Ý Tưởng Ham Muốn
Chương 3
Đó là lần đầu tiên Lâm An Bắc được ăn cơm cô nấu, tuy rằng mùi vị bình thường, kiểu cách cũng không tinh tế, nhưng là hắn thực hạnh phúc dù có ăn bao bất cứ bữa tiệc lớn nào cũng không thể sánh bằng.
Lâm An Bắc nhớ từ lúc bắt đầu, trong nhà cơm vẫn là do người giúp việc làm, An Nhiên thỉnh thoảng sẽ phụ theo, tuy mùi vị không được tốt lắm nhưng bởi vì khó có được cơ hội, mỗi lần An Bắc đều rất nể tình ăn rất nhiều, kết quả hôm sau chắc chắn bị tiêu chảy phải vào bệnh viện, cho nên An Nhiên cũng càng ngày càng ít xuống bếp, sợ ngày nào đó hại chết con trai.
Lâm Trì tay nghề cực tốt, nhưng Lâm gia ngoại trừ An Nhiên, không ai có cơ hội nếm qua, bởi vì Lâm Trì rất ít khi biểu diễn tài nấu nướng, đều là do chọc An Nhiên không vui nên mới làm đồ ăn ngon mong vợ yêu vui lòng.
Buổi trưa Duẫn Vị xuống bếp, làm một bàn thức ăn thịnh soạn, coi như là tự chúc mừng mình trở thành người đã có gia đình. Trên bàn không có Champagne, không có hoa tươi, chỉ có một bàn các món ăn gia đình bình thường, hai người yên lặng ăn, chỉ thỉnh thoảng phát ra âm thanh chiếc đũa đụng phải đồ sứ.
Bữa cơm này ăn thật lâu, Lâm An Bắc ăn rất nhiều. Vẫn giống như trước kia, ăn xong rồi giúp Duẫn Vị dọn bàn.
Lâm An Bắc ở bên trong phòng khách xem TV, Duẫn Vị ở phòng bếp vội vàng, lúc đi ra bị An Bắc gọi lại, chỉ vào trên bàn sợi tổng hợp nói với cô: “Đây là thẻ tín dụng, trong nhà tất cả chi tiêu đều chi trả từ cái này.”
Duẫn Vị dừng lại động tác lau tay, nhìn thẻ tín dụng vàng rực trên mặt bàn thủy tinh xuất thần, lúc trước người đàn ông kia cũng như thế này, ném cho mẹ một khoản tiền, sau đó không quan tâm các cô sống hay chết.
Duẫn Vị như thấy mình lúc ba tuổi bị người ta chỉ vào mũi mắng chửi là đồ con hoang, cúi thấp đầu chật vật không chịu nổi.
“Sững sờ cái gì, có vấn đề gì liền nói.”
Duẫn Vị từ giữa hồi ức phục hồi tinh thần lại, gật đầu lại vội vàng lắc đầu: “Không cần cho em, em tự có.”
Lâm An Bắc mặt bình tĩnh nói: “Tôi không hi vọng chúng ta kết hôn ngày đầu tiên liền vì vậy ồn ào mâu thuẫn” anh ngẩng đầu châm chọc nhìn cô: “Không phải em thích tiền sao? Thế nào, bây giờ quang minh chính đại cho em, em ngược lại không cần?”
Duẫn Vị ngây người, ánh mắt dần dần tối lại, vai cũng hơi sụp xuống. Nếu như biết anh sẽ hận cô như vậy, bốn năm trước dù cho phải chịu đựng người đàn ông kia nhục nhã, cô cũng sẽ không động khoản tiền kia.
Có lẽ cô nên cho anh biết, sự tình đều không phải như anh nghĩ: “Em năm đó là……” Duẫn Vị phí công muốn giải thích.
"Được rồi." Lâm An Bắc không thể nhịn được nữa quát ngắt lời cô: “Lẽ nào bốn năm trước người cầm khoản tiền kia đi không phải là em, được rồi, tiền kia vốn chính là đưa cho em.”
Đây là Lâm An Bắc không muốn nhắc đến quá khứ, lúc trước cho cô số tiền kia thực ra cũng không nhiều, năm trăm vạn mà thôi, chỉ là muốn nhìn một chút người con gái chuẩn bị chung sống suốt đời với mình có hay không cũng giống những người con gái khác, trong mắt chỉ có tiền.
Nhưng là anh đánh giá quá cao tình yêu của bọn họ, bởi vì một tuần sau, cô liền biến mất trong thế giới của anh, ngay cả buổi lễ tốt nghiệp tại trường học cũng không tham gia.
Môi cô nhếch lên, cuối cùng cũng không nói tiếp. Nói hay không nói, dường như đã không cần thiết nữa.
Lâm An Bắc bực bội ném điều khiển từ xa trong tay, cầm lấy chìa khóa xe đứng lên: “Chuyện đã đồng ý với em, tôi sẽ làm được.” Nói xong liền lướt qua Duẫn Vị mở cửa bước ra ngoài.
Cho đến khi truyền đến âm thanh cánh cửa mở ra rồi khép lại, Duẫn Vị mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã sớm phủ đầy nước mắt, hai mắt mơ hồ, cô sớm đã nhìn không rõ phương hướng anh rời đi.
Buổi tối Lâm An Bắc vẫn chưa trở về, nhìn trên bàn cơm nước đã nguội lạnh từ lâu, Duẫn Vị ôm máy tính cuộn mình trên sofa, trên màn hình máy tính là bộ kịch bản mới nhất của cô, đã nửa ngày, lại vẫn không viết ra được một chữ nào.
Cô không muốn bọn họ sau khi kết hôn buổi sáng đầu tiên, anh từ trên giường người phụ nữ khác đứng dậy. Ánh mắt càng không ngừng nhìn chăm chú vào bên ngoài cửa sổ, chờ mong có thể nghe được tiếng động cơ xe hơi.
Nhưng là đợi đến con mắt chua xót vẫn không thấy bóng dáng Lâm An Bắc, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Duẫn Vị nhìn nhìn thời gian trên màn hình, mười giờ tối. Do dự nửa ngày, cố lấy dũng khí gọi vào số điện thoại cô đã ghi nhớ trong tim.
"Bíp, bíp, bíp. . ."
Điện thoại reo vài tiếng mới được nhận, Duẫn Vị còn chưa mở miệng, đã truyền đến thanh âm đối phương: “Này….”
Là tiếng một phụ nữ, rất mềm mại, rất êm tai, Duẫn Vị sững sờ ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy có thể là điều hòa mở lớn, cô cảm thấy toàn thân rét run.
Đợi nửa ngày cũng không có người mở miệng, đối phương lại hỏi: "Tìm An Bắc sao, anh ấy đang tắm, nếu không đợi lát nữa gọi lại.”
Duẫn Vị rất muốn làm bộ như là mình gọi nhầm số điện thoại, nhưng là trong loa rõ ràng truyền ra tiếng nói của Lâm An Bắc: “Cầm cho anh cái khăn tắm.”
Duẫn Vị trầm mặc cúp điện thoại, dựa ở trên sofa, ánh mắt tập trung vào một điểm, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nước mắt từng giọt từng giọt từ trên gương mặt tái nhợt của cô chảy xuống, giống như chặt đứt chuỗi hạt ngọc, từng hạt từng hạt rơi xuống trên ghế sofa, cuối cùng biến mất không thấy, chỉ để lại một mảng nước đọng.
Rốt cuộc, Duẫn Vị nhịn không được, vùi đầu ở giữa hai chân, ôm hai cách tay mình khổ sở nức nở bật ra. Khi đó bị người mắng, vốn cảm thấy mình đã thành quen, nhưng là mỗi lần vừa nhìn thấy anh nước mắt vẫn là nhịn không được chảy xuống. Hắn mỗi lần đều sẽ vỗ lưng cô, ôm cô: “Đừng khóc...”
Nhưng là trên thế giới hai chữ có thể khiến người ta khóc chính là… đừng khóc, bởi vì biết bất kể như thế nào cũng có một bờ vai cho bạn dựa vào, có một nơi có thể chịu đựng quá khứ kinh khủng của bạn.
Tuy rằng không mong đợi đêm tân hôn hạnh phúc giống như người khác, nhưng Duẫn Vị cũng sẽ ảo tưởng, ảo tưởng có một ngày anh không hề hận cô, bọn họ cũng có thể tay trong tay đến đầu bạc răng long.
Nhưng là Lâm An Bắc lại như tự tay đánh nát mộng đẹp nhiều năm của cô, đêm tân hôn, chồng ở trên giường người khác, đây có lẽ là anh bắt đầu trả thù đi.
Duẫn Vị vẫn cuộn mình ở đó, khóc đến thanh âm đều đã khàn, con mắt giống như sưng lên, căng ra rất khó chịu. Cô nhỏ giọng tự nói với mình: “Duẫn Vị, đây chính là lựa chọn của mày.” Cô nâng tay lau nước mắt trên mặt, đem máy tính thu lại, lúc đứng dậy bởi vì cuộn mình đã lâu, chân sớm đã tê rần, lảo đảo một cái liền ngã trên mặt đất, chén nước trong tay rơi trên nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh vang dội.
Đầu gối bị bàn trà cắt một vết toạc ra rất dài, máu theo bụng chân của cô chảy ra nhỏ giọt trên thảm. Duẫn Vị tựa như không có cảm giác đau đớn, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm ly thủy tinh bị đánh vớ đến xuất thần.
Mãi đến khi dưới thân truyền đến cảm giác mát, cô mới chậm rãi đứng dậy, cẩn thận tránh ra mảnh vụn thủy tinh, đến phòng bếp tìm chổi đem mảnh vụn dọn dẹp, sau đó cũng đem thảm đổi đi.
Làm xong một loạt công việc này, vết thương trên đùi đã sớm không chảy máu, còn có vết máu đông lại trên đùi, Duẫn Vị đứng bên cạnh bàn ăn nhìn các món ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị cả buổi chiều, đều là Lâm An Bắc thích ăn.
Cô nghĩ, cũng không thể trách anh, là mình chưa nói với anh sẽ chờ anh ăn cơm. Mặc dù rất đau lòng, cô vẫn đem một bàn thức ăn đến phòng bếp đổ. Thu thập xong tất cả mọi thứ, Duẫn vị tắm rửa một chút rồi đi ngủ. Nhưng là nằm trên giường, thế nào cũng không ngủ được, đầy trong đầu là hình ảnh Lâm An Bắc cùng một phụ nữ khác trên giường dây dưa.
Cô bức bách mình không nên suy nghĩ, nhưng là những hình ảnh kia luôn không tự chủ được hiện ra, ăn mòn tư tưởng cô.
Nếu đã ngủ không được, Duẫn Vị dứt khoát ngồi dậy mở máy tính, mở ra một sấp tài liệu, bên trong là các bức ảnh trước kia bọn họ chụp cùng nhau. Khi còn ở Mỹ, nếu như thực sự quá nhớ anh, cô sẽ mở tập tài liệu này ra nhìn anh mà nói cả ngày.
Khi đó vừa tới nước Mỹ, mẹ lại liên tục bị bệnh, thực sự có những lúc không chống đỡ được cô cũng từng gào khóc, cũng sẽ nhịn không được cầm lấy điện thoại muốn nghe một chút thanh âm của anh, nhưng là mỗi lần đều không bấm được số bởi vì ánh mắt thất vọng của mẹ lại hiện lên quanh quẩn trong đầu cô khiến cô chán nản thả điện thoại xuống.
Nhìn kỹ từng bức ảnh, hầu hết đều là ảnh chụp của mình, Lâm An Bắc không thích chụp ảnh, mỗi lần đều là vẻ mặt không có biểu tình, một bộ bị ép buộc không hài lòng. Thực ra cô cũng không thích chụp ảnh nhưng là muốn lưu giữ lại một ít kỷ niệm vào đáy mắt, có lẽ chính mình khi đó cũng đã biết trước tương lai, Duẫn Vị tự giễu nghĩ.
Nhưng khi nhìn xuống, có tấm Lâm An Bắc cũng mỉm cười, tuy rằng chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên nhưng Duẫn Vị biết, đó là anh đang cười.
Đó là lần đầu tiên bọn họ đi ra ngoài du lịch, cô gạt mẹ nói là đi thực tập, cùng hắn đi Lệ Giang, hai người tay trong tay đi trên con đường đá xanh, lúc mặt trời buông xuống, khung cảnh thực yên tĩnh xinh đẹp.
Có một ông lão mặc một bộ trường sam màu đen, có cảm giác như thế ngoại cao nhân, tình cờ gặp bọn họ ở góc đường, lúc đó ông nói cái gì Duẫn Vị không nhớ rõ, chỉ nhớ đại ý là hai người rất có tướng phu thế, tương lai nhất định sẽ kết hôn, còn có hai cục cưng.
Vốn Duẫn Vị không tin vào những thứ này, nhưng lời nói tốt ai cũng thích nghe, Duẫn Vị nhất thời vui vẻ lôi kéo An Bắc: “An Bắc, An Bắc, ông nói…”
Duẫn Vị còn nhớ rõ lúc đó Lâm An Bắc không nói gì chỉ vỗ vỗ đầu cô, mắng một câu cô ngốc, bên cạnh có một vị qua đường, vừa vặn là nhiếp ảnh gia, cảm thấy An Bắc rất thích hợp với hình tượng yêu cầu của ông ta, liền tự ý chụp ảnh, cuối cùng tặng cho bọn họ một tấm. Vốn Lâm An Bắc không bằng lòng nhưng lại bị Duẫn Vị nhận lấy: “Không có chuyện gì a, coi đẹp như vậy, anh đừng có nhỏ mọn như vậy đi.”
Duẫn Vị muốn, Lâm An Bắc đành cười sủng nịnh chiều theo. Cứ như vậy, tấm ảnh chụp này bị Duẫn Vị cất kỹ, cô vốn dự định đi hiệu ảnh phóng to lên nhưng sau lại tìm không được bức ảnh, chỉ còn tấm hình lúc đó dùng điện thoại chụp được, Duẫn Vị vẫn lưu bên trong máy tính.
Nhưng ông lão kia chí ít cũng nói đúng một nửa, ít nhất bọn họ thực sự kết hôn, còn hai cục cưng, cô quả thật không dám mong đợi. Duẫn Vị nhìn bức ảnh mẹ chụp bên cạnh, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười. Cho dù không có hoa tươi, không có nhẫn, bọn họ vẫn là kết hôn, đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ.
Duẫn Vị đem tấm hình của mẹ ôm vào trong ngực, giống như thường ngày vẫn nói chuyện phiếm với mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, hôm nay con kết hôn. Vâng, chính là Lâm An Bắc, mẹ chắc vẫn còn nhớ rõ, lúc trước mẹ kịch liệt phản đối Lâm An Bắc, mẹ có phải rất thất vọng hay không?”
Đương nhiên không có người trả lời, chỉ có tiếng quạt chạy bên trong máy tính phát ra, Duẫn Vị thấp giọng thì thào tự nói: “Con biết mẹ nhất định rất thất vọng, con cũng hiểu được không nên cùng anh kết hôn, anh ấy là người tốt như vậy, nên cần tìm một người vợ ôn nhu hiền lành, mà không phải một người bất trị như con. Nhưng anh ấy nói có thể giúp con đối phó người kia, chỉ cần con đồng ý kết hôn cùng anh ấy. Mẹ, có phải con rất ích kỷ không, lại dựa vào cớ như vậy tiếp cận anh ấy, nhưng là…, con thực sự rất muốn kết hôn cùng anh ấy, dù cho sau này anh ấy sẽ hối hân, sẽ càng thêm hận con.”
Tác giả có lời muốn nói: vốn ngay từ đầu dự định nam chính tên gọi An Bắc, theo họ mẹ. Bây giờ nghĩ lại, hay là sửa lại, bởi vì cảm thấy tên có ba chữ hô lên càng có khí thế, cãi nhau hay gì gì đó cũng tốt nhất cho nên bây giờ sửa lại, thời gian tới sẽ khá hỗn loạn.
Lâm An Bắc nhớ từ lúc bắt đầu, trong nhà cơm vẫn là do người giúp việc làm, An Nhiên thỉnh thoảng sẽ phụ theo, tuy mùi vị không được tốt lắm nhưng bởi vì khó có được cơ hội, mỗi lần An Bắc đều rất nể tình ăn rất nhiều, kết quả hôm sau chắc chắn bị tiêu chảy phải vào bệnh viện, cho nên An Nhiên cũng càng ngày càng ít xuống bếp, sợ ngày nào đó hại chết con trai.
Lâm Trì tay nghề cực tốt, nhưng Lâm gia ngoại trừ An Nhiên, không ai có cơ hội nếm qua, bởi vì Lâm Trì rất ít khi biểu diễn tài nấu nướng, đều là do chọc An Nhiên không vui nên mới làm đồ ăn ngon mong vợ yêu vui lòng.
Buổi trưa Duẫn Vị xuống bếp, làm một bàn thức ăn thịnh soạn, coi như là tự chúc mừng mình trở thành người đã có gia đình. Trên bàn không có Champagne, không có hoa tươi, chỉ có một bàn các món ăn gia đình bình thường, hai người yên lặng ăn, chỉ thỉnh thoảng phát ra âm thanh chiếc đũa đụng phải đồ sứ.
Bữa cơm này ăn thật lâu, Lâm An Bắc ăn rất nhiều. Vẫn giống như trước kia, ăn xong rồi giúp Duẫn Vị dọn bàn.
Lâm An Bắc ở bên trong phòng khách xem TV, Duẫn Vị ở phòng bếp vội vàng, lúc đi ra bị An Bắc gọi lại, chỉ vào trên bàn sợi tổng hợp nói với cô: “Đây là thẻ tín dụng, trong nhà tất cả chi tiêu đều chi trả từ cái này.”
Duẫn Vị dừng lại động tác lau tay, nhìn thẻ tín dụng vàng rực trên mặt bàn thủy tinh xuất thần, lúc trước người đàn ông kia cũng như thế này, ném cho mẹ một khoản tiền, sau đó không quan tâm các cô sống hay chết.
Duẫn Vị như thấy mình lúc ba tuổi bị người ta chỉ vào mũi mắng chửi là đồ con hoang, cúi thấp đầu chật vật không chịu nổi.
“Sững sờ cái gì, có vấn đề gì liền nói.”
Duẫn Vị từ giữa hồi ức phục hồi tinh thần lại, gật đầu lại vội vàng lắc đầu: “Không cần cho em, em tự có.”
Lâm An Bắc mặt bình tĩnh nói: “Tôi không hi vọng chúng ta kết hôn ngày đầu tiên liền vì vậy ồn ào mâu thuẫn” anh ngẩng đầu châm chọc nhìn cô: “Không phải em thích tiền sao? Thế nào, bây giờ quang minh chính đại cho em, em ngược lại không cần?”
Duẫn Vị ngây người, ánh mắt dần dần tối lại, vai cũng hơi sụp xuống. Nếu như biết anh sẽ hận cô như vậy, bốn năm trước dù cho phải chịu đựng người đàn ông kia nhục nhã, cô cũng sẽ không động khoản tiền kia.
Có lẽ cô nên cho anh biết, sự tình đều không phải như anh nghĩ: “Em năm đó là……” Duẫn Vị phí công muốn giải thích.
"Được rồi." Lâm An Bắc không thể nhịn được nữa quát ngắt lời cô: “Lẽ nào bốn năm trước người cầm khoản tiền kia đi không phải là em, được rồi, tiền kia vốn chính là đưa cho em.”
Đây là Lâm An Bắc không muốn nhắc đến quá khứ, lúc trước cho cô số tiền kia thực ra cũng không nhiều, năm trăm vạn mà thôi, chỉ là muốn nhìn một chút người con gái chuẩn bị chung sống suốt đời với mình có hay không cũng giống những người con gái khác, trong mắt chỉ có tiền.
Nhưng là anh đánh giá quá cao tình yêu của bọn họ, bởi vì một tuần sau, cô liền biến mất trong thế giới của anh, ngay cả buổi lễ tốt nghiệp tại trường học cũng không tham gia.
Môi cô nhếch lên, cuối cùng cũng không nói tiếp. Nói hay không nói, dường như đã không cần thiết nữa.
Lâm An Bắc bực bội ném điều khiển từ xa trong tay, cầm lấy chìa khóa xe đứng lên: “Chuyện đã đồng ý với em, tôi sẽ làm được.” Nói xong liền lướt qua Duẫn Vị mở cửa bước ra ngoài.
Cho đến khi truyền đến âm thanh cánh cửa mở ra rồi khép lại, Duẫn Vị mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã sớm phủ đầy nước mắt, hai mắt mơ hồ, cô sớm đã nhìn không rõ phương hướng anh rời đi.
Buổi tối Lâm An Bắc vẫn chưa trở về, nhìn trên bàn cơm nước đã nguội lạnh từ lâu, Duẫn Vị ôm máy tính cuộn mình trên sofa, trên màn hình máy tính là bộ kịch bản mới nhất của cô, đã nửa ngày, lại vẫn không viết ra được một chữ nào.
Cô không muốn bọn họ sau khi kết hôn buổi sáng đầu tiên, anh từ trên giường người phụ nữ khác đứng dậy. Ánh mắt càng không ngừng nhìn chăm chú vào bên ngoài cửa sổ, chờ mong có thể nghe được tiếng động cơ xe hơi.
Nhưng là đợi đến con mắt chua xót vẫn không thấy bóng dáng Lâm An Bắc, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Duẫn Vị nhìn nhìn thời gian trên màn hình, mười giờ tối. Do dự nửa ngày, cố lấy dũng khí gọi vào số điện thoại cô đã ghi nhớ trong tim.
"Bíp, bíp, bíp. . ."
Điện thoại reo vài tiếng mới được nhận, Duẫn Vị còn chưa mở miệng, đã truyền đến thanh âm đối phương: “Này….”
Là tiếng một phụ nữ, rất mềm mại, rất êm tai, Duẫn Vị sững sờ ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy có thể là điều hòa mở lớn, cô cảm thấy toàn thân rét run.
Đợi nửa ngày cũng không có người mở miệng, đối phương lại hỏi: "Tìm An Bắc sao, anh ấy đang tắm, nếu không đợi lát nữa gọi lại.”
Duẫn Vị rất muốn làm bộ như là mình gọi nhầm số điện thoại, nhưng là trong loa rõ ràng truyền ra tiếng nói của Lâm An Bắc: “Cầm cho anh cái khăn tắm.”
Duẫn Vị trầm mặc cúp điện thoại, dựa ở trên sofa, ánh mắt tập trung vào một điểm, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nước mắt từng giọt từng giọt từ trên gương mặt tái nhợt của cô chảy xuống, giống như chặt đứt chuỗi hạt ngọc, từng hạt từng hạt rơi xuống trên ghế sofa, cuối cùng biến mất không thấy, chỉ để lại một mảng nước đọng.
Rốt cuộc, Duẫn Vị nhịn không được, vùi đầu ở giữa hai chân, ôm hai cách tay mình khổ sở nức nở bật ra. Khi đó bị người mắng, vốn cảm thấy mình đã thành quen, nhưng là mỗi lần vừa nhìn thấy anh nước mắt vẫn là nhịn không được chảy xuống. Hắn mỗi lần đều sẽ vỗ lưng cô, ôm cô: “Đừng khóc...”
Nhưng là trên thế giới hai chữ có thể khiến người ta khóc chính là… đừng khóc, bởi vì biết bất kể như thế nào cũng có một bờ vai cho bạn dựa vào, có một nơi có thể chịu đựng quá khứ kinh khủng của bạn.
Tuy rằng không mong đợi đêm tân hôn hạnh phúc giống như người khác, nhưng Duẫn Vị cũng sẽ ảo tưởng, ảo tưởng có một ngày anh không hề hận cô, bọn họ cũng có thể tay trong tay đến đầu bạc răng long.
Nhưng là Lâm An Bắc lại như tự tay đánh nát mộng đẹp nhiều năm của cô, đêm tân hôn, chồng ở trên giường người khác, đây có lẽ là anh bắt đầu trả thù đi.
Duẫn Vị vẫn cuộn mình ở đó, khóc đến thanh âm đều đã khàn, con mắt giống như sưng lên, căng ra rất khó chịu. Cô nhỏ giọng tự nói với mình: “Duẫn Vị, đây chính là lựa chọn của mày.” Cô nâng tay lau nước mắt trên mặt, đem máy tính thu lại, lúc đứng dậy bởi vì cuộn mình đã lâu, chân sớm đã tê rần, lảo đảo một cái liền ngã trên mặt đất, chén nước trong tay rơi trên nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh vang dội.
Đầu gối bị bàn trà cắt một vết toạc ra rất dài, máu theo bụng chân của cô chảy ra nhỏ giọt trên thảm. Duẫn Vị tựa như không có cảm giác đau đớn, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm ly thủy tinh bị đánh vớ đến xuất thần.
Mãi đến khi dưới thân truyền đến cảm giác mát, cô mới chậm rãi đứng dậy, cẩn thận tránh ra mảnh vụn thủy tinh, đến phòng bếp tìm chổi đem mảnh vụn dọn dẹp, sau đó cũng đem thảm đổi đi.
Làm xong một loạt công việc này, vết thương trên đùi đã sớm không chảy máu, còn có vết máu đông lại trên đùi, Duẫn Vị đứng bên cạnh bàn ăn nhìn các món ăn mình tỉ mỉ chuẩn bị cả buổi chiều, đều là Lâm An Bắc thích ăn.
Cô nghĩ, cũng không thể trách anh, là mình chưa nói với anh sẽ chờ anh ăn cơm. Mặc dù rất đau lòng, cô vẫn đem một bàn thức ăn đến phòng bếp đổ. Thu thập xong tất cả mọi thứ, Duẫn vị tắm rửa một chút rồi đi ngủ. Nhưng là nằm trên giường, thế nào cũng không ngủ được, đầy trong đầu là hình ảnh Lâm An Bắc cùng một phụ nữ khác trên giường dây dưa.
Cô bức bách mình không nên suy nghĩ, nhưng là những hình ảnh kia luôn không tự chủ được hiện ra, ăn mòn tư tưởng cô.
Nếu đã ngủ không được, Duẫn Vị dứt khoát ngồi dậy mở máy tính, mở ra một sấp tài liệu, bên trong là các bức ảnh trước kia bọn họ chụp cùng nhau. Khi còn ở Mỹ, nếu như thực sự quá nhớ anh, cô sẽ mở tập tài liệu này ra nhìn anh mà nói cả ngày.
Khi đó vừa tới nước Mỹ, mẹ lại liên tục bị bệnh, thực sự có những lúc không chống đỡ được cô cũng từng gào khóc, cũng sẽ nhịn không được cầm lấy điện thoại muốn nghe một chút thanh âm của anh, nhưng là mỗi lần đều không bấm được số bởi vì ánh mắt thất vọng của mẹ lại hiện lên quanh quẩn trong đầu cô khiến cô chán nản thả điện thoại xuống.
Nhìn kỹ từng bức ảnh, hầu hết đều là ảnh chụp của mình, Lâm An Bắc không thích chụp ảnh, mỗi lần đều là vẻ mặt không có biểu tình, một bộ bị ép buộc không hài lòng. Thực ra cô cũng không thích chụp ảnh nhưng là muốn lưu giữ lại một ít kỷ niệm vào đáy mắt, có lẽ chính mình khi đó cũng đã biết trước tương lai, Duẫn Vị tự giễu nghĩ.
Nhưng khi nhìn xuống, có tấm Lâm An Bắc cũng mỉm cười, tuy rằng chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên nhưng Duẫn Vị biết, đó là anh đang cười.
Đó là lần đầu tiên bọn họ đi ra ngoài du lịch, cô gạt mẹ nói là đi thực tập, cùng hắn đi Lệ Giang, hai người tay trong tay đi trên con đường đá xanh, lúc mặt trời buông xuống, khung cảnh thực yên tĩnh xinh đẹp.
Có một ông lão mặc một bộ trường sam màu đen, có cảm giác như thế ngoại cao nhân, tình cờ gặp bọn họ ở góc đường, lúc đó ông nói cái gì Duẫn Vị không nhớ rõ, chỉ nhớ đại ý là hai người rất có tướng phu thế, tương lai nhất định sẽ kết hôn, còn có hai cục cưng.
Vốn Duẫn Vị không tin vào những thứ này, nhưng lời nói tốt ai cũng thích nghe, Duẫn Vị nhất thời vui vẻ lôi kéo An Bắc: “An Bắc, An Bắc, ông nói…”
Duẫn Vị còn nhớ rõ lúc đó Lâm An Bắc không nói gì chỉ vỗ vỗ đầu cô, mắng một câu cô ngốc, bên cạnh có một vị qua đường, vừa vặn là nhiếp ảnh gia, cảm thấy An Bắc rất thích hợp với hình tượng yêu cầu của ông ta, liền tự ý chụp ảnh, cuối cùng tặng cho bọn họ một tấm. Vốn Lâm An Bắc không bằng lòng nhưng lại bị Duẫn Vị nhận lấy: “Không có chuyện gì a, coi đẹp như vậy, anh đừng có nhỏ mọn như vậy đi.”
Duẫn Vị muốn, Lâm An Bắc đành cười sủng nịnh chiều theo. Cứ như vậy, tấm ảnh chụp này bị Duẫn Vị cất kỹ, cô vốn dự định đi hiệu ảnh phóng to lên nhưng sau lại tìm không được bức ảnh, chỉ còn tấm hình lúc đó dùng điện thoại chụp được, Duẫn Vị vẫn lưu bên trong máy tính.
Nhưng ông lão kia chí ít cũng nói đúng một nửa, ít nhất bọn họ thực sự kết hôn, còn hai cục cưng, cô quả thật không dám mong đợi. Duẫn Vị nhìn bức ảnh mẹ chụp bên cạnh, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười. Cho dù không có hoa tươi, không có nhẫn, bọn họ vẫn là kết hôn, đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ.
Duẫn Vị đem tấm hình của mẹ ôm vào trong ngực, giống như thường ngày vẫn nói chuyện phiếm với mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, hôm nay con kết hôn. Vâng, chính là Lâm An Bắc, mẹ chắc vẫn còn nhớ rõ, lúc trước mẹ kịch liệt phản đối Lâm An Bắc, mẹ có phải rất thất vọng hay không?”
Đương nhiên không có người trả lời, chỉ có tiếng quạt chạy bên trong máy tính phát ra, Duẫn Vị thấp giọng thì thào tự nói: “Con biết mẹ nhất định rất thất vọng, con cũng hiểu được không nên cùng anh kết hôn, anh ấy là người tốt như vậy, nên cần tìm một người vợ ôn nhu hiền lành, mà không phải một người bất trị như con. Nhưng anh ấy nói có thể giúp con đối phó người kia, chỉ cần con đồng ý kết hôn cùng anh ấy. Mẹ, có phải con rất ích kỷ không, lại dựa vào cớ như vậy tiếp cận anh ấy, nhưng là…, con thực sự rất muốn kết hôn cùng anh ấy, dù cho sau này anh ấy sẽ hối hân, sẽ càng thêm hận con.”
Tác giả có lời muốn nói: vốn ngay từ đầu dự định nam chính tên gọi An Bắc, theo họ mẹ. Bây giờ nghĩ lại, hay là sửa lại, bởi vì cảm thấy tên có ba chữ hô lên càng có khí thế, cãi nhau hay gì gì đó cũng tốt nhất cho nên bây giờ sửa lại, thời gian tới sẽ khá hỗn loạn.
Tác giả :
Niệm Niệm Bất Xá X