Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 50
Triệu Thất có mục tiêu mới, bắt đầu hùng hổ hùng hổ không ngừng nỗ lực. Kể từ hôm nay, hắn sẽ không rảnh rỗi ngủ nướng trên giường nữa, cũng không sai bảo người khác bưng trà rót nước cho mình nữa, còn cố ý chạy đến chỗ đệ tử quản sự, chủ động nói mình có thể giúp đỡ.
“Triệu quản sự, ngài biết làm gì?” Người ta hỏi hắn.
Triệu Thất suy nghĩ một lát. Trước kia hắn ở Triệu phủ không phải ăn với ngủ thì chính là đi gây chuyện thị phi, làm cho Triệu Vũ Thành gặp phiền phức, thực sự không đáng tham khảo. Cuộc sống trước đó thì càng đơn giản hơn, ý thức của hắn chẳng có bao nhiêu, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác để người ta nuôi như chó, cũng không có gì đáng nói. Nhiều năm như vậy, chuyện hắn làm nhiều nhất chính là nhấc mông để người ta lần lượt thao, cũng coi như có chút tâm đắc.
Cân nhắc một lát, tự tin lúc trước đã giảm đi phân nửa. Nhưng hắn không chịu thua, ra vẻ cao thâm khó dò: “Ồ, các ngươi còn thiếu người làm gì? Cái gì ta cũng làm được.”
“Quá tốt rồi, mấy ngày nay đang thiếu người kiểm kê kho hàng…” Tên đệ tử kia vội vàng giới thiệu.
Cứ như vậy, Triệu Thất bị phái đi kiểm kê hàng da. Hắn cầm một quyển tập nhỏ, bên trong viết dày đặc số, sau khi kiểm kê, nếu hàng có vấn đề thì vẽ vòng tròn, cuối cùng giao cho đệ tử tiếp theo tới kiểm, coi như xong việc.
Triệu Thất nghe xong cảm thấy vô cùng đơn giản, hơn nữa còn được nhắc đây là kho hàng ít nhất, hắn càng thêm tự tin, cảm thấy bằng sự thông minh và tài trí của mình thì chút chuyện nhỏ này chẳng đáng là gì.
Bởi vậy, lúc đẩy cửa ra, trong lòng hắn không có tí phòng bị nào ——
“Ạch —— nôn!”
Triệu Thất che miệng, vội vã chạy ra ngoài, suýt nữa phun ra.
Mùi trong kho hun hắn đến đầu váng mắt hoa, qua nửa ngày, hắn bóp mũi chạy vào, vội vã cắp một miếng da rồi cấp tốc chạy ra.
Ồ, đây là da cáo. Hắn nghĩ, dưới ánh mặt trời còn thấy được nửa cái đầu cáo, hai lỗ thủng trống rỗng tối đen phía con mắt, chết không nhắm mắt nhìn mình chằm chằm.
“Ối giời ơi!”
Triệu Thất hét lên kinh hãi, theo bản năng vứt nó ra xa.
Công việc này quá đáng sợ. Hắn kinh hồn bất định nghĩ. Không được, ta không làm cái này.
Hắn quay đầu bỏ đi, nhưng còn chưa đi được hai bước liền do dự. Lần này hắn chủ động xin giết giặc, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được thì sẽ trở thành chuyện cười cho người ta, mất mặt hay không thì chưa cần đề cập tới nhưng chắc chắn một điều là qua chuyện này mình sẽ bị coi là kẻ ăn hại.
Tuy hắn vốn đã là kẻ ăn hại nhưng nếu có một điểm hơi hơi hữu dụng, bớt đi phiền lo cho Nhạc Thính Tùng thì đáng phải làm.
Nghĩ thế, hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn quay lại kho hàng.
Mở cửa sổ cho thông gió, mùi trong kho cũng không còn kinh khủng như ban đầu nữa, Triệu Thất xé miếng vải bịt lên mặt, cúi đầu kiểm hàng.
Hắn tính toán rất nhanh, trí nhớ lại tốt. Ngày nào cũng dậy sớm chui vào kho hàng, đến khi trời đen kịt mới chui ra. Không quá hai ngày đã đếm xong một nửa kho hàng.
Chạng vạng, lúc Nhạc Thính Tùng tìm hắn, hắn đã kiểm kê xong xuôi những số dư còn lại, nằm nhoài bên cạnh giá, dùng tay trái cầm bút viết.
Triệu Thất viết rất tập trung, không phát hiện có người đi vào. Nhạc Thính Tùng đang muốn lên tiếng thì thấy hắn đột nhiên dừng lại, hắt xì một cái, xoa xoa mũi, lại tiếp tục nhấc bút viết.
“Hế, vậy là được rồi.”, hắn lẩm bẩm, giống như làm xong chuyện gì rất vĩ đại, rất có cảm giác thành công ngồi thưởng thức cuốn tập trong tay.
Nhạc Thính Tùng cố ý gây ra tiếng độnh, Triệu Thất nghe thấy, quay đầu lại nhìn, đầu tiên là vui vẻ kêu lên, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Ê, làm sao ngươi biết ta ở đây?”
Hắn ở trong nhà kho bẩn thỉu cả một ngày, trên mặt tất cả đều là mấy dấu đen đen không rõ, cái miệng lộ ra hai hàm răng sáng choang. Nhạc Thính Tùng lau mặt cho hắn: “Là Tiểu Lục nói cho ta biết.”
Triệu Thất phản ứng lại, Tiểu Lục chính là đệ tử giao nhiệm vụ cho mình kia. Ban đầu hắn vốn muốn làm xong sẽ đi khoe với Nhạc Thính Tùng, bây giờ thời cơ vừa vặn, hắn dương dương đắc ý cho y xem cuốn tập trong tay.
“Một kho hàng lớn như vầy lớn như vầy đều do một mình ta kiểm kê nhá.” Triệu Thất giang tay ra, miêu tả cho y biết “lớn như vầy lớn như vầy” rốt cục là lớn như thế nào, lại cố ý bổ sung, “Nếu là người khác thì phải làm mất mấy ngày đấy.”
Nhạc Thính Tùng tán dương: “Thật lợi hại.”
Triệu Thất cười híp mắt gật đầu, chờ Nhạc Thính Tùng khen hắn thêm mấy câu, tay đột nhiên bị kéo. Sức Nhạc Thính Tùng rất lớn, nắm tay trái hắn quá chặt.
“Sao hôm nay ngươi cứ khang khác?” Triệu Thất ngoan ngoãn để y cầm tay, nghiêng đầu nhìn y, “Bé ngốc, có phải có tâm sự gì không nha?”
Lời còn chưa dứt, bụng hắn đã kêu lên rồn rột.
“Đói bụng à?” Nhạc Thính Tùng chọt chọt bụng hắn, nén cười, “Hôm nay mọi người đi ra ngoài, tìm được không ít nấm. Người của y đường đang kiểm tra, nếu như có thể ăn thì đêm nay ngươi có lộc ăn rồi.”
Triệu Thất vừa nghe liền thấy vui vẻ. Nấm mà xào với mỡ lợn thì thơm ngon phải biết, tuy không thể ăn quá nhiều nhưng món ngon như thế này rất đáng để người ta mong chờ.
Tối hôm đó, hắn vui vẻ ăn no nê, sau đó tắm rửa sạch sẽ. Càng làm cho người ta vui mừng chính là, lúc hắn trở lại trong phòng, Nhạc Thính Tùng thì đã dựa vào trên giường, cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Triệu Thất, ta…”
Triệu Thất làm gì còn để tâm xem y muốn nói gì, không kịp chờ đợi nhào tới, say sưa hôn hồi lâu.
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta cũng muốn rất lâu rồi.” Triệu Thất vội vã cởi y phục của mình, vừa cởi vừa cười ha há, quả thực chẳng khác gì quỷ đói, “Hôm nay nhất định ta sẽ không cho ngươi chạy trốn đâu. Mau mau lấy bảo bối của ngươi ra, đã lâu không gặp, ta nhớ nó lắm.”
Điều tiếc duy nhất chính là, ban ngày hắn quá mệt mỏi, Nhạc Thính Tùng lại dịu dàng. Hắn chỉ ôm Nhạc Thính Tùng hôn mấy lần, chưa kịp thực hiện ý nghĩ của mình đã mệt mỏi tan rã, nằm nhoài lên ngực y, nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng mà kiên định, hắn nằm trong lồng ngực ấm áp, cảm thấy cực kỳ an toàn.
Đây quả là một ngày tốt đẹp mà vui vẻ.
Bởi vậy, ngày hôm sau, lúc Triệu Thất bị người nắm tóc lôi dậy, hắn vẫn còn cảm thấy mơ mơ màng màng.
“Triệu quản sự, ngài biết làm gì?” Người ta hỏi hắn.
Triệu Thất suy nghĩ một lát. Trước kia hắn ở Triệu phủ không phải ăn với ngủ thì chính là đi gây chuyện thị phi, làm cho Triệu Vũ Thành gặp phiền phức, thực sự không đáng tham khảo. Cuộc sống trước đó thì càng đơn giản hơn, ý thức của hắn chẳng có bao nhiêu, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác để người ta nuôi như chó, cũng không có gì đáng nói. Nhiều năm như vậy, chuyện hắn làm nhiều nhất chính là nhấc mông để người ta lần lượt thao, cũng coi như có chút tâm đắc.
Cân nhắc một lát, tự tin lúc trước đã giảm đi phân nửa. Nhưng hắn không chịu thua, ra vẻ cao thâm khó dò: “Ồ, các ngươi còn thiếu người làm gì? Cái gì ta cũng làm được.”
“Quá tốt rồi, mấy ngày nay đang thiếu người kiểm kê kho hàng…” Tên đệ tử kia vội vàng giới thiệu.
Cứ như vậy, Triệu Thất bị phái đi kiểm kê hàng da. Hắn cầm một quyển tập nhỏ, bên trong viết dày đặc số, sau khi kiểm kê, nếu hàng có vấn đề thì vẽ vòng tròn, cuối cùng giao cho đệ tử tiếp theo tới kiểm, coi như xong việc.
Triệu Thất nghe xong cảm thấy vô cùng đơn giản, hơn nữa còn được nhắc đây là kho hàng ít nhất, hắn càng thêm tự tin, cảm thấy bằng sự thông minh và tài trí của mình thì chút chuyện nhỏ này chẳng đáng là gì.
Bởi vậy, lúc đẩy cửa ra, trong lòng hắn không có tí phòng bị nào ——
“Ạch —— nôn!”
Triệu Thất che miệng, vội vã chạy ra ngoài, suýt nữa phun ra.
Mùi trong kho hun hắn đến đầu váng mắt hoa, qua nửa ngày, hắn bóp mũi chạy vào, vội vã cắp một miếng da rồi cấp tốc chạy ra.
Ồ, đây là da cáo. Hắn nghĩ, dưới ánh mặt trời còn thấy được nửa cái đầu cáo, hai lỗ thủng trống rỗng tối đen phía con mắt, chết không nhắm mắt nhìn mình chằm chằm.
“Ối giời ơi!”
Triệu Thất hét lên kinh hãi, theo bản năng vứt nó ra xa.
Công việc này quá đáng sợ. Hắn kinh hồn bất định nghĩ. Không được, ta không làm cái này.
Hắn quay đầu bỏ đi, nhưng còn chưa đi được hai bước liền do dự. Lần này hắn chủ động xin giết giặc, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được thì sẽ trở thành chuyện cười cho người ta, mất mặt hay không thì chưa cần đề cập tới nhưng chắc chắn một điều là qua chuyện này mình sẽ bị coi là kẻ ăn hại.
Tuy hắn vốn đã là kẻ ăn hại nhưng nếu có một điểm hơi hơi hữu dụng, bớt đi phiền lo cho Nhạc Thính Tùng thì đáng phải làm.
Nghĩ thế, hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn quay lại kho hàng.
Mở cửa sổ cho thông gió, mùi trong kho cũng không còn kinh khủng như ban đầu nữa, Triệu Thất xé miếng vải bịt lên mặt, cúi đầu kiểm hàng.
Hắn tính toán rất nhanh, trí nhớ lại tốt. Ngày nào cũng dậy sớm chui vào kho hàng, đến khi trời đen kịt mới chui ra. Không quá hai ngày đã đếm xong một nửa kho hàng.
Chạng vạng, lúc Nhạc Thính Tùng tìm hắn, hắn đã kiểm kê xong xuôi những số dư còn lại, nằm nhoài bên cạnh giá, dùng tay trái cầm bút viết.
Triệu Thất viết rất tập trung, không phát hiện có người đi vào. Nhạc Thính Tùng đang muốn lên tiếng thì thấy hắn đột nhiên dừng lại, hắt xì một cái, xoa xoa mũi, lại tiếp tục nhấc bút viết.
“Hế, vậy là được rồi.”, hắn lẩm bẩm, giống như làm xong chuyện gì rất vĩ đại, rất có cảm giác thành công ngồi thưởng thức cuốn tập trong tay.
Nhạc Thính Tùng cố ý gây ra tiếng độnh, Triệu Thất nghe thấy, quay đầu lại nhìn, đầu tiên là vui vẻ kêu lên, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Ê, làm sao ngươi biết ta ở đây?”
Hắn ở trong nhà kho bẩn thỉu cả một ngày, trên mặt tất cả đều là mấy dấu đen đen không rõ, cái miệng lộ ra hai hàm răng sáng choang. Nhạc Thính Tùng lau mặt cho hắn: “Là Tiểu Lục nói cho ta biết.”
Triệu Thất phản ứng lại, Tiểu Lục chính là đệ tử giao nhiệm vụ cho mình kia. Ban đầu hắn vốn muốn làm xong sẽ đi khoe với Nhạc Thính Tùng, bây giờ thời cơ vừa vặn, hắn dương dương đắc ý cho y xem cuốn tập trong tay.
“Một kho hàng lớn như vầy lớn như vầy đều do một mình ta kiểm kê nhá.” Triệu Thất giang tay ra, miêu tả cho y biết “lớn như vầy lớn như vầy” rốt cục là lớn như thế nào, lại cố ý bổ sung, “Nếu là người khác thì phải làm mất mấy ngày đấy.”
Nhạc Thính Tùng tán dương: “Thật lợi hại.”
Triệu Thất cười híp mắt gật đầu, chờ Nhạc Thính Tùng khen hắn thêm mấy câu, tay đột nhiên bị kéo. Sức Nhạc Thính Tùng rất lớn, nắm tay trái hắn quá chặt.
“Sao hôm nay ngươi cứ khang khác?” Triệu Thất ngoan ngoãn để y cầm tay, nghiêng đầu nhìn y, “Bé ngốc, có phải có tâm sự gì không nha?”
Lời còn chưa dứt, bụng hắn đã kêu lên rồn rột.
“Đói bụng à?” Nhạc Thính Tùng chọt chọt bụng hắn, nén cười, “Hôm nay mọi người đi ra ngoài, tìm được không ít nấm. Người của y đường đang kiểm tra, nếu như có thể ăn thì đêm nay ngươi có lộc ăn rồi.”
Triệu Thất vừa nghe liền thấy vui vẻ. Nấm mà xào với mỡ lợn thì thơm ngon phải biết, tuy không thể ăn quá nhiều nhưng món ngon như thế này rất đáng để người ta mong chờ.
Tối hôm đó, hắn vui vẻ ăn no nê, sau đó tắm rửa sạch sẽ. Càng làm cho người ta vui mừng chính là, lúc hắn trở lại trong phòng, Nhạc Thính Tùng thì đã dựa vào trên giường, cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Triệu Thất, ta…”
Triệu Thất làm gì còn để tâm xem y muốn nói gì, không kịp chờ đợi nhào tới, say sưa hôn hồi lâu.
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta cũng muốn rất lâu rồi.” Triệu Thất vội vã cởi y phục của mình, vừa cởi vừa cười ha há, quả thực chẳng khác gì quỷ đói, “Hôm nay nhất định ta sẽ không cho ngươi chạy trốn đâu. Mau mau lấy bảo bối của ngươi ra, đã lâu không gặp, ta nhớ nó lắm.”
Điều tiếc duy nhất chính là, ban ngày hắn quá mệt mỏi, Nhạc Thính Tùng lại dịu dàng. Hắn chỉ ôm Nhạc Thính Tùng hôn mấy lần, chưa kịp thực hiện ý nghĩ của mình đã mệt mỏi tan rã, nằm nhoài lên ngực y, nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng mà kiên định, hắn nằm trong lồng ngực ấm áp, cảm thấy cực kỳ an toàn.
Đây quả là một ngày tốt đẹp mà vui vẻ.
Bởi vậy, ngày hôm sau, lúc Triệu Thất bị người nắm tóc lôi dậy, hắn vẫn còn cảm thấy mơ mơ màng màng.
Tác giả :
Nhuyễn Tạc Đoàn Tử