Y Tiên Thiểu
Chương 150: Mãi mãi không buông bỏ
- Thì ra là như vậy.
Đường Vũ Khê nói:
- Cậu không đưa bí phương cho hắn sao?
- Dĩ nhiên là không. Hắn nằm mơ đi!
Tùy Qua hừ nói.
- Đúng là không thể để những người rắp tâm bất lương nhận được bí phương. Dược thảo, vốn là để tế thế cứu người. Thuốc men cũng lấy cứu người là tôn chỉ, nhưng hiện tại công ty thuốc và bệnh viện đều xem người bệnh như cây rụng tiền, ra sức bóc lột. Một số bệnh nhân, vừa phải chịu đựng sự thống khổ do ốm đau mang đến cho thân thể, vừa phải gánh chịu tiền thuốc thang kếch xù cho gia đình, những người này. . . quả thực không bằng súc sinh!
Đường Vũ Khê căm hận nói.
- Tôi cũng dùng thuốc cao dán kiếm tiền...Cô không phải vòng vo tam quốc mắng tôi chứ?
Tùy Qua có chút lúng túng nói.
- Hừ, đám người lòng dạ hiểm độc đó so với cậu có là gì.
Đường Vũ Khê khẽ mỉm cười nói, lại nhớ lại tình cảnh ngày đó trên xe lửa:
- Nhưng, lần đầu tiên chúng ta chạm mặt, cậu cũng thật ghê tởm, một tờ thuốc dán lại dám bán cho tôi chín mươi chín đồng.
- Không phải chứ, còn ghi hận đến bây giờ sao?
Tâm tình Tùy Qua hơi có chút vui vẻ:
- Nói thật, tôi thu của cô chín mươi chín đồng, chính là muốn làm cô tức giận.
- Tại sao cậu lại đáng ghét như vậy?
Đường Vũ Khê nói.
- Bởi vì tôi muốn cho cô nhớ kỹ tôi.
Tùy Qua nói:
- Tôi từng nghe người ta nói, muốn một nữ nhân nhớ kỹ mình, nếu như không thể để lại cho nàng ấn tượng thật tốt, như vậy hãy lưu lại cho nàng ấn tượng vô cùng xấu.
- Ngụy biện!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng:
- Nhưng, thật sự có chút tác dụng, bởi vì lúc đó tôi xác thực rất nhớ cậu. Nhất là, ánh mắt gian tà của cậu!
- Ánh mắt gian tà?
Tùy Qua nói, đưa mắt nhìn Đường Vũ Khê:
- Cô chưa nhìn thấy ánh mắt nào thuần khiết, trong suốt, thiện lương như thế sao?
- Phi!
Đường Vũ Khê mắng:
- Cặp mắt sói lang của cậu, có cái gì thuần khiết, thiện lương chứ.
Đường Vũ Khê ý thức được không khí nói chuyện của hai người có chút mờ ám, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Tùy Qua, cho nên nói tránh đi:
- Đúng rồi, nghe nói hiện tại cậu đã có một công ty rồi?
- Làm sao cô biết?
Tùy Qua hỏi, hắn nhớ hình như chưa đề cập tới chuyện này với Đường Vũ Khê.
- Cậu không biết, ca ca và người nhà của tôi rất thích điều tra lai lịch của người khác, hi vọng cậu không để ý.
Đường Vũ Khê nói.
- Tôi dĩ nhiên không để ý.
Tùy Qua cười nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, anh vợ tương lai điều tra mình một chút, cũng không có gì. Cho dù con gái ở sơn thôn đi lấy chồng, trước khi về nhà chồng, cha mẹ cô dâu cũng sẽ khảo sát gia cảnh, nhân phẩm của con rể tương lai, chuyện này rất bình thường, không có gì phải để ý.
- Nhưng, thuốc dán của tôi bán ba mươi lăm đồng một tờ.
Tùy Qua có chút xấu hổ nói:
- Có phải là món lãi kếch sù hay không?
- Cậu xem đây là món lãi kếch sù?
Đường Vũ Khê thấy buồn cười nói:
- Sau khi công ty vận hành, phí tổn thuốc dán của cậu sợ rằng không chỉ có mấy đồng?
- Khoảng mười bảy mười tám đồng.
Tùy Qua nói. Sau khi công ty vận hành, cần tuyên truyền, cần nhân lực, cần nộp thuế, hậu cần... giá vốn dĩ nhiên sẽ tăng lên, đương nhiên không thể nào bán với giá chín đồng chín.
- Đó chính là lợi nhuận tăng gấp đôi.
Đường Vũ Khê nói:
- So với các loại thuốc men khác, lợi nhuận gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, cậu thật sự quá lương thiện. Huống chi, linh hiệu của thuốc cao dán, bán với giá một trăm đồng thật ra cũng không đắt lắm.
- Nghe cô nói như vậy, tôi an tâm.
Tùy Qua nói:
- Tôi cũng không muốn bị cô xem như thương nhân lòng dạ hiểm độc.
- Đồ ngốc, trong thị trường thuốc men, cậu đại khái được coi như người "lương thiện" nhất.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài:
- Đây cũng là một vũng nước đục, nói thật, tôi thật sự không hi vọng cậu tham gia vào. Tôi nghe ca ca nói, cái nghề này còn hắc ám hơn súng ống đạn được, ma túy.
- Nếu cô không thích, tôi sẽ không làm nữa.
Tùy Qua rất chân thành nói.
- Tôi không phải có ý tứ này.
Đường Vũ Khê nói:
- Tôi biết, trong lòng cậu đã có ý nghĩ của mình, hơn nữa đang từng bước áp dụng, đúng không? Thật ra, tôi cảm thấy lời tổ huấn nhà cậu rất có đạo lý: "Gặp dân bán giá dân, gặp quan bán giá quan. Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ". Dùng thuốc men kiếm tiền thật ra cũng rất tốt, nhưng phải kiếm tiền lương thiện.
- Quân tử ái tài, đạo lý này dĩ nhiên tôi biết.
Tùy Qua nói:
- Thật ra, lúc trước tôi có lẽ đã phát ra hào ngôn trước mặt Hứa lão, để cho người trong thiên hạ đều được khám bệnh, hiện tại nhớ tới hình như có chút cuồng vọng. Ngành dược phẩm này, quả nhiên nước rất sâu.
- Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn từ bỏ?
Đường Vũ Khê hỏi, trong giọng nói hơi có chút cảm thấy đáng tiếc.
- Từ bỏ?
Tùy Qua cười ha hả, ánh mắt nhìn thẳng Đường Vũ Khê:
- Bất luận là chuyện hay là người, chỉ cần tôi muốn nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ! Đừng quên, cô cũng từng nói, chỉ cần tôi có thể làm được, cô sẽ làm vợ tôi!
Lời này một câu hai ý nghĩa, như ẩn giấu ẩn ý, Đường Vũ Khê né tránh ánh mắt sáng quắc của Tùy Qua, có chút ngượng ngập nói:
- Đó là cậu tình nguyện mà thôi. thật ra, lý tưởng của cậu thật sự quá xa vời, có vẻ không thực tế. Đừng thấy hiện tại quốc gia giàu có, nhưng chỗ nào cũng có những người bị bệnh, vẫn không chi trả nổi tiền thuốc thang kếch xù, cho dù quốc gia đã tiến hành thay đổi ngành y dược nhiều năm, cuối cùng vẫn không cách nào giải quyết hoàn toàn được vấn đề khó khăn này.
- Chỉ có người không muốn giải quyết vấn đề, chứ không có vấn đề không giải quyết được.
Tùy Qua nói:
- Nhớ năm đó, khi mới vừa dựng nước, các quốc gia tây phương đều xem thường Trung Quốc, cho rằng Trung Quốc thậm chí không thể giải quyết vấn đề cơm ăn cho mấy tỉ người. Nhưng những nhà khoa học tiền bối, giống như ông ngoại cô, không phải đã chống chọi với áp lực, giải quyết được vấn đề khó khăn rất lớn này sao? Nếu tiền nhân có thể giải quyết từng bước vấn đề khó khăn, vì sao chúng ta không thể?
Nói tới những khoa học gia tiền bối như Hứa Hành Sơn, Tùy Qua luôn bội phục tự đáy lòng. Các nhà khoa học này, đã cống hiến hết sức mình cho quốc gia, cho nhân dân, vượt qua rất nhiều chính khách luôn quảng cáo mình là vĩ nhân.
Đường Vũ Khê nghe Tùy Qua nói như thế, cũng không dội nước lã lên người Tùy Qua nữa, ngược lại còn hiến kế cho Tùy Qua :
- Cậu có quyết tâm lớn như vậy, đương nhiên rất tốt. Thật ra tôi đã cẩn thận suy nghĩ những lời Diên Vân đại sư nói lần trước, tôi cũng cảm thấy có chút đạo lý .
- Tỷ như?
Tùy Qua hỏi.
- Tỷ như hắn nhắc tới sổ ghi chép công đức của Thiếu Lâm tự.
Đường Vũ Khê nói:
- Tôi cảm thấy thứ này rất thú vị. Những người trong sổ ghi chép công đức, tôi đoán đều là những người rất giàu có, Thiếu Lâm tự chính vì muốn chiêu mộ những người này, cho nên những năm gần đây mới phát triển mạnh như vậy. Những người này, có được an toàn, sức khỏe từ Thiếu Lâm tự, đương nhiên cũng sẽ giao ra số lượng lớn kim tiền. Nếu cậu cũng có thể thu nạp được nhóm người như vậy, sau này muốn làm chuyện gì, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều .
Đường Vũ Khê nói:
- Cậu không đưa bí phương cho hắn sao?
- Dĩ nhiên là không. Hắn nằm mơ đi!
Tùy Qua hừ nói.
- Đúng là không thể để những người rắp tâm bất lương nhận được bí phương. Dược thảo, vốn là để tế thế cứu người. Thuốc men cũng lấy cứu người là tôn chỉ, nhưng hiện tại công ty thuốc và bệnh viện đều xem người bệnh như cây rụng tiền, ra sức bóc lột. Một số bệnh nhân, vừa phải chịu đựng sự thống khổ do ốm đau mang đến cho thân thể, vừa phải gánh chịu tiền thuốc thang kếch xù cho gia đình, những người này. . . quả thực không bằng súc sinh!
Đường Vũ Khê căm hận nói.
- Tôi cũng dùng thuốc cao dán kiếm tiền...Cô không phải vòng vo tam quốc mắng tôi chứ?
Tùy Qua có chút lúng túng nói.
- Hừ, đám người lòng dạ hiểm độc đó so với cậu có là gì.
Đường Vũ Khê khẽ mỉm cười nói, lại nhớ lại tình cảnh ngày đó trên xe lửa:
- Nhưng, lần đầu tiên chúng ta chạm mặt, cậu cũng thật ghê tởm, một tờ thuốc dán lại dám bán cho tôi chín mươi chín đồng.
- Không phải chứ, còn ghi hận đến bây giờ sao?
Tâm tình Tùy Qua hơi có chút vui vẻ:
- Nói thật, tôi thu của cô chín mươi chín đồng, chính là muốn làm cô tức giận.
- Tại sao cậu lại đáng ghét như vậy?
Đường Vũ Khê nói.
- Bởi vì tôi muốn cho cô nhớ kỹ tôi.
Tùy Qua nói:
- Tôi từng nghe người ta nói, muốn một nữ nhân nhớ kỹ mình, nếu như không thể để lại cho nàng ấn tượng thật tốt, như vậy hãy lưu lại cho nàng ấn tượng vô cùng xấu.
- Ngụy biện!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng:
- Nhưng, thật sự có chút tác dụng, bởi vì lúc đó tôi xác thực rất nhớ cậu. Nhất là, ánh mắt gian tà của cậu!
- Ánh mắt gian tà?
Tùy Qua nói, đưa mắt nhìn Đường Vũ Khê:
- Cô chưa nhìn thấy ánh mắt nào thuần khiết, trong suốt, thiện lương như thế sao?
- Phi!
Đường Vũ Khê mắng:
- Cặp mắt sói lang của cậu, có cái gì thuần khiết, thiện lương chứ.
Đường Vũ Khê ý thức được không khí nói chuyện của hai người có chút mờ ám, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với Tùy Qua, cho nên nói tránh đi:
- Đúng rồi, nghe nói hiện tại cậu đã có một công ty rồi?
- Làm sao cô biết?
Tùy Qua hỏi, hắn nhớ hình như chưa đề cập tới chuyện này với Đường Vũ Khê.
- Cậu không biết, ca ca và người nhà của tôi rất thích điều tra lai lịch của người khác, hi vọng cậu không để ý.
Đường Vũ Khê nói.
- Tôi dĩ nhiên không để ý.
Tùy Qua cười nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, anh vợ tương lai điều tra mình một chút, cũng không có gì. Cho dù con gái ở sơn thôn đi lấy chồng, trước khi về nhà chồng, cha mẹ cô dâu cũng sẽ khảo sát gia cảnh, nhân phẩm của con rể tương lai, chuyện này rất bình thường, không có gì phải để ý.
- Nhưng, thuốc dán của tôi bán ba mươi lăm đồng một tờ.
Tùy Qua có chút xấu hổ nói:
- Có phải là món lãi kếch sù hay không?
- Cậu xem đây là món lãi kếch sù?
Đường Vũ Khê thấy buồn cười nói:
- Sau khi công ty vận hành, phí tổn thuốc dán của cậu sợ rằng không chỉ có mấy đồng?
- Khoảng mười bảy mười tám đồng.
Tùy Qua nói. Sau khi công ty vận hành, cần tuyên truyền, cần nhân lực, cần nộp thuế, hậu cần... giá vốn dĩ nhiên sẽ tăng lên, đương nhiên không thể nào bán với giá chín đồng chín.
- Đó chính là lợi nhuận tăng gấp đôi.
Đường Vũ Khê nói:
- So với các loại thuốc men khác, lợi nhuận gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, cậu thật sự quá lương thiện. Huống chi, linh hiệu của thuốc cao dán, bán với giá một trăm đồng thật ra cũng không đắt lắm.
- Nghe cô nói như vậy, tôi an tâm.
Tùy Qua nói:
- Tôi cũng không muốn bị cô xem như thương nhân lòng dạ hiểm độc.
- Đồ ngốc, trong thị trường thuốc men, cậu đại khái được coi như người "lương thiện" nhất.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài:
- Đây cũng là một vũng nước đục, nói thật, tôi thật sự không hi vọng cậu tham gia vào. Tôi nghe ca ca nói, cái nghề này còn hắc ám hơn súng ống đạn được, ma túy.
- Nếu cô không thích, tôi sẽ không làm nữa.
Tùy Qua rất chân thành nói.
- Tôi không phải có ý tứ này.
Đường Vũ Khê nói:
- Tôi biết, trong lòng cậu đã có ý nghĩ của mình, hơn nữa đang từng bước áp dụng, đúng không? Thật ra, tôi cảm thấy lời tổ huấn nhà cậu rất có đạo lý: "Gặp dân bán giá dân, gặp quan bán giá quan. Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ". Dùng thuốc men kiếm tiền thật ra cũng rất tốt, nhưng phải kiếm tiền lương thiện.
- Quân tử ái tài, đạo lý này dĩ nhiên tôi biết.
Tùy Qua nói:
- Thật ra, lúc trước tôi có lẽ đã phát ra hào ngôn trước mặt Hứa lão, để cho người trong thiên hạ đều được khám bệnh, hiện tại nhớ tới hình như có chút cuồng vọng. Ngành dược phẩm này, quả nhiên nước rất sâu.
- Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn từ bỏ?
Đường Vũ Khê hỏi, trong giọng nói hơi có chút cảm thấy đáng tiếc.
- Từ bỏ?
Tùy Qua cười ha hả, ánh mắt nhìn thẳng Đường Vũ Khê:
- Bất luận là chuyện hay là người, chỉ cần tôi muốn nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ! Đừng quên, cô cũng từng nói, chỉ cần tôi có thể làm được, cô sẽ làm vợ tôi!
Lời này một câu hai ý nghĩa, như ẩn giấu ẩn ý, Đường Vũ Khê né tránh ánh mắt sáng quắc của Tùy Qua, có chút ngượng ngập nói:
- Đó là cậu tình nguyện mà thôi. thật ra, lý tưởng của cậu thật sự quá xa vời, có vẻ không thực tế. Đừng thấy hiện tại quốc gia giàu có, nhưng chỗ nào cũng có những người bị bệnh, vẫn không chi trả nổi tiền thuốc thang kếch xù, cho dù quốc gia đã tiến hành thay đổi ngành y dược nhiều năm, cuối cùng vẫn không cách nào giải quyết hoàn toàn được vấn đề khó khăn này.
- Chỉ có người không muốn giải quyết vấn đề, chứ không có vấn đề không giải quyết được.
Tùy Qua nói:
- Nhớ năm đó, khi mới vừa dựng nước, các quốc gia tây phương đều xem thường Trung Quốc, cho rằng Trung Quốc thậm chí không thể giải quyết vấn đề cơm ăn cho mấy tỉ người. Nhưng những nhà khoa học tiền bối, giống như ông ngoại cô, không phải đã chống chọi với áp lực, giải quyết được vấn đề khó khăn rất lớn này sao? Nếu tiền nhân có thể giải quyết từng bước vấn đề khó khăn, vì sao chúng ta không thể?
Nói tới những khoa học gia tiền bối như Hứa Hành Sơn, Tùy Qua luôn bội phục tự đáy lòng. Các nhà khoa học này, đã cống hiến hết sức mình cho quốc gia, cho nhân dân, vượt qua rất nhiều chính khách luôn quảng cáo mình là vĩ nhân.
Đường Vũ Khê nghe Tùy Qua nói như thế, cũng không dội nước lã lên người Tùy Qua nữa, ngược lại còn hiến kế cho Tùy Qua :
- Cậu có quyết tâm lớn như vậy, đương nhiên rất tốt. Thật ra tôi đã cẩn thận suy nghĩ những lời Diên Vân đại sư nói lần trước, tôi cũng cảm thấy có chút đạo lý .
- Tỷ như?
Tùy Qua hỏi.
- Tỷ như hắn nhắc tới sổ ghi chép công đức của Thiếu Lâm tự.
Đường Vũ Khê nói:
- Tôi cảm thấy thứ này rất thú vị. Những người trong sổ ghi chép công đức, tôi đoán đều là những người rất giàu có, Thiếu Lâm tự chính vì muốn chiêu mộ những người này, cho nên những năm gần đây mới phát triển mạnh như vậy. Những người này, có được an toàn, sức khỏe từ Thiếu Lâm tự, đương nhiên cũng sẽ giao ra số lượng lớn kim tiền. Nếu cậu cũng có thể thu nạp được nhóm người như vậy, sau này muốn làm chuyện gì, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều .
Tác giả :
Vô Trục