Y Tiên Thiểu
Chương 43: Trả Thù
- Tôi nào dám làm phiền Thiết Long ca.
Chu Xử Nhất cười nói, Thiết Long tới bệnh viện đón hắn, khiến hắn cũng cảm thấy có thể diện:
- Nhưng, nếu Thiết Long ca đã tới, vậy tôi sẽ ngồi nhờ xe anh đến Đông Đại, đi thôi.
- Mẹ kiếp, mày thật sự tưởng lão tử đặc biệt tới đón mày, mừng mày ra viện sao!
Thiết Long đột nhiên rống lên, làm mấy cô y tá đứng ở cửa bệnh viện vội vàng né tránh.
Chu Xử Nhất sợ hết hồn, thấp giọng nói:
- Thiết Long ca, anh đừng nóng giận. Tôi có chỗ nào không đúng, anh cứ nói là được.
- Lần trước đến trường học, tìm tiểu tử kia gây chuyện, chúng ta còn chưa tính toán rõ ràng.
Thiết Long hừ lạnh nói.
- Tôi không phải đã chuyển vào tài khoản của anh năm ngàn đồng rồi sao?
Chu Xử Nhất nói.
- Năm ngàn đồng là tiền công. Nhưng các huynh đệ bị đả thương, nằm viện mất mấy ngày, bị bệnh viện làm thịt hai vạn tiền thuốc. Mẹ kiếp, bệnh viện kiếm tiền, còn nhanh hơn chúng ta liều mạng!
Thiết Long nói:
- Số tiền đó, mày nghĩ để các huynh đệ trả hay là mày trả?
- Tôi trả...tôi trả, chắc chắn là tôi phải trả rồi!
Chu Xử Nhất nhận trả, giận mà không dám nói gì.
- Được. Chu phụ đạo quả nhiên nghĩa khí , tôi thay mặt các huynh đệ cám ơn cậu.
Thiết Long nói.
- Vậy. . . nếu không còn chuyện gì, Thiết Long ca, tôi đi trước, mấy ngày nữa sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh.
Chu Xử Nhất chuẩn bị rời đi.
- Đừng vội.
Thiết Long nói:
- Món nợ của chúng ta xem như tính toán rõ ràng. Nhưng, lão Đại muốn mời cậu đến hàn huyên một chút, thương lượng xem làm sao báo thù cho chúng ta, cậu dám không đi sao?
- Lão Đại----Hùng ca?
Giọng nói của Chu Xử Nhất có vẻ hơi run rẩy.
Ở thành phố Đông Giang có hai nhân vật tàn nhẫn, xưng là "Nhất hùng nhất giao". Hùng, chính là nói Cuồng Hùng, nghe nói hắn có thể giết chết hổ báo, còn Cuồng Hùng bang của hắn, lũng đoạn phần lớn các cửa hiệu, trạm xe lửa, chợ bán thức ăn, KTV...trên đất liền của thành phố Đông Giang. Khắp nơi đều có tiểu đệ của Cuồng Hùng. Người gọi lại, tên là Độc Giao, khống chế phần lớn làm ăn trên nước của thành phố Đông Giang.
Nói tới hai hung nhân này, người địa phương ở Đông Giang, tựa hồ không người nào không biết.
Cho nên, Chu Xử Nhất vừa nghe thấy Cuồng Hùng muốn gặp hắn, nhất thời run sợ. Nhưng nghe Cuồng Hùng muốn báo thù cho bọn hắn, lại bắt đầu âm thầm cao hứng.
Chu Xử Nhất đi theo đám người Thiết Long đến một hộp đêm, gặp Cuồng Hùng, nhân vật làm cho người ta nghe mà biến sắc.
Cuồng Hùng thoạt nhìn còn cường tráng hơn Thiết Long, cánh tay rắn chắc, cả người tỏa ra khí chất ngang tàng bạo ngược, rất giống với con gấu núi phát cuồng. Hắn ngồi trên ghế sa ***, phía sau là mấy người nhìn như hung thần ác sát.
Chu Xử Nhất từng nghe người ta nói, trước khi Cuồng Hùng xưng bá, từng hoạt động phi pháp cả vùng duyên hải, cho nên thân thủ rất lợi hại. Sau khi tới thành phố Đông Giang, từng dùng tay không quật ngã mười tám chủ lực của bang hội, nhất chiến thành danh, chỉ cần hơn một năm đã trở thành đại lão của thành phố Đông Giang.
Lúc này, nhìn thấy nhân vật tàn nhẫn Cuồng Hùng, Chu Xử Nhất vội vàng nhún nhường thăm hỏi.
Cuồng Hùng chỉ đưa mắt liếc nhìn Chu Xử Nhất một cái, sau đó nói:
- Chu Xử Nhất, cậu kể lại chi tiết chuyện xảy ra hôm đó. Nhớ kỹ, đừng thêm mắm thêm muối bên trong. Nếu không, hôm nay cậu cứ tiếp tục ở lại bệnh viện.
Chu Xử Nhất rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Tôi nhất định kể lại chi tiết. Chuyện là như vậy. . .
Chu Xử Nhất nói rất cặn kẽ, nhưng sợ hãi hung danh của Cuồng Hùng, quả nhiên không dám thêm mắm thêm muối vào trong.
- Nhìn xem, dù sao cũng là người làm công tác văn hoá, nói chuyện rất rõ ràng. Làm gì giống Thiết Long các cậu, nói nửa ngày cũng không xong.
Cuồng Hùng bình thản nói, liếc mắt nhìn Thiết Long:
- Nói như vậy, tiểu tử kia chắc chắn khổ luyện công phu, quả nhiên rất lợi hại.
Thiết Long gật đầu, vội vàng nói:
- Vâng, đại ca. Tiểu tử kia khổ luyện công phu, đã luyện đến cảnh giới rất cao.
- Ừ. Xem ra tiểu tử kia tám phần luyện Thiếu Lâm Kim Chung Tráo, mới lợi hại như thế.
Cuồng Hùng lấy tay sờ sờ đầu mình, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì:
- Người như vậy, nếu có thể trở thành người của Cuồng Hùng bang chúng ta, cũng là một đại trợ lực. Sau này đối phó với Độc Giao bang, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn.
- Đại ca, anh tính chiêu an hắn?
Thiết Long hỏi.
- A Long, không có văn hóa, đừng học theo người có văn hoá. Chiêu an, là từ cảnh sát dùng cho chúng ta. Chúng ta phải gọi là nhập bọn, nói văn hóa một chút, gọi là vào đời, biết chưa?
Cuồng Hùng nói.
- Hùng ca, tiểu tử kia đã đánh huynh đệ của anh....
- Câm mồm ! Lúc nào đến phiên cậu chen miệng vào!
Chu Xử Nhất thấy Cuồng Hùng lại muốn "chiêu an" Tùy Qua , trong lòng biết nếu chuyện này thành công, hắn đừng hy vọng đến chuyện báo thù, cho nên vội vàng khuyên can. Ai ngờ, còn chưa nói xong, đã bị Cuồng Hùng cắt lời. Gầm lên giận dữ, khiến Chu Xử Nhất hai chân run rẩy, thiếu chút nữa tè ra quần.
- Đại ca, rút cuộc làm thế nào, anh nói đi.
Thiết Long lại nói.
- Đơn giản, nếu hắn chịu nhập bọn, đương nhiên tốt. Nếu như không chịu, vậy để hắn vào tù.
Cuồng Hùng nói:
- A Long, cậu biết đối phó với những người khổ luyện công phu, nên làm như thế nào không?
- Dùng máu chó đen, đồ cứt đái xối vào người hắn? Hay là dùng áo lót, quần lót của nữ nhân ném hắn?
Thiết Long hỏi.
- Đồ ngu! Không có kiến thức! Đó là đối phó với người có tà thuật.
Cuồng Hùng nói:
- Đối phó với người luyện công phu, sẽ phải khiến bọn hắn tiết ra tinh nguyên, tinh nguyên vừa tiết, bọn họ sẽ biến thành con cua chân mềm, dễ dàng đối phó.
- Giải tỏa tinh nguyên? Nói như vậy, vậy phải đưa nữ nhân không công cho tiểu tử kia?
Thiết Long nói.
- Không phải làm không công. Chu Xử Nhất, cậu thông minh hơn một chút, đi cùng Thiết Long, xử lý xong chuyện này, nhất định sẽ có chỗ tốt cho cậu.
Cuồng Hùng nói, căn bản không cho Chu Xử Nhất cơ hội phản đối và cự tuyệt.
Sau khi trở lại giáo khu Phát Phong, Chu Xử Nhất cảm giác mình cũng sắp phát điên.
Vốn hắn tưởng rằng Cuồng Hùng sẽ đích thân xuất thủ đối phó tiểu tử Tùy Qua, ai ngờ Cuồng Hùng lại muốn kéo Tùy Qua nhập bọn, hơn nữa còn muốn Chu Xử Nhất và Thiết Long thiết lập tình huống dẫn Tùy Qua vào tròng, còn Chu Xử Nhất hắn còn phải đỏ mắt tìm "đối tượng" dẫn hỏa cho Tùy Qua.
Chu Xử Nhất cảm thấy, mình thật sự quá hèn hạ, sau khi bị Tùy Qua đánh cho một trận, còn phải giúp Tùy Qua tìm nữ nhân.
Loại chuyện này, Chu Xử Nhất vốn không muốn làm, nhưng Thiết Long trừng mắt, nói với hắn:
- Chu phụ đạo, cậu cũng biết, nữ nhân mà lão tử tìm, chắc chắn đều là kỹ nữ, khí chất không được, tiểu tử kia chắc chắn sẽ không để ý, vậy mọi chuyện không phải sẽ thất bại sao. Cậu đi tìm mấy cô sinh viên muội muội, đẹp một chút, đổ cho cô ta chút thuốc. Tóm lại, đừng làm hỏng chuyện, nếu đại ca nổi giận, ngay cả tôi cũng xui xẻo.
Chu Xử Nhất cười nói, Thiết Long tới bệnh viện đón hắn, khiến hắn cũng cảm thấy có thể diện:
- Nhưng, nếu Thiết Long ca đã tới, vậy tôi sẽ ngồi nhờ xe anh đến Đông Đại, đi thôi.
- Mẹ kiếp, mày thật sự tưởng lão tử đặc biệt tới đón mày, mừng mày ra viện sao!
Thiết Long đột nhiên rống lên, làm mấy cô y tá đứng ở cửa bệnh viện vội vàng né tránh.
Chu Xử Nhất sợ hết hồn, thấp giọng nói:
- Thiết Long ca, anh đừng nóng giận. Tôi có chỗ nào không đúng, anh cứ nói là được.
- Lần trước đến trường học, tìm tiểu tử kia gây chuyện, chúng ta còn chưa tính toán rõ ràng.
Thiết Long hừ lạnh nói.
- Tôi không phải đã chuyển vào tài khoản của anh năm ngàn đồng rồi sao?
Chu Xử Nhất nói.
- Năm ngàn đồng là tiền công. Nhưng các huynh đệ bị đả thương, nằm viện mất mấy ngày, bị bệnh viện làm thịt hai vạn tiền thuốc. Mẹ kiếp, bệnh viện kiếm tiền, còn nhanh hơn chúng ta liều mạng!
Thiết Long nói:
- Số tiền đó, mày nghĩ để các huynh đệ trả hay là mày trả?
- Tôi trả...tôi trả, chắc chắn là tôi phải trả rồi!
Chu Xử Nhất nhận trả, giận mà không dám nói gì.
- Được. Chu phụ đạo quả nhiên nghĩa khí , tôi thay mặt các huynh đệ cám ơn cậu.
Thiết Long nói.
- Vậy. . . nếu không còn chuyện gì, Thiết Long ca, tôi đi trước, mấy ngày nữa sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh.
Chu Xử Nhất chuẩn bị rời đi.
- Đừng vội.
Thiết Long nói:
- Món nợ của chúng ta xem như tính toán rõ ràng. Nhưng, lão Đại muốn mời cậu đến hàn huyên một chút, thương lượng xem làm sao báo thù cho chúng ta, cậu dám không đi sao?
- Lão Đại----Hùng ca?
Giọng nói của Chu Xử Nhất có vẻ hơi run rẩy.
Ở thành phố Đông Giang có hai nhân vật tàn nhẫn, xưng là "Nhất hùng nhất giao". Hùng, chính là nói Cuồng Hùng, nghe nói hắn có thể giết chết hổ báo, còn Cuồng Hùng bang của hắn, lũng đoạn phần lớn các cửa hiệu, trạm xe lửa, chợ bán thức ăn, KTV...trên đất liền của thành phố Đông Giang. Khắp nơi đều có tiểu đệ của Cuồng Hùng. Người gọi lại, tên là Độc Giao, khống chế phần lớn làm ăn trên nước của thành phố Đông Giang.
Nói tới hai hung nhân này, người địa phương ở Đông Giang, tựa hồ không người nào không biết.
Cho nên, Chu Xử Nhất vừa nghe thấy Cuồng Hùng muốn gặp hắn, nhất thời run sợ. Nhưng nghe Cuồng Hùng muốn báo thù cho bọn hắn, lại bắt đầu âm thầm cao hứng.
Chu Xử Nhất đi theo đám người Thiết Long đến một hộp đêm, gặp Cuồng Hùng, nhân vật làm cho người ta nghe mà biến sắc.
Cuồng Hùng thoạt nhìn còn cường tráng hơn Thiết Long, cánh tay rắn chắc, cả người tỏa ra khí chất ngang tàng bạo ngược, rất giống với con gấu núi phát cuồng. Hắn ngồi trên ghế sa ***, phía sau là mấy người nhìn như hung thần ác sát.
Chu Xử Nhất từng nghe người ta nói, trước khi Cuồng Hùng xưng bá, từng hoạt động phi pháp cả vùng duyên hải, cho nên thân thủ rất lợi hại. Sau khi tới thành phố Đông Giang, từng dùng tay không quật ngã mười tám chủ lực của bang hội, nhất chiến thành danh, chỉ cần hơn một năm đã trở thành đại lão của thành phố Đông Giang.
Lúc này, nhìn thấy nhân vật tàn nhẫn Cuồng Hùng, Chu Xử Nhất vội vàng nhún nhường thăm hỏi.
Cuồng Hùng chỉ đưa mắt liếc nhìn Chu Xử Nhất một cái, sau đó nói:
- Chu Xử Nhất, cậu kể lại chi tiết chuyện xảy ra hôm đó. Nhớ kỹ, đừng thêm mắm thêm muối bên trong. Nếu không, hôm nay cậu cứ tiếp tục ở lại bệnh viện.
Chu Xử Nhất rùng mình một cái, vội vàng nói:
- Tôi nhất định kể lại chi tiết. Chuyện là như vậy. . .
Chu Xử Nhất nói rất cặn kẽ, nhưng sợ hãi hung danh của Cuồng Hùng, quả nhiên không dám thêm mắm thêm muối vào trong.
- Nhìn xem, dù sao cũng là người làm công tác văn hoá, nói chuyện rất rõ ràng. Làm gì giống Thiết Long các cậu, nói nửa ngày cũng không xong.
Cuồng Hùng bình thản nói, liếc mắt nhìn Thiết Long:
- Nói như vậy, tiểu tử kia chắc chắn khổ luyện công phu, quả nhiên rất lợi hại.
Thiết Long gật đầu, vội vàng nói:
- Vâng, đại ca. Tiểu tử kia khổ luyện công phu, đã luyện đến cảnh giới rất cao.
- Ừ. Xem ra tiểu tử kia tám phần luyện Thiếu Lâm Kim Chung Tráo, mới lợi hại như thế.
Cuồng Hùng lấy tay sờ sờ đầu mình, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì:
- Người như vậy, nếu có thể trở thành người của Cuồng Hùng bang chúng ta, cũng là một đại trợ lực. Sau này đối phó với Độc Giao bang, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn.
- Đại ca, anh tính chiêu an hắn?
Thiết Long hỏi.
- A Long, không có văn hóa, đừng học theo người có văn hoá. Chiêu an, là từ cảnh sát dùng cho chúng ta. Chúng ta phải gọi là nhập bọn, nói văn hóa một chút, gọi là vào đời, biết chưa?
Cuồng Hùng nói.
- Hùng ca, tiểu tử kia đã đánh huynh đệ của anh....
- Câm mồm ! Lúc nào đến phiên cậu chen miệng vào!
Chu Xử Nhất thấy Cuồng Hùng lại muốn "chiêu an" Tùy Qua , trong lòng biết nếu chuyện này thành công, hắn đừng hy vọng đến chuyện báo thù, cho nên vội vàng khuyên can. Ai ngờ, còn chưa nói xong, đã bị Cuồng Hùng cắt lời. Gầm lên giận dữ, khiến Chu Xử Nhất hai chân run rẩy, thiếu chút nữa tè ra quần.
- Đại ca, rút cuộc làm thế nào, anh nói đi.
Thiết Long lại nói.
- Đơn giản, nếu hắn chịu nhập bọn, đương nhiên tốt. Nếu như không chịu, vậy để hắn vào tù.
Cuồng Hùng nói:
- A Long, cậu biết đối phó với những người khổ luyện công phu, nên làm như thế nào không?
- Dùng máu chó đen, đồ cứt đái xối vào người hắn? Hay là dùng áo lót, quần lót của nữ nhân ném hắn?
Thiết Long hỏi.
- Đồ ngu! Không có kiến thức! Đó là đối phó với người có tà thuật.
Cuồng Hùng nói:
- Đối phó với người luyện công phu, sẽ phải khiến bọn hắn tiết ra tinh nguyên, tinh nguyên vừa tiết, bọn họ sẽ biến thành con cua chân mềm, dễ dàng đối phó.
- Giải tỏa tinh nguyên? Nói như vậy, vậy phải đưa nữ nhân không công cho tiểu tử kia?
Thiết Long nói.
- Không phải làm không công. Chu Xử Nhất, cậu thông minh hơn một chút, đi cùng Thiết Long, xử lý xong chuyện này, nhất định sẽ có chỗ tốt cho cậu.
Cuồng Hùng nói, căn bản không cho Chu Xử Nhất cơ hội phản đối và cự tuyệt.
Sau khi trở lại giáo khu Phát Phong, Chu Xử Nhất cảm giác mình cũng sắp phát điên.
Vốn hắn tưởng rằng Cuồng Hùng sẽ đích thân xuất thủ đối phó tiểu tử Tùy Qua, ai ngờ Cuồng Hùng lại muốn kéo Tùy Qua nhập bọn, hơn nữa còn muốn Chu Xử Nhất và Thiết Long thiết lập tình huống dẫn Tùy Qua vào tròng, còn Chu Xử Nhất hắn còn phải đỏ mắt tìm "đối tượng" dẫn hỏa cho Tùy Qua.
Chu Xử Nhất cảm thấy, mình thật sự quá hèn hạ, sau khi bị Tùy Qua đánh cho một trận, còn phải giúp Tùy Qua tìm nữ nhân.
Loại chuyện này, Chu Xử Nhất vốn không muốn làm, nhưng Thiết Long trừng mắt, nói với hắn:
- Chu phụ đạo, cậu cũng biết, nữ nhân mà lão tử tìm, chắc chắn đều là kỹ nữ, khí chất không được, tiểu tử kia chắc chắn sẽ không để ý, vậy mọi chuyện không phải sẽ thất bại sao. Cậu đi tìm mấy cô sinh viên muội muội, đẹp một chút, đổ cho cô ta chút thuốc. Tóm lại, đừng làm hỏng chuyện, nếu đại ca nổi giận, ngay cả tôi cũng xui xẻo.
Tác giả :
Vô Trục