Yêm Nô
Quyển 1 - Chương 9
“Tiểu Bảo Nhi, ta thật ước ao được như ngươi a, Nghiêm tổng quản bây giờ cũng không dám đến tìm ngươi gây phiền phức nữa.” Tiểu Cẩu Tử vội vàng quét lá rụng. Trời đã vào thu, lá rụng đầy sân, y có vẻ hơi cô đơn, nhớ lại lúc mới được đưa vào phủ, cũng là vào khoảng thời gian này.
Không được may mắn như tiểu Bảo Nhi, ngẫm lại hiện tại nó có thể thăng lên địa vị này, được hầu hạ bên cạnh chủ tử, mọi người ngoài miệng đều không dám nói gì nữa, tránh để tiểu Bảo Nhi đâm một dao sau lưng, cáo trạng linh tinh gì đó với chủ tử.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, y đến sát bên cạnh tiểu Bảo Nhi, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Bảo Nhi, chủ tử đã cho ngươi hầu hạ một thời gian rồi đó, ngươi có chú ý trong phòng…” Nói phân nửa, ý y là muốn nhắc nhở tiểu Bảo Nhi nhớ kĩ ước định của hai người lúc trước.
Kiều Bảo Nhi quay người lại, lảo đảo mấy bước, tận lực cách xa Tiểu Cẩu Tử.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ nhìn xung quanh, Nó sợ chủ nhân như xuất quỷ nhập thần, như chim sợ cành cong, bất an trả lời, “Ta không nhìn kĩ…”
Khi tới gần chủ tử, nó luôn cúi đầu xuống; bưng nước, hầu chủ tử mặc xiêm y, dùng bữa, chờ đợi phân phó; nó luôn cẩn thận né tránh đôi mắt hung ác, nụ cười tự tiếu phi tiếu, làm cho người khác khó có thể đọc được ý tứ trong đó.
Hình ảnh quá mức rõ ràng quanh quẩn trong đầu. Nó đã thử quên đi thống khổ mà chủ tử gây ra cho nó, cũng đã giặt sạch sẽ y bào của chủ tử rồi trả lại, nhưng chủ tử không nhận, nói là thưởng cho nó.
Nếm trải ác mộng vào ban đêm, nó ném bộ y bào đó xuống dưới đáy của y quỹ, lấy những bộ xiêm y khác đè lên để che giấu vết thương trong tâm hồn. Không ai thấy nó từng bị nhốt vào hầm ngầm mà chà đạp… Không bị kẻ khác chế nhạo, nó có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.
Ngồi xổm xuống, cẩn thận vach tìm vài phiến lá rơi, ngoài lùm cây có một con kiến nho nhỏ, nó còn phát hiện ra ở đó có rất nhiều, rất nhiều kiến.
Móc móc túi, nó lấy một miếng đường nhỏ do trù tử đại thúc để dành riêng cho nó đặt xuống cho kiến, vỗ vỗ cái túi, kinh hỉ tháy đàn kiến tiến lên, vây quanh bữa ăn thịnh soạn.
Kiều Bảo Nhi cười cười, nhất thời nhớ lại lúc chơi đùa với đệ muội trong vườn ở dưới quê.
“Ngươi cười cái gì a?” Tiểu Cẩu Tử rất buồn bực. T ớ i trưa, ti ể u B ả o Nhi s ẽ ph ả i đ ế n chu ồ ng heo chu ồ ng ng ự a làm vi ệ c; v ậ y mà bây gi ờ còn trông vui v ẻ th ế. Nó điên r ồ i ph ả i không?
Nét mặt tươi cười sung sướng nháy mắt đã mê hoặc tâm trí Tiểu Cẩu Tử. Từ trước tới nay, y không hề biết tiểu Bảo Nhi cười rộ lên lại đẹp như vậy.
“Ta thích kiến.”
Nó đứng dậy, dáng vẻ gầy gò khập khiếng tiếp tục quét sân.
Thừa dịp trời chưa tối, nó nắm chặt từng giây từng phút, một lòng muốn đám heo nó nuôi càng ngày càng mập, cũng thích làm bạn với đám ngựa mà nó cho ăn hàng ngày, cọ rửa chuồng cho chúng, chải vuốt bờm đuôi. Có mệt mỏi hơn nữa nó cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cầu mong ban đêm có thể sớm đi vào giấc ngủ.
Kiều Bảo Nhi bước từng bước nhỏ, vết thương dưới lòng bàn chân ma sát với giày, ẩn ẩn đau đớn.
Trong túi quần đã có dược cao do trù tử đại thúc cho. Nó đều bôi hàng ngày, nhưng mãi vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Có lẽ là do giày dính nước, bùn đất và uế vật làm cho vết thương bị nhiễm trùng. Chịu đau đớn chưa nói, nó sợ… gây thêm phiền phức cho trù tử đại thúc. Mua thuốc cũng cần có tiền, Nguyên Kế chạy vặt cho trù tử cũng từng dặn nó đừng gây ra thêm thương tích nào nữa, trù tử đại thúc cũng cần phụng dưỡng phụ mẫu, mà đại thúc cũng muốn tích cóp tiền để sau này có thể mở một gian thực tứ (quán ăn).
“Tiểu Cẩu Tử, hôm nay ta tròn mười bốn đó.” Nó nghĩ đến chuyện vui vẻ, “Trù tử đại thúc muốn làm một cái bánh ngọt cho ta, ta sẽ chia cho ngươi một nửa.”
Tiểu Cẩu Tử bĩu môi, “Ta không thích ăn bánh ngọt. Nếu chúng ta có tự do, lại có ngân lượng, còn sợ không ăn được sao.” Sao nó l ạ i ng ố c th ế nh ỉ?!
“Ch ỉ c ầ n tay chân s ạ ch s ẽ thì ta s ẽ không h ủ y xương c ủ a ngươi.” Lời cảnh cáo trầm thấp đột nhiên vang lên. Nụ cười trên mặt Kiều Bảo Nhi chợt tắt.
Không tự chủ được, bàn tay nắm chặt cái chổi run run. Nó cúi đầu, khó chịu nói, “Ta không dám trộm.”
Tiểu Cẩu Tử sững sờ ngay tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn nó khập khiếng quét lương đình. Y muốn bốc hỏa…
“Ngươi là tên đần đáng bị coi thường! Ngươi muốn cả đời thấp kém, phải làm nô tài của người khác a! Ta không muốn!”
Giơ tay, soạt! ném luôn chổi xuống, cố sức dẫm đạp lên cái chổi. Phát tiết tức giận xong, y lập tức nghĩ: h ẳ n là ti ể u B ả o Nhi h ầ u h ạ ch ủ t ử có không ít l ợ i ích nên m ớ i lât l ọ ng như v ậ y.
Hừ! đầu không thèm quay lại, ánh mắt tức giận oán hận trừng trừng nhìn thân ảnh đang quét dọn kia. Y nhất định phải mò ra được ưu đãi mà tiểu Bảo Nhi nhận được rốt cuộc là cái gì!
****************************
Nửa đêm, một cỗ kiệu đứng ngoài vương phủ, Lê Sinh tiến lên nhấc kiệu liêm (màn kiệu), cung kính chờ chủ tử ngà ngà say chủ tử hạ kiệu.
Mạnh Diễm chậm rãi ra khỏi kiệu, thần tình ngu ngơ vô vị.
Đáp ứng lời mời thọ yến sinh thần của đại thần trong triều, lúc uống cứ một chén lại tiếp một chén, lại thêm sơn trân hải vị, hơn nữa còn có mỹ nữ như hoa nhi hầu hạ bên cạnh… Nhàm chán! Đ ề u là m ộ t đám gia h ỏ a mu ố n n ị nh b ợ h ắ n.
“A.” Mạnh Diễm loạng choạng, tay nắm chặt cổ áo Lê Sinh, áp sát mà hỏi, “Lê Sinh, lão gia hỏa kia có ý định làm thân, ngươi có thể có thấy rõ hòn ngọc quý trên tay lão có tính tình thế nào không? Hả?”
Lê Sinh diện vô biểu tình đáp lời, “Không thấy rõ ràng.”
Buông tay, Mạnh Diễm đẩy thiếp thân thị vệ ra, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng nghiêm nghị.
Tầm mắt nhìn về vào bên trong đại môn, phủ đệ sâu thẳm này như nhà lao mà hắn đã tự giam mìh vào, không khỏi lắc đầu tự giễu, “Ta vốn phóng đãng, thế mà cái tên gia hỏa không biết sống chết kia còn vọng tưởng đưa nữ nhi tới… Ha hả. Ta điên rồi, nhưng có người còn điên hơn ta…”
Bước đi vững vàng tiến vào đại môn, hắn không quay đầu lại đã ngầm ra lệnh, “Lê Sinh, tối nay khỏi canh giữ ngoài phòng ta. Ngươi cứ nghỉ ngơi, đừng theo ta.”
Nghe vậy, Lê Sinh ngừng bước, đôi mắt thâm thúy dần dần phủ kín ám sắc, lời nói nho nhỏ đến mức không thể nghe được theo ngọn gió đêm thổi tới nơi nào đó. Ch ủ t ử không điên, ch ỉ là đã n ế m tr ả i t ấ t c ả t ị ch m ị ch…
**********************
Nhẹ đẩy cánh cửa phòng người hầu ra, hắn tới tìm tiểu tử kia.
Mỉm cười, muốn để tiểu tử kia phải hoảng hốt mà sống qua ngày, chính hắn cũng ủy khuất chính mình ngày ngày phải chịu đựng cái kiểu hầu hạ vụng về của nó, động tác cứng nhắc lộ rõ rằng nó rất e ngại hắn.
Mà hắn chịu đựng không đi tìm nó gây phiền toái đã một thời gian, bởi vạn nhất tiểu tử kia bị dọa cho sợ quá thì không còn lạc thú gì nữa. Có thể thấy mình quả là lương thiện… Ai!
Hắn nghiêng đầu liếc liếc mắt, người trên một cái giường không hề có động tĩnh, đường nhìn lia lại lần thứ hai, gương mặt càng lúc càng gần, cảm nhận được hơi thở thổi qua. Tiểu tử kia hé miệng, ngủ say sưa.
Mạnh Diễm dùng đầu ngón tay vẽ nhẹ lên đôi lông mi rậm rạp của nó, ngạc nhiên là tại sao nó lại không có vẻ phòng bị gì thế này.
Thình lình bàn tay to nâng lên, vác tên tiểu tử đang ngủ say kia lên, không để ý rằng bàn tay nhỏ bé buông lơi một miếng tiểu thạch đầu. Mạnh Diễm cũng không quay đầu lại đã xoay người rời đi.
Bỗng nhiên cảm thấy cả người không thoải mái, Kiều Bảo Nhi chớp chớp mắt, hoảng hốt phát hiện hình ảnh đang di chuyển trước mắt, lập tức “A!” một tiếng, hai mắt trợn tròn, giật mình đến không khép nổi miệng.
“Tỉnh?”
Như khiêng một bao cát, Mạnh Diễm cười khẽ ─ buồn bực cả đêm đã bay đâu mất, bây giờ hắn đang rất vui vẻ.
Rầm! Nhấc chân đá cửa, đi vào phòng, cũng tiện tay vứt tiểu tử kia xuống.
Kiều Bảo Nhi ngã lăn trên đất, cảm giác bất an cuộn trào mãnh liệt. Nó hoảng hốt nhìn biểu tình tự tiếu phi tiếu của chủ tử, cả người không tự chủ được liền lui dần về sau.
Mạnh Diễm cởi dần từng nút áo trên y phục của nó, mâu quang chợt lóe, cả người nóng như bị hỏa thiêu, kíp nổ cũng nhanh chóng lan đến trên tiểu tử kia.
Nóng quá!
Ném ngoại bào ra, hắn từng bước tới gần tiểu tử kia, “Ngươi sợ cái gì? Ta sẽ không ăn thịt người.”
Kiều Bảo Nhi lui về sau, mò được cái ghế cổ bằng gỗ lim, lập tức nắm chặt, vội vàng lui vào trong. Nó cực kì sợ hãi khi chủ tử coi nó như loài chó mà đối đãi.
“Đi đi…” Nó cầu xin.
“Đây là phòng của ta.”
Mạnh Diễm khom người, cầm ống quần của nó, roẹt! xé rách.
Hạ thân mát lạnh, máu cả người cũng đông lại theo.
Nó mãnh liệt lắc đầu, khuôn mặt từ từ áp sát của chủ tử ánh vào đôi mắt mở to kinh hãi,hơi thở ấm áp nồng nặc mùi rượu, thân thể đầy áp bức tiến lại sát thân thể của nó.
Mắt cá chân bị siết chặt, cả người Kiều Bảo Nhi trượt ra, cái ghế gỗ lim nháy mắt đã tuột khỏi tay, ‘rầm’ một cái, tự đổ vào tường.
“Đừng ─” Nó hoảng hốt kêu, cả người ưỡn ra, cái ót đập ngay xuống đất, ý thức lập tức mơ màng.
Đôi mắt tối sầm, không thấy được vật thể gì rõ ràng, chỉ có chóp mũi ngửi thấy hơi thở của chủ tử, kích thích các giác quan khác của nó. “Buông ra…”
Mạnh Diễm áp lên người nó, bàn tay to lớn đè hai tay đang giãy dụa của nó lại, đôi chân cường kiện vạch hai chân nó ra, hạ phúc nóng rực ma sát vào nơi riêng tư của nó, dục vọng mà hắn đang gắng gượng kiềm chế càng lúc càng kêu gào muốn hắn cấp tốc tìm một nơi ấm áp mềm mại mà bao bọc lấy nó.
Quả thực điên rồi!
Gấp gáp xé bỏ ràng buộc nơi hạ thân, dục vọng nháy mắt đã tiến nhập vào nơi chật hẹp trong cơ thể ai kia.
“A ─”
Tiếng hét lanh lảnh khó chịu bị ép đến vỡ nát trong lồng ngực kiên cố rắn chắc, chậm chầm trôi giạt, quanh quẩn trong màn đêm đen tối.
Một đôi tay nhỏ bé thử đẩy đẩy thân thể đang đè ép trên người ra, nhưng cử đọng nhỏ bé đó của nó không lay chuyển được cường hãn đang đè ép mình. Theo từng trận lay động kịch liệt của thân thể, nó luôn miệng hét lên đau đớn.
“Buông ra… Ta đau quá…”
“Đau quá…”
“Đau…”
Mạnh Diễm làm ngơ, đôi mắt như muốn cắn nuốt người khác bắt được lệ quang trong suốt trong màn đêm thăm thẳm, nhưng hắn không khống chế hành vi của mình, cũng không thể ức chế được. Ôm sát lấy thân thể nho nhỏ non nớt, vì linh hồn tịch mịch của mình mà kiếm tìm một thứ có thể giải sầu trong đêm tối dằng dặc. Mồ hôi nhễ nhại nhuộm ướt tiểu tử trong lòng, ý thức Mạnh Diễm bắt đầu mơ màng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, bất giác nhẹ nhàng an ủi, “Đừng khóc…”
Ngoài phòng, Tiểu Cẩu Tử ngồi xổm bên góc tường, tay bịt chặt miệng, vì khiếp sợ quá độ mà đôi mắt trợn trừng không dám tin. Cuối cùng y đã hiểu ─ tiểu Bảo Nhi và chủ tử hóa ra lại có loại quan hệ này.
Khó trách nó có thể trải qua những ngày tốt đẹp như vậy!
Lát sau, Tiểu Cẩu Tử lén lút chuồn về phòng, trốn trong miên bị, trằn trọc miên man – Y ph ả i đ ề phòng, ti ể u B ả o Nhi s ớ m mu ộ n gì cũng s ẽ bán đ ứ ng mình…
*************************
Mặt trời lên cao, Kiều Bảo Nhi co rúm ở một góc, ôm chặt hai chân, đôi mắt đầy kinh hoàng nhìn tấm bình phong.
Bên trong phòng, khí tức vẩn đục còn quanh quản, càng làm hiện rõ ranh giới hắc ám bên trong và vùng sáng sủa bên ngoài do được ánh mặt trời chiếu xuống cách đó không xa.
Nghiêng đầu nhìn cửa phòng, nó biết rõ Nghiêm tổng quản đang ở ngoài phòng, mà nó phải ở bên trong cánh cửa này, đợi chủ tử rời giường.
Sau bình phong không hề động tĩnh, nó dần gục đầu xuống, khuôn mặt tiều tụy chôn giữa hai chân, hạ mắt xuống, cố gắng quên đi những gì xảy ra đêm qua.
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền ra động tĩnh, một thân ảnh bước đi thong thả ra ngoài bình phong. Mạnh Diễm với thân trên quang lõa, bên dươi chỉ mặc một cái quần, đường nhìn đảo qua, thấy trên ghế đã có một chậu nước sạch, đúng là việc mà tiểu tử kia phải làm mỗi sáng.
Ngư ờ i đâu? Nhìn quanh quẩn, thấy trong góc có một thân ảnh. Mạnh Diễm bước đi thong thả tiến lên, nhấc chân muốn đá một cái cho nó tỉnh lại, bỗng tầm mắt đảo đến đôi chân trần dính bùn đất của nó. Nháy mắt, tim hắn bỗng loạn nhịp.
Ti ể u t ử kia còn chưa tr ở v ề phòng?
Nhìn quanh, thoáng thấy y bào của mình đã cởi ra đêm qua còn vắt trên ghế.
Tiểu tử kia cũng tự hiểu, đừng tưởng rằng đã nhuộm khí tức của hắn là có thể làm bộ làm tịch, cái thân thể kia chỉ là công cụ phát tiết của hắn mà thôi.
Bỗng nhiên mê muội. Ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn phần mặt nghiêng nghiêng của nó, ngũ quan không được gọi là đẹp, cũng chẳng thu hút ánh mắt người khác, tuổi cũng còn quá nhỏ. Hai người… ít nhất… cách nhau phải đến sáu, bảy tuổi.
Còn nhớ kĩ cảm xúc ốm yếu trong tay, dần dần tụ lại vùng lông mày, nhíu thành một dấu chấm hỏi thật lớn – vì sao nó l ạ i g ầ y như th ế?
Vác trên vai mà cũng c ả m th ấ y r ấ t nh ẹ, quái l ạ th ậ t… H ắ n hoàn toàn không keo ki ệ t đ ế n m ứ c ngay c ả ăn còn không cho nô tài ăn no.
“Nghiêm tổng quản!” Quát lớn một tiếng, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn liền ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt giận dữ bừng bừng.
Hách!
Kiều Bảo Nhi liên tục lắp bắp, “Ta… Ta đi… mang xiêm y.” Dựa vào tường đứng lên, vội vàng đi qua trước mặt chủ tử, khập khiễng đi vào chỗ bình phong ngăn cách với nội thất.
Nghiêm tổng quản hô lớn ngoài phòng, “Gia, có gì phân phó?”
Giật mạnh cửa phòng ra, “Mang đồ ăn đến đây!” Mạnh Diễm tức giận ra lệnh.
“Nô tài đi ngay.” Nghiêm tổng quản ba bước thành hai bước chạy đi, nhiều lần quay đầu lại, vô cùng tức giận tên tiểu tử tiểu Bảo Nhi hại người kia lại dám lừa gạt chủ tử khi ngài còn chưa rời giường, có lẽ là lại hầu hạ không chu toàn rồi… Con m ẹ nó, ti ể u B ả o Nhi h ầ u h ạ bên ngư ờ i ch ủ t ử h ẳ n l ạ i gi ở trò qu ỷ gì r ồ i!
Sầm! Đóng sầm cửa lại, Mạnh Diễm không biết đã dọa người mới tới đằng sau hắn hoảng sợ.
Kiều Bảo Nhi kiễng chân, phủ xiêm y lên bả vai chủ tử, sau đó liền hoảng sợ đi đến bên ghế dựa cầm lấy bộ xiêm y hôm qua.
“Nô tài… đi giặt y thường.” Cúi đầu, nó cố chịu bàn chân vẫn còn đau đớn, tận lực bảo trì khoảng cách với chủ tử, khoảng khắc mở cửa ra, rốt cuộc nó cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mạnh Diễm đứng cạnh cửa, nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ bé kia khập khiễng đi xa, xiêm y khoác trên đầu vai rơi xuống đất. Hôm nay tiểu tử kia đã quên hầu hạ hắn mặc y bào*…
(*: cái kiểu mặc áo ở đây là mặc áo trong, áo ngoài, áo khoác ấy. Ẻm chỉ có khoác mỗi cái áo khoác ngoài mỏng te cho anh rùi chuồn mất, mãi đến khi em đi mất anh mới ngẩn ngơ: mình chưa mặc đồ:D)
Chớp mắt, hắn nhấc chân đá cửa, nghiến răng nghiến lợi – tên nô tài ch ế t ti ệ t này!
“Lê Sinh, phái người đi chuẩn bị mã xa.” Bỏ lại một câu, Mạnh Diễm nhắm hướng hầm ngầm mà đi.
Lê Sinh lập tức hiểu ra, chủ tử muốn lên đổ tràng (sòng bạc) ─ đấu cẩu.
Thú tiêu khiển ấy lúc đầu là do bọn lưu manh hay tiểu dân phố thị bày ra, bởi hai con chó tránh chấp, cắn xé đối phương đến chí tử, tính chất rất tàn bạo, người tham gia đánh cược cần phải mạo hiểm đánh mất ái khuyển, nhưng hình thức đánh cược này lại mang đến món lợi lớn, cũng làm người ta say mê, tranh giành nhau vào xem.
Dần dần, có một vài sân đấu cẩu biến thành thú vui của quý tộc mới có thể tiêu khiển.
Đương nhiên đã nghe – giao thiệp với với một ít hoàn khố tử đệ (aka con ông cháu cha), vật họp theo loài. Chủ tử vốn có tiếng xấu, không thèm quan tâm bên ngoài phê bình mình thế nào.
Lê Sinh lạnh nhạt cười cười, yên lặng nhìn hành vi phóng đãng của chủ tử, từ lâu đã hiểu rõ ràng, những hành động này bất quá chỉ là ngụy trang mà thôi.
Một lát sau, Lê Sinh và hai gã gia đinh chờ ngoài phủ đệ, mãi sau vẫn không thấy chủ tử xuất hiện.
***********************
Mạnh Diễm đích thân xuống hầm ngậm thả hai con mãnh khuyển đen tuyền ra. Hai con mãnh khuyển này hoàn toàn đã bị hắn khống chế.
Bỗng nhiên, lúc đến gần chuồng ngựa, hắn thấy một thân ảnh khập khiễng gánh hai thùng lớn từ xa đi đến; hình ảnh trong mắt và hình bóng gầy yếu trong đầu chồng lên nhau. Tay chợt nắm chặt, thiết liên lạch xạch! vang lên trong lòng bàn tay, xua đi hơi ấm còn lưu lại trên đầu ngón tay.
Dần dần thu lại mâu quang ẩm đạm, nháy mắt đã sản sinh mê mẩn không kịp loại bỏ. Hai bên thiết liên bỗng bị giật mạnh, hai con mãnh khuyển muốn nhanh chóng ra khỏi phủ lập tức kéo tâm tư của hắn quay về.
Đặt cược, đoàn người náo nhiệt, tiếng hét rung trời hướng ứng, ngân lượng trắng bóng, cùng người thắng sau cùng… A, khóe miệng hắn khẽ nhếch, trên mặt đã khôi phục vẻ đắc ý.
Ném hình ảnh tiểu tử kia ra sau đầu, Mạnh Diễm đi ra ngoài phủ, hai con mãnh khuyển hung ác cũng nhảy lên xe ngựa.
Vén vạt áo, hai chân hắn bắt chéo, mặc cho hai ái khuyển cọ cọ dụi dụi bên chân.
Lê Sinh đang định đóng cửa xa thì một giọng trầm thấp rơi vào tai y, “Khởi hành rồi thì đến ‘Bác Tể dược đường’ (nghĩa là cửa hàng thuốc cứu được nhiều người) một chuyến.”
“Vâng.” Khép cửa lại, Lê Sinh cũng không hỏi lý do. Vô luận chủ tử phân phó cái gì, từ trước đến nay y đều làm theo.
***********************
“Dược của ta rớt mất rồi…” Kiều Bảo Nhi sờ sờ cái túi, tìm hơn mười lần quanh đó cũng không thấy cái bình dược nhỏ đâu.
Mím môi, nó đền trù phòng dùng bữa với mọi người, gặp trù tử đại thúc cũng không dám mở miệng nhắc tới. Đưa tay nhận chén đũa trù tử đại thúc đưa cho, nói nhanh, “Cám ơn.”
“Mau tìm chỗ ngồi ăn đi.” Trù tử liếc mọi người, buồn bực không biết bọn họ châu đầu ghé tai nhau nói chuyện gì trong bữa tối. Có chuy ệ n gì mà không th ể nói ta ch ứ?
Mọi người đều ngồi chung với nhau, lưu lại vị trí trong góc nhỏ cho tiểu Bảo Nhi ngồi đó. Đồ ăn được đặt chính giữa bàn, tay tiểu Bảo Nhi lại không đủ dài, không lấy được đồ ăn, chỉ có thể ăn cơm trắng.
Nửa con mắt liếc đến trên người nó, ngay cả Tiểu Cẩu Tử thường ngày ngồi cạnh nó hôm nay cũng ngồi cách xa. Kiều Bảo Nhi không biết là cố tình hay vô ý. Thấy Tiểu Cẩu Tử có vẻ không hài lòng, nó bỏ chén đũa lại, nói to, “Ta ăn no rồi.”
Nó rời khỏi chỗ ngồi, đi đâu mất.
Những người khác chỉ biết càn quét thức ăn trên bàn, không ai thèm để ý tiểu Bảo Nhi ăn uống thế nào.
…
“Người tới làm gì? Sách!” Ngân Thúy bực bội lẩm bẩm, thể hiện rõ phản cảm với tiểu Bảo Nhi.
“Chủ tử không ở trong phủ, đương nhiên phải tới đây rồi.” A Tam đầy mồm thịt, nhai a nhai, hừ lạnh.
“Nghiêm tổng quản của chúng ta a, nhìn lầm người rồi, thấy người ta bộ dạng thành thật trung thành, cho rằng chỉ là một tiểu hài tử sẽ không có thủ đoạn gì đâu. Hừ!”
“Ai nói nhìn lầm người chỉ có Nghiêm tổng quản?” Thu Liên có ẩn ý, rõ ràng có ý chỉ vào trù tử.
Ở ngay bên cạnh dọn dẹp, trù tử nghe thấy khó chịu, quay đầu trừng mắt nhìn đám người, “Các ngươi đang nói cái gì đó?”
“Nói có kẻ không biết xấu hổ!”
Trù tử ngẩn ra, Nguyên Kế ở một bên ngưng lại, hai người nhìn nhau, mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, bầu không khí trong trù phòng có vẻ kì lạ.
Mùi thuốc súng chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ánh mắt mọi người nhất loạt hướng về phía tiểu Bảo Nhi.
Chỉ thấy nó thất thần, dường như không hiểu nổi mọi người đang ám chỉ ai.
Không bi ế t x ấ u h ổ …
Kiều Bảo Nhi cúi đầu xuống, chột dạ tránh ánh mắt mọi người, đầu loạn rừng rực, trong đầu nó hiện lên hình ảnh hai con chó giao phối với nhau ngay ven đường ở hương dã mà nó từng thấy. Động tác dâm loạn như vậy giống hệt chuyện mà chủ tử đã làm với nó.
“B ả o Nhi, đó là súc sinh m ớ i không bi ế t liêm s ỉ …”
Đồ ăn trong miệng tắc nghẽn trong cổ họng, nó run rẩy, nhìn hạt cơm trắng tinh trong bát, nhớ lại ở hương dã trước đây, muốn ăn cơm trắng là ước muốn xa vời. Bây giờ, nó lại không cách nào nuốt nổi…
…
Không ngừng vốc nước dội rửa lên người, Kiều Bảo Nhi xa vọng (hy vọng xa vời) có thể tẩy đi thân thể bẩn thỉu này.
Một lúc lâu, nước cũng lạnh.
Nó ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cầm xơ mướp (tương đương.. bông tắm ngày nay) cố sức cọ xát, ngay cả mu bàn chân bị thương cũng không bỏ qua, máu theo miệng vết thương đã kết vảy rơi xuống.
Nó không dám nhìn, trong miệng chỉ thì thào nói, “Máu đều đỏ cả, giống những người khác, giống…”
Nhắm mắt lại, cắn môi dưới, bàn tay run run lần dần xuống hạ thân, mở cái khăn đang che ở bụng dưới ra, cố lấy dũng khí mở to mắt, đối mặt với hạ thân không trọn vẹn. Viền mắt nó đỏ rực – những điều mà nó tự an ủi nãy giờ phút chốc vỡ tan.
Nó không giống những người khác…
**********************
Tiểu Cẩu Tử nhân lúc tiểu Bảo Nhi không ở phòng, trái sờ phải kiếm, muốn tìm ra thứ gì đó đáng giá.
Ngồi ở mép giường, cầm gối đầu lên, tìm kiếm khắp từ trong ra ngoài, bĩu môi không vui. Chả có gì cả!
Tiện tay bỏ lại gối đầu, y đánh mạnh xuống gối, nhụt chí.
Đứng dậy, thong thả tới trước y quỹ, lộn trong lộn ngoài cái túi trong đống y phục, cũng chả thấy gì, Ảo não đạp y quỹ một cái, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy y bào bị nhét vào chỗ dưới cùng của y quỹ.
Y giật mình, lập tức chồm đến – hít vài hơi thở, ngạc nhiên không biết tại sao y bào của chủ tử lại ở đây.
Ti ể u B ả o Nhi không ph ả i là không l ấ y cái gì đó, ch ỉ c ầ n b ộ xiêm y thư ợ ng đ ẳ ng c ủ a ch ủ t ử thôi, tơ l ụ a cao c ấ p th ế này là có th ể đi c ầ m c ố đư ợ c r ồ i.
“Sách, coi như nó lợi hại, tám phần mười là nó đã đoán được những vật đáng gía mà để trong phòng sẽ làm người ta chú ý, cũng dễ bị trộm.” Ch ắ c ch ắ n là nó đã đ ề phòng mình r ồ i. H ừ
Tiểu Cẩu Tử khép y quỹ lại, suy nghĩ: đành ph ả i gi ở trò sau lưng v ậ y.
Thổi tắt nến, y xoay người trở lại trên giường, chui vào miên bị, chợp mắt.
************************
Kiều Bảo Nhi trở lại phòng, hồn nhiên không biết ngoài phòng kia nguy cơ tứ phía.
Khom người đẩy chậu rửa xuống dưới gầm giường, vẻ mặt buồn bã ngồi thử ở mép giường, bỏ ba bộ y bào đã lấy từ chuồng ngựa xuống.
Dùng khuỷu tay gạt đi tàn lệ nơi khóe mắt, nội tâm lo sợ bất an. Nó không biết nên trả lại hay giữ lại nữa…
Mặc trong phòng tối tắm, nó lục lọi niềm an ủy duy nhất dưới bị nhục, đây là miếng thạch đầu mà nó đã kí thác một phần linh hồn. Đặt lên lòng bàn tay, trước mắt lóe ra quang mang trong suốt, chớp chớp lóe lóe, như những con đom đóm lập lờ bay lượn trong bụi cỏ vào đêm hè. Hồi ức thoáng chốc trở lại ─ thoả thích chạy nhảy, bắt đom đóm bỏ vào bình nhỏ, đặt trước cửa sổ, cùng đi vào giấc ngủ với đệ muội…
Lòng bàn tay ẩm ướt, thu hồi quang mang đã bị dập tắt trong nháy mắt. Nó bước thong thả đến trước y quỹ, giấu bảo bối làm nó nhớ lại hồi ức ngày xưa.
Xóa đi ký ức, nó sẽ đưa tiểu thạch đầu đẹp đẽ này cho nương.
Khép lại y quỹ, trở lại giường cởi bỏ y bào, nghe thấy tiếng mở cửa phòng kèn kẹt!, quay đầu nhìn lại, thấy một bóng đen từ từ bao phủ lấy nó.
Kiều Bảo Nhi nín thở, chớp mắt, mặt đã trắng bệch.
Mạnh Diễm kê sát bên người nó, hỏi, “Còn chưa ngủ? Ngươi đang đợi ta, ân?”
“Đi… đi.” Kiều Bảo Nhi nắm chặt y bào, khó khăn lên tiếng. Khí tức khi chủ tử áp sát vào nó làm nó nảy ra ý định chạy trốn trong đầu.
Mạnh Diễm không để ý tới lời nó nói, khuôn mặt tuấn mị tựa lên vai nó, cánh tay ôm trọn thắt lưng gầy gò của nó. Thân thể ôm trước ngực thật gầy.
“Sợ cái gì?” Không ph ả i h ắ n đã vui v ẻ b ố thí cho nó m ộ t chút r ồ i sao?
Kiều Bảo Nhi đẩy đẩy lồng ngực cứng rắn như tường đồng vách sắt ra, cực kì sợ những chủ ý xấu xa của hắn. “Ta không phải cẩu.” Trước khi bị làm nhục, nó mở mở miệng cầu xin tha thứ trước, “Đừng tới bắt ta…”
“A.” Nghe thấy lời thú vị buồn cười đó, Mạnh Diễm cười đến thoải mái. “Ngươi sợ ta coi ngươi như cẩu?”
Đầu gật một cái, nhẹ lướt qua như một cái hôn nhẹ, chớp mắt đã đánh tan việc trước đó hắn coi nó như cẩu.
Khát vọng trong lòng như đã bị trật khỏi quỹ đạo, Mạnh Diễm thu lại dáng vẻ tươi cười, nhíu mày, ôm nhân nhi càng chặt hơn vào lòng. Lý trí của hắn dường như đã tan rã, lòng bàn tay trượt dọc theo thắt lưng, cảm nhận được tiểu tử trong lòng chấn động manh. Hắn nâng mắt, trán áp lên trán nó.
Lý trí nháy mắt đã thu hồi lại. Trong phòng mù mờ không rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ánh vào đôi mắt như cắn nuốt người kia. Thân ảnh đang run rẩy trong ngực kia là ai? Trong lòng hắn không còn hiểu rõ nữa.
Bàn tay suồng sã tức tối tiến vào khố đầu của nó, đầu ngón tay thon dài thăm dò nơi riêng tư vẫn còn lưu lại dấu vết đã từng là nam tử của nó, khẽ xoa nắn. Không biết có phải đã bị hắn kích thích hay không mà nó lại có phản ứng.
Vô s ỉ … Nó không ph ả i c ẩ u!
Cảm giác chán ghét lập tức nhảy lên cổ. Cúi đầu, mặc cho cái tay của chủ tử cởi quần của mình, mơ hồ có thể thấy được bàn tay đang đùa giỡn tại nơi không trọn vẹn của nó.
Cắn nát môi dưới, im lặng cố nuốt cảm giác chán ghét kia xuống bụng, đôi mắt mờ mịt kia lộ ra nước mắt, không ngừng rơi xuống.
Đầu ngón tay chơi đùa chán chê, Mạnh Diễm thô lỗ đẩy ngã nó xuống giường, vội vã ép lên thân thể nhỏ gầy của nó, giơ tay kéo xuống; nháy mắt, vãn trướng (màn giường) đã phủ xuống, che lấp hành động hoang đường bên trong.
Ngay trong khoảnh khắc mất khống chế, tiếng thở gấp thô suyễn truyền ra ngoài trướng. Thần thái Mạnh Diễm ngẩn ngơ, cảm giác quen thuộc khi ôm cơ thể này vào ngực đánh mạnh vào đầu óc hắn, nhưng chốc lát sau lại tiêu thất như bọt biển.
Bên trong giường, Kiều Bảo Nhi không chịu nổi chèn ép dào dạt khí thế từ phía sau, ngón tay trắng bệch nắm chặt bị nhục (đệm chăn), khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp, vùi đầu vào gối, như tờ giấy trắng bị nước nhúng ướt đẫm, gần như rách nát.
Tiểu tử kia đã hôn mê…
Mạnh Diễm ngồi bên mép giường nhìn những vết thương trên chân trên đùi của nó. Dưới ánh nến, hắn có thể thấy rõ những vết thương đó đã thối rữa đến mức nào.
Nhăn chặt mày, hắn lấy một bình dược cao đặc chế từ bên trong vạt áo, bôi lên, lại tiện tay xé ống tay áo mình xuống mà băng bó cho nó. Bỗng nhiên khó hiểu, tiểu tử kia bước đi khập khiễng như thế, là tại sao?
Thường ngày, hắn đã quen với động tác ngây ngốc vụng về của nó, nếu thật sự chân có tật… cùng lắm thì đá ra khỏi phủ, lại sai phái thêm một nô tài khác lại đây, có gì khác biệt?
Nghiêng đầu, hắn nhìn chằm chằm một lúc, lại nghiêng người nhéo nhéo má nó. Cảm xúc trơn mềm như đang nhéo má nãi oa nhi (nói chung là trẻ con còn đang… bú sữa =_=). Bỗng nhiên, môi hắn bỗng nhiên lướt nhẹ qua má nó.
Chớp mắt, Mạnh Diễm sửng sốt ─ Th ậ t hoang đư ờ ng… H ắ n đang làm gì th ế này?
Chán ghét mà nhíu mày, hắn bỏ cái chân nó ra, đứng lên tắt nến, làm như không có chuyện gì mà rời khỏi phòng người hầu.
Nghiêng tai lắng nghe, thấy trong phòng không còn truyền ra động tĩnh gì nữa, Tiểu Cẩu Tử lén lút bò xuống giường, sờ soạng giường tiểu Bảo Nhi, ngó đầu vào, đưa tay lục lọ trên giường, chỉ chốc sau đã mò được xiêm y và cái bình nhỏ.
Liếc mắt, thấy chân tiểu Bảo Nhi được băng lại, lập tức nảy lên ý xấu, Tiểu Cẩu Tử cầm lấy cái bình nhỏ, lén lút ra khỏi phòng.
Trốn trong lùm cây, Tiểu Cẩu Tử hái được một loại lá tiết ra chất dịch trắng đục như sữa, nhỏ vào bình, lại lấy một cành khô nhỏ quấy đều lên, bình nhỏ bỏ thêm cao dược gì gì đó, thần không biết quỷ chẳng hay, rồi quay về tiểu Bảo Nhi giường.
Y ngáp một cái, sờ soạng bò lại trên giường, vừa ngủ đã cảm giác sắp tới bình minh.
Không được may mắn như tiểu Bảo Nhi, ngẫm lại hiện tại nó có thể thăng lên địa vị này, được hầu hạ bên cạnh chủ tử, mọi người ngoài miệng đều không dám nói gì nữa, tránh để tiểu Bảo Nhi đâm một dao sau lưng, cáo trạng linh tinh gì đó với chủ tử.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, y đến sát bên cạnh tiểu Bảo Nhi, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Bảo Nhi, chủ tử đã cho ngươi hầu hạ một thời gian rồi đó, ngươi có chú ý trong phòng…” Nói phân nửa, ý y là muốn nhắc nhở tiểu Bảo Nhi nhớ kĩ ước định của hai người lúc trước.
Kiều Bảo Nhi quay người lại, lảo đảo mấy bước, tận lực cách xa Tiểu Cẩu Tử.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ nhìn xung quanh, Nó sợ chủ nhân như xuất quỷ nhập thần, như chim sợ cành cong, bất an trả lời, “Ta không nhìn kĩ…”
Khi tới gần chủ tử, nó luôn cúi đầu xuống; bưng nước, hầu chủ tử mặc xiêm y, dùng bữa, chờ đợi phân phó; nó luôn cẩn thận né tránh đôi mắt hung ác, nụ cười tự tiếu phi tiếu, làm cho người khác khó có thể đọc được ý tứ trong đó.
Hình ảnh quá mức rõ ràng quanh quẩn trong đầu. Nó đã thử quên đi thống khổ mà chủ tử gây ra cho nó, cũng đã giặt sạch sẽ y bào của chủ tử rồi trả lại, nhưng chủ tử không nhận, nói là thưởng cho nó.
Nếm trải ác mộng vào ban đêm, nó ném bộ y bào đó xuống dưới đáy của y quỹ, lấy những bộ xiêm y khác đè lên để che giấu vết thương trong tâm hồn. Không ai thấy nó từng bị nhốt vào hầm ngầm mà chà đạp… Không bị kẻ khác chế nhạo, nó có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.
Ngồi xổm xuống, cẩn thận vach tìm vài phiến lá rơi, ngoài lùm cây có một con kiến nho nhỏ, nó còn phát hiện ra ở đó có rất nhiều, rất nhiều kiến.
Móc móc túi, nó lấy một miếng đường nhỏ do trù tử đại thúc để dành riêng cho nó đặt xuống cho kiến, vỗ vỗ cái túi, kinh hỉ tháy đàn kiến tiến lên, vây quanh bữa ăn thịnh soạn.
Kiều Bảo Nhi cười cười, nhất thời nhớ lại lúc chơi đùa với đệ muội trong vườn ở dưới quê.
“Ngươi cười cái gì a?” Tiểu Cẩu Tử rất buồn bực. T ớ i trưa, ti ể u B ả o Nhi s ẽ ph ả i đ ế n chu ồ ng heo chu ồ ng ng ự a làm vi ệ c; v ậ y mà bây gi ờ còn trông vui v ẻ th ế. Nó điên r ồ i ph ả i không?
Nét mặt tươi cười sung sướng nháy mắt đã mê hoặc tâm trí Tiểu Cẩu Tử. Từ trước tới nay, y không hề biết tiểu Bảo Nhi cười rộ lên lại đẹp như vậy.
“Ta thích kiến.”
Nó đứng dậy, dáng vẻ gầy gò khập khiếng tiếp tục quét sân.
Thừa dịp trời chưa tối, nó nắm chặt từng giây từng phút, một lòng muốn đám heo nó nuôi càng ngày càng mập, cũng thích làm bạn với đám ngựa mà nó cho ăn hàng ngày, cọ rửa chuồng cho chúng, chải vuốt bờm đuôi. Có mệt mỏi hơn nữa nó cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cầu mong ban đêm có thể sớm đi vào giấc ngủ.
Kiều Bảo Nhi bước từng bước nhỏ, vết thương dưới lòng bàn chân ma sát với giày, ẩn ẩn đau đớn.
Trong túi quần đã có dược cao do trù tử đại thúc cho. Nó đều bôi hàng ngày, nhưng mãi vẫn không thấy khá hơn chút nào.
Có lẽ là do giày dính nước, bùn đất và uế vật làm cho vết thương bị nhiễm trùng. Chịu đau đớn chưa nói, nó sợ… gây thêm phiền phức cho trù tử đại thúc. Mua thuốc cũng cần có tiền, Nguyên Kế chạy vặt cho trù tử cũng từng dặn nó đừng gây ra thêm thương tích nào nữa, trù tử đại thúc cũng cần phụng dưỡng phụ mẫu, mà đại thúc cũng muốn tích cóp tiền để sau này có thể mở một gian thực tứ (quán ăn).
“Tiểu Cẩu Tử, hôm nay ta tròn mười bốn đó.” Nó nghĩ đến chuyện vui vẻ, “Trù tử đại thúc muốn làm một cái bánh ngọt cho ta, ta sẽ chia cho ngươi một nửa.”
Tiểu Cẩu Tử bĩu môi, “Ta không thích ăn bánh ngọt. Nếu chúng ta có tự do, lại có ngân lượng, còn sợ không ăn được sao.” Sao nó l ạ i ng ố c th ế nh ỉ?!
“Ch ỉ c ầ n tay chân s ạ ch s ẽ thì ta s ẽ không h ủ y xương c ủ a ngươi.” Lời cảnh cáo trầm thấp đột nhiên vang lên. Nụ cười trên mặt Kiều Bảo Nhi chợt tắt.
Không tự chủ được, bàn tay nắm chặt cái chổi run run. Nó cúi đầu, khó chịu nói, “Ta không dám trộm.”
Tiểu Cẩu Tử sững sờ ngay tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn nó khập khiếng quét lương đình. Y muốn bốc hỏa…
“Ngươi là tên đần đáng bị coi thường! Ngươi muốn cả đời thấp kém, phải làm nô tài của người khác a! Ta không muốn!”
Giơ tay, soạt! ném luôn chổi xuống, cố sức dẫm đạp lên cái chổi. Phát tiết tức giận xong, y lập tức nghĩ: h ẳ n là ti ể u B ả o Nhi h ầ u h ạ ch ủ t ử có không ít l ợ i ích nên m ớ i lât l ọ ng như v ậ y.
Hừ! đầu không thèm quay lại, ánh mắt tức giận oán hận trừng trừng nhìn thân ảnh đang quét dọn kia. Y nhất định phải mò ra được ưu đãi mà tiểu Bảo Nhi nhận được rốt cuộc là cái gì!
****************************
Nửa đêm, một cỗ kiệu đứng ngoài vương phủ, Lê Sinh tiến lên nhấc kiệu liêm (màn kiệu), cung kính chờ chủ tử ngà ngà say chủ tử hạ kiệu.
Mạnh Diễm chậm rãi ra khỏi kiệu, thần tình ngu ngơ vô vị.
Đáp ứng lời mời thọ yến sinh thần của đại thần trong triều, lúc uống cứ một chén lại tiếp một chén, lại thêm sơn trân hải vị, hơn nữa còn có mỹ nữ như hoa nhi hầu hạ bên cạnh… Nhàm chán! Đ ề u là m ộ t đám gia h ỏ a mu ố n n ị nh b ợ h ắ n.
“A.” Mạnh Diễm loạng choạng, tay nắm chặt cổ áo Lê Sinh, áp sát mà hỏi, “Lê Sinh, lão gia hỏa kia có ý định làm thân, ngươi có thể có thấy rõ hòn ngọc quý trên tay lão có tính tình thế nào không? Hả?”
Lê Sinh diện vô biểu tình đáp lời, “Không thấy rõ ràng.”
Buông tay, Mạnh Diễm đẩy thiếp thân thị vệ ra, trong nháy mắt khôi phục bộ dáng nghiêm nghị.
Tầm mắt nhìn về vào bên trong đại môn, phủ đệ sâu thẳm này như nhà lao mà hắn đã tự giam mìh vào, không khỏi lắc đầu tự giễu, “Ta vốn phóng đãng, thế mà cái tên gia hỏa không biết sống chết kia còn vọng tưởng đưa nữ nhi tới… Ha hả. Ta điên rồi, nhưng có người còn điên hơn ta…”
Bước đi vững vàng tiến vào đại môn, hắn không quay đầu lại đã ngầm ra lệnh, “Lê Sinh, tối nay khỏi canh giữ ngoài phòng ta. Ngươi cứ nghỉ ngơi, đừng theo ta.”
Nghe vậy, Lê Sinh ngừng bước, đôi mắt thâm thúy dần dần phủ kín ám sắc, lời nói nho nhỏ đến mức không thể nghe được theo ngọn gió đêm thổi tới nơi nào đó. Ch ủ t ử không điên, ch ỉ là đã n ế m tr ả i t ấ t c ả t ị ch m ị ch…
**********************
Nhẹ đẩy cánh cửa phòng người hầu ra, hắn tới tìm tiểu tử kia.
Mỉm cười, muốn để tiểu tử kia phải hoảng hốt mà sống qua ngày, chính hắn cũng ủy khuất chính mình ngày ngày phải chịu đựng cái kiểu hầu hạ vụng về của nó, động tác cứng nhắc lộ rõ rằng nó rất e ngại hắn.
Mà hắn chịu đựng không đi tìm nó gây phiền toái đã một thời gian, bởi vạn nhất tiểu tử kia bị dọa cho sợ quá thì không còn lạc thú gì nữa. Có thể thấy mình quả là lương thiện… Ai!
Hắn nghiêng đầu liếc liếc mắt, người trên một cái giường không hề có động tĩnh, đường nhìn lia lại lần thứ hai, gương mặt càng lúc càng gần, cảm nhận được hơi thở thổi qua. Tiểu tử kia hé miệng, ngủ say sưa.
Mạnh Diễm dùng đầu ngón tay vẽ nhẹ lên đôi lông mi rậm rạp của nó, ngạc nhiên là tại sao nó lại không có vẻ phòng bị gì thế này.
Thình lình bàn tay to nâng lên, vác tên tiểu tử đang ngủ say kia lên, không để ý rằng bàn tay nhỏ bé buông lơi một miếng tiểu thạch đầu. Mạnh Diễm cũng không quay đầu lại đã xoay người rời đi.
Bỗng nhiên cảm thấy cả người không thoải mái, Kiều Bảo Nhi chớp chớp mắt, hoảng hốt phát hiện hình ảnh đang di chuyển trước mắt, lập tức “A!” một tiếng, hai mắt trợn tròn, giật mình đến không khép nổi miệng.
“Tỉnh?”
Như khiêng một bao cát, Mạnh Diễm cười khẽ ─ buồn bực cả đêm đã bay đâu mất, bây giờ hắn đang rất vui vẻ.
Rầm! Nhấc chân đá cửa, đi vào phòng, cũng tiện tay vứt tiểu tử kia xuống.
Kiều Bảo Nhi ngã lăn trên đất, cảm giác bất an cuộn trào mãnh liệt. Nó hoảng hốt nhìn biểu tình tự tiếu phi tiếu của chủ tử, cả người không tự chủ được liền lui dần về sau.
Mạnh Diễm cởi dần từng nút áo trên y phục của nó, mâu quang chợt lóe, cả người nóng như bị hỏa thiêu, kíp nổ cũng nhanh chóng lan đến trên tiểu tử kia.
Nóng quá!
Ném ngoại bào ra, hắn từng bước tới gần tiểu tử kia, “Ngươi sợ cái gì? Ta sẽ không ăn thịt người.”
Kiều Bảo Nhi lui về sau, mò được cái ghế cổ bằng gỗ lim, lập tức nắm chặt, vội vàng lui vào trong. Nó cực kì sợ hãi khi chủ tử coi nó như loài chó mà đối đãi.
“Đi đi…” Nó cầu xin.
“Đây là phòng của ta.”
Mạnh Diễm khom người, cầm ống quần của nó, roẹt! xé rách.
Hạ thân mát lạnh, máu cả người cũng đông lại theo.
Nó mãnh liệt lắc đầu, khuôn mặt từ từ áp sát của chủ tử ánh vào đôi mắt mở to kinh hãi,hơi thở ấm áp nồng nặc mùi rượu, thân thể đầy áp bức tiến lại sát thân thể của nó.
Mắt cá chân bị siết chặt, cả người Kiều Bảo Nhi trượt ra, cái ghế gỗ lim nháy mắt đã tuột khỏi tay, ‘rầm’ một cái, tự đổ vào tường.
“Đừng ─” Nó hoảng hốt kêu, cả người ưỡn ra, cái ót đập ngay xuống đất, ý thức lập tức mơ màng.
Đôi mắt tối sầm, không thấy được vật thể gì rõ ràng, chỉ có chóp mũi ngửi thấy hơi thở của chủ tử, kích thích các giác quan khác của nó. “Buông ra…”
Mạnh Diễm áp lên người nó, bàn tay to lớn đè hai tay đang giãy dụa của nó lại, đôi chân cường kiện vạch hai chân nó ra, hạ phúc nóng rực ma sát vào nơi riêng tư của nó, dục vọng mà hắn đang gắng gượng kiềm chế càng lúc càng kêu gào muốn hắn cấp tốc tìm một nơi ấm áp mềm mại mà bao bọc lấy nó.
Quả thực điên rồi!
Gấp gáp xé bỏ ràng buộc nơi hạ thân, dục vọng nháy mắt đã tiến nhập vào nơi chật hẹp trong cơ thể ai kia.
“A ─”
Tiếng hét lanh lảnh khó chịu bị ép đến vỡ nát trong lồng ngực kiên cố rắn chắc, chậm chầm trôi giạt, quanh quẩn trong màn đêm đen tối.
Một đôi tay nhỏ bé thử đẩy đẩy thân thể đang đè ép trên người ra, nhưng cử đọng nhỏ bé đó của nó không lay chuyển được cường hãn đang đè ép mình. Theo từng trận lay động kịch liệt của thân thể, nó luôn miệng hét lên đau đớn.
“Buông ra… Ta đau quá…”
“Đau quá…”
“Đau…”
Mạnh Diễm làm ngơ, đôi mắt như muốn cắn nuốt người khác bắt được lệ quang trong suốt trong màn đêm thăm thẳm, nhưng hắn không khống chế hành vi của mình, cũng không thể ức chế được. Ôm sát lấy thân thể nho nhỏ non nớt, vì linh hồn tịch mịch của mình mà kiếm tìm một thứ có thể giải sầu trong đêm tối dằng dặc. Mồ hôi nhễ nhại nhuộm ướt tiểu tử trong lòng, ý thức Mạnh Diễm bắt đầu mơ màng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, bất giác nhẹ nhàng an ủi, “Đừng khóc…”
Ngoài phòng, Tiểu Cẩu Tử ngồi xổm bên góc tường, tay bịt chặt miệng, vì khiếp sợ quá độ mà đôi mắt trợn trừng không dám tin. Cuối cùng y đã hiểu ─ tiểu Bảo Nhi và chủ tử hóa ra lại có loại quan hệ này.
Khó trách nó có thể trải qua những ngày tốt đẹp như vậy!
Lát sau, Tiểu Cẩu Tử lén lút chuồn về phòng, trốn trong miên bị, trằn trọc miên man – Y ph ả i đ ề phòng, ti ể u B ả o Nhi s ớ m mu ộ n gì cũng s ẽ bán đ ứ ng mình…
*************************
Mặt trời lên cao, Kiều Bảo Nhi co rúm ở một góc, ôm chặt hai chân, đôi mắt đầy kinh hoàng nhìn tấm bình phong.
Bên trong phòng, khí tức vẩn đục còn quanh quản, càng làm hiện rõ ranh giới hắc ám bên trong và vùng sáng sủa bên ngoài do được ánh mặt trời chiếu xuống cách đó không xa.
Nghiêng đầu nhìn cửa phòng, nó biết rõ Nghiêm tổng quản đang ở ngoài phòng, mà nó phải ở bên trong cánh cửa này, đợi chủ tử rời giường.
Sau bình phong không hề động tĩnh, nó dần gục đầu xuống, khuôn mặt tiều tụy chôn giữa hai chân, hạ mắt xuống, cố gắng quên đi những gì xảy ra đêm qua.
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền ra động tĩnh, một thân ảnh bước đi thong thả ra ngoài bình phong. Mạnh Diễm với thân trên quang lõa, bên dươi chỉ mặc một cái quần, đường nhìn đảo qua, thấy trên ghế đã có một chậu nước sạch, đúng là việc mà tiểu tử kia phải làm mỗi sáng.
Ngư ờ i đâu? Nhìn quanh quẩn, thấy trong góc có một thân ảnh. Mạnh Diễm bước đi thong thả tiến lên, nhấc chân muốn đá một cái cho nó tỉnh lại, bỗng tầm mắt đảo đến đôi chân trần dính bùn đất của nó. Nháy mắt, tim hắn bỗng loạn nhịp.
Ti ể u t ử kia còn chưa tr ở v ề phòng?
Nhìn quanh, thoáng thấy y bào của mình đã cởi ra đêm qua còn vắt trên ghế.
Tiểu tử kia cũng tự hiểu, đừng tưởng rằng đã nhuộm khí tức của hắn là có thể làm bộ làm tịch, cái thân thể kia chỉ là công cụ phát tiết của hắn mà thôi.
Bỗng nhiên mê muội. Ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn phần mặt nghiêng nghiêng của nó, ngũ quan không được gọi là đẹp, cũng chẳng thu hút ánh mắt người khác, tuổi cũng còn quá nhỏ. Hai người… ít nhất… cách nhau phải đến sáu, bảy tuổi.
Còn nhớ kĩ cảm xúc ốm yếu trong tay, dần dần tụ lại vùng lông mày, nhíu thành một dấu chấm hỏi thật lớn – vì sao nó l ạ i g ầ y như th ế?
Vác trên vai mà cũng c ả m th ấ y r ấ t nh ẹ, quái l ạ th ậ t… H ắ n hoàn toàn không keo ki ệ t đ ế n m ứ c ngay c ả ăn còn không cho nô tài ăn no.
“Nghiêm tổng quản!” Quát lớn một tiếng, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn liền ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt giận dữ bừng bừng.
Hách!
Kiều Bảo Nhi liên tục lắp bắp, “Ta… Ta đi… mang xiêm y.” Dựa vào tường đứng lên, vội vàng đi qua trước mặt chủ tử, khập khiễng đi vào chỗ bình phong ngăn cách với nội thất.
Nghiêm tổng quản hô lớn ngoài phòng, “Gia, có gì phân phó?”
Giật mạnh cửa phòng ra, “Mang đồ ăn đến đây!” Mạnh Diễm tức giận ra lệnh.
“Nô tài đi ngay.” Nghiêm tổng quản ba bước thành hai bước chạy đi, nhiều lần quay đầu lại, vô cùng tức giận tên tiểu tử tiểu Bảo Nhi hại người kia lại dám lừa gạt chủ tử khi ngài còn chưa rời giường, có lẽ là lại hầu hạ không chu toàn rồi… Con m ẹ nó, ti ể u B ả o Nhi h ầ u h ạ bên ngư ờ i ch ủ t ử h ẳ n l ạ i gi ở trò qu ỷ gì r ồ i!
Sầm! Đóng sầm cửa lại, Mạnh Diễm không biết đã dọa người mới tới đằng sau hắn hoảng sợ.
Kiều Bảo Nhi kiễng chân, phủ xiêm y lên bả vai chủ tử, sau đó liền hoảng sợ đi đến bên ghế dựa cầm lấy bộ xiêm y hôm qua.
“Nô tài… đi giặt y thường.” Cúi đầu, nó cố chịu bàn chân vẫn còn đau đớn, tận lực bảo trì khoảng cách với chủ tử, khoảng khắc mở cửa ra, rốt cuộc nó cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mạnh Diễm đứng cạnh cửa, nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ bé kia khập khiễng đi xa, xiêm y khoác trên đầu vai rơi xuống đất. Hôm nay tiểu tử kia đã quên hầu hạ hắn mặc y bào*…
(*: cái kiểu mặc áo ở đây là mặc áo trong, áo ngoài, áo khoác ấy. Ẻm chỉ có khoác mỗi cái áo khoác ngoài mỏng te cho anh rùi chuồn mất, mãi đến khi em đi mất anh mới ngẩn ngơ: mình chưa mặc đồ:D)
Chớp mắt, hắn nhấc chân đá cửa, nghiến răng nghiến lợi – tên nô tài ch ế t ti ệ t này!
“Lê Sinh, phái người đi chuẩn bị mã xa.” Bỏ lại một câu, Mạnh Diễm nhắm hướng hầm ngầm mà đi.
Lê Sinh lập tức hiểu ra, chủ tử muốn lên đổ tràng (sòng bạc) ─ đấu cẩu.
Thú tiêu khiển ấy lúc đầu là do bọn lưu manh hay tiểu dân phố thị bày ra, bởi hai con chó tránh chấp, cắn xé đối phương đến chí tử, tính chất rất tàn bạo, người tham gia đánh cược cần phải mạo hiểm đánh mất ái khuyển, nhưng hình thức đánh cược này lại mang đến món lợi lớn, cũng làm người ta say mê, tranh giành nhau vào xem.
Dần dần, có một vài sân đấu cẩu biến thành thú vui của quý tộc mới có thể tiêu khiển.
Đương nhiên đã nghe – giao thiệp với với một ít hoàn khố tử đệ (aka con ông cháu cha), vật họp theo loài. Chủ tử vốn có tiếng xấu, không thèm quan tâm bên ngoài phê bình mình thế nào.
Lê Sinh lạnh nhạt cười cười, yên lặng nhìn hành vi phóng đãng của chủ tử, từ lâu đã hiểu rõ ràng, những hành động này bất quá chỉ là ngụy trang mà thôi.
Một lát sau, Lê Sinh và hai gã gia đinh chờ ngoài phủ đệ, mãi sau vẫn không thấy chủ tử xuất hiện.
***********************
Mạnh Diễm đích thân xuống hầm ngậm thả hai con mãnh khuyển đen tuyền ra. Hai con mãnh khuyển này hoàn toàn đã bị hắn khống chế.
Bỗng nhiên, lúc đến gần chuồng ngựa, hắn thấy một thân ảnh khập khiễng gánh hai thùng lớn từ xa đi đến; hình ảnh trong mắt và hình bóng gầy yếu trong đầu chồng lên nhau. Tay chợt nắm chặt, thiết liên lạch xạch! vang lên trong lòng bàn tay, xua đi hơi ấm còn lưu lại trên đầu ngón tay.
Dần dần thu lại mâu quang ẩm đạm, nháy mắt đã sản sinh mê mẩn không kịp loại bỏ. Hai bên thiết liên bỗng bị giật mạnh, hai con mãnh khuyển muốn nhanh chóng ra khỏi phủ lập tức kéo tâm tư của hắn quay về.
Đặt cược, đoàn người náo nhiệt, tiếng hét rung trời hướng ứng, ngân lượng trắng bóng, cùng người thắng sau cùng… A, khóe miệng hắn khẽ nhếch, trên mặt đã khôi phục vẻ đắc ý.
Ném hình ảnh tiểu tử kia ra sau đầu, Mạnh Diễm đi ra ngoài phủ, hai con mãnh khuyển hung ác cũng nhảy lên xe ngựa.
Vén vạt áo, hai chân hắn bắt chéo, mặc cho hai ái khuyển cọ cọ dụi dụi bên chân.
Lê Sinh đang định đóng cửa xa thì một giọng trầm thấp rơi vào tai y, “Khởi hành rồi thì đến ‘Bác Tể dược đường’ (nghĩa là cửa hàng thuốc cứu được nhiều người) một chuyến.”
“Vâng.” Khép cửa lại, Lê Sinh cũng không hỏi lý do. Vô luận chủ tử phân phó cái gì, từ trước đến nay y đều làm theo.
***********************
“Dược của ta rớt mất rồi…” Kiều Bảo Nhi sờ sờ cái túi, tìm hơn mười lần quanh đó cũng không thấy cái bình dược nhỏ đâu.
Mím môi, nó đền trù phòng dùng bữa với mọi người, gặp trù tử đại thúc cũng không dám mở miệng nhắc tới. Đưa tay nhận chén đũa trù tử đại thúc đưa cho, nói nhanh, “Cám ơn.”
“Mau tìm chỗ ngồi ăn đi.” Trù tử liếc mọi người, buồn bực không biết bọn họ châu đầu ghé tai nhau nói chuyện gì trong bữa tối. Có chuy ệ n gì mà không th ể nói ta ch ứ?
Mọi người đều ngồi chung với nhau, lưu lại vị trí trong góc nhỏ cho tiểu Bảo Nhi ngồi đó. Đồ ăn được đặt chính giữa bàn, tay tiểu Bảo Nhi lại không đủ dài, không lấy được đồ ăn, chỉ có thể ăn cơm trắng.
Nửa con mắt liếc đến trên người nó, ngay cả Tiểu Cẩu Tử thường ngày ngồi cạnh nó hôm nay cũng ngồi cách xa. Kiều Bảo Nhi không biết là cố tình hay vô ý. Thấy Tiểu Cẩu Tử có vẻ không hài lòng, nó bỏ chén đũa lại, nói to, “Ta ăn no rồi.”
Nó rời khỏi chỗ ngồi, đi đâu mất.
Những người khác chỉ biết càn quét thức ăn trên bàn, không ai thèm để ý tiểu Bảo Nhi ăn uống thế nào.
…
“Người tới làm gì? Sách!” Ngân Thúy bực bội lẩm bẩm, thể hiện rõ phản cảm với tiểu Bảo Nhi.
“Chủ tử không ở trong phủ, đương nhiên phải tới đây rồi.” A Tam đầy mồm thịt, nhai a nhai, hừ lạnh.
“Nghiêm tổng quản của chúng ta a, nhìn lầm người rồi, thấy người ta bộ dạng thành thật trung thành, cho rằng chỉ là một tiểu hài tử sẽ không có thủ đoạn gì đâu. Hừ!”
“Ai nói nhìn lầm người chỉ có Nghiêm tổng quản?” Thu Liên có ẩn ý, rõ ràng có ý chỉ vào trù tử.
Ở ngay bên cạnh dọn dẹp, trù tử nghe thấy khó chịu, quay đầu trừng mắt nhìn đám người, “Các ngươi đang nói cái gì đó?”
“Nói có kẻ không biết xấu hổ!”
Trù tử ngẩn ra, Nguyên Kế ở một bên ngưng lại, hai người nhìn nhau, mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, bầu không khí trong trù phòng có vẻ kì lạ.
Mùi thuốc súng chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ánh mắt mọi người nhất loạt hướng về phía tiểu Bảo Nhi.
Chỉ thấy nó thất thần, dường như không hiểu nổi mọi người đang ám chỉ ai.
Không bi ế t x ấ u h ổ …
Kiều Bảo Nhi cúi đầu xuống, chột dạ tránh ánh mắt mọi người, đầu loạn rừng rực, trong đầu nó hiện lên hình ảnh hai con chó giao phối với nhau ngay ven đường ở hương dã mà nó từng thấy. Động tác dâm loạn như vậy giống hệt chuyện mà chủ tử đã làm với nó.
“B ả o Nhi, đó là súc sinh m ớ i không bi ế t liêm s ỉ …”
Đồ ăn trong miệng tắc nghẽn trong cổ họng, nó run rẩy, nhìn hạt cơm trắng tinh trong bát, nhớ lại ở hương dã trước đây, muốn ăn cơm trắng là ước muốn xa vời. Bây giờ, nó lại không cách nào nuốt nổi…
…
Không ngừng vốc nước dội rửa lên người, Kiều Bảo Nhi xa vọng (hy vọng xa vời) có thể tẩy đi thân thể bẩn thỉu này.
Một lúc lâu, nước cũng lạnh.
Nó ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cầm xơ mướp (tương đương.. bông tắm ngày nay) cố sức cọ xát, ngay cả mu bàn chân bị thương cũng không bỏ qua, máu theo miệng vết thương đã kết vảy rơi xuống.
Nó không dám nhìn, trong miệng chỉ thì thào nói, “Máu đều đỏ cả, giống những người khác, giống…”
Nhắm mắt lại, cắn môi dưới, bàn tay run run lần dần xuống hạ thân, mở cái khăn đang che ở bụng dưới ra, cố lấy dũng khí mở to mắt, đối mặt với hạ thân không trọn vẹn. Viền mắt nó đỏ rực – những điều mà nó tự an ủi nãy giờ phút chốc vỡ tan.
Nó không giống những người khác…
**********************
Tiểu Cẩu Tử nhân lúc tiểu Bảo Nhi không ở phòng, trái sờ phải kiếm, muốn tìm ra thứ gì đó đáng giá.
Ngồi ở mép giường, cầm gối đầu lên, tìm kiếm khắp từ trong ra ngoài, bĩu môi không vui. Chả có gì cả!
Tiện tay bỏ lại gối đầu, y đánh mạnh xuống gối, nhụt chí.
Đứng dậy, thong thả tới trước y quỹ, lộn trong lộn ngoài cái túi trong đống y phục, cũng chả thấy gì, Ảo não đạp y quỹ một cái, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy y bào bị nhét vào chỗ dưới cùng của y quỹ.
Y giật mình, lập tức chồm đến – hít vài hơi thở, ngạc nhiên không biết tại sao y bào của chủ tử lại ở đây.
Ti ể u B ả o Nhi không ph ả i là không l ấ y cái gì đó, ch ỉ c ầ n b ộ xiêm y thư ợ ng đ ẳ ng c ủ a ch ủ t ử thôi, tơ l ụ a cao c ấ p th ế này là có th ể đi c ầ m c ố đư ợ c r ồ i.
“Sách, coi như nó lợi hại, tám phần mười là nó đã đoán được những vật đáng gía mà để trong phòng sẽ làm người ta chú ý, cũng dễ bị trộm.” Ch ắ c ch ắ n là nó đã đ ề phòng mình r ồ i. H ừ
Tiểu Cẩu Tử khép y quỹ lại, suy nghĩ: đành ph ả i gi ở trò sau lưng v ậ y.
Thổi tắt nến, y xoay người trở lại trên giường, chui vào miên bị, chợp mắt.
************************
Kiều Bảo Nhi trở lại phòng, hồn nhiên không biết ngoài phòng kia nguy cơ tứ phía.
Khom người đẩy chậu rửa xuống dưới gầm giường, vẻ mặt buồn bã ngồi thử ở mép giường, bỏ ba bộ y bào đã lấy từ chuồng ngựa xuống.
Dùng khuỷu tay gạt đi tàn lệ nơi khóe mắt, nội tâm lo sợ bất an. Nó không biết nên trả lại hay giữ lại nữa…
Mặc trong phòng tối tắm, nó lục lọi niềm an ủy duy nhất dưới bị nhục, đây là miếng thạch đầu mà nó đã kí thác một phần linh hồn. Đặt lên lòng bàn tay, trước mắt lóe ra quang mang trong suốt, chớp chớp lóe lóe, như những con đom đóm lập lờ bay lượn trong bụi cỏ vào đêm hè. Hồi ức thoáng chốc trở lại ─ thoả thích chạy nhảy, bắt đom đóm bỏ vào bình nhỏ, đặt trước cửa sổ, cùng đi vào giấc ngủ với đệ muội…
Lòng bàn tay ẩm ướt, thu hồi quang mang đã bị dập tắt trong nháy mắt. Nó bước thong thả đến trước y quỹ, giấu bảo bối làm nó nhớ lại hồi ức ngày xưa.
Xóa đi ký ức, nó sẽ đưa tiểu thạch đầu đẹp đẽ này cho nương.
Khép lại y quỹ, trở lại giường cởi bỏ y bào, nghe thấy tiếng mở cửa phòng kèn kẹt!, quay đầu nhìn lại, thấy một bóng đen từ từ bao phủ lấy nó.
Kiều Bảo Nhi nín thở, chớp mắt, mặt đã trắng bệch.
Mạnh Diễm kê sát bên người nó, hỏi, “Còn chưa ngủ? Ngươi đang đợi ta, ân?”
“Đi… đi.” Kiều Bảo Nhi nắm chặt y bào, khó khăn lên tiếng. Khí tức khi chủ tử áp sát vào nó làm nó nảy ra ý định chạy trốn trong đầu.
Mạnh Diễm không để ý tới lời nó nói, khuôn mặt tuấn mị tựa lên vai nó, cánh tay ôm trọn thắt lưng gầy gò của nó. Thân thể ôm trước ngực thật gầy.
“Sợ cái gì?” Không ph ả i h ắ n đã vui v ẻ b ố thí cho nó m ộ t chút r ồ i sao?
Kiều Bảo Nhi đẩy đẩy lồng ngực cứng rắn như tường đồng vách sắt ra, cực kì sợ những chủ ý xấu xa của hắn. “Ta không phải cẩu.” Trước khi bị làm nhục, nó mở mở miệng cầu xin tha thứ trước, “Đừng tới bắt ta…”
“A.” Nghe thấy lời thú vị buồn cười đó, Mạnh Diễm cười đến thoải mái. “Ngươi sợ ta coi ngươi như cẩu?”
Đầu gật một cái, nhẹ lướt qua như một cái hôn nhẹ, chớp mắt đã đánh tan việc trước đó hắn coi nó như cẩu.
Khát vọng trong lòng như đã bị trật khỏi quỹ đạo, Mạnh Diễm thu lại dáng vẻ tươi cười, nhíu mày, ôm nhân nhi càng chặt hơn vào lòng. Lý trí của hắn dường như đã tan rã, lòng bàn tay trượt dọc theo thắt lưng, cảm nhận được tiểu tử trong lòng chấn động manh. Hắn nâng mắt, trán áp lên trán nó.
Lý trí nháy mắt đã thu hồi lại. Trong phòng mù mờ không rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ánh vào đôi mắt như cắn nuốt người kia. Thân ảnh đang run rẩy trong ngực kia là ai? Trong lòng hắn không còn hiểu rõ nữa.
Bàn tay suồng sã tức tối tiến vào khố đầu của nó, đầu ngón tay thon dài thăm dò nơi riêng tư vẫn còn lưu lại dấu vết đã từng là nam tử của nó, khẽ xoa nắn. Không biết có phải đã bị hắn kích thích hay không mà nó lại có phản ứng.
Vô s ỉ … Nó không ph ả i c ẩ u!
Cảm giác chán ghét lập tức nhảy lên cổ. Cúi đầu, mặc cho cái tay của chủ tử cởi quần của mình, mơ hồ có thể thấy được bàn tay đang đùa giỡn tại nơi không trọn vẹn của nó.
Cắn nát môi dưới, im lặng cố nuốt cảm giác chán ghét kia xuống bụng, đôi mắt mờ mịt kia lộ ra nước mắt, không ngừng rơi xuống.
Đầu ngón tay chơi đùa chán chê, Mạnh Diễm thô lỗ đẩy ngã nó xuống giường, vội vã ép lên thân thể nhỏ gầy của nó, giơ tay kéo xuống; nháy mắt, vãn trướng (màn giường) đã phủ xuống, che lấp hành động hoang đường bên trong.
Ngay trong khoảnh khắc mất khống chế, tiếng thở gấp thô suyễn truyền ra ngoài trướng. Thần thái Mạnh Diễm ngẩn ngơ, cảm giác quen thuộc khi ôm cơ thể này vào ngực đánh mạnh vào đầu óc hắn, nhưng chốc lát sau lại tiêu thất như bọt biển.
Bên trong giường, Kiều Bảo Nhi không chịu nổi chèn ép dào dạt khí thế từ phía sau, ngón tay trắng bệch nắm chặt bị nhục (đệm chăn), khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp, vùi đầu vào gối, như tờ giấy trắng bị nước nhúng ướt đẫm, gần như rách nát.
Tiểu tử kia đã hôn mê…
Mạnh Diễm ngồi bên mép giường nhìn những vết thương trên chân trên đùi của nó. Dưới ánh nến, hắn có thể thấy rõ những vết thương đó đã thối rữa đến mức nào.
Nhăn chặt mày, hắn lấy một bình dược cao đặc chế từ bên trong vạt áo, bôi lên, lại tiện tay xé ống tay áo mình xuống mà băng bó cho nó. Bỗng nhiên khó hiểu, tiểu tử kia bước đi khập khiễng như thế, là tại sao?
Thường ngày, hắn đã quen với động tác ngây ngốc vụng về của nó, nếu thật sự chân có tật… cùng lắm thì đá ra khỏi phủ, lại sai phái thêm một nô tài khác lại đây, có gì khác biệt?
Nghiêng đầu, hắn nhìn chằm chằm một lúc, lại nghiêng người nhéo nhéo má nó. Cảm xúc trơn mềm như đang nhéo má nãi oa nhi (nói chung là trẻ con còn đang… bú sữa =_=). Bỗng nhiên, môi hắn bỗng nhiên lướt nhẹ qua má nó.
Chớp mắt, Mạnh Diễm sửng sốt ─ Th ậ t hoang đư ờ ng… H ắ n đang làm gì th ế này?
Chán ghét mà nhíu mày, hắn bỏ cái chân nó ra, đứng lên tắt nến, làm như không có chuyện gì mà rời khỏi phòng người hầu.
Nghiêng tai lắng nghe, thấy trong phòng không còn truyền ra động tĩnh gì nữa, Tiểu Cẩu Tử lén lút bò xuống giường, sờ soạng giường tiểu Bảo Nhi, ngó đầu vào, đưa tay lục lọ trên giường, chỉ chốc sau đã mò được xiêm y và cái bình nhỏ.
Liếc mắt, thấy chân tiểu Bảo Nhi được băng lại, lập tức nảy lên ý xấu, Tiểu Cẩu Tử cầm lấy cái bình nhỏ, lén lút ra khỏi phòng.
Trốn trong lùm cây, Tiểu Cẩu Tử hái được một loại lá tiết ra chất dịch trắng đục như sữa, nhỏ vào bình, lại lấy một cành khô nhỏ quấy đều lên, bình nhỏ bỏ thêm cao dược gì gì đó, thần không biết quỷ chẳng hay, rồi quay về tiểu Bảo Nhi giường.
Y ngáp một cái, sờ soạng bò lại trên giường, vừa ngủ đã cảm giác sắp tới bình minh.
Tác giả :
Thiên Sứ J