Yên Hoa Tuyết
Chương 11
Editer: Lạc Thủy
Từ ngày Tham Hãn xông vào tẩm cung Tham Duật đến nay, hắn mới chân chính cảm nhận sâu sắc những vết thương của Tham Duật năm ấy.
Năm ấy, hắn tạo bẫy, vốn chỉ muốn củng cố địa vị của mình, vậy mà, chính hắn cũng không ngờ, cái bẫy mà chính mình rắp tăm làm ra để hãm hại người khác, một ngày nào đó cũng có thể làm chính mình ngã vào.
Ngay tại thời điểm hắn lơ là, chiếc bẫy nhỏ xíu kia đã càng ngày càng lan rộng, tới tận bây giờ, nó đã trở thành một hố sâu có thể cắn nuốt hết tất cả, đem chính hắn cùng Trữ Sính Viễn giam vào, ba người bọn họ, chỉ có thể ở trong bóng tối mà vô vọng giãy dụa, tham lam nhìn ánh sáng ở bên ngoài, nhưng không một ai có thể ra được.
Trữ Sính Viễn càng ngày càng trở nên hao gầy, đôi mắt lúc nào cũng u buồn bi thương tựa như ánh hoàng hôn phủ đầy sương chiều. Nhìn thấy người nam nhân mà mình yêu thương đến tận xương tủy như thế này, Tham Hãn chỉ có thể bất lực mà không làm gì.
Hắn không giúp được y, càng không thể cứu y, việc hắn có thể làm,chỉ là ở bên cạnh y, nắm lấy tay y, an ủi y, làm cho y đỡ bi thương hơn thôi.
Hôn sự của Trữ Sính Viễn đã được quyết định, dù sao cũng là tân hôn giữa hai cường quốc, nên việc chuẩn bị rất thỏa đáng, đầy đủ, ngày chọn là vào ba tháng sau.
Trữ Sính Viễn đã chuẩn bị hết mọi thứ. Hôn sự đối với hắn mà nói, bất quá cũng chỉ như việc tiếp nhận vận mệnh mà thôi, tình yêu của hắn đã được đem trao hết, lấy hay không lấy, đối với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì.
Trữ Sính viễn biết chính mình đã làm tổn thương Tham Duật, thế nhưng, hắn không hề nghĩ rằng chính mình đã làm cho thiếu niên ấy đau khổ đến như vậy. Một bông hoa như y rất sợ mưa giông bão táp, nếu như y từ nhỏ không phải được bảo hộ trong vòng tay ấm áp, nếu như y không hồn nhiên, nếu như y không trong veo như vậy, thì vết thương của y có lẽ cũng sẽ không đau đớn nặng nề đến thế.
Tham Duật y luôn luôn được bao bọc bởi sự ôn nhu, chỉ biết đến một thế giới an nhàn hạnh phúc, thế nhưng y vẫn phải đối mặt với tất cả mọi sự tàn khốc, tựa như một đóa hoa luôn sống dưới ánh nắng mặt trời đột nhiên lại bị ném vào một khoảng không tối đen băng lãnh. Dù y có kêu la rên rỉ cỡ nào, cũng không một ai có thể nghe thấy cả.
Có lẽ cũng chính thế, mà vết thương ấy mới khắc cốt ghi tâm.
Trữ Sính Viễn nhu hòa tiếp nhận, chỉ cần có thể xóa bỏ hết được âm hàn tàn bạo của Tham Duật, hắn cam tâm nhận hết mọi cực khổ, nhưng mà, có thể được sao? Trữ Sính Viễn không biết, đây là tâm nguyện duy nhất của hắn, trời xanh hội có nhìn thấy được tâm ý của hắn không, hội có thế thỏa mãn được tâm nguyện nhỏ nhoi này không?
Sau ngày ấy, Tham Duật vẫn luôn trầm mặc, y không hề trị tội bất cứ kẻ nào, giống như một mặt hồ chỉ nhất thời rung động, sau đó nhẹ nhàng tiêu tán. Một tháng sau, Tham Duật dẫn người đến cung săn* để giải sầu,vừa đúng vào lễ trùng dương*. Trữ Sính Viễn cùng Tham Duật phụng mệnh đi theo.
*Nơi để các vua chúa đi săn bắn
* Hay còn gọi là tết trùng cửu, tổ chức vào ngày 9 tháng 9 theo âm lịch hằng năm
Trong biệt cung nơi hoàng đế đi săn,cưỡi ngựa, bắn cung tại vườn lâm uyển được đặt biệt trồng những đóa hoa mẫu đơn, cổ mộc che trời, che thiên tế nhật, với những loại cây gỗ lâu năm, xung quanh có những con hươu, con cáo, đều được thả nuôi,chờ Tham Duật đến săn bắn. Hơn nữa trong lâm uyển còn có rất nhiều gian phòng, làm bằng gỗ với những kiến trúc đặc biệt, trong phòng đều đầy đủ mọi thứ, người trong cung có thể đến để nghỉ ngơi, ăn uống. Mỗi ngày đều có sơn dân đi đến, tặng dâng những loại thảo mộc, trái cây. Nhưng nếu đến vào ngày hoàng đế xuất hiện, liền một mực phong sương.
Tham Duật từ nhỏ đã tập võ, cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông, vừa đến biệt cung, nghỉ ngơi một chút, liền dẫn theo tùy tùng tiến vào rừng. Mấy ngày cưỡi ngựa bắn cung, tâm tình của Tham Duật rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Thiên nhiên nhẹ nhàng khoan khoái cùng hài hòa đã khiến tâm trạng hắn cũng thật khoan khoái theo.
Sáng sớm ngày hôm ấy, Tham Duật mang theo hơn mười hộ vệ, phóng ngựa tiến vào rừng, Trữ Sính Viễn thân là chiếu tướng, phải có trách nhiệm, ngày ngày đều đi theo bảo hộ, thường ngày hắn cùng Lăng Vân thay phiên nhau hộ giá, hôm nay lại đến phiên hắn, tự nhiên cũng đi theo trước.
Rong ruổi nữa ngày, tất cả mọi người đều đã thấm mệt, Tham Duật xem ra vẫn còn đang hăng hái, cũng không hồi cung, mà dẫn theo mọi người đi đến một chỗ gần nhất để nghỉ ngơi.
Một phần là bởi vì hưng phấn, một phần là bởi vì vận động kịch liệt, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tham Duật chợt lóe lên một tia sáng, khiến dung nhan luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị kia cũng xuất hiện một tia ấm áp.
Trữ Sính Viễn im lặng đi theo phía sau hắn, đôi con ngươi bình tĩnh kia ngắm nhìn người nam tử tôn quý cao ngạo ở phía trước mình. Người ấy ở trên ngựa cứ như vậy mà phấn khởi kiệt xuất, nhìn thân ảnh ngạo nghễ tuấn bạt nhưng có vẻ cô độc kia, Trữ Sính Viễn hầu như ngây dại ngắm nhìn.
Thân ảnh này, từ lâu đã được khắc vào tim hắn, ấn sâu đến tận sương tủy.
Bắt đầu từ lúc nào, mà hắn đã yêu thương người nam nhân này? Là cái mỉm cười lần đầu gặp gỡ, hay là đôi mắt mê hoặc của hắn? Hay là dưới vầng trăng ôn nhu, sự suy nghĩ mê loạn của hắn? Là hoa gian tố tình*, làm hắn, hoặc có lẽ, tình cảm của hắn đã sâu như mặt nước biển, giả vờ che dấu đi cái gọi là yêu thương như nước thủy triều?
* chịu
Bởi vì tận lực áp chế, cho nên, tình cảm ấy chỉ mới ấp ủ đã trở nên sâu nặng đến như thế? Hòa vào máu cùng thân thể hắn, cùng hắn ở tại một chỗ, biến hắn thành một bộ phận không thể tách rời của mình.
Không thể không chế được bản năng cứ si ngốc nhìn Tham Duật, Trữ Sính Viễn cố gắng cật lực kiềm chế sự kích động của mình, trong ánh mắt hắn đầy sự chua sót nhưng không thể ngừng được, suốt đời này, chỉ cần được ở cạnh hắn là tốt rồi, hắn không còn mong gì hơn nữa.
Tới trước nhà gỗ, Tham Duật xoay người xuống ngựa, đem roi ném cho người đứng bên cạnh, mấy hạ nhân đã đi vào trước thu dọn sạch sẽ, lúc này mới thỉnh Tham Duật vào nghỉ ngơi. Mấy tên thị vệ phóng xuất pháo hoa, thông báo cho trong cung biết Tham Duật sẽ ở đây nghỉ ngơi. Sau đó mấy tên nô tài vội vã chuẩn bị nước rửa khăn lau, sau cũng đứng ở bên ngoài canh chừng.
Không bao lâu, một đám thái giám thị vệ được phân phó tới, đồ uống trái cây đều được mang đầy đủ, ở giữa thì có mấy nữ tử xinh đẹp, Trữ Sính Viễn cảm thấy kì quái, lần vi hành này, Tham Duật vẫn chưa mang theo một phi tần nào, những nữ tử này cũng không hề giống những nữ tử ở trong cung, bất quá, việc này không tới phiên hắn quản, Trữ Sính Viễn hạ mi mắt, lẳng lặng nhìn cây cỏ ở trước mặt.
Mấy vị nữ tử lẳng lặng tiến vào, Tham Duật liếc liếc mắt, thái giám nhanh chóng cẩn thận trả lời: “ Khởi bẩm bệ hạ, bốn vị nữ tử này sáng sớm đã được Chiêm đại nhân mang tới, ngài ấy nói để hầu hạ bệ hạ. Thần sợ bệ hạ giờ ngọ cần được nghỉ ngơi, nên đã đem mấy nàng này lưu lại, nếu bệ hạ không thích, nô tài sẽ dẫn các nàng đi ngay.”
Tham Duật lạnh lùng cười, Chiêm đại nhân kia bản lĩnh thật lợi hại, biết hắn lần này đi không mang thế một phi tần cơ thiếp nào, liền vội vàng đem người tới cho hắn, đúng là nhanh thật. Không hổ là đại thần, kinh nghiệm cũng thật đầy mình.
Tham Duật nhàn nhạt đánh giá những nữ tử đang quỳ ở trước mặt mình, mỗi bọn họ đều là những người quốc sắc thiên hương, trái với vẻ đẹp của hoa lan, vẻ đẹp đó lại giống như loài hoa mẫu đơn rực rỡ mĩ lệ. Tham Hãn phất phất tay, nhượng thị vệ lui ra.
“Mà thôi, nêu đã đưa tới, thì cứ lưu lại đi.”
Tham Duật đối với việc này cũng không yêu thích gì lắm, bằng không, cũng sẽ không mang theo một vị phi tần nào. Bất quá, nam nhân đều có nhu cầu mà hắn cũng không cần phải khắc chế, nếu mọi người đã mang tới, hắn cũng không ngại mà lưu lại.
“ Ngươi ở bên ngoài canh chừng, ta đi nghỉ một lát.”
Ánh mắt căn bản không nhìn về phía Trữ Sính Viễn đang quỳ, Tham Duật nghiêng người tựa ở trên giường, một mặt âu yếm nữ tử y phục đã bất chính từ lâu ở dưới thân hắn, một mặt dùng âm thanh băng lãnh phân phó.
Vì sao lại muốn hắn canh chừng, đây là công tác của thị vệ, nhưng mà, hắn hết lần này đến lần khác đều cho gọi Trữ Sính Viễn đến. Có lẽ, chỉ vì muốn làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Để cho hắn biết, mình sớm đã không còn yêu hắn nữa, chỉ có hận hắn, ghét hắn, kinh tởm hắn.
Tội gì mà tự bản thân phải lừa gạt mình? Tham Duật lãnh buốt nghĩ, hiện tại, người ở dưới hắn tràn ngập một mùi hương nhuyễn ngọc thơm mát, chóp mũi quanh quẫn mùi thơm của xử nữ, thế nhưng, tất cả mọi thứ đều không làm hắn chuyên tâm được.
Trước đây, hắn chưa hề được chạm qua Trữ Sính Viễn, hắn thương y, cho nên hắn quý trọng y, hắn quý trọng đến như vậy, bảo vệ người nam nhân kia đến như vậy, nâng niu y như nâng một bông hoa mềm mại nhất trên đời, trân trọng y như một món bảo bối. Rất sợ nếu y không hài lòng, rất sợ làm tổn hại đến y, làm bị thương y.
Rất nhiều khi, hắn mong muốn được giữ lấy y, nhưng mà nhìn dung nhan oán trách của y, hắn chỉ đành nhịn xuống, hắn cảm thấy rất khổ sở, nhưng cũng không hề muốn làm tổn thương y.
Thế nhưng, hắn sai rồi, Trữ Sính Viễn không phải, y không phải là một tình nhân trong sạch thanh khiết như hắn tưởng, y đã sớm cùng Tham Hãn, thân thể y đã sớm bị ô uế, dơ bẩn rồi.Tham Hãn vô số lần ôm y, lại nghĩ đến Trữ Sính Viễn đã từng ở dưới thân Tham Hãn rên rỉ giãy dụa, trong lòng Tham Duật tựa như có một ngọn lửa, lại vừa giống như hàn băng ngàn năm. Làm hắn chỉ muốn hủy diệt đi người nam nhân ở trước mắt mình, hủy diệt đi tất cả, bao trùm cả chính hắn.
Trữ Sính Viễn không hề ngẩng đầu, nghe thấy trên giường thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ, hắn nửa quỳ khấu đầu, sau đó chậm rãi đứng lên, đi ra nhà gỗ, sau đó cẩn thận khép kín cửa lại, rồi cúi đầu, im lặng đứng bên ngoài, phảng phất như một pho tượng đá, dung nhan tuấn tú không một biểu tình.
Không bao lâu, trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ kiều mị cùng với tiếng thở dốc, Trữ Sính Viễn lặng im nghe, kì quái là bản thân hắn đã không còn cảm thấy đau lòng nữa, có lẽ hắn đã không còn bất kì cảm giác nào nữa rồi, ngực lúc này cũng chỉ có trống vắng, làm hắn như muốn tiêu thất, mà khối đau nhức ở tâm hắn kia cũng phảng phất đã biến mất, không còn nữa. Chỉ có những tiếng thở dốc *** mỹ không ngừng vang bên tai, cho hắn biết rằng hắn vẫn còn đang sống, vẫn còn đang đứng tại chỗ này.
*
Tham Hãn cấp thiết chờ Trữ Sính Viễn quay trở về, Chỉ cần Trữ Sính Viễn cùng Tham Duật đi ra ngoài, hắn đã nhịn không được mà cảm thấy lo lắng, Trữ Sính Viễn vẫn luôn luôn khờ dại ngốc nghếch, đối mặt với một Tham Duật lãnh khốc, y chỉ biết im lặng chịu đựng, nhưng mà, hắn không còn cách nào tìm được y cả, cho nên, mỗi một lần nhìn thấy thân ảnh Trữ Sính Viễn, Tham Hãn đều như buông thả được tảng đá trong lòng mình.
Bất quá, lần này ra đi, Trữ Sính Viễn đã rõ ràng rất nhiều,biết đâu, Tham Duật cũng sẽ lại trở nên nhu hòa như trước. Tham Hãn ngực chua sót, có thể khiến tâm tình Trữ Sính Viễn quay trở lại, có thể khiến y được hồi phục, từ trước đến nay đều không phải vì hắn cả. Thế nhưng, chỉ cần y hài lòng là tốt rồi, hắn đã sớm không còn cầu mong tâm của y nữa.
Nhưng mà, ngày hôm nay lại không giống, con ngươi Trữ Sính Viễn ảm đạm như hoàng hôn nhật sắc, thần tình lại lơ lửng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tham Duật đã làm gì y vậy? Tham Hãn kiềm chế không được mà lo lắng, tuy rằng biết không nên, thế nhưng vẫn lôi kéo Trữ Sính Viễn rời khỏi mọi người.
“ Không có việc gì cả, chỉ bởi hôm nay hơi mệt mà thôi.”
Trữ Sính Viễn mỉm cười, ôn nhu an ủi Tham Hãn. Tham Hãn lo lắng nhìn hắn, nụ cười nhẹ nhàng kia giống như sương mù buổi sáng, cứ như vậy mà khinh đạm, thân thể Trữ Sính Viễn mảnh khảnh được ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua, tràn ngập sự cô đơn thê lương, phảng phất như muốn biến mất.
Tham Hãn tự nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, vội vã vươn tay, ôm chặt lấy Trữ Sính Viễn, thân thể ở trong lòng hắn cứ đơn bạc gầy gò, thậm chí còn hơi run rẩy, Tham Hãn kinh sợ ôm y, gắt gao, chặt chẽ ôm lấy y.
Hắn vẫn luôn lo lắng Trữ Sính Viễn sẽ suy sụp, Trữ Sính Viễn là người, không phải là thần, đối mặt với trọng trách gánh vác nặng nề như vậy, Tham hãn sợ rằng, Trữ Sính Viễn sẽ chống đỡ không nỗi,y sẽ giống như một làn khói, tiêu thất khỏi thế giới này.
Trữ Sính Viễn nhu thuận ôm lấy cánh tay Tham Hãn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem chính mình hòa lẫn vào sự ấm áp của Tham Hãn, thần thái uể oải mà mềm yếu thê lương. Hắn tựa vào người Tham Hãn, ôm lấy Tham hãn, giống như người đã tìm được một điểm tựa, nghỉ ngơi tạm thời.
Tham Hãn yêu thương ôm chặt hắn, ảm đạm đứng giữa trời chiều, hai thân ảnh cô đơn tựa sát vào nhau, lẳng lặng hấp thụ nhiệt độ của cơ thể, bọn họ đều không hề phát giác ra, ở rất xa, tại giữa biển trời mênh mông, có một thân ảnh đã lặng lặng đem tất cả thu hồi vào mắt. Cặp con ngươi băng lãnh, vì nhìn thấy Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn ôm nhau, mà dấy lên hỏa diễm, bùng cháy, lãnh lẽo lại nóng rực, trong con mắt là nửa nóng nửa lạnh, nhưng cũng càng thanh minh lãng khiết. Ai cũng không biết rằng, ngực người kia, lại giống như băng hỏa dày vò, vừa bị bỏng, lại vừa đau đớn…..
Từ ngày Tham Hãn xông vào tẩm cung Tham Duật đến nay, hắn mới chân chính cảm nhận sâu sắc những vết thương của Tham Duật năm ấy.
Năm ấy, hắn tạo bẫy, vốn chỉ muốn củng cố địa vị của mình, vậy mà, chính hắn cũng không ngờ, cái bẫy mà chính mình rắp tăm làm ra để hãm hại người khác, một ngày nào đó cũng có thể làm chính mình ngã vào.
Ngay tại thời điểm hắn lơ là, chiếc bẫy nhỏ xíu kia đã càng ngày càng lan rộng, tới tận bây giờ, nó đã trở thành một hố sâu có thể cắn nuốt hết tất cả, đem chính hắn cùng Trữ Sính Viễn giam vào, ba người bọn họ, chỉ có thể ở trong bóng tối mà vô vọng giãy dụa, tham lam nhìn ánh sáng ở bên ngoài, nhưng không một ai có thể ra được.
Trữ Sính Viễn càng ngày càng trở nên hao gầy, đôi mắt lúc nào cũng u buồn bi thương tựa như ánh hoàng hôn phủ đầy sương chiều. Nhìn thấy người nam nhân mà mình yêu thương đến tận xương tủy như thế này, Tham Hãn chỉ có thể bất lực mà không làm gì.
Hắn không giúp được y, càng không thể cứu y, việc hắn có thể làm,chỉ là ở bên cạnh y, nắm lấy tay y, an ủi y, làm cho y đỡ bi thương hơn thôi.
Hôn sự của Trữ Sính Viễn đã được quyết định, dù sao cũng là tân hôn giữa hai cường quốc, nên việc chuẩn bị rất thỏa đáng, đầy đủ, ngày chọn là vào ba tháng sau.
Trữ Sính Viễn đã chuẩn bị hết mọi thứ. Hôn sự đối với hắn mà nói, bất quá cũng chỉ như việc tiếp nhận vận mệnh mà thôi, tình yêu của hắn đã được đem trao hết, lấy hay không lấy, đối với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì.
Trữ Sính viễn biết chính mình đã làm tổn thương Tham Duật, thế nhưng, hắn không hề nghĩ rằng chính mình đã làm cho thiếu niên ấy đau khổ đến như vậy. Một bông hoa như y rất sợ mưa giông bão táp, nếu như y từ nhỏ không phải được bảo hộ trong vòng tay ấm áp, nếu như y không hồn nhiên, nếu như y không trong veo như vậy, thì vết thương của y có lẽ cũng sẽ không đau đớn nặng nề đến thế.
Tham Duật y luôn luôn được bao bọc bởi sự ôn nhu, chỉ biết đến một thế giới an nhàn hạnh phúc, thế nhưng y vẫn phải đối mặt với tất cả mọi sự tàn khốc, tựa như một đóa hoa luôn sống dưới ánh nắng mặt trời đột nhiên lại bị ném vào một khoảng không tối đen băng lãnh. Dù y có kêu la rên rỉ cỡ nào, cũng không một ai có thể nghe thấy cả.
Có lẽ cũng chính thế, mà vết thương ấy mới khắc cốt ghi tâm.
Trữ Sính Viễn nhu hòa tiếp nhận, chỉ cần có thể xóa bỏ hết được âm hàn tàn bạo của Tham Duật, hắn cam tâm nhận hết mọi cực khổ, nhưng mà, có thể được sao? Trữ Sính Viễn không biết, đây là tâm nguyện duy nhất của hắn, trời xanh hội có nhìn thấy được tâm ý của hắn không, hội có thế thỏa mãn được tâm nguyện nhỏ nhoi này không?
Sau ngày ấy, Tham Duật vẫn luôn trầm mặc, y không hề trị tội bất cứ kẻ nào, giống như một mặt hồ chỉ nhất thời rung động, sau đó nhẹ nhàng tiêu tán. Một tháng sau, Tham Duật dẫn người đến cung săn* để giải sầu,vừa đúng vào lễ trùng dương*. Trữ Sính Viễn cùng Tham Duật phụng mệnh đi theo.
*Nơi để các vua chúa đi săn bắn
* Hay còn gọi là tết trùng cửu, tổ chức vào ngày 9 tháng 9 theo âm lịch hằng năm
Trong biệt cung nơi hoàng đế đi săn,cưỡi ngựa, bắn cung tại vườn lâm uyển được đặt biệt trồng những đóa hoa mẫu đơn, cổ mộc che trời, che thiên tế nhật, với những loại cây gỗ lâu năm, xung quanh có những con hươu, con cáo, đều được thả nuôi,chờ Tham Duật đến săn bắn. Hơn nữa trong lâm uyển còn có rất nhiều gian phòng, làm bằng gỗ với những kiến trúc đặc biệt, trong phòng đều đầy đủ mọi thứ, người trong cung có thể đến để nghỉ ngơi, ăn uống. Mỗi ngày đều có sơn dân đi đến, tặng dâng những loại thảo mộc, trái cây. Nhưng nếu đến vào ngày hoàng đế xuất hiện, liền một mực phong sương.
Tham Duật từ nhỏ đã tập võ, cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông, vừa đến biệt cung, nghỉ ngơi một chút, liền dẫn theo tùy tùng tiến vào rừng. Mấy ngày cưỡi ngựa bắn cung, tâm tình của Tham Duật rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Thiên nhiên nhẹ nhàng khoan khoái cùng hài hòa đã khiến tâm trạng hắn cũng thật khoan khoái theo.
Sáng sớm ngày hôm ấy, Tham Duật mang theo hơn mười hộ vệ, phóng ngựa tiến vào rừng, Trữ Sính Viễn thân là chiếu tướng, phải có trách nhiệm, ngày ngày đều đi theo bảo hộ, thường ngày hắn cùng Lăng Vân thay phiên nhau hộ giá, hôm nay lại đến phiên hắn, tự nhiên cũng đi theo trước.
Rong ruổi nữa ngày, tất cả mọi người đều đã thấm mệt, Tham Duật xem ra vẫn còn đang hăng hái, cũng không hồi cung, mà dẫn theo mọi người đi đến một chỗ gần nhất để nghỉ ngơi.
Một phần là bởi vì hưng phấn, một phần là bởi vì vận động kịch liệt, cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tham Duật chợt lóe lên một tia sáng, khiến dung nhan luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị kia cũng xuất hiện một tia ấm áp.
Trữ Sính Viễn im lặng đi theo phía sau hắn, đôi con ngươi bình tĩnh kia ngắm nhìn người nam tử tôn quý cao ngạo ở phía trước mình. Người ấy ở trên ngựa cứ như vậy mà phấn khởi kiệt xuất, nhìn thân ảnh ngạo nghễ tuấn bạt nhưng có vẻ cô độc kia, Trữ Sính Viễn hầu như ngây dại ngắm nhìn.
Thân ảnh này, từ lâu đã được khắc vào tim hắn, ấn sâu đến tận sương tủy.
Bắt đầu từ lúc nào, mà hắn đã yêu thương người nam nhân này? Là cái mỉm cười lần đầu gặp gỡ, hay là đôi mắt mê hoặc của hắn? Hay là dưới vầng trăng ôn nhu, sự suy nghĩ mê loạn của hắn? Là hoa gian tố tình*, làm hắn, hoặc có lẽ, tình cảm của hắn đã sâu như mặt nước biển, giả vờ che dấu đi cái gọi là yêu thương như nước thủy triều?
* chịu
Bởi vì tận lực áp chế, cho nên, tình cảm ấy chỉ mới ấp ủ đã trở nên sâu nặng đến như thế? Hòa vào máu cùng thân thể hắn, cùng hắn ở tại một chỗ, biến hắn thành một bộ phận không thể tách rời của mình.
Không thể không chế được bản năng cứ si ngốc nhìn Tham Duật, Trữ Sính Viễn cố gắng cật lực kiềm chế sự kích động của mình, trong ánh mắt hắn đầy sự chua sót nhưng không thể ngừng được, suốt đời này, chỉ cần được ở cạnh hắn là tốt rồi, hắn không còn mong gì hơn nữa.
Tới trước nhà gỗ, Tham Duật xoay người xuống ngựa, đem roi ném cho người đứng bên cạnh, mấy hạ nhân đã đi vào trước thu dọn sạch sẽ, lúc này mới thỉnh Tham Duật vào nghỉ ngơi. Mấy tên thị vệ phóng xuất pháo hoa, thông báo cho trong cung biết Tham Duật sẽ ở đây nghỉ ngơi. Sau đó mấy tên nô tài vội vã chuẩn bị nước rửa khăn lau, sau cũng đứng ở bên ngoài canh chừng.
Không bao lâu, một đám thái giám thị vệ được phân phó tới, đồ uống trái cây đều được mang đầy đủ, ở giữa thì có mấy nữ tử xinh đẹp, Trữ Sính Viễn cảm thấy kì quái, lần vi hành này, Tham Duật vẫn chưa mang theo một phi tần nào, những nữ tử này cũng không hề giống những nữ tử ở trong cung, bất quá, việc này không tới phiên hắn quản, Trữ Sính Viễn hạ mi mắt, lẳng lặng nhìn cây cỏ ở trước mặt.
Mấy vị nữ tử lẳng lặng tiến vào, Tham Duật liếc liếc mắt, thái giám nhanh chóng cẩn thận trả lời: “ Khởi bẩm bệ hạ, bốn vị nữ tử này sáng sớm đã được Chiêm đại nhân mang tới, ngài ấy nói để hầu hạ bệ hạ. Thần sợ bệ hạ giờ ngọ cần được nghỉ ngơi, nên đã đem mấy nàng này lưu lại, nếu bệ hạ không thích, nô tài sẽ dẫn các nàng đi ngay.”
Tham Duật lạnh lùng cười, Chiêm đại nhân kia bản lĩnh thật lợi hại, biết hắn lần này đi không mang thế một phi tần cơ thiếp nào, liền vội vàng đem người tới cho hắn, đúng là nhanh thật. Không hổ là đại thần, kinh nghiệm cũng thật đầy mình.
Tham Duật nhàn nhạt đánh giá những nữ tử đang quỳ ở trước mặt mình, mỗi bọn họ đều là những người quốc sắc thiên hương, trái với vẻ đẹp của hoa lan, vẻ đẹp đó lại giống như loài hoa mẫu đơn rực rỡ mĩ lệ. Tham Hãn phất phất tay, nhượng thị vệ lui ra.
“Mà thôi, nêu đã đưa tới, thì cứ lưu lại đi.”
Tham Duật đối với việc này cũng không yêu thích gì lắm, bằng không, cũng sẽ không mang theo một vị phi tần nào. Bất quá, nam nhân đều có nhu cầu mà hắn cũng không cần phải khắc chế, nếu mọi người đã mang tới, hắn cũng không ngại mà lưu lại.
“ Ngươi ở bên ngoài canh chừng, ta đi nghỉ một lát.”
Ánh mắt căn bản không nhìn về phía Trữ Sính Viễn đang quỳ, Tham Duật nghiêng người tựa ở trên giường, một mặt âu yếm nữ tử y phục đã bất chính từ lâu ở dưới thân hắn, một mặt dùng âm thanh băng lãnh phân phó.
Vì sao lại muốn hắn canh chừng, đây là công tác của thị vệ, nhưng mà, hắn hết lần này đến lần khác đều cho gọi Trữ Sính Viễn đến. Có lẽ, chỉ vì muốn làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Để cho hắn biết, mình sớm đã không còn yêu hắn nữa, chỉ có hận hắn, ghét hắn, kinh tởm hắn.
Tội gì mà tự bản thân phải lừa gạt mình? Tham Duật lãnh buốt nghĩ, hiện tại, người ở dưới hắn tràn ngập một mùi hương nhuyễn ngọc thơm mát, chóp mũi quanh quẫn mùi thơm của xử nữ, thế nhưng, tất cả mọi thứ đều không làm hắn chuyên tâm được.
Trước đây, hắn chưa hề được chạm qua Trữ Sính Viễn, hắn thương y, cho nên hắn quý trọng y, hắn quý trọng đến như vậy, bảo vệ người nam nhân kia đến như vậy, nâng niu y như nâng một bông hoa mềm mại nhất trên đời, trân trọng y như một món bảo bối. Rất sợ nếu y không hài lòng, rất sợ làm tổn hại đến y, làm bị thương y.
Rất nhiều khi, hắn mong muốn được giữ lấy y, nhưng mà nhìn dung nhan oán trách của y, hắn chỉ đành nhịn xuống, hắn cảm thấy rất khổ sở, nhưng cũng không hề muốn làm tổn thương y.
Thế nhưng, hắn sai rồi, Trữ Sính Viễn không phải, y không phải là một tình nhân trong sạch thanh khiết như hắn tưởng, y đã sớm cùng Tham Hãn, thân thể y đã sớm bị ô uế, dơ bẩn rồi.Tham Hãn vô số lần ôm y, lại nghĩ đến Trữ Sính Viễn đã từng ở dưới thân Tham Hãn rên rỉ giãy dụa, trong lòng Tham Duật tựa như có một ngọn lửa, lại vừa giống như hàn băng ngàn năm. Làm hắn chỉ muốn hủy diệt đi người nam nhân ở trước mắt mình, hủy diệt đi tất cả, bao trùm cả chính hắn.
Trữ Sính Viễn không hề ngẩng đầu, nghe thấy trên giường thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ, hắn nửa quỳ khấu đầu, sau đó chậm rãi đứng lên, đi ra nhà gỗ, sau đó cẩn thận khép kín cửa lại, rồi cúi đầu, im lặng đứng bên ngoài, phảng phất như một pho tượng đá, dung nhan tuấn tú không một biểu tình.
Không bao lâu, trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ kiều mị cùng với tiếng thở dốc, Trữ Sính Viễn lặng im nghe, kì quái là bản thân hắn đã không còn cảm thấy đau lòng nữa, có lẽ hắn đã không còn bất kì cảm giác nào nữa rồi, ngực lúc này cũng chỉ có trống vắng, làm hắn như muốn tiêu thất, mà khối đau nhức ở tâm hắn kia cũng phảng phất đã biến mất, không còn nữa. Chỉ có những tiếng thở dốc *** mỹ không ngừng vang bên tai, cho hắn biết rằng hắn vẫn còn đang sống, vẫn còn đang đứng tại chỗ này.
*
Tham Hãn cấp thiết chờ Trữ Sính Viễn quay trở về, Chỉ cần Trữ Sính Viễn cùng Tham Duật đi ra ngoài, hắn đã nhịn không được mà cảm thấy lo lắng, Trữ Sính Viễn vẫn luôn luôn khờ dại ngốc nghếch, đối mặt với một Tham Duật lãnh khốc, y chỉ biết im lặng chịu đựng, nhưng mà, hắn không còn cách nào tìm được y cả, cho nên, mỗi một lần nhìn thấy thân ảnh Trữ Sính Viễn, Tham Hãn đều như buông thả được tảng đá trong lòng mình.
Bất quá, lần này ra đi, Trữ Sính Viễn đã rõ ràng rất nhiều,biết đâu, Tham Duật cũng sẽ lại trở nên nhu hòa như trước. Tham Hãn ngực chua sót, có thể khiến tâm tình Trữ Sính Viễn quay trở lại, có thể khiến y được hồi phục, từ trước đến nay đều không phải vì hắn cả. Thế nhưng, chỉ cần y hài lòng là tốt rồi, hắn đã sớm không còn cầu mong tâm của y nữa.
Nhưng mà, ngày hôm nay lại không giống, con ngươi Trữ Sính Viễn ảm đạm như hoàng hôn nhật sắc, thần tình lại lơ lửng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tham Duật đã làm gì y vậy? Tham Hãn kiềm chế không được mà lo lắng, tuy rằng biết không nên, thế nhưng vẫn lôi kéo Trữ Sính Viễn rời khỏi mọi người.
“ Không có việc gì cả, chỉ bởi hôm nay hơi mệt mà thôi.”
Trữ Sính Viễn mỉm cười, ôn nhu an ủi Tham Hãn. Tham Hãn lo lắng nhìn hắn, nụ cười nhẹ nhàng kia giống như sương mù buổi sáng, cứ như vậy mà khinh đạm, thân thể Trữ Sính Viễn mảnh khảnh được ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua, tràn ngập sự cô đơn thê lương, phảng phất như muốn biến mất.
Tham Hãn tự nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, vội vã vươn tay, ôm chặt lấy Trữ Sính Viễn, thân thể ở trong lòng hắn cứ đơn bạc gầy gò, thậm chí còn hơi run rẩy, Tham Hãn kinh sợ ôm y, gắt gao, chặt chẽ ôm lấy y.
Hắn vẫn luôn lo lắng Trữ Sính Viễn sẽ suy sụp, Trữ Sính Viễn là người, không phải là thần, đối mặt với trọng trách gánh vác nặng nề như vậy, Tham hãn sợ rằng, Trữ Sính Viễn sẽ chống đỡ không nỗi,y sẽ giống như một làn khói, tiêu thất khỏi thế giới này.
Trữ Sính Viễn nhu thuận ôm lấy cánh tay Tham Hãn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem chính mình hòa lẫn vào sự ấm áp của Tham Hãn, thần thái uể oải mà mềm yếu thê lương. Hắn tựa vào người Tham Hãn, ôm lấy Tham hãn, giống như người đã tìm được một điểm tựa, nghỉ ngơi tạm thời.
Tham Hãn yêu thương ôm chặt hắn, ảm đạm đứng giữa trời chiều, hai thân ảnh cô đơn tựa sát vào nhau, lẳng lặng hấp thụ nhiệt độ của cơ thể, bọn họ đều không hề phát giác ra, ở rất xa, tại giữa biển trời mênh mông, có một thân ảnh đã lặng lặng đem tất cả thu hồi vào mắt. Cặp con ngươi băng lãnh, vì nhìn thấy Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn ôm nhau, mà dấy lên hỏa diễm, bùng cháy, lãnh lẽo lại nóng rực, trong con mắt là nửa nóng nửa lạnh, nhưng cũng càng thanh minh lãng khiết. Ai cũng không biết rằng, ngực người kia, lại giống như băng hỏa dày vò, vừa bị bỏng, lại vừa đau đớn…..
Tác giả :
Nhược Thủy