Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 52: Cuộc sống mới bắt đầu
Muốn cưới một nữ nhân dáng người nóng bỏng, tình thú dạt dào, lại mang theo đồ cưới phong phú, cần trả giá lớn gì?
‘Con dơi’ nào đó tự thân thể nghiệm nói với ngươi: luộc trứng gà cùng trứng vịt muối là đủ rồi.
À, còn phải tính thêm chút lãng mạn và trách nhiệm.
Sáng sớm hôm sau, Vi Nhất Tiếu theo thường lệ đi luyện công (đương nhiên muộn hơn một canh giờ), tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch, đôi mắt nhàn nhạt đen, nhưng trong mắt mọi người, vẻ mặt kiểu này khác hôm qua nhiều lắm – vì hôm qua hắn cười thật trung khuyển, hôm nay cười như cầm thú – là ví dụ điển hình của sói được ăn uống no đủ.
Hồ Thanh Ngưu còn chú ý tới: tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng Vi Nhất Tiếu cổ áo kéo cực cao, bao bọc nghiêm chỉnh thành thực, một chút thịt cũng không lộ.
Thật TMD khiến người đố kị… Vị chua dâng lên, Hồ Thanh Ngưu thật sự nhìn không nổi nữa, quyết định đả kích con dơi đang đắc ý, lấy thân phận bác sĩ chữa bệnh yêu cầu nói chuyện cùng người nhà
“Độc trên người nàng đã giải hết?”
“Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta ở Hồ Điệp cốc danh xưng y tiên đây. Bất quá người kia tam âm mạch bị hao tổn, tạm thời khó xoay sở được, thứ cần là hỏa thiềm (cóc lửa) đã tuyệt tích vài chục năm nơi núi Trường Bạch”
“Việc đau bụng kinh thì sao?’
“…Ngươi không thể cẩn thận nghe lời ta một chút sao? ! Ta là y tiên! ! Đau bụng kinh cũng xem như nhiễm bệnh sao? Thuận tay liền trị là được!”
Móa, thế nào mà nói chuyện với hắn một hồi mình lại phát hỏa là sao?
“À, không có hỏa thiềm (cóc lửa) liền không trị được hàn độc cũng không trách nổi ngươi. Đại phu khéo mấy không bột cũng chẳng gột nên hồ thôi ~”
“=_= Sớm muộn gì cũng để lão bà ta độc chết ngươi…”
“Còn có chuyện gì khác không? Ta quay về xem nàng dậy chưa.”
“Có, ngươi đừng hy vọng có thể ôm con.”
Lời vừa nói ra, Vi Nhất Tiếu thu lại nụ cười ác liệt, sắc mặt nhất thời phát lạnh:
“…Ngươi nói rõ ràng một chút.”
Hồ Thanh Ngưu bị hàn khí đập thẳng vào mặt, cơn tức dập tắt hẳn, trong tháng bảy ngày hè nóng bức đột nhiên rùng mình:
“…Nàng thương hàn nhập thể, liền tính điều trị tiêu tán đau đớn, cũng không dễ mang thai. Lại nói ngươi thể chất cực khác người thường, trời sinh âm hàn. Hai phương đều như thế, chỉ sợ…”
“Không một tia hi vọng?”
“…Y đạo mặc dù luôn hướng về sinh cơ, nhưng thiên mệnh không thể trái…”
(Người hành nghề y dù luôn muốn cứu người, nhưng đôi lúc phải chịu theo mệnh trời)
“…”
Vi Nhất Tiếu không nói một tiếng. Hồ Thanh Ngưu thầm nghĩ: ‘Nan Cô cũng từng uống lầm độc thảo thương thân, lại không thể làm mẫu thân, nhưng nếu hắn không thể giống ta cùng một loại yêu vợ đến cuồng…”
Trong lòng hiện lên khung cảnh hôn lễ hôm qua, tân nương tử tươi cười hạnh phúc, đột nhiên có chút hối hận, lời này có phải đã nói quá muộn…
Trầm mặc một lúc lâu, Vi Nhất Tiếu lại đột nhiên nở nụ cười:
“Đứa nhỏ không cha không mẹ khắp nơi đều có, chỉ oán không người đau thương, ta cũng không quan tâm có phải của bản thân mình sinh hay không. Chỉ là chuyện này đừng nói cho nàng. Nếu vài năm sau nàng hỏi, ngươi cứ nói là ta khó lòng khiến nữ tử thụ thai là được.”
Dứt lời liền xoay người vào phòng.
Hồ Thanh Ngưu ngây người ngẩn ngơ, đã thấy Vi Nhất Tiếu quay lại, khóe miệng cười nhe hàm răng trắng:
“Quên không nhắc nhở thần y, xuất sư nhớ giữ tốt danh hào, khéo danh vọng đó không dùng được lâu nha ~”
(Ý Vi Vi muốn nói móc Hồ Thanh Ngưu chỉ được cái danh hão, không có thực tài)
--- Ta là bác sĩ thực tập Hồ Thanh Ngưu nổi trận lôi đình ---
Mặt trời lên cao – buổi chiều, thời gian quá hạn để tân nương Lâm Nhất Tần rời giường.
Khi tân lang cần lao thiện lương Vi Vi bưng canh lên sân khấu, chỉ thấy nương tử nhà hắn khoác nội bào, tay chống má lười nhác dựa vào mép giường. Mái tóc đen xoăn dài phất phơ phủ đậy nội bào đỏ thẫm, lộ ra cổ dài trắng tuyết, nở rộ nhiều điểm hoa đào. Chỉ thấy nàng híp mắt, cười như không cười, lánh ánh mắt chăm chú quyến luyến vô hạn nhìn sang…
Vi Nhất Tiếu tâm thần rung động, trên mặt nóng như lửa thiêu, nhanh đem bát đặt lên bàn. Tân lang ngượng ngùng ngại ngùng nửa ngày, đột nhiên cảm thấy ánh mắt này có điểm khác thường, lé mắt dò xét, phát hiện nàng nhìn đúng là – bộ châu báu mũ phượng cùng cẩm bào tơ vàng 24K hôm qua trong lúc hỗn loạn cởi ra. Lâm Tiểu Tiên vuốt ve nhẫn cưới, bộ dáng cầm thú mĩ mãn đắc ý dào dạt:
“Trời trong ~ ngày xanh~ gió nhẹ ~ thư nhàn. Đáng tiếc tuấn dật như ta, lại nghĩ xót xa thân mình. ~ Hỏi thiên hạ mấy người, tài sắc kiêm thu, nhân phẩm vạn toàn ~ giống ta ~~”
“=_+ … …”
Tục ngữ nói nam nhân kết hôn sẽ bại lộ bản chất, nữ nhân cũng thế. Đáng thương một vị thời thượng mĩ mạo siêu việt thời không Nhất Tiếu khuynh thành Thanh Dực Bức vương, cứ vậy mà chịu chết trong tay ET đáng khinh lại tham tiền. Cuộc đời này không thể xoay người.
Bản án có ghi: Lâm Nhất Tần lấy oán trả ơn, đắc chí liền càn rỡ. Con dơi mình vàng chất ngọc, bán mình mặc (kệ) giấc Hoàng Lương (cuộc đời trôi qua trong ngắn ngủi, vô nghĩa)
Đồng Nãi mặc dù biến thái, nhưng ân tình dạy dỗ tuyệt không thể quên. Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nan Cô quay về Hồ Điệp cốc an bài tang sự thỏa đáng, lại mang về một tiểu soái ca tên Tiên Vu Thông. Theo giới thiệu, thiếu niên nàng được Hồ Thanh Ngưu cứu khi đi Quý Châu Miêu Cương hái thuốc, rất hợp với hắn, đã kết làm huynh đệ, lần này tới để đính hôn cùng muội muội nghĩa huynh Hồ Thanh Dương.
Tiên Vu Thông này mười tám mười chín tuổi, mi thanh mục tú, tuấn nhã tiêu sái, sinh trưởng bộ dạng thông minh. Hồ Thanh Dương vừa thấy hắn liền đỏ mặt, trốn trong phòng không chịu đi ra. Nàng từng vài lần nhắc với Lâm Nhất Tần về thiếu niên này, mỗi lần đều vừa hưng phấn vừa thẹn thùng, là trạng thái hoàn toàn hãm sâu trong tình yêu, đối với việc hôn lễ cũng cực có hứng thú.
Thiếu nữ mười sáu tuổi ở triều Nguyên tuyệt đối phù hợp độ tuổi tân nương.
Người giống Lâm Nhất Tần tướng mạo thường thường gái lỡ thì còn có thể gả đi, chắc thuộc loại thắp hương cúng bái tổ tiên thật nhiều. Lâm Tiểu Tiên dù trong lòng nói thầm ‘không biết bảo hộ trẻ vị thành niên’, lại cũng không dám dị nghị gì phong tục thời đại. Chẳng qua hiểu biết truyền kì vị tiểu soái ca này trải qua, tiểu Lâm vẫn không nhịn được tìm Hồ Thanh Dương nói chuyện:
“Nghe nói Tiên Vu Thông khi bị hạ độc được ca ca ngươi cứu?”
Hồ Thanh Dương lập tức hiện lên vẻ mặt đau lòng:
“Kim tằm cổ độc là độc dược giày vò nhất thiên hạ, nếu không phải được ca ca liều mạng ba ngày ba đêm không ngủ tận tâm cứu trị, hắn đã sớm bị Miêu tộc nữ tử ngoan độc kia hại chết.”
“Ách, vậy ngươi có biết vì sao nữ tử này muốn hạ độc hắn?”
“Bởi vì hắn…sau lại không thích…Nữ tử này không cam lòng.”
“Thì ra ngươi biết. Ta cảm thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ lo lắng. Hắn đối với người yêu trước thật tuyệt tình…”
Như vậy có khả năng đối với người yêu hiện tại cũng tuyệt tình như vậy.
Hồ Thanh Dương vội vàng biện bạch:
“Không, không. Hắn là vì nàng kia tốt. Nếu trong lòng không còn thích, như vậy ở cùng nhau cũng không có ý nghĩa. Hắn nói nàng kia đối đãi ngoan độc với hắn như thế, giờ lòng hắn hiện chỉ có ta.”
Lâm Nhất Tần trong lòng trợn trừng mắt, vốn định nói: ‘Ngươi đáng yêu lại xinh đẹp, ca ca lại cứu mạng hắn, ngốc tử cũng biết hắn sẽ nói trong lòng chỉ có ngươi.”
Nhưng nhìn nàng tuổi trẻ chân thành tha thiết, tất cả đều là vẻ tín nhiệm ỷ lại người yêu, những lời này thủy chung không thể nói ra nổi.
Thiếu nữ đang yêu cũng vừa là kẻ mù kẻ điếc. Dù nguyệt lão tự mình hiện thân nói vị hôn phu này không tốt, nàng cũng không thể tin tưởng. Hồ Thanh Ngưu cùng Tiên Vu Thông tình như thủ túc, người nhà ủng hộ, người ngoài như nàn có năng lực gì lên tiếng? Huống hồ người ta tài tử giai nhân, môn đăng hộ đối, thoạt nhìn so với nàng cùng con dơi còn xứng hơn.
Vi Nhất Tiếu từng nói qua mỗi người có duyên nợ riêng, người ngoài không nhúng tay được, xem ra hiện thực quả như thế.
Lâm Nhất Tần độc thương đã khỏi. Hai người ở Hào Châu trải qua ba ngày trăng mật cực kỳ không thuần khiết, quyết định xuất phát đi Tây Vực đỉnh Quang Minh đưa tin.
Hồ Thanh Ngưu thuở nhỏ cha mẹ tạ thế, huynh muội hai người sống nương tựa lẫn nhau, tự nhiên muốn đem muội muội thuận lợi vui vẻ gả đi. Hơn nữa Tiên Vu Thông là đệ tử phái Hoa Sơn, cùng hắn cưới gả có ý nghĩa chính trị, bởi vậy Hồ gia quyết định hoàn thành xong hôn sự hai người này mới lại đi đỉnh Quanh Minh.
Bất Đắc dời tổng đàn đã lâu, vốn định cùng Lâm Vi hai người đi chung, nhưng vừa nhắc tới, chỉ thấy con dơi nào đó cười âm phong từng trận, rõ ràng phát ra sóng điện cự tuyệt ‘Phá hư chuyện tốt của người khác sẽ bị bò đá chết’.
‘Túi’ hòa thượng nhất thời thông suốt: Loại sói cầm thú này, một khi hưởng được vị thịt sẽ không có khả năng từ bỏ. Vì thế Bất Đắc thật thức thời đột nhiên phát hiện bản thân có chút việc vặt chưa xử lí, phải muộn chút một có khả năng gặp lại.
Bất Đắc kiến thức rộng rãi khôi hài hài hước, làm bạn đồng hành thật khiến người vui vẻ. Lâm Tiểu Tiên dọn dẹp xong ‘lợn rừng’ chuẩn bị nghênh đón bạn đồng hành mới. Ai biết người ta đột nhiên thay đổi chủ ý, ‘chủ động’ cự tuyệt, làm hải Tiểu Lâm thật vọng:
“Tây Vực xa như vậy, hắn cưỡi ngựa nhiều phiền toái. Dù sao đều tiện đường, lái xe đưa hắn đoạn đường là được.”
Vi Nhất Tiếu nhíu mày, mặt cổ quái nói:
“Túy tiện cho người đi nhờ xe, nàng nói ‘lợn rừng’ là xe ngựa bình thường à? Tạ Tốn lỡ rồi thì thôi, về sau khong cần đem ‘lợn rừng’ lộ ra cho bất luận kẻ nào, ngay cả huynh đệ trong giáo cũng không được.”
“Này, uy, quan hệ của chúng ta cùng Bất Đắc cũng không khác gì Tạ Tốn a.”
“Nàng nếu muốn về sau mỗi ngày đều làm lái xe cho người không liên quan, liền chiếu cáo thiên hạ đi.”
Ngày cáo biệt đó, vì cảm tạ bác sĩ điều trị, Lâm Nhất Tần đưa cho Hồ Thanh Ngưu nửa phần băng keo cá nhân cùng hộp sơ cứu. Hai vật này đưa đến linh cảm thật lớn cho Hồ Thanh Ngưu. Hắn từ đây chuyển sang con đường nghiên cứu y học đầy cầu tiến, lấy thực lực đem danh hào ‘Điệp cốc y tiên’ vang danh thiên hạ, trở thành truyền kì trong giang hồ.
Vi Nhất Tiếu cũng hết lòng cảm tạ người chủ hôn trên danh nghĩa, đưa cho Bất Đắc một túi tiền thật lớn.
‘Túi’ hòa thượng là danh hào của Bất Đắc, là vì hắn thích dùng túi bố làm vũ khí, có thể công có thể thủ, đi dạo lữ hành, lừa gái đều thật tiện. Chẳng qua túi dùng không bền, bở vậy Bất Đắc luôn phải mang theo vô số dự phòng, thật sự phiền toái.
Mà Vi Nhất Tiếu tặng túi tiền này chất liệu kì diệu, không rách không sờn, đao kiếm bất nhập, quả thật là dị vật trong thiên hạ.
Bất Đắc mừng đến cả người thịt béo run run, gọi ngay bảo bối là ‘túi càn khôn’, cầm túi tiền liền chạy đi tìm người thí nghiệm. Lâm Tiểu Tiên chỉ cảm thấy túi này có chút quen quen, lại không nhớ rõ gặp qua nơi nào. Cho đến tận khi đống gói hành lí, mới đột nhiên phát hiện: túi tiền kia là vải dựng lều trại trên wild boar.
‘Không sờn không rách, đao kiếm bất nhập, là dị vật trong thiên hạ …’ Lâm Tiểu Tiên tức giận đến run người, cầm cờ lê quý giá ném ra ngoài:
“Móa! Pháp bảo của lão tử đương nhiên là dị vật thiên hạ độc nhất vô nhị! ! ! Con dơi chết tiệt kia ngươi nhớ kĩ cho ta – kết hôn sau cái gì của ngươi là của ta, nhưng cái gì của ta vẫn là của ta! ! ! ! !”
Mới thành thân ngày thứ tư, chàng rể mới đáng thương liền bị gán tội danh ‘tự tiện xử lí tài sải trước hôn nhân’ bị vợ hung bạo nhà hắn gia bạo. Điều khoản bổ sung hiệp nghị trước hôn nhân lập tức lên sàn.
Vi Nhất Tiếu chiêu tiền trảm hậu tấu này cực kì nham hiểm, hoàn toàn đoạn tuyệt bóng đèn đi nhờ xe, lại phòng ngừa lão bà phát hỏa đuổi ra sau ngủ đất. Bởi vậy hắn tuy rằng bị đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng quật tới tấp, lại cười đến phá lệ vui vẻ.
‘Con dơi’ nào đó tự thân thể nghiệm nói với ngươi: luộc trứng gà cùng trứng vịt muối là đủ rồi.
À, còn phải tính thêm chút lãng mạn và trách nhiệm.
Sáng sớm hôm sau, Vi Nhất Tiếu theo thường lệ đi luyện công (đương nhiên muộn hơn một canh giờ), tuy rằng sắc mặt vẫn trắng bệch, đôi mắt nhàn nhạt đen, nhưng trong mắt mọi người, vẻ mặt kiểu này khác hôm qua nhiều lắm – vì hôm qua hắn cười thật trung khuyển, hôm nay cười như cầm thú – là ví dụ điển hình của sói được ăn uống no đủ.
Hồ Thanh Ngưu còn chú ý tới: tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng Vi Nhất Tiếu cổ áo kéo cực cao, bao bọc nghiêm chỉnh thành thực, một chút thịt cũng không lộ.
Thật TMD khiến người đố kị… Vị chua dâng lên, Hồ Thanh Ngưu thật sự nhìn không nổi nữa, quyết định đả kích con dơi đang đắc ý, lấy thân phận bác sĩ chữa bệnh yêu cầu nói chuyện cùng người nhà
“Độc trên người nàng đã giải hết?”
“Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta ở Hồ Điệp cốc danh xưng y tiên đây. Bất quá người kia tam âm mạch bị hao tổn, tạm thời khó xoay sở được, thứ cần là hỏa thiềm (cóc lửa) đã tuyệt tích vài chục năm nơi núi Trường Bạch”
“Việc đau bụng kinh thì sao?’
“…Ngươi không thể cẩn thận nghe lời ta một chút sao? ! Ta là y tiên! ! Đau bụng kinh cũng xem như nhiễm bệnh sao? Thuận tay liền trị là được!”
Móa, thế nào mà nói chuyện với hắn một hồi mình lại phát hỏa là sao?
“À, không có hỏa thiềm (cóc lửa) liền không trị được hàn độc cũng không trách nổi ngươi. Đại phu khéo mấy không bột cũng chẳng gột nên hồ thôi ~”
“=_= Sớm muộn gì cũng để lão bà ta độc chết ngươi…”
“Còn có chuyện gì khác không? Ta quay về xem nàng dậy chưa.”
“Có, ngươi đừng hy vọng có thể ôm con.”
Lời vừa nói ra, Vi Nhất Tiếu thu lại nụ cười ác liệt, sắc mặt nhất thời phát lạnh:
“…Ngươi nói rõ ràng một chút.”
Hồ Thanh Ngưu bị hàn khí đập thẳng vào mặt, cơn tức dập tắt hẳn, trong tháng bảy ngày hè nóng bức đột nhiên rùng mình:
“…Nàng thương hàn nhập thể, liền tính điều trị tiêu tán đau đớn, cũng không dễ mang thai. Lại nói ngươi thể chất cực khác người thường, trời sinh âm hàn. Hai phương đều như thế, chỉ sợ…”
“Không một tia hi vọng?”
“…Y đạo mặc dù luôn hướng về sinh cơ, nhưng thiên mệnh không thể trái…”
(Người hành nghề y dù luôn muốn cứu người, nhưng đôi lúc phải chịu theo mệnh trời)
“…”
Vi Nhất Tiếu không nói một tiếng. Hồ Thanh Ngưu thầm nghĩ: ‘Nan Cô cũng từng uống lầm độc thảo thương thân, lại không thể làm mẫu thân, nhưng nếu hắn không thể giống ta cùng một loại yêu vợ đến cuồng…”
Trong lòng hiện lên khung cảnh hôn lễ hôm qua, tân nương tử tươi cười hạnh phúc, đột nhiên có chút hối hận, lời này có phải đã nói quá muộn…
Trầm mặc một lúc lâu, Vi Nhất Tiếu lại đột nhiên nở nụ cười:
“Đứa nhỏ không cha không mẹ khắp nơi đều có, chỉ oán không người đau thương, ta cũng không quan tâm có phải của bản thân mình sinh hay không. Chỉ là chuyện này đừng nói cho nàng. Nếu vài năm sau nàng hỏi, ngươi cứ nói là ta khó lòng khiến nữ tử thụ thai là được.”
Dứt lời liền xoay người vào phòng.
Hồ Thanh Ngưu ngây người ngẩn ngơ, đã thấy Vi Nhất Tiếu quay lại, khóe miệng cười nhe hàm răng trắng:
“Quên không nhắc nhở thần y, xuất sư nhớ giữ tốt danh hào, khéo danh vọng đó không dùng được lâu nha ~”
(Ý Vi Vi muốn nói móc Hồ Thanh Ngưu chỉ được cái danh hão, không có thực tài)
--- Ta là bác sĩ thực tập Hồ Thanh Ngưu nổi trận lôi đình ---
Mặt trời lên cao – buổi chiều, thời gian quá hạn để tân nương Lâm Nhất Tần rời giường.
Khi tân lang cần lao thiện lương Vi Vi bưng canh lên sân khấu, chỉ thấy nương tử nhà hắn khoác nội bào, tay chống má lười nhác dựa vào mép giường. Mái tóc đen xoăn dài phất phơ phủ đậy nội bào đỏ thẫm, lộ ra cổ dài trắng tuyết, nở rộ nhiều điểm hoa đào. Chỉ thấy nàng híp mắt, cười như không cười, lánh ánh mắt chăm chú quyến luyến vô hạn nhìn sang…
Vi Nhất Tiếu tâm thần rung động, trên mặt nóng như lửa thiêu, nhanh đem bát đặt lên bàn. Tân lang ngượng ngùng ngại ngùng nửa ngày, đột nhiên cảm thấy ánh mắt này có điểm khác thường, lé mắt dò xét, phát hiện nàng nhìn đúng là – bộ châu báu mũ phượng cùng cẩm bào tơ vàng 24K hôm qua trong lúc hỗn loạn cởi ra. Lâm Tiểu Tiên vuốt ve nhẫn cưới, bộ dáng cầm thú mĩ mãn đắc ý dào dạt:
“Trời trong ~ ngày xanh~ gió nhẹ ~ thư nhàn. Đáng tiếc tuấn dật như ta, lại nghĩ xót xa thân mình. ~ Hỏi thiên hạ mấy người, tài sắc kiêm thu, nhân phẩm vạn toàn ~ giống ta ~~”
“=_+ … …”
Tục ngữ nói nam nhân kết hôn sẽ bại lộ bản chất, nữ nhân cũng thế. Đáng thương một vị thời thượng mĩ mạo siêu việt thời không Nhất Tiếu khuynh thành Thanh Dực Bức vương, cứ vậy mà chịu chết trong tay ET đáng khinh lại tham tiền. Cuộc đời này không thể xoay người.
Bản án có ghi: Lâm Nhất Tần lấy oán trả ơn, đắc chí liền càn rỡ. Con dơi mình vàng chất ngọc, bán mình mặc (kệ) giấc Hoàng Lương (cuộc đời trôi qua trong ngắn ngủi, vô nghĩa)
Đồng Nãi mặc dù biến thái, nhưng ân tình dạy dỗ tuyệt không thể quên. Hồ Thanh Ngưu cùng Vương Nan Cô quay về Hồ Điệp cốc an bài tang sự thỏa đáng, lại mang về một tiểu soái ca tên Tiên Vu Thông. Theo giới thiệu, thiếu niên nàng được Hồ Thanh Ngưu cứu khi đi Quý Châu Miêu Cương hái thuốc, rất hợp với hắn, đã kết làm huynh đệ, lần này tới để đính hôn cùng muội muội nghĩa huynh Hồ Thanh Dương.
Tiên Vu Thông này mười tám mười chín tuổi, mi thanh mục tú, tuấn nhã tiêu sái, sinh trưởng bộ dạng thông minh. Hồ Thanh Dương vừa thấy hắn liền đỏ mặt, trốn trong phòng không chịu đi ra. Nàng từng vài lần nhắc với Lâm Nhất Tần về thiếu niên này, mỗi lần đều vừa hưng phấn vừa thẹn thùng, là trạng thái hoàn toàn hãm sâu trong tình yêu, đối với việc hôn lễ cũng cực có hứng thú.
Thiếu nữ mười sáu tuổi ở triều Nguyên tuyệt đối phù hợp độ tuổi tân nương.
Người giống Lâm Nhất Tần tướng mạo thường thường gái lỡ thì còn có thể gả đi, chắc thuộc loại thắp hương cúng bái tổ tiên thật nhiều. Lâm Tiểu Tiên dù trong lòng nói thầm ‘không biết bảo hộ trẻ vị thành niên’, lại cũng không dám dị nghị gì phong tục thời đại. Chẳng qua hiểu biết truyền kì vị tiểu soái ca này trải qua, tiểu Lâm vẫn không nhịn được tìm Hồ Thanh Dương nói chuyện:
“Nghe nói Tiên Vu Thông khi bị hạ độc được ca ca ngươi cứu?”
Hồ Thanh Dương lập tức hiện lên vẻ mặt đau lòng:
“Kim tằm cổ độc là độc dược giày vò nhất thiên hạ, nếu không phải được ca ca liều mạng ba ngày ba đêm không ngủ tận tâm cứu trị, hắn đã sớm bị Miêu tộc nữ tử ngoan độc kia hại chết.”
“Ách, vậy ngươi có biết vì sao nữ tử này muốn hạ độc hắn?”
“Bởi vì hắn…sau lại không thích…Nữ tử này không cam lòng.”
“Thì ra ngươi biết. Ta cảm thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ lo lắng. Hắn đối với người yêu trước thật tuyệt tình…”
Như vậy có khả năng đối với người yêu hiện tại cũng tuyệt tình như vậy.
Hồ Thanh Dương vội vàng biện bạch:
“Không, không. Hắn là vì nàng kia tốt. Nếu trong lòng không còn thích, như vậy ở cùng nhau cũng không có ý nghĩa. Hắn nói nàng kia đối đãi ngoan độc với hắn như thế, giờ lòng hắn hiện chỉ có ta.”
Lâm Nhất Tần trong lòng trợn trừng mắt, vốn định nói: ‘Ngươi đáng yêu lại xinh đẹp, ca ca lại cứu mạng hắn, ngốc tử cũng biết hắn sẽ nói trong lòng chỉ có ngươi.”
Nhưng nhìn nàng tuổi trẻ chân thành tha thiết, tất cả đều là vẻ tín nhiệm ỷ lại người yêu, những lời này thủy chung không thể nói ra nổi.
Thiếu nữ đang yêu cũng vừa là kẻ mù kẻ điếc. Dù nguyệt lão tự mình hiện thân nói vị hôn phu này không tốt, nàng cũng không thể tin tưởng. Hồ Thanh Ngưu cùng Tiên Vu Thông tình như thủ túc, người nhà ủng hộ, người ngoài như nàn có năng lực gì lên tiếng? Huống hồ người ta tài tử giai nhân, môn đăng hộ đối, thoạt nhìn so với nàng cùng con dơi còn xứng hơn.
Vi Nhất Tiếu từng nói qua mỗi người có duyên nợ riêng, người ngoài không nhúng tay được, xem ra hiện thực quả như thế.
Lâm Nhất Tần độc thương đã khỏi. Hai người ở Hào Châu trải qua ba ngày trăng mật cực kỳ không thuần khiết, quyết định xuất phát đi Tây Vực đỉnh Quang Minh đưa tin.
Hồ Thanh Ngưu thuở nhỏ cha mẹ tạ thế, huynh muội hai người sống nương tựa lẫn nhau, tự nhiên muốn đem muội muội thuận lợi vui vẻ gả đi. Hơn nữa Tiên Vu Thông là đệ tử phái Hoa Sơn, cùng hắn cưới gả có ý nghĩa chính trị, bởi vậy Hồ gia quyết định hoàn thành xong hôn sự hai người này mới lại đi đỉnh Quanh Minh.
Bất Đắc dời tổng đàn đã lâu, vốn định cùng Lâm Vi hai người đi chung, nhưng vừa nhắc tới, chỉ thấy con dơi nào đó cười âm phong từng trận, rõ ràng phát ra sóng điện cự tuyệt ‘Phá hư chuyện tốt của người khác sẽ bị bò đá chết’.
‘Túi’ hòa thượng nhất thời thông suốt: Loại sói cầm thú này, một khi hưởng được vị thịt sẽ không có khả năng từ bỏ. Vì thế Bất Đắc thật thức thời đột nhiên phát hiện bản thân có chút việc vặt chưa xử lí, phải muộn chút một có khả năng gặp lại.
Bất Đắc kiến thức rộng rãi khôi hài hài hước, làm bạn đồng hành thật khiến người vui vẻ. Lâm Tiểu Tiên dọn dẹp xong ‘lợn rừng’ chuẩn bị nghênh đón bạn đồng hành mới. Ai biết người ta đột nhiên thay đổi chủ ý, ‘chủ động’ cự tuyệt, làm hải Tiểu Lâm thật vọng:
“Tây Vực xa như vậy, hắn cưỡi ngựa nhiều phiền toái. Dù sao đều tiện đường, lái xe đưa hắn đoạn đường là được.”
Vi Nhất Tiếu nhíu mày, mặt cổ quái nói:
“Túy tiện cho người đi nhờ xe, nàng nói ‘lợn rừng’ là xe ngựa bình thường à? Tạ Tốn lỡ rồi thì thôi, về sau khong cần đem ‘lợn rừng’ lộ ra cho bất luận kẻ nào, ngay cả huynh đệ trong giáo cũng không được.”
“Này, uy, quan hệ của chúng ta cùng Bất Đắc cũng không khác gì Tạ Tốn a.”
“Nàng nếu muốn về sau mỗi ngày đều làm lái xe cho người không liên quan, liền chiếu cáo thiên hạ đi.”
Ngày cáo biệt đó, vì cảm tạ bác sĩ điều trị, Lâm Nhất Tần đưa cho Hồ Thanh Ngưu nửa phần băng keo cá nhân cùng hộp sơ cứu. Hai vật này đưa đến linh cảm thật lớn cho Hồ Thanh Ngưu. Hắn từ đây chuyển sang con đường nghiên cứu y học đầy cầu tiến, lấy thực lực đem danh hào ‘Điệp cốc y tiên’ vang danh thiên hạ, trở thành truyền kì trong giang hồ.
Vi Nhất Tiếu cũng hết lòng cảm tạ người chủ hôn trên danh nghĩa, đưa cho Bất Đắc một túi tiền thật lớn.
‘Túi’ hòa thượng là danh hào của Bất Đắc, là vì hắn thích dùng túi bố làm vũ khí, có thể công có thể thủ, đi dạo lữ hành, lừa gái đều thật tiện. Chẳng qua túi dùng không bền, bở vậy Bất Đắc luôn phải mang theo vô số dự phòng, thật sự phiền toái.
Mà Vi Nhất Tiếu tặng túi tiền này chất liệu kì diệu, không rách không sờn, đao kiếm bất nhập, quả thật là dị vật trong thiên hạ.
Bất Đắc mừng đến cả người thịt béo run run, gọi ngay bảo bối là ‘túi càn khôn’, cầm túi tiền liền chạy đi tìm người thí nghiệm. Lâm Tiểu Tiên chỉ cảm thấy túi này có chút quen quen, lại không nhớ rõ gặp qua nơi nào. Cho đến tận khi đống gói hành lí, mới đột nhiên phát hiện: túi tiền kia là vải dựng lều trại trên wild boar.
‘Không sờn không rách, đao kiếm bất nhập, là dị vật trong thiên hạ …’ Lâm Tiểu Tiên tức giận đến run người, cầm cờ lê quý giá ném ra ngoài:
“Móa! Pháp bảo của lão tử đương nhiên là dị vật thiên hạ độc nhất vô nhị! ! ! Con dơi chết tiệt kia ngươi nhớ kĩ cho ta – kết hôn sau cái gì của ngươi là của ta, nhưng cái gì của ta vẫn là của ta! ! ! ! !”
Mới thành thân ngày thứ tư, chàng rể mới đáng thương liền bị gán tội danh ‘tự tiện xử lí tài sải trước hôn nhân’ bị vợ hung bạo nhà hắn gia bạo. Điều khoản bổ sung hiệp nghị trước hôn nhân lập tức lên sàn.
Vi Nhất Tiếu chiêu tiền trảm hậu tấu này cực kì nham hiểm, hoàn toàn đoạn tuyệt bóng đèn đi nhờ xe, lại phòng ngừa lão bà phát hỏa đuổi ra sau ngủ đất. Bởi vậy hắn tuy rằng bị đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng quật tới tấp, lại cười đến phá lệ vui vẻ.
Tác giả :
Phạn Ca