Ý Xuân Hòa Hợp
Quyển 3 - Chương 19: Không chỉ đá tôi đâu
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Đường Tô Nhã kinh ngạc ngước hàng mi lên, run run để rơi một giọt nước mắt, cô vội dùng mu bàn tay lau đi, cả người thuận thế dựa vào lòng Cố Tử Châu, đầu gối lên ngực anh, suy xét lời anh nói có mấy phần thật mấy phần giả, nghĩ tới ngay cả truyền thông thành phố H cũng không dám lên tiếng không dám đắc tội với anh, hẳn là bối cảnh của anh không thể khinh thường, nếu anh có thể giúp cô...
Cô len lén ngước lên muốn quan sát vẻ mặt anh nhưng tầm mắt lại bị cằm của anh cản lại, đành bất đắc dĩ thu hồi, cúi đầu đáp lại anh một tiếng: “Ừ.”
Ngón tay anh quấn lấy quả cầu lông đang đung đưa qua lại dưới mũ cô: “Cô Đường, phản ứng này của cô tức là không tin tôi ư?”
Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là Diệp Thị không dễ chọc như vậy, anh không sợ rước họa vào thân sao?"
"Cô Đường đang thử tôi ư?”
Đường Tô Nhã nắm bàn tay lại và đấm cho anh một cái: “Anh Cố, anh có thể nói chuyện đàng hoàng không?”
Cố Tử Châu bật cười thành tiếng, trêu ghẹo để cô thưởng cho mình thêm vài đấm nữa, anh rõ ràng đã bắt được tay cô, tháo rời nắm tay ra, nắm lấy trong lòng bàn tay mình rồi kề vào môi, hôn lên những đầu ngón tay thon dài nho nhỏ của cô: "Đối phó với một người như Triển Dương vẫn chưa đến mức ấy đâu, nhưng cô có buông bỏ được không?”
Bàn tay cô hơi co rúm lại trong lòng bàn tay anh, hình như cô muốn rút về, anh chỉ cầm mấy đầu ngón tay nhỏ của cô thôi, hôn thêm một chút: “Thật sự không nỡ sao?”
Đường Tô Nhã mấp máy đôi môi khô ráp, vẻ mặt rét run: “Làm sao có thể chứ? Tôi hận anh ta đến chết.”
Cố Tử Châu nghe ra một chút manh mối: “Không phải là đá cô sao? Còn sửa thành thù sâu hận lớn đến vậy à?”
"Không chỉ đá tôi đâu.”
Nghe được câu trả lời như dự đoán, Cố Tử Châu không lên tiếng nữa mà thưởng thức ngón tay cô với vẻ đăm chiêu. Lúc trước anh chỉ mơ hồ tra xét chuyện của cô, không miệt mài theo đuổi, cũng cảm thấy không cần thiết, bây giờ nghĩ lại thấy sai, anh khá tò mò khúc mắc giữa cô và Triển Dương, Diệp Linh. Nới tay cô ra, Cố Tử Châu cầm điện thoại nhắn một tin gửi đi: “A Đông, giúp anh hỏi một câu về chuyện của Đường Tô Nhã và Triển Dương, cẩn thận chút.”
Không quá mấy phút anh đã nhận được tin nhắn hồi âm: “Không thành vấn đề, anh trai.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Địa điểm quay đầu tiên của đoàn làm phim là một ngôi biệt thự ba tầng nho nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố H.
Phong cách dựa theo thời Dân quốc, cảm giác rất giống những năm tháng ấy. Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của đoàn làm phim là xem xét địa hình, trong lúc đó các diễn viên có thể làm quen với nhau một chút, buổi tối tập hợp ăn một bữa, không kì kèo chậm chạp, hôm sau lại chụp ảnh. Nam nữ chính của bộ phim《 Đỗ Nhược 》bao gồm ảnh đế và ảnh hậu của hai giới (nam nữ), là tuyến siêu cấp, đỏ đến mức sắp hóa thành tím*, theo thứ tự là Nguyễn Tâm Kỳ và Giang Diệc.
*Tuyến siêu cấp: bọn họ có địa vị lớn hơn tuyến 18 của Đường Tô Nhã đến mức nào; độ nổi tiếng phải nói là siêu cấp, không những đỏ mà còn tím.
Dường như quan hệ giữa hai người họ và Cố Tử Châu không tệ, ba người đứng chung một chỗ nói cười, người như cô cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn xem.
Giang Diệc đốt điếu thuốc cho Cố Tử Châu. Nuốt mây nhả khói một hồi, người đàn ông ấy kẹp điếu thuốc vào ngón tay, nheo mắt nhìn qua phía cô. Thân cao tựa ngọc đứng thẳng, mặt mày như họa, khóe miệng chưa thu lại ý cười vẫn hơi mở rộng, chỉ thấy ngón tay anh run lên, khói bụi màu đen rơi xuống, sau đó quay đầu đi rất nhanh.
Đường Tô Nhã chà xát bàn tay lạnh như băng, thở ra một hơi lành lạnh. Ôi, cô có cảm giác thân hình của mình bị Cố Tử Châu vén lên. Vỗ vỗ ngực, cô cũng không chú ý bên đấy nữa, giả bộ nhìn quanh trái phải để hiểu rõ hoàn cảnh ở đây.
"Hey, xin chào.”
Bỗng nhiên có người ở đằng sau vỗ vai cô, cô quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy Nguyễn Tâm Kỳ tươi cười ấm áp. Đầu tiên, cô sửng sốt, sau đó mới nhanh chóng xoay cả người qua: “Cô Nguyễn, chào cô.”
Sao cô ấy lại tới đây? Còn chủ động chào hỏi mình vậy?
Nguyễn Tâm Kỳ chỉ tay về phía Cố Tử Châu: “Tử Châu lo lắng cô là người mới nên căng thẳng, bảo tôi tới hỏi thăm cô một chút.”
Đường Tô Nhã kinh ngạc ngước hàng mi lên, run run để rơi một giọt nước mắt, cô vội dùng mu bàn tay lau đi, cả người thuận thế dựa vào lòng Cố Tử Châu, đầu gối lên ngực anh, suy xét lời anh nói có mấy phần thật mấy phần giả, nghĩ tới ngay cả truyền thông thành phố H cũng không dám lên tiếng không dám đắc tội với anh, hẳn là bối cảnh của anh không thể khinh thường, nếu anh có thể giúp cô...
Cô len lén ngước lên muốn quan sát vẻ mặt anh nhưng tầm mắt lại bị cằm của anh cản lại, đành bất đắc dĩ thu hồi, cúi đầu đáp lại anh một tiếng: “Ừ.”
Ngón tay anh quấn lấy quả cầu lông đang đung đưa qua lại dưới mũ cô: “Cô Đường, phản ứng này của cô tức là không tin tôi ư?”
Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là Diệp Thị không dễ chọc như vậy, anh không sợ rước họa vào thân sao?"
"Cô Đường đang thử tôi ư?”
Đường Tô Nhã nắm bàn tay lại và đấm cho anh một cái: “Anh Cố, anh có thể nói chuyện đàng hoàng không?”
Cố Tử Châu bật cười thành tiếng, trêu ghẹo để cô thưởng cho mình thêm vài đấm nữa, anh rõ ràng đã bắt được tay cô, tháo rời nắm tay ra, nắm lấy trong lòng bàn tay mình rồi kề vào môi, hôn lên những đầu ngón tay thon dài nho nhỏ của cô: "Đối phó với một người như Triển Dương vẫn chưa đến mức ấy đâu, nhưng cô có buông bỏ được không?”
Bàn tay cô hơi co rúm lại trong lòng bàn tay anh, hình như cô muốn rút về, anh chỉ cầm mấy đầu ngón tay nhỏ của cô thôi, hôn thêm một chút: “Thật sự không nỡ sao?”
Đường Tô Nhã mấp máy đôi môi khô ráp, vẻ mặt rét run: “Làm sao có thể chứ? Tôi hận anh ta đến chết.”
Cố Tử Châu nghe ra một chút manh mối: “Không phải là đá cô sao? Còn sửa thành thù sâu hận lớn đến vậy à?”
"Không chỉ đá tôi đâu.”
Nghe được câu trả lời như dự đoán, Cố Tử Châu không lên tiếng nữa mà thưởng thức ngón tay cô với vẻ đăm chiêu. Lúc trước anh chỉ mơ hồ tra xét chuyện của cô, không miệt mài theo đuổi, cũng cảm thấy không cần thiết, bây giờ nghĩ lại thấy sai, anh khá tò mò khúc mắc giữa cô và Triển Dương, Diệp Linh. Nới tay cô ra, Cố Tử Châu cầm điện thoại nhắn một tin gửi đi: “A Đông, giúp anh hỏi một câu về chuyện của Đường Tô Nhã và Triển Dương, cẩn thận chút.”
Không quá mấy phút anh đã nhận được tin nhắn hồi âm: “Không thành vấn đề, anh trai.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Địa điểm quay đầu tiên của đoàn làm phim là một ngôi biệt thự ba tầng nho nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố H.
Phong cách dựa theo thời Dân quốc, cảm giác rất giống những năm tháng ấy. Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của đoàn làm phim là xem xét địa hình, trong lúc đó các diễn viên có thể làm quen với nhau một chút, buổi tối tập hợp ăn một bữa, không kì kèo chậm chạp, hôm sau lại chụp ảnh. Nam nữ chính của bộ phim《 Đỗ Nhược 》bao gồm ảnh đế và ảnh hậu của hai giới (nam nữ), là tuyến siêu cấp, đỏ đến mức sắp hóa thành tím*, theo thứ tự là Nguyễn Tâm Kỳ và Giang Diệc.
*Tuyến siêu cấp: bọn họ có địa vị lớn hơn tuyến 18 của Đường Tô Nhã đến mức nào; độ nổi tiếng phải nói là siêu cấp, không những đỏ mà còn tím.
Dường như quan hệ giữa hai người họ và Cố Tử Châu không tệ, ba người đứng chung một chỗ nói cười, người như cô cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn xem.
Giang Diệc đốt điếu thuốc cho Cố Tử Châu. Nuốt mây nhả khói một hồi, người đàn ông ấy kẹp điếu thuốc vào ngón tay, nheo mắt nhìn qua phía cô. Thân cao tựa ngọc đứng thẳng, mặt mày như họa, khóe miệng chưa thu lại ý cười vẫn hơi mở rộng, chỉ thấy ngón tay anh run lên, khói bụi màu đen rơi xuống, sau đó quay đầu đi rất nhanh.
Đường Tô Nhã chà xát bàn tay lạnh như băng, thở ra một hơi lành lạnh. Ôi, cô có cảm giác thân hình của mình bị Cố Tử Châu vén lên. Vỗ vỗ ngực, cô cũng không chú ý bên đấy nữa, giả bộ nhìn quanh trái phải để hiểu rõ hoàn cảnh ở đây.
"Hey, xin chào.”
Bỗng nhiên có người ở đằng sau vỗ vai cô, cô quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy Nguyễn Tâm Kỳ tươi cười ấm áp. Đầu tiên, cô sửng sốt, sau đó mới nhanh chóng xoay cả người qua: “Cô Nguyễn, chào cô.”
Sao cô ấy lại tới đây? Còn chủ động chào hỏi mình vậy?
Nguyễn Tâm Kỳ chỉ tay về phía Cố Tử Châu: “Tử Châu lo lắng cô là người mới nên căng thẳng, bảo tôi tới hỏi thăm cô một chút.”
Tác giả :
Vi Phong Chi Từ Từ