Y Tiên Thiểu
Chương 78: Phúc Họa Tương Liên
Lão địa chủ đáng thương, lại thành con chuột thí nghiệm linh dược của tôn tử.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, Tùy Qua vội vàng dùng châm pháp Ất Mộc Thần Châm làm giảm cơn đau cho lão địa chủ.
Sau đó, Tùy Qua cả đêm không chợp mắt, canh giữ trước giường lão địa chủ, đề phòng bất trắc. Mặc dù linh dược hoàn toàn dựa theo phương pháp trong Thần Nông tiên thảo bí quyết chế biến ra, nhưng dù sao còn chưa khảo nghiệm dược hiệu. Vốn Tùy Qua rất cẩn thận, ai ngờ lại trực tiếp khiến lão địa chủ đau đớn đến hôn mê, điều này làm cho Tùy Qua không khỏi lo lắng.
Mặc dù Tùy Qua rất muốn chữa khỏi cái chân què cho lão địa chủ, nhưng hắn cũng sợ làm hại đến lão địa chủ.
Mặc dù lão địa chủ không phải là ông nội của Tùy Qua, nhưng trong lòng Tùy Qua, lão địa chủ còn thân hơn ông nội hắn, cũng là thân nhân duy nhất trên đời này của Tùy Qua. Nếu lão địa chủ vì vậy mà gặp bất trắc, sợ rằng Tùy Qua vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Tùy Qua một đêm không chợp mắt, Ngưu Tiểu Hoa cũng một đêm không ngủ.
Ngưu Tiểu Hoa bị tiếng hét thảm của lão địa chủ chấn động, sau đó nàng cùng Tùy Qua trông giữ cả đêm, thỉnh thoảng đưa nước cho Tùy Qua, nói vài lời trấn an hắn, nghiễm nhiên giống như một tiểu thê tử ngoan hiền.
- Đau!. . . Đau quá!
Lúc này, lão địa chủ nằm trên giường rốt cục cũng tỉnh lại. Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là kêu đau.
Sau đó, lão địa chủ nhìn Tùy Qua và Ngưu Tiểu Hoa, nói:
- Sợ cái gì, lão khọm già này rất cường tráng, không dễ dàng quy thiên như vậy đâu.
- Hiện tại còn đau không?
Tùy Qua hỏi lão địa chủ.
- Không đau nữa.
Lão địa chủ gật đầu.
Tùy Qua thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nhổ lá thông trên đùi lão địa chủ.
- Thử xem.
Tùy Qua nói với lão địa chủ.
- Tốt.
Lão địa chủ ngồi dậy trên giường, sau đó kích động đặt hai chân xuống mặt đất.
Lão địa chủ thử dùng chân phải chạm xuống mặt đất, sau đó đặt toàn bộ lòng bàn chân xuống đất, chuyển sức nặng cả người lên trên đùi.
Nếu như trước kia, đùi phải của lão địa chủ, căn bản không cách nào gánh đỡ, nhưng hôm nay, hắn lại đứng được!
Lần đầu tiên không dùng gậy, chỉ dựa vào đôi chân của mình đứng lên!
- Chân của ta. . .
- Chân của ta -- khỏi rồi?
Lão địa chủ nước mắt tuôn đầy mặt, vẻ mặt kích động không thôi.
Căn bệnh hiểm nghèo bẩm sinh đeo bám lão địa chủ từ khi mới ra đời, từng vì vậy mà bị người nhà vứt bỏ, biến thành tên hành khất, hôm nay lại được chữa khỏi.
Trọng yếu hơn là, lại được tôn tử của hắn chữa khỏi.
Lão địa chủ biết rất rõ, Tùy Qua vẫn muốn tìm cách chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của hắn, hôm nay rốt cục đạt được ước muốn, coi như giải quyết xong tâm bệnh trong lòng, đủ cho thấy hiếu tâm của Tùy Qua.
- Thử đi lại xem.
Tùy Qua khẽ cười nói, hốc mắt cũng đã ướt át.
Mười mấy năm công ơn nuôi dưỡng, hắn rốt cục có thể hồi báo một chút cho gia gia.
Lão địa chủ lấy tay gạt nước mắt trên mặt, cười ha ha, giơ chân phải bước lên.
Một bước! Hai bước! . . . Mười bước. . . Năm mươi bước. . .
Lão địa chủ đi từ đầu giường tới trước cửa phòng, sau đó lại từ cửa phòng đi ra ngoài sân.
Mặc dù hắn đi lại rất cứng nhắc, nhưng rất chắc chắn, rất vui vẻ.
Ở ngoài sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười sảng lãng của lão địa chủ.
- Tại sao cô lại khóc?
Tùy Qua nhìn thấy Ngưu Tiểu Hoa cũng không ngừng lau lệ.
- Chính là muốn khóc.
Ngưu Tiểu Hoa nói, dáng vẻ càng khiến người ta thương tiếc.
Lão địa chủ đi suốt một canh giờ ngoài sân, cho đến khi toàn thân mồ hôi ướt nhẹp, hắn mới ngừng lại được, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế đá giữa sân, nói:
- Thống khoái! Tùy Bán Biên ta sống hơn nửa đời người, chưa từng có hôm nào thống khoái như hôm nay! Tùy nhi, con thật là lợi hại! Con mạnh hơn gia gia rất nhiều!
- Không có gia gia, cũng không có ta.
Tùy Qua đáp, đây là tiếng lòng của hắn.
- Đừng nói những thứ này.
Lão địa chủ hào khí nói:
- Hôm nay phải ăn mừng một bữa. Tiểu Hoa, trưa nay cháu làm thêm mấy món ăn, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn mừng! Cuối cùng ông trời vẫn đối đãi với ta không tệ, trước khi xuống mồ, còn có thể cho ta một đôi chân bình thường. Cho dù đời sau chuyển thế, xem ra cũng không phải làm người què, ha ha!
Tùy Qua biết, lão địa chủ đang dùng phương thức này phát tiết buồn bực và bất mãn trong lòng. Dù sao, lão địa chủ vì chân què mới bị người nhà vứt bỏ, những năm gần đây, mặc dù hắn không oán trời trách đất, nhưng trong lòng vẫn ứ nghẹn. Hắn hận người nhà bạc bẽo, hận ông trời bất công.
Lúc cơm trưa, lão địa chủ say đến rối tinh rối mù, hắn nói rất nhiều, mắng rất nhiều người.
Biệt khuất cả cuộc đời, tựa hồ đều bị hắn phát tiết ra ngoài.
Sau khi ăn xong, Tùy Qua nấu cho lão địa chủ một chén súp giải rượu, cũng không lâu lắm, lão địa chủ đã tỉnh lại.
Phát tiết vừa thông suốt, lão địa chủ khôi phục phong thái tiêu dao tự tại bình thường, nói với Tùy Qua:
- Tùy nhi. Cháu nói đúng, sau này ta muốn đi gieo họa cho quả phụ nào, cũng không cần sợ bị người ta thả chó cắn, hắc hắc....
- Tốt lắm, vậy cháu chờ ông dẫn bà trẻ về.
Tùy Qua cười nói.
- Vậy cũng không được. Gia sản của Tùy Bán Biên này chỉ để dành cho tôn tử ta.
Lão địa chủ keo kiệt nói.
- Không cần. Gia gia đã giữ lại tài sản quan trọng nhất cho cháu rồi. Ông thử nghĩ xem, ngay cả cái chân què của ông cháu cũng có thể trị lành, sau này muốn kiếm bao nhiêu tiền, cũng không có vấn đề .
Tùy Qua cười nói, hắn có linh thảo, linh dược nơi tay, lo gì kiếm tiền.
- Không sai, cháu có thể phối ra tiên dược như vậy, bao nhiêu tiền cũng có thể kiếm....không được!
Lão địa chủ mới vừa nói phân nửa, đột nhiên lắc đầu.
- Làm sao không được?
Tùy Qua nghi ngờ nói.
- Tiên dược, là thứ do thần tiên thượng giới cai quản, chúng ta tình cờ được chút chỗ tốt, đã là cơ duyên lớn lao. Nếu như muốn dùng tiên dược kiếm tiền, chỉ sợ sẽ tiết lộ thiên cơ.
Tư tưởng mê tín của lão địa chủ lại bắt đầu quấy phá:
- Thiên cơ bất khả lậu, linh dược càng không thể để người ngoài nhìn thấy. Ta cảm giác, xuất bản linh dược, đó chính là phúc họa tương liên, sau này cháu sử dụng, nhất định phải cực kỳ thận trọng!
Mặc dù Tùy Qua không đồng ý với tư tưởng mê tín của lão địa chủ, nhưng câu nói "linh dược không thể để người ngoài nhìn thấy", thật sự khiến Tùy Qua sinh lòng cảnh giác. Lão địa chủ nói không sai, cẩn thận không bao giờ thừa, một khi để người ta biết Tùy Qua hắn mang linh dược, sợ rằng chưa chắc có chuyện tốt.
Trừ phi, hắn có đầy đủ võ lực bảo vệ linh dược và an toàn của mình.
- Xem ra, sau khi trở về, phải nắm chặt thời gian đề cao tu vi.
Tùy Qua nghĩ thầm. Hôm nay đã trồng được linh thảo, muốn bước vào Luyện Khí kỳ, cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Cháu định lúc nào trở về trường?
Lão địa chủ hỏi.
- Buổi tối cháu sẽ ngồi xe lửa trở về.
Tùy Qua nói.
- Ừ, vậy gọi Tiểu Hoa tới đây.
Lão địa chủ nói.
Tùy Qua không biết lão địa chủ định làm gì, đành phải gọi Ngưu Tiểu Hoa đến.
Sau khi biết rõ nguyên nhân, Tùy Qua vội vàng dùng châm pháp Ất Mộc Thần Châm làm giảm cơn đau cho lão địa chủ.
Sau đó, Tùy Qua cả đêm không chợp mắt, canh giữ trước giường lão địa chủ, đề phòng bất trắc. Mặc dù linh dược hoàn toàn dựa theo phương pháp trong Thần Nông tiên thảo bí quyết chế biến ra, nhưng dù sao còn chưa khảo nghiệm dược hiệu. Vốn Tùy Qua rất cẩn thận, ai ngờ lại trực tiếp khiến lão địa chủ đau đớn đến hôn mê, điều này làm cho Tùy Qua không khỏi lo lắng.
Mặc dù Tùy Qua rất muốn chữa khỏi cái chân què cho lão địa chủ, nhưng hắn cũng sợ làm hại đến lão địa chủ.
Mặc dù lão địa chủ không phải là ông nội của Tùy Qua, nhưng trong lòng Tùy Qua, lão địa chủ còn thân hơn ông nội hắn, cũng là thân nhân duy nhất trên đời này của Tùy Qua. Nếu lão địa chủ vì vậy mà gặp bất trắc, sợ rằng Tùy Qua vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Tùy Qua một đêm không chợp mắt, Ngưu Tiểu Hoa cũng một đêm không ngủ.
Ngưu Tiểu Hoa bị tiếng hét thảm của lão địa chủ chấn động, sau đó nàng cùng Tùy Qua trông giữ cả đêm, thỉnh thoảng đưa nước cho Tùy Qua, nói vài lời trấn an hắn, nghiễm nhiên giống như một tiểu thê tử ngoan hiền.
- Đau!. . . Đau quá!
Lúc này, lão địa chủ nằm trên giường rốt cục cũng tỉnh lại. Câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại, chính là kêu đau.
Sau đó, lão địa chủ nhìn Tùy Qua và Ngưu Tiểu Hoa, nói:
- Sợ cái gì, lão khọm già này rất cường tráng, không dễ dàng quy thiên như vậy đâu.
- Hiện tại còn đau không?
Tùy Qua hỏi lão địa chủ.
- Không đau nữa.
Lão địa chủ gật đầu.
Tùy Qua thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nhổ lá thông trên đùi lão địa chủ.
- Thử xem.
Tùy Qua nói với lão địa chủ.
- Tốt.
Lão địa chủ ngồi dậy trên giường, sau đó kích động đặt hai chân xuống mặt đất.
Lão địa chủ thử dùng chân phải chạm xuống mặt đất, sau đó đặt toàn bộ lòng bàn chân xuống đất, chuyển sức nặng cả người lên trên đùi.
Nếu như trước kia, đùi phải của lão địa chủ, căn bản không cách nào gánh đỡ, nhưng hôm nay, hắn lại đứng được!
Lần đầu tiên không dùng gậy, chỉ dựa vào đôi chân của mình đứng lên!
- Chân của ta. . .
- Chân của ta -- khỏi rồi?
Lão địa chủ nước mắt tuôn đầy mặt, vẻ mặt kích động không thôi.
Căn bệnh hiểm nghèo bẩm sinh đeo bám lão địa chủ từ khi mới ra đời, từng vì vậy mà bị người nhà vứt bỏ, biến thành tên hành khất, hôm nay lại được chữa khỏi.
Trọng yếu hơn là, lại được tôn tử của hắn chữa khỏi.
Lão địa chủ biết rất rõ, Tùy Qua vẫn muốn tìm cách chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo của hắn, hôm nay rốt cục đạt được ước muốn, coi như giải quyết xong tâm bệnh trong lòng, đủ cho thấy hiếu tâm của Tùy Qua.
- Thử đi lại xem.
Tùy Qua khẽ cười nói, hốc mắt cũng đã ướt át.
Mười mấy năm công ơn nuôi dưỡng, hắn rốt cục có thể hồi báo một chút cho gia gia.
Lão địa chủ lấy tay gạt nước mắt trên mặt, cười ha ha, giơ chân phải bước lên.
Một bước! Hai bước! . . . Mười bước. . . Năm mươi bước. . .
Lão địa chủ đi từ đầu giường tới trước cửa phòng, sau đó lại từ cửa phòng đi ra ngoài sân.
Mặc dù hắn đi lại rất cứng nhắc, nhưng rất chắc chắn, rất vui vẻ.
Ở ngoài sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười sảng lãng của lão địa chủ.
- Tại sao cô lại khóc?
Tùy Qua nhìn thấy Ngưu Tiểu Hoa cũng không ngừng lau lệ.
- Chính là muốn khóc.
Ngưu Tiểu Hoa nói, dáng vẻ càng khiến người ta thương tiếc.
Lão địa chủ đi suốt một canh giờ ngoài sân, cho đến khi toàn thân mồ hôi ướt nhẹp, hắn mới ngừng lại được, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế đá giữa sân, nói:
- Thống khoái! Tùy Bán Biên ta sống hơn nửa đời người, chưa từng có hôm nào thống khoái như hôm nay! Tùy nhi, con thật là lợi hại! Con mạnh hơn gia gia rất nhiều!
- Không có gia gia, cũng không có ta.
Tùy Qua đáp, đây là tiếng lòng của hắn.
- Đừng nói những thứ này.
Lão địa chủ hào khí nói:
- Hôm nay phải ăn mừng một bữa. Tiểu Hoa, trưa nay cháu làm thêm mấy món ăn, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn mừng! Cuối cùng ông trời vẫn đối đãi với ta không tệ, trước khi xuống mồ, còn có thể cho ta một đôi chân bình thường. Cho dù đời sau chuyển thế, xem ra cũng không phải làm người què, ha ha!
Tùy Qua biết, lão địa chủ đang dùng phương thức này phát tiết buồn bực và bất mãn trong lòng. Dù sao, lão địa chủ vì chân què mới bị người nhà vứt bỏ, những năm gần đây, mặc dù hắn không oán trời trách đất, nhưng trong lòng vẫn ứ nghẹn. Hắn hận người nhà bạc bẽo, hận ông trời bất công.
Lúc cơm trưa, lão địa chủ say đến rối tinh rối mù, hắn nói rất nhiều, mắng rất nhiều người.
Biệt khuất cả cuộc đời, tựa hồ đều bị hắn phát tiết ra ngoài.
Sau khi ăn xong, Tùy Qua nấu cho lão địa chủ một chén súp giải rượu, cũng không lâu lắm, lão địa chủ đã tỉnh lại.
Phát tiết vừa thông suốt, lão địa chủ khôi phục phong thái tiêu dao tự tại bình thường, nói với Tùy Qua:
- Tùy nhi. Cháu nói đúng, sau này ta muốn đi gieo họa cho quả phụ nào, cũng không cần sợ bị người ta thả chó cắn, hắc hắc....
- Tốt lắm, vậy cháu chờ ông dẫn bà trẻ về.
Tùy Qua cười nói.
- Vậy cũng không được. Gia sản của Tùy Bán Biên này chỉ để dành cho tôn tử ta.
Lão địa chủ keo kiệt nói.
- Không cần. Gia gia đã giữ lại tài sản quan trọng nhất cho cháu rồi. Ông thử nghĩ xem, ngay cả cái chân què của ông cháu cũng có thể trị lành, sau này muốn kiếm bao nhiêu tiền, cũng không có vấn đề .
Tùy Qua cười nói, hắn có linh thảo, linh dược nơi tay, lo gì kiếm tiền.
- Không sai, cháu có thể phối ra tiên dược như vậy, bao nhiêu tiền cũng có thể kiếm....không được!
Lão địa chủ mới vừa nói phân nửa, đột nhiên lắc đầu.
- Làm sao không được?
Tùy Qua nghi ngờ nói.
- Tiên dược, là thứ do thần tiên thượng giới cai quản, chúng ta tình cờ được chút chỗ tốt, đã là cơ duyên lớn lao. Nếu như muốn dùng tiên dược kiếm tiền, chỉ sợ sẽ tiết lộ thiên cơ.
Tư tưởng mê tín của lão địa chủ lại bắt đầu quấy phá:
- Thiên cơ bất khả lậu, linh dược càng không thể để người ngoài nhìn thấy. Ta cảm giác, xuất bản linh dược, đó chính là phúc họa tương liên, sau này cháu sử dụng, nhất định phải cực kỳ thận trọng!
Mặc dù Tùy Qua không đồng ý với tư tưởng mê tín của lão địa chủ, nhưng câu nói "linh dược không thể để người ngoài nhìn thấy", thật sự khiến Tùy Qua sinh lòng cảnh giác. Lão địa chủ nói không sai, cẩn thận không bao giờ thừa, một khi để người ta biết Tùy Qua hắn mang linh dược, sợ rằng chưa chắc có chuyện tốt.
Trừ phi, hắn có đầy đủ võ lực bảo vệ linh dược và an toàn của mình.
- Xem ra, sau khi trở về, phải nắm chặt thời gian đề cao tu vi.
Tùy Qua nghĩ thầm. Hôm nay đã trồng được linh thảo, muốn bước vào Luyện Khí kỳ, cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Cháu định lúc nào trở về trường?
Lão địa chủ hỏi.
- Buổi tối cháu sẽ ngồi xe lửa trở về.
Tùy Qua nói.
- Ừ, vậy gọi Tiểu Hoa tới đây.
Lão địa chủ nói.
Tùy Qua không biết lão địa chủ định làm gì, đành phải gọi Ngưu Tiểu Hoa đến.
Tác giả :
Vô Trục