Y Tiên Thiểu
Chương 22-23: Lần Đầu Dương Oai
- Phòng giáo dục có rất nhiều chuyện sao?
Tùy Qua bình thản nói:
- Bộ phận hành chính đại học, không phải là bộ phận thanh nhàn nhất, nhàn rỗi nhất sao?
- Ai nói với cậu như vậy!
Triệu Đông Kiện giận tím mặt, mặc dù phòng giáo dục bình thường đúng là không có nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn không thể để một học sinh nói như vậy.
- Nghe một thầy giáo nói.
Tùy Qua nói:
- Thầy có tới kiểm tra hay không? Không tới, tôi cũng đi, dù sao công việc đã hoàn thành.
- Được! Cậu chờ ở đó cho tôi!
Triệu Đông Kiện tức giận cúp điện thoại, nghĩ thầm lão tử đợi lát nữa tìm được một gốc cây cỏ dại còn sống, tôi sẽ nói tiểu tử cậu có thái độ không tốt, làm qua loa cho xong, để trường học gia tăng hình thức xử phạt với cậu!
Mười mấy phút sau, Triệu Đông Kiện vô cùng lo lắng vọt tới phòng ấm.
Bạn học Tùy Qua hoàn toàn không làm gì cả, chuyển một chiếc ghế trong phòng ấm ra ngoài, nằm nghiêng trên ghế, gác chân phơi nắng. Ánh mặt trờ ấm áp mùa đông, khiến con người ngây ngây buồn ngủ. Triệu Đông Kiện thấy bộ dạng này của Tùy Qua, hỏa khí lập tức xuất hiện trong đôi mắt, nghĩ thầm Chu Xử Nhất nói không sai, tiểu tử này thật sự quá càn rỡ, chính là thiếu thu thập.
Nhưng Triệu Đông Kiện biết, mình là người làm công việc giáo dục, không phải lưu manh, cho dù muốn thu thập người khác, cũng phải tìm được lý do. Dĩ nhiên, lý do rất dễ tìm, chỉ cần tìm được một ngọn cỏ còn sót trong phòng ấm, hắn có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình. Có phòng giáo dục ở sau lưng ủng hộ hắn, thu thập một học sinh vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Cho nên, Triệu Đông Kiện chế trụ hỏa khí đi vào trong phòng ấm, ánh mắt giống như máy quét quét tới quét lui. Nhưng tình huống trong phòng ấm thật sự quỷ dị, căn bản không nhìn thấy ngọn cỏ nào, thậm chí ngay cả một lá cỏ cũng không thấy.
Cho dù Tùy Qua tìm người đến hỗ trợ, tuyệt đối cũng không thể làm sạch sẽ được như vậy.
Khi Triệu Đông Kiện đang thất vọng cực độ, bỗng nhiên ánh mắt của hắn rơi vào một chỗ của phòng ấm, ở đó còn sót lại vài cọng cỏ dại, trên mặt hắn nhất thời vui mừng, đi về phía mấy cọng cỏ dại, vừa đi vừa nói:
- Bạn học Tùy Qua, cậu qua đây xem đi.
- Tên này muốn chuyện bé xé ra to sao?
Tùy Qua đi tới, trong lòng cười lạnh nói:
- Ngươi nhất định sẽ thất vọng.
- Đây là chuyện gì?
Triệu Đông Kiện chỉ vào mấy cọng cỏ dại trong phòng:
- Tôi nhắc lại với cậu, phải chấn chỉnh thái độ, đề cao giác ngộ, thật tình lao động. . .
- Hắt xì!
Tùy Qua đột nhiên nhảy mũi hắt xì, mấy cọng cỏ kia bị luồng khí lưu này nhẹ nhàng thổi bay, biến thành tro bụi. Thì ra, mấy cọng cỏ này lúc trước đã bị cẩu vĩ thảo cướp đoạt toàn bộ sinh cơ, dưỡng khí, đã sớm hoàn toàn khô héo.
Triệu Đông Kiện đang muốn tiếp tục "giáo dục" Tùy Qua, thấy tình hình này, nhất thời trợn tròn mắt.
- Thầy Triệu không phát biểu nữa sao? Vậy tôi đi trước.
Tùy Qua ngáp một cái, lấy tư thái người thắng bước ra khỏi phòng.
Triệu Đông Kiện đại hận, nhưng không thể làm gì, cho nên vội vàng bấm điện thoại gọi cho Chu Xử Nhất.
Chu Xử Nhất ừ một tiếng cúp điện thoại, nếu xử phạt lao động không trừng trị được Tùy Qua, vậy thì dùng bạo lực trừng phạt!
Từ trụ sở gây trồng thực vật đến cửa trường học, còn một đoạn đường.
Tôi thể thành công, khiến tâm tình Tùy Qua rất tốt, ngâm nga bài hát, tản bộ, giẫm lên lớp lá rụng trên đường bước về phía trường.
Két!!!
Tiếng lốp xe ma sát xuống đường chói tai vang lên.
Ba chiếc xe gắn máy dừng trước mặt Tùy Qua, bao vây lấy hắn.
Người đến bất thiện!
Tùy Qua xem xét, đối phương tổng cộng có sáu người, cầm đầu là một tên đầu trọc mặc quần cao bồi màu xanh da trời, áo ba lỗ có hình vẽ đầu lâu màu đen, đầu bóng loáng, thân hình cao lớn như hung thần ác sát, giống như phạm nhân vừa ra tù. Năm người còn lại, mặc dù mỗi người mỗi vẻ, đầu tóc cũng đủ mọi màu sắc, nhưng rõ ràng đều là hạng lưu manh.
- Tiểu tử, cậu chính là Tùy Qua?
Tên đầu trọc hất cằm hỏi Tùy Qua, hai đấm đan vào nhau, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
- Đúng vậy.
Tùy Qua không chút sợ sệt nhìn tên đầu trọc, giả bộ hồ đồ:
- Các vị đại ca, các vị tới tìm tôi đua xe sao? Vừa rồi mấy vị lái xe cũng xem như linh hoạt, nhưng kỹ thuật còn cần thời gian cải tiến, nhất là khi thắng xe, khống chế rất không hợp lý, còn không bằng ‘ Tam cẩu tử ’ của thôn chúng tôi.
- Đua xe? Đua cái đầu ngươi!
Tên đầu trọc nói với Tùy Qua:
- Cậu đắc tội với người khác, có người kêu chúng tôi tới dạy dỗ cậu!
- Xã hội thái bình, giữa ban mày ban mặt, các người không sợ vào phòng giam sao!
Tùy Qua nói, liếc nhìn xung quanh. Cha mẹ nó, vốn trên đường có mấy người, nhưng nhìn thấy cảnh này, đều nhanh chóng rời xa, không có ai dám làm việc nghĩa.
- Tiểu tử, không ai tới giúp ngươi đâu, ngươi chuẩn bị đánh đi.
Đầu trọc nhe răng cười một tiếng, ép về hướng Tùy Qua.
Tùy Qua không để ý đến đầu trọc, ánh mắt rơi vào rừng cây nhỏ bên đường, nói:
- Chu đạo, thầy định trốn đến khi nào? Thầy không phải muốn thấy tôi bị đánh, chờ tôi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ ư, tại sao không quang minh chính đại đến đây mà xem?
Trong bụi cây truyền ra một trận tiếng động, người đi ra, chính là phụ đạo viên khoa thảo nghiệp Chu Xử Nhất.
Mặc dù Chu Xử Nhất có chút buồn bực hắn ẩn giấu kỹ như vậy, vẫn bị Tùy Qua phát hiện, nhưng dù sao ở đây cũng không có học sinh khác, lại là phía ngoài trường học, hắn không cần cố kỵ gì cả, chỉ còn chờ Tùy Qua quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ. Chu Xử Nhất châm một điếu thuốc, hắn cũng đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa khi Tùy Qua quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hắn sẽ dí tàn thuốc này vào trán Tùy Qua, in dấu lên trán hắn.
Khi Chu Xử Nhất còn là lưu manh ở trường đại học, hắn say mê trò dùng tàn thuốc làm bỏng người khác, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, hắn rất thích nghe tiếng thét chói tai và cầu khẩn của người đó.
- Thiết Long ca, chính là tiểu tử này, giúp tôi dạy dỗ hắn một trận, cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng.
Chu Xử Nhất oán hận nói với tên đầu trọc, hung hăng rít điếu thuốc.
- Tên tiểu tử như vậy, cậu cũng đánh không lại? Xem ra sau khi làm thầy giáo, quyền cước của cậu đã thoái hóa rồi.
Đầu trọc khinh thường mỉm cười, giơ tay, chuẩn bị tư thế, hai tên lưu manh bên cạnh hắn lập tức giống như chó dữ xông về phía Tùy Qua. Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, đối phó với một học sinh như vậy, chỉ cần hai thủ hạ ra tay là đủ rồi.
Một tên lưu manh đấm vào bụng Tùy Qua, một tên khác, trực tiếp đánh vào mũi Tùy Qua.
Trên mặt Chu Xử Nhất hiện ra vẻ dữ tợn, hắn phảng phất đã thấy được cảnh tượng Tùy Qua quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, miệng dính đầy máu, liếm giày cho hắn.
Bụp! Bụp!
Quả đấm mạnh mẽ rơi lên người Tùy Qua, phát ra hai tiếng trầm đục.
Nhưng quỷ dị chính là, Tùy Qua hoàn toàn không nhúc nhích, ung dung tự tại, mặt không đổi sắc, ngược lại hai tên lưu manh lại ôm tay kêu đau.
Đầu trọc sửng sốt, mơ hồ cảm giác tình huống không ổn, sau đó nháy mắt với ba tên còn lại.
Ba người này, lần lượt rút từ trong lồng ngực ra một ống tuýp dài đến một thước, đập vào người Tùy Qua.
Hiện giờ Tùy Qua đã tôi thể đại thành, muốn né tránh công kích của ba người này, thật sự là dễ như trở bàn tay, nhưng hắn có chủ tâm muốn thử xem thân thể của mình sau khi trải qua tôi thể rút cuộc mạnh mẽ đến trình độ nào, công phu khổ luyện mình đồng da sắt có phải sự thật hay không, cho nên cũng lười né tránh, mặc cho ba ống tuýp chia ra đập vào sau lưng, cánh tay và trên đùi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng giòn vang phát ra trên người Tùy Qua.
Tùy Qua hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, cảm giác giống như có người đang đấm lưng, xoa bóp cho mình, xem ra sau khi Thần Nông tiên thảo bí quyết tôi thể đại thành, quả nhiên là mình đồng da sắt, đao rìu khó làm thương tổn. Mượn cỏ cây nhập đạo, quả thực rất tốt!
Ba tên lưu manh cầm ống tuýp trong tay, không khỏi trợn tròn mắt. Những năm gần đây, bọn họ dùng ống tuýp đánh không ít người, cũng bị không ít người dùng ống tuýp đánh, biết rõ cảm giác ống tuýp đập lên người là gì. Nhưng hiện tại, tiểu tử này đồng thời bị đánh ba cái, lại tỏ ra không việc gì, trong lòng bọn họ không khỏi hoảng sợ gầm thét:
- Bà mẹ nó còn là người sao!
Trong lúc nhất thời, ba tên lưu manh cả kinh sững sờ đứng tại chỗ, ống tuýp trên tay cũng suýt rơi xuống.
- Các ngươi không động thủ, lão tử sẽ động thủ.
Lúc này, Tùy Qua cười lạnh một tiếng, bàn tay nhanh như tia chớp, hung hăng quạt lên mặt năm tên lưu manh.
Chưởng gió gào thét.
Bàn tay Tùy Qua sau mỗi lần quạt, mang theo trận gió, còn mạnh hơn quạt hương bồ.
Ầm!
Giống như năm bánh pháo nổ tung trong rừng cây, năm tên lưu manh bị bạt tai bay thẳng lên trời, đập mạnh xuống mặt đất, không phát ra tiếng nào, hiển nhiên bị đánh đến phát mộng.
- Má ơi, một bạt tai đã thổi bay người, mình không phải đang ảo giác chứ! Đây là đóng phim sao!
Chu Xử Nhất đầy mặt kinh hãi, giống như ban ngày thấy ma nhìn Tùy Qua, hai chân run rẩy, điếu thuốc đang ngậm trên miệng cũng rơi xuống đất.
Một bạt tai thổi bay một người, chuyện này cần lực lượng lớn thế nào chứ!
Đầu trọc mặc dù trấn định hơn Chu Xử Nhất rất nhiều, nhưng trong hai mắt vẫn khó kìm nén vẻ hoảng sợ. Tước hiệu của đầu trọc là "Thiết Long", võ nghệ cũng có mấy phần công phu, ở thành phố Đông Giang cũng có chút danh khí, cho nên ánh mắt cũng không xem là quá kém. Thấy năm thủ hạ bị tổn thất nặng, đầu trọc lập tức ý thức được hôm nay đã đụng phải đối thủ chân chính, đối phương rất có thể là một cao thủ có công phu.
Cho nên, đầu trọc thử dò xét chắp tay nói:
- Tôi là Thiết Long của Cuồng Hùng bang, huynh đệ là người của bang hội nào?
- Tôi không biết Cuồng Hùng bang gì cả, cũng không biết anh. Bây giờ còn nói những lời này làm chi, mau động thủ đi, tôi còn có việc!
Tùy Qua lạnh lùng nói.
- A!
Đầu trọc thấy đối phương không thèm nể mặt, hét lớn một tiếng, bất chấp khó khăn, đấm vào ngực Tùy Qua.
So với năm tên lưu manh trước đó, một quyền này của tên đầu trọc bất luận là tốc độ hay là lực đạo, hiển nhiên cũng lớn hơn rất nhiều. Tên đầu trọc cũng coi như có chút kỳ ngộ, năm đó khi hắn ngồi tù, bằng hữu cùng phòng giam lại là người luyện võ, đầu trọc hầu hạ người này hơn một năm, cho nên cũng học được một chút công phu quyền cước, sau khi ra tù, mới tạo ra danh tiếng ở thành phố Đông Giang, hơn nữa còn lấy biệt hiệu là "Thiết Long".
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, cũng đánh một quyền ra ngoài.
Ầm!
Quả đấm hai người đụng vào nhau, truyền đến thanh âm xương rạn nứt.
Đầu trọc mặc dù được xưng là "Thiết Long", nhưng quả đấm vẫn là thân thể, không thể nào cứng rắn như sắt. Nhưng quả đấm của Tùy Qua lại là "thiết quyền" thật sự, hai quyền đánh nhau, đầu trọc chỉ cảm thấy quả đấm của mình như đụng vào thiết chùy, sau đó từ trên nắm tay truyền đến cảm giác đau đớn đến thấu tim.
Nứt xương rồi!
Thịt sưng rồi!
Tay phế rồi!
Trong lòng đầu trọc đột nhiên chỉ hiện ra những ý này.
Đối phương chỉ dùng một quyền, đã phế đi quả đấm dùng bí pháp khổ luyện ba năm của mình, quả thực là núi cao còn có núi cao hơn, chọc tới người như thế, đúng là xui xẻo cực độ rồi.
Nhưng, càng xui xẻo thêm là, quả đấm còn lại của đầu trọc cũng bị Tùy Qua nắm được, từ lực đạo truyền ra trên bàn tay đối phương, đầu trọc biết người ta muốn nghiền nát xương ngón tay của mình, quả thực dễ như trở bàn tay.
- Chu Xử Nhất kêu các người đối phó tôi như thế nào?
Tùy Qua hỏi tên đầu trọc, bàn tay khẽ dùng lực.
Đầu trọc đau đến mức mặt đổ mồ hôi, vội vàng nói:
- Tên khốn kiếp bảo chúng tôi đánh gãy một tay của cậu.
Lúc này Chu Xử Nhất cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, thấy bọn người Thiết Long không chiếm được chỗ tốt, lập tức bỏ chạy. Lúc này, hắn đã không rảnh suy nghĩ Tùy Qua làm sao lại trở nên lợi hại như thế.
Chỉ tiếc mới vừa chạy hai bước, trước mặt thân ảnh chợt lóe, Tùy Qua đã ngăn cản đường đi của hắn.
- Chu đạo, tính sổ rõ ràng rồi hãy đi cũng không muộn.
Tùy Qua ngăn trước người Chu Xử Nhất, thích thú nhìn Chu Xử Nhất cười nói.
- Bạn học Tùy Qua. . . Tôi nhất thời hồ đồ, quỷ ma sai khiến, mới muốn tìm người đối phó cậu. Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, hôm nay tha cho tôi một mạng, sau này tôi không bao giờ ... làm phiền cậu nữa. . .
Chu Xử Nhất liên tục xin tha.
- Sổ sách sau này, sau này hãy nói. Món nợ hôm nay, chúng ta vẫn phải tính toán rõ ràng.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Con người tôi rất công bằng. Thầy muốn đánh gãy một tay của tôi, tôi sẽ đánh gãy một tay của thầy. Thầy muốn tự mình động thủ, hay là để tôi động thủ?
Tùy Qua hiện tại có thể xem như người tu hành, người tu hành nhất định phải có ân báo ân, có oán báo oán.
- Cậu. . . Cậu dám đánh gãy tay tôi? Trường học nhất định sẽ khai trừ cậu! Còn nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. . . Cậu có ý định đả thương người, cậu muốn ngồi tù sao!
Chu Xử Nhất thấy cầu khẩn vô dụng, dứt khoát trực tiếp lên tiếng uy hiếp, dù sao đây cũng là sở trường của hắn.
- Đáng tiếc, Chu đạo, mấy người đi đường vừa rồi đều bị hù dọa bỏ đi rồi, báo cảnh sát cũng không có người làm chứng đâu. Về phần lời nói của mấy tên lưu manh kia..., sợ rằng cũng không có ai tin tưởng, huống chi, bọn họ dám làm chứng cho thầy hay không!
Tùy Qua cười lạnh nói, vung tay lên, dễ dàng đánh ngã Chu Xử Nhất xuống mặt đất, sau đó đạp một cước lên tay trái của Chu Xử Nhất.
Chu Xử Nhất ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào cựa quậy, trong miệng liên tục mắng chửi:
- Tiểu tạp chủng! Cậu dám đánh gãy tay tôi, tôi sẽ liều mạng với cậu!
- Cái gì!
Tùy Qua nghe thấy Chu Xử Nhất mắng mình, không khỏi giận tím mặt, dưới chân chợt phát lực.
Răng rắc!
Thanh âm xương tay rạn nứt vang lên.
- Tiểu tạp......a!
Chu Xử Nhất quát to một tiếng, đau đến ngất đi.
Tên đầu trọc bên cạnh, bị hù dọa đến xanh mặt, hắn thật sự không nghĩ tới, một sinh viên đại học lại có thủ đoạn sắc bén như vậy.
Tác giả :
Vô Trục