấm hỏi, cô rất thích những ký hiệu này ư?”
“Cô cơ bản đều làm những chuyện vô bổ, mẹ kế và em gái cô vẫn như cũ, ở bên ngoài tiêu xài di sản của cha cô, bọn họ cũng chẳng cần lo lắng cô trả thù bọn họ, bởi vì cô đang ở bệnh viện tâm thần, hơn nữa bệnh cô ngày càng nghiên trọng nên cô chịu chết trong này đi.”
Trần Tống Mạn đang gục đầu ảo não, nghe xong đôi mắt liền lóe một tia sáng.
“Nếu cả đời cô cứ như thế.” Giang Hành đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, “Trần Tống Mạn, đừng trị liệu nữa, làm người điên có lẽ tốt hơn.”
Anh nhìn cô gái tóc dài rũ rượi kia, ánh mắt dần dần khôi phục sự bình thản: “Cô xem cô, ngốc thì không ngốc, mà khôn cũng chẳng khôn, vậy mà gặp chuyện lại nghĩ nhiều như vậy?”
Lời nói của anh rất nhẹ, giống như là nói với Trần Tống Mạn, nhưng lại giống lầm bầm cho bản thân nghe nhiều hơn.
Giang Hành nhìn cô nằm trên giường mất hết sức sống, bất giác anh xoay người muốn đi. Ai ngờ vừa ngoảnh mặt lại đã thấy áo blouse trắng bị người ta nhẹ nhàng túm lấy một góc.
“Bác sĩ à…” Trần Tống Mạn yếu mềm gọi.
Giang Hành quay hẳn ra sau, trong đôi mắt anh lóe lên một tia vui mừng.
Trần Tống Mạn ngẩng nhìn anh bằng gương mặt đáng thương: “Anh có thể khen tôi thêm lần nữa được không?”
Giang Hành: “…” Khen cái đầu cô.
Tóm lại, tâm trạng của Trần Tống Mạn xem như khôi phục bình thường, vừa rồi loại cảm giác tuyệt vọng ấy đè nặng vào lòng cô tựa như bóng ma, nhưng nhờ Giang Hành khuyên nhủ [?], nói giảm nói tránh của sự mắng mỏ đấy mà, thì cô cũng dần dần lấy được tinh thần, nhận ra bản thân ban nãy rất là ngu dốt.
Lúc này, cô và Giang Hành mặt đối mặt ngồi trên ghế nhìn nhau. Giang Hành cầm quyển bệnh án, nói cũng không thèm nói, chỉ cúi đầu viết lên sách cái gì đó.
Trần Tống Mạn thừa cơ hội này lặng lẽ quan sát anh.
Về bàn tay, mười ngón tay của Giang Hành trắng trẻo, thích hợp ngồi bên dương cầm hoặc là chơi các thú vui tao nhã khác, đương nhiên, cũng thích hợp cầm dao giải phẫu bệnh nhân.
Cô nhìn theo cánh tay vòng quanh phía trước, ừm, cằm rất sạch sẽ, đường nét rõ ràng, môi mỏng khêu gợi, sống mũi thẳng tắp, hàng mi cũng rất dày rất đẹp.
“Giang Hành.” Trần Tống Mạn đột ngột kêu lên.
Anh liền ngẩng đầu, hàng mi đen che khuất đôi con ngươi điềm tĩnh, cho dù cô có chăm chú quan sát rốt cuộc vẫn là sâu không thấy đáy.
“Vừa mới khóc lóc gọi bác sĩ à, nhưng nín khóc thì sửa miệng nhanh nhỉ?” Giang Hành khẽ chau mày.
“Anh có từng lên sân khấu biểu diễn nghệ thuật chưa?” Trần Tống Mạn hỏi.
Không biết vì sao cô cảm giác lúc nghe cô hỏi vấn đề này, ngón tay Giang Hành dường như khẽ run một chút. Cô lắc lắc đầu, lại tập trung nhìn vào thì không hề có chuyển động gì cả. Quả nhiên ngủ không đủ giấc nên sinh ra ảo giác sao?
Giang Hành cười tựa như không, đáp lời: “Không có.”
“Anh thật đáng thương.” Trần Tống Mạn lắc lắc đầu, “đôi bàn tay đẹp thế kia.”
Giang Hành tiếp tục cúi đầu, sau đó hạ tay viết thêm một hàng chữ cuối cùng, ký tên bay bổng rồi đặt chiếc bút vào lọ đựng bút.
“Vậy cô từng biểu diễn sao?”
Trần Tống Mạn vui vẻ lắc đầu.
“A! ~” Giang Hành thản nhiên nói, “đáng tiếc cho đôi chân đẹp của cô.”
Trần Tống Mạn: “….”
“Nhưng tôi rốt cuộc mắc bệnh gì?” Cô không kiên nhẫn hỏi.
Giang Hành hờ hững liếc mắt: “Bị thần kinh cấp độ nhẹ, thêm chứng lo sợ, nếu còn tiếp tục âu lo thì bệnh của cô sẽ càng nặng hơn.”
Thần kinh cộng thêm hậm hực, Trần Tống Mạn cảm thấy bản thân cũng sắp bị phân liệt.
“Cái gì gọi là thần kinh cấp độ nhẹ?”
“Giống cô đó.”
“Cái gì gọi là thần kinh cấp độ nặng?”
“Giống mấy cô kia đó.”
Trần Tống Mạn chợt nhớ đến hôm ở căng tin, đang yên tĩnh thì người đàn bà kia đột nhiên phát cuồng giơ vuốt cấu xé cô, theo bản năng gãi gãi cánh tay mình, miệng vết thương đã tốt hơn, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt.
“Lúc thì im, lúc thì táo bạo.” Trần Tống Mạn đếm trên đầu ngón tay, tò mò hỏi, “hai cái này có tính là tâm thần phân liệt không ta?”
“Thì nó tương tự nhau.” Giang Hành chịu khó giải thích, “nhưng chứng thần kinh là vì tinh thần người bệnh sa sút, tiêu cực, khả năng xuất hiện nhiều ảo giác nghiêm trọng, hoang tưởng linh tinh, tuy nhiên tâm thần phân liệt thì phức tạp hơn rất nhiều.”
Giang Hành đóng lại bệnh án: “Túm lại, từ hôm nay trở đi, cô muốn tự nguyện nhận trị liệu tốt thì nói với tôi, tôi cho cô thuốc an thần uống để dễ ngủ, nhưng sẽ có y tá giám sát cô, mỗi lần chỉ uống một viên.”
Trần Tống Mạn dẫu môi: “Bác sĩ tốt sẽ không cho bệnh nhân dùng thuốc ngủ.”
Giang Hành nhếch nhếch khóe miệng: “Nếu không thì trước lúc cô ngủ, tôi đến phòng cô hát ầu ơ ví dầu, kể truyện cổ tích rồi chúc bé ngủ ngon có được không?”
Trần Tống Mạn tưởng tượng những hình ảnh kia, sau đó quyết liệt từ chối.
Giang Hành đưa mắt nhìn đồng hồ: “Chốc nữa tôi bảo y tá mang cơm chiều cho cô, hiện tại cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trần Tống Mạn đứng dậy, cùng Giang Hành dừng lại ngay cửa chính.
“Trong kho hàng rốt cuộc có cái gì, tôi sẽ không chất vấn cô.” Giang Hành đứng sau lưng khẽ nói, nhưng chỉ thấy bóng lưng Trần Tống Mạn cứng đờ, “thiện ý nhắc nhở, cô đừng thân thiết với Augus quá.”
Nói xong, anh duỗi hai cánh tay, đẩy một phát khiến Trần Tống Mạn bay luôn khỏi cửa.
Tác giả :
Huyền Nghi