Ỷ Sủng Mà Cưới
Chương 9 Chiếc Áo Sơmi Kia Bị Cô Mặc Làm Áo Ngủ
Editor: littlesunflower05
Đêm khuya, xe bảo mẫu chậm rãi ngừng ở trong tiểu khu, Lê Linh đưa Hạ Thanh Trì lên lầu, nhưng không tiến vào căn hộ.
“Việc Quách đạo đổi vai này còn chưa được công bố chính thức, vì vậy hẳn là có đường xoay chuyển.
Công ty sẽ dốc hết sức lực giúp cô đem tài nguyên giành trở về, hai ngày này trước tiên ở nhà đừng đến đoàn phim, cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
“A, tôi không nghĩ gì cả.” Hạ Thanh Trì lúc trước khi được báo tin cũng ngẩn ra, sau đó nhìn qua thực bình tĩnh, quay đầu hướng về phía Lê Linh nhẹ nhàng cười.
Cái gương mặt tinh xảo tươi cười gần trong gang tấc này, làm Lê Linh trong đầu trực tiếp nghĩ đến một câu.
—— quốc sắc thiên hương, có thể so sánh với hương mẫu đơn.
Hạ Thanh Trì lúc trước dựa vào mấy tấm ảnh sườn xám mỹ nhân chụp trên mạng gặp may, cũng có thanh âm chất vấn cô là dựa vào đào tạo chuyên sâu mà được.
Sau này có người ở trên phố chụp hình cô ngoài đời thật, phát hiện càng làm cho người ta kinh diễm, tùy tiện chụp góc nào cũng có thể tạo thành một phong cảnh đẹp.
Mặc dù việc cô cự diễn bộ phim lớn này nháo đến mức cư dân mạng chửi bới, nhưng không thể phủ nhận ở trong cái thế giới nhìn mặt này —— Hạ Thanh Trì mặc một bộ dáng sườn xám, cho mọi người thấy một trận thịnh yến mê hoặc thị giác.
Lê Linh rất muốn làm cho cô nổi tiếng, bằng không thật tiếc cho một dáng người lay động sinh tình này.
Cô cùng Hạ Thanh Trì thấm thía mà bàn giao vài câu, từ biệt rời đi.
Hạ Thanh Trì đứng ở trước cửa chung cư nửa ngày, chờ nhìn không thấy thân ảnh Lê Linh nữa, mới vào cửa.
Cô cũng không bật đèn, khom lưng cởi giày cao gót màu bạc xuống, ném ra sau, chân trần trụi, đi đến phòng tắm.
Một đường trên sàn nhà, đều là hỗn độn váy và quần áo.
Tắm rửa xong, Hạ Thanh Trì đi tới nằm lên ghế Quý phi bên cửa sổ, áo choàng tắm hơi buông lỏng, làn da tuyết trắng tinh xảo tiếp xúc với không khí, có chút lạnh.
Cô cũng không quan tâm, liền cứ như vậy an an tĩnh tĩnh mà nằm ngay đơ cứng mười phút, đột nhiên ngồi dậy.
Hạ Thanh Trì đi đến phòng để quần áo, đứng ở trước tủ kính, trước cởi áo choàng tắm đạp lên dưới chân, sau đó đem áo sơmi màu trắng lấy ra mặc lên người, cô hơi hơi cúi đầu, tóc tơ màu đen như lụa che biểu tình trên mặt, ngón tay cuốn cổ tay áo lớn quá mức lên.
Cái áo sơmi này, mặc làm áo ngủ rất thích hợp.
Hạ Thanh Trì nhìn bộ dáng mình mặc áo sơmi đứng trước gương soi toàn thân, tâm tình hơi dịu lại.
Cô ngồi xếp bằng(*), sàn nhà lạnh ngắt, đầu ngón tay chậm rãi chà xát.
(*) Dáng ngồi xếp bằng:
Nguồn: Internet
Kỳ thật Hạ Thanh Trì biết mình không phải bộ dạng ‘không sao cả’ như ở trước mặt Lê Linh, đặc biệt là khi biết được vai diễn bị người ta không chào hỏi một tiếng liền cướp đi, thậm chí trong lòng còn từng có cảm giác chưa bao giờ tức giận như vậy.
Liền giống như cô nhìn trúng một kiện sườn xám xinh đẹp trước, còn tự mình cải tiến qua, lại bị người khác mặc thử trước.
Cô không cùng Lê Linh nhắc tới chuyện đi tìm người đầu tư trước đó, cũng không cần thiết đề cập tới.
Bởi vì cái câu ‘chỗ dựa sau lưng của Thư ảnh hậu, là người đầu tư tân nhiệm của bộ phim’ kia của Lê Linh.
Cũng đã đem những điều muốn nói trong cổ họng, đều để từng chữ từng chữ nuốt trở vào.
Phim của Quách đạo tạm thời đổi người đầu tư, là đổi sau khi cô cùng Ôn Thụ Thần đàm phán xong, Hạ Thanh Trì coi như không có kinh nghiệm giang hồ, cũng đoán được, người sau lưng thúc đẩy hết thẩy là ai……
Hiện tại lại cho cô biết rằng, Ôn Thụ Thần thành người đầu tư phim, lại còn đem “nữ nhân của mình” đưa vào đoàn phim làm nữ chính.
Cái này khiến cho Hạ Thanh Trì cảm giác là có cái gì đó, đâm vào mắt và tim của cô.
Khó chịu đến mức khóe mắt chua chua, hô hấp cũng không quá dễ chịu.
Thật đúng là, mất công bận rộn!
*
Lúc gần rạng sáng (Từ tầm 0:00 đến 3:00 sáng), dạ dày Hạ Thanh Trì đói đến cồn cào khó chịu.
Ở phòng bếp của cô đào ra một hộp mì tôm, không muốn ăn, hiển nhiên là tùy tiện chế biến.
Ánh đèn ấm áp chiếu đến thân ảnh cô mặc áo sơ mi trắng, chờ mì chín, cô mang đến phòng khách, đặt trên bàn trà, còn chưa cúi đầu ăn được hai miếng, tiếng chuông điện thoại an tĩnh cả đêm, bây giờ bỗng vang lên.
Hạ Thanh Trì nâng đầu lên, nhìn đến trên màn hình hiện ra hai chữ “Tra cha”.(:)))))))) như kiểu tra nam í nhé.)
Cô duỗi đầu ngón tay, mở loa.
“Con gái, con hiện tại đang làm gì đấy.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trung khí mười phần.
Hạ Thanh Trì cúi đầu tiếp tục ăn mì, nói: “Ở nhà ngủ.”
Đều gần rạng sáng rồi, cô còn có thể làm gì?
Điện thoại đột nhiên cúp máy, không quá hai giây, trên WeChat, phát tới âm thanh thông báo có lời mời call video.
Hạ Thanh Trì phục ông già rồi!
Loại thủ thuật này, cũng không biết là ông học được từ nữ nhân được bao nuôi nào ở bên ngoài.
Lần đầu tiên mời call video cô không tiếp.
Rất nhanh, lại oanh tạc lần thứ hai.
Đồng ý trả lời, đưa điện thoại di động dựa ở trước bộ đồ ăn hộp, nhắm ngay vào mặt mình.
Trong màn ảnh, không chờ đối phương lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, đầu ngón tay Hạ Thanh Trì đầu ngón tay che đôi mắt trước, bất lực nói: “Ba, ba có thể tắt filter trước được không, như vậy chúng ta mới có thể nói chuyện được hẳn hoi.”
“Được, ba tắt, ba tắt ——” Hạ ba ba vội vàng tắt đi, liền sợ cô tính tình nóng lên lại cúp máy.
Hạ Thanh Trì nói: “Tắt cả cái hiệu ứng làm mắt to mặt gầy da căng luôn đi.”
“Đều tắt ——”
Chức năng làm đẹp bị tắt, gương mặt phú quý kia của Hạ ba ba đã mập ra, từ xương cốt có thể thấy khi trẻ tuổi cũng anh tuấn.
Chẳng qua trung niên mập ra, coi như giá trị con người có là tổng tài đại nhân trăm triệu, nhưng cũng chạy không thoát sự tàn phá của năm tháng(/thời gian).
Tròng mắt ông đều mau trừng ra, cách màn hình đều có thể cảm nhận được tiếng gầm gừ sang chấn: “Con, con gái của ba…… Trên người con mặc cái gì vậy?”
“Áo ngủ.” Hạ Thanh Trì tiếp tục ăn mì.
“Áo ngủ?” Gương mặt béo kia của Hạ ba ba lập tức đến gần màn hình video như sắp dán vào: “Ba của con sao lại thấy cái này như là áo sơ mi nam nhân nhỉ, không ổn không ổn, tiểu tử thúi không muốn sống nào dám chiếm tiện nghi của con gái ông đây?”
Tuy rằng nằm mơ cũng muốn con gái về nhà liên hôn gả chồng, nhưng không có nghĩa là Hạ ba ba có thể chấp nhận con gái trước hôn nhân đã bị con rể tương lai chiếm tiện nghi.
Hạ Thanh Trì bị ồn ào đến đau lỗ tai, dứt khoát cầm lấy điện thoại di động lên, nhắm ngay chung quanh phòng khách một vòng: “Ba, ba nhìn xem có nam nhân sao? Có cần con đến phòng ngủ mở tung bức màn, soi phía dưới giường với tủ quần áo ra, để ba kiểm tra từng chỗ không?”
“Cũng có khả năng là chốn phía sau cửa……” Hạ ba ba tiếp lời.
Hạ Thanh Trì “……” Cô muốn cúp máy.
Hạ ba ba thấy thế, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Được được được, là áo ngủ là áo ngủ.
Hiện tại con gái ai mà không có vài cái áo sơmi nam nhân làm áo ngủ, ba ba lại không phải người thời phong kiến, ba rất thoáng…… Đúng rồi con gái, con sao lại ăn loại thực phẩm này vậy.
Đau lòng muốn chết, ba ba kêu tài xế ngay trong đêm tới đón con về Hạ gia được không, để bảo mẫu làm cho con một bàn ăn ngon.”
Hạ Thanh Trì cầm đũa kẹp một miếng mì lên môi, bỗng nhiên dừng lại.
“Chỉ cần con ngoan ngoãn về nhà, muốn đóng phim điện ảnh cũng được, ba ba rót vốn lớn cho con quay, con muốn ở giới giải trí dùng đạo diễn nào, ba ba liền để hắn đặc biệt làm cho con một bộ phim dành riêng cho con thôi, mời mấy cái ảnh đế ảnh hậu gì đó làm vai phụ cho con, được không?”
Hạ ba ba từ trong video, nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt của con gái như là đang ngưng trệ.
Trên tay còn duy trì tư thế ăn mì, lại thật lâu đều không động một cái.
Trước những điều kiện mà Hạ ba ba nói ra để dỗ cô, mang theo chút đau lòng trong lời nói, Hạ Thanh Trì đột nhiên cảm thấy yết hầu tắc nghẹn, dưới hàng mi đang rũ xuống, nước mắt khó lòng phòng bị mà vỡ ra, thẳng tắp rơi xuống.
Tiếng khóc cơ hồ là không có, chỉ là một giọt nước mắt, lại một giọt nữa lăn xuống.
Hạ ba ba nhìn thấy con gái đột nhiên khóc, hoảng loạn luống cuống tay chân, lại nề hà làm sao cách vừa đến màn hình, không thể giáp mặt an ủi: “Sao lại khóc, có phải có ai làm con ủy khuất không?”
Hạ Thanh Trì cũng liền khóc vài giây, thực mau liền khống chế được cảm xúc.
Cô lấy khăn giấy che đôi mắt đang đỏ lên của mình, lúc mở miệng nói chuyện, thanh âm bởi vì đã khóc nên mang theo một tia khàn khàn: “Không có.”
“Thật sự không có?”
Hạ ba ba cường điệu hỏi một lần, lại hỏi: “Có phải là do cái đoạn thời gian bộ phim muốn con bồi tiền vi phạm hợp đồng trước kia hay không?”
“Không phải, chuyện tiền vi phạm hợp đồng đã giải quyết.” Hạ Thanh Trì không muốn nói thêm, cũng không muốn nói cho ba ruột nguyên nhân rơi nước mắt.
Chờ đôi mắt không còn đỏ, cô ngẩng đầu nhìn ba ruột thần sắc đang khẩn trương trong màn hình, như là nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt lại ủy khuất nhìn ba ba: “Ba, con còn có thể làm con gái của ba sao?”
“Sao lại không thể!”
“Vậy ba còn đóng băng thẻ tín dụng của con.” Hạ Thanh Trì nói, liền nâng bàn tay trắng nõn lên che lại khuôn mặt, ẩn ẩn phát run: “Con tưởng tượng đến việc ba đóng băng tiền của con, liền giống y như muốn cùng con đoạn tuyệt quan hệ cha con, con muốn khóc.”
Hạ ba ba bị cô ủy khuất khóc lóc kể lể làm cho mơ hồ, nói chuyện nửa ngày hóa ra đầu sỏ gây tội là mình à?
“Khụ, cái này……”
Hạ ba ba muốn giả vờ nghiêm túc một chút, lại thấy con gái thương tâm như vậy, cũng không đành lòng.
Thế cho nên lời nói còn chưa tới não qua một lần, liền buột miệng thốt ra: “Bây giờ ba liền cho thư ký gọi điện thoại, hủy bỏ đóng băng thẻ tín dụng của con.”
Hạ Thanh Trì lập tức nâng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo sạch sẽ, không có nửa vệt nước mắt.
“—— cảm ơn ba ba!”
Sau khi nói xong, cô vui vẻ giương lên gương mặt tươi cười.
Duỗi ngón tay ra, kết thúc video trò chuyện.
Chung cư một lần nữa an tĩnh lại, tô mì cũng lạnh.
Hạ Thanh Trì từ sô pha đứng dậy, sau khi rơi vài giọt nước mắt đem cảm xúc dồn ở trong lòng cả đêm nay phát tiết ra, cả người đều cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Cô đi đến phòng ngủ đi ngủ, đem thân thể hãm sâu vào trong chiếc chăn mềm mại, sau đó khuôn mặt dán ở trên chiếc gối đầu màu trắng, chậm rãi, ở giữa đêm khuya vô biên………
Đem một tia tình cảm không biết tên, ở sâu trong đáy lòng đã nhiều ngày quấn quanh mình kia kéo ra.
Rớt vài giọt nước mắt, coi như việc này đã qua.
Hạ Thanh Trì không quen làm người thứ ba.
Bẩm sinh đã có khí chất ngạo kiều khắc vào tận trong xương cốt, cũng không cho phép tình cảnh như vậy rơi xuống chính mình.
Cùng sự việc với Ôn Thụ Thần, người này, coi như trở thành một trận vì giải tỏa cô đơn(?) giữa nam nữ mà sinh ra…… hiểu lầm đi.
……
Hạ Thanh Trì mấy ngày nay đều ở chung cư, một bước cũng không ra cửa.
Vừa lúc Tần Xuyên gần đây quay về Tần gia, liền càng không có người quấy rầy cô.
Đảo mắt liền đến thứ tư, Hạ Thanh Trì ngủ đến ba giờ chiều mới tỉnh.
Cô uể oải rời giường, đi đến phòng tắm rửa mặt thay quần áo, lại lấy di động ra gọi một bàn đồ ăn phong phú, để nhà hàng đưa đến chung cư.
Có thể là ông già lương tâm quá độ, không chỉ hủy bỏ đóng thẻ tín dụng của cô lại, còn để thư ký chuyển một số tiền khổng lồ tới, nói là cho cô phí dinh dưỡng, ngày ba bữa đều phải ăn đủ, nếu không ngón tay sẽ gầy đến độ không có một miếng thịt.
Hạ Thanh Trì là một đứa con ngoan nghe lời, mỗi ngày đều đặt một bàn ăn ở nhà hàng riêng.
Thời điểm ăn không hết gác đũa xuống, ngẫu nhiên trong đầu sẽ nảy ra một ý nghĩ.
Cô thiếu nhà hàng riêng để ăn sao?
Đừng tưởng rằng một hai lần mời cô ăn ở nhà hàng riêng, liền tự cho là thu phục được nữ nhân.
Nghĩ vậy, Hạ Thanh Trì ngay cả khẩu vị bình thường cũng bị mất.
Trước khi rời bàn ăn, nghĩ đến hôm nay là thứ tư, cầm lấy di động, từ danh bạ lục ra dãy số của Ôn Thụ Thần, sau khi gửi cho anh một cái tin nhắn ngắn, liền xóa anh, bao gồm cả WeChat đã thêm trước đó cũng cùng nhau kéo đen.
Sau đó, dứt khoát lưu loát mà tắt máy.
Như vậy liền sẽ không nghĩ đến nữa……
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả tang thương châm điếu thuốc: Nữ ngỗng con của tôi khóc rồi, đang nghĩ coi……Chương kế tiếp nên làm thế nào để chơi chết nam chính!!.