Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông
Chương 13
” Vậy hoàng thượng rốt cuộc là ở đâu? ” Tương Lý Nhất Bình phát bệnh nghề nghiệp hưng phấn lên. ” Đây nhất định là có người muốn che giấu tung tích đem ngựa của hoàng thượng đẩy xuống vách núi, nhưng hoàng thượng có thể đã đào thoát.”
” Có người muốn giết hoàng thượng, nên so với thị vệ động tác còn nhanh hơn, hẳn là đã sớm ở trong rừng chờ cơ hội. Hoàng thượng hẳn là sau khi dừng ngựa, muốn quay lại tìm thị vệ, hoặc là bị lạc đường trong rừng, hoặc là bị công kích, có lẽ là cả hai. Hắn nhất định chưa đi được bao xa, vì người muốn giết hắn đã sớm chuẩn bị xong. Đám thị vệ bị chôn chân tại vách núi này, tiếp tục tìm kiếm, sở dĩ không chú ý tới xung quanh nơi này.” Tương Lý Nhược Mộc nói xong cũng im lặng không nói gì thêm, nhíu mày suy tư. ” Nhìn kỹ xung quanh một chút.”
” Thái úy, ở nơi này không xa phía trước có một đạo khe sâu,bên trong cây cỏ tươi tốt, nhìn giống như là khe núi, phía dưới nông cạn không đồng nhất.”
” Mau đến đó xem.” Tương Lý Nhược Mộc đứng lên.
” Thái úy, ” Tương Lý Nhất Bình thoáng chần chờ một chút, ” Cho dù có tìm được hoàng thượng, e rằng cũng không thể có khả năng sống sót. Thái úy không tính toán cách khác sao?”
Tương Lý Nhược Mộc không trả lời hắn, khả năng Cảnh Hi Miểu còn sống là cực kỳ nhỏ bé. Nếu như Tương Lý Nhất Bình mất tích trong rừng, hắn thân kinh bách chiến có năng lực tự vệ, như vậy còn có thể có sáu phần mười khả năng sống sót. Người nào nhìn qua cũng đều hiểu, Cảnh Hi Miểu lớn lên trong thâm cung, thể chất yếu ớt, nếu không nhờ vào kinh nghiệm sinh tồn thì chẳng thể sống sót. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc vẫn muốn nhìn lại gương mặt của Cảnh Hi Miểu, cho dù gương mặt ấy vĩnh viễn ngủ say. Có lẽ là bởi vì nếu như mang người rời đi, lập một hoàng đế họ Cảnh khác, đem Cảnh Hi Miểu vứt vào chỗ vách đá lẻ loi trơ trọi, trong lòng liền cảm thấy mất mát, có thể sẽ không cách nào quên được.
Khe sâu này khá hẹp, rộng khoảng ba thước, bên trong quả nhiên cây cỏ tươi tốt, lại chật hẹp nên không nhìn ra nông hay sâu. Lúc này trăng đã nhô cao, chỉ thấy một điểm sáng. Thận trọng lắng nghe, không chỉ có tiếng gió cùng thanh âm của sơn gian cây cỏ, xa xa còn có tiếng dã thú gào rít khóc than.
” Thái úy, thuộc hạ xuống dưới là được, Thái Úy không thể.” Tương Lý Nhất Bình nhìn ý tứ của Tương Lý Nhược Mộc, cuống quýt ngăn cản hắn.
Tương Lý Nhược Mộc lắc đầu, hắn biết Tương Lý Nhất Bình tác chiến kỵ binh, võ nghệ cao cường, khinh công không phải tầm thường. ” Ở đây coi chừng,” hắn hạ lệnh, một tay cầm ngọn đuốc, một tay bám lấy tảng đá đi xuống phía dưới, trong khe núi tối tăm ẩm thấp, Tương Lý Nhược Mộc tiếp tục xuống phía dưới.
Đây là nơi cách vách núi gần nhất, nếu lúc ấy có người đuổi kịp Cảnh Hi Miểu, nhất định sẽ khiến y tuyệt lộ ( cùng đường:3). Tương Lý Nhược Mộc phát hiện đạo khe núi này hẹp, không sâu như mình nghĩ, càng xuống dưới càng chật, cuối vách đá có một đạo khe hở.
Tương Lý Nhược Mộc ngẩng đầu, bầu trời nhỏ bé phía trên kia chỉ còn sót lại một mảnh tinh quang ( ánh sao đó), bốn phía chật hẹp u ám. Cảnh Hi Miểu phải ở chỗ như thế này sao? ( tội tiểu Cảnh quớ TT^TT).
Tương Lý Nhược Mộc dừng lại ở chỗ khe nứt, lấy đuốc chiếu sáng xung quanh, Tương Lý Nhược Mộc tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào.
Hắn chậm rãi hướng chung quanh tìm kiếm, đến lúc hừng đông, Tương Lý Nhược Mộc đều đã tìm kiếm khắp các ngõ ngách có thể.
Nơi đây, cơ hồ nhất định chính là hy vọng cuối cùng, Tương Lý Nhược Mộc hít sâu một hơi, tâm tình ngày càng ngưng trọng, dần dần sốt ruột. Hắn dừng bước, tuy rằng không ôm mong ước gì, chỉ là gọi một tiếng, ” Hi Miểu ── ”
Gần như là kỳ tích, khi hắn đã ngừng tìm kiếm, cách hắn mấy bước, nơi đó là một đống bụi cỏ, ánh lửa không thể chiếu sáng đến đó, chợt phát ra thanh âm yếu ớt. Có một loại kỳ tích, chính là thời điểm người bất lực chỉ có thể gọi tên, thì sẽ đáp lại ngươi. Tương Lý Nhược Mộc dừng chân, không dám lập tức bước lên.
Hắn chậm rãi đi tới, rất nhanh phát hiện phía trước có nhiều cành cây bị bẽ gãy, khó nén kinh hỉ trong lòng, hắn giơ đuốc lên, Cảnh Hi Miểu như con thú nhỏ đang co rúc ở trong bụi cỏ, tay nắm chặt cái áo choàng Bắc Cương kia.
” Hô ──” Tương Lý Nhược Mộc thở ra một hơi thật dài, đột nhiên cảm giác chân mình nhũn cả ra, ha ha, một võ tướng dũng mãnh thiện chiến hai chân nhũn ra, có điều không phải trên chiến trường lúc cận kề cái chết, mà là vì một chuyện bất khả tư nghị như thế này. Hắn ngồi xuống nâng đầu Cảnh Hi Miểu, ánh đuốc chiếu rọi lên gương mặt trầy xướt gần như mất đi nhân sắc của y, thế nhưng y vẫn còn sống, môi mấp máy thì thào nói gì đó.
” Muốn uống nước?” Tương Lý Nhược Mộc nhịn không đưa tay vuốt ve mặt y, cảm thụ y thực sự còn có hay không ôn độ. ( độ ấm:3).
Tương Lý Nhược Mộc cẩn thận cho y uống một ngụm nước, ánh mắt Cảnh Hi Miểu có phần mơ màng, uống nước xong, cuối cùng cũng có thể nhìn được, y ánh mắt mông lung nhìn Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc biết rằng y đã bị như thế này từ lâu, trên người còn có trọng thương, nhất định ý thức không rõ.
Thế nhưng Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, dần dần hô hấp dồn dập, Tương Lý Nhược Mộc khẩn trương nhìn hắn không dám động đậy, không biết Cảnh Hi Miểu có bị tổn thương nội tạng hay không. Cảnh Hi Miểu giơ tay lên, không biết khí lực từ đâu, nắm chặt y phục Tương Lý Nhược Mộc, ” Thái úy? Thái úy…” Y trong giây lát òa khóc, nước mắt như đã bị kìm nén từ rất lâu. ( oaaaa, bé thụ của ta TT^TT, Ú: sao mà đứa nhỏ dễ cưng như vậy chứ a T.T)
Y tâm tình kích động kêu khóc, nơi cổ họng khàn khàn không phát ra được nhiều âm thanh. Tương Lý Nhược Mộc ***g ngực đau nhói, ôm Cảnh Hi Miểu, một trận xung động, môi dán lên trán y, ” Biết, ta biết ngươi ủy khuất ( oan ức, tủi thân TT^TT), đều là ta không tốt, ta hẳn là phải đi cùng với ngươi.”
Tương Lý Nhược Mộc biết y thể lực vốn không còn bao nhiêu, lại còn khóc lóc như vậy, thế nhưng lại hiểu được loại ủy khuất này của một tiểu hoàng tử, bị thương nằm tại vách núi hai ngày, sợ hãi như vậy. Hắn dằn xuống xung động trong lòng mà ôm lấy y, nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Hi Miểu, ” Đừng khóc, xuỵt, xuỵt, hoàng thượng. Ngươi chính là hoàng thượng a.” Lời hắn nói chẳng có hiệu quả, Cảnh Hi Miểu vẫn như cũ, khóc đến thương tâm, Tương Lý Nhược Mộc thở dài, ” Hi Miểu, đều đã qua rồi, ngươi có biết ngươi đã ở đây mấy ngày không?” Hắn tưởng đánh lạc hướng có thể khiến y ổn định hơn một chút.
Một bên âm thầm xốc y bọc áo choàng, giơ cây đuốc chiếu vào người y, trên áo hoàn hảo không có vết máu, như khi nhìn đến thân, Tương Lý Nhược Mộc âm thầm hít một hơi, trên đùi phải của y toàn là máu, thậm chí thấm cả vào đất, mất máu nhiều như thế, nơi này lại lạnh lẽo ẩm thấp như vậy, không có nước cũng không có thức ăn, y làm sao có thể sống sót.
” Hai ngày rồi,” không ngờ rằng Cảnh Hi Miểu còn có ý thức trả lời hắn, một bên cơ hồ là dụng hết toàn lực để nén tiếng khóc, thanh âm yết ớt, ” Những binh sĩ kia… ở chỗ này tìm… Ta nghe thấy…. không lên tiếng được… nghe họ nói.. là lệnh của ngươi… Sau đó, lại đến tìm ta…. không nghe được gì.. Ta cho rằng… ngươi sẽ không tìm ta…”
Tương Lý Nhược Mộc cắn môi, Cảnh Hi Miểu lúc không có ai đều nói chuyện với hắn như vậy, nói một trận, liền dần dần không xưng trẫm, không nói chức quan, miệng đầy ngươi ngươi ta ta, phảng phất xem ra Cảnh Hi Miểu, quan hệ của y với hắn, cùng cái thế giới lòng người phức tạp này không có quan hệ, chỉ đơn giản ngươi và ta.
Tương Lý Nhược Mộc trên khuôn mắt nhỏ nhắn của Cảnh Hi Miểu hôn một chút, hắn biết ánh mắt của đứa bé này khi nhìn hắn, mặc dù có chút sợ sệt, nhưng là khó nén lộ ra một tia quỷ dị tín nhiệm và chờ mong. Vì lẽ đó hắn thỉnh thoảng không muốn nhìn ánh mắt của đứa bé này.
Hắn thả Cảnh Hi Miểu xuống đất lại, cẩn thận xoa thân thể y, di chuyển nhẹ các đốt ngón tay vừa quan sát phản ứng của y. ” Hoàng thượng, xương của ngươi hình như không sao, đúng là vạn hạnh.” Tương Lý Nhược Mộc phát hiện trên chân của y có một đạo vết thương bị vỡ, được y dùng dây lưng buộc chặt lại, bên ngoài chỉ có thể thấy được mắt cá chân bị sưng lên. Chỉ là đạo vết thương này quá nghiêm trọng, lúc thấy vết thương y nhất định bị dọa sợ, thế nhưng còn dám dùng dây lưng buộc lại, hài tử này năng lực chịu đựng vượt xa ngoài sức tưởng tưởng của hắn.
Cảnh Hi Miểu không trả lời hắn, Tương Lý Nhược Mộc phát hiện thấy y đã hôn mê. Tương Lý Nhược Mộc thở một ra một khí thật dài, vật nhỏ này có thể sống được tới giờ, thực sự là mạng lớn.
————-
Bánh Ú: Có vẻ sắp tới là một màn ngọt sâu răng:v:v
” Có người muốn giết hoàng thượng, nên so với thị vệ động tác còn nhanh hơn, hẳn là đã sớm ở trong rừng chờ cơ hội. Hoàng thượng hẳn là sau khi dừng ngựa, muốn quay lại tìm thị vệ, hoặc là bị lạc đường trong rừng, hoặc là bị công kích, có lẽ là cả hai. Hắn nhất định chưa đi được bao xa, vì người muốn giết hắn đã sớm chuẩn bị xong. Đám thị vệ bị chôn chân tại vách núi này, tiếp tục tìm kiếm, sở dĩ không chú ý tới xung quanh nơi này.” Tương Lý Nhược Mộc nói xong cũng im lặng không nói gì thêm, nhíu mày suy tư. ” Nhìn kỹ xung quanh một chút.”
” Thái úy, ở nơi này không xa phía trước có một đạo khe sâu,bên trong cây cỏ tươi tốt, nhìn giống như là khe núi, phía dưới nông cạn không đồng nhất.”
” Mau đến đó xem.” Tương Lý Nhược Mộc đứng lên.
” Thái úy, ” Tương Lý Nhất Bình thoáng chần chờ một chút, ” Cho dù có tìm được hoàng thượng, e rằng cũng không thể có khả năng sống sót. Thái úy không tính toán cách khác sao?”
Tương Lý Nhược Mộc không trả lời hắn, khả năng Cảnh Hi Miểu còn sống là cực kỳ nhỏ bé. Nếu như Tương Lý Nhất Bình mất tích trong rừng, hắn thân kinh bách chiến có năng lực tự vệ, như vậy còn có thể có sáu phần mười khả năng sống sót. Người nào nhìn qua cũng đều hiểu, Cảnh Hi Miểu lớn lên trong thâm cung, thể chất yếu ớt, nếu không nhờ vào kinh nghiệm sinh tồn thì chẳng thể sống sót. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc vẫn muốn nhìn lại gương mặt của Cảnh Hi Miểu, cho dù gương mặt ấy vĩnh viễn ngủ say. Có lẽ là bởi vì nếu như mang người rời đi, lập một hoàng đế họ Cảnh khác, đem Cảnh Hi Miểu vứt vào chỗ vách đá lẻ loi trơ trọi, trong lòng liền cảm thấy mất mát, có thể sẽ không cách nào quên được.
Khe sâu này khá hẹp, rộng khoảng ba thước, bên trong quả nhiên cây cỏ tươi tốt, lại chật hẹp nên không nhìn ra nông hay sâu. Lúc này trăng đã nhô cao, chỉ thấy một điểm sáng. Thận trọng lắng nghe, không chỉ có tiếng gió cùng thanh âm của sơn gian cây cỏ, xa xa còn có tiếng dã thú gào rít khóc than.
” Thái úy, thuộc hạ xuống dưới là được, Thái Úy không thể.” Tương Lý Nhất Bình nhìn ý tứ của Tương Lý Nhược Mộc, cuống quýt ngăn cản hắn.
Tương Lý Nhược Mộc lắc đầu, hắn biết Tương Lý Nhất Bình tác chiến kỵ binh, võ nghệ cao cường, khinh công không phải tầm thường. ” Ở đây coi chừng,” hắn hạ lệnh, một tay cầm ngọn đuốc, một tay bám lấy tảng đá đi xuống phía dưới, trong khe núi tối tăm ẩm thấp, Tương Lý Nhược Mộc tiếp tục xuống phía dưới.
Đây là nơi cách vách núi gần nhất, nếu lúc ấy có người đuổi kịp Cảnh Hi Miểu, nhất định sẽ khiến y tuyệt lộ ( cùng đường:3). Tương Lý Nhược Mộc phát hiện đạo khe núi này hẹp, không sâu như mình nghĩ, càng xuống dưới càng chật, cuối vách đá có một đạo khe hở.
Tương Lý Nhược Mộc ngẩng đầu, bầu trời nhỏ bé phía trên kia chỉ còn sót lại một mảnh tinh quang ( ánh sao đó), bốn phía chật hẹp u ám. Cảnh Hi Miểu phải ở chỗ như thế này sao? ( tội tiểu Cảnh quớ TT^TT).
Tương Lý Nhược Mộc dừng lại ở chỗ khe nứt, lấy đuốc chiếu sáng xung quanh, Tương Lý Nhược Mộc tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào.
Hắn chậm rãi hướng chung quanh tìm kiếm, đến lúc hừng đông, Tương Lý Nhược Mộc đều đã tìm kiếm khắp các ngõ ngách có thể.
Nơi đây, cơ hồ nhất định chính là hy vọng cuối cùng, Tương Lý Nhược Mộc hít sâu một hơi, tâm tình ngày càng ngưng trọng, dần dần sốt ruột. Hắn dừng bước, tuy rằng không ôm mong ước gì, chỉ là gọi một tiếng, ” Hi Miểu ── ”
Gần như là kỳ tích, khi hắn đã ngừng tìm kiếm, cách hắn mấy bước, nơi đó là một đống bụi cỏ, ánh lửa không thể chiếu sáng đến đó, chợt phát ra thanh âm yếu ớt. Có một loại kỳ tích, chính là thời điểm người bất lực chỉ có thể gọi tên, thì sẽ đáp lại ngươi. Tương Lý Nhược Mộc dừng chân, không dám lập tức bước lên.
Hắn chậm rãi đi tới, rất nhanh phát hiện phía trước có nhiều cành cây bị bẽ gãy, khó nén kinh hỉ trong lòng, hắn giơ đuốc lên, Cảnh Hi Miểu như con thú nhỏ đang co rúc ở trong bụi cỏ, tay nắm chặt cái áo choàng Bắc Cương kia.
” Hô ──” Tương Lý Nhược Mộc thở ra một hơi thật dài, đột nhiên cảm giác chân mình nhũn cả ra, ha ha, một võ tướng dũng mãnh thiện chiến hai chân nhũn ra, có điều không phải trên chiến trường lúc cận kề cái chết, mà là vì một chuyện bất khả tư nghị như thế này. Hắn ngồi xuống nâng đầu Cảnh Hi Miểu, ánh đuốc chiếu rọi lên gương mặt trầy xướt gần như mất đi nhân sắc của y, thế nhưng y vẫn còn sống, môi mấp máy thì thào nói gì đó.
” Muốn uống nước?” Tương Lý Nhược Mộc nhịn không đưa tay vuốt ve mặt y, cảm thụ y thực sự còn có hay không ôn độ. ( độ ấm:3).
Tương Lý Nhược Mộc cẩn thận cho y uống một ngụm nước, ánh mắt Cảnh Hi Miểu có phần mơ màng, uống nước xong, cuối cùng cũng có thể nhìn được, y ánh mắt mông lung nhìn Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc biết rằng y đã bị như thế này từ lâu, trên người còn có trọng thương, nhất định ý thức không rõ.
Thế nhưng Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, dần dần hô hấp dồn dập, Tương Lý Nhược Mộc khẩn trương nhìn hắn không dám động đậy, không biết Cảnh Hi Miểu có bị tổn thương nội tạng hay không. Cảnh Hi Miểu giơ tay lên, không biết khí lực từ đâu, nắm chặt y phục Tương Lý Nhược Mộc, ” Thái úy? Thái úy…” Y trong giây lát òa khóc, nước mắt như đã bị kìm nén từ rất lâu. ( oaaaa, bé thụ của ta TT^TT, Ú: sao mà đứa nhỏ dễ cưng như vậy chứ a T.T)
Y tâm tình kích động kêu khóc, nơi cổ họng khàn khàn không phát ra được nhiều âm thanh. Tương Lý Nhược Mộc ***g ngực đau nhói, ôm Cảnh Hi Miểu, một trận xung động, môi dán lên trán y, ” Biết, ta biết ngươi ủy khuất ( oan ức, tủi thân TT^TT), đều là ta không tốt, ta hẳn là phải đi cùng với ngươi.”
Tương Lý Nhược Mộc biết y thể lực vốn không còn bao nhiêu, lại còn khóc lóc như vậy, thế nhưng lại hiểu được loại ủy khuất này của một tiểu hoàng tử, bị thương nằm tại vách núi hai ngày, sợ hãi như vậy. Hắn dằn xuống xung động trong lòng mà ôm lấy y, nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Hi Miểu, ” Đừng khóc, xuỵt, xuỵt, hoàng thượng. Ngươi chính là hoàng thượng a.” Lời hắn nói chẳng có hiệu quả, Cảnh Hi Miểu vẫn như cũ, khóc đến thương tâm, Tương Lý Nhược Mộc thở dài, ” Hi Miểu, đều đã qua rồi, ngươi có biết ngươi đã ở đây mấy ngày không?” Hắn tưởng đánh lạc hướng có thể khiến y ổn định hơn một chút.
Một bên âm thầm xốc y bọc áo choàng, giơ cây đuốc chiếu vào người y, trên áo hoàn hảo không có vết máu, như khi nhìn đến thân, Tương Lý Nhược Mộc âm thầm hít một hơi, trên đùi phải của y toàn là máu, thậm chí thấm cả vào đất, mất máu nhiều như thế, nơi này lại lạnh lẽo ẩm thấp như vậy, không có nước cũng không có thức ăn, y làm sao có thể sống sót.
” Hai ngày rồi,” không ngờ rằng Cảnh Hi Miểu còn có ý thức trả lời hắn, một bên cơ hồ là dụng hết toàn lực để nén tiếng khóc, thanh âm yết ớt, ” Những binh sĩ kia… ở chỗ này tìm… Ta nghe thấy…. không lên tiếng được… nghe họ nói.. là lệnh của ngươi… Sau đó, lại đến tìm ta…. không nghe được gì.. Ta cho rằng… ngươi sẽ không tìm ta…”
Tương Lý Nhược Mộc cắn môi, Cảnh Hi Miểu lúc không có ai đều nói chuyện với hắn như vậy, nói một trận, liền dần dần không xưng trẫm, không nói chức quan, miệng đầy ngươi ngươi ta ta, phảng phất xem ra Cảnh Hi Miểu, quan hệ của y với hắn, cùng cái thế giới lòng người phức tạp này không có quan hệ, chỉ đơn giản ngươi và ta.
Tương Lý Nhược Mộc trên khuôn mắt nhỏ nhắn của Cảnh Hi Miểu hôn một chút, hắn biết ánh mắt của đứa bé này khi nhìn hắn, mặc dù có chút sợ sệt, nhưng là khó nén lộ ra một tia quỷ dị tín nhiệm và chờ mong. Vì lẽ đó hắn thỉnh thoảng không muốn nhìn ánh mắt của đứa bé này.
Hắn thả Cảnh Hi Miểu xuống đất lại, cẩn thận xoa thân thể y, di chuyển nhẹ các đốt ngón tay vừa quan sát phản ứng của y. ” Hoàng thượng, xương của ngươi hình như không sao, đúng là vạn hạnh.” Tương Lý Nhược Mộc phát hiện trên chân của y có một đạo vết thương bị vỡ, được y dùng dây lưng buộc chặt lại, bên ngoài chỉ có thể thấy được mắt cá chân bị sưng lên. Chỉ là đạo vết thương này quá nghiêm trọng, lúc thấy vết thương y nhất định bị dọa sợ, thế nhưng còn dám dùng dây lưng buộc lại, hài tử này năng lực chịu đựng vượt xa ngoài sức tưởng tưởng của hắn.
Cảnh Hi Miểu không trả lời hắn, Tương Lý Nhược Mộc phát hiện thấy y đã hôn mê. Tương Lý Nhược Mộc thở một ra một khí thật dài, vật nhỏ này có thể sống được tới giờ, thực sự là mạng lớn.
————-
Bánh Ú: Có vẻ sắp tới là một màn ngọt sâu răng:v:v
Tác giả :
Tiểu Mô Tiểu Dạng