Ỷ Thế Hiếp Người
Chương 126
“Này, ngươi có thấy người nào rất cao rất cao, dung mạo rất anh tuấn không?” Bạch Tuyết Kỳ chí cao khí lớn hỏi một đứa nhỏ chỉ ba, bốn tuổi.
Đứa bé kia nhìn ngu ngơ ngốc nghếch, quần áo mặc trên người lại không tệ, trên đầu đội cái mũ quả dưa, còn có hai cục bông thả xuống, Bạch Tuyết Kỳ không biết đó là cái gì, nhưng có cảm giác đây là con thỏ.
“Không ạ.” Đứa nhỏ bé ngoan lắc đầu.
Bạch Tuyết Kỳ hừ hừ hai tiếng, không khách khí đẩy nó sang một bên, mình ngồi trên tảng đá, nhìn dòng người qua lại mà phát sầu.
Hôm nay là ngày hội của Thần quốc, hắn và cha đi ra “Từng trải”. Đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên quay đầu lại, chẳng thấy cha đâu, cũng không tìm thấy nhũ mẫu, đám tuỳ tùng đi theo lại càng chẳng thấy.
Hắn lê lết theo đoàn người, đi đến mức đau chân, cuối cùng cũng nhìn thấy một tảng đá, có thằng nhóc còn nhỏ hơn cả mình đang ngồi một đống bên trên.
Tuổi của Bạch Tuyết Kỳ không lớn nhưng tâm nhãn lại rộng. Hắn thầm nghĩ những người khác đều cao to béo tốt, chỉ có mỗi thằng bé lùn xủn này là mình còn đối phó được, dửng dưng đi tới, cướp chỗ ngồi của con nhà người ta.
Đứa nhỏ kia tính tình rất tốt, đột nhiên bị một thằng bé to xác đến đẩy đi, cũng không khóc không nháo, không nói tiếng nào ngồi xuống bên cạnh.
“Ôi chao, chẳng biết cha đi đâu rồi.” Đợi một hồi, Bạch Tuyết Kỳ nâng cằm, lầm bầm như người lớn, “Đúng là chẳng bao giờ khiến ta bớt lo, nếu ta không đi tìm ông ấy, làm sao ông ấy về nhà được bây giờ?”
“Cha huynh lạc đường sao?” Đứa nhỏ kia nghe xong, ngạc nhiên hỏi, “Cha huynh… ông ấy là người lớn nha.”
Bạch Tuyết Kỳ liếc nó một cái: “Ngươi không biết người lớn cũng sẽ lạc đường sao? Hôm nào cha ta cũng ra ngoài từ sáng sớm, buổi tối mới về đến nhà. Người thông minh như ông ấy mà còn phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được đường về đấy.”
Đứa nhỏ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng trách sư phụ ta luôn ở nhà.”
“Hừ, người khác làm sao có thể bì được với cha ta.” Bạch Tuyết Kỳ khoanh tay khinh thường, “Cha ta là người thông minh nhất lợi hại nhất, ông ấy viết rất nhiều rất nhiều sách —— sư phụ ngươi biết viết sách không?” Nói đến chữ “Sách” này, Bạch Tuyết Kỳ càng thêm nhấn nhá, đắc ý như muốn tràn ra khỏi lời, giống như đây là một chuyện rất cao siêu, rất không bình thường.
“Người có viết mà.” Đứa nhỏ suy nghĩ một chút, rồi bổ sung, “Rất là nhiều người muốn cướp đó.”
“Hừ.” Mắt thấy khoe khoang thất bại, Bạch Tuyết Kỳ bất mãn dùng cùi chỏ cố ý đẩy đầu đứa kia. Đứa bé nhíu mày, dịch sang bên cạnh, nửa cái mông như ngồi trên không khí.
Bạch Tuyết Kỳ tức giận một hồi, đột nhiên bụng kêu ùng ục. Hắn xoa bụng, nhớ ra buổi sáng nổi nóng nên chưa kịp ăn xong bánh trôi đường, mà bây giờ chẳng có cái gì để ăn, bên cạnh chỉ có một thằng nhóc ngốc, thế là càng tức giận.
“Huynh… đói bụng à?” Quan sát một hồi, đứa nhỏ bồn chồn hỏi.
Bạch Tuyết Kỳ vừa đói vừa mệt, lại còn đang canh cách, cứ nhìn nó chằm chằm.
Giống như bị Bạch Tuyết Kỳ hù doạ, đứa bé kia vội vàng lấy túi tiền bên hông ra, thả vào trong tay hắn.
“Cho huynh ăn.”
Bạch Tuyết Kỳ mở ra xem, là một túi bánh đường ngọt, nhíu mày: “Ta không thích ăn ngọt. Hừ, thứ này, chỉ có nhãi con như ngươi mới ăn ý.” Vừa nói vừa nuốt nước miếng, mặt thèm thuồng nhìn chằm chằm.
“Ta cũng không thích ngọt, đây là sư phụ mua cho mình ăn.” Cũng không biết có phải nhìn thấu Bạch Tuyết Kỳ nói một đằng làm một nẻo hay không, đứa nhỏ nghiêm túc nói, “Người tài giỏi thích ăn đấy.”
“Thật à?” Bạch Tuyết Kỳ suy nghĩ một lát, quyết định cầm, lấy ra miếng bánh thơm ngon mềm ngọt rồi há miệng cắn một miếng lớn. Trong lòng còn nghĩ, có cái túi nhỏ đựng thức ăn đúng là không tồi, về nhà phải bảo người may một cái mới được.
Đứa bé kia lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sư phụ từng nói với nó, muốn trở thành đại hiệp, khi nhìn thấy bách tính cơ hàn thì phải cứu người như cứu hoả. Tuy bây giờ tuổi nó không lớn lắm, nhưng ai nói nhất định phải nhiều năm kỷ luật mới có thể làm đại hiệp chứ?
Bây giờ nó chính là Nhạc đại hiệp đó!
Nhìn bách tính được mình cứu giúp ăn no, Nhạc đại hiệp cực kỳ hài lòng.
Nhưng mà, con đường để trở thành đại hiệp tất nhiên là rất gian nan ——
Chỉ thấy người kia ăn ăn, đột nhiên biến sắc, há miệng, phun ra một búng máu!
Nhạc đại hiệp mới lên cấp sợ ngây người. Thất thần một hồi, rốt cục cũng không bảo trì cân bằng được nữa, mông rớt bịch xuống đất.
“Huynh trúng độc!” Nó thống khổ kêu lên, nước mắt dâm dấm trong hốc mắt —— trên đường tới đây, nó từng tận mắt thấy một bá bá đang nói chuyện vui vẻ, nhưng vừa ăn xong bào ngư, đột nhiên phun ra một ngụm máu y như vậy, sau đó mặt xám như tro ngã trên mặt đất…
“Đều là ta không tốt.” Nó dụi mắt, nước mắt ào ào chảy ra. Người đầu tiên nó giúp khi làm đại hiệp, người tận mắt thấy nó trở thành đại hiệp, lại bị nó hại chết!
Khóc một trận, Nhạc đại hiệp lau nước mắt, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình khó hiểu. Mặt chẳng xám như tro, cũng không ngã trên đất, chỉ duỗi hai ngón tay nhét vào trong miệng, từ từ kẹp ra một thứ màu trắng.
“Răng huynh…” Nước mắt Nhạc đại hiệp càng rơi mãnh liệt, lòng đầy tự trách. Nó biết răng quan trọng với một người như thế nào, chỉ vì mình cho người ta đồ ăn mà hại người ta mất đi hàm răng quý báu.
“Sợ một chút là đã khóc ầm lên, thực sự là yếu ớt.” Bạch Tuyết Kỳ ghét bỏ nhìn cái túi khóc trước mặt, tiện tay đem răng của mình đưa cho đối phương, “Này, cho ngươi, đừng khóc.”
Nhạc đại hiệp cũng không muốn lấy cái răng này, dù sao đây cũng là bằng chứng chứng minh cho lần hành hiệp trượng nghĩa thất bại của nó. Nhưng đối phương rất kiên quyết, tuy rằng nó khóc thút tha thút thít nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Bạch Tuyết Kỳ vỗ tay: “Ngươi cầm đồ của ta, cái túi này sẽ là của ta.” Hắn thắt túi bánh ngọt bên hông. Lại nhớ tới dáng vẻ người ta mua đồ lúc nãy, cảm thấy không có sơ hở, hài lòng gật đầu.
Trên người có lương thực, tay chân cũng có khí lực, Bạch Tuyết Kỳ đứng lên, quả quyết đi về nhà.
Mà Nhạc đại hiệp, trên người dính đầy đất cát, trong tay cầm một cái răng, còn làm mất đồ ăn yêu quý của Xuân Thu lão nhân thì lại tiếp tục khóc lóc thảm thương.
Mặt trời ngả về tây, hai bóng nhỏ đan xen trong chốc lát, rất nhanh lại tách ra, đi về phía không còn thấy đối phương.
Đứa bé kia nhìn ngu ngơ ngốc nghếch, quần áo mặc trên người lại không tệ, trên đầu đội cái mũ quả dưa, còn có hai cục bông thả xuống, Bạch Tuyết Kỳ không biết đó là cái gì, nhưng có cảm giác đây là con thỏ.
“Không ạ.” Đứa nhỏ bé ngoan lắc đầu.
Bạch Tuyết Kỳ hừ hừ hai tiếng, không khách khí đẩy nó sang một bên, mình ngồi trên tảng đá, nhìn dòng người qua lại mà phát sầu.
Hôm nay là ngày hội của Thần quốc, hắn và cha đi ra “Từng trải”. Đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên quay đầu lại, chẳng thấy cha đâu, cũng không tìm thấy nhũ mẫu, đám tuỳ tùng đi theo lại càng chẳng thấy.
Hắn lê lết theo đoàn người, đi đến mức đau chân, cuối cùng cũng nhìn thấy một tảng đá, có thằng nhóc còn nhỏ hơn cả mình đang ngồi một đống bên trên.
Tuổi của Bạch Tuyết Kỳ không lớn nhưng tâm nhãn lại rộng. Hắn thầm nghĩ những người khác đều cao to béo tốt, chỉ có mỗi thằng bé lùn xủn này là mình còn đối phó được, dửng dưng đi tới, cướp chỗ ngồi của con nhà người ta.
Đứa nhỏ kia tính tình rất tốt, đột nhiên bị một thằng bé to xác đến đẩy đi, cũng không khóc không nháo, không nói tiếng nào ngồi xuống bên cạnh.
“Ôi chao, chẳng biết cha đi đâu rồi.” Đợi một hồi, Bạch Tuyết Kỳ nâng cằm, lầm bầm như người lớn, “Đúng là chẳng bao giờ khiến ta bớt lo, nếu ta không đi tìm ông ấy, làm sao ông ấy về nhà được bây giờ?”
“Cha huynh lạc đường sao?” Đứa nhỏ kia nghe xong, ngạc nhiên hỏi, “Cha huynh… ông ấy là người lớn nha.”
Bạch Tuyết Kỳ liếc nó một cái: “Ngươi không biết người lớn cũng sẽ lạc đường sao? Hôm nào cha ta cũng ra ngoài từ sáng sớm, buổi tối mới về đến nhà. Người thông minh như ông ấy mà còn phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được đường về đấy.”
Đứa nhỏ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng trách sư phụ ta luôn ở nhà.”
“Hừ, người khác làm sao có thể bì được với cha ta.” Bạch Tuyết Kỳ khoanh tay khinh thường, “Cha ta là người thông minh nhất lợi hại nhất, ông ấy viết rất nhiều rất nhiều sách —— sư phụ ngươi biết viết sách không?” Nói đến chữ “Sách” này, Bạch Tuyết Kỳ càng thêm nhấn nhá, đắc ý như muốn tràn ra khỏi lời, giống như đây là một chuyện rất cao siêu, rất không bình thường.
“Người có viết mà.” Đứa nhỏ suy nghĩ một chút, rồi bổ sung, “Rất là nhiều người muốn cướp đó.”
“Hừ.” Mắt thấy khoe khoang thất bại, Bạch Tuyết Kỳ bất mãn dùng cùi chỏ cố ý đẩy đầu đứa kia. Đứa bé nhíu mày, dịch sang bên cạnh, nửa cái mông như ngồi trên không khí.
Bạch Tuyết Kỳ tức giận một hồi, đột nhiên bụng kêu ùng ục. Hắn xoa bụng, nhớ ra buổi sáng nổi nóng nên chưa kịp ăn xong bánh trôi đường, mà bây giờ chẳng có cái gì để ăn, bên cạnh chỉ có một thằng nhóc ngốc, thế là càng tức giận.
“Huynh… đói bụng à?” Quan sát một hồi, đứa nhỏ bồn chồn hỏi.
Bạch Tuyết Kỳ vừa đói vừa mệt, lại còn đang canh cách, cứ nhìn nó chằm chằm.
Giống như bị Bạch Tuyết Kỳ hù doạ, đứa bé kia vội vàng lấy túi tiền bên hông ra, thả vào trong tay hắn.
“Cho huynh ăn.”
Bạch Tuyết Kỳ mở ra xem, là một túi bánh đường ngọt, nhíu mày: “Ta không thích ăn ngọt. Hừ, thứ này, chỉ có nhãi con như ngươi mới ăn ý.” Vừa nói vừa nuốt nước miếng, mặt thèm thuồng nhìn chằm chằm.
“Ta cũng không thích ngọt, đây là sư phụ mua cho mình ăn.” Cũng không biết có phải nhìn thấu Bạch Tuyết Kỳ nói một đằng làm một nẻo hay không, đứa nhỏ nghiêm túc nói, “Người tài giỏi thích ăn đấy.”
“Thật à?” Bạch Tuyết Kỳ suy nghĩ một lát, quyết định cầm, lấy ra miếng bánh thơm ngon mềm ngọt rồi há miệng cắn một miếng lớn. Trong lòng còn nghĩ, có cái túi nhỏ đựng thức ăn đúng là không tồi, về nhà phải bảo người may một cái mới được.
Đứa bé kia lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sư phụ từng nói với nó, muốn trở thành đại hiệp, khi nhìn thấy bách tính cơ hàn thì phải cứu người như cứu hoả. Tuy bây giờ tuổi nó không lớn lắm, nhưng ai nói nhất định phải nhiều năm kỷ luật mới có thể làm đại hiệp chứ?
Bây giờ nó chính là Nhạc đại hiệp đó!
Nhìn bách tính được mình cứu giúp ăn no, Nhạc đại hiệp cực kỳ hài lòng.
Nhưng mà, con đường để trở thành đại hiệp tất nhiên là rất gian nan ——
Chỉ thấy người kia ăn ăn, đột nhiên biến sắc, há miệng, phun ra một búng máu!
Nhạc đại hiệp mới lên cấp sợ ngây người. Thất thần một hồi, rốt cục cũng không bảo trì cân bằng được nữa, mông rớt bịch xuống đất.
“Huynh trúng độc!” Nó thống khổ kêu lên, nước mắt dâm dấm trong hốc mắt —— trên đường tới đây, nó từng tận mắt thấy một bá bá đang nói chuyện vui vẻ, nhưng vừa ăn xong bào ngư, đột nhiên phun ra một ngụm máu y như vậy, sau đó mặt xám như tro ngã trên mặt đất…
“Đều là ta không tốt.” Nó dụi mắt, nước mắt ào ào chảy ra. Người đầu tiên nó giúp khi làm đại hiệp, người tận mắt thấy nó trở thành đại hiệp, lại bị nó hại chết!
Khóc một trận, Nhạc đại hiệp lau nước mắt, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình khó hiểu. Mặt chẳng xám như tro, cũng không ngã trên đất, chỉ duỗi hai ngón tay nhét vào trong miệng, từ từ kẹp ra một thứ màu trắng.
“Răng huynh…” Nước mắt Nhạc đại hiệp càng rơi mãnh liệt, lòng đầy tự trách. Nó biết răng quan trọng với một người như thế nào, chỉ vì mình cho người ta đồ ăn mà hại người ta mất đi hàm răng quý báu.
“Sợ một chút là đã khóc ầm lên, thực sự là yếu ớt.” Bạch Tuyết Kỳ ghét bỏ nhìn cái túi khóc trước mặt, tiện tay đem răng của mình đưa cho đối phương, “Này, cho ngươi, đừng khóc.”
Nhạc đại hiệp cũng không muốn lấy cái răng này, dù sao đây cũng là bằng chứng chứng minh cho lần hành hiệp trượng nghĩa thất bại của nó. Nhưng đối phương rất kiên quyết, tuy rằng nó khóc thút tha thút thít nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Bạch Tuyết Kỳ vỗ tay: “Ngươi cầm đồ của ta, cái túi này sẽ là của ta.” Hắn thắt túi bánh ngọt bên hông. Lại nhớ tới dáng vẻ người ta mua đồ lúc nãy, cảm thấy không có sơ hở, hài lòng gật đầu.
Trên người có lương thực, tay chân cũng có khí lực, Bạch Tuyết Kỳ đứng lên, quả quyết đi về nhà.
Mà Nhạc đại hiệp, trên người dính đầy đất cát, trong tay cầm một cái răng, còn làm mất đồ ăn yêu quý của Xuân Thu lão nhân thì lại tiếp tục khóc lóc thảm thương.
Mặt trời ngả về tây, hai bóng nhỏ đan xen trong chốc lát, rất nhanh lại tách ra, đi về phía không còn thấy đối phương.
Tác giả :
Nhuyễn Tạc Đoàn Tử