Y Tiên Thiểu
Chương 155: Sự kiện ngọc nữ (1)
- Trong công viên đang đang tiến hành quay phim, những người không liên quan không được phép vào!
Một tên an ninh trịnh thượng nói.
- Không cho vào? Có thông báo chính thức nào không?
Tùy Qua không cam lòng yếu thế nói.
- Không có!
Tên an ninh trừng mắt nói:
- Đây là phân phó của lãnh đạo!
Trong mắt tên an ninh này, phân phó của lãnh đạo còn hữu dụng hơn pháp lệnh, thông báo gì đó.
Lúc này, có một chiếc xe con màu đen chạy tới bên này.
- Ồ, kia có phải lãnh đạo của các người hay không?
Tùy Qua chỉ về chiếc xe màu đen phía xa.
Tên an ninh nghe thấy hai chữ "lãnh đạo", giật mình một cái, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó nhìn về chiếc xe màu đen.
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe màu đen kia rốt cục cũng chạy đến cửa công viên, tên an ninh mở to nhìn vào trong, người ngồi bên trong không phải là lãnh đạo gì cả, mà là xe đưa cơm cho tổ kịch.
Tên an ninh buồn bực, trong lòng tự nhủ, con mẹ nó lái xe đưa cơm cũng dám học đòi lãnh đạo lái xe con, quả thực là ghê tởm, đợi lát nữa đi ra, nhất định phải thu thêm hai đồng vào cửa.
Sau khi để chiếc xe tiến vào, tên an ninh mới nhớ tới Tùy Qua, nhưng phát hiện hắn sớm đã không còn đứng đây, hắn nhìn chung quanh, vẫn không thấy bóng dáng, giống như tiểu tử này biến mất vào hư không vậy.
Bởi vì cấm "người không có liên quan" tiến vào, cho nên trong công viên cũng không có nhiều người, sau khi đi vào, Tùy Qua trực tiếp rẽ đường nhỏ đi lên phía đỉnh núi. Khi sắp đến nơi, Tùy Qua đột nhiên cảm thấy mắc đái, nghĩ thầm có lẽ lúc trước ở trong quán trà uống quá nhiều nước.
Mặc dù, đã luyện thành chân khí nội gia quyền sư, có thể dùng chân khí bức rượu cồn, dưỡng khí bên trong thân thể, thông qua lớp da ra bên ngoài, nhưng khẳng định không có người nào nguyện ý dùng chân khí bức nước tiểu ra ngoài? Như vậy chẳng phải khiến khắp người toàn mùi khai nước tiểu sao?
Cho nên, sau khi cảm giác buồn đái , Tùy Qua lập tức bắt đầu đi dọc theo bảng hướng dẫn tìm phòng vệ sinh.
Đi theo bảng hướng dẫn một đoạn, Tùy Qua rốt cục cũng tìm thấy nhà vệ sinh, lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng xông vào trong toilet nam, sau đó sảng khoái bắt đầu thoát nước.
Làm người tu hành, Tùy Qua hiện giờ chính là tai thính mắt tinh, cho nên tiếng vang rất nhỏ cũng khó trốn thoát lỗ tai của hắn.
Khi Tùy Qua đang đi tiểu, hắn nghe thấy vang lên tiếng nước chảy róc rách, giống như tiếng suối chảy, tựa hồ rất dễ nghe .
Tùy Qua không có mắt thấu thị, đương nhiên không cách nào biết được người bên kia bức vách rút cuộc là vị mỹ nữ nào.
Sau khi đi tiểu xong, Tùy Qua thoải mái bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này, bên phòng vệ sinh nữ cũng có một nữ nhân bước ra.
Một nữ nhân rất thanh thuần, lay động lòng người, mặc một bộ váy tơ tằm màu đen, thời thượng đẹp đẽ, ước chừng khoảng hai hai, hai ba tuổi, mặt trái xoan, càm đầy, lông mày cong cong, sống mũi cao thẳng, da non mềm trắng nõn, thoạt nhìn đích xác là một mỹ nữ. Hơn nữa, còn khiến Tùy Qua cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.
Thoáng suy nghĩ, Tùy Qua cũng nhớ ra, tên bạn cùng phòng Giang Đào, tựa hồ có dán một tấm áp-phích của nữ nhân này trên đầu giường. Nhưng, tấm áp-phích đó có chút chỉnh sửa hơi quá đà, da sáng mịn đến nỗi thậm chí không nhìn thấy lỗ chân lông. Chuyện này dĩ nhiên không có khả năng, trừ phi đến Tiên Thiên cảnh giới, thân thể từ Hậu Thiên trở lại Tiên Thiên, mới có thể khiến lông măng mất hết, làn da mịn màng đến nỗi không nhìn thấy cả lỗ chân lông.
Đúng rồi, nữ nhân này, tựa hồ chính là nữ minh tinh tên là Giang Điềm Điềm!
Giang Đào tựa hồ ngày nào cũng nhắc tới nữ nhân này, tựa hồ nữ nhân này chính là tình nhân trong mộng của hắn. Hơn nữa, nghe Giang Đào nói, nữ nhân này là thanh xuân ngọc nữ trong nước, là người không có scaldan nào, thậm chí còn là người khởi xướng hành vi tình dục sau khi cưới. Tóm lại, trong lòng Giang Đào, nữ nhân này nghiễm nhiên chính là nữ thần duy nhất trong suy nghĩ của hắn. Khi si mê, Giang Đào có thể nhìn tấm áp-phích của nữ nhân này suốt cả buổi sáng. Tùy Qua buồn bực hỏi, nữ nhân này rút cuộc có cái gì đẹp mắt? Giang Đào nghiễm nhiên mê muội trả lời:
- Cái gì cũng đẹp, nhất là đôi mắt to!
Nhưng, theo Tùy Qua thấy, mặc dù nữ nhân này cũng là một mỹ nữ chân chính, nhưng tuyệt đối không đủ trình độ cấp bậc nữ thần. Về phần mắt to, mặc dù đúng là cũng không nhỏ, nhưng bên trong tựa hồ đeo kính áp tròng.
Ví dụ như Đường Vũ Khê, Lam Lan, Thẩm Quân Lăng, trên người các nàng, có một loại cảm giác đẹp tự nhiên. Còn nữ nhân này mặc dù xinh đẹp, nhưng có một loại cảm giác "rìu đục", có lẽ đã trải qua giải phẫu thẩm mỹ. Nhưng đây là vì nhãn lực của Tùy Qua đủ "độc", dung nhan giải phẫu của Giang Điềm Điềm có lẽ xuất từ tay đại sư giải phẫu thẩm mỹ nào đó, người bình thường, đại khái không nhìn ra lọai dấu vết "đục khắc" này.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tùy Qua đang suy nghĩ có nên chào hỏi đối phương hay không, lại thấy Giang Điềm Điềm đột nhiên há mồm lớn tiếng hét lên:
- A! Có tên háo sắc nhìn trộm....có ai không. . .
Thanh âm ngọt ngào cả kinh của Giang Điềm Điềm vang lên bên tai Tùy Qua, Tùy Qua thầm nghĩ, lão tử đích xác là sắc lang, nhưng lão tử nhìn trộm cô lúc nào, nhiều lắm là nghe lén một chút thanh âm của cô, chẳng lẽ như vậy cũng là rình coi?
Cho nên, Tùy Qua giải thích:
- Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm...
Giang Điềm Điềm thanh thuần, đột nhiên trở nên như người đàn bà chanh chua, chỉ vào lỗ mũi Tùy Qua mắng:
- Anh nhất định là ký giả của tòa soạn thối tha nào đó? Đám người chó má các người chỗ nào cũng nhúng tay vào! Hừ, tôi cho anh biết, các ngươi đừng hòng làm bẩn danh tiếng ‘ ngọc nữ ’ của tôi. Mau giao điện thoại, máy ảnh ra đây. Nếu không, vệ sĩ của tôi sẽ lập tức tới đây, tôi không ngần ngại kêu hắn đánh gãy chân anh! Sau đó đóng cửa tòa soạn báo của các người!
- Này! Cô cũng quá ác độc đi? Đây là nhà vệ sinh công cộng, chẳng lẽ chỉ cho phép ngọc nữ tiểu tiện, không cho phép mãnh nam đi tiểu sao?
Tùy Qua không nhịn được trêu chọc một câu, hắn cảm thấy nhìn ngọc nữ biến thân thành người đàn bà chanh chua cũng rất thú vị.
- Anh. . . thật là vô lại!
Giang Điềm Điềm giẫm chân mắng, sau đó hét lên:
- Từ Long! Cố Vấn Đông! Hai người còn không qua đây bắn gãy chân chó của thằng điên này đi, còn nữa, đập nát cameras, điện thoại di động của hắn tôi cho tôi! Đập nát! Thật là tức chết, sau này không bao giờ ... đến nhà vệ sinh công cộng phòng thế này nữa, đã vô cùng bẩn, còn phải lo lắng bị rình trộm, vạn nhất hình tượng ngọc nữ của tôi bị phá hỏng . . Hai tên phế vật này, còn không mau ra đây!
Hai người mặc tây phục, đeo tai nghe cuống quít từ bên trên vọt xuống.
Chẳng qua, loại vệ sĩ mặc đồ tây, đeo caravat, đi giày da, vĩnh viễn chỉ trông đẹp mắt chứ không dùng được. Dùng để dọa người còn có thể, chứ rất ít có công dụng thật sự.
Một tên an ninh trịnh thượng nói.
- Không cho vào? Có thông báo chính thức nào không?
Tùy Qua không cam lòng yếu thế nói.
- Không có!
Tên an ninh trừng mắt nói:
- Đây là phân phó của lãnh đạo!
Trong mắt tên an ninh này, phân phó của lãnh đạo còn hữu dụng hơn pháp lệnh, thông báo gì đó.
Lúc này, có một chiếc xe con màu đen chạy tới bên này.
- Ồ, kia có phải lãnh đạo của các người hay không?
Tùy Qua chỉ về chiếc xe màu đen phía xa.
Tên an ninh nghe thấy hai chữ "lãnh đạo", giật mình một cái, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó nhìn về chiếc xe màu đen.
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe màu đen kia rốt cục cũng chạy đến cửa công viên, tên an ninh mở to nhìn vào trong, người ngồi bên trong không phải là lãnh đạo gì cả, mà là xe đưa cơm cho tổ kịch.
Tên an ninh buồn bực, trong lòng tự nhủ, con mẹ nó lái xe đưa cơm cũng dám học đòi lãnh đạo lái xe con, quả thực là ghê tởm, đợi lát nữa đi ra, nhất định phải thu thêm hai đồng vào cửa.
Sau khi để chiếc xe tiến vào, tên an ninh mới nhớ tới Tùy Qua, nhưng phát hiện hắn sớm đã không còn đứng đây, hắn nhìn chung quanh, vẫn không thấy bóng dáng, giống như tiểu tử này biến mất vào hư không vậy.
Bởi vì cấm "người không có liên quan" tiến vào, cho nên trong công viên cũng không có nhiều người, sau khi đi vào, Tùy Qua trực tiếp rẽ đường nhỏ đi lên phía đỉnh núi. Khi sắp đến nơi, Tùy Qua đột nhiên cảm thấy mắc đái, nghĩ thầm có lẽ lúc trước ở trong quán trà uống quá nhiều nước.
Mặc dù, đã luyện thành chân khí nội gia quyền sư, có thể dùng chân khí bức rượu cồn, dưỡng khí bên trong thân thể, thông qua lớp da ra bên ngoài, nhưng khẳng định không có người nào nguyện ý dùng chân khí bức nước tiểu ra ngoài? Như vậy chẳng phải khiến khắp người toàn mùi khai nước tiểu sao?
Cho nên, sau khi cảm giác buồn đái , Tùy Qua lập tức bắt đầu đi dọc theo bảng hướng dẫn tìm phòng vệ sinh.
Đi theo bảng hướng dẫn một đoạn, Tùy Qua rốt cục cũng tìm thấy nhà vệ sinh, lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng xông vào trong toilet nam, sau đó sảng khoái bắt đầu thoát nước.
Làm người tu hành, Tùy Qua hiện giờ chính là tai thính mắt tinh, cho nên tiếng vang rất nhỏ cũng khó trốn thoát lỗ tai của hắn.
Khi Tùy Qua đang đi tiểu, hắn nghe thấy vang lên tiếng nước chảy róc rách, giống như tiếng suối chảy, tựa hồ rất dễ nghe .
Tùy Qua không có mắt thấu thị, đương nhiên không cách nào biết được người bên kia bức vách rút cuộc là vị mỹ nữ nào.
Sau khi đi tiểu xong, Tùy Qua thoải mái bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này, bên phòng vệ sinh nữ cũng có một nữ nhân bước ra.
Một nữ nhân rất thanh thuần, lay động lòng người, mặc một bộ váy tơ tằm màu đen, thời thượng đẹp đẽ, ước chừng khoảng hai hai, hai ba tuổi, mặt trái xoan, càm đầy, lông mày cong cong, sống mũi cao thẳng, da non mềm trắng nõn, thoạt nhìn đích xác là một mỹ nữ. Hơn nữa, còn khiến Tùy Qua cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.
Thoáng suy nghĩ, Tùy Qua cũng nhớ ra, tên bạn cùng phòng Giang Đào, tựa hồ có dán một tấm áp-phích của nữ nhân này trên đầu giường. Nhưng, tấm áp-phích đó có chút chỉnh sửa hơi quá đà, da sáng mịn đến nỗi thậm chí không nhìn thấy lỗ chân lông. Chuyện này dĩ nhiên không có khả năng, trừ phi đến Tiên Thiên cảnh giới, thân thể từ Hậu Thiên trở lại Tiên Thiên, mới có thể khiến lông măng mất hết, làn da mịn màng đến nỗi không nhìn thấy cả lỗ chân lông.
Đúng rồi, nữ nhân này, tựa hồ chính là nữ minh tinh tên là Giang Điềm Điềm!
Giang Đào tựa hồ ngày nào cũng nhắc tới nữ nhân này, tựa hồ nữ nhân này chính là tình nhân trong mộng của hắn. Hơn nữa, nghe Giang Đào nói, nữ nhân này là thanh xuân ngọc nữ trong nước, là người không có scaldan nào, thậm chí còn là người khởi xướng hành vi tình dục sau khi cưới. Tóm lại, trong lòng Giang Đào, nữ nhân này nghiễm nhiên chính là nữ thần duy nhất trong suy nghĩ của hắn. Khi si mê, Giang Đào có thể nhìn tấm áp-phích của nữ nhân này suốt cả buổi sáng. Tùy Qua buồn bực hỏi, nữ nhân này rút cuộc có cái gì đẹp mắt? Giang Đào nghiễm nhiên mê muội trả lời:
- Cái gì cũng đẹp, nhất là đôi mắt to!
Nhưng, theo Tùy Qua thấy, mặc dù nữ nhân này cũng là một mỹ nữ chân chính, nhưng tuyệt đối không đủ trình độ cấp bậc nữ thần. Về phần mắt to, mặc dù đúng là cũng không nhỏ, nhưng bên trong tựa hồ đeo kính áp tròng.
Ví dụ như Đường Vũ Khê, Lam Lan, Thẩm Quân Lăng, trên người các nàng, có một loại cảm giác đẹp tự nhiên. Còn nữ nhân này mặc dù xinh đẹp, nhưng có một loại cảm giác "rìu đục", có lẽ đã trải qua giải phẫu thẩm mỹ. Nhưng đây là vì nhãn lực của Tùy Qua đủ "độc", dung nhan giải phẫu của Giang Điềm Điềm có lẽ xuất từ tay đại sư giải phẫu thẩm mỹ nào đó, người bình thường, đại khái không nhìn ra lọai dấu vết "đục khắc" này.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tùy Qua đang suy nghĩ có nên chào hỏi đối phương hay không, lại thấy Giang Điềm Điềm đột nhiên há mồm lớn tiếng hét lên:
- A! Có tên háo sắc nhìn trộm....có ai không. . .
Thanh âm ngọt ngào cả kinh của Giang Điềm Điềm vang lên bên tai Tùy Qua, Tùy Qua thầm nghĩ, lão tử đích xác là sắc lang, nhưng lão tử nhìn trộm cô lúc nào, nhiều lắm là nghe lén một chút thanh âm của cô, chẳng lẽ như vậy cũng là rình coi?
Cho nên, Tùy Qua giải thích:
- Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm...
Giang Điềm Điềm thanh thuần, đột nhiên trở nên như người đàn bà chanh chua, chỉ vào lỗ mũi Tùy Qua mắng:
- Anh nhất định là ký giả của tòa soạn thối tha nào đó? Đám người chó má các người chỗ nào cũng nhúng tay vào! Hừ, tôi cho anh biết, các ngươi đừng hòng làm bẩn danh tiếng ‘ ngọc nữ ’ của tôi. Mau giao điện thoại, máy ảnh ra đây. Nếu không, vệ sĩ của tôi sẽ lập tức tới đây, tôi không ngần ngại kêu hắn đánh gãy chân anh! Sau đó đóng cửa tòa soạn báo của các người!
- Này! Cô cũng quá ác độc đi? Đây là nhà vệ sinh công cộng, chẳng lẽ chỉ cho phép ngọc nữ tiểu tiện, không cho phép mãnh nam đi tiểu sao?
Tùy Qua không nhịn được trêu chọc một câu, hắn cảm thấy nhìn ngọc nữ biến thân thành người đàn bà chanh chua cũng rất thú vị.
- Anh. . . thật là vô lại!
Giang Điềm Điềm giẫm chân mắng, sau đó hét lên:
- Từ Long! Cố Vấn Đông! Hai người còn không qua đây bắn gãy chân chó của thằng điên này đi, còn nữa, đập nát cameras, điện thoại di động của hắn tôi cho tôi! Đập nát! Thật là tức chết, sau này không bao giờ ... đến nhà vệ sinh công cộng phòng thế này nữa, đã vô cùng bẩn, còn phải lo lắng bị rình trộm, vạn nhất hình tượng ngọc nữ của tôi bị phá hỏng . . Hai tên phế vật này, còn không mau ra đây!
Hai người mặc tây phục, đeo tai nghe cuống quít từ bên trên vọt xuống.
Chẳng qua, loại vệ sĩ mặc đồ tây, đeo caravat, đi giày da, vĩnh viễn chỉ trông đẹp mắt chứ không dùng được. Dùng để dọa người còn có thể, chứ rất ít có công dụng thật sự.
Tác giả :
Vô Trục