Ý Xuân Hòa Hợp
Quyển 1 - Chương 23: Em không hiểu sao? Anh muốn em chủ động cơ
Trải qua hai lần lên đỉnh, Mạnh Khinh Khinh hoàn toàn thỏa mãn. Tuy rằng gậy thịt cứng rắn vẫn còn chống đỡ trong hoa huyệt nhưng cũng không ra trở ngại khi cô hưởng thụ dư vị của đợt cao trào, đầu mày cuối mắt của cô đều sảng khoái. Bàn tay to của Hứa Nghiễn khẽ vuốt sống lưng cô, ngón tay anh cào những đường cong lên lưng cô, giống như vuốt lông cho mèo vậy. Cô vô cùng hưởng thụ, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát vào chiếc chăn bông mềm mại, thoải mái mà thở dài.
Qua một lát sau, cô xoay nhẹ cái eo nhỏ, dịu dàng nói, “Đi ra đi... Em không thoải mái...”
"Bộp", một cái tát giáng xuống tấm lưng trắng như tuyết của cô, “Anh còn chưa bắn.”
Hứa Nghiễn thả lỏng người, đặt toàn bộ sức mạnh lên người Mạnh Khinh Khinh. Thân dưới của anh dán sát vào cô, kín kẽ, gậy thịt cũng đâm vào một chút, nơi ấy của cô không hề có dấu hiệu mềm nhũn, nơi ấy của anh lại quá căng, khiến huyệt nhỏ của cô vừa xót vừa cấn. Cô biết anh chưa phát tiết đủ, nhất định sẽ không rút ra, anh cứ như một con hổ rình mồi, đợi chờ cơ hội để nuốt cô vào bụng. Nhìn dáng vẻ đáng sợ của anh, cô chỉ nghĩ ắt hẳn không ai ngờ trước đó là anh là một người lạnh lùng cấm dục, không gần gũi phụ nữ.
"..."
"Anh... Anh làm gì vậy... Đừng liếm em... Anh là cún sao?”
Đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng quét lên lưng cô, không ghét bỏ mồ hôi của cô, cứ một mực liếm hết, ngậm chặt da thịt rồi mút lấy mút để, để lại một dấu hôn màu đỏ tươi. Cho tới bây giờ, cô chưa từng cảm thấy lưng mình mẫn cảm như lúc này. Song, khi cảm giác ướt át đi qua rồi, giống như một dòng điện mãnh liệt xẹt qua, cô không hề đủ sức chống đỡ, tình cảm mãnh liệt va chạm như pháo hoa, tầm mắt cô trở nên mơ hồ, dù là thân thể hay tâm trí đều sợ run hết cả.
Hứa Nghiễn cảm nhận được sự lười biếng của huyệt nhỏ, tinh thần anh chợt tỉnh táo, đẩy cao gậy thịt trong người cô. Nơi ấy của cô cắn mút lấy anh, cửa huyệt cực kỳ đói khát cứ đóng đóng mở mở, anh cắn cái miệng mềm mại của cô, “Quả là đói khát.”
Tinh thần của Mạnh Khinh Khinh mê say. Cô không để tâm anh nói cái gì, chỉ biết hưởng thụ sự mẫn cảm khi huyệt nhỏ vuốt ve gậy thịt. Bất thình lình, bàn tay anh bấu lấy ngực cô, xoa nhẹ hai bầu ngực vài cái, sau đó liền khống chế thân thể cô. Anh vừa dùng sức bế cô đứng dậy, vừa phản ứng chậm khi thấy cô hỏi với vẻ kinh ngạc, “Hứa Nghiễn... anh... anh...”
Hứa Nghiễn đặt cô xuống đất, bóng đêm càng âm u hơn hẳn. Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn ngày một nhiều thêm, mê ly lóa mắt, phía chân trời có mấy chấm sáng nhỏ li ti giữa màn đêm đen đặc.
Anh kéo một cái ghế qua, ngồi lên trên. Mạnh Khinh Khinh dựa người vào lồng ngực rắn chắc của anh, huyệt nhỏ non mềm vẫn còn chứa đựng gậy thịt căng đầy, thô cứng. Trước ngực cô, hai bàn tay mặc sức chà đạp, lúc thì vân vê, lúc lại lôi kéo trái phải.
"Anh... Dịu dàng một chút đi...”
Chơi đùa bầu ngực của cô đủ rồi, anh nâng mông cô lên, “Đứng lên, ngồi xuống.”
"Hả?”
"Em không hiểu hả? Anh muốn em chủ động đó.” Hứa Nghiễn cúi đầu, lời nói quanh quẩn bên tai cô.
Huyệt nhỏ của cô bị căng đến cực hạn, lớp thịt bên trong liên tục nhấp nhô, nước dịch phun trào ra hai bên, bám vào gậy thịt khiến anh vui thích. Anh vỗ mông cô, “Động đi.”
Cô cắn môi, nâng mông lên rồi lại ngồi xuống, đẩy gậy thịt ra vào nhịp nhàng. Bản thân cô tự năm giữ tiết tấu hệt như cá gặp nước, khoái cảm thuần túy đánh sâu vào. Cô đắm chìm vào đó rất nhanh, động tác càng lúc càng mau lẹ, eo nhỏ càng lúc càng dùng sức.
Qua một lát sau, cô xoay nhẹ cái eo nhỏ, dịu dàng nói, “Đi ra đi... Em không thoải mái...”
"Bộp", một cái tát giáng xuống tấm lưng trắng như tuyết của cô, “Anh còn chưa bắn.”
Hứa Nghiễn thả lỏng người, đặt toàn bộ sức mạnh lên người Mạnh Khinh Khinh. Thân dưới của anh dán sát vào cô, kín kẽ, gậy thịt cũng đâm vào một chút, nơi ấy của cô không hề có dấu hiệu mềm nhũn, nơi ấy của anh lại quá căng, khiến huyệt nhỏ của cô vừa xót vừa cấn. Cô biết anh chưa phát tiết đủ, nhất định sẽ không rút ra, anh cứ như một con hổ rình mồi, đợi chờ cơ hội để nuốt cô vào bụng. Nhìn dáng vẻ đáng sợ của anh, cô chỉ nghĩ ắt hẳn không ai ngờ trước đó là anh là một người lạnh lùng cấm dục, không gần gũi phụ nữ.
"..."
"Anh... Anh làm gì vậy... Đừng liếm em... Anh là cún sao?”
Đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng quét lên lưng cô, không ghét bỏ mồ hôi của cô, cứ một mực liếm hết, ngậm chặt da thịt rồi mút lấy mút để, để lại một dấu hôn màu đỏ tươi. Cho tới bây giờ, cô chưa từng cảm thấy lưng mình mẫn cảm như lúc này. Song, khi cảm giác ướt át đi qua rồi, giống như một dòng điện mãnh liệt xẹt qua, cô không hề đủ sức chống đỡ, tình cảm mãnh liệt va chạm như pháo hoa, tầm mắt cô trở nên mơ hồ, dù là thân thể hay tâm trí đều sợ run hết cả.
Hứa Nghiễn cảm nhận được sự lười biếng của huyệt nhỏ, tinh thần anh chợt tỉnh táo, đẩy cao gậy thịt trong người cô. Nơi ấy của cô cắn mút lấy anh, cửa huyệt cực kỳ đói khát cứ đóng đóng mở mở, anh cắn cái miệng mềm mại của cô, “Quả là đói khát.”
Tinh thần của Mạnh Khinh Khinh mê say. Cô không để tâm anh nói cái gì, chỉ biết hưởng thụ sự mẫn cảm khi huyệt nhỏ vuốt ve gậy thịt. Bất thình lình, bàn tay anh bấu lấy ngực cô, xoa nhẹ hai bầu ngực vài cái, sau đó liền khống chế thân thể cô. Anh vừa dùng sức bế cô đứng dậy, vừa phản ứng chậm khi thấy cô hỏi với vẻ kinh ngạc, “Hứa Nghiễn... anh... anh...”
Hứa Nghiễn đặt cô xuống đất, bóng đêm càng âm u hơn hẳn. Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh đèn ngày một nhiều thêm, mê ly lóa mắt, phía chân trời có mấy chấm sáng nhỏ li ti giữa màn đêm đen đặc.
Anh kéo một cái ghế qua, ngồi lên trên. Mạnh Khinh Khinh dựa người vào lồng ngực rắn chắc của anh, huyệt nhỏ non mềm vẫn còn chứa đựng gậy thịt căng đầy, thô cứng. Trước ngực cô, hai bàn tay mặc sức chà đạp, lúc thì vân vê, lúc lại lôi kéo trái phải.
"Anh... Dịu dàng một chút đi...”
Chơi đùa bầu ngực của cô đủ rồi, anh nâng mông cô lên, “Đứng lên, ngồi xuống.”
"Hả?”
"Em không hiểu hả? Anh muốn em chủ động đó.” Hứa Nghiễn cúi đầu, lời nói quanh quẩn bên tai cô.
Huyệt nhỏ của cô bị căng đến cực hạn, lớp thịt bên trong liên tục nhấp nhô, nước dịch phun trào ra hai bên, bám vào gậy thịt khiến anh vui thích. Anh vỗ mông cô, “Động đi.”
Cô cắn môi, nâng mông lên rồi lại ngồi xuống, đẩy gậy thịt ra vào nhịp nhàng. Bản thân cô tự năm giữ tiết tấu hệt như cá gặp nước, khoái cảm thuần túy đánh sâu vào. Cô đắm chìm vào đó rất nhanh, động tác càng lúc càng mau lẹ, eo nhỏ càng lúc càng dùng sức.
Tác giả :
Vi Phong Chi Từ Từ