Y Thủ Che Thiên
Quyển 2 - Chương 68: Hành trình trở về
Nghe Hồng dược sư nói, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu: “Vậy nghe theo ngài.” Đối với chuyện của Nguyễn gia, nàng đã không còn hứng thú, hơn nữa nàng cũng hy vọng có thể nghiên cứu thảo luận y thuật cùng Hồng dược sư.
Thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng, Hồng dược sư cũng cười gật đầu, để cho đám người Mộ Chỉ Ly đi trước, mình cũng rời đi theo sau bọn họ.
“Hồng dược sư, chuyện này, này. . .” Gia chủ Nguyễn gia nhìn hành động của bọn họ, vội mở miệng nói, nhưng bây giờ hắn cũng không nói ra được cái gì.
Hồng dược sư quay đầu lại hướng về phía người Nguyễn gia hừ lạnh một tiếng, cũng không có quay người lại mà rời đi luôn cùng đám người Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với những chuyện Nguyễn gia làm, căn bản cũng lười khách sáo với họ.
Tính cách của hắn chính là như thế, vốn không thèm để ý đến sắc mặt người khác, huống chi lấy thân phận của hắn ở Thiên Thăng quốc này, chỉ có hắn cho người khác nhìn sắc mặt thôi, hơn nữa, hắn cũng là một lão nhân cực kỳ tùy ý, muốn sao thì làm vậy, không cần lo lắng đến bất kỳ chuyện gì khác.
Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười, từ trên người Hồng dược sư, nàng nhìn thấy bóng dáng của gia gia, hắn cũng là một người cố chấp, là một lão đầu chỉ làm theo những gì mình nghĩ, thỉnh thoảng còn giận dỗi với nàng, ở trong mắt nàng chính là một lão đầu cố chấp đáng yêu.
Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly rời đi, sắc mặt người Nguyễn gia trông giống như là màu gan heo, thái độ của Hồng dược sư rất rõ ràng, hành động của bọn họ hôm nay đã làm cho Hồng dược sư cảm thấy không thích. Nếu truyền đi ra ngoài, sợ là có không biết bao nhiêu gia tộc sẽ cười chê Nguyễn gia, ý mừng vì Nguyễn Ngọc Hành tiến vào năm người đứng đầu cũng phai nhạt mấy phần.
“Này, chuyện này làm sao lại có thể như vậy a!” Gia chủ Nguyễn gia bất đắc dĩ thở dài nói.
Khoảnh khắc Hồng dược sư xuất hiện, chuyện này cũng đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, bây giờ nhớ lại thái độ của bọn họ đối với đám người Mộ Chỉ Ly quả là có chút quá đáng, đổi lại là bọn họ sợ là thái độ còn cương quyết hơn cả đám người Mộ Chỉ Ly.
May mà Mộ Chỉ Ly không phát tiết bất mãn của nàng với Hồng dược sư, nếu không Hồng dược sư khẳng định sẽ đứng ở bên nàng, đến lúc đó Nguyễn gia bọn họ hoàn toàn đừng nghĩ đến có quan hệ gì với Hồng dược sư, nghĩ đến nhân phẩm của Mộ cô nương cực kỳ là không tệ rồi.
“Ngọc Hành, ngươi có biện pháp đem Mộ cô nương về lại một lần nữa hay không?” Nhìn bộ dạng hối hận của phụ thân mình, Nguyễn Tịch không khỏi quay sang hỏi nhi tử. Hiện tại, sợ là ở Nguyễn gia không có một người nào không hối hận.
Y thuật của Mộ cô nương kia không ngờ lại giỏi như vậy, nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh của Ngọc Hành, vốn là chuyện song hỷ lâm môn lại bị bọn họ biến thành như vậy.
Nguyễn Ngọc Hành sắc mặt xanh mét: “Các ngươi đã đem Mộ cô nương đuổi đi, ta làm sao còn có thể mời nàng về nữa! Tại sao các ngươi tình nguyện tin tưởng lời của Ngọc Thanh mà cũng không nguyện ý tin lời ta nói?” Không có chuyện gì làm hắn căm tức hơn chuyện ngày hôm nay, vốn là chứng bệnh của mình có thể chữa lành, mà còn có thể thông qua các phương thức khác để giao hảo cùng Mộ Chỉ Ly, mà bây giờ thì Mộ Chỉ Ly không trở mặt với hắn đã là tốt lắm rồi.
Nghe Nguyễn Ngọc Hành chỉ trích, trên mặt Nguyễn Tịch cũng lúng túng, chuyện này chính xác là bọn họ không đúng, nhưng toàn bộ cũng không thể trách bọn họ được, dù sao tuổi tác của Mộ cô nương thực sự rất có tính lừa gạt.
Lúc này mọi người mới nhớ tới đầu sỏ gây nên chuyện này, mỗi người đều đưa mắt sang nhìn Nguyễn Ngọc Thanh, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Nguyễn Ngọc Thanh khoát khoát tay, giải thích: “Ta cũng không nghĩ tới chuyện này lại như vậy.”
Gia chủ Nguyễn gia hiện tại quả thực là tức giận không có chỗ xả: “Ngươi trở về viện của mình kiểm điểm lại cho tốt đi, không có sự cho phép của ta không được phép ra khỏi viện.!” Hắn vừa nhìn thấy Nguyễn Ngọc Thanh liền nhớ tới chuyện mình làm cho Mộ cô nương cùng Hồng dược sư hai vị quý nhân tức giận mà rời đi!
Bọn họ mặc dù không tin tưởng y thuật của Mộ cô nương, nhưng cũng không đến nỗi nói lời khó nghe, nếu không phải là vì lời nói của Nguyễn Ngọc Thanh, thì mọi chuyện cũng không nghiêm trọng đến như thế.Xem ra Nguyễn Ngọc Thanh ít nhất mấy tháng không thể ra khỏi cửa rồi, song lúc này Nguyễn Ngọc Thanh một chút tức giận cũng không có, yên lặng gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, sợ là ở chỗ này thêm một lúc thì hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Tinh thần của người Nguyễn gia lúc này cũng có chút đi xuống, nụ cười trên mặt giờ này cũng đã biến mất không còn nữa. . . . . . . . . .
Đoàn người Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đi theo Hồng dược sư đến chỗ ở của hắn, khác với Nguyễn gia, chỗ ở của Hồng dược sư cũng không phải là nơi náo nhiệt trong thành, mà là một nơi khá xa, có điều lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy nơi này cũng gật đầu, hoàn cảnh thanh tịnh như thế này dường như khá là thích hợp.“Ta có lúc sẽ ở thành Bạch Hồng, cho nên ở nơi này có một chỗ ở.” Hồng dược sư cười giới thiệu.
Nghe vậy, mọi người cũng gật đầu, đối với thân phận của Hồng dược sư mà nói, ở một địa phương khác có một chỗ ở cũng là bình thường, có điều phủ đệ này cũng không lớn như Nguyễn gia, nhưng cũng là không tệ rồi, thậm chí hoàn cảnh còn tốt hơn so với Nguyễn gia.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên hít hà mùi vị trong không khí: “Chỗ này của Hồng dược sư có trồng dược liệu?” Nàng đối với mùi vị của dược liệu là mẫn cảm nhất, thời điểm tiến vào nơi này, nàng có thể ngửi thấy mùi vị dược liệu.
Hồng dược sư gật đầu, trong mắt còn có một tia tán thưởng: “Không sai, tại hậu viện ta trồng không ít dược liệu, nếu Mộ cô nương cảm thấy hứng thú có thể cùng ta đi xem một chút.”
“Được.” Mộ Chỉ Ly cười đáp ứng, nàng đối với dược liệu cũng cảm thấy hứng thú thật lớn, cũng không phải là nàng muốn có, mà thân là một thầy thuốc thì luôn không nhịn được sự hấp dẫn này.
Đám người Mộ Vũ Hoài cũng không hiểu về dược liệu, cho nên Hồng dược sư liền để cho bọn hạ nhân dẫn bọn họ đi phòng khách nghỉ ngơi, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn bôn ba, hiện tại có thời gian buông lỏng nghỉ ngơi một chút cũng không tệ.
Hàn Như Liệt cũng không có kiên trì đi cùng Mộ Chỉ Ly, ở chỗ này hắn tin Mộ Chỉ Ly sẽ được an toàn, huống chi bọn họ cũng không ở xa, hoàn cảnh chung quanh hắn đã điều tra xong, không có nguy hiểm. Cộng thêm Hồng dược sư kia cũng không tệ, hắn cũng yên tâm.
Bọn họ một già một trẻ muốn thảo luận y thuật, hắn là một người ngoài nghề đi vào rất không tiện, vì vậy liền đi phòng khách trước.
Mộ Chỉ Ly cùng Hồng dược sư đi tới hậu viện, khi thấy chừng hơn mười mẫu dược liệu ở hậu viện, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ tới ở nơi này lại trồng nhiều dược liệu như vậy, hơn nữa những dược liệu này cũng không phải là dược liệu bình thường, nói là giá trị liên thành cũng không quá đáng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly trên mặt Hồng dược sư lộ ra vẻ rất chi là đắc ý, trông được những dược liệu này hắn đã tốn không ít tâm tư!
“Đây là thiên linh thảo”
“Đây là thủy trúc tía.”
“Đây là. . . . . . . . .” Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ rất hưng phấn, đi tới chỗ mỗi loại dược liệu lại nói tên của chúng. Có những loại dược liệu ở Thiên Huyền đại lục giống với của Trung Quốc, còn lại thì nhờ có Thiên Sát Cổ Giới mà nàng biết, tóm lại hiện tại chỉ cần là dược liệu mà nàng đã gặp thì nàng đều có thể nhận ra được.
Lúc này Mộ Chỉ Ly không còn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, mà giống như một nữ hài tử bình thường, đơn thuần và đơn giản. Bỏ xuống vẻ ngụy trang, chỉ có lúc đối diện với những dược thảo quen thuộc nhất nàng mới có thể lộ ra vẻ mặt như thế, đây là sự trong sáng ngây thơ của nàng trong quá khứ.
Hiển nhiên Hồng dược sư cũng cảm nhận được điểm này, hắn biết trên người Mộ Chỉ Ly nhất định có chuyện cũ, tuổi trẻ đạt được tới thành tựu như vậy há lại đơn giản? Sau lưng có bao nhiêu gian khổ có lẽ chỉ mình nàng biết, có điều từ thái độ của Mộ Chỉ Ly hắn cũng có thể nhìn ra là nàng yêu thích thảo dược, thích y thuật xuất phát từ chính nội tâm của nàng.
Trên mặt không khỏi có thêm một tia vui mừng, chỉ có người yêu y thuật từ chính nội tâm mới có thể học y thuật thật giỏi, chỉ điểm này đã đáng giá hắn kính trọng vài phần.
Hai người ở trong hậu viện thảo luận rất nhiều về vấn đề dược thảo, Hồng dược sư phát hiện chỉ cần hắn nói lên vấn đề Mộ Chỉ Ly đều có thể trả lời được, thậm chí còn có thể nói ra nhiều thứ ngay cả hắn cũng không biết, vốn hắn cũng không tin, nhưng sau khi nghiệm chứng hắn mới phát hiện những điều Mộ Chỉ Ly nói là thật.
Hai người hàn huyên tới khuya Mộ Chỉ Ly mới trở về phòng, Hàn Như Liệt vẫn ở trong phòng đợi nàng.
Thấy Mộ Chỉ Ly trở lại, sắc mặt Hàn Như Liệt mới hòa hoãn vài phần, hắn không ngờ hai người lại thảo luận tới tận bây giờ, đã qua mấy canh giờ, cũng may tinh thần lực của hắn vẫn cảm giác được bọn họ đang nghiên cứu thảo luận y thuật.
Nhìn thấy Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Ta đã trở về, vẫn luôn chờ ta a? Ta cùng Hồng dược sư nói chuyện quên mất thời gian, cho nên về muộn một chút.” Nàng cùng Hồng dược sư thảo luận rất nhiều, ở phương diện luyện đan Hồng dược sư đã cho nàng rất nhiều sáng kiến, những điều này là kinh nghiệm tích lũy từ nhiều năm trước, vô cùng trân quý.
Thậm chí những vấn đề khó hiểu mà Mộ Chỉ Ly gặp phải trong lúc luyện đan thường ngày, Hồng dược sư đều giải thích từng cái cho nàng, giống như thể hồ quán đính* (những thứ tinh túy) làm cho nàng hiểu thêm rất nhiều, đồng thời đối với luyện đan càng thêm hiểu biết.
Vốn là luyện chế từ tam phẩm đan dược tiến lên tứ phẩm đan dược rất là khó khăn, dù sao cũng là từ phàm phẩm thăng lên tiên phẩm, song Hồng dược sư lại giới thiệu cặn kẽ những điểm khác nhau của đan dược phàm phẩm và tiên phẩm, làm cho nàng có thêm hiểu biết trực quan, thật đúng là nghe vua nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm, nàng tin rằng ngày mình luyện chế được đan dược tứ phẩm sẽ không còn xa nữa.
Trừ việc đó, Hồng dược sư cũng thỉnh giáo nàng về châm cứu, dùng thái độ thỉnh giáo, chứ không phải là tư thái trưởng giả, chính vì vậy mà Mộ Chỉ Ly càng tôn kính hắn, đây có lẽ là một vị tiền bối tôn kính nhất mà mình biết.
Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly cũng không có giấu diếm, mà đem những kiến thức căn bản của châm cứu nói cho Hồng dược sư, Hồng dược sư vốn có thành tựu rất cao về y thuật, cho nên khi nàng nói hắn hiểu rất nhanh, nhớ tới dáng vẻ Hồng dược sư nghe mình giảng về phương pháp châm cứu xong, bộ dạng khiếp sợ kia làm cho nàng cảm thấy buồn cười.
Mộ Chỉ Ly còn vẽ bức họa kinh mạch cơ thể con người cho Hồng dược sư, bức họa kinh mạch cơ thể con người nàng đã sớm ghi nhớ trong lòng, cho nên vẽ bức tranh này cũng không có gì khó khăn, rất nhanh liền có thể vẽ xong.
Vốn là Hồng dược sư đã có thâm niên khi nhìn thấy bức tranh vẽ kinh mạch con người càng trở nên giống như một học sinh tiểu học, không ngừng hỏi Mộ Chỉ Ly về đặc điểm các huyệt vị, cùng với khi châm cứu thì có tác dụng gì. Mộ Chỉ Ly giảng giải từng thứ một, có điều thời gian ngắn ngủi, cho nên Mộ Chỉ Ly chỉ nói được một phần, song sau khi Hồng dược sư thấy được chỗ y thuật thần kỳ này, cho dù chỉ hiểu rõ được một góc của núi băng tựa như hạt gạo so với mặt trăng, thì hắn cũng cực kỳ thỏa mãn.
Cuối cùng nếu không phải là Mộ Chỉ Ly nhắc thời gian đã không còn sớm, có lẽ bọn họ có thể sẽ hàn huyên đến ngày mai. Theo suy nghĩ của Hồng dược sư hy vọng Mộ Chỉ Ly có thể ở chỗ này thêm một ít thời gian, có điều Mộ Chỉ Ly cũng phải đi về rồi, dù sao chuyện mình có được tên trong năm người đứng đầu sẽ nhanh chóng truyền về gia tộc, nếu nàng vẫn không trở về, vậy cũng không được tốt.
Thấy dáng vẻ tiếc nuối của Hồng dược sư, Mộ Chỉ Ly viết ra giấy hiệu quả của những huyệt vị trong cơ thể con người, cùng với một ít các phương pháp châm cứu, đến lúc rời khỏi Hoàng thành thì đưa cho hắn, lúc này Hồng dược sư mới thỏa mãn đáp ứng nàng rời đi.Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Hàn Như Liệt tràn đầy sủng nịch vuốt vuốt tóc Mộ Chỉ Ly: “Nàng cũng cần nghỉ ngơi cho tốt.” Tỷ thí lần này Mộ Chỉ Ly bị thương, mặc dù nàng đã trị liệu không còn gì đáng ngại, nhưng nghỉ ngơi thì vẫn tốt hơn.
Mộ Chỉ Ly biết điều gật đầu: “Ta biết, chàng cũng thế.”
Tối nay, Mộ Chỉ Ly cũng không tu luyện, mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi một đêm, tối nay nàng ngủ dường như đặc biệt ngon giấc. Hàn Như Liệt nằm ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Mộ Chỉ Ly khi ngủ, cũng không nỡ ngủ, có thể nhìn thấy Mộ Chỉ Ly là chuyện hạnh phúc nhất.
Ngày hôm sau, lúc Mộ Chỉ Ly mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú ở bên cạnh mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tối hôm qua lúc nàng nghỉ ngơi Hàn Như Liệt nói hắn một lúc sau sẽ rời đi, song vì mỏi mệt cộng thêm không có tâm tư phòng bị, nên nàng rất nhanh đã ngủ say, không ngờ tới cả một đêm hắn không có rời đi, còn ngủ ở bên cạnh mình.
Nhìn gương mặt tà mị như được đao gọt, trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi lộ ra một tia phiếm hồng, song tay nàng không khỏi xoa lên mặt Hàn Như Liệt, hôm nay hắn ngủ chân mày không có nhăn lại, mà lộ ra vẻ cực kỳ yên ổn.
Song, một khắc sau Mộ Chỉ Ly không khỏi kinh hô thành tiếng, bởi vì tay của Hàn Như Liệt đã nắm lấy tay nàng, thì ra Hàn Như Liệt không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Nương tử, nàng chiếm tiện nghi của vi phu, nhưng lại bị ta bắt được a!” Hàn Như Liệt nói đùa, có điều trong mắt cũng là nhu ý nồng đậm, loại cảm giác ấm áp này làm cho hắn cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
Nghe vậy, sắc hồng trên mặt Mộ Chỉ Ly lại càng thêm đậm, tay nhỏ bé cố gắng rút ra khỏi tay Hàn Như Liệt, nhưng Hàn Như Liệt vẫn nắm thật chặt, làm cho nàng chạy không thoát.
Hàn Như Liệt nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly như vậy, không khỏi bật cười: “Ha ha, nương tử, nàng chột dạ a!”
Nghe Hàn Như Liệt nói, Mộ Chỉ Ly cũng bĩu môi: “Ai bảo ngươi nằm bên cạnh ta. . . . . . . . .”
“Nếu như có thể, ta luôn muốn nằm bên cạnh nàng.” Hàn Như Liệt kéo bàn tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nếu có thể như lời nói, hắn thật lòng vẫn có thể tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ làm cho hạnh phúc kéo dài như thế.
Mộ Chỉ Ly vốn chuẩn bị phản bác, song nhìn thấy dáng vẻ mong mỏi của của Hàn Như Liệt, lời nói cũng bị nàng thu lại, tùy ý để cho Hàn Như Liệt nắm tay: “Chờ ta, ta nhất định từ chiến trường Thiên Huyền trở về!”
Nàng biết lý do Hàn Như Liệt cảm khái, chiến trường Thiên Huyền là nơi mà nàng phải đi, chỉ có đi nơi đó mới có thể thực hiện được mục tiêu của mình, thật ra thì trừ tìm kiếm mẫu thân, trị khỏi bệnh cho phụ thân, còn có một nguyên nhân, đó là làm cho mình trở nên cường đại, làm cho mình có đủ tư cách đứng bên cạnh hắn.
Nàng biết hắn ưu tú, cũng hiểu rõ là hắn không quan tâm, hắn không cần nhưng không có nghĩa là nàng cũng không cần, nàng không muốn trở thành người là lúc nào cũng cần Hàn Như Liệt bảo vệ, thậm chí sẽ trở thành người mang lại gánh nặng cho hắn, cho nên nàng nhất định phải làm như vậy!
“Biết rồi.” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm lên tiếng, lại nằm xuống, nhìn trần nhà mà trong mắt nàng toàn là những cảm xúc phức tạp.
“Được.” Hàn Như Liệt trả lời một cách kiên định.
Hôm nay bọn họ không tiếp tục ở lại thành Bạch Hồng mà về thẳng thành La Thiên, người Nguyễn gia cũng không xuất hiện, có lẽ bọn họ lo lắng Hồng dược sư tức giận, lúc này bọn hắn cũng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Nguyễn gia, nghĩ gì bọn họ cũng không cần biết.
Ba ngày sau, đoàn người đứng trước cổng thành của thành La Thiên, trên mặt Mộ Vũ Hoài cùng với Tô Dự đều lộ ra chút kích động, có lẽ là vì lần tham gia cuộc thi cả nước này lúc nào cũng gặp phải tử vong, cho nên khi về đến nhà cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không thấy, làm cho bọn họ rất là nhớ nhung.
Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly tiến vào thành La Thiên, chung quanh có rất nhiều người, so với lúc Nguyễn Ngọc Hành trở về thành Bạch Hồng còn muốn khoa trương hơn, dù sao thành Bạch Hồng là một chủ thành có người tiến vào trong năm người đứng đầu cũng không tính là quá mức ly kỳ, trước kia cũng đã từng có, nhưng thành La Thiên một thành trì nhỏ như vậy cũng có thể có.
Trừ Mộ Thiên Tĩnh, Mộ Chỉ Ly là người thứ hai của thành La Thiên đạt được thứ hạng trong cuộc thi cả nước từ trước đến nay, hơn nữa nàng lại là nữ nhân, chuyện này làm cho mọi người cực kỳ chú ý, lúc đám người Mộ Chỉ Ly chưa trở về bọn họ đã bắt đầu thảo luận chuyện này, hơn nữa lại còn sôi nổi hơn bất cứ chuyện nào trong quá khứ.
Danh tiếng của Mộ Chỉ Ly ở thành La Thiên vốn đã đủ lớn, nay đã hoàn toàn trở thành một nhân vật nổi tiếng nhất ở thành La Thiên, cho dù là người bán đồ ăn bình thường cũng biết tên Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly ở trong miệng bọn họ đã trở thành truyền thuyết thần kỳ, thậm chí còn không tự chủ được, Mộ Chỉ Ly đã trở thành sự kiêu ngạo của cả thành La Thiên, mỗi người khi ngắc tới Mộ Chỉ Ly là người thành La Thiên, trên mặt đều toát lên một tia tự hào, điều này làm cho bọn họ khi trao đổi với những thành trì khác, đều cảm thấy có mặt mũi thật lớn.“Mau nhìn xem! Mộ gia Tam tiểu thư đã trở lại!”
“Đúng vậy a, thật không nghĩ tới thực lực của Mộ gia Tam tiểu thư lại mạnh như vậy, ở trong cuộc thi cả nước lại đạt được thứ hạng, quả thực chính là thần tượng của ta!”
“Còn không phải sao, Mộ gia ở thành La Thiên này không thẹn là đệ nhất gia tộc rồi, nghe nói hôm qua phong thưởng của hoàng gia đã tới đây a! Thật là làm cho người ta hâm mộ. . . . . . . . . . . .”
Lúc này bọn họ đã quên mất Mộ gia Tam tiểu thư vốn là sỉ nhục của thành La Thiên trong miệng bọn họ, ở nơi này trong một khoảng thời gian thật ngắn từ sỉ nhục biến thành kiêu ngạo, mọi người là như vậy, sau khi nhìn thấy hào quang bao phủ trên người Mộ Chỉ Ly, đã quên mất Mộ Chỉ Ly trước kia là một người không thể chịu nổi.
Tô Dự nói với đám người Mộ Chỉ Ly một chút rồi liền trở về Tô gia, hắn cũng không có lý do gì để đi Mộ gia, huống chi người trong nhà còn đang chờ hắn.
Lúc đám người Mộ Chỉ Ly tiến về phía Mộ gia, từ rất xa đã nhìn thấy Mộ Kình Lệ cùng chư vị trưởng lão đang đứng ở cửa nghênh đón bọn họ trở về.
Thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng, Hồng dược sư cũng cười gật đầu, để cho đám người Mộ Chỉ Ly đi trước, mình cũng rời đi theo sau bọn họ.
“Hồng dược sư, chuyện này, này. . .” Gia chủ Nguyễn gia nhìn hành động của bọn họ, vội mở miệng nói, nhưng bây giờ hắn cũng không nói ra được cái gì.
Hồng dược sư quay đầu lại hướng về phía người Nguyễn gia hừ lạnh một tiếng, cũng không có quay người lại mà rời đi luôn cùng đám người Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn đối với những chuyện Nguyễn gia làm, căn bản cũng lười khách sáo với họ.
Tính cách của hắn chính là như thế, vốn không thèm để ý đến sắc mặt người khác, huống chi lấy thân phận của hắn ở Thiên Thăng quốc này, chỉ có hắn cho người khác nhìn sắc mặt thôi, hơn nữa, hắn cũng là một lão nhân cực kỳ tùy ý, muốn sao thì làm vậy, không cần lo lắng đến bất kỳ chuyện gì khác.
Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười, từ trên người Hồng dược sư, nàng nhìn thấy bóng dáng của gia gia, hắn cũng là một người cố chấp, là một lão đầu chỉ làm theo những gì mình nghĩ, thỉnh thoảng còn giận dỗi với nàng, ở trong mắt nàng chính là một lão đầu cố chấp đáng yêu.
Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly rời đi, sắc mặt người Nguyễn gia trông giống như là màu gan heo, thái độ của Hồng dược sư rất rõ ràng, hành động của bọn họ hôm nay đã làm cho Hồng dược sư cảm thấy không thích. Nếu truyền đi ra ngoài, sợ là có không biết bao nhiêu gia tộc sẽ cười chê Nguyễn gia, ý mừng vì Nguyễn Ngọc Hành tiến vào năm người đứng đầu cũng phai nhạt mấy phần.
“Này, chuyện này làm sao lại có thể như vậy a!” Gia chủ Nguyễn gia bất đắc dĩ thở dài nói.
Khoảnh khắc Hồng dược sư xuất hiện, chuyện này cũng đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, bây giờ nhớ lại thái độ của bọn họ đối với đám người Mộ Chỉ Ly quả là có chút quá đáng, đổi lại là bọn họ sợ là thái độ còn cương quyết hơn cả đám người Mộ Chỉ Ly.
May mà Mộ Chỉ Ly không phát tiết bất mãn của nàng với Hồng dược sư, nếu không Hồng dược sư khẳng định sẽ đứng ở bên nàng, đến lúc đó Nguyễn gia bọn họ hoàn toàn đừng nghĩ đến có quan hệ gì với Hồng dược sư, nghĩ đến nhân phẩm của Mộ cô nương cực kỳ là không tệ rồi.
“Ngọc Hành, ngươi có biện pháp đem Mộ cô nương về lại một lần nữa hay không?” Nhìn bộ dạng hối hận của phụ thân mình, Nguyễn Tịch không khỏi quay sang hỏi nhi tử. Hiện tại, sợ là ở Nguyễn gia không có một người nào không hối hận.
Y thuật của Mộ cô nương kia không ngờ lại giỏi như vậy, nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh của Ngọc Hành, vốn là chuyện song hỷ lâm môn lại bị bọn họ biến thành như vậy.
Nguyễn Ngọc Hành sắc mặt xanh mét: “Các ngươi đã đem Mộ cô nương đuổi đi, ta làm sao còn có thể mời nàng về nữa! Tại sao các ngươi tình nguyện tin tưởng lời của Ngọc Thanh mà cũng không nguyện ý tin lời ta nói?” Không có chuyện gì làm hắn căm tức hơn chuyện ngày hôm nay, vốn là chứng bệnh của mình có thể chữa lành, mà còn có thể thông qua các phương thức khác để giao hảo cùng Mộ Chỉ Ly, mà bây giờ thì Mộ Chỉ Ly không trở mặt với hắn đã là tốt lắm rồi.
Nghe Nguyễn Ngọc Hành chỉ trích, trên mặt Nguyễn Tịch cũng lúng túng, chuyện này chính xác là bọn họ không đúng, nhưng toàn bộ cũng không thể trách bọn họ được, dù sao tuổi tác của Mộ cô nương thực sự rất có tính lừa gạt.
Lúc này mọi người mới nhớ tới đầu sỏ gây nên chuyện này, mỗi người đều đưa mắt sang nhìn Nguyễn Ngọc Thanh, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Nguyễn Ngọc Thanh khoát khoát tay, giải thích: “Ta cũng không nghĩ tới chuyện này lại như vậy.”
Gia chủ Nguyễn gia hiện tại quả thực là tức giận không có chỗ xả: “Ngươi trở về viện của mình kiểm điểm lại cho tốt đi, không có sự cho phép của ta không được phép ra khỏi viện.!” Hắn vừa nhìn thấy Nguyễn Ngọc Thanh liền nhớ tới chuyện mình làm cho Mộ cô nương cùng Hồng dược sư hai vị quý nhân tức giận mà rời đi!
Bọn họ mặc dù không tin tưởng y thuật của Mộ cô nương, nhưng cũng không đến nỗi nói lời khó nghe, nếu không phải là vì lời nói của Nguyễn Ngọc Thanh, thì mọi chuyện cũng không nghiêm trọng đến như thế.Xem ra Nguyễn Ngọc Thanh ít nhất mấy tháng không thể ra khỏi cửa rồi, song lúc này Nguyễn Ngọc Thanh một chút tức giận cũng không có, yên lặng gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, sợ là ở chỗ này thêm một lúc thì hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Tinh thần của người Nguyễn gia lúc này cũng có chút đi xuống, nụ cười trên mặt giờ này cũng đã biến mất không còn nữa. . . . . . . . . .
Đoàn người Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đi theo Hồng dược sư đến chỗ ở của hắn, khác với Nguyễn gia, chỗ ở của Hồng dược sư cũng không phải là nơi náo nhiệt trong thành, mà là một nơi khá xa, có điều lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy nơi này cũng gật đầu, hoàn cảnh thanh tịnh như thế này dường như khá là thích hợp.“Ta có lúc sẽ ở thành Bạch Hồng, cho nên ở nơi này có một chỗ ở.” Hồng dược sư cười giới thiệu.
Nghe vậy, mọi người cũng gật đầu, đối với thân phận của Hồng dược sư mà nói, ở một địa phương khác có một chỗ ở cũng là bình thường, có điều phủ đệ này cũng không lớn như Nguyễn gia, nhưng cũng là không tệ rồi, thậm chí hoàn cảnh còn tốt hơn so với Nguyễn gia.
Mộ Chỉ Ly đột nhiên hít hà mùi vị trong không khí: “Chỗ này của Hồng dược sư có trồng dược liệu?” Nàng đối với mùi vị của dược liệu là mẫn cảm nhất, thời điểm tiến vào nơi này, nàng có thể ngửi thấy mùi vị dược liệu.
Hồng dược sư gật đầu, trong mắt còn có một tia tán thưởng: “Không sai, tại hậu viện ta trồng không ít dược liệu, nếu Mộ cô nương cảm thấy hứng thú có thể cùng ta đi xem một chút.”
“Được.” Mộ Chỉ Ly cười đáp ứng, nàng đối với dược liệu cũng cảm thấy hứng thú thật lớn, cũng không phải là nàng muốn có, mà thân là một thầy thuốc thì luôn không nhịn được sự hấp dẫn này.
Đám người Mộ Vũ Hoài cũng không hiểu về dược liệu, cho nên Hồng dược sư liền để cho bọn hạ nhân dẫn bọn họ đi phòng khách nghỉ ngơi, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn bôn ba, hiện tại có thời gian buông lỏng nghỉ ngơi một chút cũng không tệ.
Hàn Như Liệt cũng không có kiên trì đi cùng Mộ Chỉ Ly, ở chỗ này hắn tin Mộ Chỉ Ly sẽ được an toàn, huống chi bọn họ cũng không ở xa, hoàn cảnh chung quanh hắn đã điều tra xong, không có nguy hiểm. Cộng thêm Hồng dược sư kia cũng không tệ, hắn cũng yên tâm.
Bọn họ một già một trẻ muốn thảo luận y thuật, hắn là một người ngoài nghề đi vào rất không tiện, vì vậy liền đi phòng khách trước.
Mộ Chỉ Ly cùng Hồng dược sư đi tới hậu viện, khi thấy chừng hơn mười mẫu dược liệu ở hậu viện, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ tới ở nơi này lại trồng nhiều dược liệu như vậy, hơn nữa những dược liệu này cũng không phải là dược liệu bình thường, nói là giá trị liên thành cũng không quá đáng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly trên mặt Hồng dược sư lộ ra vẻ rất chi là đắc ý, trông được những dược liệu này hắn đã tốn không ít tâm tư!
“Đây là thiên linh thảo”
“Đây là thủy trúc tía.”
“Đây là. . . . . . . . .” Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ rất hưng phấn, đi tới chỗ mỗi loại dược liệu lại nói tên của chúng. Có những loại dược liệu ở Thiên Huyền đại lục giống với của Trung Quốc, còn lại thì nhờ có Thiên Sát Cổ Giới mà nàng biết, tóm lại hiện tại chỉ cần là dược liệu mà nàng đã gặp thì nàng đều có thể nhận ra được.
Lúc này Mộ Chỉ Ly không còn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, mà giống như một nữ hài tử bình thường, đơn thuần và đơn giản. Bỏ xuống vẻ ngụy trang, chỉ có lúc đối diện với những dược thảo quen thuộc nhất nàng mới có thể lộ ra vẻ mặt như thế, đây là sự trong sáng ngây thơ của nàng trong quá khứ.
Hiển nhiên Hồng dược sư cũng cảm nhận được điểm này, hắn biết trên người Mộ Chỉ Ly nhất định có chuyện cũ, tuổi trẻ đạt được tới thành tựu như vậy há lại đơn giản? Sau lưng có bao nhiêu gian khổ có lẽ chỉ mình nàng biết, có điều từ thái độ của Mộ Chỉ Ly hắn cũng có thể nhìn ra là nàng yêu thích thảo dược, thích y thuật xuất phát từ chính nội tâm của nàng.
Trên mặt không khỏi có thêm một tia vui mừng, chỉ có người yêu y thuật từ chính nội tâm mới có thể học y thuật thật giỏi, chỉ điểm này đã đáng giá hắn kính trọng vài phần.
Hai người ở trong hậu viện thảo luận rất nhiều về vấn đề dược thảo, Hồng dược sư phát hiện chỉ cần hắn nói lên vấn đề Mộ Chỉ Ly đều có thể trả lời được, thậm chí còn có thể nói ra nhiều thứ ngay cả hắn cũng không biết, vốn hắn cũng không tin, nhưng sau khi nghiệm chứng hắn mới phát hiện những điều Mộ Chỉ Ly nói là thật.
Hai người hàn huyên tới khuya Mộ Chỉ Ly mới trở về phòng, Hàn Như Liệt vẫn ở trong phòng đợi nàng.
Thấy Mộ Chỉ Ly trở lại, sắc mặt Hàn Như Liệt mới hòa hoãn vài phần, hắn không ngờ hai người lại thảo luận tới tận bây giờ, đã qua mấy canh giờ, cũng may tinh thần lực của hắn vẫn cảm giác được bọn họ đang nghiên cứu thảo luận y thuật.
Nhìn thấy Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Ta đã trở về, vẫn luôn chờ ta a? Ta cùng Hồng dược sư nói chuyện quên mất thời gian, cho nên về muộn một chút.” Nàng cùng Hồng dược sư thảo luận rất nhiều, ở phương diện luyện đan Hồng dược sư đã cho nàng rất nhiều sáng kiến, những điều này là kinh nghiệm tích lũy từ nhiều năm trước, vô cùng trân quý.
Thậm chí những vấn đề khó hiểu mà Mộ Chỉ Ly gặp phải trong lúc luyện đan thường ngày, Hồng dược sư đều giải thích từng cái cho nàng, giống như thể hồ quán đính* (những thứ tinh túy) làm cho nàng hiểu thêm rất nhiều, đồng thời đối với luyện đan càng thêm hiểu biết.
Vốn là luyện chế từ tam phẩm đan dược tiến lên tứ phẩm đan dược rất là khó khăn, dù sao cũng là từ phàm phẩm thăng lên tiên phẩm, song Hồng dược sư lại giới thiệu cặn kẽ những điểm khác nhau của đan dược phàm phẩm và tiên phẩm, làm cho nàng có thêm hiểu biết trực quan, thật đúng là nghe vua nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm, nàng tin rằng ngày mình luyện chế được đan dược tứ phẩm sẽ không còn xa nữa.
Trừ việc đó, Hồng dược sư cũng thỉnh giáo nàng về châm cứu, dùng thái độ thỉnh giáo, chứ không phải là tư thái trưởng giả, chính vì vậy mà Mộ Chỉ Ly càng tôn kính hắn, đây có lẽ là một vị tiền bối tôn kính nhất mà mình biết.
Đối với chuyện này, Mộ Chỉ Ly cũng không có giấu diếm, mà đem những kiến thức căn bản của châm cứu nói cho Hồng dược sư, Hồng dược sư vốn có thành tựu rất cao về y thuật, cho nên khi nàng nói hắn hiểu rất nhanh, nhớ tới dáng vẻ Hồng dược sư nghe mình giảng về phương pháp châm cứu xong, bộ dạng khiếp sợ kia làm cho nàng cảm thấy buồn cười.
Mộ Chỉ Ly còn vẽ bức họa kinh mạch cơ thể con người cho Hồng dược sư, bức họa kinh mạch cơ thể con người nàng đã sớm ghi nhớ trong lòng, cho nên vẽ bức tranh này cũng không có gì khó khăn, rất nhanh liền có thể vẽ xong.
Vốn là Hồng dược sư đã có thâm niên khi nhìn thấy bức tranh vẽ kinh mạch con người càng trở nên giống như một học sinh tiểu học, không ngừng hỏi Mộ Chỉ Ly về đặc điểm các huyệt vị, cùng với khi châm cứu thì có tác dụng gì. Mộ Chỉ Ly giảng giải từng thứ một, có điều thời gian ngắn ngủi, cho nên Mộ Chỉ Ly chỉ nói được một phần, song sau khi Hồng dược sư thấy được chỗ y thuật thần kỳ này, cho dù chỉ hiểu rõ được một góc của núi băng tựa như hạt gạo so với mặt trăng, thì hắn cũng cực kỳ thỏa mãn.
Cuối cùng nếu không phải là Mộ Chỉ Ly nhắc thời gian đã không còn sớm, có lẽ bọn họ có thể sẽ hàn huyên đến ngày mai. Theo suy nghĩ của Hồng dược sư hy vọng Mộ Chỉ Ly có thể ở chỗ này thêm một ít thời gian, có điều Mộ Chỉ Ly cũng phải đi về rồi, dù sao chuyện mình có được tên trong năm người đứng đầu sẽ nhanh chóng truyền về gia tộc, nếu nàng vẫn không trở về, vậy cũng không được tốt.
Thấy dáng vẻ tiếc nuối của Hồng dược sư, Mộ Chỉ Ly viết ra giấy hiệu quả của những huyệt vị trong cơ thể con người, cùng với một ít các phương pháp châm cứu, đến lúc rời khỏi Hoàng thành thì đưa cho hắn, lúc này Hồng dược sư mới thỏa mãn đáp ứng nàng rời đi.Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Hàn Như Liệt tràn đầy sủng nịch vuốt vuốt tóc Mộ Chỉ Ly: “Nàng cũng cần nghỉ ngơi cho tốt.” Tỷ thí lần này Mộ Chỉ Ly bị thương, mặc dù nàng đã trị liệu không còn gì đáng ngại, nhưng nghỉ ngơi thì vẫn tốt hơn.
Mộ Chỉ Ly biết điều gật đầu: “Ta biết, chàng cũng thế.”
Tối nay, Mộ Chỉ Ly cũng không tu luyện, mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi một đêm, tối nay nàng ngủ dường như đặc biệt ngon giấc. Hàn Như Liệt nằm ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Mộ Chỉ Ly khi ngủ, cũng không nỡ ngủ, có thể nhìn thấy Mộ Chỉ Ly là chuyện hạnh phúc nhất.
Ngày hôm sau, lúc Mộ Chỉ Ly mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú ở bên cạnh mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tối hôm qua lúc nàng nghỉ ngơi Hàn Như Liệt nói hắn một lúc sau sẽ rời đi, song vì mỏi mệt cộng thêm không có tâm tư phòng bị, nên nàng rất nhanh đã ngủ say, không ngờ tới cả một đêm hắn không có rời đi, còn ngủ ở bên cạnh mình.
Nhìn gương mặt tà mị như được đao gọt, trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi lộ ra một tia phiếm hồng, song tay nàng không khỏi xoa lên mặt Hàn Như Liệt, hôm nay hắn ngủ chân mày không có nhăn lại, mà lộ ra vẻ cực kỳ yên ổn.
Song, một khắc sau Mộ Chỉ Ly không khỏi kinh hô thành tiếng, bởi vì tay của Hàn Như Liệt đã nắm lấy tay nàng, thì ra Hàn Như Liệt không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
“Nương tử, nàng chiếm tiện nghi của vi phu, nhưng lại bị ta bắt được a!” Hàn Như Liệt nói đùa, có điều trong mắt cũng là nhu ý nồng đậm, loại cảm giác ấm áp này làm cho hắn cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
Nghe vậy, sắc hồng trên mặt Mộ Chỉ Ly lại càng thêm đậm, tay nhỏ bé cố gắng rút ra khỏi tay Hàn Như Liệt, nhưng Hàn Như Liệt vẫn nắm thật chặt, làm cho nàng chạy không thoát.
Hàn Như Liệt nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly như vậy, không khỏi bật cười: “Ha ha, nương tử, nàng chột dạ a!”
Nghe Hàn Như Liệt nói, Mộ Chỉ Ly cũng bĩu môi: “Ai bảo ngươi nằm bên cạnh ta. . . . . . . . .”
“Nếu như có thể, ta luôn muốn nằm bên cạnh nàng.” Hàn Như Liệt kéo bàn tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nếu có thể như lời nói, hắn thật lòng vẫn có thể tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ làm cho hạnh phúc kéo dài như thế.
Mộ Chỉ Ly vốn chuẩn bị phản bác, song nhìn thấy dáng vẻ mong mỏi của của Hàn Như Liệt, lời nói cũng bị nàng thu lại, tùy ý để cho Hàn Như Liệt nắm tay: “Chờ ta, ta nhất định từ chiến trường Thiên Huyền trở về!”
Nàng biết lý do Hàn Như Liệt cảm khái, chiến trường Thiên Huyền là nơi mà nàng phải đi, chỉ có đi nơi đó mới có thể thực hiện được mục tiêu của mình, thật ra thì trừ tìm kiếm mẫu thân, trị khỏi bệnh cho phụ thân, còn có một nguyên nhân, đó là làm cho mình trở nên cường đại, làm cho mình có đủ tư cách đứng bên cạnh hắn.
Nàng biết hắn ưu tú, cũng hiểu rõ là hắn không quan tâm, hắn không cần nhưng không có nghĩa là nàng cũng không cần, nàng không muốn trở thành người là lúc nào cũng cần Hàn Như Liệt bảo vệ, thậm chí sẽ trở thành người mang lại gánh nặng cho hắn, cho nên nàng nhất định phải làm như vậy!
“Biết rồi.” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm lên tiếng, lại nằm xuống, nhìn trần nhà mà trong mắt nàng toàn là những cảm xúc phức tạp.
“Được.” Hàn Như Liệt trả lời một cách kiên định.
Hôm nay bọn họ không tiếp tục ở lại thành Bạch Hồng mà về thẳng thành La Thiên, người Nguyễn gia cũng không xuất hiện, có lẽ bọn họ lo lắng Hồng dược sư tức giận, lúc này bọn hắn cũng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Nguyễn gia, nghĩ gì bọn họ cũng không cần biết.
Ba ngày sau, đoàn người đứng trước cổng thành của thành La Thiên, trên mặt Mộ Vũ Hoài cùng với Tô Dự đều lộ ra chút kích động, có lẽ là vì lần tham gia cuộc thi cả nước này lúc nào cũng gặp phải tử vong, cho nên khi về đến nhà cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không thấy, làm cho bọn họ rất là nhớ nhung.
Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly tiến vào thành La Thiên, chung quanh có rất nhiều người, so với lúc Nguyễn Ngọc Hành trở về thành Bạch Hồng còn muốn khoa trương hơn, dù sao thành Bạch Hồng là một chủ thành có người tiến vào trong năm người đứng đầu cũng không tính là quá mức ly kỳ, trước kia cũng đã từng có, nhưng thành La Thiên một thành trì nhỏ như vậy cũng có thể có.
Trừ Mộ Thiên Tĩnh, Mộ Chỉ Ly là người thứ hai của thành La Thiên đạt được thứ hạng trong cuộc thi cả nước từ trước đến nay, hơn nữa nàng lại là nữ nhân, chuyện này làm cho mọi người cực kỳ chú ý, lúc đám người Mộ Chỉ Ly chưa trở về bọn họ đã bắt đầu thảo luận chuyện này, hơn nữa lại còn sôi nổi hơn bất cứ chuyện nào trong quá khứ.
Danh tiếng của Mộ Chỉ Ly ở thành La Thiên vốn đã đủ lớn, nay đã hoàn toàn trở thành một nhân vật nổi tiếng nhất ở thành La Thiên, cho dù là người bán đồ ăn bình thường cũng biết tên Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly ở trong miệng bọn họ đã trở thành truyền thuyết thần kỳ, thậm chí còn không tự chủ được, Mộ Chỉ Ly đã trở thành sự kiêu ngạo của cả thành La Thiên, mỗi người khi ngắc tới Mộ Chỉ Ly là người thành La Thiên, trên mặt đều toát lên một tia tự hào, điều này làm cho bọn họ khi trao đổi với những thành trì khác, đều cảm thấy có mặt mũi thật lớn.“Mau nhìn xem! Mộ gia Tam tiểu thư đã trở lại!”
“Đúng vậy a, thật không nghĩ tới thực lực của Mộ gia Tam tiểu thư lại mạnh như vậy, ở trong cuộc thi cả nước lại đạt được thứ hạng, quả thực chính là thần tượng của ta!”
“Còn không phải sao, Mộ gia ở thành La Thiên này không thẹn là đệ nhất gia tộc rồi, nghe nói hôm qua phong thưởng của hoàng gia đã tới đây a! Thật là làm cho người ta hâm mộ. . . . . . . . . . . .”
Lúc này bọn họ đã quên mất Mộ gia Tam tiểu thư vốn là sỉ nhục của thành La Thiên trong miệng bọn họ, ở nơi này trong một khoảng thời gian thật ngắn từ sỉ nhục biến thành kiêu ngạo, mọi người là như vậy, sau khi nhìn thấy hào quang bao phủ trên người Mộ Chỉ Ly, đã quên mất Mộ Chỉ Ly trước kia là một người không thể chịu nổi.
Tô Dự nói với đám người Mộ Chỉ Ly một chút rồi liền trở về Tô gia, hắn cũng không có lý do gì để đi Mộ gia, huống chi người trong nhà còn đang chờ hắn.
Lúc đám người Mộ Chỉ Ly tiến về phía Mộ gia, từ rất xa đã nhìn thấy Mộ Kình Lệ cùng chư vị trưởng lão đang đứng ở cửa nghênh đón bọn họ trở về.
Tác giả :
Mộ Anh Lạc