Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 6
Lâm Nhất Tần quỳ rạp trên mặt đất, chăm chú lắng nghe chuyện giang hồ, những gì nàng biết so với chuyện giang hồ thật sự kém rất nhiều. Nàng nhớ rằng khi lục đại môn phái vây đánh đỉnh Quang Minh là đoàn kết một lòng.
Ai ngờ ẩn sâu trong đó lại có nhiều lợi ích cùng mâu thuẫn đến vậy, khác biệt hoàn toàn với những giáo lí hư vô của Phật Giáo. Càng nghe càng buồn bực, nàng vươn tay kéo tay áo Vi Nhất Tiếu.
Vi Vi ngoái đầu lại cười, nhất thời nụ cười điên đảo chúng sinh. Dưới ánh trăng lờ mờ không thấy rõ vẻ mắt hắn, chỉ thấy cặp răng nanh sáng chói, muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.
Lâm Nhất Tần nhìn đến tóc gáy đều dựng đứng lên, dùng sức đẩy lưng hắn. Vi Nhất Tiếu liền từ cửa sổ bay vào, chỉ nghe “phù phù” hai tiếng như vậy nặng ngã xuống, liền biết là hắn đã thành công. Lâm Nhất Tần đứng dậy phủi phủi quần áo, theo cửa lớn tiến vào.
Trên mặt đất là hai hòa thượng béo mặt ngửa lên chừng năm độ, ánh mắt loạn chuyển như chớp, tràn đầy thần sắc hoảng sợ.
Vi Nhất Tiếu vây quanh họ, xoay tới xoay lui, giống như nhìn thịt trên thớt, cười đến cực kì tà ác, không biết đang suy nghĩ biện pháp gì để giày vò họ. Hai hòa thượng mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Lâm Nhất Tần thấy bọn hắn thật đáng thương, liền lên tiếng gọi Vi Nhất Tiếu:
“Ngươi đến xem bảo bối hay đến xem hòa thượng? Mau tới giúp ta tìm xem.”
Hai người lục tung phòng, cuối cùng cũng tìm được khoảng trống dưới giường, lôi ra một cái thùng. Mở thùng ra là tầng tầng giấy Tuyên Thành bao quanh hai quyển trục. Hai người đem quyển trục đặt trên bàn, nương theo ánh đèn mà xem.
Lâm Nhất Tần nhẹ nhàng mở ra một quyển trục, là một bộ thư pháp, chữ gầy mà chắc, khéo giấu nét tinh anh, đường nét tự nhiên tiêu sái, là bút tích của Tô Thức:
“三月七日沙湖道中遇雨。雨具先去,同行皆狼狽,餘獨不覺。已而遂晴,故作此詞。 (Ngày 7 tháng 3, ta ra chơi Sa Hồ, gặp mưa. Ai nấy đều bối rối. Ta cứ coi như không thấy gì. Sau đó trời tạnh, làm bài này.)
Định phong ba
Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,
Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.
Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,
Thuỳ phạ!
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.
Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,
Vi lãnh,
Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.
Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,
Quy khứ,
Dã vô phong vũ dã vô tình.
Dịch thơ:
Cứ mặc lá rừng lát xát rơi
Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa
Ai sợ!
Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời
Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh
Hơi lạnh
Mặt trời chếch núi đón chào ngươi
Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh
Về rảnh
Cũng không mưa gió, chẳng hong trời.
Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999
(Nguồn dịch Thivien.net)
Thủ từ này viết khi Tô Thức bị biếm (lưu đày) ở Hoàng Châu, tuy rằng cuộc sống hiểm ác khôn cùng nhưng ông vẫn lạc quan khoáng đạt, ngực mang chí lớn, thủ từ này có phong phạm của người hiệp khác lâm nguy không ngại, tiêu sái ung dung.
Vi Nhất Tiếu quả nhiên vô cùng thích, nhẹ đọc thêm một lần mới cẩn thận cuộn lại, cất giữ gọn gang vào thùng.
Một quyển trục khác vẽ Ngô hoàng hậu Đường triều xuất cung, một mĩ nữ đầy đặn ngồi trên liễn lọng xa hoa, trang dung (trang phục, dung mạo) phong phú hoa lệ, khí chất phú quý lười nhác, mười mấy tên hộ vệ cầm hộp bảo vật đi xung quanh liễn xe.
Lâm Nhất Tần còn chưa kịp nhìn hết, Vi Nhất Tiếu liền nói: “Tranh này không tốt, không tốt.”
Nói đoạn liền đưa quyển trục ra đốt dưới đèn. Lâm Nhất Tần kinh hãi, chạy đến ngăn, kết quả Vi Nhất Tiếu nhất định không buông tay, trong lúc tranh chấp, bức tranh bị xé rách làm hai.
Lâm Nhất Tần nhất thời cảm thấy trời đất không còn ánh sáng, nhật nguyệt vô sắc, đầu váng mắt hoa sắp té xỉu, ORZ vẻ mặt như tro tàn, chảy hai hàng lệ giả tưởng, nói năng lộn xộn:
“Tội nhân a, ta thành tội nhân a! Quốc bảo! ! Đây là quốc bảo đó”
Hai hòa thượng kia cơ bắp run rẩy, hiển nhiên là đau đớn kinh hoàng không thôi.
“Xé đều xé rồi, khóc làm cái gì, còn có một bảo vật nữa không ở chỗ này, nhanh đi xem rồi còn về.”
Vi Nhất Tiếu vươn tay, níu chặt lấy cổ áo xách nàng ra khỏi phòng, xem xét phương hướng liền phi thân qua.
Đánh gục hai tăng nhân trực đêm, hai người tiến vào đền thờ phụng tác phẩm của Tượng thánh Dương Tuệ Chi La Hán đường.
Mười tám vị hành giả lớn nhỏ khác nhau đứng hai bên, tuy thân tượng đã bong ra từng mảng nhưng thần thái khác nhau trông rất sống động. Ở dưới ánh đèn, các ngài hoặc quắc mắt trừng trừng, hoặc vui vẻ, tọa kị quỷ quái dưới chân các vị đựa hồ như muốn sống dậy.
Chỉ là chuyện vừa phá hủy bảo vật lúc nãy khiến Lâm Nhất Tần không còn tâm tình thưởng thức.
Vi Nhất Tiếu đứng trước một pho tượng La Hán, từ tay áo rút ra một vật. Thì ra hắn từ phòng phương trượng lấy nghiên mực cùng bút lông. Hắn cầm bút dính đầy mực đen, lại vẽ vào mặt vị La Hán vẻ mặt quặn đau thêm mày rậm cùng ria cá trê, nhất thời đem vị La Hán nghiêm túc biến thành nghệ nhân khôi hài. Hắn lui ra phía sau thưởng thức tác phẩm của bản thân, cười nói:
“ Ngươi đã hủy đi một bảo vật, Vi mỗ ta nào cam chịu tụt hậu phía sao?”
Dứt lời lại vẽ thêm một vị La Hán khác.
Lâm Nhất Tần lúc này não đã trống rỗng. Thấy Vi Vi tô vẽ vài tượng, không thêm lông mày thì thêm râu, liền khinh bỉ cổ nhân thiếu sức sáng tạo. Lại nghĩ bản thân đã hủy đi một bảo vật, lúc này cũng không ngăn cản nổi Vi Nhất Tiếu, đã thế vò mẻ lại sứt, từ tay Vi Vi đoạt đi bút long, vẽ thêm vài đường hắc tuyến, ba bốn vạch đen, dòng lệ chảy hình rong biển, gân xanh nổi từng vạch,… mang hơi hướng hiện đại, vừa vẽ vừa giải thích cho Vi Nhất Tiếu.
Hai người cao hứng vẽ tới vẽ lui hoa chân múa tay, chỉ chốc lát sau, trên mặt 18 vị La Hán đã không còn chỗ trông để vẻ. Hai người mới có thể dừng lại.
Vi Nhất Tiếu mang Lâm Nhất Tần đi cửa chính trở ra, đến ngoài đại môn đền thờ liền dừng lại, buông Lâm Nhất Tần ra, phi thân bay lên nóc đền thờ. Lâm Nhất Tần không biết hắn làm cái gì, chờ hắn nhảy xuống rồi hỏi, hắn lại cười không đáp, chỉ nói sáng mai sẽ biết.
Lần thăm viếng ban đêm này kết thúc viên mãn. Về sau đến lần thứ hai, lần thứ ba,… cứ có điều kiện, Vi Vi luôn thích mang theo Lâm Nhất Tần “đi dạo”. Từ đêm trăng đó cùng tô tượng La Hán đã hình thành tình cách mạng hữu nghị giữa hai người.
Từ Tướng Quốc tự đi ra, Vi Nhất Tiếu cũng không cần cảnh giác giống khi tiến vào, mà tiêu sái đi lại, lôi kéo Lâm Nhất Tần nghênh ngang giữa đường, cứ như dạo phố ban ngày ban mặt. Nếu quả thật có chợ đêm thì rất đáng giá đi dạo, nhưng triều Nguyên làm gì có đời sống về đêm, lúc này toàn thành mọi người đang say ngủ, một ngòn đèn nhỏ nhoi cũng không có.
Lâm Nhất Tần có chút không hiểu, vừa định mở miệng hỏi, Vi Nhất Tiếu liền dừng lại, hướng phía đường trước:
“Hiện thân đi, bây giờ chúng ta muốn ra khỏi thành, ngươi muốn theo tới khi nào?”
Lâm Nhất Tần nhìn lại. Một bóng dáng từ bên đường hiện ra, đầu trơn bóng, thì ra là một hòa thượng mập mạo, trong như Phật Di Lặc cười hì hì nhìn chằm chằm hai người.
“Ngươi từ thiện phòng liền đi theo chúng ta, có phát hiện sơ hở gì?”
Hòa thượng cười nói: “Không có, khinh công của các hạ thật sự cao tuyệt, nếu không phải tại cô nương này trong phòng nói chuyện quá lớn, ta cũng không biết hành tung của các hạ.”
Lâm Nhất Tần thế mới biết chính bản thân lúc ở phòng phương trượng tuyệt vọng hò hét mới dẫn vị cao thủ này đến, không khỏi hối hận. Không biết Vi Nhất Tiếu có phải đối thủ của hắn không.
Vi Vi trên mặt không hề khẩn trương:
“Không biết hòa thường đối với việc chúng ta ban đêm thăm Tướng Quốc Tự có gì chỉ bảo?”
Hòa thượng kia cười càng thêm vui vẻ:
“Các vị dọa đám lợn phương trượng kia, xé bỏ bút tích thực, vẽ loạn tượng La Hán thực rất vừa ý ta, tuyệt không ý kiến. Chỉ là Tướng Quốc Tự này là chùa giàu nhất Trung Nguyên, các vị thế nào không mượn gió bẻ măng, mang đi chút bạc? Làm hại hòa thượng ta còn phải mang đến tận đây đưa cho.”
Lâm Nhất Tần nghe đến mắt trợn trắng, không biết hòa thượng kì quái này có phải nói mát không, liền thấy hắn từ trong túi lấy ra một bao nho nhỏ ném về phía Vi Nhất Tiếu.
“Đừng nhận! Coi chừng có độc!”
Lâm Nhất Tần kêu lên thì đã muộn, túi đã nằm trong tay Vi Nhất Tiếu. Nàng nhìn sát vào liền thấy Vi Vi dùng tay áo bao lấy bàn tay nắm túi mới yên lòng. Hai người nhìn thoáng qua nàng, hiển nhiên muốn nói:
“Ngươi không có võ công, kĩ xảo giang hồ xem cũng có vẻ quen thuộc nhỉ.”
Vi Nhất Tiếu mở túi ra xem, bên trong có hai nén bạc lớn lòe lòe sáng.
Hòa thượng kia nói: “Mượn hoa hiến Phật. Ta không phải người Tướng Quốc Tự, chỉ là hòa thượng nơi khác ngủ lại chùa. Tráng sĩ không cần sinh nghi. Ta là người Minh Giáo, gặp ngươi nhân phẩm võ công đều hợp khẩu vị của ta, muốn hỏi một chút các hạ có nguyện ý gia nhập Minh Giáo?”
Lâm Nhất Tần thế mới biết, tên kia vốn dĩ đi chiêu mộ người đâu. Quả nhiên, mặc kệ ở thế kỉ 14 hay thế kỉ 21, quan trọng nhất vẫn là nhân tại. Xem hòa thượng kia ngực thật to, tựa như mặc tầng tầng lớp lớp quần áo, trong lòng vừa động, đột nhiên hô:
“Thuyết Bất Đắc!”
Hòa thượng kia sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất Tần nói:
“Cô nương ánh mắt không sai, ta đúng là Bất Đắc. Không biết ngươi từ đâu biết được tên của ta?”
Lâm Nhất Tần biết lại nói sai rồi, ai biết bản thân lại đoán chuẩn như vậy, chỉ ấp úng nói:
“À, cái kia, ngươi lừng lẫy đại danh…Thiên hạ ai không biết…”
Bất Đắc lắc đầu, lại nhìn về phía Vi Nhất Tiếu
Vi Vi cũng không giải thích, đối Thuyết Bất Đắc nói:
“Ta dù không môn phái, nhưng có sư phụ. Huống chi cũng không biết Minh Giáo giáo lí thế nào, có hợp ý ta hay không.”
Thuyết Bất Đắc cười nói:
“Không có cách, chúng ta bất đồng môn phái, công phụ đều là tự học, không cần cũng không có sư phụ. Về phần giáo lý, lúc này ta nói cũng vô dụng. Không bằng chính ngươi tự xem, xem xem có hợp ý không.”
Nói xong cũng không từ mà biệt, xoay người đi xa.
Vi Nhất Tiếu đem bạc ném cho Lâm Nhất Tần, mang theo nàng bay ra khỏi thành.
Ra khỏi thành, Vi Nhất Tiếu mới mở miệng nói:
“Có phải lúc gặp người khác ta đều phải điểm á huyệt (huyệt câm) của ngươi mới tốt?”
“Ta cũng không cố ý, ai biết đoán chuẩn như vậy…”
Lâm Nhất Tần thầm mắng ai bảo hắn trông giống hình tượng trong game vậy chứ.
“Ngươi đã có bạc, kế tiếp muốn làm gì?”
Lâm Nhất Tần tâm trạng trầm xuống: những lời này rốt cuộc cũng phải đến.
Nàng ở nhà dựa vào cha mẹ, ra cửa dựa vào bạn bè, vô ưu vô lự chưa từng chịu suy sụp đả kích, lần này đến thế giới tinh phong huyết vũ (mưa máu gió tanh) này thực không phải ý muốn của nàng. Hai tháng qua, thay vì nói Vi Nhất Tiếu dựa vào nàng chiếu cố, chẳng bằng nói nàng dựa vào Vi Nhất Tiếu, không kể là cuộc sống vật chất lẫn tâm lý. Miệng độc, tươi cười tà ác đều khiến nàng không hiểu được mà an tâm, giống như có hắn ở bên không gì không thể giải quyết.
Nhưng hắn chung quy là người trong võ lâm, hơn nữa sớm muộn gì cũng gia nhập Minh Giáo. Hiện tại võ công đã khôi phục, hắn yêu cầu mỗi người một ngả cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng cảm giác mất mát này lí trí khó có thể khống chế.
Đúng vậy, bản thân có bạc, còn có thành lũy vững chắc nhất thời đại này, nhưng giờ khắc này nàng cũng chỉ là chiếc lá đơn độc giữa biển lớn, trôi lênh đênh vô định.
Lâm Nhất Tần cúi đầu yên lặng đi tới, Vi Nhất Tiếu cũng không hối thúc nàng. Nửa ngày sau nàng mới nhẹ giọng đáp:
“Không biết, ta thật sự không biết. Ta không biết bản thân phạm vào sai lầm gì mà bị ném tới thế giới này, cũng không biết người đem ta tới nới này muốn ta làm gì, càng không biết thế nào để trở về. Ta chỉ biết thân nhân, bằng hữu trong nháy mắt chẳng còn một ai, chỉ có ta đơn độc lẻ loi ngốc ở đây”
Lâm Nhất Tần nhìn phía trước mờ mịt, chỉ cảm thấy nơi nơi đều là sương mù mênh mông không rõ đường đi, kể cả tiền đồ lẫn lí tưởng.
Sáng sớm hôm sau, Vi Nhất Tiếu vẫn ngồi luyện công ở bờ sông như cũ, chờ hắn đứng lên xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc trước giờ chưa gặp qua:
“Ta làm việc từ trước đến nay không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, đi lại trên giang hồ mang theo ngươi quả thật là trói buộc phiền toái. Ngươi muốn đi theo thì tự bản thân phải đuổi kịp ta. Nếu ngươi tụt lại phía sau, ta cũng sẽ không quay đầu nhặt ngươi đâu.”
Lâm Nhất Tần cảm thấy hôm nay là ngày xán lạn nhất chưa từng thấy trong đời.
Ai ngờ ẩn sâu trong đó lại có nhiều lợi ích cùng mâu thuẫn đến vậy, khác biệt hoàn toàn với những giáo lí hư vô của Phật Giáo. Càng nghe càng buồn bực, nàng vươn tay kéo tay áo Vi Nhất Tiếu.
Vi Vi ngoái đầu lại cười, nhất thời nụ cười điên đảo chúng sinh. Dưới ánh trăng lờ mờ không thấy rõ vẻ mắt hắn, chỉ thấy cặp răng nanh sáng chói, muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.
Lâm Nhất Tần nhìn đến tóc gáy đều dựng đứng lên, dùng sức đẩy lưng hắn. Vi Nhất Tiếu liền từ cửa sổ bay vào, chỉ nghe “phù phù” hai tiếng như vậy nặng ngã xuống, liền biết là hắn đã thành công. Lâm Nhất Tần đứng dậy phủi phủi quần áo, theo cửa lớn tiến vào.
Trên mặt đất là hai hòa thượng béo mặt ngửa lên chừng năm độ, ánh mắt loạn chuyển như chớp, tràn đầy thần sắc hoảng sợ.
Vi Nhất Tiếu vây quanh họ, xoay tới xoay lui, giống như nhìn thịt trên thớt, cười đến cực kì tà ác, không biết đang suy nghĩ biện pháp gì để giày vò họ. Hai hòa thượng mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Lâm Nhất Tần thấy bọn hắn thật đáng thương, liền lên tiếng gọi Vi Nhất Tiếu:
“Ngươi đến xem bảo bối hay đến xem hòa thượng? Mau tới giúp ta tìm xem.”
Hai người lục tung phòng, cuối cùng cũng tìm được khoảng trống dưới giường, lôi ra một cái thùng. Mở thùng ra là tầng tầng giấy Tuyên Thành bao quanh hai quyển trục. Hai người đem quyển trục đặt trên bàn, nương theo ánh đèn mà xem.
Lâm Nhất Tần nhẹ nhàng mở ra một quyển trục, là một bộ thư pháp, chữ gầy mà chắc, khéo giấu nét tinh anh, đường nét tự nhiên tiêu sái, là bút tích của Tô Thức:
“三月七日沙湖道中遇雨。雨具先去,同行皆狼狽,餘獨不覺。已而遂晴,故作此詞。 (Ngày 7 tháng 3, ta ra chơi Sa Hồ, gặp mưa. Ai nấy đều bối rối. Ta cứ coi như không thấy gì. Sau đó trời tạnh, làm bài này.)
Định phong ba
Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,
Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.
Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,
Thuỳ phạ!
Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.
Liệu tiễu xuân phong xuy tửu tỉnh,
Vi lãnh,
Sơn đầu tà chiếu khước tương nghinh.
Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ,
Quy khứ,
Dã vô phong vũ dã vô tình.
Dịch thơ:
Cứ mặc lá rừng lát xát rơi
Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi
Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa
Ai sợ!
Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời
Heo hắt gió xuân, men rượu tỉnh
Hơi lạnh
Mặt trời chếch núi đón chào ngươi
Ngoái cổ lại nhìn nơi hiu quạnh
Về rảnh
Cũng không mưa gió, chẳng hong trời.
Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999
(Nguồn dịch Thivien.net)
Thủ từ này viết khi Tô Thức bị biếm (lưu đày) ở Hoàng Châu, tuy rằng cuộc sống hiểm ác khôn cùng nhưng ông vẫn lạc quan khoáng đạt, ngực mang chí lớn, thủ từ này có phong phạm của người hiệp khác lâm nguy không ngại, tiêu sái ung dung.
Vi Nhất Tiếu quả nhiên vô cùng thích, nhẹ đọc thêm một lần mới cẩn thận cuộn lại, cất giữ gọn gang vào thùng.
Một quyển trục khác vẽ Ngô hoàng hậu Đường triều xuất cung, một mĩ nữ đầy đặn ngồi trên liễn lọng xa hoa, trang dung (trang phục, dung mạo) phong phú hoa lệ, khí chất phú quý lười nhác, mười mấy tên hộ vệ cầm hộp bảo vật đi xung quanh liễn xe.
Lâm Nhất Tần còn chưa kịp nhìn hết, Vi Nhất Tiếu liền nói: “Tranh này không tốt, không tốt.”
Nói đoạn liền đưa quyển trục ra đốt dưới đèn. Lâm Nhất Tần kinh hãi, chạy đến ngăn, kết quả Vi Nhất Tiếu nhất định không buông tay, trong lúc tranh chấp, bức tranh bị xé rách làm hai.
Lâm Nhất Tần nhất thời cảm thấy trời đất không còn ánh sáng, nhật nguyệt vô sắc, đầu váng mắt hoa sắp té xỉu, ORZ vẻ mặt như tro tàn, chảy hai hàng lệ giả tưởng, nói năng lộn xộn:
“Tội nhân a, ta thành tội nhân a! Quốc bảo! ! Đây là quốc bảo đó”
Hai hòa thượng kia cơ bắp run rẩy, hiển nhiên là đau đớn kinh hoàng không thôi.
“Xé đều xé rồi, khóc làm cái gì, còn có một bảo vật nữa không ở chỗ này, nhanh đi xem rồi còn về.”
Vi Nhất Tiếu vươn tay, níu chặt lấy cổ áo xách nàng ra khỏi phòng, xem xét phương hướng liền phi thân qua.
Đánh gục hai tăng nhân trực đêm, hai người tiến vào đền thờ phụng tác phẩm của Tượng thánh Dương Tuệ Chi La Hán đường.
Mười tám vị hành giả lớn nhỏ khác nhau đứng hai bên, tuy thân tượng đã bong ra từng mảng nhưng thần thái khác nhau trông rất sống động. Ở dưới ánh đèn, các ngài hoặc quắc mắt trừng trừng, hoặc vui vẻ, tọa kị quỷ quái dưới chân các vị đựa hồ như muốn sống dậy.
Chỉ là chuyện vừa phá hủy bảo vật lúc nãy khiến Lâm Nhất Tần không còn tâm tình thưởng thức.
Vi Nhất Tiếu đứng trước một pho tượng La Hán, từ tay áo rút ra một vật. Thì ra hắn từ phòng phương trượng lấy nghiên mực cùng bút lông. Hắn cầm bút dính đầy mực đen, lại vẽ vào mặt vị La Hán vẻ mặt quặn đau thêm mày rậm cùng ria cá trê, nhất thời đem vị La Hán nghiêm túc biến thành nghệ nhân khôi hài. Hắn lui ra phía sau thưởng thức tác phẩm của bản thân, cười nói:
“ Ngươi đã hủy đi một bảo vật, Vi mỗ ta nào cam chịu tụt hậu phía sao?”
Dứt lời lại vẽ thêm một vị La Hán khác.
Lâm Nhất Tần lúc này não đã trống rỗng. Thấy Vi Vi tô vẽ vài tượng, không thêm lông mày thì thêm râu, liền khinh bỉ cổ nhân thiếu sức sáng tạo. Lại nghĩ bản thân đã hủy đi một bảo vật, lúc này cũng không ngăn cản nổi Vi Nhất Tiếu, đã thế vò mẻ lại sứt, từ tay Vi Vi đoạt đi bút long, vẽ thêm vài đường hắc tuyến, ba bốn vạch đen, dòng lệ chảy hình rong biển, gân xanh nổi từng vạch,… mang hơi hướng hiện đại, vừa vẽ vừa giải thích cho Vi Nhất Tiếu.
Hai người cao hứng vẽ tới vẽ lui hoa chân múa tay, chỉ chốc lát sau, trên mặt 18 vị La Hán đã không còn chỗ trông để vẻ. Hai người mới có thể dừng lại.
Vi Nhất Tiếu mang Lâm Nhất Tần đi cửa chính trở ra, đến ngoài đại môn đền thờ liền dừng lại, buông Lâm Nhất Tần ra, phi thân bay lên nóc đền thờ. Lâm Nhất Tần không biết hắn làm cái gì, chờ hắn nhảy xuống rồi hỏi, hắn lại cười không đáp, chỉ nói sáng mai sẽ biết.
Lần thăm viếng ban đêm này kết thúc viên mãn. Về sau đến lần thứ hai, lần thứ ba,… cứ có điều kiện, Vi Vi luôn thích mang theo Lâm Nhất Tần “đi dạo”. Từ đêm trăng đó cùng tô tượng La Hán đã hình thành tình cách mạng hữu nghị giữa hai người.
Từ Tướng Quốc tự đi ra, Vi Nhất Tiếu cũng không cần cảnh giác giống khi tiến vào, mà tiêu sái đi lại, lôi kéo Lâm Nhất Tần nghênh ngang giữa đường, cứ như dạo phố ban ngày ban mặt. Nếu quả thật có chợ đêm thì rất đáng giá đi dạo, nhưng triều Nguyên làm gì có đời sống về đêm, lúc này toàn thành mọi người đang say ngủ, một ngòn đèn nhỏ nhoi cũng không có.
Lâm Nhất Tần có chút không hiểu, vừa định mở miệng hỏi, Vi Nhất Tiếu liền dừng lại, hướng phía đường trước:
“Hiện thân đi, bây giờ chúng ta muốn ra khỏi thành, ngươi muốn theo tới khi nào?”
Lâm Nhất Tần nhìn lại. Một bóng dáng từ bên đường hiện ra, đầu trơn bóng, thì ra là một hòa thượng mập mạo, trong như Phật Di Lặc cười hì hì nhìn chằm chằm hai người.
“Ngươi từ thiện phòng liền đi theo chúng ta, có phát hiện sơ hở gì?”
Hòa thượng cười nói: “Không có, khinh công của các hạ thật sự cao tuyệt, nếu không phải tại cô nương này trong phòng nói chuyện quá lớn, ta cũng không biết hành tung của các hạ.”
Lâm Nhất Tần thế mới biết chính bản thân lúc ở phòng phương trượng tuyệt vọng hò hét mới dẫn vị cao thủ này đến, không khỏi hối hận. Không biết Vi Nhất Tiếu có phải đối thủ của hắn không.
Vi Vi trên mặt không hề khẩn trương:
“Không biết hòa thường đối với việc chúng ta ban đêm thăm Tướng Quốc Tự có gì chỉ bảo?”
Hòa thượng kia cười càng thêm vui vẻ:
“Các vị dọa đám lợn phương trượng kia, xé bỏ bút tích thực, vẽ loạn tượng La Hán thực rất vừa ý ta, tuyệt không ý kiến. Chỉ là Tướng Quốc Tự này là chùa giàu nhất Trung Nguyên, các vị thế nào không mượn gió bẻ măng, mang đi chút bạc? Làm hại hòa thượng ta còn phải mang đến tận đây đưa cho.”
Lâm Nhất Tần nghe đến mắt trợn trắng, không biết hòa thượng kì quái này có phải nói mát không, liền thấy hắn từ trong túi lấy ra một bao nho nhỏ ném về phía Vi Nhất Tiếu.
“Đừng nhận! Coi chừng có độc!”
Lâm Nhất Tần kêu lên thì đã muộn, túi đã nằm trong tay Vi Nhất Tiếu. Nàng nhìn sát vào liền thấy Vi Vi dùng tay áo bao lấy bàn tay nắm túi mới yên lòng. Hai người nhìn thoáng qua nàng, hiển nhiên muốn nói:
“Ngươi không có võ công, kĩ xảo giang hồ xem cũng có vẻ quen thuộc nhỉ.”
Vi Nhất Tiếu mở túi ra xem, bên trong có hai nén bạc lớn lòe lòe sáng.
Hòa thượng kia nói: “Mượn hoa hiến Phật. Ta không phải người Tướng Quốc Tự, chỉ là hòa thượng nơi khác ngủ lại chùa. Tráng sĩ không cần sinh nghi. Ta là người Minh Giáo, gặp ngươi nhân phẩm võ công đều hợp khẩu vị của ta, muốn hỏi một chút các hạ có nguyện ý gia nhập Minh Giáo?”
Lâm Nhất Tần thế mới biết, tên kia vốn dĩ đi chiêu mộ người đâu. Quả nhiên, mặc kệ ở thế kỉ 14 hay thế kỉ 21, quan trọng nhất vẫn là nhân tại. Xem hòa thượng kia ngực thật to, tựa như mặc tầng tầng lớp lớp quần áo, trong lòng vừa động, đột nhiên hô:
“Thuyết Bất Đắc!”
Hòa thượng kia sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất Tần nói:
“Cô nương ánh mắt không sai, ta đúng là Bất Đắc. Không biết ngươi từ đâu biết được tên của ta?”
Lâm Nhất Tần biết lại nói sai rồi, ai biết bản thân lại đoán chuẩn như vậy, chỉ ấp úng nói:
“À, cái kia, ngươi lừng lẫy đại danh…Thiên hạ ai không biết…”
Bất Đắc lắc đầu, lại nhìn về phía Vi Nhất Tiếu
Vi Vi cũng không giải thích, đối Thuyết Bất Đắc nói:
“Ta dù không môn phái, nhưng có sư phụ. Huống chi cũng không biết Minh Giáo giáo lí thế nào, có hợp ý ta hay không.”
Thuyết Bất Đắc cười nói:
“Không có cách, chúng ta bất đồng môn phái, công phụ đều là tự học, không cần cũng không có sư phụ. Về phần giáo lý, lúc này ta nói cũng vô dụng. Không bằng chính ngươi tự xem, xem xem có hợp ý không.”
Nói xong cũng không từ mà biệt, xoay người đi xa.
Vi Nhất Tiếu đem bạc ném cho Lâm Nhất Tần, mang theo nàng bay ra khỏi thành.
Ra khỏi thành, Vi Nhất Tiếu mới mở miệng nói:
“Có phải lúc gặp người khác ta đều phải điểm á huyệt (huyệt câm) của ngươi mới tốt?”
“Ta cũng không cố ý, ai biết đoán chuẩn như vậy…”
Lâm Nhất Tần thầm mắng ai bảo hắn trông giống hình tượng trong game vậy chứ.
“Ngươi đã có bạc, kế tiếp muốn làm gì?”
Lâm Nhất Tần tâm trạng trầm xuống: những lời này rốt cuộc cũng phải đến.
Nàng ở nhà dựa vào cha mẹ, ra cửa dựa vào bạn bè, vô ưu vô lự chưa từng chịu suy sụp đả kích, lần này đến thế giới tinh phong huyết vũ (mưa máu gió tanh) này thực không phải ý muốn của nàng. Hai tháng qua, thay vì nói Vi Nhất Tiếu dựa vào nàng chiếu cố, chẳng bằng nói nàng dựa vào Vi Nhất Tiếu, không kể là cuộc sống vật chất lẫn tâm lý. Miệng độc, tươi cười tà ác đều khiến nàng không hiểu được mà an tâm, giống như có hắn ở bên không gì không thể giải quyết.
Nhưng hắn chung quy là người trong võ lâm, hơn nữa sớm muộn gì cũng gia nhập Minh Giáo. Hiện tại võ công đã khôi phục, hắn yêu cầu mỗi người một ngả cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng cảm giác mất mát này lí trí khó có thể khống chế.
Đúng vậy, bản thân có bạc, còn có thành lũy vững chắc nhất thời đại này, nhưng giờ khắc này nàng cũng chỉ là chiếc lá đơn độc giữa biển lớn, trôi lênh đênh vô định.
Lâm Nhất Tần cúi đầu yên lặng đi tới, Vi Nhất Tiếu cũng không hối thúc nàng. Nửa ngày sau nàng mới nhẹ giọng đáp:
“Không biết, ta thật sự không biết. Ta không biết bản thân phạm vào sai lầm gì mà bị ném tới thế giới này, cũng không biết người đem ta tới nới này muốn ta làm gì, càng không biết thế nào để trở về. Ta chỉ biết thân nhân, bằng hữu trong nháy mắt chẳng còn một ai, chỉ có ta đơn độc lẻ loi ngốc ở đây”
Lâm Nhất Tần nhìn phía trước mờ mịt, chỉ cảm thấy nơi nơi đều là sương mù mênh mông không rõ đường đi, kể cả tiền đồ lẫn lí tưởng.
Sáng sớm hôm sau, Vi Nhất Tiếu vẫn ngồi luyện công ở bờ sông như cũ, chờ hắn đứng lên xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc trước giờ chưa gặp qua:
“Ta làm việc từ trước đến nay không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, đi lại trên giang hồ mang theo ngươi quả thật là trói buộc phiền toái. Ngươi muốn đi theo thì tự bản thân phải đuổi kịp ta. Nếu ngươi tụt lại phía sau, ta cũng sẽ không quay đầu nhặt ngươi đâu.”
Lâm Nhất Tần cảm thấy hôm nay là ngày xán lạn nhất chưa từng thấy trong đời.
Tác giả :
Phạn Ca