Y Thống Giang Sơn
Chương 95: Qua sông (hạ)
Chương 40: Qua sông (hạ)
Mấy người đang chuẩn bị đi về phía thượng nguồn thì nghe thấy ông cụ kia nói: “Thật tiếc, tháng trước trên thượng nguồn liên tục mưa to, lũ quét bộc phát đã làm gãy cầu. Nếu các người muốn qua sông thì phải đi thẳng về phía hạ du dọc theo sông Thông Tế, đi khoảng bảy mươi dặm, ở đó có cây cầu Vĩnh Tế.”
Hồ Tiểu Thiên nghe xong thì nụ cười trên mặt hắn lập tức đanh lại. Có nhầm không chứ? Ông cụ này không phải là cố ý trêu đùa bọn hắn đấy chứ? Cầu đã gãy thì sao lại còn nói ra? Phía hạ du có cầu nhưng phải đi tận bảy mươi dặm, chẳng phải là bọn hắn lại phải đợi thêm một ngày nữa sao?
Mộ Dung Phi Yên đứng bên cạnh cười nói: “Lão gia tử, ông có thể đưa chúng tôi qua sông được không? Hết bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng được.”
Ông lão lắc đầu: “Lão phu đánh cá để mưu sinh, ta không chở người qua sông kiếm tiền.”
Lương Đại Tráng liền nói: “Lão già, người biết thiếu gia nhà chúng ta là ai…” Lời còn chưa nói xong gã đã bị ánh mắt sắc bén của Hồ Tiểu Thiên ngăn lại.
Ông lão cười nói: “Là ai thì có khác gì? Thiên tử cũng được, đầy tớ cũng thế, trong mắt lão phu thì tất cả đều chỉ là khách qua đường mà thôi. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, có lẽ kiếp này khó có ngày gặp lại. Thời gian lão phu còn đủ sức hưởng thụ cuộc đời này chắc cũng không còn nhiều, vì sao ta phải quản việc của các ngươi chứ?”
Hồ Tiểu Thiên nghe ra lời ăn tiếng nói của ông lão đánh cá này quả không tầm thường, hẳn lão không phải là một thôn phu nơi hoang dã bình thường. Hắn cười nói: “Ông lão, phải làm như thế nào thì ông mới phá lệ đưa chúng ta qua sông một lần?”
Ông lão vuốt râu, mỉm cười nhìn Hồ Tiểu Thiên rồi nói: “Nhìn cách ăn mặc của ngươi cũng giống một người đọc sách, không biết trong bụng ngươi chứa được bao nhiêu mực đây hả?”
Hồ Tiểu Thiên đáp: “Lão tiên sinh muốn kiểm tra học vấn của ta hả?” Hắn xưng hô với ông lão từ ông già chuyển thành lão tiên sinh, trong lòng hắn dần dần tôn trọng ông hơn. Hắn như cảm thấy ông lão đánh cá này tuyệt đối không phải loại người bình thường, có lẽ cũng không phải ngẫu nhiên mà ông xuất hiện ở chỗ này.
Ông lão đánh cá nói: “Trên đời này có rất nhiều kẻ giả danh lấy tiếng. Lão phu có một vế trên, nếu ngươi đối được, ta lập tức đưa các ngươi qua sông.”
Hồ Tiểu Thiên đáp lại một cách sảng khoái: “Mời lão tiên sinh ra vế đối.” Câu đối chính là sở trường của hắn. Ở kiếp trước hắn có nghiên cứu không ít danh liên cổ kim, cho nên mới có việc đại náo bút hội ở Yên Thủy Các.
Lão đánh cá ra vế đối: “Nam kiều đầu nhị độ như toa, hoành chức giang trung cẩm tú.” Đọc lên xong ông lão nhẹ nhàng vân vê chòm râu, trong nụ cười của lão đầy vẻ thỏa mãn. Vế trên này đã từng làm khó không ít người có học, hôm nay lấy ra để khảo nghiệm Hồ Tiểu Thiên cũng coi như đã có chuẩn bị. Lão đánh cá nào có biết được Hồ Tiểu Thiên đã nghiên cứu qua vô số câu đối kim cổ, vừa nghe thấy vế trên hắn đã có tính toán kĩ càng trong đầu cả rồi.
Hồ Tiểu Thiên liếc mắt nhìn về phía tháp cao bên bờ tây, hắn cười nói: “Vãn bối cả gan xin đối. Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút, trực tả thiên thượng văn chương.”
Lão đánh cá nghe xong vế đối của hắn liền kêu lên ba tiếng “Được!”. Vế trên này của lão tràn đầy hào tình vạn trượng, vế dưới của Hồ Tiểu Thiên thì khí phách ngàn vạn, vế đối vì thế mà trở nên tinh tế xảo diệu. Cậu thanh niên kia thật là có tài a!
Lương Đại Tráng tuy rằng không hiểu gì về câu đối, nhưng nghe thấy lão già không ngừng trầm trồ khen ngợi thì gã biết rằng thiếu gia đã thắng. Lương Đại Tráng mừng rỡ liên tục vỗ tay. Đối với tài làm câu đối của Hồ Tiểu Thiên thì Mộ Dung Phi Yên đã được chứng kiến không chỉ một lần, thế nhưng lần này nghe hắn đọc xong vế đối, trong lòng cô rõ ràng còn có một cảm giác kiêu ngạo hãnh diện. Đại khái là do tư tưởng về lập trường, hiện tại cô và Hồ Tiểu Thiên tất nhiên là ở về cùng một phe.
Lão già đánh cá mời ba người lên thuyền. Sau khi Lương Đại Tráng lên thuyền, rõ ràng là con thuyền chìm xuống một chút, gã hoảng loạn gào lên: “Thuyền này quá nhỏ, chỉ sợ nó không chịu nổi sức nặng của tất cả chúng ta.”
Ông lão nói vẻ khinh thường: “Thuyền của ta tuy nhỏ nhưng đã sự dụng rất tốt bao năm nay, chỉ bằng một tên gia đinh nho nhỏ như ngươi mà sợ ta không chở nổi sao?”
Lương Đại Tráng nghe thấy ông già xem thường mình, gã vốn định mở miệng phản bác lại vài câu. Thế nhưng khi nhìn thấy thái độ của Hồ Tiểu Thiên có chút tôn trọng ông lão, vì vậy mà gã cũng không dám ăn nói lung tung nữa.
Con thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển trong lòng sông Thông Tế. Ông lão đánh cá vì tuổi đã cao, mọi cử động của lão đều chậm chạp. Hồ Tiểu Thiên chủ động đứng dậy tỏ ý muốn giúp ông chèo thuyền, thế nhưng hắn lại không có chút kinh nghiệm nào về việc chèo thuyền trong lòng sông chảy siết cả. Sau khi ông lão đưa mái chèo cho hắn, tuy rằng tốn rất nhiều sức nhưng con thuyền lại chỉ quay vòng tròn tại chỗ. Chẳng những không tiến lên mà còn bị lùi lại phía sau không ít.
Ông lão đánh cá cười tủm tỉm nhận lại mái chèo: “Ngươi nghĩ ta già rồi, cho là ta không còn sức, chèo thuyền quá chậm có đúng không? Nhưng mà để ta chèo thuyền, ít nhất nó cũng tiến lên phía trước, còn để nó vào tay ngươi chính là dục tốc bất đạt a.”
Hồ Tiểu Thiên nghe ra được lời nói của ông lão còn có ý khác, hắn cười nói: “Ta cũng không phải là ngại ông quá chậm, chỉ là không muốn lão tiên sinh mệt mỏi cho nên mới nghĩ sẽ giúp một tay.”
Ông lão nói: “Chèo thuyền giống như đời người vậy, cần phải phân biệt rõ dòng chảy xuôi ngược, cần xác định rõ phương hướng mà mình cần tiến tới. Chỉ có những ai nắm rõ được hai điểm này thì mới có thể tiến lên.”
Hồ Tiểu Thiên trầm mặc một hồi, hắn nhìn xuống nước sông vẩn đục bên dưới như đang có suy nghĩ. Lời nói của ông lão, tuy rằng đơn giản chất phác, thế nhưng ẩn sâu trong đó lại là một đạo lý.
Mộ Dung Phi Yên cũng đã nhìn ra được ông lão đánh cá này không phải là một người dân bình thường, lời giải thích cùng với học thức của ông ta đều không tầm thường chút nào. Cô hỏi nhỏ: “Lão nhân gia, nơi đây vừa mới bộc phát lũ quét sao?”
Ông lão gật đầu: “Hàng năm đều có mấy lần lũ quét như vậy, năm nay cũng chưa phải là đáng sợ gì. Chẳng qua là cây cầu Thanh Vân có lịch sử hai trăm năm này lại bị nước lũ chảy siết làm gãy rồi. Phàm là người tới đây để đến huyện Thanh Vân, đều cần phải đi qua cây cầu đó, may mắn còn có thể thấy được cảnh đẹp, gọi là một bước lên mây. Lần này mấy người các ngươi thực sự không có cơ hội ấy rồi.”
Lương Đại Tráng xen vào: “Sau này chúng ta đi là được chứ gì, cây cầu kia sớm muộn gì cũng sẽ được sửa lại, đến lúc đó thiếu gia nhà ta nhất định sẽ được đi trên cây cầu đó đấy.”
Hồ Tiểu Thiên trừng mắt liếc gã gia đinh một cái, kẻ lắm mồm thì vẫn chỉ là lắm mồm mà thôi!
Ông lão cười nói: “Có cơ hội thì tất nhiên phải đi đấy, huyện Thanh Vân này ngoại trừ cây cầu ấy ra thì cũng chẳng còn chỗ nào đáng nhắc tới cả.”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Lão tiên sinh, ta nghe nói huyện Thanh Vân là nơi nghèo nhất ở Tây Xuyên. Không biết lời đồn này có thật hay không?”
“Huyện Thanh Vân ở về tít phía tây của Tây Xuyên, xung quanh đều là núi lớn, giao thông không thuận tiện, hơn nữa trong núi xung quanh đây còn có các tộc người hỗn tạp. Đa số là mã phỉ (đạo tặc cưỡi ngựa) thường xuyên xuống núi cướp bóc, quấy nhiễu làm cho dân chúng lầm than, lời đồn đó cũng là điều tất nhiên thôi. Có thể điều đó cũng chưa chắc đã là việc xấu, có câu cùng quá sẽ có biến, thay đổi sẽ có biện pháp, trên đời này bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn từ bên ngoài được.”
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu. Lời nói của ông lão này tràn đầy đạo lý của chủ nghĩa duy vật biện chứng.
Ông lão nói tiếp: “Công tử dáng vẻ đàng hoàng, phong độ nhẹ nhàng, tài học xuất chúng, không biết lần này đến Thanh Vân là để thăm người thân thăm bạn bè hay là đến để du lịch thám hiểm?”
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười lắc đầu đáp: “Cả hai đều sai. Ta chỉ là một vị khách qua đường mà thôi!” Câu này của hắn vừa hay chính là lời nói vừa xong của ông lão.
Ông lão nghe hắn nói như vậy thì bất giác cười lên ha hả: “Khách qua đường, ha ha, không sai, trên đời này có ai mà không phải là khách qua đường chứ?” Chẳng biết từ lúc nào, con thuyền nhỏ đã di chuyển tới bờ bên kia. Hồ Tiểu Thiên nhảy lên bờ đầu tiên, hắn buộc dây thừng, giúp Mộ Dung Phi Yên và Lương Đại Tráng lên bờ. Hắn để Mộ Dung Phi Yên lấy ra năm lượng bạc đưa cho ông lão để tỏ lòng biết ơn.
Ông lão kia cũng chẳng thèm mở mắt, cứ thế cầm lấy gậy trúc chống vào bờ sông. Con thuyền nhỏ đột nhiên lay động trôi ra lòng sông, thoáng chốc đã ra đến giữa dòng. Thân ảnh ông lão thon gầy đã biến mất trong sóng nước trên mặt sông mênh mông, cứ thế thẳng đường mà đi. Tiếng nói của ông lão thoang thoảng trong tiếng gió: “Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút, trực tả thiên thượng văn chương. Lão phu thực sự muốn nhìn thấy một lần xem cây bút của công tử làm thế nào để viết lên bầu trời kia…”
Mấy người đang chuẩn bị đi về phía thượng nguồn thì nghe thấy ông cụ kia nói: “Thật tiếc, tháng trước trên thượng nguồn liên tục mưa to, lũ quét bộc phát đã làm gãy cầu. Nếu các người muốn qua sông thì phải đi thẳng về phía hạ du dọc theo sông Thông Tế, đi khoảng bảy mươi dặm, ở đó có cây cầu Vĩnh Tế.”
Hồ Tiểu Thiên nghe xong thì nụ cười trên mặt hắn lập tức đanh lại. Có nhầm không chứ? Ông cụ này không phải là cố ý trêu đùa bọn hắn đấy chứ? Cầu đã gãy thì sao lại còn nói ra? Phía hạ du có cầu nhưng phải đi tận bảy mươi dặm, chẳng phải là bọn hắn lại phải đợi thêm một ngày nữa sao?
Mộ Dung Phi Yên đứng bên cạnh cười nói: “Lão gia tử, ông có thể đưa chúng tôi qua sông được không? Hết bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng được.”
Ông lão lắc đầu: “Lão phu đánh cá để mưu sinh, ta không chở người qua sông kiếm tiền.”
Lương Đại Tráng liền nói: “Lão già, người biết thiếu gia nhà chúng ta là ai…” Lời còn chưa nói xong gã đã bị ánh mắt sắc bén của Hồ Tiểu Thiên ngăn lại.
Ông lão cười nói: “Là ai thì có khác gì? Thiên tử cũng được, đầy tớ cũng thế, trong mắt lão phu thì tất cả đều chỉ là khách qua đường mà thôi. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, có lẽ kiếp này khó có ngày gặp lại. Thời gian lão phu còn đủ sức hưởng thụ cuộc đời này chắc cũng không còn nhiều, vì sao ta phải quản việc của các ngươi chứ?”
Hồ Tiểu Thiên nghe ra lời ăn tiếng nói của ông lão đánh cá này quả không tầm thường, hẳn lão không phải là một thôn phu nơi hoang dã bình thường. Hắn cười nói: “Ông lão, phải làm như thế nào thì ông mới phá lệ đưa chúng ta qua sông một lần?”
Ông lão vuốt râu, mỉm cười nhìn Hồ Tiểu Thiên rồi nói: “Nhìn cách ăn mặc của ngươi cũng giống một người đọc sách, không biết trong bụng ngươi chứa được bao nhiêu mực đây hả?”
Hồ Tiểu Thiên đáp: “Lão tiên sinh muốn kiểm tra học vấn của ta hả?” Hắn xưng hô với ông lão từ ông già chuyển thành lão tiên sinh, trong lòng hắn dần dần tôn trọng ông hơn. Hắn như cảm thấy ông lão đánh cá này tuyệt đối không phải loại người bình thường, có lẽ cũng không phải ngẫu nhiên mà ông xuất hiện ở chỗ này.
Ông lão đánh cá nói: “Trên đời này có rất nhiều kẻ giả danh lấy tiếng. Lão phu có một vế trên, nếu ngươi đối được, ta lập tức đưa các ngươi qua sông.”
Hồ Tiểu Thiên đáp lại một cách sảng khoái: “Mời lão tiên sinh ra vế đối.” Câu đối chính là sở trường của hắn. Ở kiếp trước hắn có nghiên cứu không ít danh liên cổ kim, cho nên mới có việc đại náo bút hội ở Yên Thủy Các.
Lão đánh cá ra vế đối: “Nam kiều đầu nhị độ như toa, hoành chức giang trung cẩm tú.” Đọc lên xong ông lão nhẹ nhàng vân vê chòm râu, trong nụ cười của lão đầy vẻ thỏa mãn. Vế trên này đã từng làm khó không ít người có học, hôm nay lấy ra để khảo nghiệm Hồ Tiểu Thiên cũng coi như đã có chuẩn bị. Lão đánh cá nào có biết được Hồ Tiểu Thiên đã nghiên cứu qua vô số câu đối kim cổ, vừa nghe thấy vế trên hắn đã có tính toán kĩ càng trong đầu cả rồi.
Hồ Tiểu Thiên liếc mắt nhìn về phía tháp cao bên bờ tây, hắn cười nói: “Vãn bối cả gan xin đối. Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút, trực tả thiên thượng văn chương.”
Lão đánh cá nghe xong vế đối của hắn liền kêu lên ba tiếng “Được!”. Vế trên này của lão tràn đầy hào tình vạn trượng, vế dưới của Hồ Tiểu Thiên thì khí phách ngàn vạn, vế đối vì thế mà trở nên tinh tế xảo diệu. Cậu thanh niên kia thật là có tài a!
Lương Đại Tráng tuy rằng không hiểu gì về câu đối, nhưng nghe thấy lão già không ngừng trầm trồ khen ngợi thì gã biết rằng thiếu gia đã thắng. Lương Đại Tráng mừng rỡ liên tục vỗ tay. Đối với tài làm câu đối của Hồ Tiểu Thiên thì Mộ Dung Phi Yên đã được chứng kiến không chỉ một lần, thế nhưng lần này nghe hắn đọc xong vế đối, trong lòng cô rõ ràng còn có một cảm giác kiêu ngạo hãnh diện. Đại khái là do tư tưởng về lập trường, hiện tại cô và Hồ Tiểu Thiên tất nhiên là ở về cùng một phe.
Lão già đánh cá mời ba người lên thuyền. Sau khi Lương Đại Tráng lên thuyền, rõ ràng là con thuyền chìm xuống một chút, gã hoảng loạn gào lên: “Thuyền này quá nhỏ, chỉ sợ nó không chịu nổi sức nặng của tất cả chúng ta.”
Ông lão nói vẻ khinh thường: “Thuyền của ta tuy nhỏ nhưng đã sự dụng rất tốt bao năm nay, chỉ bằng một tên gia đinh nho nhỏ như ngươi mà sợ ta không chở nổi sao?”
Lương Đại Tráng nghe thấy ông già xem thường mình, gã vốn định mở miệng phản bác lại vài câu. Thế nhưng khi nhìn thấy thái độ của Hồ Tiểu Thiên có chút tôn trọng ông lão, vì vậy mà gã cũng không dám ăn nói lung tung nữa.
Con thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển trong lòng sông Thông Tế. Ông lão đánh cá vì tuổi đã cao, mọi cử động của lão đều chậm chạp. Hồ Tiểu Thiên chủ động đứng dậy tỏ ý muốn giúp ông chèo thuyền, thế nhưng hắn lại không có chút kinh nghiệm nào về việc chèo thuyền trong lòng sông chảy siết cả. Sau khi ông lão đưa mái chèo cho hắn, tuy rằng tốn rất nhiều sức nhưng con thuyền lại chỉ quay vòng tròn tại chỗ. Chẳng những không tiến lên mà còn bị lùi lại phía sau không ít.
Ông lão đánh cá cười tủm tỉm nhận lại mái chèo: “Ngươi nghĩ ta già rồi, cho là ta không còn sức, chèo thuyền quá chậm có đúng không? Nhưng mà để ta chèo thuyền, ít nhất nó cũng tiến lên phía trước, còn để nó vào tay ngươi chính là dục tốc bất đạt a.”
Hồ Tiểu Thiên nghe ra được lời nói của ông lão còn có ý khác, hắn cười nói: “Ta cũng không phải là ngại ông quá chậm, chỉ là không muốn lão tiên sinh mệt mỏi cho nên mới nghĩ sẽ giúp một tay.”
Ông lão nói: “Chèo thuyền giống như đời người vậy, cần phải phân biệt rõ dòng chảy xuôi ngược, cần xác định rõ phương hướng mà mình cần tiến tới. Chỉ có những ai nắm rõ được hai điểm này thì mới có thể tiến lên.”
Hồ Tiểu Thiên trầm mặc một hồi, hắn nhìn xuống nước sông vẩn đục bên dưới như đang có suy nghĩ. Lời nói của ông lão, tuy rằng đơn giản chất phác, thế nhưng ẩn sâu trong đó lại là một đạo lý.
Mộ Dung Phi Yên cũng đã nhìn ra được ông lão đánh cá này không phải là một người dân bình thường, lời giải thích cùng với học thức của ông ta đều không tầm thường chút nào. Cô hỏi nhỏ: “Lão nhân gia, nơi đây vừa mới bộc phát lũ quét sao?”
Ông lão gật đầu: “Hàng năm đều có mấy lần lũ quét như vậy, năm nay cũng chưa phải là đáng sợ gì. Chẳng qua là cây cầu Thanh Vân có lịch sử hai trăm năm này lại bị nước lũ chảy siết làm gãy rồi. Phàm là người tới đây để đến huyện Thanh Vân, đều cần phải đi qua cây cầu đó, may mắn còn có thể thấy được cảnh đẹp, gọi là một bước lên mây. Lần này mấy người các ngươi thực sự không có cơ hội ấy rồi.”
Lương Đại Tráng xen vào: “Sau này chúng ta đi là được chứ gì, cây cầu kia sớm muộn gì cũng sẽ được sửa lại, đến lúc đó thiếu gia nhà ta nhất định sẽ được đi trên cây cầu đó đấy.”
Hồ Tiểu Thiên trừng mắt liếc gã gia đinh một cái, kẻ lắm mồm thì vẫn chỉ là lắm mồm mà thôi!
Ông lão cười nói: “Có cơ hội thì tất nhiên phải đi đấy, huyện Thanh Vân này ngoại trừ cây cầu ấy ra thì cũng chẳng còn chỗ nào đáng nhắc tới cả.”
Hồ Tiểu Thiên nói: “Lão tiên sinh, ta nghe nói huyện Thanh Vân là nơi nghèo nhất ở Tây Xuyên. Không biết lời đồn này có thật hay không?”
“Huyện Thanh Vân ở về tít phía tây của Tây Xuyên, xung quanh đều là núi lớn, giao thông không thuận tiện, hơn nữa trong núi xung quanh đây còn có các tộc người hỗn tạp. Đa số là mã phỉ (đạo tặc cưỡi ngựa) thường xuyên xuống núi cướp bóc, quấy nhiễu làm cho dân chúng lầm than, lời đồn đó cũng là điều tất nhiên thôi. Có thể điều đó cũng chưa chắc đã là việc xấu, có câu cùng quá sẽ có biến, thay đổi sẽ có biện pháp, trên đời này bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn từ bên ngoài được.”
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu. Lời nói của ông lão này tràn đầy đạo lý của chủ nghĩa duy vật biện chứng.
Ông lão nói tiếp: “Công tử dáng vẻ đàng hoàng, phong độ nhẹ nhàng, tài học xuất chúng, không biết lần này đến Thanh Vân là để thăm người thân thăm bạn bè hay là đến để du lịch thám hiểm?”
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười lắc đầu đáp: “Cả hai đều sai. Ta chỉ là một vị khách qua đường mà thôi!” Câu này của hắn vừa hay chính là lời nói vừa xong của ông lão.
Ông lão nghe hắn nói như vậy thì bất giác cười lên ha hả: “Khách qua đường, ha ha, không sai, trên đời này có ai mà không phải là khách qua đường chứ?” Chẳng biết từ lúc nào, con thuyền nhỏ đã di chuyển tới bờ bên kia. Hồ Tiểu Thiên nhảy lên bờ đầu tiên, hắn buộc dây thừng, giúp Mộ Dung Phi Yên và Lương Đại Tráng lên bờ. Hắn để Mộ Dung Phi Yên lấy ra năm lượng bạc đưa cho ông lão để tỏ lòng biết ơn.
Ông lão kia cũng chẳng thèm mở mắt, cứ thế cầm lấy gậy trúc chống vào bờ sông. Con thuyền nhỏ đột nhiên lay động trôi ra lòng sông, thoáng chốc đã ra đến giữa dòng. Thân ảnh ông lão thon gầy đã biến mất trong sóng nước trên mặt sông mênh mông, cứ thế thẳng đường mà đi. Tiếng nói của ông lão thoang thoảng trong tiếng gió: “Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút, trực tả thiên thượng văn chương. Lão phu thực sự muốn nhìn thấy một lần xem cây bút của công tử làm thế nào để viết lên bầu trời kia…”
Tác giả :
Thạch Chương Ngư