Y Thống Giang Sơn
Chương 270: Đột nhiên làm khó (hạ)
Đi xuống lại là hai gã thái giám, một gã hơn ba mươi tuổi đi tới trước, gã mặc trường bào màu tím, bên trong là quần dài lụa màu đen, giày quan màu đen. Dáng người tuy không cao nhưng vẻ mặt có chút kiêu căng, sắc mặt có chút vàng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Đi cùng phía sau gã là một gã thái giám hơn hai mươi tuổi đang châm đèn cho gã.
Hồ Tiểu Thiên không quen hai tên này, Thất Thất nhìn thấy có người đến, vội cúi thấp đầu, sợ người khác nhận ra nàng.
Hồ Tiểu Thiên tiến lên chặn đường hai gã thái giám kia:
- Hai vị công công, các ngươi đi nhầm chỗ rồi, đây là hầm rượu của Ty Uyển cục, có việc gì xin mời lên bên trên nói.
Tên thái giám trung niên lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngón tay sờ nhẹ cằm, cái cổ vặn vẹo một chút giống như mâsy cô gái:
- Khẩu khí lớn quá, hầm rượu của ty Uyển cục, tạp gia không thể tới sao?
Hồ Tiểu Thiên nghe giọng điệu không hay, âm thầm phỏng đoán lai lịch của người này. Gã thái giám cầm đèn nổi giận:
- To gan! Dám vô lễ với Nguỵ công công!
Hồ Tiểu Thiên nghe đến câu nói này lập tức hiểu ra, vị thái giám kiêu căng tựa “nhị ngũ bát vạn” này chắc là thái giám mới nhậm chức Ty Uyển Cục Nguỵ Hoá Lâm. Tên hoạn này chẳng phải ngày mai mới đến nhậm chức sao? Tại sao hôm nay không đợi được nữa vậy? Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, Nguỵ Hoá Lâm đến không phải là điều tốt, trước tiên là Thất Thất đến, sau đó lại đến tên này, xem ra đêm nay kế hoạch muốn đi thăm dò mật đạo hoàn toàn bị nhỡ rồi.
Nguỵ Hoá Lâm đảo mắt quanh hầm rượu, cuối cùng ánh mắt trở lại trên mặt Hồ Tiểu Thiên:
- Ngươi là con của Hồ Bất Vi đúng không?
Hồ Tiểu Thiên cúi đầu không nói một lời.
Nguỵ Hoá Lâm chậm rãi tiến lên, nheo mắt lại hỏi:
- Hai tên tiểu thái giám các ngươi lén lút trốn trong hầm rượu, cư nhiên làm những việc giả phượng hư hoàng, lầm vấy bẩn sự trong sạch của hoàng thất, quả nhiên là tội không thể dung thứ, Tạp gia không thể tha cho các ngươi!
Khi nói, tay của gã không ngờ nắm vào chuôi kiếm bên hông.
Hồ Tiểu Thiên tuy cúi đầu, nhưng ánh mắt lại theo dõi nhất cử nhất động của Nguỵ Hoá Lâm, thấy tay gã sắp đặt vào chuôi kiếm không khỏi âm thầm kinh hãi. Tên Nguỵ Hoá Lâm này lẽ nào muốn giết hắn? Hồ Tiểu Thiên che cho Thất Thất lui về sau mấy bước, thấp giọng nói:
- Nguỵ công công, tiểu nhân không biết Nguỵ công công giá lâm, xin thứ tội, chúng ta sẽ đi ngay.
Nguỵ Hoá Lâm cười sằng sặc:
- Bây giờ rời đi không nghĩ quá muộn sao?
Hồ Tiẻu Thiên trầm lòng xuống, lớn giọng:
- Nguỵ công công là có ý gì?
Nguỵ Hoá Lâm nói:
- Tạp gia vốn muốn cho ngươi sống thêm mấy ngày, nhưng ngươi lại chọn một nơi tốt, cho ta cơ hội tốt thế này, Tạp gia nếu không nể mặt ngươi, chẳng phải phụ tấm lòng của ngươi sao?
Choang một tiếng, trường kiếm bên hông Nguỵ Hoá Lâm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm rung lên qua lại như linh xà.
Hồ Tiểu Thiên thế nào cũng không ngờ Nguỵ Hoá Lâm lần đầu gặp lại dám giết hắn, không biết Nguỵ Hoá Lâm được người nào sai khiến? Càng không biết mình với gã có thù oán gì, Hồ Tiểu Thiên che chắn cho Thất Thất liên tiếp lui về sau, thấp giọng nói:
- Nói đi!
Tình thế trước mắt, chỉ có Thất Thất để lộ ra thân phận thật sự của nàng mới có thể trấn trụ Nguỵ Hoá Lâm, xoay chuyển tình thế. Nhưng không ngờ Thất Thất không nói một lời, Hồ Tiểu Thiên không khỏi có chút nóng vội, lẽ nào cô nàng này bị tên thái giám đằng đằng sát khí này làm cho sợ choáng váng rồi?
Nguỵ Hoá Lâm nhìn hai tên tiểu thái giám nhếch nhếch mép ý cười, giống như nắm chắc phần diệt trừ hai người, đây lại không phải vì Nguỵ Hoá Lâm lên mặt, gã là một trong thập đại cao thủ trong nội quan giám, đặc biệt là một tay kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, mũi chân điểm trên mặt đất một chút, thân mình liền quỷ mị xông lên trước, chớp mắt đã kéo gần khoảng cách, nội lực tập trung trên trường kiếm, rung lên thẳng tắp, xé rách không khí phát ra tiếng rít bén nhọn, nhằm thẳng ngực Hồ Tiểu Thiên mà lao tới.
Hồ Tiểu Thiên đang chuẩn bị tránh sang, Thất Thất lại đúng lúc này xông lên phía trước, giơ tay phải lên, một hộp gỗ đen xuất hiện trong tay.
Nguỵ Hoá Lam nhìn thấy hộp màu đen hiển nhiên giật mình, gã muốn lùi lại, lúc này đã muộn rồi.
Thất Thất ấn cơ quan Bạo Vũ lê hoa châm. Oành một tiếng, hàng trăm ngàn cương châm giống như Thiên Nữ Tán Hoa nhằm vào xung quanh người Nguỵ Hoá Lâm. Võ công của Nguỵ Hoá Lâm tuy cao cường nhưng Bạo vũ lê hoa châm này lại là một trong những ám khí lợi hại nhất thiên hạ, lại được bắn ra ở khoảng cách gần như thế này, điểm mấu chốt nhất là Nguỵ Hoá Lâm căn bản không ngờ tên tiểu thái giám này lại có ám khí lợi hại như vậy. Gã quả thực quá mức khinh địch.
Nguỵ Hoá Lâm tuy hết sức làm động tác tránh né nhưng khuôn mặt vẫn bị bắn giống như con nhím vậy, gã kêu thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Gã thái giám đứng châm đèn ở phía sau chẳng thể nào ngờ được cục diện lại phát sinh thay đổi đến mức này, trong tích tắc sợ tới ngẩn người ở đó. Hồ Tiểu Thiên lại phản ứng lại trước tiên, giống như báo săn lao về phía tên thái giám cầm đèn.
Tên thái giám kia thấy Hồ Tiểu Thiên lao về phía mình mới phản ứng lại, gã kêu thảm một tiếng, thò tay rút đao bên hông ra.
Hồ Tiểu Thiên sao có thể cho gã cơ hội, ngay lúc đầu hắn đã quyết định, hôm nay nhất định phải giết người diệt khẩu, nếu không việc này nhất định sẽ chấn động hoàng cung, lần đầu tiên Huyền minh âm phong trảo dùng thực chiến, tay phải của Hồ Tiểu Thiên với tốc độ không thể tưởng tượng được kẹp chặt phần đầu đối phương, dùng lực vặn một cái liền vang lên tiếng yết hầu đối phương vỡ vụn. Tay tên thái giám đó còn chưa động được vào chuôi đao thì đã bị Hồ Tiểu Thiên bẻ gãy cổ. Đèn lồng rơi xuống đất, bốc cháy rực lên.
Thất Thất nhìn Nguỵ Hoá Lâm mặt đất đầy kim sắt, bê bết máu vô cùng thê thảm, chẳng những không sợ hãi, trong ánh mắt ngược lại lộ ra tia hưng phấn, đưa mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên ra tay nhanh như chớp khiến nàng không khỏi kinh diễm một lúc, không biết Hồ Tiểu Thiên học được võ công tàn nhẫn như vậy từ lúc nào, giết người diệt khẩu dứt khoát như vậy, mình mới chỉ nghĩ thôi mà hắn đã thực hiện rồi, tên thái giám đáng chết này, lại muốn đến trước mặt mình, càng kỳ lạ hơn là hắn dám giấu mình, lúc trói hắn trong Ninh Tú cung, hắn còn giả vờ không biết võ công, tâm cơ tên thái giám đáng chết này quả thực là thâm hiểm quá rồi.
Lúc Thất Thất đang oán thầm, Nguỵ Hoá Lân đột nhiên đứng thẳng dậy, giơ kiếm trong tay lên, đầy mặt là máu, dữ tợn giống quỷ mị. Thất Thất kinh hoảng làm rơi Bạo vũ lê hoa châm xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên từ phía sau xông lên, hai tay nắm chặt lấy đầu Nguỵ Hoá Lâm, dùng sức nhéo một cái, một tiếng vang lên, đã bẻ gãy xương cổ Nguỵ Hoá Lâm.
Nguỵ Hoá Lâm vừa nãy vẫn còn chưa tắt thở hẳn, chỉ là với một luồng oán khí mà đứng dậy, kỳ thực gã căn bản không thể làm hại Thất Thất. Hồ Tiểu Thiên lo lắng xảy ra chuyện, cho nên cuống tay tàn độc. Nguỵ Hoá Lâm lại ngã xuống đất, Thất Thất vẫn chưa hoàn hồn nhặt Bạo vũ lê châm lên, nhắm thẳng mặt Nguỵ Hoá Lâm liên tiếp phi, đến khi cương châm trong hộp hoàn toàn phóng ra hết mới hả giận.
Hồ Tiểu Thiên đứng một bên nhìn, thấy mặt Nguỵ Hoá Lâm bị phóng cương châm đến nỗi giống như quả cà chưa rơi vỡ, căn bản nhìn không ra bộ dáng ban đầu, trong lòng cũng cảm thấy bất nhẫn, thật là không hiểu Thất Thất tuổi còn nhỏ như vậy, tại sao tâm địa độc ác thế.
Thất Thất vứt cái hộp không xuống đất, chỉnh lại trang phục, đi qua, nhấc chân hung hăng đã một cái vào thi thể Nguỵ Hoá Lâm. Lúc này mới ý thức được Hồ Tiểu Thiên đang há hốc mồm nhìn, nàng cả giận nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô giết người rồi!
- Thế thì sao?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Gã là Nguỵ Hoá Lâm – Chưởng ấn thái giám mới nhậm chức của Ti Uyển cục.
Thất Thất cười lạnh nói:
- Ngươi sợ phải không?
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ ông mày bây giờ sợ còn có tác dụng sao? Ở cùng công chúa biến thái như cô lại liên tiếp giết chết hai mạng người, việc này giải quyết hậu quả thế nào đây? Hắn nói với Thất Thất:
- Cô đợi đấy!
Quay người đi lên trên.
Thất Thất tuy vừa rồi giết người gan lớn nhưng nếu để nàng ở cùng một chỗ với hai người chết thì nàng lại không dám:
- Đợi ta với!
Hồ Tiểu Thiên vừa đến cửa hầm rượu, trước hết nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy Thất Thất đi theo, làm một dấu hiệu tay cho nàng đừng lên tiếng, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Theo suy nghĩ của Hồ Tiểu Thiên, trước tiên xem Nguỵ Hoá Lâm mang theo bao nhiêu người, đến trước cửa, thấy vẫn chỉ có một mình Sử Học Đông đứng đấy. Sử Học Đông thấy hắn đến, vội vàng nói:
- Tiểu Thiên, thế nào? Nguỵ công công có làm khó đệ không?
Hồ Tiểu Thiên nhìn ngó xung quanh, thấp giọng nói:
- Gã mang theo người nào đến?
Sử Học Đông nói:
- Chỉ có hai người, gã thân phận quang minh, còn không để ta la lên, ta không dám không cho gã vào.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, trong lòng thoáng yên ổn. Hắn nói với Sử Học Đông:
- Huynh tiếp tục canh gác, cho dù người nào cũng không được cho vào, cũng không được nhắc đến chuyện Nguỵ công công.
Sử Học Đông chỉ gật đầu, những việc phát sinh trước mắt khiến y không hiểu ra sao, y quả thực không rõ đám người này rốt cục đang làm gì?
Hồ Tiểu Thiên lại quay vào hầm rượu, thấy Thất Thất đứng ở cửa đợi mình, hắn kéo cửa hầm rượu đóng lại, kéo Thất Thất về tầng thấp nhất. Thất Thất nói:
- Lại đến đây làm gì? Vừa bẩn vừa hôi, ta nên quay về rồi.
Hồ Tiểu Thiên cừoi khổ nói:
- Nếu cô quay về, ta làm sao bây giờ?
Thất Thất nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Việc đến nước này, chỉ có cô biết chuyện này, hãy nói là tên Nguỵ Hoá Lâm này ý đồ mưu hại cô, cô vì bảo vệ mình đã bất đắc dĩ dùng Bạo vũ hoa lê châm, ta liều chết bảo vệ cô cho nên mới hiệp trợ cô giết hai người bọn họ.
Thất Thất nói:
- Người rõ ràng là do ngươi giết, tại sao ta phải nhận thay ngươi?
Hồ Tiểu Thiên nhủ thầm cô nàng này thật là không phúc hậu, rõ ràng là cô dùng Bạo vũ lê hoa châm bắn chết được không hả.
Thất Thất nói:
- Cho dù ta nhận là người đều do ta giết, mấy người trong Nội cung giám tin ta, vì thân phận của ta nên bọn chúng không dám động đến ta, ngươi cho rằng bọn chúng sẽ đối phó ngươi thế nào?
Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng. Hồ Tiểu Thiên vốn kỳ vọng có thể dùng cách này để lừa cho qua chuyện, nhưng bây giờ được Thất Thất nhắc nhở, muốn tránh khỏi can hệ căn bản không thể, cho dù đám người ở Nội cung giám không dám đối phó Thất Thất, bọn chúng nhất định sẽ đẩy món nợ này lên đầu hắn, không khó tưởng tượng sau này tình cảnh của mình trong Hoàng cung tất nhiên cực kỳ gian nan.
Hồ Tiểu Thiên không quen hai tên này, Thất Thất nhìn thấy có người đến, vội cúi thấp đầu, sợ người khác nhận ra nàng.
Hồ Tiểu Thiên tiến lên chặn đường hai gã thái giám kia:
- Hai vị công công, các ngươi đi nhầm chỗ rồi, đây là hầm rượu của Ty Uyển cục, có việc gì xin mời lên bên trên nói.
Tên thái giám trung niên lạnh lùng nhìn hắn một cái, ngón tay sờ nhẹ cằm, cái cổ vặn vẹo một chút giống như mâsy cô gái:
- Khẩu khí lớn quá, hầm rượu của ty Uyển cục, tạp gia không thể tới sao?
Hồ Tiểu Thiên nghe giọng điệu không hay, âm thầm phỏng đoán lai lịch của người này. Gã thái giám cầm đèn nổi giận:
- To gan! Dám vô lễ với Nguỵ công công!
Hồ Tiểu Thiên nghe đến câu nói này lập tức hiểu ra, vị thái giám kiêu căng tựa “nhị ngũ bát vạn” này chắc là thái giám mới nhậm chức Ty Uyển Cục Nguỵ Hoá Lâm. Tên hoạn này chẳng phải ngày mai mới đến nhậm chức sao? Tại sao hôm nay không đợi được nữa vậy? Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, Nguỵ Hoá Lâm đến không phải là điều tốt, trước tiên là Thất Thất đến, sau đó lại đến tên này, xem ra đêm nay kế hoạch muốn đi thăm dò mật đạo hoàn toàn bị nhỡ rồi.
Nguỵ Hoá Lâm đảo mắt quanh hầm rượu, cuối cùng ánh mắt trở lại trên mặt Hồ Tiểu Thiên:
- Ngươi là con của Hồ Bất Vi đúng không?
Hồ Tiểu Thiên cúi đầu không nói một lời.
Nguỵ Hoá Lâm chậm rãi tiến lên, nheo mắt lại hỏi:
- Hai tên tiểu thái giám các ngươi lén lút trốn trong hầm rượu, cư nhiên làm những việc giả phượng hư hoàng, lầm vấy bẩn sự trong sạch của hoàng thất, quả nhiên là tội không thể dung thứ, Tạp gia không thể tha cho các ngươi!
Khi nói, tay của gã không ngờ nắm vào chuôi kiếm bên hông.
Hồ Tiểu Thiên tuy cúi đầu, nhưng ánh mắt lại theo dõi nhất cử nhất động của Nguỵ Hoá Lâm, thấy tay gã sắp đặt vào chuôi kiếm không khỏi âm thầm kinh hãi. Tên Nguỵ Hoá Lâm này lẽ nào muốn giết hắn? Hồ Tiểu Thiên che cho Thất Thất lui về sau mấy bước, thấp giọng nói:
- Nguỵ công công, tiểu nhân không biết Nguỵ công công giá lâm, xin thứ tội, chúng ta sẽ đi ngay.
Nguỵ Hoá Lâm cười sằng sặc:
- Bây giờ rời đi không nghĩ quá muộn sao?
Hồ Tiẻu Thiên trầm lòng xuống, lớn giọng:
- Nguỵ công công là có ý gì?
Nguỵ Hoá Lâm nói:
- Tạp gia vốn muốn cho ngươi sống thêm mấy ngày, nhưng ngươi lại chọn một nơi tốt, cho ta cơ hội tốt thế này, Tạp gia nếu không nể mặt ngươi, chẳng phải phụ tấm lòng của ngươi sao?
Choang một tiếng, trường kiếm bên hông Nguỵ Hoá Lâm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm rung lên qua lại như linh xà.
Hồ Tiểu Thiên thế nào cũng không ngờ Nguỵ Hoá Lâm lần đầu gặp lại dám giết hắn, không biết Nguỵ Hoá Lâm được người nào sai khiến? Càng không biết mình với gã có thù oán gì, Hồ Tiểu Thiên che chắn cho Thất Thất liên tiếp lui về sau, thấp giọng nói:
- Nói đi!
Tình thế trước mắt, chỉ có Thất Thất để lộ ra thân phận thật sự của nàng mới có thể trấn trụ Nguỵ Hoá Lâm, xoay chuyển tình thế. Nhưng không ngờ Thất Thất không nói một lời, Hồ Tiểu Thiên không khỏi có chút nóng vội, lẽ nào cô nàng này bị tên thái giám đằng đằng sát khí này làm cho sợ choáng váng rồi?
Nguỵ Hoá Lâm nhìn hai tên tiểu thái giám nhếch nhếch mép ý cười, giống như nắm chắc phần diệt trừ hai người, đây lại không phải vì Nguỵ Hoá Lâm lên mặt, gã là một trong thập đại cao thủ trong nội quan giám, đặc biệt là một tay kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, mũi chân điểm trên mặt đất một chút, thân mình liền quỷ mị xông lên trước, chớp mắt đã kéo gần khoảng cách, nội lực tập trung trên trường kiếm, rung lên thẳng tắp, xé rách không khí phát ra tiếng rít bén nhọn, nhằm thẳng ngực Hồ Tiểu Thiên mà lao tới.
Hồ Tiểu Thiên đang chuẩn bị tránh sang, Thất Thất lại đúng lúc này xông lên phía trước, giơ tay phải lên, một hộp gỗ đen xuất hiện trong tay.
Nguỵ Hoá Lam nhìn thấy hộp màu đen hiển nhiên giật mình, gã muốn lùi lại, lúc này đã muộn rồi.
Thất Thất ấn cơ quan Bạo Vũ lê hoa châm. Oành một tiếng, hàng trăm ngàn cương châm giống như Thiên Nữ Tán Hoa nhằm vào xung quanh người Nguỵ Hoá Lâm. Võ công của Nguỵ Hoá Lâm tuy cao cường nhưng Bạo vũ lê hoa châm này lại là một trong những ám khí lợi hại nhất thiên hạ, lại được bắn ra ở khoảng cách gần như thế này, điểm mấu chốt nhất là Nguỵ Hoá Lâm căn bản không ngờ tên tiểu thái giám này lại có ám khí lợi hại như vậy. Gã quả thực quá mức khinh địch.
Nguỵ Hoá Lâm tuy hết sức làm động tác tránh né nhưng khuôn mặt vẫn bị bắn giống như con nhím vậy, gã kêu thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Gã thái giám đứng châm đèn ở phía sau chẳng thể nào ngờ được cục diện lại phát sinh thay đổi đến mức này, trong tích tắc sợ tới ngẩn người ở đó. Hồ Tiểu Thiên lại phản ứng lại trước tiên, giống như báo săn lao về phía tên thái giám cầm đèn.
Tên thái giám kia thấy Hồ Tiểu Thiên lao về phía mình mới phản ứng lại, gã kêu thảm một tiếng, thò tay rút đao bên hông ra.
Hồ Tiểu Thiên sao có thể cho gã cơ hội, ngay lúc đầu hắn đã quyết định, hôm nay nhất định phải giết người diệt khẩu, nếu không việc này nhất định sẽ chấn động hoàng cung, lần đầu tiên Huyền minh âm phong trảo dùng thực chiến, tay phải của Hồ Tiểu Thiên với tốc độ không thể tưởng tượng được kẹp chặt phần đầu đối phương, dùng lực vặn một cái liền vang lên tiếng yết hầu đối phương vỡ vụn. Tay tên thái giám đó còn chưa động được vào chuôi đao thì đã bị Hồ Tiểu Thiên bẻ gãy cổ. Đèn lồng rơi xuống đất, bốc cháy rực lên.
Thất Thất nhìn Nguỵ Hoá Lâm mặt đất đầy kim sắt, bê bết máu vô cùng thê thảm, chẳng những không sợ hãi, trong ánh mắt ngược lại lộ ra tia hưng phấn, đưa mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên ra tay nhanh như chớp khiến nàng không khỏi kinh diễm một lúc, không biết Hồ Tiểu Thiên học được võ công tàn nhẫn như vậy từ lúc nào, giết người diệt khẩu dứt khoát như vậy, mình mới chỉ nghĩ thôi mà hắn đã thực hiện rồi, tên thái giám đáng chết này, lại muốn đến trước mặt mình, càng kỳ lạ hơn là hắn dám giấu mình, lúc trói hắn trong Ninh Tú cung, hắn còn giả vờ không biết võ công, tâm cơ tên thái giám đáng chết này quả thực là thâm hiểm quá rồi.
Lúc Thất Thất đang oán thầm, Nguỵ Hoá Lân đột nhiên đứng thẳng dậy, giơ kiếm trong tay lên, đầy mặt là máu, dữ tợn giống quỷ mị. Thất Thất kinh hoảng làm rơi Bạo vũ lê hoa châm xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên từ phía sau xông lên, hai tay nắm chặt lấy đầu Nguỵ Hoá Lâm, dùng sức nhéo một cái, một tiếng vang lên, đã bẻ gãy xương cổ Nguỵ Hoá Lâm.
Nguỵ Hoá Lâm vừa nãy vẫn còn chưa tắt thở hẳn, chỉ là với một luồng oán khí mà đứng dậy, kỳ thực gã căn bản không thể làm hại Thất Thất. Hồ Tiểu Thiên lo lắng xảy ra chuyện, cho nên cuống tay tàn độc. Nguỵ Hoá Lâm lại ngã xuống đất, Thất Thất vẫn chưa hoàn hồn nhặt Bạo vũ lê châm lên, nhắm thẳng mặt Nguỵ Hoá Lâm liên tiếp phi, đến khi cương châm trong hộp hoàn toàn phóng ra hết mới hả giận.
Hồ Tiểu Thiên đứng một bên nhìn, thấy mặt Nguỵ Hoá Lâm bị phóng cương châm đến nỗi giống như quả cà chưa rơi vỡ, căn bản nhìn không ra bộ dáng ban đầu, trong lòng cũng cảm thấy bất nhẫn, thật là không hiểu Thất Thất tuổi còn nhỏ như vậy, tại sao tâm địa độc ác thế.
Thất Thất vứt cái hộp không xuống đất, chỉnh lại trang phục, đi qua, nhấc chân hung hăng đã một cái vào thi thể Nguỵ Hoá Lâm. Lúc này mới ý thức được Hồ Tiểu Thiên đang há hốc mồm nhìn, nàng cả giận nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô giết người rồi!
- Thế thì sao?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Gã là Nguỵ Hoá Lâm – Chưởng ấn thái giám mới nhậm chức của Ti Uyển cục.
Thất Thất cười lạnh nói:
- Ngươi sợ phải không?
Hồ Tiểu Thiên tự nhủ ông mày bây giờ sợ còn có tác dụng sao? Ở cùng công chúa biến thái như cô lại liên tiếp giết chết hai mạng người, việc này giải quyết hậu quả thế nào đây? Hắn nói với Thất Thất:
- Cô đợi đấy!
Quay người đi lên trên.
Thất Thất tuy vừa rồi giết người gan lớn nhưng nếu để nàng ở cùng một chỗ với hai người chết thì nàng lại không dám:
- Đợi ta với!
Hồ Tiểu Thiên vừa đến cửa hầm rượu, trước hết nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thấy Thất Thất đi theo, làm một dấu hiệu tay cho nàng đừng lên tiếng, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Theo suy nghĩ của Hồ Tiểu Thiên, trước tiên xem Nguỵ Hoá Lâm mang theo bao nhiêu người, đến trước cửa, thấy vẫn chỉ có một mình Sử Học Đông đứng đấy. Sử Học Đông thấy hắn đến, vội vàng nói:
- Tiểu Thiên, thế nào? Nguỵ công công có làm khó đệ không?
Hồ Tiểu Thiên nhìn ngó xung quanh, thấp giọng nói:
- Gã mang theo người nào đến?
Sử Học Đông nói:
- Chỉ có hai người, gã thân phận quang minh, còn không để ta la lên, ta không dám không cho gã vào.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, trong lòng thoáng yên ổn. Hắn nói với Sử Học Đông:
- Huynh tiếp tục canh gác, cho dù người nào cũng không được cho vào, cũng không được nhắc đến chuyện Nguỵ công công.
Sử Học Đông chỉ gật đầu, những việc phát sinh trước mắt khiến y không hiểu ra sao, y quả thực không rõ đám người này rốt cục đang làm gì?
Hồ Tiểu Thiên lại quay vào hầm rượu, thấy Thất Thất đứng ở cửa đợi mình, hắn kéo cửa hầm rượu đóng lại, kéo Thất Thất về tầng thấp nhất. Thất Thất nói:
- Lại đến đây làm gì? Vừa bẩn vừa hôi, ta nên quay về rồi.
Hồ Tiểu Thiên cừoi khổ nói:
- Nếu cô quay về, ta làm sao bây giờ?
Thất Thất nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Việc đến nước này, chỉ có cô biết chuyện này, hãy nói là tên Nguỵ Hoá Lâm này ý đồ mưu hại cô, cô vì bảo vệ mình đã bất đắc dĩ dùng Bạo vũ hoa lê châm, ta liều chết bảo vệ cô cho nên mới hiệp trợ cô giết hai người bọn họ.
Thất Thất nói:
- Người rõ ràng là do ngươi giết, tại sao ta phải nhận thay ngươi?
Hồ Tiểu Thiên nhủ thầm cô nàng này thật là không phúc hậu, rõ ràng là cô dùng Bạo vũ lê hoa châm bắn chết được không hả.
Thất Thất nói:
- Cho dù ta nhận là người đều do ta giết, mấy người trong Nội cung giám tin ta, vì thân phận của ta nên bọn chúng không dám động đến ta, ngươi cho rằng bọn chúng sẽ đối phó ngươi thế nào?
Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng. Hồ Tiểu Thiên vốn kỳ vọng có thể dùng cách này để lừa cho qua chuyện, nhưng bây giờ được Thất Thất nhắc nhở, muốn tránh khỏi can hệ căn bản không thể, cho dù đám người ở Nội cung giám không dám đối phó Thất Thất, bọn chúng nhất định sẽ đẩy món nợ này lên đầu hắn, không khó tưởng tượng sau này tình cảnh của mình trong Hoàng cung tất nhiên cực kỳ gian nan.
Tác giả :
Thạch Chương Ngư