Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 25: Quách viện sĩ xuất trướng
Sau khi hai người Lâm Vi nhìn thấy thảm trạng dã man nơi kênh đào liền khiếp sợ, trọng lòng đầy phẫn nộ bi thương lại không có chỗ bùng nổ, chỉ có thể tìm một khách điếm nhỏ ở Tể Châu trọ lại.
Lúc này đã là hoàng hôn, một tiểu nhỉ sầu mi khổ kiểm (mặt mày u sầu) mang lên chút bánh ngô rau xanh, vẻ có lỗi nói:
“Khách quan, thật xin lỗi, trông điếm chỉ còn chút đồ ăn này, miễn cưỡng ăn chút đi.”
Trai tráng khỏe mạnh trong vùng đều bị kéo đi sửa kênh đào, cứ thể nông nghiệp kinh tế khó khăn, có tiền cũng không mua được thứ tốt.
Vi Nhất Tiếu ý bảo không sao, sau khi tiểu nhị rời đi, hai người yên lặng không nói gì cúi đầu ăn cơm.
Lâm Nhất Tần bị xe thi thể tanh tưởi kia dọa đến, tâm tình lúc này thê thảm buồn bực, trong bụng dợn sóng ghê tởm, chỉ ăn một ngụm liền buông đũa.
Vi Nhất Tiếu biết nàng khí huyết tắc nghẽn, ép ăn cũng vô ích, cũng không khuyên nàng, cúi đầu từ từ ăn cơm.
Lâm Nhất Tần nhìn hắn, chỉ thấy hắn nâng tay nhắc đũa thong thả đến cực điểm, không buồn không vui, ánh mắt tối đen phiếm khí lạnh hàn quang, nhìn chằm chằm cái bàn. Trên mặt sát khí càng ngày càng đậm, toàn thân tản mát ra lệ khí âm hàn thấu xương, tựa như hơi lạnh đêm đông, ánh mắt đầy sát thương. Trong lòng nàng phát lạnh, biết hắn sắp đại khai sát giới.
Đồng hành hơn nửa năm, Vi Nhất Tiếu thường xuyên cùng người khác so đấu võ công, dù đối thủ có đông, võ công cao cường, nhưng dù tình hình nguy cấp, hắn cũng chưa bao giờ giết người trước mặt nàng, cùng lắm chỉ chưởng chụp, ngay cả binh khí cũng chưa để dính máu.
Lâm Nhất Tần đương nhiên biết người trong võ lâm ai cũng không phải người nhân từ biết nương tay, Vi Nhất Tiếu bất quá không muốn nàng sợ hãi mới ra tay không thấy máu thôi.
Nếu không có lần ngoài ý muốn kia, nếu nàng không xuyên qua đến đây, bọn họ cũng không có quan hệ gì. Hai người cùng hô hấp một bầu không khí, uống chung một loại nước, tại thế giới này gặp nhau, nhưng trước giờ chưa từng là người cùng thế giới.
Hắn vụng trộm ra ngoài, hắn lẳng lặng trở về.
Nàng bình yên ngủ say, nàng mỉm cười nghênh đón.
Ánh mắt hắn trong suốt, giọng điệu hắn bình thản.
Bước chân nàng bình yên, nàng cũng không oán giận.
Trên người hắn sạch sẽ, vẫn ẩn mùi máu tươi.
Nàng vờ như không biết, vẫn nói đùa cười vui.
Dù một người hiệp cốt lòng son, một người tâm địa thiên lương, nhưng thái độ đối đãi với sinh mệnh vô cùng khác nhau, sự chênh lệch thời đại hơn tám trăm năm là hai con đường riêng biệt.
Lâm Nhất Tần không phải thánh mẫu, nhưng thịnh thế bình an, bảo hộ chu toàn, tự nhiên cảm thấy vạn vật đều cần có không gian sinh tồn riêng, dù là đại ác nhân tất cũng phải nhận trừng trị. Huống hồ nơi đây dung hợp nhiều dân tộc, nếu nàng không tận mắt nhìn người Mông Cổ tàn nhẫn bá đạo cũng sẽ không có tư tưởng Đại Hán tộc mạnh liệt.
Mà Vi Nhất Tiếu không chỉ là người trong võ lâm, càng là người có tinh thần phản loạn cách mạng nhiệt huyết sôi trào, hành hiệp trượng nghĩa cũng tốt, diệt trừ quân Nguyên cũng thế, đều là tiêu diệt sinh mệnh khác.
Hắn không muốn giết người trước mặt nàng, tuy có ý bảo hộ, nhưng không phải cũng đồng thời kéo xa khoảng cách giữa hai người sao?
Nhìn thảm trạng nơi tu sửa kênh đào, nàng không nói nên lời. Ngày xưa nàng thường tự hào thổi phồng quê hương mình phồn vinh giàu có, cũng không từng nghĩ đằng sau sự thịnh vượng kia là mấy ngàn năm xương máu hi sinh của tổ tiên. Hạnh phúc bình yên được đổi lấy từ bao nhiêu con người táng thân đáy sông?
Khinh bỉ cổ đại lạc hậu khó khăn mà thổi phồng hiện đại tiên tiến phú cường, có thể nói là quên nguồn quên gốc, cực kì vong ân phụ nghĩa.
Nhưng việc tu sửa kênh đào là chính sách trọng yếu, tiêu phí vô số nhân lực suốt mấy chục năm, đâu thể vì giết mấy người mà thay đổi nổi.
Lâm Nhất Tần suy nghĩ đủ điều, trong chốc lát liền nghĩ đến Vi Nhất Tiếu, lại nghĩ đến đựa nhỏ lặng yên không tiếng động mà ngã vào lòng sông kia, vừa bất đắc dĩ, hối hận, không cam lòng, mờ mịt đều giao thoa, lại kinh ngạc rơi lệ.
Nàng đến thế giới loạn lạc này, mặc cho cuộc sống gian nan hay bệnh tật tra tấn cũng chưa từng rơi lệ nỉ non, không phải nàng tính cách kiên cường mà vì cảm thấy khóc cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng tiết kiệm chút sức lực suy tư biện pháp giải quyết.
Sự việc xảy ra hôm nay đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tam quan của nàng, mâu thuẫn dao động, tâm thần hoảng hốt, đến lúc rơi lệ cũng không biết nên làm thế nào.
Hai người im lặng không nói gì, đèn cũng không đốt, ngồi yên lặng trong bóng đêm suốt một canh giờ.
Lâm Nhất Tần xoa xoa mắt, cầm tay Vi Nhất Tiếu nói:
“Ngươi có giết người trông coi thì công trình vẫn tiếp tục. Huống chi đám chó săn kia vừa chết, triều đình chắc chắn giạn chó đánh mèo lên đầu dân công kia, bọn họ sao phản kháng được? Người này vừa đi, dân chúng cả thành đều phải chết. Huống chi kênh đào một ngàn hai trăm dặm, ngươi có thể đi dọc đường sông mà giết sạch lũ cẩu quan sao?”
Vi Nhất Tiếu không muốn liên lụy lão bán trà kia, làm sao không hiểu rõ đạo lí này. Chỉ là hắn học võ luyện võ, đi lại trong giang hồ, diệt trừ Mông Nguyên, cứu vạn dân khỏi nước sôi lửa bỏng là lí tưởng của hắn. Hiện thời chính mắt nhìn thấy người Nguyên hành hạ dân công, tức giận đến lí trí không còn, lửa nóng thiêu đốt trong ngực, sao có thể nhịn cơn tức này?
Trong lòng mâu thuẫn trùng trùng mới ngồi lâu trong này mà chưa ra hoàn hành động.
Lâm Nhất Tần thấy hắn không lên tiếng, hơi lạnh trên mặt chưa giảm, biết người này thường ngày cười hỉ hả, độc mồm quái đản, nhưng khát vọng trong lòng là cao thượng nhiệt tình, tuyệt không thua gì nhân sĩ cách mạng yêu nước.
Thấy cảnh tượng này, nàng nhát gan sợ phiền phức đều phẫn nộ đến hộc máu, sao hắn có thể nhịn. Lúc này an ủi nói:
“Không phải chúng ta tha cho chúng, chỉ là dùng biện pháp khác thôi.”
Vi Nhất Tiếu thế mới giương mắt nhìn nàng:
“Biện pháp gì?”
“Giết không được, chẳng lẽ không dọa được sao? Chúng ta tìm thủ lĩnh, có thể dọa liền dọa, có thể uy hiếp liền uy hiếp, chí ít cũng phải bắt hắn nâng cao đãi ngộ cho dân công, không cho hắn tùy tiện đánh người mới tốt.”
Vi Nhất Tiếu từ trước giờ làm việc quái đản, tâm tư linh hoạt, vừa mỡi máu nóng lên não khiến trí lực giảm sút, lúc này nàng nhắc tới liền tỉnh ngộ, sương lạnh trên mặt tiêu tan, cười nói:
“Không sai, ta cũng có lúc tức giận choáng váng, không thể giết, vạy chẳng lẽ không thể dọa sao?
Hai người trong lòng dấy lên tia hi vọng, lập tức hành động, hỏi thăm tiểu nhị người giám sát công trình trị thủy.
Khúc sông Tể Châu cùng hai trặm dặm phụ cận đều do Quách thái sử, một vị quan triều đình phái tới giám sát chất lượng công trình, phụ trách đốc thúc cho đúng kì hạn thi công.
Chỉ nghe nói năm nay hắn tuổi đã già, thân thể không tốt, rất ít khi đến công trường, người biết mặt hắn không nhiều.
Hai người hỏi rõ chỗ ở của hắn, đêm đó liền từ khách điếm luồn ra, chuẩn bị thăm viếng Quách phủ.
Quách phủ ở Tể Châu nằm trong khu vực quan to quý nhân ở, có lẽ để ngăn ngừa dân công trị thủy tạo phản, khu này tuy nhỏ nhưng vũ khí trang bị đầy đủ. Nhà giàu có đêm khuya vẫn có mấy tổ thủ vệ canh tuần dạo chơi qua lại. Vi Nhất Tiếu đương nhiên không để bọn họ vào mắt, ôm Lâm Nhất Tần vượt mấy vòng thành, trèo tượng xâm nhập Quách phủ.
Quách phủ diện tích rất lớn, trước sau đều có sân, chỉ là trong nhà khá đơn giản, không có đồ dùng gì hoa lệ, tôi tớ cũng chỉ có vài người.
Vi Nhất Tiếu lẻn vào mỗi gian phòng xem xét, điểm huyệt ngủ từng hạ nhân, chỉ để lát nữa hù dọa chủ nhân bọn họ không có người tỉnh dậy đến quấy rầy.
Lúc này đêm đã khuya, trong phòng chủ lại đèn sáng, xem ra Quách thái thú còn chưa đi ngủ.
Hai người ẩn trong viện nghe ngóng tình hình, không thấy tiếng nói chuyện, liền chuẩn bị nhìn xem tình huống trong phòng.
Lâm Nhất Tần thật kích động muốn sử dụng chiêu thức rình trộm thiết yếu trong phim truyền hình cổ trang: dính nước miếng vạch cửa sổ giấy, chuẩn bị cho Vi Nhất Tiếu nhìn thấy tố chất chuyên nghiệp của nàng.
Ai ngờ nước miếng mất không ít, thế mà một cái lỗ nhỏ cũng không chọc nổi, nàng không khỏi thầm chất vấn biên kịch.
Vi Nhất Tiếu buồn cười, ghé vào tai nàng nói nhỏ:
“Là vải bố, chút lực nhỏ của ngươi trạc không nổi.”
Lâm Nhất Tần quẫn bách, thầm mắng Quách thái thú kì dị. Nơi khác đều thật đơn giản, càng muốn dùng nhiều tiền tạo cửa sổ giấy. Người này khẳng định không biết phơi nắng có thể bổ sung vitamin D, không trách được hắn bị bệnh, đúng là lão còi xương.
Nếu rình xem không được, liền trực tiếp đi vào thôi, dù sao cũng là uy hiếp đe dọa, trực tiếp càng gọn.
Vi Nhất Tiếu đem đao nhét vào khe hở kề cửa sổ, phá chốt, mở cửa sổ ôm Lâm Nhất Tần nhảy vào.
Ai ngờ vừa tiến vào liền thấy trên đùi bị một vật đụng vào, thì ra là một sợi cước rất nhỏ giăng sát cửa sổ, trong ánh đèn mờ mờ không thấy rõ lắm, hơn nữa vị trí xảo diệu, chỉ cần có người theo cửa sổ nhảy vào chắc chắn đụng phải.
Vi Nhất Tiếu chạm phải dây này liền thầm nghĩ không tốt, nghe được trên đầu cùm cụp một tiếng vang, ứng biến thần tốc, ôm Tiểu Lâm nhanh chóng lật người, tránh thoát khỏi mũi tên nhọn từ đầu nỏ bắn ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Ai ngờ vừa chạm đất, dưới chân bị kéo, thế lại động vào cơ quan.
Lúc này dưới chân đã mất chỗ mượn lực, Vi Nhất Tiếu dùng tay chộp lên vách tường, quay người nhảy lên. Hắn khổ luyện quyền cước công phu, lực đạo phi phàm, một chưởng này đủ lưu lại dấu tay năm ngón trên tường.
Vi Nhất Tiếu ôm Lâm Nhất Tần vừa nhảy vừa lăn, trong lúc vô tình đã lọt vào giữa phòng, vừa đặt chân vào đã bị một cái lưới vây lại.
Mấy cơ quan nơi đây thiết kế vô cùng tinh vi. Người tới nếu né tránh cung tiễn sẽ nhảy sang phương hướng khác, lúc này lại trúng cạm bẫy nơi ngã xuống. Coi như hai cạm bẫy đều né được, cũng bị ép tiến vào giữa phòng, không có chỗ mượn lực tất bị lưới bao vây.
Vi Nhất Tiếu là kẻ tài cao gan cũng lớn, đánh gia thái sử nho nhỏ này không có nhân vật lợi hại bảo hộ mới mang Lâm Nhất Tần vào phủ, nào biết vài cạm bẫy rõ ràng được thiết kế riêng vì cao thủ võ lâm, hết thảy tính chuẩn phương vị (phương hướng và vị trí) hắn né tránh, quả nhiên tâm cơ thâm trầm thủ đoạn ác độc.
“Khặc khặc khặc khặc khặc khặc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ bị lão phu bắt được thôi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Một thanh âm cực đoan tà ác kiêu ngạo vang lên, dưới ánh đèn, một lão nhân béo râu tóc đều bạc cười đến nghiêng ngả đắc ý phi thường.
“Hừ hừ, lão phu thiết kế cơ quan đều có chỗ tinh xảo, há đám giang hồ vũ phu các ngươi có thể lí giải? Chỉ cần ngươi xúc động lao về phía cửa sổ, đụng phải tơ bạc, các cơ quan trùng trùng phát động, ngươi võ công cũng coi như không sai, tránh thoát hai cái trước, chỉ tiếc lưới này dệt từ tơ bạch kim cùng tàm ti, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó thoát.”
Lâm Nhất Tần xem lão già đắc ý kiêu ngạo, hoa chân múa tay vui sướng, cảm giác như con nít đang khoe đồ chơi, chẳng có chút uy hiếp nào.
Nhìn hắn béo mập hành động trì độn chậm chạp, hiển nhiên không biết võ công. Tiểu Lâm trên đầu rơi vài giọt mồ hôi lạnh hỏi:
“Chỉ động vào dây tơ ở cửa sổ mới phát động cơ quan, nếu chúng ta theo cửa chính tiến vào, ngươi ngăn cản bằng cách nào?”
Lão đầu chớp chớp mắt, hiển nhiên là chưa suy tính qua vấn đề này, liền ngây người hai giây, liền thẹn quá hóa giận nói:
“Hừ hừ, dù sao các ngươi đều thích từ cửa sổ tiến vào, lại quản ta ngăn cản thế nào!”
Lâm Tiểu Tiên trên đầu mồ hôi như thác Lư Sơn, rõ ràng là hắn chỉ nghĩ phòng tiểu tặc, lại không nghĩ cách đối phó cường đạo từ cửa chính tiến vào. Mà cũng đúng, xem hắn béo như vậy, liền đặt bẫy ở cửa chính sợ rằng cũng tự bước vào bẫy đi.
Hôm nay Vi Nhất Tiếu theo sở thích tiến vào bằng cửa sổ mới bị bắt, chứ như Tạ Tốn thích đập cửa, lão đầu kia không hay ho rồi.
Lúc này đã là hoàng hôn, một tiểu nhỉ sầu mi khổ kiểm (mặt mày u sầu) mang lên chút bánh ngô rau xanh, vẻ có lỗi nói:
“Khách quan, thật xin lỗi, trông điếm chỉ còn chút đồ ăn này, miễn cưỡng ăn chút đi.”
Trai tráng khỏe mạnh trong vùng đều bị kéo đi sửa kênh đào, cứ thể nông nghiệp kinh tế khó khăn, có tiền cũng không mua được thứ tốt.
Vi Nhất Tiếu ý bảo không sao, sau khi tiểu nhị rời đi, hai người yên lặng không nói gì cúi đầu ăn cơm.
Lâm Nhất Tần bị xe thi thể tanh tưởi kia dọa đến, tâm tình lúc này thê thảm buồn bực, trong bụng dợn sóng ghê tởm, chỉ ăn một ngụm liền buông đũa.
Vi Nhất Tiếu biết nàng khí huyết tắc nghẽn, ép ăn cũng vô ích, cũng không khuyên nàng, cúi đầu từ từ ăn cơm.
Lâm Nhất Tần nhìn hắn, chỉ thấy hắn nâng tay nhắc đũa thong thả đến cực điểm, không buồn không vui, ánh mắt tối đen phiếm khí lạnh hàn quang, nhìn chằm chằm cái bàn. Trên mặt sát khí càng ngày càng đậm, toàn thân tản mát ra lệ khí âm hàn thấu xương, tựa như hơi lạnh đêm đông, ánh mắt đầy sát thương. Trong lòng nàng phát lạnh, biết hắn sắp đại khai sát giới.
Đồng hành hơn nửa năm, Vi Nhất Tiếu thường xuyên cùng người khác so đấu võ công, dù đối thủ có đông, võ công cao cường, nhưng dù tình hình nguy cấp, hắn cũng chưa bao giờ giết người trước mặt nàng, cùng lắm chỉ chưởng chụp, ngay cả binh khí cũng chưa để dính máu.
Lâm Nhất Tần đương nhiên biết người trong võ lâm ai cũng không phải người nhân từ biết nương tay, Vi Nhất Tiếu bất quá không muốn nàng sợ hãi mới ra tay không thấy máu thôi.
Nếu không có lần ngoài ý muốn kia, nếu nàng không xuyên qua đến đây, bọn họ cũng không có quan hệ gì. Hai người cùng hô hấp một bầu không khí, uống chung một loại nước, tại thế giới này gặp nhau, nhưng trước giờ chưa từng là người cùng thế giới.
Hắn vụng trộm ra ngoài, hắn lẳng lặng trở về.
Nàng bình yên ngủ say, nàng mỉm cười nghênh đón.
Ánh mắt hắn trong suốt, giọng điệu hắn bình thản.
Bước chân nàng bình yên, nàng cũng không oán giận.
Trên người hắn sạch sẽ, vẫn ẩn mùi máu tươi.
Nàng vờ như không biết, vẫn nói đùa cười vui.
Dù một người hiệp cốt lòng son, một người tâm địa thiên lương, nhưng thái độ đối đãi với sinh mệnh vô cùng khác nhau, sự chênh lệch thời đại hơn tám trăm năm là hai con đường riêng biệt.
Lâm Nhất Tần không phải thánh mẫu, nhưng thịnh thế bình an, bảo hộ chu toàn, tự nhiên cảm thấy vạn vật đều cần có không gian sinh tồn riêng, dù là đại ác nhân tất cũng phải nhận trừng trị. Huống hồ nơi đây dung hợp nhiều dân tộc, nếu nàng không tận mắt nhìn người Mông Cổ tàn nhẫn bá đạo cũng sẽ không có tư tưởng Đại Hán tộc mạnh liệt.
Mà Vi Nhất Tiếu không chỉ là người trong võ lâm, càng là người có tinh thần phản loạn cách mạng nhiệt huyết sôi trào, hành hiệp trượng nghĩa cũng tốt, diệt trừ quân Nguyên cũng thế, đều là tiêu diệt sinh mệnh khác.
Hắn không muốn giết người trước mặt nàng, tuy có ý bảo hộ, nhưng không phải cũng đồng thời kéo xa khoảng cách giữa hai người sao?
Nhìn thảm trạng nơi tu sửa kênh đào, nàng không nói nên lời. Ngày xưa nàng thường tự hào thổi phồng quê hương mình phồn vinh giàu có, cũng không từng nghĩ đằng sau sự thịnh vượng kia là mấy ngàn năm xương máu hi sinh của tổ tiên. Hạnh phúc bình yên được đổi lấy từ bao nhiêu con người táng thân đáy sông?
Khinh bỉ cổ đại lạc hậu khó khăn mà thổi phồng hiện đại tiên tiến phú cường, có thể nói là quên nguồn quên gốc, cực kì vong ân phụ nghĩa.
Nhưng việc tu sửa kênh đào là chính sách trọng yếu, tiêu phí vô số nhân lực suốt mấy chục năm, đâu thể vì giết mấy người mà thay đổi nổi.
Lâm Nhất Tần suy nghĩ đủ điều, trong chốc lát liền nghĩ đến Vi Nhất Tiếu, lại nghĩ đến đựa nhỏ lặng yên không tiếng động mà ngã vào lòng sông kia, vừa bất đắc dĩ, hối hận, không cam lòng, mờ mịt đều giao thoa, lại kinh ngạc rơi lệ.
Nàng đến thế giới loạn lạc này, mặc cho cuộc sống gian nan hay bệnh tật tra tấn cũng chưa từng rơi lệ nỉ non, không phải nàng tính cách kiên cường mà vì cảm thấy khóc cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng tiết kiệm chút sức lực suy tư biện pháp giải quyết.
Sự việc xảy ra hôm nay đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tam quan của nàng, mâu thuẫn dao động, tâm thần hoảng hốt, đến lúc rơi lệ cũng không biết nên làm thế nào.
Hai người im lặng không nói gì, đèn cũng không đốt, ngồi yên lặng trong bóng đêm suốt một canh giờ.
Lâm Nhất Tần xoa xoa mắt, cầm tay Vi Nhất Tiếu nói:
“Ngươi có giết người trông coi thì công trình vẫn tiếp tục. Huống chi đám chó săn kia vừa chết, triều đình chắc chắn giạn chó đánh mèo lên đầu dân công kia, bọn họ sao phản kháng được? Người này vừa đi, dân chúng cả thành đều phải chết. Huống chi kênh đào một ngàn hai trăm dặm, ngươi có thể đi dọc đường sông mà giết sạch lũ cẩu quan sao?”
Vi Nhất Tiếu không muốn liên lụy lão bán trà kia, làm sao không hiểu rõ đạo lí này. Chỉ là hắn học võ luyện võ, đi lại trong giang hồ, diệt trừ Mông Nguyên, cứu vạn dân khỏi nước sôi lửa bỏng là lí tưởng của hắn. Hiện thời chính mắt nhìn thấy người Nguyên hành hạ dân công, tức giận đến lí trí không còn, lửa nóng thiêu đốt trong ngực, sao có thể nhịn cơn tức này?
Trong lòng mâu thuẫn trùng trùng mới ngồi lâu trong này mà chưa ra hoàn hành động.
Lâm Nhất Tần thấy hắn không lên tiếng, hơi lạnh trên mặt chưa giảm, biết người này thường ngày cười hỉ hả, độc mồm quái đản, nhưng khát vọng trong lòng là cao thượng nhiệt tình, tuyệt không thua gì nhân sĩ cách mạng yêu nước.
Thấy cảnh tượng này, nàng nhát gan sợ phiền phức đều phẫn nộ đến hộc máu, sao hắn có thể nhịn. Lúc này an ủi nói:
“Không phải chúng ta tha cho chúng, chỉ là dùng biện pháp khác thôi.”
Vi Nhất Tiếu thế mới giương mắt nhìn nàng:
“Biện pháp gì?”
“Giết không được, chẳng lẽ không dọa được sao? Chúng ta tìm thủ lĩnh, có thể dọa liền dọa, có thể uy hiếp liền uy hiếp, chí ít cũng phải bắt hắn nâng cao đãi ngộ cho dân công, không cho hắn tùy tiện đánh người mới tốt.”
Vi Nhất Tiếu từ trước giờ làm việc quái đản, tâm tư linh hoạt, vừa mỡi máu nóng lên não khiến trí lực giảm sút, lúc này nàng nhắc tới liền tỉnh ngộ, sương lạnh trên mặt tiêu tan, cười nói:
“Không sai, ta cũng có lúc tức giận choáng váng, không thể giết, vạy chẳng lẽ không thể dọa sao?
Hai người trong lòng dấy lên tia hi vọng, lập tức hành động, hỏi thăm tiểu nhị người giám sát công trình trị thủy.
Khúc sông Tể Châu cùng hai trặm dặm phụ cận đều do Quách thái sử, một vị quan triều đình phái tới giám sát chất lượng công trình, phụ trách đốc thúc cho đúng kì hạn thi công.
Chỉ nghe nói năm nay hắn tuổi đã già, thân thể không tốt, rất ít khi đến công trường, người biết mặt hắn không nhiều.
Hai người hỏi rõ chỗ ở của hắn, đêm đó liền từ khách điếm luồn ra, chuẩn bị thăm viếng Quách phủ.
Quách phủ ở Tể Châu nằm trong khu vực quan to quý nhân ở, có lẽ để ngăn ngừa dân công trị thủy tạo phản, khu này tuy nhỏ nhưng vũ khí trang bị đầy đủ. Nhà giàu có đêm khuya vẫn có mấy tổ thủ vệ canh tuần dạo chơi qua lại. Vi Nhất Tiếu đương nhiên không để bọn họ vào mắt, ôm Lâm Nhất Tần vượt mấy vòng thành, trèo tượng xâm nhập Quách phủ.
Quách phủ diện tích rất lớn, trước sau đều có sân, chỉ là trong nhà khá đơn giản, không có đồ dùng gì hoa lệ, tôi tớ cũng chỉ có vài người.
Vi Nhất Tiếu lẻn vào mỗi gian phòng xem xét, điểm huyệt ngủ từng hạ nhân, chỉ để lát nữa hù dọa chủ nhân bọn họ không có người tỉnh dậy đến quấy rầy.
Lúc này đêm đã khuya, trong phòng chủ lại đèn sáng, xem ra Quách thái thú còn chưa đi ngủ.
Hai người ẩn trong viện nghe ngóng tình hình, không thấy tiếng nói chuyện, liền chuẩn bị nhìn xem tình huống trong phòng.
Lâm Nhất Tần thật kích động muốn sử dụng chiêu thức rình trộm thiết yếu trong phim truyền hình cổ trang: dính nước miếng vạch cửa sổ giấy, chuẩn bị cho Vi Nhất Tiếu nhìn thấy tố chất chuyên nghiệp của nàng.
Ai ngờ nước miếng mất không ít, thế mà một cái lỗ nhỏ cũng không chọc nổi, nàng không khỏi thầm chất vấn biên kịch.
Vi Nhất Tiếu buồn cười, ghé vào tai nàng nói nhỏ:
“Là vải bố, chút lực nhỏ của ngươi trạc không nổi.”
Lâm Nhất Tần quẫn bách, thầm mắng Quách thái thú kì dị. Nơi khác đều thật đơn giản, càng muốn dùng nhiều tiền tạo cửa sổ giấy. Người này khẳng định không biết phơi nắng có thể bổ sung vitamin D, không trách được hắn bị bệnh, đúng là lão còi xương.
Nếu rình xem không được, liền trực tiếp đi vào thôi, dù sao cũng là uy hiếp đe dọa, trực tiếp càng gọn.
Vi Nhất Tiếu đem đao nhét vào khe hở kề cửa sổ, phá chốt, mở cửa sổ ôm Lâm Nhất Tần nhảy vào.
Ai ngờ vừa tiến vào liền thấy trên đùi bị một vật đụng vào, thì ra là một sợi cước rất nhỏ giăng sát cửa sổ, trong ánh đèn mờ mờ không thấy rõ lắm, hơn nữa vị trí xảo diệu, chỉ cần có người theo cửa sổ nhảy vào chắc chắn đụng phải.
Vi Nhất Tiếu chạm phải dây này liền thầm nghĩ không tốt, nghe được trên đầu cùm cụp một tiếng vang, ứng biến thần tốc, ôm Tiểu Lâm nhanh chóng lật người, tránh thoát khỏi mũi tên nhọn từ đầu nỏ bắn ra, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Ai ngờ vừa chạm đất, dưới chân bị kéo, thế lại động vào cơ quan.
Lúc này dưới chân đã mất chỗ mượn lực, Vi Nhất Tiếu dùng tay chộp lên vách tường, quay người nhảy lên. Hắn khổ luyện quyền cước công phu, lực đạo phi phàm, một chưởng này đủ lưu lại dấu tay năm ngón trên tường.
Vi Nhất Tiếu ôm Lâm Nhất Tần vừa nhảy vừa lăn, trong lúc vô tình đã lọt vào giữa phòng, vừa đặt chân vào đã bị một cái lưới vây lại.
Mấy cơ quan nơi đây thiết kế vô cùng tinh vi. Người tới nếu né tránh cung tiễn sẽ nhảy sang phương hướng khác, lúc này lại trúng cạm bẫy nơi ngã xuống. Coi như hai cạm bẫy đều né được, cũng bị ép tiến vào giữa phòng, không có chỗ mượn lực tất bị lưới bao vây.
Vi Nhất Tiếu là kẻ tài cao gan cũng lớn, đánh gia thái sử nho nhỏ này không có nhân vật lợi hại bảo hộ mới mang Lâm Nhất Tần vào phủ, nào biết vài cạm bẫy rõ ràng được thiết kế riêng vì cao thủ võ lâm, hết thảy tính chuẩn phương vị (phương hướng và vị trí) hắn né tránh, quả nhiên tâm cơ thâm trầm thủ đoạn ác độc.
“Khặc khặc khặc khặc khặc khặc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ bị lão phu bắt được thôi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Một thanh âm cực đoan tà ác kiêu ngạo vang lên, dưới ánh đèn, một lão nhân béo râu tóc đều bạc cười đến nghiêng ngả đắc ý phi thường.
“Hừ hừ, lão phu thiết kế cơ quan đều có chỗ tinh xảo, há đám giang hồ vũ phu các ngươi có thể lí giải? Chỉ cần ngươi xúc động lao về phía cửa sổ, đụng phải tơ bạc, các cơ quan trùng trùng phát động, ngươi võ công cũng coi như không sai, tránh thoát hai cái trước, chỉ tiếc lưới này dệt từ tơ bạch kim cùng tàm ti, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó thoát.”
Lâm Nhất Tần xem lão già đắc ý kiêu ngạo, hoa chân múa tay vui sướng, cảm giác như con nít đang khoe đồ chơi, chẳng có chút uy hiếp nào.
Nhìn hắn béo mập hành động trì độn chậm chạp, hiển nhiên không biết võ công. Tiểu Lâm trên đầu rơi vài giọt mồ hôi lạnh hỏi:
“Chỉ động vào dây tơ ở cửa sổ mới phát động cơ quan, nếu chúng ta theo cửa chính tiến vào, ngươi ngăn cản bằng cách nào?”
Lão đầu chớp chớp mắt, hiển nhiên là chưa suy tính qua vấn đề này, liền ngây người hai giây, liền thẹn quá hóa giận nói:
“Hừ hừ, dù sao các ngươi đều thích từ cửa sổ tiến vào, lại quản ta ngăn cản thế nào!”
Lâm Tiểu Tiên trên đầu mồ hôi như thác Lư Sơn, rõ ràng là hắn chỉ nghĩ phòng tiểu tặc, lại không nghĩ cách đối phó cường đạo từ cửa chính tiến vào. Mà cũng đúng, xem hắn béo như vậy, liền đặt bẫy ở cửa chính sợ rằng cũng tự bước vào bẫy đi.
Hôm nay Vi Nhất Tiếu theo sở thích tiến vào bằng cửa sổ mới bị bắt, chứ như Tạ Tốn thích đập cửa, lão đầu kia không hay ho rồi.
Tác giả :
Phạn Ca