Y Tiên Thiểu
Chương 214: Nghệ thuật nói chuyện của hiệu trưởng (2)
Đây là nghệ thuật diễn thuyết!
Dù là Tùy Qua cũng phải khiếp sợ nghệ thuật diễn thuyết của Dương Chấn Thanh. Theo hắn xem ra, Dương Chấn Thanh chỉ làm hiệu trưởng đại học thật sự là nhân tài không được trọng dụng, tài ăn nói giỏi như vậy, không đi làm người phát ngôn Bộ đường sắt thật sự vô cùng đáng tiếc.
Lúc này Lưu Trung Hải chẳng khác gì đầu gà trống bị đánh bại, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao người ta có thể trở thành hiệu trưởng, trở thành cấp trên của hắn, chỉ tài ăn nói thế này, khả năng lật ngược phải trái, năng lực xoay chuyển càn khôn thật sự hắn không cách nào so sánh.
Không cần đoán, Lưu Trung Hải cũng biết Dương hiệu trưởng khẳng định muốn lấy mình khai đao, nếu không sẽ không đem lý do “lấy nhân vi bổn” “theo kịp thời đại” “nối tiếp đại học quốc tế” ra làm đại sát khí. Dương Chấn Thanh mang ra những thứ này, chính là làm chăn đệm thu thập Lưu Trung Hải.
Cho nên tuy rằng biết không địch lại, Lưu Trung Hải vẫn như tiểu Cường( con gián) dai dẳng phản kích:
- Lời nói của hiệu trưởng rất sâu sắc. Nhưng vị bạn học này chính là có bản ghi chép trường kỳ trốn học, đi trễ về sớm. Thử hỏi hiệu trưởng một học sinh như vậy, hắn sẽ là một học sinh tốt sao?
- Trường kỳ trốn học, đi muộn về sớm tự nhiên là không tốt. Nhưng mà…
Ngữ khí của Dương Chấn Thanh vừa chuyển:
- Làm lãnh đạo, đối đãi vấn đề nên sâu sắc hơn nữa, nên lý tính hơn nữa. Anh không thể chỉ nhìn một mặt của vấn đề, mà phải nhìn thấu mặt sâu hơn. Biết Tùy Qua đồng học vì sao thường xuyên thiếu khóa sao, bởi vì cậu ấy đang tiến hành nghiên cứu khoa học! Có lẽ Lưu chủ nhiệm còn không biết, nhưng tôi biết, Tùy Qua đồng học đã sớm được Hứa Hành Sơn giảng dạy mời làm trợ lý nghiên cứu đặc biệt. Cho nên nhiều khi cậu ấy không ở trong phòng học mà đang siêng năng làm nghiên cứu khoa học, làm cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia! Đối với học sinh ưu tú như thế, chúng ta nên cung cấp điều kiện càng tốt hơn cho bọn họ, mà anh làm lãnh đạo viện hệ, không chỉ thờ ơ học sinh, không quan tâm nhân tài, còn trăm phương ngàn kế muốn đem học sinh ưu tú như vậy đuổi ra trường học, đây là hành vi của một người quản lý đủ tư cách nên làm sao?
- Lý phó hiệu trưởng, Trần phó hiệu trưởng, các ông cho rằng đồng chí Lưu Trung Hải thích hợp tiếp tục lưu lại trên vị trí này sao?
Dương Chấn Thanh đưa mắt nhìn qua hai vị phó hiệu trưởng.
Lưu Trung Hải nghe xong lời này, nhất thời mặt xám như tro tàn, hắn biết hôm nay thật sự chạy trời không khỏi nắng. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, học sinh không bị khai trừ, mà chủ nhiệm viện hệ như hắn lại bị khai trừ.
Quả nhiên hai vị phó hiệu trưởng khác cũng không chút do dự, cơ hồ đồng thanh nói:
- Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với hiệu trưởng.
- Như vậy, tôi tuyên bố…
Dương Chấn Thanh lớn tiếng:
- Quyết định xử phạt của nông học viện đối với Tùy Qua đồng học không có hiệu quả! Đồng thời chủ nhiệm viện hệ nông học việc Lưu Trung Hải, tác phong quan lại quá đáng, không quan tâm, quan ái học sinh, không thích ứng với sự phát triển của tương lai Đông đại, cho nên truyền học quyết định lập tức hủy bỏ chức vị chủ nhiệm viện hệ, chờ đợi xử lý!
Bên trong phòng học một mảnh xôn xao.
Không thể tưởng được Lưu chủ nhiệm trước đó còn uy phong bát diện, phao tin cần khai trừ học sinh, chỉ thoáng chốc đã bị hiệu trưởng khai trừ.
Đúng là báo ứng khó chịu!
Lưu Trung Hải mặt xám như tro tàn, tuy rằng hắn biết hiệu trưởng đại nhân sẽ lấy mình khai đao, nhưng trong lòng vẫn cho rằng hiệu trưởng nhất định sẽ nhớ chút tình cũ, chỉ răn dạy quở mắng là xong. Ai từng dự đoán được một đao của Dương Chấn Thanh cũng không phải đao trái cây, chỉ tước lớp da mà thôi, mà là dao bầu, muốn một đao chém hắn thành hai đoạn!
- Cảm ơn lời phê bình cùng ý kiến xử lý của hiệu trưởng.
Lưu Trung Hải ảm đạm nói.
Dương Chấn Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua Lưu Trung Hải, không muốn tiếp tục nhìn thêm lần nữa. Ở trong mắt hắn, Lưu Trung Hải chỉ là một cấp dưới, nói trắng ra một chút, chỉ là một quân cờ mà thôi, vì muốn lấy hảo cảm của Tùy Qua, vì một thân thể khỏe mạnh, vì hạnh phúc của vợ hắn, hi sinh một quân cờ chỉ là râu ria.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Tùy Qua dẫn đầu vỗ tay. Thủ đoạn xử sự của Dương Chấn Thanh thật sự quá đẹp, có thể nói là nghệ thuật.
Theo sau, bên trong phòng học cũng có tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Các học sinh đơn thuần không hiểu rõ chân tướng sau lưng chuyện này là gì, bọn họ chỉ biết chủ nhiệm viện hệ họ chán ghét rơi xuống đài, tựa hồ là một chuyện đáng giá chúc mừng. Nhưng có rất ít người nghĩ đến, chủ nhiệm viện hệ mới nhậm chức, có lẽ sẽ càng làm bọn họ thêm chán ghét.
Sau khi Dương Chấn Thanh tuyên bố xong quyết định, chỉ khách khí cổ vũ Tùy Qua vài câu rồi rời đi. Trong trường học này hắn đương nhiên phải biểu hiện “chí công vô tư”, “làm việc theo lẽ công bằng” mới tốt.
Nhưng Trữ Bội lại không đi theo hắn.
Trữ Bội mời Đường Vũ Khê cùng Tùy Qua vào trong phòng nghỉ của giáo viên trong trường nói chuyện.
Đương nhiên, vào lúc này trong phòng nghỉ chỉ có Trữ Bội, Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê mà thôi.
Tùy Qua không muốn lãng phí thời gian lẫn nhau, nhìn Trữ Bội nói:
- Thân thể chồng của cô tôi sẽ điều dưỡng cho ông ấy, cam đoan cuộc sống vợ chồng của hai người hạnh phúc.
Trữ Bội cũng vội vàng:
- Chẩn kim của cậu tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt.
- Được.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Trước đó tôi nói cần thu một phần ba tài sản của hai vị, hiện tại tôi nghĩ thay đổi một chút.
- Thay đổi một chút?
Trong lòng Trữ Bội giật mình, chẳng lẽ tiểu tử này muốn đòi nhiều tiền hơn sao? Nhất định là do tên Lưu Trung Hải chết tiệt đắc tội hắn! Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng nàng bừng lên, âm thầm quyết định phải đuổi Lưu Trung Hải một đi không trở lại!
- Trữ phu nhân không cần lo lắng.
Tùy Qua hiểu được Trữ Bội đang lo lắng chuyện gì, nhàn nhạt cười nói:
- Khi trước tôi nói một phần ba, hiện tại một phần tư đi. Nhưng hi vọng cô đừng nên gạt tôi, nếu tôi đã nói như vậy tự nhiên sẽ có biện pháp tra được tài sản của cô.
- Một phần tư? Thật sự?
Trữ Bội có chút vui sướng ngây ngất hỏi. Một phần tư, xem như ít đi được hơn trăm vạn đâu.
- Thật sự.
Tùy Qua đáp:
- Nể tình cô tát Lưu Trung Hải một bạt tai đi.
Trữ Bội vừa nghe, liền nở nụ cười, không khí đột nhiên thoải mái không ít.
Sau khi nói xong, Tùy Qua lấy ra một viên Cố Nguyên Hoàn đưa cho Trữ Bội, nói:
- Đem viên thuốc này hòa tan với nước suối, mỗi đêm giờ tý uống một phần ba, uống trong ba ngày. Nửa tháng sau, khi thân thể Dương hiệu trưởng điều dưỡng đã tốt, khi đó tôi cho cô thêm viên thuốc thứ hai. Nhớ kỹ, nhất định là nước suối, uống giờ tý mỗi đêm. Mặt khác, Dương hiệu trưởng nhất định phải cấm dục.
Kỳ thật uống Cố Nguyên Hoàn không cần chú ý nhiều như vậy, nhưng xã hội hiện giờ là như thế, anh càng làm ra vẻ huyền bí, bọn họ càng thêm tin tưởng thuốc này là tiên đan linh dược. Trái lại nếu cứ tùy tiện đưa thuốc cho nàng, tùy tiện sử dụng, nàng sẽ cảm thấy thuốc này là hàng giá rẻ, sẽ có cảm giác như bị mắc mưu.
Dù là Tùy Qua cũng phải khiếp sợ nghệ thuật diễn thuyết của Dương Chấn Thanh. Theo hắn xem ra, Dương Chấn Thanh chỉ làm hiệu trưởng đại học thật sự là nhân tài không được trọng dụng, tài ăn nói giỏi như vậy, không đi làm người phát ngôn Bộ đường sắt thật sự vô cùng đáng tiếc.
Lúc này Lưu Trung Hải chẳng khác gì đầu gà trống bị đánh bại, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao người ta có thể trở thành hiệu trưởng, trở thành cấp trên của hắn, chỉ tài ăn nói thế này, khả năng lật ngược phải trái, năng lực xoay chuyển càn khôn thật sự hắn không cách nào so sánh.
Không cần đoán, Lưu Trung Hải cũng biết Dương hiệu trưởng khẳng định muốn lấy mình khai đao, nếu không sẽ không đem lý do “lấy nhân vi bổn” “theo kịp thời đại” “nối tiếp đại học quốc tế” ra làm đại sát khí. Dương Chấn Thanh mang ra những thứ này, chính là làm chăn đệm thu thập Lưu Trung Hải.
Cho nên tuy rằng biết không địch lại, Lưu Trung Hải vẫn như tiểu Cường( con gián) dai dẳng phản kích:
- Lời nói của hiệu trưởng rất sâu sắc. Nhưng vị bạn học này chính là có bản ghi chép trường kỳ trốn học, đi trễ về sớm. Thử hỏi hiệu trưởng một học sinh như vậy, hắn sẽ là một học sinh tốt sao?
- Trường kỳ trốn học, đi muộn về sớm tự nhiên là không tốt. Nhưng mà…
Ngữ khí của Dương Chấn Thanh vừa chuyển:
- Làm lãnh đạo, đối đãi vấn đề nên sâu sắc hơn nữa, nên lý tính hơn nữa. Anh không thể chỉ nhìn một mặt của vấn đề, mà phải nhìn thấu mặt sâu hơn. Biết Tùy Qua đồng học vì sao thường xuyên thiếu khóa sao, bởi vì cậu ấy đang tiến hành nghiên cứu khoa học! Có lẽ Lưu chủ nhiệm còn không biết, nhưng tôi biết, Tùy Qua đồng học đã sớm được Hứa Hành Sơn giảng dạy mời làm trợ lý nghiên cứu đặc biệt. Cho nên nhiều khi cậu ấy không ở trong phòng học mà đang siêng năng làm nghiên cứu khoa học, làm cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia! Đối với học sinh ưu tú như thế, chúng ta nên cung cấp điều kiện càng tốt hơn cho bọn họ, mà anh làm lãnh đạo viện hệ, không chỉ thờ ơ học sinh, không quan tâm nhân tài, còn trăm phương ngàn kế muốn đem học sinh ưu tú như vậy đuổi ra trường học, đây là hành vi của một người quản lý đủ tư cách nên làm sao?
- Lý phó hiệu trưởng, Trần phó hiệu trưởng, các ông cho rằng đồng chí Lưu Trung Hải thích hợp tiếp tục lưu lại trên vị trí này sao?
Dương Chấn Thanh đưa mắt nhìn qua hai vị phó hiệu trưởng.
Lưu Trung Hải nghe xong lời này, nhất thời mặt xám như tro tàn, hắn biết hôm nay thật sự chạy trời không khỏi nắng. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, học sinh không bị khai trừ, mà chủ nhiệm viện hệ như hắn lại bị khai trừ.
Quả nhiên hai vị phó hiệu trưởng khác cũng không chút do dự, cơ hồ đồng thanh nói:
- Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với hiệu trưởng.
- Như vậy, tôi tuyên bố…
Dương Chấn Thanh lớn tiếng:
- Quyết định xử phạt của nông học viện đối với Tùy Qua đồng học không có hiệu quả! Đồng thời chủ nhiệm viện hệ nông học việc Lưu Trung Hải, tác phong quan lại quá đáng, không quan tâm, quan ái học sinh, không thích ứng với sự phát triển của tương lai Đông đại, cho nên truyền học quyết định lập tức hủy bỏ chức vị chủ nhiệm viện hệ, chờ đợi xử lý!
Bên trong phòng học một mảnh xôn xao.
Không thể tưởng được Lưu chủ nhiệm trước đó còn uy phong bát diện, phao tin cần khai trừ học sinh, chỉ thoáng chốc đã bị hiệu trưởng khai trừ.
Đúng là báo ứng khó chịu!
Lưu Trung Hải mặt xám như tro tàn, tuy rằng hắn biết hiệu trưởng đại nhân sẽ lấy mình khai đao, nhưng trong lòng vẫn cho rằng hiệu trưởng nhất định sẽ nhớ chút tình cũ, chỉ răn dạy quở mắng là xong. Ai từng dự đoán được một đao của Dương Chấn Thanh cũng không phải đao trái cây, chỉ tước lớp da mà thôi, mà là dao bầu, muốn một đao chém hắn thành hai đoạn!
- Cảm ơn lời phê bình cùng ý kiến xử lý của hiệu trưởng.
Lưu Trung Hải ảm đạm nói.
Dương Chấn Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua Lưu Trung Hải, không muốn tiếp tục nhìn thêm lần nữa. Ở trong mắt hắn, Lưu Trung Hải chỉ là một cấp dưới, nói trắng ra một chút, chỉ là một quân cờ mà thôi, vì muốn lấy hảo cảm của Tùy Qua, vì một thân thể khỏe mạnh, vì hạnh phúc của vợ hắn, hi sinh một quân cờ chỉ là râu ria.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Tùy Qua dẫn đầu vỗ tay. Thủ đoạn xử sự của Dương Chấn Thanh thật sự quá đẹp, có thể nói là nghệ thuật.
Theo sau, bên trong phòng học cũng có tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Các học sinh đơn thuần không hiểu rõ chân tướng sau lưng chuyện này là gì, bọn họ chỉ biết chủ nhiệm viện hệ họ chán ghét rơi xuống đài, tựa hồ là một chuyện đáng giá chúc mừng. Nhưng có rất ít người nghĩ đến, chủ nhiệm viện hệ mới nhậm chức, có lẽ sẽ càng làm bọn họ thêm chán ghét.
Sau khi Dương Chấn Thanh tuyên bố xong quyết định, chỉ khách khí cổ vũ Tùy Qua vài câu rồi rời đi. Trong trường học này hắn đương nhiên phải biểu hiện “chí công vô tư”, “làm việc theo lẽ công bằng” mới tốt.
Nhưng Trữ Bội lại không đi theo hắn.
Trữ Bội mời Đường Vũ Khê cùng Tùy Qua vào trong phòng nghỉ của giáo viên trong trường nói chuyện.
Đương nhiên, vào lúc này trong phòng nghỉ chỉ có Trữ Bội, Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê mà thôi.
Tùy Qua không muốn lãng phí thời gian lẫn nhau, nhìn Trữ Bội nói:
- Thân thể chồng của cô tôi sẽ điều dưỡng cho ông ấy, cam đoan cuộc sống vợ chồng của hai người hạnh phúc.
Trữ Bội cũng vội vàng:
- Chẩn kim của cậu tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt.
- Được.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Trước đó tôi nói cần thu một phần ba tài sản của hai vị, hiện tại tôi nghĩ thay đổi một chút.
- Thay đổi một chút?
Trong lòng Trữ Bội giật mình, chẳng lẽ tiểu tử này muốn đòi nhiều tiền hơn sao? Nhất định là do tên Lưu Trung Hải chết tiệt đắc tội hắn! Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng nàng bừng lên, âm thầm quyết định phải đuổi Lưu Trung Hải một đi không trở lại!
- Trữ phu nhân không cần lo lắng.
Tùy Qua hiểu được Trữ Bội đang lo lắng chuyện gì, nhàn nhạt cười nói:
- Khi trước tôi nói một phần ba, hiện tại một phần tư đi. Nhưng hi vọng cô đừng nên gạt tôi, nếu tôi đã nói như vậy tự nhiên sẽ có biện pháp tra được tài sản của cô.
- Một phần tư? Thật sự?
Trữ Bội có chút vui sướng ngây ngất hỏi. Một phần tư, xem như ít đi được hơn trăm vạn đâu.
- Thật sự.
Tùy Qua đáp:
- Nể tình cô tát Lưu Trung Hải một bạt tai đi.
Trữ Bội vừa nghe, liền nở nụ cười, không khí đột nhiên thoải mái không ít.
Sau khi nói xong, Tùy Qua lấy ra một viên Cố Nguyên Hoàn đưa cho Trữ Bội, nói:
- Đem viên thuốc này hòa tan với nước suối, mỗi đêm giờ tý uống một phần ba, uống trong ba ngày. Nửa tháng sau, khi thân thể Dương hiệu trưởng điều dưỡng đã tốt, khi đó tôi cho cô thêm viên thuốc thứ hai. Nhớ kỹ, nhất định là nước suối, uống giờ tý mỗi đêm. Mặt khác, Dương hiệu trưởng nhất định phải cấm dục.
Kỳ thật uống Cố Nguyên Hoàn không cần chú ý nhiều như vậy, nhưng xã hội hiện giờ là như thế, anh càng làm ra vẻ huyền bí, bọn họ càng thêm tin tưởng thuốc này là tiên đan linh dược. Trái lại nếu cứ tùy tiện đưa thuốc cho nàng, tùy tiện sử dụng, nàng sẽ cảm thấy thuốc này là hàng giá rẻ, sẽ có cảm giác như bị mắc mưu.
Tác giả :
Vô Trục