Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu
Chương 16: Đại miêu về nhà
Trước cửa tiệm cơm có một đôi bích nhân thu hút ánh nhìn của mọi người. Hai người thắt lưng giắt trường kiếm, ngẩng cao đầu đi. Nam chính là tuổi trẻ đại hiệp nghĩa thượng truyền thống, cao ráo mặt ngọc chính dung anh tuấn. Nữ tử dáng người cao gầy hiếm thấy ở thời này, cao phải đến 1m73, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là khuôn mặt mang u sầu.
Nam tử gọi vài món ăn sáng, hai người một câu cũng không nói, chỉ yên lặng ăn cơm.
Hai người đảo mắt qua trong điếm, liền chọn một bàn trong góc ngồi xuống. Lâm Nhất Tần từ trước đến nay thích xem tuấn nam mỹ nữ, lúc này vừa cầm bánh bao vừa liếc nhìn về phía bàn kia, đem bốn chữ “tú sắc khả cơm” (sắc đẹp thay ăn cơm) phát huy đến tận cùng.
Lâm Nhất Tần nghĩ rằng: “Hẹn hò cũng phải diện bích, làm gì xem đối phương như người trong suốt thế, có phải họ đang cãi nhau không?”
Nàng kia hiển nhiên khẩu vị không tốt, ăn mấy miếng liền buông đũa, cuối cùng nhìn không được nhẹ giọng gọi:
“Sư ca…”
“Sư muội, đừng nói nữa. Muội ngàn dặm xa xôi đưa ta đến đây, hôm nay liền trở về đi.”
Hắn chặn câu chuyện ở đây, hiển nhiên không muốn nàng kia nói cái gì nữa.
Vị sư muội lúc này im miệng, chỉ là thần sắc thêm ưu sầu, đôi mắt dần dần đỏ.
Lâm Nhất Tần vểnh tai nghe bát quái, chẳng lẽ là chia tay?
Nam tử nhìn sư muội hắn thần sắc tiều tụy, mắt chứa lo âu, trong lòng mềm nhũn, lúc này nhẹ giọng an ủi:
“Muội yên tâm, ta không có việc gì. Từ giờ đến ngày ước hội còn hơn 10 ngày. Muội đã thay ta mượn kiếm của sư phụ, không cần đi ứng chiến nữa. Muội từ trước đến nay tính cách cương nghị, cũng không dùng dằng, sao lần này lại do dự thế?”
Nàng kia lắc đầu nói:
“Người đối đầu tuy võ công cao cường, nhưng lấy công lực của huynh có thể thắng, chỉ là… Chỉ là đã nhiều ngày nay không biết vì sao, trong lòng luôn bất an.”
Nam tử cười cười nắm tay nàng, thấp giọng:
“Yên tâm đi, muội cứ về trên núi trước. Lần này đắc thắng trở về, liền bẩm báo với sư phụ chuyện của chúng ta, cầu nàng làm mối…Ca ca muội cũng…”
Nữ hiệp kia nhất thời hai má đỏ bừng, nhẹ rút tay ra, ngượng ngùng cúi đầu không lên tiếng.
Bàn bên này ba người một tổ đã ăn xong, Vi Nhất Tiếu chọc chọc Lâm Tiểu Tiên nói:
“Ăn no xem đủ không?”
Lâm Nhất Tần gật gật đầu, gọi thêm chục bánh bao thịt gói đi.
Đoàn trộm mộ lạ kì tính năng động, công phá mọi loại kĩ thuật khó khăn, đột phá trời đông giá rét, đường gian nan, không chút chướng ngại vượt mọi mục tiêu, cuối cùng trong nửa tháng liền quật 9 tòa Lưỡng Hán đại mộ, phá hư vô số văn vật cổ tích, cuối cùng ở tỉnh Vũ Châu tỉnh Hà Nam Tiêu Dao lĩnh tại mộ Thái Ung, quật được nhạc phổ Quảng Lăng Tán.
Thái Ung tinh thông âm luật, dùng Quảng Lăng Tán chôn cùng cũng không có gì lạ.
Chẳng qua Tạ Tốn tuy tinh thông lịch sử cùng phong thủy bát quái, nhưng đào hai mươi tám tòa nữa cũng chẳng tìm thấy, chơi đoán số cũng chưa từng thắng một lần, có thể thấy vận khí quá kém, mua xổ số đến chết cũng không trúng nổi.
Ra khỏi mộ, Tạ Tốn cầm Quảng Lăng Tán tha thiết mơ ước trong tay, không khỏi vui sướng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Cảnh tượng hùng vĩ đầy cảm động. Hắn không lo lắng thời gian địa điểm cùng sức rống của bản thân có công lực phá hoại vô biên liền loạn rống, suýt chút nữa nứt núi lở tuyết. Hậu quả cuối cùng là trên lưng hắn in hai dấu giày mờ mờ.
Tạ Tốn nói hắn đã bảy tám tháng không về nhà. Hiện thời gần cuối năm, hắn cũng muốn về nhà đón năm mới.
Lâm Nhất Tần tuy khinh bỉ hành vi chỉ vì một thứ không biết có tồn tại hay không (Quảng Lăng Tán) mà xa nhà rời xa vợ con, nhưng vẫn đáp ứng dùng Wild Boar đưa hắn một đoạn đường.
Đoàn xe khởi hành chạy tới nhà Tạ Tốn tại Thiểm Tây.
Nhà Tạ Tốn tại Thiểm Tây gần núi Thương Lạc, Lão Quân, cách Hà Nam không xa, lấy tốc độ của Wild Boar, chưa hết một ngày liền đến núi Tần Lĩnh.
Ba người lái xe đến thôn nhỏ dưới chân núi Lão Quân, đem xe đi giấu, đi bộ vào thôn.
Trong thôn nhỏ chó sủa gà gáy sức sống tưng bừng, nóc nhà cỏ tranh san sát bị tuyết bao phủ. Theo Tạ Tốn giới thiệu, trong thôn toàn người săn bắn, ở trong núi sâu ít gặp chiến hỏa, đời sống thanh bình. Lúc này gần cuối năm, thôn dân nhà nhà dán câu đối xuân, không khí vui sướng lan tràn.
Vừa đi qua mấy nhà, một lão nhân gia đứng ngoài cửa hét lớn:
“Tạ Tốn chết tiệt, đi một đằng hết hơn nửa năm! Có biết vợ ngươi sắp sinh hay không? Mẹ ngươi vừa đến nhà ta mời con dâu ta đi giúp một tay kìa. Còn không mau về nhà nhìn xem!”
Hắn còn chưa nói xong, bạn học Tạ Tốn liện vân động khinh công mạnh mẽ chạy, lấy sức lực thi 110m vượt rào lướt qua chuồng gà, chuồng heo, nhảy vượt tường, đem Lâm Vi hai người ném lại phía sau, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể hỏi lão nhân gia kia xem Tạ gia ở đâu, vội vàng đi tới.
Đến tứ hợp viện nho nhỏ cửa có dán hình môn thần, còn chưa bước vào, liền nghe tiếng nữ tử thống khổ rên rỉ.
Tạ Tốn vò đầu bứt tóc xoay quanh, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng chưa từng thấy.
“Ài, vợ ngươi mang thai vất vả, ngươi chạy khắp nơi đi quật mộ người khác, không biết ngươi không lương tâm hay thiếu tâm nhãn nữa.” Lâm Nhất Tần đưa mắt xem thường nhìn Tạ Tốn.
“Khi ta đi còn không biết nàng mang thai a, làm sao bây giờ? Không biết có thuận lợi không?”
Bạn học Tạ Tốn thiếu tâm nhãn căn bản không có tâm tư chiêu đãi khách. Chờ cha hắn ra tiếp đón, hắn mới đem Lâm Vi hai người giới thiệu cho người nhà biết, kế tiếp chính là chút lời thoại khách sáo: “Bá phụ ngài hảo”, “Hoan nghênh hoan nghênh”.
Tạ Tốn bị cha hắn đuổi đến phòng bếp, bưng lên chút nước trà, ba người ngồi tại bàn đá ngoài phòng sinh uống trà chờ đợi.
“Đây là đứa nhỏ đầu tiên của ngươi?”
Gật gật đầu.
“Vậy thì vợ ngươi còn muốn đau thật lâu nữa. Đứa nhỏ đầu tiên tương đối khó sinh nha.”
Lâm Tiểu Tiên bắt đầu khóa giảng giải sinh lí cho đại miêu.
“Kia về sau sinh sẽ dễ dàng?”
“Ờ, đương nhiên cũng không hẳn. Chính là tốt hơn một chút”
Nghĩ đến thời này mang thai tỉ lệ tỉ vong cao, Lâm Nhất Tần không dám nói nhiều, không có bác sĩ, không tiêu độc, không có cấp cứu phòng bị, sinh đứa nhỏ quả là hoạt động yêu cầu cao, sinh mệnh nguy hiểm.
Vô luận hoàng đế hay võ lâm cao thủ, mặc kế người phú khả địch quốc (giàu nhất nước) hay thần thông vô địch, lúc này chỉ có thể vò đầu bứt tai ở ngoài cửa mặc cho số phận an bài.
Nghe tiếng kêu tê tâm phế liệt như gặp khổ hình, ba người đều ngồi không yên.
Tạ mẫu trên đường lấy nước nóng, luôn miệng xin lỗi khách nhân vì tiếp đãi không chu toàn.
Lâm Nhất Tần phát hiện Tạ Tốn hỗn huyết di truyền từ mẫu thân. Tuy tuổi đã cao, không tưởng tượng nổi dáng vẻ cha mẹ hắn khi còn trẻ, nhưng Tạ đại miêu trông không sai, gien dung hợp càng về sau càng tốt, không biết Tạ tiểu miêu hành người có thể giống cha hắn xinh đẹp cường tráng không?
Hơn bốn năm giờ sau, không kể người sinh hay người chờ đợi đều đã sức cùng lực kiệt, Tạ tiểu miêu cuối cùng cũng ngang trời xuất thế, phát ra tiếng rống thất thanh kỉ niệm đầu tiên.
“Chúc mừng chúc mừng! Là con trai a~”
Bà mụ ôm đứa nhỏ mở cửa, mọi người lập tức chúng tinh phủng nguyệt (ngàn sao vây quanh mặt trăng) vây quanh.
Con mèo nhỏ tóc vàng nhạt dính máu ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, mắt nhắm tịt, cái miệng nhỏ khóc lớn, thoạt nhìn vô cùng xấu, không có lấy một điểm tiểu thiên sứ đáng yêu.
Trên giường một thanh âm nữ tử suy yếu vang lên:
“Tướng công, đứa nhỏ không đẹp giống ngươi” Thanh âm ôn nhu, lộ ra vui sướng.
Lâm Nhất Tần tò mò nhìn vợ Tạ Tốn đầy kinh ngạc. Tuyệt sắc mĩ nhân ở hiện đại nàng thấy nhiều rồi, nhưng ôn nhã hiền thục nữ tử là lần đầu tiên thấy, tuy diện mạo không phải rất đẹp, gương mặt vì mang thai mà tròn tròn mập mạp, nhưng tên mặt viết rõ ‘hiền thê lương mẫu’, đủ để nam nhân bình thường vừa thấy đã muốn lấy về nhà.
Nàng không khỏi thầm nghĩ: “Thảo nào, Tạ Tốn, vận khí của ngươi thì ra do có vợ hiền mà dùng hết rồi”
Hắn lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, trẻ con sinh ra đều như thế, qua hai ngày nữa nảy nở sẽ thật đáng yêu”
Tạ Tốn không cần biết đứa nhỏ bộ dáng ra sao, bây giờ đã cao hứng đến mức nói năng lộn xộn, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng nâng đứa nhỏ, giống như thưởng thức trân bảo hiếm có, cười đến mức răng nanh phản chiếu ánh sáng hoa mắt người khác.
Thiên hạ tân ba ba đều là đứa ngốc.
Lâm Nhất Tần lúc này đưa rượu trắng cho Tạ mẫu, để tiêu độc khi cắt cuống rốn cho đứa nhỏ.
Hai người đem không gian hạnh phúc lưu lại cho một nhà năm người, còn mình đóng cửa phòng đi dạo trong viện.
Vi Nhất Tiếu châm ly trà nóng đặt vào tay Tiểu Lâm nói:
“Hì hì, trông ngươi đối tình cảnh này thật quen thuộc, là từng làm bà mụ hay đã sinh qua đứa nhỏ?”
Một nữ nhân hai mươi mấy năm trung thực đoan chính, làm sao có thể chịu được loại nhục nhã này?
Lâm Tiểu Tiên nhất thời ăn phải n cân TNT thuốc nổi, “loảng xoảng” một tiếng nổ mạnh, chống tay thắt lưng rống giận:
“Ánh mắt ngươi có vấn đề à? Không thấy lão tử dáng người yểu điệu, nơi nào giống nữ nhân sinh qua đứa nhỏ? ! !”
“Xem ngươi vô ưu vô lự, bộ dáng không chịu để tâm, ta xem cũng không giống người đã làm mẹ.”
Xuy một tiếng, tay không nhéo bay một miếng da.
Lâm Nhất Tần lái xe cả một ngày, chờ đứa nhỏ sinh ra khẩn trương mất máy giờ, lúc này mệt rã rời, ánh mắt mở không nổi, giống khí cầu bị đâm xì hơi gục trên bàn không nói nửa lời.
Gục đầu nửa ngày, Vi Nhất Tiếu cũng không nói lời nào.
Lâm Nhất Tần đột nhiên phát hiện, sau khi vào nhà Tạ Tốn, Vi Vi liền trở nên trầm mặc dị thường, không còn hơi thở ác liệt quái đản, nàng còn tương rằng do đến nhà bằng hữu hắn mới thu liễm lại. Nhưng xem sắc mặt hắn, tựa hồ như có tâm sự. Trong lúc đang hoài nghi, Vi Nhất Tiếu đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi khá vậy, còn có cha mẹ huynh đệ?”
“Phụ mẫu ta đều còn, bất quá ta là con gái một.”
Lâm Nhất Tần đột nhiên chợt hiểu. Trong ba người chỉ có Vi Nhất Tiếu là cô nhi. Lúc này người Mông Cổ thống trị bạo ngược tàn khốc, thiên tai nhân họa, dân chúng lang bạc kì hồ, cô nhi đâu chỉ có ngàn vạn? Nghĩ đến hắn từ nhỏ không cha mẹ, một mình ở loạn thế không biết chịu bao nhiêu khổ. Tuy hiện tại lão thành khôn khéo, cơ mưu đa đoan, nhưng khi đến nhà Tạ Tốn thấy tình thương cha mẹ, thê nhi song toàn, trong lòng nhất định khổ sở.
Lâm Nhất Tần trong lòng đã hiểu, nhưng nhất thời cũng không tìm được lời thích hợp an ủi hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng kéo tay hắn, hai người im lặng không nói gì.
Đêm đó Lâm Vi hai người ngủ lại nhà Tạ Tốn.
Lâm Nhất Tần tham quan thư phòng đại miêu, cuối cùng cũng hiểu làm thế nào luyện được văn võ song toàn. Một gian phòng lớn, không bàn không tủ, bộ sách loạn thất bát tao cao hơn nửa người, không đánh số cũng không đánh dấu đặc điểm để tìm sách.
Bên kia tường đặt cung tiễn, đại đao cùng đàn cổ, một người gỗ trên khắc huyệt đạo, góc tường đặt thanh lang nha bổng dài cạnh một bức tranh sơn thủy.
Trong đầu Tiểu Lâm hiện lên cảnh sư tử vàng lớn giương móng vuốt loạn tung căn phòng.
Tiểu Tạ hiện thời vinh quang đăng ngôi ba ba, mỗi ngày vui đến mức hai mắt tỏa sáng, chân bay như súng bắn đạn, hạn không thể đem toàn bộ dã thú trên núi bắt về cho vợ ăn tẩm bổ.
Ba người dự họp hội nghị tọa đàm nghiên cứu tên gọi cho Tạ tiểu miêu ít nhất phải tám lần: Tạ Thiên, Tạ Từ, Tạ Đỉnh, Tạ Tiểu Tốn, Tạ Hoàn Tốn, Tạ Thái Tốn, Tạ Đại Tốn, Tạ Thái Lang, Tạ Đình Phong,vv. Cuối cùng quyết định gọi Tạ Vô Kỵ, thử nhiều phúc nhiều, không gì kiêng kị.
Lâm Nhất Tần cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn nghĩ không ra, đại khái là diễn viên hạng B của bộ phim nào đó đi. Nghĩ vậy liền từ bỏ, không nghĩ nữa.
Ngàn dặm đồng hành, cuối cùng cũng đến lúc từ biệt.
Tạ Tốn muốn ở nhà cùng vợ, Lâm Vi hai người ở Tạ gia chừng ba ngày, liền cùng Tạ Tốn cáo biệt, khôi phục lữ trình hai người một xe vui vẻ.
Nam tử gọi vài món ăn sáng, hai người một câu cũng không nói, chỉ yên lặng ăn cơm.
Hai người đảo mắt qua trong điếm, liền chọn một bàn trong góc ngồi xuống. Lâm Nhất Tần từ trước đến nay thích xem tuấn nam mỹ nữ, lúc này vừa cầm bánh bao vừa liếc nhìn về phía bàn kia, đem bốn chữ “tú sắc khả cơm” (sắc đẹp thay ăn cơm) phát huy đến tận cùng.
Lâm Nhất Tần nghĩ rằng: “Hẹn hò cũng phải diện bích, làm gì xem đối phương như người trong suốt thế, có phải họ đang cãi nhau không?”
Nàng kia hiển nhiên khẩu vị không tốt, ăn mấy miếng liền buông đũa, cuối cùng nhìn không được nhẹ giọng gọi:
“Sư ca…”
“Sư muội, đừng nói nữa. Muội ngàn dặm xa xôi đưa ta đến đây, hôm nay liền trở về đi.”
Hắn chặn câu chuyện ở đây, hiển nhiên không muốn nàng kia nói cái gì nữa.
Vị sư muội lúc này im miệng, chỉ là thần sắc thêm ưu sầu, đôi mắt dần dần đỏ.
Lâm Nhất Tần vểnh tai nghe bát quái, chẳng lẽ là chia tay?
Nam tử nhìn sư muội hắn thần sắc tiều tụy, mắt chứa lo âu, trong lòng mềm nhũn, lúc này nhẹ giọng an ủi:
“Muội yên tâm, ta không có việc gì. Từ giờ đến ngày ước hội còn hơn 10 ngày. Muội đã thay ta mượn kiếm của sư phụ, không cần đi ứng chiến nữa. Muội từ trước đến nay tính cách cương nghị, cũng không dùng dằng, sao lần này lại do dự thế?”
Nàng kia lắc đầu nói:
“Người đối đầu tuy võ công cao cường, nhưng lấy công lực của huynh có thể thắng, chỉ là… Chỉ là đã nhiều ngày nay không biết vì sao, trong lòng luôn bất an.”
Nam tử cười cười nắm tay nàng, thấp giọng:
“Yên tâm đi, muội cứ về trên núi trước. Lần này đắc thắng trở về, liền bẩm báo với sư phụ chuyện của chúng ta, cầu nàng làm mối…Ca ca muội cũng…”
Nữ hiệp kia nhất thời hai má đỏ bừng, nhẹ rút tay ra, ngượng ngùng cúi đầu không lên tiếng.
Bàn bên này ba người một tổ đã ăn xong, Vi Nhất Tiếu chọc chọc Lâm Tiểu Tiên nói:
“Ăn no xem đủ không?”
Lâm Nhất Tần gật gật đầu, gọi thêm chục bánh bao thịt gói đi.
Đoàn trộm mộ lạ kì tính năng động, công phá mọi loại kĩ thuật khó khăn, đột phá trời đông giá rét, đường gian nan, không chút chướng ngại vượt mọi mục tiêu, cuối cùng trong nửa tháng liền quật 9 tòa Lưỡng Hán đại mộ, phá hư vô số văn vật cổ tích, cuối cùng ở tỉnh Vũ Châu tỉnh Hà Nam Tiêu Dao lĩnh tại mộ Thái Ung, quật được nhạc phổ Quảng Lăng Tán.
Thái Ung tinh thông âm luật, dùng Quảng Lăng Tán chôn cùng cũng không có gì lạ.
Chẳng qua Tạ Tốn tuy tinh thông lịch sử cùng phong thủy bát quái, nhưng đào hai mươi tám tòa nữa cũng chẳng tìm thấy, chơi đoán số cũng chưa từng thắng một lần, có thể thấy vận khí quá kém, mua xổ số đến chết cũng không trúng nổi.
Ra khỏi mộ, Tạ Tốn cầm Quảng Lăng Tán tha thiết mơ ước trong tay, không khỏi vui sướng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Cảnh tượng hùng vĩ đầy cảm động. Hắn không lo lắng thời gian địa điểm cùng sức rống của bản thân có công lực phá hoại vô biên liền loạn rống, suýt chút nữa nứt núi lở tuyết. Hậu quả cuối cùng là trên lưng hắn in hai dấu giày mờ mờ.
Tạ Tốn nói hắn đã bảy tám tháng không về nhà. Hiện thời gần cuối năm, hắn cũng muốn về nhà đón năm mới.
Lâm Nhất Tần tuy khinh bỉ hành vi chỉ vì một thứ không biết có tồn tại hay không (Quảng Lăng Tán) mà xa nhà rời xa vợ con, nhưng vẫn đáp ứng dùng Wild Boar đưa hắn một đoạn đường.
Đoàn xe khởi hành chạy tới nhà Tạ Tốn tại Thiểm Tây.
Nhà Tạ Tốn tại Thiểm Tây gần núi Thương Lạc, Lão Quân, cách Hà Nam không xa, lấy tốc độ của Wild Boar, chưa hết một ngày liền đến núi Tần Lĩnh.
Ba người lái xe đến thôn nhỏ dưới chân núi Lão Quân, đem xe đi giấu, đi bộ vào thôn.
Trong thôn nhỏ chó sủa gà gáy sức sống tưng bừng, nóc nhà cỏ tranh san sát bị tuyết bao phủ. Theo Tạ Tốn giới thiệu, trong thôn toàn người săn bắn, ở trong núi sâu ít gặp chiến hỏa, đời sống thanh bình. Lúc này gần cuối năm, thôn dân nhà nhà dán câu đối xuân, không khí vui sướng lan tràn.
Vừa đi qua mấy nhà, một lão nhân gia đứng ngoài cửa hét lớn:
“Tạ Tốn chết tiệt, đi một đằng hết hơn nửa năm! Có biết vợ ngươi sắp sinh hay không? Mẹ ngươi vừa đến nhà ta mời con dâu ta đi giúp một tay kìa. Còn không mau về nhà nhìn xem!”
Hắn còn chưa nói xong, bạn học Tạ Tốn liện vân động khinh công mạnh mẽ chạy, lấy sức lực thi 110m vượt rào lướt qua chuồng gà, chuồng heo, nhảy vượt tường, đem Lâm Vi hai người ném lại phía sau, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể hỏi lão nhân gia kia xem Tạ gia ở đâu, vội vàng đi tới.
Đến tứ hợp viện nho nhỏ cửa có dán hình môn thần, còn chưa bước vào, liền nghe tiếng nữ tử thống khổ rên rỉ.
Tạ Tốn vò đầu bứt tóc xoay quanh, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng chưa từng thấy.
“Ài, vợ ngươi mang thai vất vả, ngươi chạy khắp nơi đi quật mộ người khác, không biết ngươi không lương tâm hay thiếu tâm nhãn nữa.” Lâm Nhất Tần đưa mắt xem thường nhìn Tạ Tốn.
“Khi ta đi còn không biết nàng mang thai a, làm sao bây giờ? Không biết có thuận lợi không?”
Bạn học Tạ Tốn thiếu tâm nhãn căn bản không có tâm tư chiêu đãi khách. Chờ cha hắn ra tiếp đón, hắn mới đem Lâm Vi hai người giới thiệu cho người nhà biết, kế tiếp chính là chút lời thoại khách sáo: “Bá phụ ngài hảo”, “Hoan nghênh hoan nghênh”.
Tạ Tốn bị cha hắn đuổi đến phòng bếp, bưng lên chút nước trà, ba người ngồi tại bàn đá ngoài phòng sinh uống trà chờ đợi.
“Đây là đứa nhỏ đầu tiên của ngươi?”
Gật gật đầu.
“Vậy thì vợ ngươi còn muốn đau thật lâu nữa. Đứa nhỏ đầu tiên tương đối khó sinh nha.”
Lâm Tiểu Tiên bắt đầu khóa giảng giải sinh lí cho đại miêu.
“Kia về sau sinh sẽ dễ dàng?”
“Ờ, đương nhiên cũng không hẳn. Chính là tốt hơn một chút”
Nghĩ đến thời này mang thai tỉ lệ tỉ vong cao, Lâm Nhất Tần không dám nói nhiều, không có bác sĩ, không tiêu độc, không có cấp cứu phòng bị, sinh đứa nhỏ quả là hoạt động yêu cầu cao, sinh mệnh nguy hiểm.
Vô luận hoàng đế hay võ lâm cao thủ, mặc kế người phú khả địch quốc (giàu nhất nước) hay thần thông vô địch, lúc này chỉ có thể vò đầu bứt tai ở ngoài cửa mặc cho số phận an bài.
Nghe tiếng kêu tê tâm phế liệt như gặp khổ hình, ba người đều ngồi không yên.
Tạ mẫu trên đường lấy nước nóng, luôn miệng xin lỗi khách nhân vì tiếp đãi không chu toàn.
Lâm Nhất Tần phát hiện Tạ Tốn hỗn huyết di truyền từ mẫu thân. Tuy tuổi đã cao, không tưởng tượng nổi dáng vẻ cha mẹ hắn khi còn trẻ, nhưng Tạ đại miêu trông không sai, gien dung hợp càng về sau càng tốt, không biết Tạ tiểu miêu hành người có thể giống cha hắn xinh đẹp cường tráng không?
Hơn bốn năm giờ sau, không kể người sinh hay người chờ đợi đều đã sức cùng lực kiệt, Tạ tiểu miêu cuối cùng cũng ngang trời xuất thế, phát ra tiếng rống thất thanh kỉ niệm đầu tiên.
“Chúc mừng chúc mừng! Là con trai a~”
Bà mụ ôm đứa nhỏ mở cửa, mọi người lập tức chúng tinh phủng nguyệt (ngàn sao vây quanh mặt trăng) vây quanh.
Con mèo nhỏ tóc vàng nhạt dính máu ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, mắt nhắm tịt, cái miệng nhỏ khóc lớn, thoạt nhìn vô cùng xấu, không có lấy một điểm tiểu thiên sứ đáng yêu.
Trên giường một thanh âm nữ tử suy yếu vang lên:
“Tướng công, đứa nhỏ không đẹp giống ngươi” Thanh âm ôn nhu, lộ ra vui sướng.
Lâm Nhất Tần tò mò nhìn vợ Tạ Tốn đầy kinh ngạc. Tuyệt sắc mĩ nhân ở hiện đại nàng thấy nhiều rồi, nhưng ôn nhã hiền thục nữ tử là lần đầu tiên thấy, tuy diện mạo không phải rất đẹp, gương mặt vì mang thai mà tròn tròn mập mạp, nhưng tên mặt viết rõ ‘hiền thê lương mẫu’, đủ để nam nhân bình thường vừa thấy đã muốn lấy về nhà.
Nàng không khỏi thầm nghĩ: “Thảo nào, Tạ Tốn, vận khí của ngươi thì ra do có vợ hiền mà dùng hết rồi”
Hắn lên tiếng an ủi: “Đừng lo lắng, trẻ con sinh ra đều như thế, qua hai ngày nữa nảy nở sẽ thật đáng yêu”
Tạ Tốn không cần biết đứa nhỏ bộ dáng ra sao, bây giờ đã cao hứng đến mức nói năng lộn xộn, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng nâng đứa nhỏ, giống như thưởng thức trân bảo hiếm có, cười đến mức răng nanh phản chiếu ánh sáng hoa mắt người khác.
Thiên hạ tân ba ba đều là đứa ngốc.
Lâm Nhất Tần lúc này đưa rượu trắng cho Tạ mẫu, để tiêu độc khi cắt cuống rốn cho đứa nhỏ.
Hai người đem không gian hạnh phúc lưu lại cho một nhà năm người, còn mình đóng cửa phòng đi dạo trong viện.
Vi Nhất Tiếu châm ly trà nóng đặt vào tay Tiểu Lâm nói:
“Hì hì, trông ngươi đối tình cảnh này thật quen thuộc, là từng làm bà mụ hay đã sinh qua đứa nhỏ?”
Một nữ nhân hai mươi mấy năm trung thực đoan chính, làm sao có thể chịu được loại nhục nhã này?
Lâm Tiểu Tiên nhất thời ăn phải n cân TNT thuốc nổi, “loảng xoảng” một tiếng nổ mạnh, chống tay thắt lưng rống giận:
“Ánh mắt ngươi có vấn đề à? Không thấy lão tử dáng người yểu điệu, nơi nào giống nữ nhân sinh qua đứa nhỏ? ! !”
“Xem ngươi vô ưu vô lự, bộ dáng không chịu để tâm, ta xem cũng không giống người đã làm mẹ.”
Xuy một tiếng, tay không nhéo bay một miếng da.
Lâm Nhất Tần lái xe cả một ngày, chờ đứa nhỏ sinh ra khẩn trương mất máy giờ, lúc này mệt rã rời, ánh mắt mở không nổi, giống khí cầu bị đâm xì hơi gục trên bàn không nói nửa lời.
Gục đầu nửa ngày, Vi Nhất Tiếu cũng không nói lời nào.
Lâm Nhất Tần đột nhiên phát hiện, sau khi vào nhà Tạ Tốn, Vi Vi liền trở nên trầm mặc dị thường, không còn hơi thở ác liệt quái đản, nàng còn tương rằng do đến nhà bằng hữu hắn mới thu liễm lại. Nhưng xem sắc mặt hắn, tựa hồ như có tâm sự. Trong lúc đang hoài nghi, Vi Nhất Tiếu đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi khá vậy, còn có cha mẹ huynh đệ?”
“Phụ mẫu ta đều còn, bất quá ta là con gái một.”
Lâm Nhất Tần đột nhiên chợt hiểu. Trong ba người chỉ có Vi Nhất Tiếu là cô nhi. Lúc này người Mông Cổ thống trị bạo ngược tàn khốc, thiên tai nhân họa, dân chúng lang bạc kì hồ, cô nhi đâu chỉ có ngàn vạn? Nghĩ đến hắn từ nhỏ không cha mẹ, một mình ở loạn thế không biết chịu bao nhiêu khổ. Tuy hiện tại lão thành khôn khéo, cơ mưu đa đoan, nhưng khi đến nhà Tạ Tốn thấy tình thương cha mẹ, thê nhi song toàn, trong lòng nhất định khổ sở.
Lâm Nhất Tần trong lòng đã hiểu, nhưng nhất thời cũng không tìm được lời thích hợp an ủi hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng kéo tay hắn, hai người im lặng không nói gì.
Đêm đó Lâm Vi hai người ngủ lại nhà Tạ Tốn.
Lâm Nhất Tần tham quan thư phòng đại miêu, cuối cùng cũng hiểu làm thế nào luyện được văn võ song toàn. Một gian phòng lớn, không bàn không tủ, bộ sách loạn thất bát tao cao hơn nửa người, không đánh số cũng không đánh dấu đặc điểm để tìm sách.
Bên kia tường đặt cung tiễn, đại đao cùng đàn cổ, một người gỗ trên khắc huyệt đạo, góc tường đặt thanh lang nha bổng dài cạnh một bức tranh sơn thủy.
Trong đầu Tiểu Lâm hiện lên cảnh sư tử vàng lớn giương móng vuốt loạn tung căn phòng.
Tiểu Tạ hiện thời vinh quang đăng ngôi ba ba, mỗi ngày vui đến mức hai mắt tỏa sáng, chân bay như súng bắn đạn, hạn không thể đem toàn bộ dã thú trên núi bắt về cho vợ ăn tẩm bổ.
Ba người dự họp hội nghị tọa đàm nghiên cứu tên gọi cho Tạ tiểu miêu ít nhất phải tám lần: Tạ Thiên, Tạ Từ, Tạ Đỉnh, Tạ Tiểu Tốn, Tạ Hoàn Tốn, Tạ Thái Tốn, Tạ Đại Tốn, Tạ Thái Lang, Tạ Đình Phong,vv. Cuối cùng quyết định gọi Tạ Vô Kỵ, thử nhiều phúc nhiều, không gì kiêng kị.
Lâm Nhất Tần cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn nghĩ không ra, đại khái là diễn viên hạng B của bộ phim nào đó đi. Nghĩ vậy liền từ bỏ, không nghĩ nữa.
Ngàn dặm đồng hành, cuối cùng cũng đến lúc từ biệt.
Tạ Tốn muốn ở nhà cùng vợ, Lâm Vi hai người ở Tạ gia chừng ba ngày, liền cùng Tạ Tốn cáo biệt, khôi phục lữ trình hai người một xe vui vẻ.
Tác giả :
Phạn Ca