Y Sinh Thế Gia
Chương 6
Sáng mùng một, Thiệu Trường Canh lấy cớ hẹn gặp bạn học rời khỏi nhà.
Nếu đi thăm Thiệu Vinh, dù sao cũng phải mang chút quà tặng. Bé trai bốn tuổi thích loại đồ chơi nào nhỉ? Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, Thiệu Trường Canh thuận tiện ghé vào, trong đống đồ chơi đủ loại chọn được một con gấu màu trắng. Con gấu kia nhìn đáng yêu vô cùng, xúc cảm khi sờ cũng rất tốt, mềm mượt, làm cho hắn không khỏi liên tưởng tới bộ dáng lúc trước Thiệu Vinh ở London mặc áo lông màu trắng.
Mua gấu xong vẫn cảm thấy chưa đủ, Thiệu Trường Canh thuận tay chọn luôn một hộp xếp gỗ, sau đó mới hài lòng rời đi, chạy xe đến chỗ An Phỉ. Dọc đường đi, hắn luôn nghĩ không biết nhóc con Thiệu Vinh kia hiện tại trông thế nào rồi, dù sao hai năm không gặp, trẻ con chắc đã lớn hơn nhiều lắm.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc thật sự nhìn thấy Thiệu Vinh vẫn làm cho Thiệu Trường Canh ngạc nhiên.
Thiệu Vinh không có nhào đầu vào trong ngực của hắn, ngược lại. . . . . Không còn nhận ra hắn.
Đứa bé kia mở cửa, chỉ ngẩng đầu mở to mắt tò mò nhìn hắn từ trên xuống dưới hai lần, mới mở miệng hỏi: “Chú là ai?”
Chẳng biết tại sao, cảnh tượng gặp mặt xa lạ như vậy, làm cho Thiệu Trường Canh cảm thấy có chút mất mát.
Trước kia bé con đáng yêu vừa thấy đã bổ nhào vào trong ngực của hắn, lúc này cư nhiên lại không nhận ra hắn. Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ số thông minh và trí nhớ đều có hạn, “baba” mà bé vẫn nhớ thương có lẽ cũng không phải là Thiệu Trường Canh, mà chỉ là một khái niệm thân mật nào đó với bé mà thôi.
Thấy bé mở to hai mắt tò mò nhìn mình, bộ dáng còn thật đáng yêu, Thiệu Trường Canh nhịn không được cúi người nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt bé, mỉm cười nói: “Con đoán thử xem.”
“Dạ”, Thiệu Vinh nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó mới không chắc chắn hỏi, “Là. . . . . Là baba sao?”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Thật thông minh.”
Thiệu Vinh lập tức cao hứng trở lại, nhanh chóng mở cửa, vươn đôi tay nhỏ bé bổ nhào vào trong lòng Thiệu Trường Canh, “Baba!”
Thiệu Trường Canh thuận thế đem bé bế lên, một bên đi vào trong phòng, một bên thấp giọng hỏi: “Nhớ ba không?”
Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật đầu, động tác giống như gà con mổ thóc, thanh âm còn mang theo ủy khuất, “Nhớ”, tiếp theo lại bỏ thêm một câu, “Rất nhớ baba.”
“Ừ.” Thiệu Trường Canh mỉm cười, cảm giác mất mát vừa rồi trong nháy mắt cũng nhanh chóng biến mất. Có lẽ, hắn cũng không chán ghét trẻ con như trong tưởng tượng, nhất là nhóc con Thiệu Vinh này.
Lúc này nghe bé luôn miệng nói nhớ mình, hắn đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
An Phỉ đang ở trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy Thiệu Trường Canh bước vào, vội vàng đứng lên rót cà phê cho hắn, “Sao lại tới sớm như vậy?”
Thiệu Trường Canh nói: “Dù gì cũng rảnh, vậy nên muốn tới đây xem sớm một chút.”
Kỳ thật hắn cũng không phải nhàn rỗi, vì đến thăm nhóc con này mà hắn đã từ chối vài cuộc hẹn.
“Anh chắc chưa có ăn sáng hả? Em đi làm điểm tâm.”
Hiện tại mới 8 giờ rưỡi sáng.
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Tùy tiện làm một ít là tốt rồi, không cần phiền phức.”
“Ừ, em biết rồi.” An Phỉ xoay người đi vào phòng bếp.
Thiệu Vinh còn ở trong phòng khách, trông mong nhìn Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh cười cười: “Đúng rồi, ba có mang quà cho Tiểu Vinh.”
Nói xong liền lấy ra con gấu nhét vào trong lòng Thiệu Vinh, lúc này mới phát hiện con gấu kia cư nhiên cao hơn Thiệu Vinh nửa cái đầu. Thiệu Vinh ôm lấy con gấu kia, cả khuôn mặt đều chôn ở trong ngực gấu, không giống bé ôm gấu, ngược lại giống như gấu ôm bé.
Theo góc độ Thiệu Trường Canh nhìn sang, con gấu màu trắng kia hầu như đem cả người Tiểu Thiệu Vinh chặn lại. Tiểu Thiệu Vinh ôm gấu bông lớn như vậy, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững.
—— Lại mua quá lớn rồi sao?
Lần trước mua quần áo thì mua nhầm cỡ lớn như bao tải, lần này mua gấu cho bé cư nhiên cũng lớn hơn một số, Thiệu Trường Canh quả nhiên hoàn toàn không có kinh nghiệm mua đồ cho trẻ con. Bất quá, hình ảnh Thiệu Vinh vất vả ôm con gấu kia trông thật buồn cười, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã bị gấu lớn đè đến thở không nổi.
May là Thiệu Vinh cũng không ngại gấu quá lớn, ngược lại thật cao hứng nhận được quà của ba ba, từ chỗ vai gấu thò cái đầu ra, cười nói: “Cám ơn baba!”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, vẫy vẫy tay, “Con lại đây.”
Thiệu Vinh đem gấu đặt lên sô pha, nghe lời chạy tới trước mặt Thiệu Trường Canh, “Baba?”
“Còn có quà khác cho con”, Thiệu Trường Canh mở ra hộp xếp gỗ đưa cho bé, “Thích không?”
Thiệu Vinh đưa hai tay cầm lấy hộp, nhìn những thanh gỗ màu sắc rực rỡ hình dạng khác nhau ở bên trong, vui vẻ nở nụ cười, “Con thích! Cám ơn ba!”
Thiệu Trường Canh mỉm cười sờ sờ đầu bé, “Ừ, ngoan.”
“Đúng rồi, baba ăn sáng chưa? Con có gói sủi cảo để trong tủ lạnh, đặc biệt dành riêng cho baba đó.”
Thiệu Trường Canh có chút kinh ngạc, “Tự tay con gói?”
Thiệu Vinh liều mạng gật đầu, “Dạ.”
Tiếp theo bỏ chạy vào phòng bếp, rất nhanh liền bưng ra một cái đĩa.
“Cho baba ăn nè”, Thiệu Vinh thật chu đáo, ngay cả đũa cũng đưa tận tay cho Thiệu Trường Canh.
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh có chút không biết nói gì.
Nói là sủi cảo, kỳ thật chỉ là đem da sủi cảo và nhân sủi cảo nhào thành hình dạng tròn tròn kỳ quái mà thôi.
Nhìn từng miếng tròn tròn trước mặt, dưới ánh mắt mong chờ của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh đành phải duy trì biểu tình bình tĩnh, gắp lên một miếng “sủi cảo” bỏ vào trong miệng.
“. . . . . .” Hương vị bên trong không tệ lắm, dù sao cũng là An Phỉ làm nhân. Chỉ là da sủi cảo chưa nấu chín, cắn vào miệng có thể ngửi được mùi bột mì.
Thiệu Vinh trông mong nhìn chằm chằm Thiệu Trường Canh, “Baba, ăn ngon không?”
“. . . . . . Ăn ngon.”
“Vậy ăn thêm vài cái nữa đi!”
“. . . . . .”
***
Bắt đầu từ mùng một tết âm lịch kia, Thiệu Trường Canh tựa hồ đã chấp nhận Thiệu Vinh gọi hắn là “baba”, vào ngày lễ ngày tết đều gửi một ít quà cho Thiệu Vinh, nào là đồ chơi, quần áo, còn có truyện cổ tích mà trẻ con thích xem. Mỗi lần Thiệu Vinh nhận được quà đều đặc biệt vui sướng, trước tiên gọi điện thoại cảm ơn hắn. Dần dần, Thiệu Trường Canh thậm chí cũng quen với hình thức cha con ở chung đơn thuần như vậy.
Trước khi phát hiện mình không thích phụ nữ, hắn cũng từng nghĩ tới việc xây dựng một gia đình, sinh một đứa con đáng yêu biết nghe lời gọi hắn ‘baba’. Thiệu Vinh có thể nói là đã thỏa mãn một ước mong trong lòng hắn, hắn cảm thấy có một đứa “con trai” trên danh nghĩa như vậy kỳ thật cũng không tệ.
Đương nhiên, hắn tin tưởng mình cũng đã thỏa mãn giấc mơ “cha con” của Thiệu Vinh.
Đáp ứng nhu cầu của nhau, chỉ thế mà thôi.
Quan hệ cha con thân mật giằng co hai năm.
Sau đó mỗi lần nhớ lại, Thiệu Vinh đều cảm thấy ấu thơ hạnh phúc nhất của cậu cùng lắm chỉ đến thế này thôi. Trong khoảng thời gian hai năm từ 4 tuổi đến 6 tuổi, tổng cộng bảy trăm ba mươi ngày, một vạn bảy ngàn năm trăm hai mươi giờ, cậu vô ưu vô lo, cậu vui vẻ đơn thuần.
Mỗi ngày mẹ đều làm cơm cho cậu, baba cách một đoạn thời gian đều thường xuyên gọi điện thoại cho cậu hoặc gửi cho cậu rất nhiều quà. Cậu luôn nghĩ rằng bọn họ đều thương cậu, còn cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.
Nếu có thể, cậu tình nguyện vĩnh viễn cũng không lớn lên.
Sau sinh nhật 6 tuổi, rất nhiều chuyện đã liên tiếp xảy ra.
An Phỉ trong một lần đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện tế bào ung thư đã di căn, phạm vi di căn rất lớn làm cô không cách nào phẫu thuật được nữa, chỉ có thể nhận chữa bệnh bằng hóa trị. Vì tác dụng phụ của thuốc, sau vài đợt trị liệu An Phỉ nhanh chóng gầy đi, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt, tóc càng ngày càng ít, cả người như già đi vài chục tuổi.
Thiệu Vinh nhiều lần thấy mẹ mình ngồi ở trước gương chải đầu, tóc đen từng búi từng búi lớn theo lược rơi xuống, giống như có thể đem cả da đầu đều chải xuống vậy. Nhìn đống tóc đen ghê người kia, trong lòng Thiệu Vinh vô cùng sợ hãi, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, bé cũng không dám hỏi là có chuyện gì.
Ngày 10 tháng 12, mùa đông, trời đổ tuyết lớn.
Cửa sổ Thiệu Vinh không đóng kỹ, nửa đêm lạnh cóng tỉnh dậy, núp ở trong chăn lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, đành phải xỏ dép lê chạy tới phòng ngủ bên cạnh tìm mẹ.
Lúc đẩy cửa ra, bé thấy mẹ nằm ở trên giường thật im lặng; bé giống như mọi khi chạy tới muốn chui vào trong chăn ngủ cùng mẹ, nhưng khi vén chăn lên, bé lại phát hiện thân thể mẹ cứng ngắc và lạnh như băng.
Không phải mềm mại ấm áp giống như trong trí nhớ, mà là cứng ngắc và lạnh như băng một cách đáng sợ.
Thiệu Vinh sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay An Phỉ gọi: “Mẹ. . . . .”
An Phỉ không có phản ứng nào.
Thiệu Vinh nhào qua ôm cô thật chặt, “Mẹ ơi đừng ngủ, mau tỉnh lại. . . . . .”
“Mẹ ơi . . . . . .”
“Đừng không để ý tới con, con sợ lắm. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .”
“Mẹ ơi tỉnh. . . . . .”
“Mẹ ơi. . . . .”
Mặc kệ bé dùng sức lay tay An Phỉ thế nào, An Phỉ thủy chung vẫn không đáp lại.
Thiệu Vinh ngơ ngác ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của An Phỉ, nghĩ đây nhất định là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.
Tối hôm đó, Thiệu Vinh ngồi suốt một đêm ở bên giường An Phỉ.
Bé cố chấp nghĩ, ác mộng đến lúc hừng đông sẽ hết, chỉ cần tỉnh mộng, mẹ sẽ lại dịu dàng mỉm cười với bé như bình thường, sờ sờ đầu bé nói: “Tiểu Vinh thích ăn cái gì, mẹ làm cho con ăn”, sau đó sẽ vào phòng bếp làm trứng ốp lết và sữa mà bé thích ăn nhất.
Chỉ cần tỉnh mộng, tất cả mọi thứ đều sẽ trở lại như cũ.
Bé ngồi ở bên giường, đầu chôn thật sâu chôn trong gối, nghe đồng hồ trên tường tích tắc từng giây từng phút trôi qua, nghe tiếng tim đập của mình rõ ràng trong căn phòng yên lặng như phần mộ.
Phía đông trời dần dần sáng lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu vào trên khuôn mặt tái nhợt của An Phỉ.
Trời đã sáng, thế nhưng cơn ác mộng kia vẫn còn tiếp tục.
An Phỉ, vẫn không tỉnh lại.
Thẳng đến lúc đồng hồ báo thức vang lên, Thiệu Vinh mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cho baba cầu cứu, bé vội vội vàng vàng lục trong túi của mẹ tìm di động, ấn số điện thoại của Thiệu Trường Canh, bên kia chỉ vang lên tiếng tít tít chờ đợi.
Thiệu Vinh nghĩ, baba nhất định là bề bộn nhiều việc mới không nhận điện thoại của mình, chờ ba xong việc, nhất định sẽ nhận. Mang theo niềm tin như vậy, bé cố chấp ấn một lần lại một lần, nhưng thủy chung vẫn không có người nhận.
Sau đó, lúc 9 giờ bảo mẫu phát hiện đứa bé ngồi ở bên giường gọi điện thoại, còn người mẹ thì đã sớm đoạn khí.
Thi thể người phụ nữ nằm trên giường sớm đã cứng ngắc lạnh như băng, đứa bé ngồi ở bên giường mặt đầy nước mắt nhưng không có khóc thành tiếng, chỉ cúi đầu cố chấp ấn một dãy số điện thoại, nước mắt giọt lớn giọt lớn nhỏ xuống điện thoại di động làm bẩn cả màn hình, thậm chí không thấy rõ trên đó hiển thị tên ai.
Thế nhưng dãy số kia bé lại ấn thuần thục vô cùng, hiển nhiên đã sớm khắc trong tâm khảm.
Nếu đi thăm Thiệu Vinh, dù sao cũng phải mang chút quà tặng. Bé trai bốn tuổi thích loại đồ chơi nào nhỉ? Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, Thiệu Trường Canh thuận tiện ghé vào, trong đống đồ chơi đủ loại chọn được một con gấu màu trắng. Con gấu kia nhìn đáng yêu vô cùng, xúc cảm khi sờ cũng rất tốt, mềm mượt, làm cho hắn không khỏi liên tưởng tới bộ dáng lúc trước Thiệu Vinh ở London mặc áo lông màu trắng.
Mua gấu xong vẫn cảm thấy chưa đủ, Thiệu Trường Canh thuận tay chọn luôn một hộp xếp gỗ, sau đó mới hài lòng rời đi, chạy xe đến chỗ An Phỉ. Dọc đường đi, hắn luôn nghĩ không biết nhóc con Thiệu Vinh kia hiện tại trông thế nào rồi, dù sao hai năm không gặp, trẻ con chắc đã lớn hơn nhiều lắm.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc thật sự nhìn thấy Thiệu Vinh vẫn làm cho Thiệu Trường Canh ngạc nhiên.
Thiệu Vinh không có nhào đầu vào trong ngực của hắn, ngược lại. . . . . Không còn nhận ra hắn.
Đứa bé kia mở cửa, chỉ ngẩng đầu mở to mắt tò mò nhìn hắn từ trên xuống dưới hai lần, mới mở miệng hỏi: “Chú là ai?”
Chẳng biết tại sao, cảnh tượng gặp mặt xa lạ như vậy, làm cho Thiệu Trường Canh cảm thấy có chút mất mát.
Trước kia bé con đáng yêu vừa thấy đã bổ nhào vào trong ngực của hắn, lúc này cư nhiên lại không nhận ra hắn. Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ số thông minh và trí nhớ đều có hạn, “baba” mà bé vẫn nhớ thương có lẽ cũng không phải là Thiệu Trường Canh, mà chỉ là một khái niệm thân mật nào đó với bé mà thôi.
Thấy bé mở to hai mắt tò mò nhìn mình, bộ dáng còn thật đáng yêu, Thiệu Trường Canh nhịn không được cúi người nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt bé, mỉm cười nói: “Con đoán thử xem.”
“Dạ”, Thiệu Vinh nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó mới không chắc chắn hỏi, “Là. . . . . Là baba sao?”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Thật thông minh.”
Thiệu Vinh lập tức cao hứng trở lại, nhanh chóng mở cửa, vươn đôi tay nhỏ bé bổ nhào vào trong lòng Thiệu Trường Canh, “Baba!”
Thiệu Trường Canh thuận thế đem bé bế lên, một bên đi vào trong phòng, một bên thấp giọng hỏi: “Nhớ ba không?”
Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật đầu, động tác giống như gà con mổ thóc, thanh âm còn mang theo ủy khuất, “Nhớ”, tiếp theo lại bỏ thêm một câu, “Rất nhớ baba.”
“Ừ.” Thiệu Trường Canh mỉm cười, cảm giác mất mát vừa rồi trong nháy mắt cũng nhanh chóng biến mất. Có lẽ, hắn cũng không chán ghét trẻ con như trong tưởng tượng, nhất là nhóc con Thiệu Vinh này.
Lúc này nghe bé luôn miệng nói nhớ mình, hắn đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
An Phỉ đang ở trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy Thiệu Trường Canh bước vào, vội vàng đứng lên rót cà phê cho hắn, “Sao lại tới sớm như vậy?”
Thiệu Trường Canh nói: “Dù gì cũng rảnh, vậy nên muốn tới đây xem sớm một chút.”
Kỳ thật hắn cũng không phải nhàn rỗi, vì đến thăm nhóc con này mà hắn đã từ chối vài cuộc hẹn.
“Anh chắc chưa có ăn sáng hả? Em đi làm điểm tâm.”
Hiện tại mới 8 giờ rưỡi sáng.
Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Tùy tiện làm một ít là tốt rồi, không cần phiền phức.”
“Ừ, em biết rồi.” An Phỉ xoay người đi vào phòng bếp.
Thiệu Vinh còn ở trong phòng khách, trông mong nhìn Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh cười cười: “Đúng rồi, ba có mang quà cho Tiểu Vinh.”
Nói xong liền lấy ra con gấu nhét vào trong lòng Thiệu Vinh, lúc này mới phát hiện con gấu kia cư nhiên cao hơn Thiệu Vinh nửa cái đầu. Thiệu Vinh ôm lấy con gấu kia, cả khuôn mặt đều chôn ở trong ngực gấu, không giống bé ôm gấu, ngược lại giống như gấu ôm bé.
Theo góc độ Thiệu Trường Canh nhìn sang, con gấu màu trắng kia hầu như đem cả người Tiểu Thiệu Vinh chặn lại. Tiểu Thiệu Vinh ôm gấu bông lớn như vậy, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững.
—— Lại mua quá lớn rồi sao?
Lần trước mua quần áo thì mua nhầm cỡ lớn như bao tải, lần này mua gấu cho bé cư nhiên cũng lớn hơn một số, Thiệu Trường Canh quả nhiên hoàn toàn không có kinh nghiệm mua đồ cho trẻ con. Bất quá, hình ảnh Thiệu Vinh vất vả ôm con gấu kia trông thật buồn cười, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã bị gấu lớn đè đến thở không nổi.
May là Thiệu Vinh cũng không ngại gấu quá lớn, ngược lại thật cao hứng nhận được quà của ba ba, từ chỗ vai gấu thò cái đầu ra, cười nói: “Cám ơn baba!”
Thiệu Trường Canh mỉm cười, vẫy vẫy tay, “Con lại đây.”
Thiệu Vinh đem gấu đặt lên sô pha, nghe lời chạy tới trước mặt Thiệu Trường Canh, “Baba?”
“Còn có quà khác cho con”, Thiệu Trường Canh mở ra hộp xếp gỗ đưa cho bé, “Thích không?”
Thiệu Vinh đưa hai tay cầm lấy hộp, nhìn những thanh gỗ màu sắc rực rỡ hình dạng khác nhau ở bên trong, vui vẻ nở nụ cười, “Con thích! Cám ơn ba!”
Thiệu Trường Canh mỉm cười sờ sờ đầu bé, “Ừ, ngoan.”
“Đúng rồi, baba ăn sáng chưa? Con có gói sủi cảo để trong tủ lạnh, đặc biệt dành riêng cho baba đó.”
Thiệu Trường Canh có chút kinh ngạc, “Tự tay con gói?”
Thiệu Vinh liều mạng gật đầu, “Dạ.”
Tiếp theo bỏ chạy vào phòng bếp, rất nhanh liền bưng ra một cái đĩa.
“Cho baba ăn nè”, Thiệu Vinh thật chu đáo, ngay cả đũa cũng đưa tận tay cho Thiệu Trường Canh.
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh có chút không biết nói gì.
Nói là sủi cảo, kỳ thật chỉ là đem da sủi cảo và nhân sủi cảo nhào thành hình dạng tròn tròn kỳ quái mà thôi.
Nhìn từng miếng tròn tròn trước mặt, dưới ánh mắt mong chờ của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh đành phải duy trì biểu tình bình tĩnh, gắp lên một miếng “sủi cảo” bỏ vào trong miệng.
“. . . . . .” Hương vị bên trong không tệ lắm, dù sao cũng là An Phỉ làm nhân. Chỉ là da sủi cảo chưa nấu chín, cắn vào miệng có thể ngửi được mùi bột mì.
Thiệu Vinh trông mong nhìn chằm chằm Thiệu Trường Canh, “Baba, ăn ngon không?”
“. . . . . . Ăn ngon.”
“Vậy ăn thêm vài cái nữa đi!”
“. . . . . .”
***
Bắt đầu từ mùng một tết âm lịch kia, Thiệu Trường Canh tựa hồ đã chấp nhận Thiệu Vinh gọi hắn là “baba”, vào ngày lễ ngày tết đều gửi một ít quà cho Thiệu Vinh, nào là đồ chơi, quần áo, còn có truyện cổ tích mà trẻ con thích xem. Mỗi lần Thiệu Vinh nhận được quà đều đặc biệt vui sướng, trước tiên gọi điện thoại cảm ơn hắn. Dần dần, Thiệu Trường Canh thậm chí cũng quen với hình thức cha con ở chung đơn thuần như vậy.
Trước khi phát hiện mình không thích phụ nữ, hắn cũng từng nghĩ tới việc xây dựng một gia đình, sinh một đứa con đáng yêu biết nghe lời gọi hắn ‘baba’. Thiệu Vinh có thể nói là đã thỏa mãn một ước mong trong lòng hắn, hắn cảm thấy có một đứa “con trai” trên danh nghĩa như vậy kỳ thật cũng không tệ.
Đương nhiên, hắn tin tưởng mình cũng đã thỏa mãn giấc mơ “cha con” của Thiệu Vinh.
Đáp ứng nhu cầu của nhau, chỉ thế mà thôi.
Quan hệ cha con thân mật giằng co hai năm.
Sau đó mỗi lần nhớ lại, Thiệu Vinh đều cảm thấy ấu thơ hạnh phúc nhất của cậu cùng lắm chỉ đến thế này thôi. Trong khoảng thời gian hai năm từ 4 tuổi đến 6 tuổi, tổng cộng bảy trăm ba mươi ngày, một vạn bảy ngàn năm trăm hai mươi giờ, cậu vô ưu vô lo, cậu vui vẻ đơn thuần.
Mỗi ngày mẹ đều làm cơm cho cậu, baba cách một đoạn thời gian đều thường xuyên gọi điện thoại cho cậu hoặc gửi cho cậu rất nhiều quà. Cậu luôn nghĩ rằng bọn họ đều thương cậu, còn cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.
Nếu có thể, cậu tình nguyện vĩnh viễn cũng không lớn lên.
Sau sinh nhật 6 tuổi, rất nhiều chuyện đã liên tiếp xảy ra.
An Phỉ trong một lần đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ thì phát hiện tế bào ung thư đã di căn, phạm vi di căn rất lớn làm cô không cách nào phẫu thuật được nữa, chỉ có thể nhận chữa bệnh bằng hóa trị. Vì tác dụng phụ của thuốc, sau vài đợt trị liệu An Phỉ nhanh chóng gầy đi, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt, tóc càng ngày càng ít, cả người như già đi vài chục tuổi.
Thiệu Vinh nhiều lần thấy mẹ mình ngồi ở trước gương chải đầu, tóc đen từng búi từng búi lớn theo lược rơi xuống, giống như có thể đem cả da đầu đều chải xuống vậy. Nhìn đống tóc đen ghê người kia, trong lòng Thiệu Vinh vô cùng sợ hãi, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, bé cũng không dám hỏi là có chuyện gì.
Ngày 10 tháng 12, mùa đông, trời đổ tuyết lớn.
Cửa sổ Thiệu Vinh không đóng kỹ, nửa đêm lạnh cóng tỉnh dậy, núp ở trong chăn lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, đành phải xỏ dép lê chạy tới phòng ngủ bên cạnh tìm mẹ.
Lúc đẩy cửa ra, bé thấy mẹ nằm ở trên giường thật im lặng; bé giống như mọi khi chạy tới muốn chui vào trong chăn ngủ cùng mẹ, nhưng khi vén chăn lên, bé lại phát hiện thân thể mẹ cứng ngắc và lạnh như băng.
Không phải mềm mại ấm áp giống như trong trí nhớ, mà là cứng ngắc và lạnh như băng một cách đáng sợ.
Thiệu Vinh sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay An Phỉ gọi: “Mẹ. . . . .”
An Phỉ không có phản ứng nào.
Thiệu Vinh nhào qua ôm cô thật chặt, “Mẹ ơi đừng ngủ, mau tỉnh lại. . . . . .”
“Mẹ ơi . . . . . .”
“Đừng không để ý tới con, con sợ lắm. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .”
“Mẹ ơi tỉnh. . . . . .”
“Mẹ ơi. . . . .”
Mặc kệ bé dùng sức lay tay An Phỉ thế nào, An Phỉ thủy chung vẫn không đáp lại.
Thiệu Vinh ngơ ngác ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của An Phỉ, nghĩ đây nhất định là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.
Tối hôm đó, Thiệu Vinh ngồi suốt một đêm ở bên giường An Phỉ.
Bé cố chấp nghĩ, ác mộng đến lúc hừng đông sẽ hết, chỉ cần tỉnh mộng, mẹ sẽ lại dịu dàng mỉm cười với bé như bình thường, sờ sờ đầu bé nói: “Tiểu Vinh thích ăn cái gì, mẹ làm cho con ăn”, sau đó sẽ vào phòng bếp làm trứng ốp lết và sữa mà bé thích ăn nhất.
Chỉ cần tỉnh mộng, tất cả mọi thứ đều sẽ trở lại như cũ.
Bé ngồi ở bên giường, đầu chôn thật sâu chôn trong gối, nghe đồng hồ trên tường tích tắc từng giây từng phút trôi qua, nghe tiếng tim đập của mình rõ ràng trong căn phòng yên lặng như phần mộ.
Phía đông trời dần dần sáng lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu vào trên khuôn mặt tái nhợt của An Phỉ.
Trời đã sáng, thế nhưng cơn ác mộng kia vẫn còn tiếp tục.
An Phỉ, vẫn không tỉnh lại.
Thẳng đến lúc đồng hồ báo thức vang lên, Thiệu Vinh mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cho baba cầu cứu, bé vội vội vàng vàng lục trong túi của mẹ tìm di động, ấn số điện thoại của Thiệu Trường Canh, bên kia chỉ vang lên tiếng tít tít chờ đợi.
Thiệu Vinh nghĩ, baba nhất định là bề bộn nhiều việc mới không nhận điện thoại của mình, chờ ba xong việc, nhất định sẽ nhận. Mang theo niềm tin như vậy, bé cố chấp ấn một lần lại một lần, nhưng thủy chung vẫn không có người nhận.
Sau đó, lúc 9 giờ bảo mẫu phát hiện đứa bé ngồi ở bên giường gọi điện thoại, còn người mẹ thì đã sớm đoạn khí.
Thi thể người phụ nữ nằm trên giường sớm đã cứng ngắc lạnh như băng, đứa bé ngồi ở bên giường mặt đầy nước mắt nhưng không có khóc thành tiếng, chỉ cúi đầu cố chấp ấn một dãy số điện thoại, nước mắt giọt lớn giọt lớn nhỏ xuống điện thoại di động làm bẩn cả màn hình, thậm chí không thấy rõ trên đó hiển thị tên ai.
Thế nhưng dãy số kia bé lại ấn thuần thục vô cùng, hiển nhiên đã sớm khắc trong tâm khảm.
Tác giả :
Điệp Chi Linh