Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 39
Nhạc Thính Tùng nhìn Triệu Thất, thấy hắn muốn ló đầu ra bên ngoài nhìn liền để Tiểu Mông đi vào, cau mày hỏi: “Làm sao nhất kinh nhất sạ, xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Mông có vẻ như đã biết Triệu Thất đến cho nên cũng chẳng biểu hiện kinh ngạc gì, chỉ gấp gáp hỏi: “Sư thúc tổ, bọn con đào di vật Bạch Tuyết Kỳ lên thì thấy thiếu một thứ, miếng ngọc bội kia mất rồi!”
Mặt Triệu Thất trắng bệch, hí lên: “Cái gì? Không thấy! Không, không phải là quỷ hồn hiện linh chứ… Là chuyện từ khi nào?”
“Sư thúc tổ tìm được một mảnh đất hợp phong thuỷ, hôm nay bảo ta mang đi hậu táng, ta mở bao quần áo ra liền phát hiện không còn.” Tiểu Mông cũng kinh hoảng.
Triệu Thất nhìn Nhạc Thính Tùng, Nhạc Thính Tùng ngại ngùng sờ đầu: “Sau khi mang về ta liền để trong hộc tủ, vẫn chưa mở ra.”
“Cho nên, điều này nói rõ nhất định đã có người lẻn vào phòng sư thúc tổ!” Tiểu Mông lo lắng nói, “Thậm chí còn mang ý đồ xấu. Sư thúc tổ, e rằng có người muốn gây bất lợi cho người!”
Triệu Thất lập tức nghĩ tới một người.
Chẳng lẽ là gã?
Nhạc Thính Tùng cũng không căng thẳng, chỉ dặn dò nó tăng số người tuần tra lên, mình thì một tấc không rời trông coi Triệu Thất, giống như cho là chỉ cần mình không ở đây một khắc thì Triệu Thất sẽ gặp phải cái gì bất trắc.
Y thuật của Thiên Môn quả thực cao siêu, Triệu Thất chỉ bị thương ngoài da. Không qua mấy ngày, hắn đã có thể nhảy nhót tưng bừng mà xuất hiện trên giáo trường, cực kỳ phấn khởi đi xem các đệ tử luyện võ.
“Ôi na, ngươi xem người kia lại có thể đánh nát cục đá bự chảng như thế bằng một quyền!” Triệu Thất quay đầu lại hỏi, “Nhạc thiếu hiệp, ngươi có làm được không?”
Nhạc Thính Tùng đang rập khuôn đi sau lưng hắn, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn: “A, quyền hắn vừa đi là mãnh lộ, nhưng mà kình khí lộ ra ngoài nhiều quá, e là bây giờ nắm đấm đã sưng lên rồi.”
Triệu Thất bán tín bán nghi liếc mắt nhìn y. Nhạc Thính Tùng thấy thế, khẽ mỉm cười, nói câu “Nhìn kỹ”, liền phi thân vài bước nhảy lên trước người tên đệ tử kia, nói với cậu ta mấy câu.
Đệ tử tát mét mặt mày mà hành lễ nói tạ ơn, lùi về sau vài bước. Nhạc Thính Tùng ngoắc tay
Với Triệu Thất rồi vung ra một quyền.
Lúc mới nhìn, cú đấm này rất bình thường không có gì lạ, thế nhưng khi nắm đấm vừa tiếp xúc với tảng đá lại bắn ra tư thế trời long đất lở. Chỉ nghe một tiếng vang ầm thật lớn, tảng đá cao hơn đầu người kia cứ như thế mà sụp đổ, đá vụn bắn ra tứ phía.
Thao trường nháy mắt yên tính, tiếp sau đó bùng nổ tiếng vỗ tay reo hò, vài câu hò hét “Sư thúc tổ anh minh thần võ” “Sư thúc tổ thần công vô địch”. Nhạc Thính Tùng duy trì bộ dáng cao nhân khí độ, chỉ len lén liếc Triệu Thất một cái, nhìn thấy hắn trợn mắt há mồm, cơ hồ không kiềm chế nổi đắc ý trong lòng, nhanh chóng quay người chỉ bảo vài câu cho tên đệ tử đang luyện quyền kia.
Triệu Thất được mở mang tầm mắt. Hắn biết công phu Nhạc Thính Tùng rất tốt, nhưng không biết lại tốt đến như vậy, hơn nữa tiểu tử này còn là thiếu niên tuấn lãng, khí độ thong dong, quả thực như thần thánh hạ phàm khiến người ta không rời mắt nổi.
Giữa lúc tâm thần khuấy động, Triệu Thất đột nhiên cảm thấy chân mình có cái gì đụng phải. Cúi đầu nhìn, là một hòn đá nhỏ trắng xoá. Lòng hắn run rẩy, dùng chân đạp lên, chậm rãi ngồi xổm xuống, giữa lúc không ai chú ý liền nắm nó trong tay.
“Thế nào, ta lợi hại không?”
Triệu Thất ngẩng đầu nhìn lên, Nhạc Thính Tùng đang đi về phía mình, trên mặt là vẻ đắc ý và hưng phấn hiếm thấy, giống như một đứa trẻ đang gấp gáp chờ khen ngợi.
“Lợi hại lợi hại, một quyền của Nhạc thiếu hiệp thật sự là khiến đất trời đổi sắc, nhật nguyệt ảm đạm na!” Triệu Thất thành tâm thành ý nói.
Nhạc Thính Tùng hơi đỏ mặt, mắt rũ xuống: “Sư phụ ta mới là lợi hại ý. Một quyền của người có thể tương hoà với tiếng gió ngàn rừng, chờ ta dẫn ngươi đi gặp lão nhân gia người, để người đánh quyền cho ngươi xem.”
Triệu Thất bất động thanh sắc cất cục đá này vào trong bao, nghe vậy bật cười: “Ta không được đâu, sư phụ ngươi là nhân vật lợi hại như thế, sợ rằng phải là người rất có phúc mới gặp được cảnh tượng người luyện võ.”
“Không sao, người rất dễ nói chuyện, ngươi mua đường cho người ăn thì cái gì người cũng đáp ứng.” Nhạc Thính Tùng nói, chỉ tay về phía trước, “Không phải ngươi nói muốn xem thác nước sao, ở ngay đó.”
Tiểu Mông có vẻ như đã biết Triệu Thất đến cho nên cũng chẳng biểu hiện kinh ngạc gì, chỉ gấp gáp hỏi: “Sư thúc tổ, bọn con đào di vật Bạch Tuyết Kỳ lên thì thấy thiếu một thứ, miếng ngọc bội kia mất rồi!”
Mặt Triệu Thất trắng bệch, hí lên: “Cái gì? Không thấy! Không, không phải là quỷ hồn hiện linh chứ… Là chuyện từ khi nào?”
“Sư thúc tổ tìm được một mảnh đất hợp phong thuỷ, hôm nay bảo ta mang đi hậu táng, ta mở bao quần áo ra liền phát hiện không còn.” Tiểu Mông cũng kinh hoảng.
Triệu Thất nhìn Nhạc Thính Tùng, Nhạc Thính Tùng ngại ngùng sờ đầu: “Sau khi mang về ta liền để trong hộc tủ, vẫn chưa mở ra.”
“Cho nên, điều này nói rõ nhất định đã có người lẻn vào phòng sư thúc tổ!” Tiểu Mông lo lắng nói, “Thậm chí còn mang ý đồ xấu. Sư thúc tổ, e rằng có người muốn gây bất lợi cho người!”
Triệu Thất lập tức nghĩ tới một người.
Chẳng lẽ là gã?
Nhạc Thính Tùng cũng không căng thẳng, chỉ dặn dò nó tăng số người tuần tra lên, mình thì một tấc không rời trông coi Triệu Thất, giống như cho là chỉ cần mình không ở đây một khắc thì Triệu Thất sẽ gặp phải cái gì bất trắc.
Y thuật của Thiên Môn quả thực cao siêu, Triệu Thất chỉ bị thương ngoài da. Không qua mấy ngày, hắn đã có thể nhảy nhót tưng bừng mà xuất hiện trên giáo trường, cực kỳ phấn khởi đi xem các đệ tử luyện võ.
“Ôi na, ngươi xem người kia lại có thể đánh nát cục đá bự chảng như thế bằng một quyền!” Triệu Thất quay đầu lại hỏi, “Nhạc thiếu hiệp, ngươi có làm được không?”
Nhạc Thính Tùng đang rập khuôn đi sau lưng hắn, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn: “A, quyền hắn vừa đi là mãnh lộ, nhưng mà kình khí lộ ra ngoài nhiều quá, e là bây giờ nắm đấm đã sưng lên rồi.”
Triệu Thất bán tín bán nghi liếc mắt nhìn y. Nhạc Thính Tùng thấy thế, khẽ mỉm cười, nói câu “Nhìn kỹ”, liền phi thân vài bước nhảy lên trước người tên đệ tử kia, nói với cậu ta mấy câu.
Đệ tử tát mét mặt mày mà hành lễ nói tạ ơn, lùi về sau vài bước. Nhạc Thính Tùng ngoắc tay
Với Triệu Thất rồi vung ra một quyền.
Lúc mới nhìn, cú đấm này rất bình thường không có gì lạ, thế nhưng khi nắm đấm vừa tiếp xúc với tảng đá lại bắn ra tư thế trời long đất lở. Chỉ nghe một tiếng vang ầm thật lớn, tảng đá cao hơn đầu người kia cứ như thế mà sụp đổ, đá vụn bắn ra tứ phía.
Thao trường nháy mắt yên tính, tiếp sau đó bùng nổ tiếng vỗ tay reo hò, vài câu hò hét “Sư thúc tổ anh minh thần võ” “Sư thúc tổ thần công vô địch”. Nhạc Thính Tùng duy trì bộ dáng cao nhân khí độ, chỉ len lén liếc Triệu Thất một cái, nhìn thấy hắn trợn mắt há mồm, cơ hồ không kiềm chế nổi đắc ý trong lòng, nhanh chóng quay người chỉ bảo vài câu cho tên đệ tử đang luyện quyền kia.
Triệu Thất được mở mang tầm mắt. Hắn biết công phu Nhạc Thính Tùng rất tốt, nhưng không biết lại tốt đến như vậy, hơn nữa tiểu tử này còn là thiếu niên tuấn lãng, khí độ thong dong, quả thực như thần thánh hạ phàm khiến người ta không rời mắt nổi.
Giữa lúc tâm thần khuấy động, Triệu Thất đột nhiên cảm thấy chân mình có cái gì đụng phải. Cúi đầu nhìn, là một hòn đá nhỏ trắng xoá. Lòng hắn run rẩy, dùng chân đạp lên, chậm rãi ngồi xổm xuống, giữa lúc không ai chú ý liền nắm nó trong tay.
“Thế nào, ta lợi hại không?”
Triệu Thất ngẩng đầu nhìn lên, Nhạc Thính Tùng đang đi về phía mình, trên mặt là vẻ đắc ý và hưng phấn hiếm thấy, giống như một đứa trẻ đang gấp gáp chờ khen ngợi.
“Lợi hại lợi hại, một quyền của Nhạc thiếu hiệp thật sự là khiến đất trời đổi sắc, nhật nguyệt ảm đạm na!” Triệu Thất thành tâm thành ý nói.
Nhạc Thính Tùng hơi đỏ mặt, mắt rũ xuống: “Sư phụ ta mới là lợi hại ý. Một quyền của người có thể tương hoà với tiếng gió ngàn rừng, chờ ta dẫn ngươi đi gặp lão nhân gia người, để người đánh quyền cho ngươi xem.”
Triệu Thất bất động thanh sắc cất cục đá này vào trong bao, nghe vậy bật cười: “Ta không được đâu, sư phụ ngươi là nhân vật lợi hại như thế, sợ rằng phải là người rất có phúc mới gặp được cảnh tượng người luyện võ.”
“Không sao, người rất dễ nói chuyện, ngươi mua đường cho người ăn thì cái gì người cũng đáp ứng.” Nhạc Thính Tùng nói, chỉ tay về phía trước, “Không phải ngươi nói muốn xem thác nước sao, ở ngay đó.”
Tác giả :
Nhuyễn Tạc Đoàn Tử