Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 63: Quần anh hội ET
Sáng sớm hôm sau, bảo mẫu nhà trẻ mười tốt Vi Nhất Tiếu lặp lại bài ca nhắc nhở bạn học Tiểu Lâm trước khi xuất môn nhất định phải ăn no mặc ấm kiềm chế ít xem soái ca xem đường nhiều mới an tâm đi họp.
Hôm đó tụ anh phụ mẫu anh hùng hội tụ, Quang Minh nhị sứ tam pháp vương ngũ tán nhân bái kiến Dương giáo chủ, phân ra đứng hai bên. Nhưng thấy vị chủ quản cao tầng anh tuấn cực anh tuấn, đẹp cực đẹp, quỷ dị … cũng thật quỷ dị -_-
Dương Đỉnh Thiên cười tủm tỉm nhìn một đám cấp dưới, cảm thấy nhân tài càng nhiều, giáo chủ càng vinh hạnh, tiền đồ càng quang minh.
Nói là nghe Trương Trung báo cáo, trên thực tế là lão Dương tưởng thừa dịp người đầy đủ hết để giới thiệu cho mọi người pháp vương tân nhiệm Tạ Tốn cùng Vi Nhất Tiếu, thuận tiện nghe một chút bát quái giang hồ mới nhất. Lúc này hướng Vi Nhất Tiếu hỏi:
“Bức vương, Vi phu nhân đã tốt rồi chứ?”
Vi Nhất Tiếu hạ thấp người nói:
“Đa tạ giáo chủ cùng phu nhân quan tâm, nội tử đã tốt hơn nhiều.”
Dương Đỉnh Thiên nghe Bức Vương cũng không dùng từ tiện nội, chuyết kinh, cám bã linh tinh xưng hô nương tử nhà mình, trong lòng vui mừng sâu sắc, một mặt biểu tình ‘chúng ta là ngươi đồng đạo, ta thật vừa lòng ngươi a~’ cười nói:
“Kia thật tốt quá, phu nhân ta thường thường nhắc tới, khi nào thì Vi phu nhân trên người đã khang phục, nhất định để mọi người nhận thức, cùng nhau ăn một bữa cơm. Trên núi lạnh giá, Vi phu nhân ở không quen, nên thường cùng phu nhân ta lui tới nói chuyện cũng bớt tịch mịch, xuống núi du ngoạn có thêm bạn càng thêm náo nhiệt …”
Núi băng cho tiền mà sắc mắt không đổi chúng anh hùng nhất thời choáng váng hoa mắt, thì ra võ công độc bộ thiên hạ Dương đại giáo chủ là vị nổi tiếng thuần khiết thê khống (cuồng vợ), bình thường anh minh thần võ, nhưng chỉ cần đem ba chữ Dương phu nhân ra nhắc tới, nhất thời miệng vô pháp ngậm lại, cũng không nhớ rõ đây là hội nghị nghiêm túc mang tính chính trị, hứng trí bừng bừng ‘Ta phu nhân Vi phu nhân’ dong dài không dứt. Mọi người sớm biết rằng tính hắn cáu kỉnh, lại không muốn đánh gãy lời lãnh đạo nói, chỉ có thể một đầu đầy vạch đen nghe thành huấn.
Dương Đỉnh Thiên từ chỗ phong cảnh thích hợp trên đỉnh Quang Minh thích hợp cho các phu nhân giải sầu, nói đến chỗ chân núi có thành trấn nào thích hợp các phu nhân dạo phố mua sắm, lại suy bụng ta ra bụng người nói đến chuyện làm sao bảo hộ quyền lợi phụ nữ, giữ gìn địa vị phụ nữ…
Ngồi ở bên cạnh, bạn học Phạm Diêu thư kí cấp cao thật sự nghe không nổi nữ, “khụ khụ” hai tiếng thanh thanh cổ họng. Lão Dương nhất thời tỉnh ngộ, nhưng người ta làm lãnh đạo nhiều năm, kỹ thuật chính là thuần thục, lúc này mặt không đổi sắc lời nói vừa chuyển:
“ Nghe nói Vi phu nhân cùng Trương Trung cơ duyên xảo hợp sớm nhận thức, Trương Trung vì chuyện phái Côn Lôn mai danh ẩn tích vất vả đã hơn một năm, hiện thời sự thành trở về, Thiết quan đạo nhân cùng Bức Vương hai vị công lao sâu rộng.”
Trương Trung cùng Vi Nhất Tiếu tạ qua giáo chủ tán dương. Ân Thiên Chính cùng đám người Bất Đắc nối tiếp giới thiệu tình hình võ lâm Trung Nguyên cùng triều đình gần đây, mọi người thảo luận một phen, Dương Đỉnh Thiên lại giao nhiệm vụ khác, cuối cùng nhắc lại một lần “Chúng ta đại diện cho sức sản xuất tiên tiến, đại biểu văn hóa tiên tiến, đại diện cho lợi ích căn bản của nhân dân” cùng “Tiền đồ là Quang Minh, đường là khúc chiết” linh tinh vô nghĩa trong chương trình đại hội.
Chính sự xong xuôi, phía dưới chính là hội thoải mái đón người mới nghênh người cũ gặp mặt, Dương Đỉnh Thiên hướng mọi người giới thiệu qua đồng nghiệp. Chu Điên nhẫn nại nửa ngày, rốt cục có thể lớn tiếng nói chuyện, dùng sức vỗ vai Trương Trung:
“Ngươi cũng đã trở lại, lại không lộ mặt, huynh đệ vài người đã quên mắt khuôn mặt ngươi là bộ dáng gì.”
Đây là trêu ghẹo Trương Trung trương mặt nổi tiếng “Mặt người qua đường gặp liền quên”, Ngũ Tán Nhân tình như huynh đệ, châm chọc trêu ghẹo nhau là chuyện thường, tuyệt không sinh ra khúc mắc. Trương Trung còn chưa tiếp lời, Bành hòa thượng liền cười nói:
“Chỉ có Trương huynh tướng mạo và tính tình ôn hòa mới làm được chuyện Dương giáo chủ phân phó. Nếu là Chu Điên ngươi, cam đoan không đến một ngày liền bị một lô người gọi mặt nhận tên phát hiện ra.”
Chu Điên còn đang ồn ào bảo hắn cá tính, Vi Nhất Tiếu đến phía Trương Trung cảm tạ thật sâu, cảm tạ ân tình cứu vợ hắn. Trương Trung cuống quýt đáp lễ nói:
“Hổ thẹn hổ thẹn, Bức Vương đa lễ. Khi đó Trương Trung không biết đó là phu nhân của Vi huynh, không thể cứu nàng ra, để tẩu tử sinh bệnh chịu nhiều tội. Trương Trung thật sự thẹn với hai vị.”
Vẻ mặt Thiết Quan Đạo mặt hàm vẻ xấu hổ, nói một phen chân thành đến cực điểm. Ngày đó Vi Nhất Tiếu vẫn chưa đến tổng đàn đưa tin, Trương Trung rời đỉnh Quang Minh đã lâu, tự nhiên không biết Lâm Nhất Tần là thân nhân giáo hữu, âm thầm chiếu cố chỉ do trong lòng không đành lòng.
Sau lại mang vòng tay truyền tin, mặc dù thật tâm hi vọng Tiểu Lâm có thể thoát được, những cũng tồn một phần tư tâm. Hắn ở phái Côn Lôn ngủ đông đã hơn một năm, Bạch Lộc Tử ngự hạ thâm nghiêm, thủy chung không tìm được chỗ trống để thoát thân, gặp Vi Nhất Tiếu võ công cao cường, liền muốn mượn tay hắn để dậy sóng đầm nước lặng, nhân cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ.
Trong mắt vị thiện lương này, Vi phu nhân là người đang ở hiểm cảnh vẫn kiên cường lạc quan (bản tính ET a-míp), thông minh cơ trí (nói đúng hơn là giả dối khéo đưa đẩy), việc quốc gia đại sự lại cứng rắn không sợ cường bạo (…), lúc ấy liền thêm kính trọng nàng. Kết quả vị nữ tính khiến người ta tôn kính cuối cùng vẫn chịu khổ hủy dung tra tấn, khiến hắn thở dài tự trách không thôi. (Trương Trung, sự hiểu lầm của ngươi hoàn toàn không cách nào cứu vãn…)
Hai người vái qua vái lại, Chu Điên một bên xen mồm:
“Trương Trung đừng khách khí với con dơi, lão bà hắn làm cơm ăn tốt lắm, chúng ta nhân cơ hội đi cọ cơm mới không mệt.”
Dương Đỉnh Thiên đã sớm nghe nói những khúc chiết vợ chồng Bức Vương trải qua, cực kì muốn biết chi tiết chân thật. Nhưng gióng lỗ tai lên nửa ngày, hai người hắn chỉ khách khí đi khách khí lại, thủy chung không lộ ra chút bát quát gì, thật sự nhẫn không chịu nổi, bắt đầu tản mát ra sóng điện ham học hỏi trăm vạn Volt cường đại.
Trương Trung nhận thấy ánh mắt giáo chủ cầu bát quái như khát, ánh mắt lộng lẫy sáng ngời, mồ hôi lạnh chảy từng giọt. Ngẫm lại Bạch Lộc Tử là nữ, không có gì ảnh hưởng khuê danh Vi phu nhân, Bức Vương cũng không có ý phản đối, vì thế liền đem câu chuyện Lâm Nhất Tần bị bắt các đoạn khúc chiết nói ra trước mặt mọi người.
Trương Trung làm người ôn hòa ổn trọng, nói chuyện cũng không khoa trương, bởi vậy nói chuyện đáng chê cười gì đều đáng tin hơn so với Chu Điên. Một đoạn chuyện rối rắm bình thản nói ra, lại quả nhiên kinh tâm động phách. Theo chủ quan hắn tự thuật cho dù không có tình tiết hư cấu, càng miễn bàn chút cảm tính cùng bình luận, hình tượng Lâm Tiểu Tiên từ Tiểu Bạch vô sỉ bị vặn vẹo thăng hoa thành cân quắc anh liệt cao độ.
Nhắc đến câu nói của Lâm Nhất Tần:
“Muốn bắt ta quỳ, ngươi có thể chém đứt cổ ta, cũng có thể đánh gãy chân ta, còn không thì nằm mơ đi.”
Trong đường một mảnh yên tĩnh, lập tức vang lên tiếng cảm khái, chúng anh hùng cảm phục đến cực điểm, quả thực muốn bạo vì hồng phấn tri kỉ, tạo nam nhi mẫu (?)
Nhược Nhược liễu phù gió nổi lên, lâm thủy chiếu hoa nhân...
…
Lâm Nhất Tần cúi đầu nhìn một góc 45 độ nhìn vào chậu rửa mặt, nửa sáng nửa tối đầy ưu thương.
“Kiếm là hung khí, kiếm thuật là kỹ xảo giết người, vô luận dùng những từ ngữ xinh đẹp thế nào để che dấu, đây thủy chung là sự thật.”
Lập tức nhắm mắt quay đầu, nhẹ nhàng nhíu mày, chung quy không nhịn được nước mắt xuống khóe mắt…
Cất tiếng cười to.
“Phốc! ! Nửa phần không kém ~~ trông nàng cũng thật nghệ thuật thôi ~~~”
Đúng vậy.
Gì? Không gương?
Gương đồng thau có thể chiếu ra cái ảnh quỷ gì, có ai gặp qua ăn cơm còn dùng thìa soi tự kỉ cuồng không?
Có thể dùng thứ gì đó phản xạ hơn đi.Lâm Nhất Tần không cách nào hình dung vết sẹo này ra sao, không chỉ thay đổi diện mạo vốn có, lại còn thêm ít điểm sáng (lấy thẩm mĩ của ET mà nhìn…), có thể dùng cụm từ ‘tái ông mất ngựa, biết chi yên phúc’ để hình dung một cách tương đối chính xác.
Trong lúc các vị độc giả không ngừng thầm oán Vi Nhất Tiếu thân cao không đạt tiêu chuẩn, bạn học Tiểu Lâm lại kiên trì chiều cao không phải là khoảng cách, nhân phẩm mới là mục đích chí lí cần hướng đến. Bởi vì trong lòng nàng nhân vật nàng yêu nhất là bạn học Kiếm Tâm, thân cao cũng chỉ 158cm.
Nhưng vị đồng học này, giết người nấu cơm mang đứa nhỏ đều ôm hết, tuyệt đối là mẫu trong mẫu, đội quân danh dự trong đội ngũ danh dự. Lâm Tiểu Tiên coi đây là tiêu chuẩn, thuận lợi lừa gạt đến một cái xuống được bếp lên được chiến trường, con dơi mười hạng toàn năng khăng khăng một mực, từ đây ăn uống không cần sầu, cuộc sống vui mừng không lo.
Lâm Nhất Tần lại bội phục quyết sách anh minh của bản thân, sửa sang lại quần áo, vui tươi hớn hở đi ra cửa. Vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy hai người trẻ tuổi đứng ở cửa.
“Có việc sao? Bức Vương không ở nhà a.”
“Ách, không phải…Bức Vương lệnh cho hai người bọn thuộc hạ tới đón Vi phu nhân, lạc đường…cái kia, đi Tụ Anh đường…”
Hai hán tử mắc cỡ ngại ngùng, muốn cẩn thận nhìn xem Vi phu nhân trong truyền thuyết, lại ngượng ngùng, chỉ có thể thấp đầu đi phía trước dẫn đường. Lâm Nhất Tần lại bị ba chữ ‘Vi phu nhân’ hoa hoa lệ lệ dọa đến. Mẹ ruột a, làm phu nhân lãnh đạo thì ra xấu hổ như vậy…
Mạo hiểm một đường gió lạnh thấu xương, đỉnh Quang Minh quả nhiên là nơi tỉ lệ giới tính hoàn toàn mất cân đối, nam nhiều nữ ít. Lâm Nhất Tần cảm thấy người nhìn nàng so với trước khi hủy dung cao hơn nhiều lần, thụ sủng nhược kinh không hiểu ra sao, chẳng lẽ bị thương sau sức quyến rũ liền lớn như vậy? (chỉ có thể nói uy lực của lời đồn đại quả nhiên có thể nghịch thiên)
Chẳng qua mấy ánh mắt đó đều không phải thưởng thức mĩ nữ, mà càng xem càng giống như nhìn động vật quý hiếm, hơn nữa hai vị đi trước trên mặt còn kém viết chữ ‘Chính là nàng, mọi người mau đến xem a ~~”, hôm nay trên trang xã hội đỉnh Quang Minh trang đầu xác định là giật tít ‘Vi phu nhân xuất môn loanh quanh tản bộ, chúng người xem ách tắc giao thông’.
Một đường vị vây xem triển lãm, cuối cùng cũng đến nơi, hai vị cấp dưới cáo lui, đồng tử dâng trà nóng, Lâm Nhất Tần ngồi chờ tan họp. Tụ Anh Đường là nơi trong ngoài ấm áp, không có tạo hình trang trí gì tinh xảo đa dạng, ngắn gọn mà ổn trọng, xung quanh cũng không treo tranh chữ ngắm cảnh, nơi nơi lộ ra khí dương cương.
Nước trà đổi một lần, cửa bên trong liền mở. Một làn gió mạnh thổi lên, từ bên trong mười vị hán tử tướng mạo khác nhau đi đến.
Tiêu Dao nhị tiên tà mị mĩ hình, Ưng Vương dáng người anh vĩ gợi cảm, Sư Vương tóc vàng hỗn huyết khôi vĩ mạnh mẽ, Bức Vương trắng bệch gầy yếu thật khác loài, thêm nữa Lãnh Khiêm băng sơn mặt than, Chu Điên sức sống dâng trào, Trương Trung ôn hòa ổn trọng, hoàn toàn đa dạng đa chủng loại, một đoàn thể xuất trướng không khỏi khiến người khác cảm thấy rung động đẹp mắt.
Nhưng tại dàn nam sắc đẹp ngời ngời này, có một người tồn tại khiến người ta không thể nhìn thấy mĩ mạo của phần còn lại. Hắn đã hơn bốn mươi tuổi, cao to cũng không khinh điển gì, dáng người dù cao lớn nhưng không qua nổi Ưng Vương, không đi phía trước, không chen chúc ở giữa, nhưng cảm giác khí tràng tồn tại hoàn toàn vượt qua người khác. Một đám người đơn độc có thể đảm nhiệm vị trí nam chủ trong lô truyện, lại tình nguyện đi theo hắn làm trâu ngựa.
Tổng giáo chủ, thì ra đây là tổng giáo chủ trong truyền thuyết.
Lâm Nhất Tần dõi theo hắn, nhưng lại không thể phân thành đi liếc mắt một cái vị cừu nhân xưa Dương Tiêu.
Vi Nhất Tiếu đi tới:
“Đây là nội tử, vị này là Dương giáo chủ.”
“Lâm Nhất Tần gặp qua Dương giáo chủ, đa tạ giáo chủ cùng phu nhân chiếu cố.”
“Lâm…quả nhiên là kì nữ tử. Đỉnh Thiên mộ danh Lâm cô nương đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả thỏa mong chờ.”
Hắn quần áo chỉnh tề, ánh mắt ôn nhuận, tươi cười xán lạn, trịnh trọng hướng Lâm Nhất Tần chắp tay.
Nàng nghĩ, nếu nơi này lễ tiết là bắt tay, bàn tay hắn nhất định vô cùng hữu lực mà ấm áp.
Thì ra đây là khí chất lãnh đạo ‘Đi theo hắn, có thịt ăn’ a ~~~
( những lời này là rất có lai lịch, Dương Đỉnh Thiên thượng vị, chuyện thứ nhất chính là lấy danh nghĩa tổng đàn trời giá rét đông lạnh hủy bỏ điều lệ ăn chay, nhóm đại tiểu tử khát thịt đã lâu cảm phục đến cực điểm, từ đây ‘Đi theo ta có thịt ăn’ biến thành một trong những lời kêu gọi mạnh nhất của giáo chủ đại nhân)
Lâm Tiểu Tiên còn đang cảm khái khí chất lãnh đạo của CEO xuất chúng như thế, nhưng thấy Dương giáo chủ ánh mắt ôn hòa thân thiết trong giây lát biến thành lòe lòe tỏa sáng thật hiếu kì tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm nhẫn cưới trên tay nàng, bắt đầu đặt câu hỏi:
“Lâm cô nương, nghe nói nhân trên tay nàng cũng Bức Vương chính là một đôi?”
“A?”
“Nghe nói lúc Bức Vương cầu hôn theo đuổi hô muốn phụ trách nhưng luôn bị cự tuyệt, trằn trọc không yên, cực kì gian nan, cuối cùng dựa vào đôi nhẫn này mới được đền bù mong muốn?”
“Ách?”
“Nghe nói Bức Vương muốn nhập Minh Giáo ta khởi binh phản loạn tùy thời đều gặp bất trắc, Lâm cô nương cũng đi theo hắn không rời không bỏ, vậy vì sao không chịu gả cho hắn đâu?”
“Này…”
“Lâm cô nương vì sao luôn luôn kiên trì tự xưng tính danh mà không phải Vi phu nhân, đây là truyền thống gia tộc sao? Lệnh tôn họ gì? Lệnh đường họ gì?”
“=_=!!!...”
Sau khi bị hỏi ‘Mẹ ngươi họ gì”, bạn học Tiểu Lâm rốt cục hiểu vì sao VNT nhắc đến Dương giáo chủ trong vẻ mặt tôn kính sẽ ẩn hàm một loại hắc tuyến bất đắc dĩ.
Dương Đỉnh Thiên chính là một vị lãnh đạo làm người ta kính phục như vậy, có đôi khi lại làm cho người ta hàm răng ngứa rất muốn đánh hắn một chút.
Thư kí Phạm Diêu lần thứ hai trong ngày đầu nổi gân xanh, hung hăng ho khan hai tiếng, ngừng lại ham muốn bát quái của giáo chủ. Dương Đỉnh Thiên vuốt đầu cười hắc hắc, thuận miệng giới thiệu nói:
“Kia, về sau có rảnh lại tán gẫu. Vị ho khan này chính là Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu, hai mươi tư tuổi chưa vị hôn thê, không có bệnh tiện nói ra, các vị thân cận nhiều hơn chút.”
Lâm Tiểu Tiên thật sự không rõ nói cho phụ nữ đã kết hôn là nàng giới thiệu thân cận cùng vị soái ca ‘hai mươi tư tuổi chưa vị hôn thê không bệnh tiện nói ra’ là ý tứ ra sao, nhưng giáo chủ lên tiếng, chỉ có thể cùng Phạm Diêu cười xã giao một cái. Gặp vị soái ca tà mị khí phách, tiêu sái hoa lệ, rõ ràng là một vị cường công, đáng tiếc gặp phải lãnh đạo vô lí như vậy, cũng chỉ có thể một mặt run rẩy không thể không nề hà.
Dương Đỉnh Thiên lại nhìn theo đám người cuối cùng bắt được thêm một vị hai mươi hai tuổi chưa vị hôn thê không bệnh tiện nói ra mĩ công tả sứ đại nhân. Chỉ là Dương Tiêu đã nhận ra vị cân quắc anh liệt Vi phu nhân này, sắc mặt có chút xấu hổ.
Hắn một ngày trước nhìn thấy Vi Nhất Tiếu đã thật lắp bắp kinh hãi, tuy có chút hoài nghi thân phận Vi phu nhân, nhưng trải qua lời đồn đại độc hại bị Trương Trung nhuộm đẫm, đã khẳng định cái kia bị treo như khăn lau nhu nhược không có loại dũng khí này. Lúc này ngoài ý muốn gặp mặt hết sức xấu hổ, rũ mắt kéo mặt chắp tay.
Lâm Nhất Tần còn chưa tu luyện đến cảnh giới đối mặt với kẻ thù còn có thể làm như không có chuyện gì, biểu tình cũng lập tức thay đổi.
Chu Điên mắt sắc lanh mồm lanh miệng, thấy hai người gặp mặt không vừa mắt, ánh mắt khả nghi, một câu hỏi thốt ra:
“Dương tả sứ, các ngươi trước kia biết nhau?”
Dương Tiêu biến sắc, lập tức phủ nhận:
“Dương mỗ không có vinh hạnh này.”
Lâm Nhất Tần trong lòng giận dữ, chẳng qua đã sớm nghĩ không muốn chọc thủng bao này, cắn chặt răng nhẫn nại. Vi Nhất Tiếu sớm nhìn ra sắc mặt nàng cực kém, lúc nàng trong lòng khả nghi mọc thành bụi, chuông trung khuyển vang lên từng đợt cảnh báo rung động, sắc mặt cũng biến đổi.
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đọng lại như sữa đặc quá thời hạn, người sáng suốt không ai nhìn không ra. Đáng tiếc chỉ có Chu Điên bậc này đầu óc thiếu dây thần kinh mới có thể trực tiếp hỏi ra:
“Dương Tiêu ngươi cũng đừng giả vờ, thấy ánh mắt ba người các ngươi nhìn là biết có biết nhau.”
Không thể không nói tả sứ được hoan nghênh đến độ nổi tiếng thiên hạ, năm đó tiêu dao nhị tiên tung hoành thiên hạ, trừ việc đánh nhau đả thương vô số người, cũng làm bị thương vô số con tim nữ tử (đương nhiên, phỏng chừng cũng có không ít con tim nam tử) bởi vậy Chu Điên phỏng đoán không thể nói là vu khống. Chẳng qua lúc này nguyên nhân bên trong thật sự không phải là bạc tình, Dương Tiêu trách mắng:
“Nói hươu nói vượn, Chu Điên câm miệng!”
Đáng tiếc nếu bảo hắn câm miệng liền câm miệng, người đó khẳng định không phải Chu Điên. Chu Điên tự cho là đoán đúng tâm sự của tả sứ, cao hứng rung đùi đắc ý, nhìn nhìn sắc mặt con dơi âm tình bất định, lại hỏi thêm một câu:
“Ngươi đụng rốt cục là Vi pháp vương hay là Vi phu nhân?”
Chuyện tốt không ra môn, tiếng dữ đồn xa. Tả sứ hư hư thực thực có khuynh hướng nam cong, ngay cả bậc si nhân như Chu Điên cũng nghe thấy, đã sớm muốn tìm cơ hội trêu chọc một phen. Chẳng qua câu nghi vấn thật sự bưu hãn đến nghịch thiên, Tụ Anh huynh đệ mọi người nếu không phải nội công sâu xa định lực siêu tuyệt, tất nhiên ngang dọc trên đất đã xỉu hết rồi.
Dương Tiêu sắc mặt xanh mét, lửa giận ngập trời, không chút suy nghĩ há mồm đáp lời một câu:
“Ta cả hai ai cũng chưa đụng!”
… …
Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nỏi tiếng. Tả sử đại nhân thông minh tháo vát cực kì ít ki nói sai, chỉ một lần liền tạo ra hiệu quả cường hãn như thế, mọi người đã từ tam giác tình yêu bình thường suy tưởng đến một người cùng hai ngươi phiên bản 3P.
Dương Đỉnh Thiên một đôi mắt to sáng ngời hữu thần, mã lực bát quái toàn bộ khai hỏa, chỉ hận thân phận giáo chủ không thể trực tiếp đến hỏi. Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu sắc mặt càng không thể dùng từ xanh mét biến thành đen đặc để hình dung được nữa.
Giáo chủ ở bên không thể động võ, Dương Tiêu dùng hết ánh mắt thiên đao vạn quả trừng nhìn Chu Điên, ngay cả cáo lui cũng quên nói, phẩy tay áo bỏ đi. Vi Nhất Tiếu còn miễn cưỡng bảo trì cấp bậc lễ nghĩa đứng tại chỗ, nhưng toàn thần tản ra hàn khí như máy điều hòa, chỉ chờ về nhà hỏi một chút lão bà cùng tả sử có quan hệ giấu kín gì.
Lâm Tiểu Tiên trợn mắt há hốc mồm, thật sự không rõ thế cục thế nào liền biến thành loại hàm nghĩa vặn vẹo thế này. Trương Trung vốn định lặng yên không tiếng động biến mất trước mặt mọi người, lúc này không đành lòng thấy nàng chịu nhục trước mặt mọi người (vẫn là người tốt a~), động thân mà ra thay đổi đề tài, muốn dời đi sự chú ý của mọi người:
“Ân…Trương Trung gặp qua Vi phu nhân. Chuyện phái Côn Lôn ủy khuất tẩu tử.”
Lâm Nhất Tần cũng cùng loại tâm tư, vội vàng cảm tạ, gì mà ân cứu mạng suốt đời khó quên vân vân.
Trương Trung thấy nàng trên mặt tái nhợt, hai đạo vết sẹo giao thoa, thân hình gầy yếu, tựa hồ chịu không được sức nặng gì, trong lòng thật là thương tiếc.
Tâm thần rung động, liền đem tâm tư trước nay hỏi ra:
“Tẩu tử thân mình tốt không? Có từng động thai khí? Sang năm bao lâu thì sinh?”
“? ? ?”
Lâm Nhất Tần hoàn toàn ngây, này lại là sao? Nàng khi nào thì mang thai?
Chẳng lẽ là khi ăn vào ói ra lại bị hiểu lầm? Vi Nhất Tiếu á khẩu không trả lời được, trên mặt da cam xanh lam tím biến ảo không ngừng, Dương Đỉnh Thiên thở dài trong lòng, hộ giáo thần công Kiền Khôn Đại Na Di luyện đến tầng thứ sáu, máu trong cơ thể trầm lại, chân khí biến hóa là lúc mặt mới có thể biến hồng biến xanh, thật sự là làm khó Bức Vương (Ta nói lão Dương, ngươi phán đoán cũng quá quỷ dị thôi )
Không đợi Tiểu Lâm giải thích, Chu Điên nhô đầu ra, đè cho VNT tinh thần gần như hỏng mât thêm một ngọn cỏ:
“Di, con dơi không biết, Trương Trung ngươi làm sao có thể biết, sẽ không là…”
Một câu nói còn chưa dứt lời, Lãnh Khiêm lấy ra một cây bút đã cùn, quyết đoán chọc lên lưng Chu Điên, sau đó vác tên đầu sỏ nên bỏ mạng thiên nhai đi.
Vi Nhất Tiếu vươn tay nhẹ nhàng khoát lên vai Tiểu Lâm, lộ ra một nụ cười âm hàn vô tiền khoáng hậu trong cả thiên địa này:
“Nương tử, chúng ta về nhà nói chuyện.”
Hôm đó tụ anh phụ mẫu anh hùng hội tụ, Quang Minh nhị sứ tam pháp vương ngũ tán nhân bái kiến Dương giáo chủ, phân ra đứng hai bên. Nhưng thấy vị chủ quản cao tầng anh tuấn cực anh tuấn, đẹp cực đẹp, quỷ dị … cũng thật quỷ dị -_-
Dương Đỉnh Thiên cười tủm tỉm nhìn một đám cấp dưới, cảm thấy nhân tài càng nhiều, giáo chủ càng vinh hạnh, tiền đồ càng quang minh.
Nói là nghe Trương Trung báo cáo, trên thực tế là lão Dương tưởng thừa dịp người đầy đủ hết để giới thiệu cho mọi người pháp vương tân nhiệm Tạ Tốn cùng Vi Nhất Tiếu, thuận tiện nghe một chút bát quái giang hồ mới nhất. Lúc này hướng Vi Nhất Tiếu hỏi:
“Bức vương, Vi phu nhân đã tốt rồi chứ?”
Vi Nhất Tiếu hạ thấp người nói:
“Đa tạ giáo chủ cùng phu nhân quan tâm, nội tử đã tốt hơn nhiều.”
Dương Đỉnh Thiên nghe Bức Vương cũng không dùng từ tiện nội, chuyết kinh, cám bã linh tinh xưng hô nương tử nhà mình, trong lòng vui mừng sâu sắc, một mặt biểu tình ‘chúng ta là ngươi đồng đạo, ta thật vừa lòng ngươi a~’ cười nói:
“Kia thật tốt quá, phu nhân ta thường thường nhắc tới, khi nào thì Vi phu nhân trên người đã khang phục, nhất định để mọi người nhận thức, cùng nhau ăn một bữa cơm. Trên núi lạnh giá, Vi phu nhân ở không quen, nên thường cùng phu nhân ta lui tới nói chuyện cũng bớt tịch mịch, xuống núi du ngoạn có thêm bạn càng thêm náo nhiệt …”
Núi băng cho tiền mà sắc mắt không đổi chúng anh hùng nhất thời choáng váng hoa mắt, thì ra võ công độc bộ thiên hạ Dương đại giáo chủ là vị nổi tiếng thuần khiết thê khống (cuồng vợ), bình thường anh minh thần võ, nhưng chỉ cần đem ba chữ Dương phu nhân ra nhắc tới, nhất thời miệng vô pháp ngậm lại, cũng không nhớ rõ đây là hội nghị nghiêm túc mang tính chính trị, hứng trí bừng bừng ‘Ta phu nhân Vi phu nhân’ dong dài không dứt. Mọi người sớm biết rằng tính hắn cáu kỉnh, lại không muốn đánh gãy lời lãnh đạo nói, chỉ có thể một đầu đầy vạch đen nghe thành huấn.
Dương Đỉnh Thiên từ chỗ phong cảnh thích hợp trên đỉnh Quang Minh thích hợp cho các phu nhân giải sầu, nói đến chỗ chân núi có thành trấn nào thích hợp các phu nhân dạo phố mua sắm, lại suy bụng ta ra bụng người nói đến chuyện làm sao bảo hộ quyền lợi phụ nữ, giữ gìn địa vị phụ nữ…
Ngồi ở bên cạnh, bạn học Phạm Diêu thư kí cấp cao thật sự nghe không nổi nữ, “khụ khụ” hai tiếng thanh thanh cổ họng. Lão Dương nhất thời tỉnh ngộ, nhưng người ta làm lãnh đạo nhiều năm, kỹ thuật chính là thuần thục, lúc này mặt không đổi sắc lời nói vừa chuyển:
“ Nghe nói Vi phu nhân cùng Trương Trung cơ duyên xảo hợp sớm nhận thức, Trương Trung vì chuyện phái Côn Lôn mai danh ẩn tích vất vả đã hơn một năm, hiện thời sự thành trở về, Thiết quan đạo nhân cùng Bức Vương hai vị công lao sâu rộng.”
Trương Trung cùng Vi Nhất Tiếu tạ qua giáo chủ tán dương. Ân Thiên Chính cùng đám người Bất Đắc nối tiếp giới thiệu tình hình võ lâm Trung Nguyên cùng triều đình gần đây, mọi người thảo luận một phen, Dương Đỉnh Thiên lại giao nhiệm vụ khác, cuối cùng nhắc lại một lần “Chúng ta đại diện cho sức sản xuất tiên tiến, đại biểu văn hóa tiên tiến, đại diện cho lợi ích căn bản của nhân dân” cùng “Tiền đồ là Quang Minh, đường là khúc chiết” linh tinh vô nghĩa trong chương trình đại hội.
Chính sự xong xuôi, phía dưới chính là hội thoải mái đón người mới nghênh người cũ gặp mặt, Dương Đỉnh Thiên hướng mọi người giới thiệu qua đồng nghiệp. Chu Điên nhẫn nại nửa ngày, rốt cục có thể lớn tiếng nói chuyện, dùng sức vỗ vai Trương Trung:
“Ngươi cũng đã trở lại, lại không lộ mặt, huynh đệ vài người đã quên mắt khuôn mặt ngươi là bộ dáng gì.”
Đây là trêu ghẹo Trương Trung trương mặt nổi tiếng “Mặt người qua đường gặp liền quên”, Ngũ Tán Nhân tình như huynh đệ, châm chọc trêu ghẹo nhau là chuyện thường, tuyệt không sinh ra khúc mắc. Trương Trung còn chưa tiếp lời, Bành hòa thượng liền cười nói:
“Chỉ có Trương huynh tướng mạo và tính tình ôn hòa mới làm được chuyện Dương giáo chủ phân phó. Nếu là Chu Điên ngươi, cam đoan không đến một ngày liền bị một lô người gọi mặt nhận tên phát hiện ra.”
Chu Điên còn đang ồn ào bảo hắn cá tính, Vi Nhất Tiếu đến phía Trương Trung cảm tạ thật sâu, cảm tạ ân tình cứu vợ hắn. Trương Trung cuống quýt đáp lễ nói:
“Hổ thẹn hổ thẹn, Bức Vương đa lễ. Khi đó Trương Trung không biết đó là phu nhân của Vi huynh, không thể cứu nàng ra, để tẩu tử sinh bệnh chịu nhiều tội. Trương Trung thật sự thẹn với hai vị.”
Vẻ mặt Thiết Quan Đạo mặt hàm vẻ xấu hổ, nói một phen chân thành đến cực điểm. Ngày đó Vi Nhất Tiếu vẫn chưa đến tổng đàn đưa tin, Trương Trung rời đỉnh Quang Minh đã lâu, tự nhiên không biết Lâm Nhất Tần là thân nhân giáo hữu, âm thầm chiếu cố chỉ do trong lòng không đành lòng.
Sau lại mang vòng tay truyền tin, mặc dù thật tâm hi vọng Tiểu Lâm có thể thoát được, những cũng tồn một phần tư tâm. Hắn ở phái Côn Lôn ngủ đông đã hơn một năm, Bạch Lộc Tử ngự hạ thâm nghiêm, thủy chung không tìm được chỗ trống để thoát thân, gặp Vi Nhất Tiếu võ công cao cường, liền muốn mượn tay hắn để dậy sóng đầm nước lặng, nhân cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ.
Trong mắt vị thiện lương này, Vi phu nhân là người đang ở hiểm cảnh vẫn kiên cường lạc quan (bản tính ET a-míp), thông minh cơ trí (nói đúng hơn là giả dối khéo đưa đẩy), việc quốc gia đại sự lại cứng rắn không sợ cường bạo (…), lúc ấy liền thêm kính trọng nàng. Kết quả vị nữ tính khiến người ta tôn kính cuối cùng vẫn chịu khổ hủy dung tra tấn, khiến hắn thở dài tự trách không thôi. (Trương Trung, sự hiểu lầm của ngươi hoàn toàn không cách nào cứu vãn…)
Hai người vái qua vái lại, Chu Điên một bên xen mồm:
“Trương Trung đừng khách khí với con dơi, lão bà hắn làm cơm ăn tốt lắm, chúng ta nhân cơ hội đi cọ cơm mới không mệt.”
Dương Đỉnh Thiên đã sớm nghe nói những khúc chiết vợ chồng Bức Vương trải qua, cực kì muốn biết chi tiết chân thật. Nhưng gióng lỗ tai lên nửa ngày, hai người hắn chỉ khách khí đi khách khí lại, thủy chung không lộ ra chút bát quát gì, thật sự nhẫn không chịu nổi, bắt đầu tản mát ra sóng điện ham học hỏi trăm vạn Volt cường đại.
Trương Trung nhận thấy ánh mắt giáo chủ cầu bát quái như khát, ánh mắt lộng lẫy sáng ngời, mồ hôi lạnh chảy từng giọt. Ngẫm lại Bạch Lộc Tử là nữ, không có gì ảnh hưởng khuê danh Vi phu nhân, Bức Vương cũng không có ý phản đối, vì thế liền đem câu chuyện Lâm Nhất Tần bị bắt các đoạn khúc chiết nói ra trước mặt mọi người.
Trương Trung làm người ôn hòa ổn trọng, nói chuyện cũng không khoa trương, bởi vậy nói chuyện đáng chê cười gì đều đáng tin hơn so với Chu Điên. Một đoạn chuyện rối rắm bình thản nói ra, lại quả nhiên kinh tâm động phách. Theo chủ quan hắn tự thuật cho dù không có tình tiết hư cấu, càng miễn bàn chút cảm tính cùng bình luận, hình tượng Lâm Tiểu Tiên từ Tiểu Bạch vô sỉ bị vặn vẹo thăng hoa thành cân quắc anh liệt cao độ.
Nhắc đến câu nói của Lâm Nhất Tần:
“Muốn bắt ta quỳ, ngươi có thể chém đứt cổ ta, cũng có thể đánh gãy chân ta, còn không thì nằm mơ đi.”
Trong đường một mảnh yên tĩnh, lập tức vang lên tiếng cảm khái, chúng anh hùng cảm phục đến cực điểm, quả thực muốn bạo vì hồng phấn tri kỉ, tạo nam nhi mẫu (?)
Nhược Nhược liễu phù gió nổi lên, lâm thủy chiếu hoa nhân...
…
Lâm Nhất Tần cúi đầu nhìn một góc 45 độ nhìn vào chậu rửa mặt, nửa sáng nửa tối đầy ưu thương.
“Kiếm là hung khí, kiếm thuật là kỹ xảo giết người, vô luận dùng những từ ngữ xinh đẹp thế nào để che dấu, đây thủy chung là sự thật.”
Lập tức nhắm mắt quay đầu, nhẹ nhàng nhíu mày, chung quy không nhịn được nước mắt xuống khóe mắt…
Cất tiếng cười to.
“Phốc! ! Nửa phần không kém ~~ trông nàng cũng thật nghệ thuật thôi ~~~”
Đúng vậy.
Gì? Không gương?
Gương đồng thau có thể chiếu ra cái ảnh quỷ gì, có ai gặp qua ăn cơm còn dùng thìa soi tự kỉ cuồng không?
Có thể dùng thứ gì đó phản xạ hơn đi.Lâm Nhất Tần không cách nào hình dung vết sẹo này ra sao, không chỉ thay đổi diện mạo vốn có, lại còn thêm ít điểm sáng (lấy thẩm mĩ của ET mà nhìn…), có thể dùng cụm từ ‘tái ông mất ngựa, biết chi yên phúc’ để hình dung một cách tương đối chính xác.
Trong lúc các vị độc giả không ngừng thầm oán Vi Nhất Tiếu thân cao không đạt tiêu chuẩn, bạn học Tiểu Lâm lại kiên trì chiều cao không phải là khoảng cách, nhân phẩm mới là mục đích chí lí cần hướng đến. Bởi vì trong lòng nàng nhân vật nàng yêu nhất là bạn học Kiếm Tâm, thân cao cũng chỉ 158cm.
Nhưng vị đồng học này, giết người nấu cơm mang đứa nhỏ đều ôm hết, tuyệt đối là mẫu trong mẫu, đội quân danh dự trong đội ngũ danh dự. Lâm Tiểu Tiên coi đây là tiêu chuẩn, thuận lợi lừa gạt đến một cái xuống được bếp lên được chiến trường, con dơi mười hạng toàn năng khăng khăng một mực, từ đây ăn uống không cần sầu, cuộc sống vui mừng không lo.
Lâm Nhất Tần lại bội phục quyết sách anh minh của bản thân, sửa sang lại quần áo, vui tươi hớn hở đi ra cửa. Vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy hai người trẻ tuổi đứng ở cửa.
“Có việc sao? Bức Vương không ở nhà a.”
“Ách, không phải…Bức Vương lệnh cho hai người bọn thuộc hạ tới đón Vi phu nhân, lạc đường…cái kia, đi Tụ Anh đường…”
Hai hán tử mắc cỡ ngại ngùng, muốn cẩn thận nhìn xem Vi phu nhân trong truyền thuyết, lại ngượng ngùng, chỉ có thể thấp đầu đi phía trước dẫn đường. Lâm Nhất Tần lại bị ba chữ ‘Vi phu nhân’ hoa hoa lệ lệ dọa đến. Mẹ ruột a, làm phu nhân lãnh đạo thì ra xấu hổ như vậy…
Mạo hiểm một đường gió lạnh thấu xương, đỉnh Quang Minh quả nhiên là nơi tỉ lệ giới tính hoàn toàn mất cân đối, nam nhiều nữ ít. Lâm Nhất Tần cảm thấy người nhìn nàng so với trước khi hủy dung cao hơn nhiều lần, thụ sủng nhược kinh không hiểu ra sao, chẳng lẽ bị thương sau sức quyến rũ liền lớn như vậy? (chỉ có thể nói uy lực của lời đồn đại quả nhiên có thể nghịch thiên)
Chẳng qua mấy ánh mắt đó đều không phải thưởng thức mĩ nữ, mà càng xem càng giống như nhìn động vật quý hiếm, hơn nữa hai vị đi trước trên mặt còn kém viết chữ ‘Chính là nàng, mọi người mau đến xem a ~~”, hôm nay trên trang xã hội đỉnh Quang Minh trang đầu xác định là giật tít ‘Vi phu nhân xuất môn loanh quanh tản bộ, chúng người xem ách tắc giao thông’.
Một đường vị vây xem triển lãm, cuối cùng cũng đến nơi, hai vị cấp dưới cáo lui, đồng tử dâng trà nóng, Lâm Nhất Tần ngồi chờ tan họp. Tụ Anh Đường là nơi trong ngoài ấm áp, không có tạo hình trang trí gì tinh xảo đa dạng, ngắn gọn mà ổn trọng, xung quanh cũng không treo tranh chữ ngắm cảnh, nơi nơi lộ ra khí dương cương.
Nước trà đổi một lần, cửa bên trong liền mở. Một làn gió mạnh thổi lên, từ bên trong mười vị hán tử tướng mạo khác nhau đi đến.
Tiêu Dao nhị tiên tà mị mĩ hình, Ưng Vương dáng người anh vĩ gợi cảm, Sư Vương tóc vàng hỗn huyết khôi vĩ mạnh mẽ, Bức Vương trắng bệch gầy yếu thật khác loài, thêm nữa Lãnh Khiêm băng sơn mặt than, Chu Điên sức sống dâng trào, Trương Trung ôn hòa ổn trọng, hoàn toàn đa dạng đa chủng loại, một đoàn thể xuất trướng không khỏi khiến người khác cảm thấy rung động đẹp mắt.
Nhưng tại dàn nam sắc đẹp ngời ngời này, có một người tồn tại khiến người ta không thể nhìn thấy mĩ mạo của phần còn lại. Hắn đã hơn bốn mươi tuổi, cao to cũng không khinh điển gì, dáng người dù cao lớn nhưng không qua nổi Ưng Vương, không đi phía trước, không chen chúc ở giữa, nhưng cảm giác khí tràng tồn tại hoàn toàn vượt qua người khác. Một đám người đơn độc có thể đảm nhiệm vị trí nam chủ trong lô truyện, lại tình nguyện đi theo hắn làm trâu ngựa.
Tổng giáo chủ, thì ra đây là tổng giáo chủ trong truyền thuyết.
Lâm Nhất Tần dõi theo hắn, nhưng lại không thể phân thành đi liếc mắt một cái vị cừu nhân xưa Dương Tiêu.
Vi Nhất Tiếu đi tới:
“Đây là nội tử, vị này là Dương giáo chủ.”
“Lâm Nhất Tần gặp qua Dương giáo chủ, đa tạ giáo chủ cùng phu nhân chiếu cố.”
“Lâm…quả nhiên là kì nữ tử. Đỉnh Thiên mộ danh Lâm cô nương đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả thỏa mong chờ.”
Hắn quần áo chỉnh tề, ánh mắt ôn nhuận, tươi cười xán lạn, trịnh trọng hướng Lâm Nhất Tần chắp tay.
Nàng nghĩ, nếu nơi này lễ tiết là bắt tay, bàn tay hắn nhất định vô cùng hữu lực mà ấm áp.
Thì ra đây là khí chất lãnh đạo ‘Đi theo hắn, có thịt ăn’ a ~~~
( những lời này là rất có lai lịch, Dương Đỉnh Thiên thượng vị, chuyện thứ nhất chính là lấy danh nghĩa tổng đàn trời giá rét đông lạnh hủy bỏ điều lệ ăn chay, nhóm đại tiểu tử khát thịt đã lâu cảm phục đến cực điểm, từ đây ‘Đi theo ta có thịt ăn’ biến thành một trong những lời kêu gọi mạnh nhất của giáo chủ đại nhân)
Lâm Tiểu Tiên còn đang cảm khái khí chất lãnh đạo của CEO xuất chúng như thế, nhưng thấy Dương giáo chủ ánh mắt ôn hòa thân thiết trong giây lát biến thành lòe lòe tỏa sáng thật hiếu kì tìm tòi nghiên cứu, nhìn chằm chằm nhẫn cưới trên tay nàng, bắt đầu đặt câu hỏi:
“Lâm cô nương, nghe nói nhân trên tay nàng cũng Bức Vương chính là một đôi?”
“A?”
“Nghe nói lúc Bức Vương cầu hôn theo đuổi hô muốn phụ trách nhưng luôn bị cự tuyệt, trằn trọc không yên, cực kì gian nan, cuối cùng dựa vào đôi nhẫn này mới được đền bù mong muốn?”
“Ách?”
“Nghe nói Bức Vương muốn nhập Minh Giáo ta khởi binh phản loạn tùy thời đều gặp bất trắc, Lâm cô nương cũng đi theo hắn không rời không bỏ, vậy vì sao không chịu gả cho hắn đâu?”
“Này…”
“Lâm cô nương vì sao luôn luôn kiên trì tự xưng tính danh mà không phải Vi phu nhân, đây là truyền thống gia tộc sao? Lệnh tôn họ gì? Lệnh đường họ gì?”
“=_=!!!...”
Sau khi bị hỏi ‘Mẹ ngươi họ gì”, bạn học Tiểu Lâm rốt cục hiểu vì sao VNT nhắc đến Dương giáo chủ trong vẻ mặt tôn kính sẽ ẩn hàm một loại hắc tuyến bất đắc dĩ.
Dương Đỉnh Thiên chính là một vị lãnh đạo làm người ta kính phục như vậy, có đôi khi lại làm cho người ta hàm răng ngứa rất muốn đánh hắn một chút.
Thư kí Phạm Diêu lần thứ hai trong ngày đầu nổi gân xanh, hung hăng ho khan hai tiếng, ngừng lại ham muốn bát quái của giáo chủ. Dương Đỉnh Thiên vuốt đầu cười hắc hắc, thuận miệng giới thiệu nói:
“Kia, về sau có rảnh lại tán gẫu. Vị ho khan này chính là Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu, hai mươi tư tuổi chưa vị hôn thê, không có bệnh tiện nói ra, các vị thân cận nhiều hơn chút.”
Lâm Tiểu Tiên thật sự không rõ nói cho phụ nữ đã kết hôn là nàng giới thiệu thân cận cùng vị soái ca ‘hai mươi tư tuổi chưa vị hôn thê không bệnh tiện nói ra’ là ý tứ ra sao, nhưng giáo chủ lên tiếng, chỉ có thể cùng Phạm Diêu cười xã giao một cái. Gặp vị soái ca tà mị khí phách, tiêu sái hoa lệ, rõ ràng là một vị cường công, đáng tiếc gặp phải lãnh đạo vô lí như vậy, cũng chỉ có thể một mặt run rẩy không thể không nề hà.
Dương Đỉnh Thiên lại nhìn theo đám người cuối cùng bắt được thêm một vị hai mươi hai tuổi chưa vị hôn thê không bệnh tiện nói ra mĩ công tả sứ đại nhân. Chỉ là Dương Tiêu đã nhận ra vị cân quắc anh liệt Vi phu nhân này, sắc mặt có chút xấu hổ.
Hắn một ngày trước nhìn thấy Vi Nhất Tiếu đã thật lắp bắp kinh hãi, tuy có chút hoài nghi thân phận Vi phu nhân, nhưng trải qua lời đồn đại độc hại bị Trương Trung nhuộm đẫm, đã khẳng định cái kia bị treo như khăn lau nhu nhược không có loại dũng khí này. Lúc này ngoài ý muốn gặp mặt hết sức xấu hổ, rũ mắt kéo mặt chắp tay.
Lâm Nhất Tần còn chưa tu luyện đến cảnh giới đối mặt với kẻ thù còn có thể làm như không có chuyện gì, biểu tình cũng lập tức thay đổi.
Chu Điên mắt sắc lanh mồm lanh miệng, thấy hai người gặp mặt không vừa mắt, ánh mắt khả nghi, một câu hỏi thốt ra:
“Dương tả sứ, các ngươi trước kia biết nhau?”
Dương Tiêu biến sắc, lập tức phủ nhận:
“Dương mỗ không có vinh hạnh này.”
Lâm Nhất Tần trong lòng giận dữ, chẳng qua đã sớm nghĩ không muốn chọc thủng bao này, cắn chặt răng nhẫn nại. Vi Nhất Tiếu sớm nhìn ra sắc mặt nàng cực kém, lúc nàng trong lòng khả nghi mọc thành bụi, chuông trung khuyển vang lên từng đợt cảnh báo rung động, sắc mặt cũng biến đổi.
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí đọng lại như sữa đặc quá thời hạn, người sáng suốt không ai nhìn không ra. Đáng tiếc chỉ có Chu Điên bậc này đầu óc thiếu dây thần kinh mới có thể trực tiếp hỏi ra:
“Dương Tiêu ngươi cũng đừng giả vờ, thấy ánh mắt ba người các ngươi nhìn là biết có biết nhau.”
Không thể không nói tả sứ được hoan nghênh đến độ nổi tiếng thiên hạ, năm đó tiêu dao nhị tiên tung hoành thiên hạ, trừ việc đánh nhau đả thương vô số người, cũng làm bị thương vô số con tim nữ tử (đương nhiên, phỏng chừng cũng có không ít con tim nam tử) bởi vậy Chu Điên phỏng đoán không thể nói là vu khống. Chẳng qua lúc này nguyên nhân bên trong thật sự không phải là bạc tình, Dương Tiêu trách mắng:
“Nói hươu nói vượn, Chu Điên câm miệng!”
Đáng tiếc nếu bảo hắn câm miệng liền câm miệng, người đó khẳng định không phải Chu Điên. Chu Điên tự cho là đoán đúng tâm sự của tả sứ, cao hứng rung đùi đắc ý, nhìn nhìn sắc mặt con dơi âm tình bất định, lại hỏi thêm một câu:
“Ngươi đụng rốt cục là Vi pháp vương hay là Vi phu nhân?”
Chuyện tốt không ra môn, tiếng dữ đồn xa. Tả sứ hư hư thực thực có khuynh hướng nam cong, ngay cả bậc si nhân như Chu Điên cũng nghe thấy, đã sớm muốn tìm cơ hội trêu chọc một phen. Chẳng qua câu nghi vấn thật sự bưu hãn đến nghịch thiên, Tụ Anh huynh đệ mọi người nếu không phải nội công sâu xa định lực siêu tuyệt, tất nhiên ngang dọc trên đất đã xỉu hết rồi.
Dương Tiêu sắc mặt xanh mét, lửa giận ngập trời, không chút suy nghĩ há mồm đáp lời một câu:
“Ta cả hai ai cũng chưa đụng!”
… …
Không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nỏi tiếng. Tả sử đại nhân thông minh tháo vát cực kì ít ki nói sai, chỉ một lần liền tạo ra hiệu quả cường hãn như thế, mọi người đã từ tam giác tình yêu bình thường suy tưởng đến một người cùng hai ngươi phiên bản 3P.
Dương Đỉnh Thiên một đôi mắt to sáng ngời hữu thần, mã lực bát quái toàn bộ khai hỏa, chỉ hận thân phận giáo chủ không thể trực tiếp đến hỏi. Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu sắc mặt càng không thể dùng từ xanh mét biến thành đen đặc để hình dung được nữa.
Giáo chủ ở bên không thể động võ, Dương Tiêu dùng hết ánh mắt thiên đao vạn quả trừng nhìn Chu Điên, ngay cả cáo lui cũng quên nói, phẩy tay áo bỏ đi. Vi Nhất Tiếu còn miễn cưỡng bảo trì cấp bậc lễ nghĩa đứng tại chỗ, nhưng toàn thần tản ra hàn khí như máy điều hòa, chỉ chờ về nhà hỏi một chút lão bà cùng tả sử có quan hệ giấu kín gì.
Lâm Tiểu Tiên trợn mắt há hốc mồm, thật sự không rõ thế cục thế nào liền biến thành loại hàm nghĩa vặn vẹo thế này. Trương Trung vốn định lặng yên không tiếng động biến mất trước mặt mọi người, lúc này không đành lòng thấy nàng chịu nhục trước mặt mọi người (vẫn là người tốt a~), động thân mà ra thay đổi đề tài, muốn dời đi sự chú ý của mọi người:
“Ân…Trương Trung gặp qua Vi phu nhân. Chuyện phái Côn Lôn ủy khuất tẩu tử.”
Lâm Nhất Tần cũng cùng loại tâm tư, vội vàng cảm tạ, gì mà ân cứu mạng suốt đời khó quên vân vân.
Trương Trung thấy nàng trên mặt tái nhợt, hai đạo vết sẹo giao thoa, thân hình gầy yếu, tựa hồ chịu không được sức nặng gì, trong lòng thật là thương tiếc.
Tâm thần rung động, liền đem tâm tư trước nay hỏi ra:
“Tẩu tử thân mình tốt không? Có từng động thai khí? Sang năm bao lâu thì sinh?”
“? ? ?”
Lâm Nhất Tần hoàn toàn ngây, này lại là sao? Nàng khi nào thì mang thai?
Chẳng lẽ là khi ăn vào ói ra lại bị hiểu lầm? Vi Nhất Tiếu á khẩu không trả lời được, trên mặt da cam xanh lam tím biến ảo không ngừng, Dương Đỉnh Thiên thở dài trong lòng, hộ giáo thần công Kiền Khôn Đại Na Di luyện đến tầng thứ sáu, máu trong cơ thể trầm lại, chân khí biến hóa là lúc mặt mới có thể biến hồng biến xanh, thật sự là làm khó Bức Vương (Ta nói lão Dương, ngươi phán đoán cũng quá quỷ dị thôi )
Không đợi Tiểu Lâm giải thích, Chu Điên nhô đầu ra, đè cho VNT tinh thần gần như hỏng mât thêm một ngọn cỏ:
“Di, con dơi không biết, Trương Trung ngươi làm sao có thể biết, sẽ không là…”
Một câu nói còn chưa dứt lời, Lãnh Khiêm lấy ra một cây bút đã cùn, quyết đoán chọc lên lưng Chu Điên, sau đó vác tên đầu sỏ nên bỏ mạng thiên nhai đi.
Vi Nhất Tiếu vươn tay nhẹ nhàng khoát lên vai Tiểu Lâm, lộ ra một nụ cười âm hàn vô tiền khoáng hậu trong cả thiên địa này:
“Nương tử, chúng ta về nhà nói chuyện.”
Tác giả :
Phạn Ca