Y Thống Giang Sơn
Chương 1: Gian thần chi tử (thượng)
Không nên cứ bám lấy ký ức, quên sạch đi cũng có thể coi là một điều tốt đẹp.
Hồ Tiểu Thiên cũng không có chút quyến luyến với bất kỳ cái gì, thậm chí hắn còn chẳng muốn nhớ lại, kiếp trước chẳng tốt đẹp gì cho cam, nên kiếp này hắn muốn chọn quên tất cả.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa đích thực của sinh mệnh chính là hưởng thụ cuộc sống, không cần lý tưởng, chả cần khát vọng, lại càng không cần hùng tâm tráng trí gì gì đó, thầm nghĩ tùy tùy tiện tiện làm một con một gã nhà giàu không lo cơm áo gạo tiền, mỗi ngày hoang phí chút tiền, sau đó tìm nữ nhân nào xinh đẹp dộng lòng người cưới về sinh con đẻ cái, tốt nhất là có hai đứa một nam một nữ, sau khi con trai lấy vợ, con gái lấy chồng lại đi dưỡng thọ ngày ngày mang theo một con chó vàng ngồi trong đình viện tràn ngập hương hoa, tắm nắng, ngâm một bình trà ngon, chơi hai ba bàn cờ, con cháu quây quần, sống một cuộc sống nhàn nhã, tự do.
Vốn có lẽ hắn đã có thể nhẹ nhõm thực hiện nguyện vọng này, do phụ thân hắn là Hồ Bất Vi- Bộ hộ thượng thư Đại Khang, trong trí nhớ của hắn chức vụ này cũng tương đương với bộ trưởng bộ tài chính, hiện tại lão đang là quan tam phẩm, tay nắm giữ tài chính của Đại Khang, quyền cao chức trọng rất được hoàng thất Đại Khanh tín nhiệm, qua hai đời vua địa vị vẫn vững như bàn thạch.
Hồ Tiểu Thiên là con trai độc nhất của vị trọng thần triều đình này, gia tộc ba đời đều nhất mạch đơn truyền nên đương nhiên hắn được trên dưới Hồ gia coi như hòn ngọc quý, ý thức của Hồ Tiểu Thiên mới nảy sinh từ nửa năm trước, ngày mười lăm tháng mười năm ngoái trời sinh dị tượng, trăng máu nhô lên, đêm đó gốc đại thụ trăm năm ở hậu hoa viên bỗng nở hoa cùng đó tên nhị đại mười sáu năm si ngốc này đột nhiên khôi phục thần trí.
Sau khi tỉnh dậy điều duy nhất hắn nhớ rõ là còn hai bàn giải phẫu chưa làm mà trước đó hắn đã liên tục làm việc trên bàn giải phẫu ba mươi hai giờ mệt mỏi quá độ nên thăng ngay bên bàn giải phẫu, ý thức của hắn trôi nổi trên dòng thời gian, qua ba nghìn cái đại thế giới, cuối cùng lại lưu lại trong cái thể xác si ngốc tại phủ của Hộ bộ thượng thư Đại Khang này.
Tuổi của hắn lại thần kỳ biến thành mười sáu, tên của hắn cũng nhiều thêm một chữ “tiểu”, Hồ Thiên biến thành Hồ Tiểu Thiên, tư tưởng ý thức hai mươi tám năm sinh sống của hắn cũng sáp nhập vào cái thể xác trống rỗng này, được cái bề ngoài cũng không có biến hóa quá lớn, chẳng qua là trẻ đi chút thôi. Cũng từ hôm nay trở đi hắn quyết định hưởng thụ nhân sinh, vui vẻ sống qua kiếp này. Nhưng đời không như mơ, vốn không thể quyên đi ký ức nên cũng chẳng thể thoát khỏi phiền não, hắn cũng phát hiện ra làm người thông minh chưa hẳn đã so sánh được với kẻ đần luôn sống vui vẻ, hưởng thụ sung sướng.
Năm rồng thứ tám Đại Khang, đúng vào hạ tuần tháng tư Hồ Tiểu Thiên ngồi lười biếng trong căn phòng tinh xảo, trong phòng tường cột chạm trổ, đồ đạc xa hoa, bên ngoài là một cái hành lang thật dài, tám cái cột đỏ thắm che nắng, ngoài hành lang là một tứ phương viện tầm một mẫu, trong sân hoa xuân đua nở xung quanh bướm vàng bay lượn, gió nhẹ lướt qua làm từng tấm tơ lụa nhộn nhạo , một mùi hoa Mai thoang thoảng bay tới khiến người ta cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, cửa sổ rọi vào lưu lại chùm sáng nhàn nhạt. Hồ Tiểu Thiên hít sâu hương hoa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài. Từng ngọn cây, ngọn cỏ trông rất thân thuộc, không khác gì trong ký ức, chẳng qua là hắn chưa bao giờ để tâm đến cảnh đẹp càng chưa nói đến hưởng thụ gì đó, nhớ lại hắn thấy mình thật nhạt nhẽo không chút thú vị ngoại trừ tập trung nghiên cứu y học hắn cũng chả còn niềm vui nào khác, không tình thân, không tình bạn, cũng chả có tình yêu, cuộc sống như vậy không đáng để hắn lưu luyến.
Tên mập mạp mặc áo màu xanh mũ quả dưa gọi là Lương Đại Tráng, là gia đinh Thượng Thư phủ, nửa năm trước được điều làm tùy tùng hầu hạ cho hắn, gã rón rén đi tới, vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lập tức cười rạng rỡ, đôi mắt nhỏ khép lại thành hai cái khe hẹp, râu cá trê vểnh lên, nhìn cực giống một cái bánh bao thịt lớn: “Nô tài chúc mừng Thiếu gia, chúc mừng thiếu gia!”
Nô tài là bản thân gã, còn thiếu gia ở đây đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên dùng trọn vẹn nửa năm thích ứng hết thảy biến hóa xung quanh, bây giờ hắn có thể gọi là thản nhiên đối mặt, ứng phó tự nhiên, cái này có thể nói là hoàn toàn nhập vai vào nhân vật.
Cùng là một cái nheo mắt, nhưng xuất hiện trên mặt những người khác nhau lại mang lại hiệu quả vô cùng khác biệt, ở Lương Đại Tráng chính là ton hót nịnh nọt, mà ở Hồ Tiểu Thiên lại là vẻ cao cao tại thượng, một kẻ bề trên ngây ngốc lúc trước đương nhiên không có cái gì gọi là khí chất quý tộc, nhưng khi thân thể này khi giao cho một tiến sĩ y học nhất cử nhất động của hắn đều hiện lên vẻ sinh động mà lại cơ trí: “Có gì đáng mừng?” Ngôn ngữ đương nhiên cũng không trở thành một trở ngại của Hồ Tiểu Thiên, phải biết rằng năm hai mươi tuổi hắn đã thông thạo sáu thứ tiếng, văn tự của Đại Khang cũng không khác lạ lắm, giống một loại biến thể của chữ Hán, chẳng qua là phát âm hơi khác, đối với người đã từng dễ dàng đạt được học vị thạc sĩ của nhà nước như hắn đương nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lương Đại Tráng khom người cười nói: “Thiếu gia, ta vừa nghe lão gia cùng phu nhân vừa định ra một mối hôn sự cho người!”
Nghe vậy, Hồ Tiểu Thiên lập tức tỏ ra vẻ không vui, tại Đại Khang, không có cái gì gọi là tự do yêu đương, phần lớn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, mặc dù không có tự do yêu đương hôn nhân nhưng cũng có một cái tốt, tại Đại Khang một chồng nhiều vợ là hợp pháp chỉ cần có tiền ngươi muốn lấy bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu. Chỉ cần có thực lực ngươi có thể thoải mái chiếm cứ tài nguyên tiền tài đất đai mỹ nữ…
Đại Khang cũng cho phép tổ chức cưới cho trẻ em, chỉ cần môn đăng hộ đối, như loại thế hệ hai của quan chức như Hồ Tiểu Thiên là trời sinh lắm mối, mẫu thân hắn mới mang thai ba tháng đã định hôn sự cho hắn, thông gia là Chu Duệ Uyên từng là quan nhất phẩm, thừa tướng Đại Khang, thầy của thái tử, còn là hàn Lâm học sĩ, Bình Chương Sự, hiển hách một thời ở Đại Khang, Hồ Gia cũng có thể coi là trèo cây cao, tuy Hồ Bất Vi nắm quyền tài chính, nhưng dù sao cũng chỉ là quan tam phẩm, nhưng lúc Hồ Tiểu Thiên hai tuổi, người ta liền thăm dò được đứa con Hồ gia si ngốc, vì vậy họ không do dự liền hủy bỏ hôn sự.
Quan lớn hơn một cấp đè chết người, Hồ Bất Vi đương nhiên không dám trước mặt quan nhất phẩm nói gì, chỉ có thể thành thành thật thật hủy bỏ hôn sự, chẳng những không được bồi thường mà ngoài miệng còn phải nhận sai trong lòng lão hận Chu Duệ Uyên thấu xương, ba năm trước Thái Tử Long Diệp Lâm thất sủng bị phế, Chu Duệ Uyên thân là thầy của thái tử cũng khó tránh liên lụy, Hồ Bất Vi cũng không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng này, cùng các đại thần khác hung hăng chèn ép, làm Chu Duệ Uyên bị cách chức về làm dân thường, coi như cũng xả được ác khí trong lòng.
Tuy chuyện Hồ Tiểu Thiên si ngốc cả kinh thành hầu như ai cũng biết nhưng vẫn không ngớt nhà đến muốn đặt quan hệ thông gia, đương nhiên tất cả đều là quan viên cấp thấp, chả ai thực sự muốn gả con gái mình cho một kẻ ngu cả, bọn chúng đơn giản nhìn trúng quyền thế của Bộ hộ thượng thư Hồ Bất Vi mà thôi.
Hồ Bất Vi làm quan nhiều năm nên đương nhiên rõ ràng mưu đồ của đám này, tuy hắn cực kỳ am hiểu đạo đầu cơ luồn cúi, nhưng có thể là do trong lòng hắn cực kỳ xem thường đám nịnh nọt này nên một mực từ chối, tuy con hắn ngu ngốc nhưng cũng không thể để người khác vô duyên vô cớ lợi dụng, cứ như vậy Hồ Tiểu Thiên đã mười sáu tuổi vẫn không bị sắp đặt hôn sự.
Hồ Bất Vi vốn cũng muốn cứ như vậy nuôi dưỡng nhi tử ngốc cả đời, với tư chất đứa nhỏ này hiển nhiên không thể kiến công lập nghiệp làm vinh dự cửa nhà, cứ như vậy có thể che chở con gã bình an vô ưu vô lo hạnh phúc cả đời, thực ra Hồ Bất Vi cũng không phải người không có dã tâm nhưng dù có dã tâm lớn hơn nữa cũng không thể bất chấp một sự thật rành rành trước mặt.
Hồ Tiểu Thiên đột nhiên thức tỉnh khiến Hồ Bất Vi mừng rỡ, đồng thời cũng làm tham vọng ẩn sâu trong lão lần nữa trỗi dậy, lão rất nhanh chọn được mối hôn sự cho Hồ Tiểu Thiên, thông gia là Tây Xuyên Kiếm Nam tiết độ sứ, Quang Lộc đại phu, thẩm tra của Binh bộ thượng thư, bình chương sự, tây châu doãn, khai quốc công Tây Xuyên, thực ấp<*> ba nghìn hộ: Lý Thiên Hành, tuy rằng tại Đại Khang cũng là quan tam phẩm, nhưng người ta lại là đại tướng trấn giữ biên cương, hơn nữa lại được đương kim thái tử Long Diệp Khánh tín nhiệm, thời điểm thái tử đăng cơ cũng là lúc lão phất lên. Ở trong triều đình phải biết rõ lịch sử, phải nắm rõ thực tại, lại càng phải suy nghĩ đến tương lai, Hồ Bất Vi tạo ra quan hệ thông gia với Lý gia chính là xuất phát từ loại mục đích chính trị này.
Kỳ thực Hồ Bất Vi sớm đã nhằm vào phương diện này, quan hệ thông gia là giả, kết minh là thực. Con gái Lý gia bị liệt lại nghe nói tướng mạo cũng xấu xí khó chấp nhận. Đã vậy, Lý Thiên Hành cũng nhất định không đem con gái gả cho một kẻ ngu, bằng chứng là sau khi Thiếu gia họ Hồ đột nhiên khôi phục thần trí cùng năng lực nói chuyện, Lý Thiên Hành mới gật đầu đáp ứng, hai nhà đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ hai người định ra ngày cưới. Ngày cưới là mùng mười tháng sáu, tính ra từ giờ đến lúc cưới còn chưa đến nửa năm.
Một tờ hôn ước khiến Hồ Tiểu Thiên ý thức được lý tưởng sống nhàn nhã cả đời của hắn đã trở thành hy vọng xa vời, cưới một người vợ chưa từng gặp mặt, chân tê liệt, lại còn được gọi là xấu tuyệt thế, chẳng còn tý hạnh phúc nào.
Lúc này Lương Đại Tráng lại nhắc tới liền làm hắn không vui, thở dài nói: “Không nói chuyện này nữa!”
Lương Đại Tráng tuy lớn lên vụng về, nhưng đầu óc cũng không đến nỗi ngu dốt tên này rất giỏi về khoản nhìn mặt mà nói chuyện, nếu không cũng không được Hồ gia cho làm người hầu hạ túc trực bên Hồ Tiểu Thiên. Nhìn ra Hồ Tiểu Thiên tâm tình không tốt, gã cẩn thận từng li từng tí nói: “Thiếu gia hôm nay đẹp trời, không bằng chúng ta ra ngoài đi bộ giải sầu?”
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: “Cũng tốt!”
Công tử của Hộ bộ thượng thư ra ngoài, tuy không cần gióng chống khua chiêng, tiền hô hậu ủng la lối om sòm nhưng thực tế cũng không tính là đơn giản. Ngoài Lương Đại Tráng còn có ba gã gia đinh khác cũng đội mũ quả dưa mặc áo xanh đi sau lưng hắn, ưỡn ngực hất hàm, diễu võ dương oai, rất chi là cáo mượn oai hùm - chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, gia đinh của Thượng Thư bộ Hộ –quan tam phẩm của Đại Khang ít ra cũng có thể chống lại một huyện lệnh cửu phẩm, làm gia bộc của quan to cũng có chút để tự hài lòng với chính mình.
Chú thích: <*> thực ấp là vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ.
Bổ sung giải thích sơ về các chức quan trong truyện:
Quan văn, quan võ được xếp theo 6 bộ: bộ Lại; bộ Lễ; bộ Hộ; bộ Binh; bộ Hình và bộ Công.
Đứng đầu mỗi bộ là thượng thư, giúp việc có tả thị lang, hữu thị lang
Dưới cấp bộ là ty. Đứng đầu mỗi ty là lang trung với viên ngoại lang và chủ sự giúp sức
Bộ Lại hoặc Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn.
Bộ Lễ giữ việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểu văn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bói toán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn nhã nhạc. Bộ này trông coi việc tổ chức và kiểm soát vấn đề thi cử (thi Nho họckhoa cử) chọn người tài ra giúp triều đình; tương đương với bộ học thời cận đại và bộ giáo dục và bộ văn hóa thông tinngày nay.
Bộ Hộ thời Lê giữ việc ruộng đất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối và sắt. Bộ Hộ thời Nguyễn giữ chính sách điền thổ, hộ khẩu, tiền thóc, điều hòa nguồn của cải nhà nước.
Bộ Binh giữ việc binh nhung, quân cấm vệ, xe ngựa, đồ nghí trượng, khí giới, giữ việc biên giới, lính thú, nhà trạm, phố xá, nơi hiểm yếu, việc khẩn cấp, tuyển dụng chức võ.
Bộ Hình giữ việc luật lệnh, hình phạt án tù, ngục tụng và xét xử người phạm tội ngũ hình.
Bộ Công coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi.
Hồ Tiểu Thiên cũng không có chút quyến luyến với bất kỳ cái gì, thậm chí hắn còn chẳng muốn nhớ lại, kiếp trước chẳng tốt đẹp gì cho cam, nên kiếp này hắn muốn chọn quên tất cả.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa đích thực của sinh mệnh chính là hưởng thụ cuộc sống, không cần lý tưởng, chả cần khát vọng, lại càng không cần hùng tâm tráng trí gì gì đó, thầm nghĩ tùy tùy tiện tiện làm một con một gã nhà giàu không lo cơm áo gạo tiền, mỗi ngày hoang phí chút tiền, sau đó tìm nữ nhân nào xinh đẹp dộng lòng người cưới về sinh con đẻ cái, tốt nhất là có hai đứa một nam một nữ, sau khi con trai lấy vợ, con gái lấy chồng lại đi dưỡng thọ ngày ngày mang theo một con chó vàng ngồi trong đình viện tràn ngập hương hoa, tắm nắng, ngâm một bình trà ngon, chơi hai ba bàn cờ, con cháu quây quần, sống một cuộc sống nhàn nhã, tự do.
Vốn có lẽ hắn đã có thể nhẹ nhõm thực hiện nguyện vọng này, do phụ thân hắn là Hồ Bất Vi- Bộ hộ thượng thư Đại Khang, trong trí nhớ của hắn chức vụ này cũng tương đương với bộ trưởng bộ tài chính, hiện tại lão đang là quan tam phẩm, tay nắm giữ tài chính của Đại Khang, quyền cao chức trọng rất được hoàng thất Đại Khanh tín nhiệm, qua hai đời vua địa vị vẫn vững như bàn thạch.
Hồ Tiểu Thiên là con trai độc nhất của vị trọng thần triều đình này, gia tộc ba đời đều nhất mạch đơn truyền nên đương nhiên hắn được trên dưới Hồ gia coi như hòn ngọc quý, ý thức của Hồ Tiểu Thiên mới nảy sinh từ nửa năm trước, ngày mười lăm tháng mười năm ngoái trời sinh dị tượng, trăng máu nhô lên, đêm đó gốc đại thụ trăm năm ở hậu hoa viên bỗng nở hoa cùng đó tên nhị đại mười sáu năm si ngốc này đột nhiên khôi phục thần trí.
Sau khi tỉnh dậy điều duy nhất hắn nhớ rõ là còn hai bàn giải phẫu chưa làm mà trước đó hắn đã liên tục làm việc trên bàn giải phẫu ba mươi hai giờ mệt mỏi quá độ nên thăng ngay bên bàn giải phẫu, ý thức của hắn trôi nổi trên dòng thời gian, qua ba nghìn cái đại thế giới, cuối cùng lại lưu lại trong cái thể xác si ngốc tại phủ của Hộ bộ thượng thư Đại Khang này.
Tuổi của hắn lại thần kỳ biến thành mười sáu, tên của hắn cũng nhiều thêm một chữ “tiểu”, Hồ Thiên biến thành Hồ Tiểu Thiên, tư tưởng ý thức hai mươi tám năm sinh sống của hắn cũng sáp nhập vào cái thể xác trống rỗng này, được cái bề ngoài cũng không có biến hóa quá lớn, chẳng qua là trẻ đi chút thôi. Cũng từ hôm nay trở đi hắn quyết định hưởng thụ nhân sinh, vui vẻ sống qua kiếp này. Nhưng đời không như mơ, vốn không thể quyên đi ký ức nên cũng chẳng thể thoát khỏi phiền não, hắn cũng phát hiện ra làm người thông minh chưa hẳn đã so sánh được với kẻ đần luôn sống vui vẻ, hưởng thụ sung sướng.
Năm rồng thứ tám Đại Khang, đúng vào hạ tuần tháng tư Hồ Tiểu Thiên ngồi lười biếng trong căn phòng tinh xảo, trong phòng tường cột chạm trổ, đồ đạc xa hoa, bên ngoài là một cái hành lang thật dài, tám cái cột đỏ thắm che nắng, ngoài hành lang là một tứ phương viện tầm một mẫu, trong sân hoa xuân đua nở xung quanh bướm vàng bay lượn, gió nhẹ lướt qua làm từng tấm tơ lụa nhộn nhạo , một mùi hoa Mai thoang thoảng bay tới khiến người ta cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, cửa sổ rọi vào lưu lại chùm sáng nhàn nhạt. Hồ Tiểu Thiên hít sâu hương hoa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài. Từng ngọn cây, ngọn cỏ trông rất thân thuộc, không khác gì trong ký ức, chẳng qua là hắn chưa bao giờ để tâm đến cảnh đẹp càng chưa nói đến hưởng thụ gì đó, nhớ lại hắn thấy mình thật nhạt nhẽo không chút thú vị ngoại trừ tập trung nghiên cứu y học hắn cũng chả còn niềm vui nào khác, không tình thân, không tình bạn, cũng chả có tình yêu, cuộc sống như vậy không đáng để hắn lưu luyến.
Tên mập mạp mặc áo màu xanh mũ quả dưa gọi là Lương Đại Tráng, là gia đinh Thượng Thư phủ, nửa năm trước được điều làm tùy tùng hầu hạ cho hắn, gã rón rén đi tới, vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên lập tức cười rạng rỡ, đôi mắt nhỏ khép lại thành hai cái khe hẹp, râu cá trê vểnh lên, nhìn cực giống một cái bánh bao thịt lớn: “Nô tài chúc mừng Thiếu gia, chúc mừng thiếu gia!”
Nô tài là bản thân gã, còn thiếu gia ở đây đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên dùng trọn vẹn nửa năm thích ứng hết thảy biến hóa xung quanh, bây giờ hắn có thể gọi là thản nhiên đối mặt, ứng phó tự nhiên, cái này có thể nói là hoàn toàn nhập vai vào nhân vật.
Cùng là một cái nheo mắt, nhưng xuất hiện trên mặt những người khác nhau lại mang lại hiệu quả vô cùng khác biệt, ở Lương Đại Tráng chính là ton hót nịnh nọt, mà ở Hồ Tiểu Thiên lại là vẻ cao cao tại thượng, một kẻ bề trên ngây ngốc lúc trước đương nhiên không có cái gì gọi là khí chất quý tộc, nhưng khi thân thể này khi giao cho một tiến sĩ y học nhất cử nhất động của hắn đều hiện lên vẻ sinh động mà lại cơ trí: “Có gì đáng mừng?” Ngôn ngữ đương nhiên cũng không trở thành một trở ngại của Hồ Tiểu Thiên, phải biết rằng năm hai mươi tuổi hắn đã thông thạo sáu thứ tiếng, văn tự của Đại Khang cũng không khác lạ lắm, giống một loại biến thể của chữ Hán, chẳng qua là phát âm hơi khác, đối với người đã từng dễ dàng đạt được học vị thạc sĩ của nhà nước như hắn đương nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lương Đại Tráng khom người cười nói: “Thiếu gia, ta vừa nghe lão gia cùng phu nhân vừa định ra một mối hôn sự cho người!”
Nghe vậy, Hồ Tiểu Thiên lập tức tỏ ra vẻ không vui, tại Đại Khang, không có cái gì gọi là tự do yêu đương, phần lớn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, mặc dù không có tự do yêu đương hôn nhân nhưng cũng có một cái tốt, tại Đại Khang một chồng nhiều vợ là hợp pháp chỉ cần có tiền ngươi muốn lấy bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu. Chỉ cần có thực lực ngươi có thể thoải mái chiếm cứ tài nguyên tiền tài đất đai mỹ nữ…
Đại Khang cũng cho phép tổ chức cưới cho trẻ em, chỉ cần môn đăng hộ đối, như loại thế hệ hai của quan chức như Hồ Tiểu Thiên là trời sinh lắm mối, mẫu thân hắn mới mang thai ba tháng đã định hôn sự cho hắn, thông gia là Chu Duệ Uyên từng là quan nhất phẩm, thừa tướng Đại Khang, thầy của thái tử, còn là hàn Lâm học sĩ, Bình Chương Sự, hiển hách một thời ở Đại Khang, Hồ Gia cũng có thể coi là trèo cây cao, tuy Hồ Bất Vi nắm quyền tài chính, nhưng dù sao cũng chỉ là quan tam phẩm, nhưng lúc Hồ Tiểu Thiên hai tuổi, người ta liền thăm dò được đứa con Hồ gia si ngốc, vì vậy họ không do dự liền hủy bỏ hôn sự.
Quan lớn hơn một cấp đè chết người, Hồ Bất Vi đương nhiên không dám trước mặt quan nhất phẩm nói gì, chỉ có thể thành thành thật thật hủy bỏ hôn sự, chẳng những không được bồi thường mà ngoài miệng còn phải nhận sai trong lòng lão hận Chu Duệ Uyên thấu xương, ba năm trước Thái Tử Long Diệp Lâm thất sủng bị phế, Chu Duệ Uyên thân là thầy của thái tử cũng khó tránh liên lụy, Hồ Bất Vi cũng không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng này, cùng các đại thần khác hung hăng chèn ép, làm Chu Duệ Uyên bị cách chức về làm dân thường, coi như cũng xả được ác khí trong lòng.
Tuy chuyện Hồ Tiểu Thiên si ngốc cả kinh thành hầu như ai cũng biết nhưng vẫn không ngớt nhà đến muốn đặt quan hệ thông gia, đương nhiên tất cả đều là quan viên cấp thấp, chả ai thực sự muốn gả con gái mình cho một kẻ ngu cả, bọn chúng đơn giản nhìn trúng quyền thế của Bộ hộ thượng thư Hồ Bất Vi mà thôi.
Hồ Bất Vi làm quan nhiều năm nên đương nhiên rõ ràng mưu đồ của đám này, tuy hắn cực kỳ am hiểu đạo đầu cơ luồn cúi, nhưng có thể là do trong lòng hắn cực kỳ xem thường đám nịnh nọt này nên một mực từ chối, tuy con hắn ngu ngốc nhưng cũng không thể để người khác vô duyên vô cớ lợi dụng, cứ như vậy Hồ Tiểu Thiên đã mười sáu tuổi vẫn không bị sắp đặt hôn sự.
Hồ Bất Vi vốn cũng muốn cứ như vậy nuôi dưỡng nhi tử ngốc cả đời, với tư chất đứa nhỏ này hiển nhiên không thể kiến công lập nghiệp làm vinh dự cửa nhà, cứ như vậy có thể che chở con gã bình an vô ưu vô lo hạnh phúc cả đời, thực ra Hồ Bất Vi cũng không phải người không có dã tâm nhưng dù có dã tâm lớn hơn nữa cũng không thể bất chấp một sự thật rành rành trước mặt.
Hồ Tiểu Thiên đột nhiên thức tỉnh khiến Hồ Bất Vi mừng rỡ, đồng thời cũng làm tham vọng ẩn sâu trong lão lần nữa trỗi dậy, lão rất nhanh chọn được mối hôn sự cho Hồ Tiểu Thiên, thông gia là Tây Xuyên Kiếm Nam tiết độ sứ, Quang Lộc đại phu, thẩm tra của Binh bộ thượng thư, bình chương sự, tây châu doãn, khai quốc công Tây Xuyên, thực ấp<*> ba nghìn hộ: Lý Thiên Hành, tuy rằng tại Đại Khang cũng là quan tam phẩm, nhưng người ta lại là đại tướng trấn giữ biên cương, hơn nữa lại được đương kim thái tử Long Diệp Khánh tín nhiệm, thời điểm thái tử đăng cơ cũng là lúc lão phất lên. Ở trong triều đình phải biết rõ lịch sử, phải nắm rõ thực tại, lại càng phải suy nghĩ đến tương lai, Hồ Bất Vi tạo ra quan hệ thông gia với Lý gia chính là xuất phát từ loại mục đích chính trị này.
Kỳ thực Hồ Bất Vi sớm đã nhằm vào phương diện này, quan hệ thông gia là giả, kết minh là thực. Con gái Lý gia bị liệt lại nghe nói tướng mạo cũng xấu xí khó chấp nhận. Đã vậy, Lý Thiên Hành cũng nhất định không đem con gái gả cho một kẻ ngu, bằng chứng là sau khi Thiếu gia họ Hồ đột nhiên khôi phục thần trí cùng năng lực nói chuyện, Lý Thiên Hành mới gật đầu đáp ứng, hai nhà đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ hai người định ra ngày cưới. Ngày cưới là mùng mười tháng sáu, tính ra từ giờ đến lúc cưới còn chưa đến nửa năm.
Một tờ hôn ước khiến Hồ Tiểu Thiên ý thức được lý tưởng sống nhàn nhã cả đời của hắn đã trở thành hy vọng xa vời, cưới một người vợ chưa từng gặp mặt, chân tê liệt, lại còn được gọi là xấu tuyệt thế, chẳng còn tý hạnh phúc nào.
Lúc này Lương Đại Tráng lại nhắc tới liền làm hắn không vui, thở dài nói: “Không nói chuyện này nữa!”
Lương Đại Tráng tuy lớn lên vụng về, nhưng đầu óc cũng không đến nỗi ngu dốt tên này rất giỏi về khoản nhìn mặt mà nói chuyện, nếu không cũng không được Hồ gia cho làm người hầu hạ túc trực bên Hồ Tiểu Thiên. Nhìn ra Hồ Tiểu Thiên tâm tình không tốt, gã cẩn thận từng li từng tí nói: “Thiếu gia hôm nay đẹp trời, không bằng chúng ta ra ngoài đi bộ giải sầu?”
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: “Cũng tốt!”
Công tử của Hộ bộ thượng thư ra ngoài, tuy không cần gióng chống khua chiêng, tiền hô hậu ủng la lối om sòm nhưng thực tế cũng không tính là đơn giản. Ngoài Lương Đại Tráng còn có ba gã gia đinh khác cũng đội mũ quả dưa mặc áo xanh đi sau lưng hắn, ưỡn ngực hất hàm, diễu võ dương oai, rất chi là cáo mượn oai hùm - chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, gia đinh của Thượng Thư bộ Hộ –quan tam phẩm của Đại Khang ít ra cũng có thể chống lại một huyện lệnh cửu phẩm, làm gia bộc của quan to cũng có chút để tự hài lòng với chính mình.
Chú thích: <*> thực ấp là vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ.
Bổ sung giải thích sơ về các chức quan trong truyện:
Quan văn, quan võ được xếp theo 6 bộ: bộ Lại; bộ Lễ; bộ Hộ; bộ Binh; bộ Hình và bộ Công.
Đứng đầu mỗi bộ là thượng thư, giúp việc có tả thị lang, hữu thị lang
Dưới cấp bộ là ty. Đứng đầu mỗi ty là lang trung với viên ngoại lang và chủ sự giúp sức
Bộ Lại hoặc Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn.
Bộ Lễ giữ việc lễ nghi, tế tự, khánh tiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểu văn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bói toán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn nhã nhạc. Bộ này trông coi việc tổ chức và kiểm soát vấn đề thi cử (thi Nho họckhoa cử) chọn người tài ra giúp triều đình; tương đương với bộ học thời cận đại và bộ giáo dục và bộ văn hóa thông tinngày nay.
Bộ Hộ thời Lê giữ việc ruộng đất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối và sắt. Bộ Hộ thời Nguyễn giữ chính sách điền thổ, hộ khẩu, tiền thóc, điều hòa nguồn của cải nhà nước.
Bộ Binh giữ việc binh nhung, quân cấm vệ, xe ngựa, đồ nghí trượng, khí giới, giữ việc biên giới, lính thú, nhà trạm, phố xá, nơi hiểm yếu, việc khẩn cấp, tuyển dụng chức võ.
Bộ Hình giữ việc luật lệnh, hình phạt án tù, ngục tụng và xét xử người phạm tội ngũ hình.
Bộ Công coi việc xây dựng thành hào, cầu cống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm về núi rừng, vườn tược và sông ngòi.
Tác giả :
Thạch Chương Ngư