Y Thống Giang Sơn
Chương 217: Man tộc dị tâm (thượng)
Lúc này Tần Vũ Đồng đã thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, chỗ Chu vương, doanh địa ở trên một mô đất cao, lúc này đã bị thị vệ và cung thủ hoàn toàn bao vây, cách nơi đó một đoạn, lúc này cung thủ đều bắn vào xung quanh, ngăn cản xà trùng đột kích, nếu tùy tiện đi tới rất có thể sẽ bị ngộ thương, lại nhìn bên sứ đoàn Sa Già, doang địa cũng lửa đuốc sáng bừng, không biết tình huống cụ thể thế nào.
Tần Vũ Đồng cúi đầu nhìn Tịch Nhan, hạ giọng nói:
- Ngay lập tức làm xà trùng thối lui, bằng không ta phế đi võ công của cô.
Tuy rằng giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng hàm nghĩa biểu đạt trong lời nói rất chân thật đáng tin.
Tịch Nhan nói:
- Ta bị các ngươi khống chế huyệt đạo, tay chân còn bị các ngươi trói lại, xà trùng này có quan hệ gì đến ta?
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngươi xuất thân từ Ngũ Tiên Giáo, dù xà trùng này không phải ngươi gọi đến, ngươi cũng có phương pháp xua đuổi bọn nó, con người của ta chưa bao giờ nói đùa, nếu ngươi không đáp ứng, ta lập tức phế đi võ công của ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không cần phải tàn nhẫn như vậy.
Tần Vũ Đồng không hiểu mở trừng hai mắt, thật sự là không nghĩ ra vì sao hắn lại nói đỡ cho Tịch Nhan.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Kỳ thật nữ nhân cũng không để ý đến võ công lắm, không bằng thế này, ta dùng đao rạch nát mặt của ả, lại chọc mù mắt của ả, đánh gãy gân chân và gân tay ả, sau đó đem ả bán vào kỹ viện bẩn nhất thối nhất.
Tuy rằng Tịch Nhan biết rõ ràng là Hồ Tiểu Thiên đang cố ý đe dọa mình, nhưng nghe thấy những lời độc ác như vậy đáy lòng không khỏi rùng mình một cái, nếu là luân lạc tới hoàn cảnh như lời hắn nói, thật sự là sống không bằng chết.
Lúc Hồ Tiểu Thiên nói chuyện, tay vô tình cố ý vỗ một cái ở mông của Tịch Nhan, thói quen thành tự nhiên, thói quen ăn bớt cũng giống như vậy.
Tịch Nhan vừa thẹn vừa giận, thở dài nói:
- Ác tặc, nhất định sẽ có một ngày ta sẽ chặt rơi hai tay này của ngươi!
Hồ Tiểu Thiên đem nàng ném qua vai. Ném thật mạnh xuống đất, ngọn đuốc trong tay để sát vào khuôn mặt của Tịch Nhan:
- Cô có tin bây giờ ta liền đốt gương mặt này của cô hay không!
Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không có nói sai, nữ nhân coi trọng nhất là dung mạo của mình, thậm chí vượt qua cả sinh mạng, Tịch Nhan cắn cắn môi, thấp giọng nói:
- Ngươi cởi dây thừng của ta ra.
Sau khi được sự đồng ý của Tần Vũ Đồng. Hồ Tiểu Thiên cởi trói cho Tịch Nhan, sau khi Tịch Nhan được tự do, cũng không hề đứng dậy khỏi đám lầy lội, vừa rồi bị Hồ Tiểu Thiên ném không nhẹ, hắn quả nhiên lòng lang dạ sói, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không hiểu.
Tịch Nhan chậm rì lấy trên cổ ra một sợi dây đỏ, phần đuôi sợi dây đỏ buộc một cái còi màu bạc, nàng đem cái còi để vào trong miệng thổi, thanh âm bén nhọn theo khí tức của Tịch Nhan phát ra. Xa xa truyền ra ngoài, chợt nghe hướng tây nam cũng truyền đến thanh âm đồng dạng hô ứng.
Xà trùng không tiếp tục đi tới nữa, một lát sau, bắt đầu lần lượt lui lại.
Hết mưa rồi, trên vũng lầy lội trên đất lưu lại một đám dịch nhờn, không đến một khắc, bầy rắn đã rút lui sạch sẽ. Bầu trời phía đông hiện ra một vầng sáng. Trời sắp sáng rồi.
Hồ Tiểu Thiên và Tần Vũ Đồng liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được ánh mắt như trút được gánh nặng của đối phương.
Cả người Tịch Nhan bị mưa làm cho ướt đẫm. Cả người giống như hoa sen mới nở, càng kiều diễm như hoa. Hai tay chống trên mặt đất, đôi mắt đẹp tràn đầy oán độc nhìn Hồ Tiểu Thiên, chỉ cảm thấy mình đời này chưa từng oán giận ai như thế.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bầy rắn tản đi, lập tức nhặt dây thừng trên mặt đất muốn trói Tịch Nhan lại.
Tần Vũ Đồng nói:
- Không cần, để ả ta tự đi.
Giầy thêu của Tịch Nhan chẳng biết lúc nào đã mất một cái. Nàng dứt khoát cởi nốt chiếc còn lại, ném mạnh vào Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên nhanh tay nhanh mắt vừa vặn bắt được, hắn cũng không tức giận. Vốn định đem giầy thêu tùy ý ném đi, nhưng giầy thêu này được trang trí tinh nhã, dứt khoát ôm vào trong ngực, cợt nhả nói:
- Cảm ơn lễ vật của Tịch Nhan cô nương.
Tịch Nhan thiếu chút nữa bị hắn chọc giận ngất xỉu, chịu đựng thân thể đau đớn đứng lên, đôi chân ngọc trắng nõn dẫm lên lầy lội. Hồ Tiểu Thiên nhìn đôi chân ngọc tinh xảo của Tịch Nhan, ánh mắt vô tình trở nên nóng rực hơn, nhắc tới mới nói yêu nữ này đúng là một báu vật, khó trách Long Diệp Phương lại mê muội nàng như thế.
Tần Vũ Đồng liếc mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái, nhắc nhở hắn nói:
- Khẩn trương qua xem Chu vương bên kia đi!
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại gật gật đầu.
Tuy rằng Chu vương Long Diệp Phương không có bất kỳ tổn thương, nhưng trường hợp hung hiểm vừa rồi cũng khiến gã sợ tới mức hồn bay phách lác, bầy rắn tản đi đã lâu như vậy, sắc mặt gã vẫn tái nhợt, tay chân không ngừng run rẩy, tám gã cao thủ bảo vệ xung quanh, tả hữu một lát cũng không rời Long Diệp Phương.
Hồ Tiểu Thiên để Tần Vũ Đồng phụ trách trông coi Tịch Nhan, hắn bước nhanh tới trước mặt Long Diệp Phương thỉnh an. Tịch Nhan xa xa nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của Chu vương, không khỏi so sánh Hồ Tiểu Thiên và gã, tuy rằng tên tiểu tử Hồ Tiểu Thiên này không biết võ công, nhưng sự can đảm hơn Chu vương vô số lần.
Nhìn thấy Chu vương không có việc gì, Hồ Tiểu Thiên yên lòng, tiến lên quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Ty chức hộ giá đến chậm, mong điện hạ thứ tội.
Chu vương nói:
- Đứng lên đi...
Lúc nói chuyện thanh âm rõ ràng vẫn run rẩy.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới đứng dậy, Chu vương vẫn chưa hoàn hồn nhìn xung quanh bốn phía, run giọng nói:
- Tại sao...rắn lại đột nhiên đến đây nhiều vậy?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Điện hạ, đám rắn này hẳn là do Ngũ Tiên Giáo gây nên.
- Ngũ Tiên Giáo?
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, tiến đến bên tai Chu vương thấp giọng nói:
- Tất cả đều do yêu nữ Tịch Nhan kia, nhất định có đồng đảng của ả mai phục ở xung quanh.
Chu vương nghe thấy chuyện này và Tịch Nhan có liên quan, nhìn thoáng qua Tịch Nhan ở xa xa, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, tuy rằng lúc trước Hồ Tiểu Thiên nói Tịch Nhan là yêu nữ Ngũ Tiên Giáo, nhưng trong lòng Chu vương cũng không tin, cảm thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân như thế không thể nào là người của Ngũ Tiên Giáo ác danh lan xa, hiện tại xem ra tất cả quả nhiên có liên quan tới nàng, tuy rằng Chu vương tham luyến sắc đẹp của Tịch Nhan, nhưng so với tính mạng của mình, tuy nữ tử đẹp nhưng cũng không đáng để gã mạo hiểm tính mạng, Chu vương nhíu mày, nghĩ ra một chủ ý, hạ giọng nói với Hồ Tiểu Thiên:
- Không bằng chúng ta thả nàng đi, như vậy cũng sẽ không có xà trùng đi theo chúng ta.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm thằng nhãi này nhát gan, cung kính nói:
- Điện hạ, hiện tại càng không thể thả ả đi, ả ở trong tay chúng ta, Ngũ Tiên Giáo ném chuột sợ vỡ đồ, nên tất sẽ không dám phát động toàn diện tấn công, nếu thả tự do cho ả, chỉ sợ Ngũ Tiên Giáo sẽ tập kích không kiêng nể gì.
Chu Vương ngẫm nghĩ một chút thấy Hồ Tiểu Thiên nói cũng có lý, gật đầu nói:
- Vậy...canh giữ nàng cẩn thận.
Lúc này Lương Khánh tiến lại bẩm báo tình hình chiến đấu, vừa rồi trong trận tập kích đêm, có tám người bị rắn độc cắn tử vong, còn có bảy người bị trúng độc, hiện tại đang được cứu chữa.
Sứ đoàn Sa Già bên kia cũng cho người lại đây hỏi thăm tình huống, điều làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, bên sứ đoàn Sa Già không ngờ lại không có người nào bị thương, bầy rắn căn bản cũng không xâm chiếm doanh địa của bọn họ.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy sự việc có chút kỳ quái, vì sao Ngũ Tiên Giáo chỉ công kích bọn họ, mà buông tha sứ đoàn Sa Già? Chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ không phải là sứ đoàn Sa Già? Trở lại bên người Tịch Nhan, Tần Vũ Đồng để hắn mang Tịch Nhan trở về xe ngựa, con mình thì tới giúp binh lính trúng độc giải độc.
Hồ Tiểu Thiên đưa Tịch Nhan trở lại bên cạnh xe ngựa, lúc này trời đã hoàn toàn sáng, mặc dù không có mặt trời, nhưng tầng mây nhạt đi rất nhiều, chân ngọc của Tịch Nhan dẫm lên cỏ xanh dính đầy nước mưa, bọt nước trong suốt tẩy rửa bàn chân đầy bùn đất, hình ảnh cỏ xanh làm nổi bật hai bàn chân hoàn mỹ không tỳ vết thật sự là đẹp không tả xiết. Chỉ có điều bên trong thân hình xinh đẹp này, lại ẩn chứa một nội tâm thâm hiểm độc ác, nhớ tới tình huống bầy rắn tấn công vừa rồi, Hồ Tiểu Thiên không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Tịch Nhan nói:
- Ngươi không thả ta, chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái hơn tìm đến.
Hồ Tiểu Thiên lười biếng nói:
- Ta là người không sợ phiền toái.
Tịch Nhan nói:
- Đừng nói với ta là ngươi không sợ chết.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vì sao các ngươi chỉ công đánh doanh địa của chúng ta, mà không đụng vào người Sa Già?
Tịch Nhan nói:
- Ngươi có đầu óc hay không a, người bắt ta là các ngươi, oan có đầu nợ có chủ, không tìm các ngươi thì tìm ai?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Ngươi muốn trộm của sứ đoàn Sa Già cái gì mà "Diệu pháp liên hoa kinh", hiện tại xem ra chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi, người Ngũ Tiên Giáo các ngươi muốn đối phó căn bản chính là Chu vương!
Tịch Nhan nhẹ giọng thở dài nói:
- Một Hoàng tử không quan trọng gì, chúng ta đối phó y làm cái gì? Trí tưởng tượng của ngươi thật sự là phong phú.
Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên dừng ở trên bộ ngực cao ngất của Tịch Nhan, Tịch Nhan vì ánh mắt của hắn, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nóng lên, xì nói:
- Nhìn cái gì vậy?
- Đưa cái còi cho ta!
Tịch Nhan hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ngược lại lùi về phía sau một bước.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô tự mình lấy xuống cho ta, hay là để ta tự mình động thủ?
Đối mặt với Hồ Tiểu Thiên, Tịch Nhan thực sự có chút vô kế khả thi, hắn nói được làm được, nếu như mình không nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ sợ hắn sẽ vươn cặp móng vuốt cẩu kia ra, cướp đi đồ vật này nọ không nói còn có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình, nhân phẩm người này quả thực không có điểm cuối, Tịch Nhan gỡ cái còi kia xuống đưa cho hắn.
Hồ Tiểu Thiên cầm trong tay để sát vào nhìn nhìn, chỉ là một cái còi bình thường, thoạt nhìn bề ngoài hẳn là không có gì đặc biệt, tuy nhiên hẳn là Tịch Nhan thông qua thứ này để liên lạc với đồng đảng của nàng. Đồ vật này tuy rằng rất nhỏ, nhưng thanh âm thổi ra cũng không nhỏ. Hồ Tiểu Thiên đem cái còi cất kỹ.
Tịch Nhan nói:
- Ngươi có biết bối cảnh của Huyền Thiên Quán hay không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không biết, cũng không có hứng thú, cái ta thật sự quan tâm là an toàn của Chu vương, chỉ cần đưa bình an hộ tống gã đến Tiếp Châu, coi như là ta đã hoàn thành nhiệm vụ, tất cả những chuyện khác đều không có quan hệ gì với ta.
Sau khi nhổ trại, đoàn người lại tiếp tục hành trình, bởi vì cuộc tập kích tối qua, sĩ khí rõ ràng bị ảnh hưởng, so với thương vong về người, ngựa thương vong càng thêm thê thảm và nghiêm trọng, thậm trí có một nửa ngựa trong trận tập kích đã chết, bọn họ không thể không lựa chọn vứt bỏ một phần quân nhu. Rất nhiều thị vệ lựa chọn đi bộ, như vậy khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên.
Phía sứ đoàn Sa Già lông tóc không tổn hao gì, tuy rằng ở ngoài mặt tỏ vẻ an ủi Chu vương, nhưng bọn họ cũng không có ý định cùng vượt qua khó khăn, thậm chỉ ngay cả một con ngựa cũng không nguyện tài trợ.
Tần Vũ Đồng cúi đầu nhìn Tịch Nhan, hạ giọng nói:
- Ngay lập tức làm xà trùng thối lui, bằng không ta phế đi võ công của cô.
Tuy rằng giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng hàm nghĩa biểu đạt trong lời nói rất chân thật đáng tin.
Tịch Nhan nói:
- Ta bị các ngươi khống chế huyệt đạo, tay chân còn bị các ngươi trói lại, xà trùng này có quan hệ gì đến ta?
Tần Vũ Đồng nói:
- Ngươi xuất thân từ Ngũ Tiên Giáo, dù xà trùng này không phải ngươi gọi đến, ngươi cũng có phương pháp xua đuổi bọn nó, con người của ta chưa bao giờ nói đùa, nếu ngươi không đáp ứng, ta lập tức phế đi võ công của ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không cần phải tàn nhẫn như vậy.
Tần Vũ Đồng không hiểu mở trừng hai mắt, thật sự là không nghĩ ra vì sao hắn lại nói đỡ cho Tịch Nhan.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Kỳ thật nữ nhân cũng không để ý đến võ công lắm, không bằng thế này, ta dùng đao rạch nát mặt của ả, lại chọc mù mắt của ả, đánh gãy gân chân và gân tay ả, sau đó đem ả bán vào kỹ viện bẩn nhất thối nhất.
Tuy rằng Tịch Nhan biết rõ ràng là Hồ Tiểu Thiên đang cố ý đe dọa mình, nhưng nghe thấy những lời độc ác như vậy đáy lòng không khỏi rùng mình một cái, nếu là luân lạc tới hoàn cảnh như lời hắn nói, thật sự là sống không bằng chết.
Lúc Hồ Tiểu Thiên nói chuyện, tay vô tình cố ý vỗ một cái ở mông của Tịch Nhan, thói quen thành tự nhiên, thói quen ăn bớt cũng giống như vậy.
Tịch Nhan vừa thẹn vừa giận, thở dài nói:
- Ác tặc, nhất định sẽ có một ngày ta sẽ chặt rơi hai tay này của ngươi!
Hồ Tiểu Thiên đem nàng ném qua vai. Ném thật mạnh xuống đất, ngọn đuốc trong tay để sát vào khuôn mặt của Tịch Nhan:
- Cô có tin bây giờ ta liền đốt gương mặt này của cô hay không!
Hồ Tiểu Thiên quả nhiên không có nói sai, nữ nhân coi trọng nhất là dung mạo của mình, thậm chí vượt qua cả sinh mạng, Tịch Nhan cắn cắn môi, thấp giọng nói:
- Ngươi cởi dây thừng của ta ra.
Sau khi được sự đồng ý của Tần Vũ Đồng. Hồ Tiểu Thiên cởi trói cho Tịch Nhan, sau khi Tịch Nhan được tự do, cũng không hề đứng dậy khỏi đám lầy lội, vừa rồi bị Hồ Tiểu Thiên ném không nhẹ, hắn quả nhiên lòng lang dạ sói, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không hiểu.
Tịch Nhan chậm rì lấy trên cổ ra một sợi dây đỏ, phần đuôi sợi dây đỏ buộc một cái còi màu bạc, nàng đem cái còi để vào trong miệng thổi, thanh âm bén nhọn theo khí tức của Tịch Nhan phát ra. Xa xa truyền ra ngoài, chợt nghe hướng tây nam cũng truyền đến thanh âm đồng dạng hô ứng.
Xà trùng không tiếp tục đi tới nữa, một lát sau, bắt đầu lần lượt lui lại.
Hết mưa rồi, trên vũng lầy lội trên đất lưu lại một đám dịch nhờn, không đến một khắc, bầy rắn đã rút lui sạch sẽ. Bầu trời phía đông hiện ra một vầng sáng. Trời sắp sáng rồi.
Hồ Tiểu Thiên và Tần Vũ Đồng liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được ánh mắt như trút được gánh nặng của đối phương.
Cả người Tịch Nhan bị mưa làm cho ướt đẫm. Cả người giống như hoa sen mới nở, càng kiều diễm như hoa. Hai tay chống trên mặt đất, đôi mắt đẹp tràn đầy oán độc nhìn Hồ Tiểu Thiên, chỉ cảm thấy mình đời này chưa từng oán giận ai như thế.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bầy rắn tản đi, lập tức nhặt dây thừng trên mặt đất muốn trói Tịch Nhan lại.
Tần Vũ Đồng nói:
- Không cần, để ả ta tự đi.
Giầy thêu của Tịch Nhan chẳng biết lúc nào đã mất một cái. Nàng dứt khoát cởi nốt chiếc còn lại, ném mạnh vào Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên nhanh tay nhanh mắt vừa vặn bắt được, hắn cũng không tức giận. Vốn định đem giầy thêu tùy ý ném đi, nhưng giầy thêu này được trang trí tinh nhã, dứt khoát ôm vào trong ngực, cợt nhả nói:
- Cảm ơn lễ vật của Tịch Nhan cô nương.
Tịch Nhan thiếu chút nữa bị hắn chọc giận ngất xỉu, chịu đựng thân thể đau đớn đứng lên, đôi chân ngọc trắng nõn dẫm lên lầy lội. Hồ Tiểu Thiên nhìn đôi chân ngọc tinh xảo của Tịch Nhan, ánh mắt vô tình trở nên nóng rực hơn, nhắc tới mới nói yêu nữ này đúng là một báu vật, khó trách Long Diệp Phương lại mê muội nàng như thế.
Tần Vũ Đồng liếc mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái, nhắc nhở hắn nói:
- Khẩn trương qua xem Chu vương bên kia đi!
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại gật gật đầu.
Tuy rằng Chu vương Long Diệp Phương không có bất kỳ tổn thương, nhưng trường hợp hung hiểm vừa rồi cũng khiến gã sợ tới mức hồn bay phách lác, bầy rắn tản đi đã lâu như vậy, sắc mặt gã vẫn tái nhợt, tay chân không ngừng run rẩy, tám gã cao thủ bảo vệ xung quanh, tả hữu một lát cũng không rời Long Diệp Phương.
Hồ Tiểu Thiên để Tần Vũ Đồng phụ trách trông coi Tịch Nhan, hắn bước nhanh tới trước mặt Long Diệp Phương thỉnh an. Tịch Nhan xa xa nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của Chu vương, không khỏi so sánh Hồ Tiểu Thiên và gã, tuy rằng tên tiểu tử Hồ Tiểu Thiên này không biết võ công, nhưng sự can đảm hơn Chu vương vô số lần.
Nhìn thấy Chu vương không có việc gì, Hồ Tiểu Thiên yên lòng, tiến lên quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Ty chức hộ giá đến chậm, mong điện hạ thứ tội.
Chu vương nói:
- Đứng lên đi...
Lúc nói chuyện thanh âm rõ ràng vẫn run rẩy.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới đứng dậy, Chu vương vẫn chưa hoàn hồn nhìn xung quanh bốn phía, run giọng nói:
- Tại sao...rắn lại đột nhiên đến đây nhiều vậy?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Điện hạ, đám rắn này hẳn là do Ngũ Tiên Giáo gây nên.
- Ngũ Tiên Giáo?
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, tiến đến bên tai Chu vương thấp giọng nói:
- Tất cả đều do yêu nữ Tịch Nhan kia, nhất định có đồng đảng của ả mai phục ở xung quanh.
Chu vương nghe thấy chuyện này và Tịch Nhan có liên quan, nhìn thoáng qua Tịch Nhan ở xa xa, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, tuy rằng lúc trước Hồ Tiểu Thiên nói Tịch Nhan là yêu nữ Ngũ Tiên Giáo, nhưng trong lòng Chu vương cũng không tin, cảm thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân như thế không thể nào là người của Ngũ Tiên Giáo ác danh lan xa, hiện tại xem ra tất cả quả nhiên có liên quan tới nàng, tuy rằng Chu vương tham luyến sắc đẹp của Tịch Nhan, nhưng so với tính mạng của mình, tuy nữ tử đẹp nhưng cũng không đáng để gã mạo hiểm tính mạng, Chu vương nhíu mày, nghĩ ra một chủ ý, hạ giọng nói với Hồ Tiểu Thiên:
- Không bằng chúng ta thả nàng đi, như vậy cũng sẽ không có xà trùng đi theo chúng ta.
Hồ Tiểu Thiên cười thầm thằng nhãi này nhát gan, cung kính nói:
- Điện hạ, hiện tại càng không thể thả ả đi, ả ở trong tay chúng ta, Ngũ Tiên Giáo ném chuột sợ vỡ đồ, nên tất sẽ không dám phát động toàn diện tấn công, nếu thả tự do cho ả, chỉ sợ Ngũ Tiên Giáo sẽ tập kích không kiêng nể gì.
Chu Vương ngẫm nghĩ một chút thấy Hồ Tiểu Thiên nói cũng có lý, gật đầu nói:
- Vậy...canh giữ nàng cẩn thận.
Lúc này Lương Khánh tiến lại bẩm báo tình hình chiến đấu, vừa rồi trong trận tập kích đêm, có tám người bị rắn độc cắn tử vong, còn có bảy người bị trúng độc, hiện tại đang được cứu chữa.
Sứ đoàn Sa Già bên kia cũng cho người lại đây hỏi thăm tình huống, điều làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, bên sứ đoàn Sa Già không ngờ lại không có người nào bị thương, bầy rắn căn bản cũng không xâm chiếm doanh địa của bọn họ.
Hồ Tiểu Thiên cảm thấy sự việc có chút kỳ quái, vì sao Ngũ Tiên Giáo chỉ công kích bọn họ, mà buông tha sứ đoàn Sa Già? Chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ không phải là sứ đoàn Sa Già? Trở lại bên người Tịch Nhan, Tần Vũ Đồng để hắn mang Tịch Nhan trở về xe ngựa, con mình thì tới giúp binh lính trúng độc giải độc.
Hồ Tiểu Thiên đưa Tịch Nhan trở lại bên cạnh xe ngựa, lúc này trời đã hoàn toàn sáng, mặc dù không có mặt trời, nhưng tầng mây nhạt đi rất nhiều, chân ngọc của Tịch Nhan dẫm lên cỏ xanh dính đầy nước mưa, bọt nước trong suốt tẩy rửa bàn chân đầy bùn đất, hình ảnh cỏ xanh làm nổi bật hai bàn chân hoàn mỹ không tỳ vết thật sự là đẹp không tả xiết. Chỉ có điều bên trong thân hình xinh đẹp này, lại ẩn chứa một nội tâm thâm hiểm độc ác, nhớ tới tình huống bầy rắn tấn công vừa rồi, Hồ Tiểu Thiên không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Tịch Nhan nói:
- Ngươi không thả ta, chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái hơn tìm đến.
Hồ Tiểu Thiên lười biếng nói:
- Ta là người không sợ phiền toái.
Tịch Nhan nói:
- Đừng nói với ta là ngươi không sợ chết.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vì sao các ngươi chỉ công đánh doanh địa của chúng ta, mà không đụng vào người Sa Già?
Tịch Nhan nói:
- Ngươi có đầu óc hay không a, người bắt ta là các ngươi, oan có đầu nợ có chủ, không tìm các ngươi thì tìm ai?
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Ngươi muốn trộm của sứ đoàn Sa Già cái gì mà "Diệu pháp liên hoa kinh", hiện tại xem ra chẳng qua chỉ là lấy cớ thôi, người Ngũ Tiên Giáo các ngươi muốn đối phó căn bản chính là Chu vương!
Tịch Nhan nhẹ giọng thở dài nói:
- Một Hoàng tử không quan trọng gì, chúng ta đối phó y làm cái gì? Trí tưởng tượng của ngươi thật sự là phong phú.
Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên dừng ở trên bộ ngực cao ngất của Tịch Nhan, Tịch Nhan vì ánh mắt của hắn, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nóng lên, xì nói:
- Nhìn cái gì vậy?
- Đưa cái còi cho ta!
Tịch Nhan hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ngược lại lùi về phía sau một bước.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cô tự mình lấy xuống cho ta, hay là để ta tự mình động thủ?
Đối mặt với Hồ Tiểu Thiên, Tịch Nhan thực sự có chút vô kế khả thi, hắn nói được làm được, nếu như mình không nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ sợ hắn sẽ vươn cặp móng vuốt cẩu kia ra, cướp đi đồ vật này nọ không nói còn có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình, nhân phẩm người này quả thực không có điểm cuối, Tịch Nhan gỡ cái còi kia xuống đưa cho hắn.
Hồ Tiểu Thiên cầm trong tay để sát vào nhìn nhìn, chỉ là một cái còi bình thường, thoạt nhìn bề ngoài hẳn là không có gì đặc biệt, tuy nhiên hẳn là Tịch Nhan thông qua thứ này để liên lạc với đồng đảng của nàng. Đồ vật này tuy rằng rất nhỏ, nhưng thanh âm thổi ra cũng không nhỏ. Hồ Tiểu Thiên đem cái còi cất kỹ.
Tịch Nhan nói:
- Ngươi có biết bối cảnh của Huyền Thiên Quán hay không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không biết, cũng không có hứng thú, cái ta thật sự quan tâm là an toàn của Chu vương, chỉ cần đưa bình an hộ tống gã đến Tiếp Châu, coi như là ta đã hoàn thành nhiệm vụ, tất cả những chuyện khác đều không có quan hệ gì với ta.
Sau khi nhổ trại, đoàn người lại tiếp tục hành trình, bởi vì cuộc tập kích tối qua, sĩ khí rõ ràng bị ảnh hưởng, so với thương vong về người, ngựa thương vong càng thêm thê thảm và nghiêm trọng, thậm trí có một nửa ngựa trong trận tập kích đã chết, bọn họ không thể không lựa chọn vứt bỏ một phần quân nhu. Rất nhiều thị vệ lựa chọn đi bộ, như vậy khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên.
Phía sứ đoàn Sa Già lông tóc không tổn hao gì, tuy rằng ở ngoài mặt tỏ vẻ an ủi Chu vương, nhưng bọn họ cũng không có ý định cùng vượt qua khó khăn, thậm chỉ ngay cả một con ngựa cũng không nguyện tài trợ.
Tác giả :
Thạch Chương Ngư