Y Tiên Thiểu
Chương 208: Phân thưởng bí mật
Đi vào căn cứ đào tạo thực vật, Đường Vũ Khê không nhịn được hỏi:
- Anh nói có vui mừng cho em, chẳng lẽ chính là đưa em đến nhà ấm của anh?
- Em đã đoán được thì cũng không phải là vui mừng.
Tùy Qua đáp.
- Ân, xem ra thật sự là có vui mừng đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Em đoán thêm một lần, bên trong có phải trồng thật nhiều hoa tươi, anh muốn tặng hoa tươi tự tay mình trồng cho em đi?
- Ngô, cũng có hoa tươi đó, nhưng nếu em đoán được đã không còn gì đáng kinh ngạc rồi.
Tùy Qua cười cười, ra vẻ thần bí.
Lúc này hai người đã đi tới trước nhà ấm.
- Uy! Rốt cục trong nhà ấm của anh làm cái gì!
Tùy Qua đang định lấy chìa khóa mở cửa, lại nghe Đường Vũ Khê kinh hô.
Ánh mắt của nàng đang nhìn chằm chằm bảng cảnh cáo “có tia phóng xạ” trên cửa.
- Gạt người thôi!
Tùy Qua thấp giọng nói với Đường Vũ Khê:
- Từ sau khi bên kia phát sinh sự kiện tiết lộ tia phóng xạ, lực uy hiếp của thứ này hữu hiệu hơn ngày trước. Ai muốn tiến vào nơi này trước tiên phải suy nghĩ kỹ đản đản của mình có bị tia nướng cháy hay không đã.
- A, anh gian trá!
Đường Vũ Khê nói.
- Không gian trá không được đâu.
Tùy Qua thấp giọng nói:
- Đồ vật trong nhà ấm của anh đều là vật báu vô giá đâu.
- Anh đó, cái gì cũng tốt, nhưng thật ưa thích khoác lác lắm.
Đường Vũ Khê nói, hiển nhiên không tin lời của Tùy Qua.
- Xem ra thành thật cũng bị người hoài nghi.
Tùy Qua mở cửa, kéo Đường Vũ Khê đi vào nhà ấm.
Bình thường trong nhà ấm ít nhiều có chút ngột ngạt, có chút cảm giác thiếu dưỡng khí. Đường Vũ Khê vốn đã chuẩn bị kỹ càng, tính toán nhìn xem sau đó sớm rời khỏi nơi này, nhưng khi đi theo Tùy Qua vào nhà ấm, nàng đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái. Nơi này sao gọi là nhà ấm mà thôi, làm cho người ta cảm giác chính là tiên cảnh.
Đúng vậy, chỉ có tiên cảnh mới có cảm giác như thế.
Trong nhà ấm khí lành dâng tràn, hương thơm từng trận, trên dược điền Bát Hoang Vân Vũ đại trận sinh ra linh khí vân vũ bay lả tả, hạ xuống bên trong linh điền, tẩm bổ đủ loại dược thảo, nhân sâm cùng thật nhiều linh thảo. Ngẫu nhiên có một ít linh khí vân vũ như sương bay tới trên người Đường Vũ Khê, hoặc là bị nàng hút vào người, làm cho nàng có cảm giác tinh thần thật sảng khoái, cảm giác vô cùng khoan khoái.
Mặt khác trong những linh thảo đang nở hoa còn có một đàn ong mật bay tới bay lui, vội vàng hút phấn hoa nhưỡng mật. Nhưng Ảnh Phong không xuất hiện, tựa hồ nó cũng không muốn đến lấy lòng Đường Vũ Khê. Loại chuyện nịnh nọt kia Ảnh Phong không am hiểu bằng tiểu ngân trùng.
Lúc này tiểu ngân trùng đột nhiên từ trong linh điền bắn vọt ra, dừng trên vai Tùy Qua.
- Đây là cái gì!
Đường Vũ Khê giật mình, nhưng nhìn ra thứ này hẳn do Tùy Qua nuôi dưỡng, không có gì nguy hiểm, vì thế không còn sợ hãi, thật cẩn thận quan sát tiểu ngân trùng:
- Di, đây là con giun sao? Vì sao lại là màu bạc đây?
Tiểu ngân trùng thật ngoan ngoãn lăn trên vai Tùy Qua một vòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng rơi xuống đầu vai Đường Vũ Khê, bộ dạng lấy lòng hết sức rõ ràng. Nhưng Đường Vũ Khê lại vô cùng yêu thích, nói:
- Con giun này thật nhìn nhu thuận đâu, hơn nữa còn thông linh như vậy.
- Em cảm thấy thật kỳ quái sao?
Tùy Qua hỏi.
- Xác thực có chút kỳ quái.
Đường Vũ Khê nói:
- Em vốn nghĩ trong nhà ấm của anh chỉ trồng một ít hoa cỏ dược thảo bình thường linh tinh gì đó, không thể tưởng được có nhiều thứ ly kỳ cổ quái như vậy đâu. Hơn nữa nơi này thật kỳ lạ, có một loại cảm giác làm cho em cảm thấy như xa rời nhân thế. Ân, giống như là chốn yên vui, hoặc là có chút giống tiên cảnh đâu.
- Nói là chốn yên vui cũng không sai, nhưng tiên cảnh thì còn kém xa.
Tùy Qua nói:
- Nơi này là chỗ bí mật của anh. Cho tới bây giờ em là người đầu tiên chứng kiến hết thảy những gì nơi này.
- A, vậy em thật sự cảm thấy thật vinh hạnh đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Những thứ anh trồng rốt cục là vật gì, vì sao em không nhận thức đây. A, vật này thì em nhận được, đây là nhân sâm đi? Tại sao có nhiều nhân sâm như vậy, hơn nữa còn lớn đến như thế.
- Nhân sâm anh tặng cho em lấy ra từ nơi này đó.
Tùy Qua nói.
- A…không thể nào.
Đường Vũ Khê nói:
- Anh tặng nhân sâm cho em nghe nói ít nhất là có ba trăm năm rồi, mới linh hiệu như thế. Dù cho anh mới sinh ra đã trồng nó, cũng mới qua được mười tám năm mà thôi đi.
- Bởi vậy mới nói đó là bí mật của anh.
Tùy Qua đáp:
- Nhân sâm kia anh chỉ mới gieo trồng gần đây thôi. Mặt khác ở trong này nhân sâm kỳ thật cũng không chân chính đáng giá.
- Cái gì! Nhân sâm của anh theo em đoán chừng mỗi gốc ít nhất giá trăm vạn đi?
Đường Vũ Khê kinh hô:
- Nếu như vậy còn chưa phải đáng giá nhất, như vậy còn có thứ gì càng đáng giá đây?
- Mấy thứ này.
Tùy Qua chỉ chỉ Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo:
- Những thứ linh thảo này, gọi là Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo, có thể bổ khuyết tàn phế, có thể làm gân cốt bị hao tổn lành lại thật nhanh, còn có thể cải thiện kinh mạch.
- Sinh trưởng gân cốt lành lại sống lại? Vậy thật sự là lợi hại!
Đường Vũ Khê kinh hãi, nàng tự nhiên hiểu được chỗ giá trị của những linh thảo kia.
- Hôm nay tạm thời không nói tới việc này, anh đưa em tới đây chủ yếu muốn cho em xem thứ này.
Tùy Qua dẫn Vũ Khê đi tới chỗ Xa Mã Chi, sau đó ngồi xổm xuống chỉ vào Xa Mã Chi nói:
- Em có biết đây là vật gì không?
(Thiếu text, mong các độc giả thông cảm)
- Di, đây là linh chi đi?
Đường Vũ Khê nói:
- Vì sao màu sắc năm đóa đều không giống nhau đây? Bên trên còn có hoa văn như mây mù gì đó, nga, thoạt nhìn còn có chút giống như xe ngựa, linh chi này thật sự kỳ quái nha? Hơn nữa cấp cảm giác thật sự kỳ quái, em cảm giác như nó đang sống đâu.
- Nó được trồng trong linh điền, đương nhiên là sống.
Tùy Qua nói.
- Không, ý của em là nó giống như có ý thức, có thể nghe được chúng ta nói chuyện đó.
Đường Vũ Khê tò mò, cởi bỏ bao tay nhẹ nhàng vuốt ve linh chi:
- Anh từ nơi nào tìm được vật kỳ quái thế này đây.
- Em không nhớ sao? Lúc ở Cửu Trại, Trác Hoa có tặng một gốc linh chi cho chúng ta đâu.
Tùy Qua nói.
- Gốc linh chi kia sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Em có chút ấn tượng. Nhưng em nhớ gốc linh chi kia hình như không phải hình dạng này ah? Không cao lớn như vậy, hơn nữa màu sắc không tươi đẹp như thế, bên trên còn có đám mây trôi nổi, liếc mắt cho người ta cảm giác không tầm thường.
- Chính là gốc linh chi này, chẳng qua anh đã đặc biệt bảo dưỡng nó vài ngày thời gian thôi.
Tùy Qua nói:
- May mắn Trác Hoa tặng cho chúng ta gốc linh chi này, mới khiến cho anh có nắm chắc chữa khỏi bệnh cho em. Loại linh chi này tên là Xa Mã Chi, là một loại linh thảo phi thường quý hiếm, chỉ dùng nó chế thành linh dược mới có thể chữa khỏi bệnh của em, giúp thân thể em hoàn toàn phục hồi.
- Anh nói có vui mừng cho em, chẳng lẽ chính là đưa em đến nhà ấm của anh?
- Em đã đoán được thì cũng không phải là vui mừng.
Tùy Qua đáp.
- Ân, xem ra thật sự là có vui mừng đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Em đoán thêm một lần, bên trong có phải trồng thật nhiều hoa tươi, anh muốn tặng hoa tươi tự tay mình trồng cho em đi?
- Ngô, cũng có hoa tươi đó, nhưng nếu em đoán được đã không còn gì đáng kinh ngạc rồi.
Tùy Qua cười cười, ra vẻ thần bí.
Lúc này hai người đã đi tới trước nhà ấm.
- Uy! Rốt cục trong nhà ấm của anh làm cái gì!
Tùy Qua đang định lấy chìa khóa mở cửa, lại nghe Đường Vũ Khê kinh hô.
Ánh mắt của nàng đang nhìn chằm chằm bảng cảnh cáo “có tia phóng xạ” trên cửa.
- Gạt người thôi!
Tùy Qua thấp giọng nói với Đường Vũ Khê:
- Từ sau khi bên kia phát sinh sự kiện tiết lộ tia phóng xạ, lực uy hiếp của thứ này hữu hiệu hơn ngày trước. Ai muốn tiến vào nơi này trước tiên phải suy nghĩ kỹ đản đản của mình có bị tia nướng cháy hay không đã.
- A, anh gian trá!
Đường Vũ Khê nói.
- Không gian trá không được đâu.
Tùy Qua thấp giọng nói:
- Đồ vật trong nhà ấm của anh đều là vật báu vô giá đâu.
- Anh đó, cái gì cũng tốt, nhưng thật ưa thích khoác lác lắm.
Đường Vũ Khê nói, hiển nhiên không tin lời của Tùy Qua.
- Xem ra thành thật cũng bị người hoài nghi.
Tùy Qua mở cửa, kéo Đường Vũ Khê đi vào nhà ấm.
Bình thường trong nhà ấm ít nhiều có chút ngột ngạt, có chút cảm giác thiếu dưỡng khí. Đường Vũ Khê vốn đã chuẩn bị kỹ càng, tính toán nhìn xem sau đó sớm rời khỏi nơi này, nhưng khi đi theo Tùy Qua vào nhà ấm, nàng đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái. Nơi này sao gọi là nhà ấm mà thôi, làm cho người ta cảm giác chính là tiên cảnh.
Đúng vậy, chỉ có tiên cảnh mới có cảm giác như thế.
Trong nhà ấm khí lành dâng tràn, hương thơm từng trận, trên dược điền Bát Hoang Vân Vũ đại trận sinh ra linh khí vân vũ bay lả tả, hạ xuống bên trong linh điền, tẩm bổ đủ loại dược thảo, nhân sâm cùng thật nhiều linh thảo. Ngẫu nhiên có một ít linh khí vân vũ như sương bay tới trên người Đường Vũ Khê, hoặc là bị nàng hút vào người, làm cho nàng có cảm giác tinh thần thật sảng khoái, cảm giác vô cùng khoan khoái.
Mặt khác trong những linh thảo đang nở hoa còn có một đàn ong mật bay tới bay lui, vội vàng hút phấn hoa nhưỡng mật. Nhưng Ảnh Phong không xuất hiện, tựa hồ nó cũng không muốn đến lấy lòng Đường Vũ Khê. Loại chuyện nịnh nọt kia Ảnh Phong không am hiểu bằng tiểu ngân trùng.
Lúc này tiểu ngân trùng đột nhiên từ trong linh điền bắn vọt ra, dừng trên vai Tùy Qua.
- Đây là cái gì!
Đường Vũ Khê giật mình, nhưng nhìn ra thứ này hẳn do Tùy Qua nuôi dưỡng, không có gì nguy hiểm, vì thế không còn sợ hãi, thật cẩn thận quan sát tiểu ngân trùng:
- Di, đây là con giun sao? Vì sao lại là màu bạc đây?
Tiểu ngân trùng thật ngoan ngoãn lăn trên vai Tùy Qua một vòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng rơi xuống đầu vai Đường Vũ Khê, bộ dạng lấy lòng hết sức rõ ràng. Nhưng Đường Vũ Khê lại vô cùng yêu thích, nói:
- Con giun này thật nhìn nhu thuận đâu, hơn nữa còn thông linh như vậy.
- Em cảm thấy thật kỳ quái sao?
Tùy Qua hỏi.
- Xác thực có chút kỳ quái.
Đường Vũ Khê nói:
- Em vốn nghĩ trong nhà ấm của anh chỉ trồng một ít hoa cỏ dược thảo bình thường linh tinh gì đó, không thể tưởng được có nhiều thứ ly kỳ cổ quái như vậy đâu. Hơn nữa nơi này thật kỳ lạ, có một loại cảm giác làm cho em cảm thấy như xa rời nhân thế. Ân, giống như là chốn yên vui, hoặc là có chút giống tiên cảnh đâu.
- Nói là chốn yên vui cũng không sai, nhưng tiên cảnh thì còn kém xa.
Tùy Qua nói:
- Nơi này là chỗ bí mật của anh. Cho tới bây giờ em là người đầu tiên chứng kiến hết thảy những gì nơi này.
- A, vậy em thật sự cảm thấy thật vinh hạnh đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Những thứ anh trồng rốt cục là vật gì, vì sao em không nhận thức đây. A, vật này thì em nhận được, đây là nhân sâm đi? Tại sao có nhiều nhân sâm như vậy, hơn nữa còn lớn đến như thế.
- Nhân sâm anh tặng cho em lấy ra từ nơi này đó.
Tùy Qua nói.
- A…không thể nào.
Đường Vũ Khê nói:
- Anh tặng nhân sâm cho em nghe nói ít nhất là có ba trăm năm rồi, mới linh hiệu như thế. Dù cho anh mới sinh ra đã trồng nó, cũng mới qua được mười tám năm mà thôi đi.
- Bởi vậy mới nói đó là bí mật của anh.
Tùy Qua đáp:
- Nhân sâm kia anh chỉ mới gieo trồng gần đây thôi. Mặt khác ở trong này nhân sâm kỳ thật cũng không chân chính đáng giá.
- Cái gì! Nhân sâm của anh theo em đoán chừng mỗi gốc ít nhất giá trăm vạn đi?
Đường Vũ Khê kinh hô:
- Nếu như vậy còn chưa phải đáng giá nhất, như vậy còn có thứ gì càng đáng giá đây?
- Mấy thứ này.
Tùy Qua chỉ chỉ Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo:
- Những thứ linh thảo này, gọi là Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo, có thể bổ khuyết tàn phế, có thể làm gân cốt bị hao tổn lành lại thật nhanh, còn có thể cải thiện kinh mạch.
- Sinh trưởng gân cốt lành lại sống lại? Vậy thật sự là lợi hại!
Đường Vũ Khê kinh hãi, nàng tự nhiên hiểu được chỗ giá trị của những linh thảo kia.
- Hôm nay tạm thời không nói tới việc này, anh đưa em tới đây chủ yếu muốn cho em xem thứ này.
Tùy Qua dẫn Vũ Khê đi tới chỗ Xa Mã Chi, sau đó ngồi xổm xuống chỉ vào Xa Mã Chi nói:
- Em có biết đây là vật gì không?
(Thiếu text, mong các độc giả thông cảm)
- Di, đây là linh chi đi?
Đường Vũ Khê nói:
- Vì sao màu sắc năm đóa đều không giống nhau đây? Bên trên còn có hoa văn như mây mù gì đó, nga, thoạt nhìn còn có chút giống như xe ngựa, linh chi này thật sự kỳ quái nha? Hơn nữa cấp cảm giác thật sự kỳ quái, em cảm giác như nó đang sống đâu.
- Nó được trồng trong linh điền, đương nhiên là sống.
Tùy Qua nói.
- Không, ý của em là nó giống như có ý thức, có thể nghe được chúng ta nói chuyện đó.
Đường Vũ Khê tò mò, cởi bỏ bao tay nhẹ nhàng vuốt ve linh chi:
- Anh từ nơi nào tìm được vật kỳ quái thế này đây.
- Em không nhớ sao? Lúc ở Cửu Trại, Trác Hoa có tặng một gốc linh chi cho chúng ta đâu.
Tùy Qua nói.
- Gốc linh chi kia sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Em có chút ấn tượng. Nhưng em nhớ gốc linh chi kia hình như không phải hình dạng này ah? Không cao lớn như vậy, hơn nữa màu sắc không tươi đẹp như thế, bên trên còn có đám mây trôi nổi, liếc mắt cho người ta cảm giác không tầm thường.
- Chính là gốc linh chi này, chẳng qua anh đã đặc biệt bảo dưỡng nó vài ngày thời gian thôi.
Tùy Qua nói:
- May mắn Trác Hoa tặng cho chúng ta gốc linh chi này, mới khiến cho anh có nắm chắc chữa khỏi bệnh cho em. Loại linh chi này tên là Xa Mã Chi, là một loại linh thảo phi thường quý hiếm, chỉ dùng nó chế thành linh dược mới có thể chữa khỏi bệnh của em, giúp thân thể em hoàn toàn phục hồi.
Tác giả :
Vô Trục