Y Sinh Thế Gia
Chương 42
Thiệu Trường Canh ở nước Anh hơn một tháng.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng dàn xếp xong mọi việc cho ba chỉ cần một tuần lễ, đáng tiếc mọi việc không như ý, bệnh tình của ông đột nhiên trở nặng, liên hệ bệnh viện, định tốt phương án trị liệu đã là chuyện của một tháng sau.
Thời tiết tháng sáu ở London rất tốt, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống đường, tản ra một loại không khí thoải mái. Thiệu Trường Canh đi một mình trên đường, dừng lại trước một quảng trường quen thuộc.
Có một bé trai ở cách đó không xa đang vui đùa ầm ĩ trên cỏ, trên ghế ngồi bên cạnh là người cha trẻ tuổi của bé, ánh mắt người đàn ông kia không rời con của mình dù chỉ một chút, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa cưng chiều.
Cảnh tượng như vậy không khỏi làm cho Thiệu Trường Canh nhớ tới rất nhiều năm về trước.
Đoạn thời gian sau khi An Phỉ qua đời, hắn sợ Thiệu Vinh bởi vì mất mẹ mà tự phong bế mình, cả ngày đều mang Tiểu Thiệu Vinh ra gần quảng trường chơi đùa. Mới trước đây bộ dáng Thiệu Vinh đặc biệt đáng yêu, người đi tản bộ trong quảng trường luôn luôn yêu thích dừng lại nhìn cậu, Tiểu Thiệu Vinh rất sợ người lạ, mỗi lần có người lạ tới gần, cậu liền ủy khuất chạy tới lôi kéo tay của Thiệu Trường Canh, giống như làm vậy sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn.
Đối với bé con mà nói, Thiệu Trường Canh là chỗ dựa duy nhất của cậu.
Cảng tránh gió duy nhất.
Người tin tưởng duy nhất.
Có lẽ ngay cả nằm mơ cậu cũng không nghĩ đến, người baba cậu tôn trọng nhất lại ôm một loại tâm tư hoàn toàn khác đối với cậu.
Mới ly khai một tháng, trong lòng Thiệu Trường Canh đã tưởng niệm khắc cốt, cơ hồ giống như thủy triều đem người chôn vùi.
Mỗi ngày đều phải nhận được tin nhắn của cậu mới có thể an tâm, tham muốn giữ lấy càng ngày càng khó có thể khống chế. Nhất là sau khi biết được thái tử về nước, trong đầu thậm chí sinh ra loại ý tưởng điên cuồng “không bằng đem cậu cột vào bên người, không cho đi đâu nữa.”
Ngày mai sẽ là sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.
Khoảng cách tới ngày trưởng thành chính thức, còn 365 ngày.
thật ra chỉ có 1c truyện thôi >_>
Thiệu Trường Canh xoay người trở lại khách sạn, xả nước ấm, nằm trong bồn tắm, tưởng tượng thân thể ấm áp mà ngây ngô của thiếu niên, chậm rãi lấy tay giải phóng dục vọng khô nóng dưới thân.
Thiệu Vinh còn nhỏ, hắn phải kiềm chế và nhẫn nại, bao gồm dục vọng thân thể và tham muốn chiếm hữu.
Nhắm mắt lại, một khắc cao triều kia, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Thiệu Vinh. Tuy rằng thân thể nhất thời cảm thấy thỏa mãn, trong lòng lại cảm thấy có chút sợ hãi hư không.
Về ngọn nguồn của hư không này là cái gì, Thiệu Trường Canh hiểu rất rõ.
Chỉ là, đem đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn cường chế giữ bên người, phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu, thay đổi quan niệm cuộc sống của cậu, khiến cậu trở thành người đồng tính luyến ái, thậm chí biến thành người yêu của ba cậu. . . . . Cách làm như thế đối với Thiệu Vinh thật sự quá mức tàn nhẫn.
Cậu có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, có thể có một cuộc sống bình thường yên ổn, thậm chí có một người vợ dịu dàng xinh đẹp.
Nếu thật sự thương cậu, có phải nên để cậu đi tìm hạnh phúc của riêng cậu hay không?
Nhưng mà Thiệu Trường Canh dù sao cũng không phải thánh nhân, hắn không thể cao thượng kiểu như “yêu em chỉ mong em được hạnh phúc.”
Hắn thầm nghĩ ích kỷ đem Thiệu Vinh giữ ở bên người.
Không tiếc bất cứ giá nào.
Sáng hôm sau, Thiệu Trường Canh lấy điện thoại ra, tìm dãy số của Thiệu Vinh gửi qua một tin nhắn qua.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Phía dưới dòng chữ là hình một bó hoa hồng đỏ thắm, màu sắc ướt át, giống như dòng máu nóng bỏng trong động mạch chủ của trái tim.
Hôm nay đúng lúc là chủ nhật, Thiệu Vinh vừa tan học liền nhận được điện thoại của Tô Thế Văn, “Tiểu Vinh, sau khi tan học ra cổng trường đứng, chú tới đón cháu.”
Thiệu Vinh đi đến cổng trường học, lên xe Tô Thế Văn trở về nhà hắn. Vừa vào cửa đã bị giật mình, trên bàn bày đủ các loại món ăn thơm ngon, nhiều chủng loại nhiều màu sắc so ra còn muốn nhiều hơn cơm tất niên.
Thiệu Vinh ngạc nhiên hỏi: “Đây là. . . . . .”
Tô Duy buộc tạp dề từ phòng bếp ló đầu ra, mỉm cười nói: “Làm sinh nhật cho cháu a. Tiểu Vinh mau ngồi đi, cơm rất nhanh là xong rồi.” Tiếp theo lại ra lệnh cho Tô Thế Văn, “Thế Văn, cầm bánh ngọt qua đây.”
Tô Thế Văn xoay người cầm bánh ngọt bước lại, ngồi ở trước bàn cắm nến, một bên thấp giọng nói: “Hai ngày nữa ba cháu mới có thể trở về, sinh nhật này, chúng ta trải qua với cháu vậy.”
Hai chú đối với mình thật sự tốt lắm. . . . . .
Thiệu Vinh cảm động nói: “Cảm ơn chú.”
Thiệu Vinh bỏ đi chữ “Tô”, chỉ là cậu cảm thấy cả ngày kêu “chú Tô” cảm giác thật kì lạ, hơn nữa chữ Tô và chữ chú kêu nhiều muốn líu cả lưỡi, không nghĩ tới Tô Thế Văn nghe xưng hô như thế đột nhiên dừng lại động tác, ánh mắt sắc bén liếc mắt nhìn cậu một cái.
Thiệu Vinh bị nhìn đến sửng sốt, hoang mang sờ sờ đầu,” Chú?”
Tô Thế Văn im lặng nhìn cậu, một lát sau cúi đầu tiếp tục cắm nến như không có việc gì.
Thiệu Vinh cảm thấy người chú kỳ lạ này thật sự là đủ mạc danh kỳ diệu . . . . . .
mạc danh kì diệu: không thể hiểu nổi.
Thiệu Vinh và hai vị chú Tô bắt đầu từ ngày mồng một tháng năm đã sớm quen thuộc lẫn nhau, ba người cùng nhau ăn cơm cũng rất là náo nhiệt, một bữa cơm ăn xong đã sắp mười giờ tối, Tô Duy đề nghị Thiệu Vinh đêm nay ngủ lại phòng cho khách, còn cầm đồ ngủ mới cho Thiệu Vinh.
Tô Duy quá mức nhiệt tình, Thiệu Vinh cũng ngại cự tuyệt, đành phải lưu lại Tô gia.
Tắm rửa xong, nằm trong phòng hơn nửa ngày cũng không ngủ được, tuy rằng đã ăn bánh ngọt còn nhận được quà, nhưng trong lòng nói sao vẫn có điểm trống vắng, giống như thiếu thiếu cái gì đó.
Rất rõ ràng, thiếu lời chúc mừng của baba. . . . . .
Sinh nhật hàng năm baba đều rất coi trọng, năm nay bận rộn ở nước ngoài không tính, nhưng cũng không bận đến mức một tin nhắn cũng không gửi được chứ?
Đang suy nghĩ, di động đột nhiên sáng ngời, nhận được một tin nhắn đến từ Thiệu Trường Canh.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Là tin nhắn màu, phía dưới còn kèm theo hình bó hoa hồng đỏ thắm.
—— Baba đúng là một người lãng mạn, chúc sinh nhật vui vẻ còn gửi hình hoa hồng?
Thiệu Vinh nhịn không được mỉm cười, không để ý phí nói chuyện đường dài đắt tiền mà ấn gọi số của hắn.
“Tiểu Vinh, nhận được tin nhắn rồi?”
Chẳng biết tại sao, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, so với ngày thường thêm vài phần khàn khàn gợi cảm.
Thiệu Vinh ho một tiếng, nói: “Vâng, tin nhắn màu ba gửi, hoa hồng có phải hơi ái muội một chút?”
Thiệu Trường Canh cười cười, “Ái muội à?”
Thiệu Vinh gật đầu, “Ba nhất định là không tìm được hình bánh sinh nhật nên mới chọn hình bó hoa hồng đến góp cho đủ số đúng không?”
em thông minh quá vậy… (_ _!)
Thiệu Trường Canh tiếp tục cười, “Ừ, con thật thông minh.” Ngón tay cầm di động không khỏi siết chặt, ánh mắt cũng trở nên càng thâm trầm.
Thiệu Vinh cũng không có phát hiện baba khác thường, tiếp tục nói: “Đúng rồi baba, hôm nay con ở nhà chú Tô mừng sinh nhật, hai chú còn mua bánh ngọt cho con.”
“Ừ. Hiện giờ ba bận quá, không thể mừng sinh nhật cho con. Sinh nhật mười tám tuổi, ba nhất định sẽ mừng với con.”
“Đừng nói vậy.” Thiệu Vinh cười, “Baba, con biết ba bận nhiều việc, không cần lo cho con, bất quá chỉ là sinh nhật thôi.” Dừng một chút, “Đúng rồi, khi nào ba mới về?”
Thiệu Trường Canh hơi hơi nheo lại mắt, thấp giọng hỏi: “Như thế nào? Nhớ ba sao?”
Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật đầu, “Đúng vậy, có điểm nhớ ba.”
Một câu đơn giản lập tức làm cho Thiệu Trường Canh mềm lòng, tâm tình không vui vì chuyện hoa hồng cũng biến mất, giọng điệu không khỏi càng thêm ôn nhu: “Biết rồi, ngày mai ba sẽ trở về.”
Thiệu Vinh khiếp sợ: “A, nhanh như vậy?”
“Tiểu Vinh nhớ ba, ba đương nhiên phải trở về nhanh rồi.”
Thiệu Vinh đỏ mặt, cảm giác mình giống như trẻ con làm nũng với baba, đều đã mười bảy tuổi rồi, vẫn nhịn không được tưởng niệm hắn giống như ngày trước.
“Được rồi, đi ngủ sớm một chút, lúc về ba gọi điện thoại cho con.”
“Ừm, baba ngủ ngon.”
“Ngốc quá, bên đây đang là buổi sáng.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng cúp điện thoại, hai má có chút nóng lên. Cư nhiên đã quên hắn đang ở Anh, ở bên kia trái đất, còn bảo hắn ngủ ngon. . . . . . Lẽ ra phải nói sớm an mới đúng.
Tắt điện thoai xong, Thiệu Vinh đắp chăn rất nhanh liền ngủ.
Trong mơ lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt của Thiệu Trường Canh, trong ánh mắt dịu dàng của hắn tựa hồ có nhiều loại cảm xúc nhìn không thấu, cái loại cảm xúc nồng đậm này giống như dây leo gắt gao quấn chặt thân thể, không thể thoát khỏi cạm bẫy dịu dàng này làm cho Thiệu Vinh hít thở không thông mà bừng tỉnh.
Sinh nhật mười bảy tuổi qua đi, rất nhanh liền chuẩn bị thi cuối kỳ, tiếp theo là học hè, sau đó liền chính thức bước vào năm mấu chốt của cấp ba. Trên bảng đen phía sau phòng học có mấy chữ được viết bằng phấn đỏ “khoảng cách đến ngày thi tốt nghiệp trung học còn xx ngày,” bạn học cùng lớp ai nấy đều rất khẩn trương.
Năm học cấp ba vừa phong phú lại bận rộn, bài tập luôn làm không hết, cả ngày làm trắc nghiệm khiến cho người ta kiệt sức, giống như lúc nào cũng đang giãy dụa ở trong biển bài tập. Các thầy cô luôn luôn nhắc tới chủ đề thi tốt nghiệp, làm cho tâm tình của mọi người cũng trở nên vô cùng trầm trọng, lớp thư pháp hiển nhiên là không thể học tiếp, Thiệu Vinh đem bút lông và nghiên mực yêu quý sắp xếp lại tốt, cất vào trong ngăn tủ.
Dưới áp lực nặng nề như vậy, may là có Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm hai kẻ dở hơi ở bên, ba người cả ngày tụ cùng một chỗ thảo luận các loại bài tập, về sau thậm chí còn không giấu nhau cái gì.
Đương nhiên cũng sẽ bàn luận đến tương lai ——
“Mẹ tớ muốn tớ tốt nghiệp cấp ba xong qua Anh học.” Ngày đó học hết tiết, lúc về ký túc xá đột nhiên bàn đến vấn đề này. Trần Lâm Lâm vui vẻ nói, “Mẹ tớ đã liên hệ với hiệu trưởng rồi, sau khi thi tốt nghiệp tớ có thể xuất ngoại.”
Từ Cẩm Niên hưng phấn nói: “Sau khi tốt nghiệp tớ cũng tính xuất ngoại, ba tớ cũng muốn tớ đi Anh, du học bốn năm rồi trở về. Nói vậy chúng ta có thể cùng xuất ngoại nha, thật sự là rất có duyên.”
Thấy Thiệu Vinh không nói lời nào, Trần Lâm Lâm quay đầu lại hỏi: “Thiệu Vinh thì sao? Cậu có tính toán gì chưa?”
Thiệu Vinh nói: “Có lẽ tớ sẽ thi vào học viện y trong nước.”
Từ Cẩm Niên quay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng đề nghị: “Không thì cậu suy nghĩ theo chúng tớ xuất ngoại đi? Tớ nghe nói năm đó ba cậu cũng là mười tám tuổi qua nước Anh du học, cậu muốn thi học viện y, có thể bảo ba cậu giúp cậu. Chú ấy ở Anh quen biết nhiều như vậy, giúp cậu liên hệ trường học quả thật dễ như trở bàn tay.”
Trần Lâm Lâm cũng cười nói: “Lời này của Cẩm Niên tớ cũng đồng ý, ra nước ngoài để mở rộng tầm mắt. Hơn nữa, cậu muốn học Tây y, ra nước ngoài hiển nhiên so với trong nước tốt hơn. Tiếng Anh của cậu lại tốt, không cần lo lắng vấn đề ngôn ngữ.”
Thiệu Vinh bị nói đến có chút động tâm, thận trọng gật đầu nói: “Chuyện này tớ sẽ suy nghĩ kỹ lại.”
Từ Cẩm Niên hưng phấn ôm bả vai Thiệu Vinh, “Tốt lắm, nói như vậy về sau chúng mình còn có thể tiếp tục làm bạn học! Nếu cậu cũng đi Anh, chúng mình có thể cùng nhau thuê cái phòng ở chung, tự mình làm cơm ăn!”
Trần Lâm Lâm bình tĩnh đả kích cậu ta: “Trước đừng vui mừng quá sớm, chờ cậu qua môn tiếng Anh rồi nói sau.”
Từ Cẩm Niên vỗ ngực một cái, “Yên tâm, có Thiệu Vinh chỉ dạy, tiếng Anh của tớ sẽ dùng tốc độ hỏa tiễn phá tan tầng khí quyển tiến vùn vụt!”
“Đừng tiến quá xa coi chừng không về được.” Trần Lâm Lâm tiếp tục đả kích.
“Tớ nói nè, sao cậu cứ đối nghịch với tớ mãi thế!”
Nghe hai người bọn họ lại một lần nữa cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi, Thiệu Vinh cũng nhịn không được mỉm cười.
Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm là hai người bạn tốt nhất mà từ nhỏ đến lớn cậu từng gặp, ở cùng một chỗ với bọn họ luôn tán gẫu mãi không hết chuyện. Nếu như có thể cùng bọn họ ra nước ngoài học, vậy nhất định là chuyện vô cùng may mắn.
Huống hồ, từ nhỏ Thiệu Vinh đã rất sùng bái với baba, lớn lên sau này càng muốn trở nên xuất sắc giống hắn.
Trường học cũ của baba là một học viện y rất nổi danh, Thiệu Vinh vẫn luô muốn đến nơi đó học. Vừa nghĩ tới mình có thể đi thư viện mà baba từng đi qua, ngồi ở vị trí hắn ngồi qua, cầm sách mà hắn đọc qua. . . . . . .Trong lòng liền tràn ngập một loại cảm giác thỏa mãn khi thực hiện được giấc mơ.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, yêu cầu như thế, hắn có chịu đáp ứng không?
Ra nước ngoài học dù sao cũng sẽ tốn một khoản tiền rất lớn, hắn cũng không phải ba ruột, cung cấp miễn phí cho mình nơi ăn chỗ ở nhiều năm như vậy xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu tốt nghiệp cấp ba xong còn mở miệng tìm hắn đòi tiền đi du học, thật sự có chút “được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Thiệu Vinh cảm thấy rất khó mở miệng nói chuyện này.
Nhưng mà. . . . . . Thật sự rất muốn đến trường học kia nhìn thử xem.
Cậu từng lên mạng tìm được một chút tư liệu và ảnh chụp, chỉ kiến trúc giống tòa thành thôi cũng đủ làm người ta mơ ước, còn có nhiều giáo sư quốc tế nổi danh như vậy, thư viện có số lượng sách phong phú, các du học sinh quốc gia thân thiện. . . . . .
Cuộc sống đại học ở London tốt đẹp giống như một giấc mơ.
Thiệu Vinh mất ngủ cả một đêm, lo lắng thật lâu sau, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Lựa chọn lúc này liên quan đến tương lai của mình, cậu tuyệt không thể thỏa hiệp nữa.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng dàn xếp xong mọi việc cho ba chỉ cần một tuần lễ, đáng tiếc mọi việc không như ý, bệnh tình của ông đột nhiên trở nặng, liên hệ bệnh viện, định tốt phương án trị liệu đã là chuyện của một tháng sau.
Thời tiết tháng sáu ở London rất tốt, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống đường, tản ra một loại không khí thoải mái. Thiệu Trường Canh đi một mình trên đường, dừng lại trước một quảng trường quen thuộc.
Có một bé trai ở cách đó không xa đang vui đùa ầm ĩ trên cỏ, trên ghế ngồi bên cạnh là người cha trẻ tuổi của bé, ánh mắt người đàn ông kia không rời con của mình dù chỉ một chút, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa cưng chiều.
Cảnh tượng như vậy không khỏi làm cho Thiệu Trường Canh nhớ tới rất nhiều năm về trước.
Đoạn thời gian sau khi An Phỉ qua đời, hắn sợ Thiệu Vinh bởi vì mất mẹ mà tự phong bế mình, cả ngày đều mang Tiểu Thiệu Vinh ra gần quảng trường chơi đùa. Mới trước đây bộ dáng Thiệu Vinh đặc biệt đáng yêu, người đi tản bộ trong quảng trường luôn luôn yêu thích dừng lại nhìn cậu, Tiểu Thiệu Vinh rất sợ người lạ, mỗi lần có người lạ tới gần, cậu liền ủy khuất chạy tới lôi kéo tay của Thiệu Trường Canh, giống như làm vậy sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn.
Đối với bé con mà nói, Thiệu Trường Canh là chỗ dựa duy nhất của cậu.
Cảng tránh gió duy nhất.
Người tin tưởng duy nhất.
Có lẽ ngay cả nằm mơ cậu cũng không nghĩ đến, người baba cậu tôn trọng nhất lại ôm một loại tâm tư hoàn toàn khác đối với cậu.
Mới ly khai một tháng, trong lòng Thiệu Trường Canh đã tưởng niệm khắc cốt, cơ hồ giống như thủy triều đem người chôn vùi.
Mỗi ngày đều phải nhận được tin nhắn của cậu mới có thể an tâm, tham muốn giữ lấy càng ngày càng khó có thể khống chế. Nhất là sau khi biết được thái tử về nước, trong đầu thậm chí sinh ra loại ý tưởng điên cuồng “không bằng đem cậu cột vào bên người, không cho đi đâu nữa.”
Ngày mai sẽ là sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.
Khoảng cách tới ngày trưởng thành chính thức, còn 365 ngày.
thật ra chỉ có 1c truyện thôi >_>
Thiệu Trường Canh xoay người trở lại khách sạn, xả nước ấm, nằm trong bồn tắm, tưởng tượng thân thể ấm áp mà ngây ngô của thiếu niên, chậm rãi lấy tay giải phóng dục vọng khô nóng dưới thân.
Thiệu Vinh còn nhỏ, hắn phải kiềm chế và nhẫn nại, bao gồm dục vọng thân thể và tham muốn chiếm hữu.
Nhắm mắt lại, một khắc cao triều kia, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Thiệu Vinh. Tuy rằng thân thể nhất thời cảm thấy thỏa mãn, trong lòng lại cảm thấy có chút sợ hãi hư không.
Về ngọn nguồn của hư không này là cái gì, Thiệu Trường Canh hiểu rất rõ.
Chỉ là, đem đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn cường chế giữ bên người, phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cậu, thay đổi quan niệm cuộc sống của cậu, khiến cậu trở thành người đồng tính luyến ái, thậm chí biến thành người yêu của ba cậu. . . . . Cách làm như thế đối với Thiệu Vinh thật sự quá mức tàn nhẫn.
Cậu có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, có thể có một cuộc sống bình thường yên ổn, thậm chí có một người vợ dịu dàng xinh đẹp.
Nếu thật sự thương cậu, có phải nên để cậu đi tìm hạnh phúc của riêng cậu hay không?
Nhưng mà Thiệu Trường Canh dù sao cũng không phải thánh nhân, hắn không thể cao thượng kiểu như “yêu em chỉ mong em được hạnh phúc.”
Hắn thầm nghĩ ích kỷ đem Thiệu Vinh giữ ở bên người.
Không tiếc bất cứ giá nào.
Sáng hôm sau, Thiệu Trường Canh lấy điện thoại ra, tìm dãy số của Thiệu Vinh gửi qua một tin nhắn qua.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Phía dưới dòng chữ là hình một bó hoa hồng đỏ thắm, màu sắc ướt át, giống như dòng máu nóng bỏng trong động mạch chủ của trái tim.
Hôm nay đúng lúc là chủ nhật, Thiệu Vinh vừa tan học liền nhận được điện thoại của Tô Thế Văn, “Tiểu Vinh, sau khi tan học ra cổng trường đứng, chú tới đón cháu.”
Thiệu Vinh đi đến cổng trường học, lên xe Tô Thế Văn trở về nhà hắn. Vừa vào cửa đã bị giật mình, trên bàn bày đủ các loại món ăn thơm ngon, nhiều chủng loại nhiều màu sắc so ra còn muốn nhiều hơn cơm tất niên.
Thiệu Vinh ngạc nhiên hỏi: “Đây là. . . . . .”
Tô Duy buộc tạp dề từ phòng bếp ló đầu ra, mỉm cười nói: “Làm sinh nhật cho cháu a. Tiểu Vinh mau ngồi đi, cơm rất nhanh là xong rồi.” Tiếp theo lại ra lệnh cho Tô Thế Văn, “Thế Văn, cầm bánh ngọt qua đây.”
Tô Thế Văn xoay người cầm bánh ngọt bước lại, ngồi ở trước bàn cắm nến, một bên thấp giọng nói: “Hai ngày nữa ba cháu mới có thể trở về, sinh nhật này, chúng ta trải qua với cháu vậy.”
Hai chú đối với mình thật sự tốt lắm. . . . . .
Thiệu Vinh cảm động nói: “Cảm ơn chú.”
Thiệu Vinh bỏ đi chữ “Tô”, chỉ là cậu cảm thấy cả ngày kêu “chú Tô” cảm giác thật kì lạ, hơn nữa chữ Tô và chữ chú kêu nhiều muốn líu cả lưỡi, không nghĩ tới Tô Thế Văn nghe xưng hô như thế đột nhiên dừng lại động tác, ánh mắt sắc bén liếc mắt nhìn cậu một cái.
Thiệu Vinh bị nhìn đến sửng sốt, hoang mang sờ sờ đầu,” Chú?”
Tô Thế Văn im lặng nhìn cậu, một lát sau cúi đầu tiếp tục cắm nến như không có việc gì.
Thiệu Vinh cảm thấy người chú kỳ lạ này thật sự là đủ mạc danh kỳ diệu . . . . . .
mạc danh kì diệu: không thể hiểu nổi.
Thiệu Vinh và hai vị chú Tô bắt đầu từ ngày mồng một tháng năm đã sớm quen thuộc lẫn nhau, ba người cùng nhau ăn cơm cũng rất là náo nhiệt, một bữa cơm ăn xong đã sắp mười giờ tối, Tô Duy đề nghị Thiệu Vinh đêm nay ngủ lại phòng cho khách, còn cầm đồ ngủ mới cho Thiệu Vinh.
Tô Duy quá mức nhiệt tình, Thiệu Vinh cũng ngại cự tuyệt, đành phải lưu lại Tô gia.
Tắm rửa xong, nằm trong phòng hơn nửa ngày cũng không ngủ được, tuy rằng đã ăn bánh ngọt còn nhận được quà, nhưng trong lòng nói sao vẫn có điểm trống vắng, giống như thiếu thiếu cái gì đó.
Rất rõ ràng, thiếu lời chúc mừng của baba. . . . . .
Sinh nhật hàng năm baba đều rất coi trọng, năm nay bận rộn ở nước ngoài không tính, nhưng cũng không bận đến mức một tin nhắn cũng không gửi được chứ?
Đang suy nghĩ, di động đột nhiên sáng ngời, nhận được một tin nhắn đến từ Thiệu Trường Canh.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Là tin nhắn màu, phía dưới còn kèm theo hình bó hoa hồng đỏ thắm.
—— Baba đúng là một người lãng mạn, chúc sinh nhật vui vẻ còn gửi hình hoa hồng?
Thiệu Vinh nhịn không được mỉm cười, không để ý phí nói chuyện đường dài đắt tiền mà ấn gọi số của hắn.
“Tiểu Vinh, nhận được tin nhắn rồi?”
Chẳng biết tại sao, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, so với ngày thường thêm vài phần khàn khàn gợi cảm.
Thiệu Vinh ho một tiếng, nói: “Vâng, tin nhắn màu ba gửi, hoa hồng có phải hơi ái muội một chút?”
Thiệu Trường Canh cười cười, “Ái muội à?”
Thiệu Vinh gật đầu, “Ba nhất định là không tìm được hình bánh sinh nhật nên mới chọn hình bó hoa hồng đến góp cho đủ số đúng không?”
em thông minh quá vậy… (_ _!)
Thiệu Trường Canh tiếp tục cười, “Ừ, con thật thông minh.” Ngón tay cầm di động không khỏi siết chặt, ánh mắt cũng trở nên càng thâm trầm.
Thiệu Vinh cũng không có phát hiện baba khác thường, tiếp tục nói: “Đúng rồi baba, hôm nay con ở nhà chú Tô mừng sinh nhật, hai chú còn mua bánh ngọt cho con.”
“Ừ. Hiện giờ ba bận quá, không thể mừng sinh nhật cho con. Sinh nhật mười tám tuổi, ba nhất định sẽ mừng với con.”
“Đừng nói vậy.” Thiệu Vinh cười, “Baba, con biết ba bận nhiều việc, không cần lo cho con, bất quá chỉ là sinh nhật thôi.” Dừng một chút, “Đúng rồi, khi nào ba mới về?”
Thiệu Trường Canh hơi hơi nheo lại mắt, thấp giọng hỏi: “Như thế nào? Nhớ ba sao?”
Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật đầu, “Đúng vậy, có điểm nhớ ba.”
Một câu đơn giản lập tức làm cho Thiệu Trường Canh mềm lòng, tâm tình không vui vì chuyện hoa hồng cũng biến mất, giọng điệu không khỏi càng thêm ôn nhu: “Biết rồi, ngày mai ba sẽ trở về.”
Thiệu Vinh khiếp sợ: “A, nhanh như vậy?”
“Tiểu Vinh nhớ ba, ba đương nhiên phải trở về nhanh rồi.”
Thiệu Vinh đỏ mặt, cảm giác mình giống như trẻ con làm nũng với baba, đều đã mười bảy tuổi rồi, vẫn nhịn không được tưởng niệm hắn giống như ngày trước.
“Được rồi, đi ngủ sớm một chút, lúc về ba gọi điện thoại cho con.”
“Ừm, baba ngủ ngon.”
“Ngốc quá, bên đây đang là buổi sáng.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng cúp điện thoại, hai má có chút nóng lên. Cư nhiên đã quên hắn đang ở Anh, ở bên kia trái đất, còn bảo hắn ngủ ngon. . . . . . Lẽ ra phải nói sớm an mới đúng.
Tắt điện thoai xong, Thiệu Vinh đắp chăn rất nhanh liền ngủ.
Trong mơ lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt của Thiệu Trường Canh, trong ánh mắt dịu dàng của hắn tựa hồ có nhiều loại cảm xúc nhìn không thấu, cái loại cảm xúc nồng đậm này giống như dây leo gắt gao quấn chặt thân thể, không thể thoát khỏi cạm bẫy dịu dàng này làm cho Thiệu Vinh hít thở không thông mà bừng tỉnh.
Sinh nhật mười bảy tuổi qua đi, rất nhanh liền chuẩn bị thi cuối kỳ, tiếp theo là học hè, sau đó liền chính thức bước vào năm mấu chốt của cấp ba. Trên bảng đen phía sau phòng học có mấy chữ được viết bằng phấn đỏ “khoảng cách đến ngày thi tốt nghiệp trung học còn xx ngày,” bạn học cùng lớp ai nấy đều rất khẩn trương.
Năm học cấp ba vừa phong phú lại bận rộn, bài tập luôn làm không hết, cả ngày làm trắc nghiệm khiến cho người ta kiệt sức, giống như lúc nào cũng đang giãy dụa ở trong biển bài tập. Các thầy cô luôn luôn nhắc tới chủ đề thi tốt nghiệp, làm cho tâm tình của mọi người cũng trở nên vô cùng trầm trọng, lớp thư pháp hiển nhiên là không thể học tiếp, Thiệu Vinh đem bút lông và nghiên mực yêu quý sắp xếp lại tốt, cất vào trong ngăn tủ.
Dưới áp lực nặng nề như vậy, may là có Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm hai kẻ dở hơi ở bên, ba người cả ngày tụ cùng một chỗ thảo luận các loại bài tập, về sau thậm chí còn không giấu nhau cái gì.
Đương nhiên cũng sẽ bàn luận đến tương lai ——
“Mẹ tớ muốn tớ tốt nghiệp cấp ba xong qua Anh học.” Ngày đó học hết tiết, lúc về ký túc xá đột nhiên bàn đến vấn đề này. Trần Lâm Lâm vui vẻ nói, “Mẹ tớ đã liên hệ với hiệu trưởng rồi, sau khi thi tốt nghiệp tớ có thể xuất ngoại.”
Từ Cẩm Niên hưng phấn nói: “Sau khi tốt nghiệp tớ cũng tính xuất ngoại, ba tớ cũng muốn tớ đi Anh, du học bốn năm rồi trở về. Nói vậy chúng ta có thể cùng xuất ngoại nha, thật sự là rất có duyên.”
Thấy Thiệu Vinh không nói lời nào, Trần Lâm Lâm quay đầu lại hỏi: “Thiệu Vinh thì sao? Cậu có tính toán gì chưa?”
Thiệu Vinh nói: “Có lẽ tớ sẽ thi vào học viện y trong nước.”
Từ Cẩm Niên quay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng đề nghị: “Không thì cậu suy nghĩ theo chúng tớ xuất ngoại đi? Tớ nghe nói năm đó ba cậu cũng là mười tám tuổi qua nước Anh du học, cậu muốn thi học viện y, có thể bảo ba cậu giúp cậu. Chú ấy ở Anh quen biết nhiều như vậy, giúp cậu liên hệ trường học quả thật dễ như trở bàn tay.”
Trần Lâm Lâm cũng cười nói: “Lời này của Cẩm Niên tớ cũng đồng ý, ra nước ngoài để mở rộng tầm mắt. Hơn nữa, cậu muốn học Tây y, ra nước ngoài hiển nhiên so với trong nước tốt hơn. Tiếng Anh của cậu lại tốt, không cần lo lắng vấn đề ngôn ngữ.”
Thiệu Vinh bị nói đến có chút động tâm, thận trọng gật đầu nói: “Chuyện này tớ sẽ suy nghĩ kỹ lại.”
Từ Cẩm Niên hưng phấn ôm bả vai Thiệu Vinh, “Tốt lắm, nói như vậy về sau chúng mình còn có thể tiếp tục làm bạn học! Nếu cậu cũng đi Anh, chúng mình có thể cùng nhau thuê cái phòng ở chung, tự mình làm cơm ăn!”
Trần Lâm Lâm bình tĩnh đả kích cậu ta: “Trước đừng vui mừng quá sớm, chờ cậu qua môn tiếng Anh rồi nói sau.”
Từ Cẩm Niên vỗ ngực một cái, “Yên tâm, có Thiệu Vinh chỉ dạy, tiếng Anh của tớ sẽ dùng tốc độ hỏa tiễn phá tan tầng khí quyển tiến vùn vụt!”
“Đừng tiến quá xa coi chừng không về được.” Trần Lâm Lâm tiếp tục đả kích.
“Tớ nói nè, sao cậu cứ đối nghịch với tớ mãi thế!”
Nghe hai người bọn họ lại một lần nữa cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi, Thiệu Vinh cũng nhịn không được mỉm cười.
Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm là hai người bạn tốt nhất mà từ nhỏ đến lớn cậu từng gặp, ở cùng một chỗ với bọn họ luôn tán gẫu mãi không hết chuyện. Nếu như có thể cùng bọn họ ra nước ngoài học, vậy nhất định là chuyện vô cùng may mắn.
Huống hồ, từ nhỏ Thiệu Vinh đã rất sùng bái với baba, lớn lên sau này càng muốn trở nên xuất sắc giống hắn.
Trường học cũ của baba là một học viện y rất nổi danh, Thiệu Vinh vẫn luô muốn đến nơi đó học. Vừa nghĩ tới mình có thể đi thư viện mà baba từng đi qua, ngồi ở vị trí hắn ngồi qua, cầm sách mà hắn đọc qua. . . . . . .Trong lòng liền tràn ngập một loại cảm giác thỏa mãn khi thực hiện được giấc mơ.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, yêu cầu như thế, hắn có chịu đáp ứng không?
Ra nước ngoài học dù sao cũng sẽ tốn một khoản tiền rất lớn, hắn cũng không phải ba ruột, cung cấp miễn phí cho mình nơi ăn chỗ ở nhiều năm như vậy xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu tốt nghiệp cấp ba xong còn mở miệng tìm hắn đòi tiền đi du học, thật sự có chút “được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Thiệu Vinh cảm thấy rất khó mở miệng nói chuyện này.
Nhưng mà. . . . . . Thật sự rất muốn đến trường học kia nhìn thử xem.
Cậu từng lên mạng tìm được một chút tư liệu và ảnh chụp, chỉ kiến trúc giống tòa thành thôi cũng đủ làm người ta mơ ước, còn có nhiều giáo sư quốc tế nổi danh như vậy, thư viện có số lượng sách phong phú, các du học sinh quốc gia thân thiện. . . . . .
Cuộc sống đại học ở London tốt đẹp giống như một giấc mơ.
Thiệu Vinh mất ngủ cả một đêm, lo lắng thật lâu sau, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Lựa chọn lúc này liên quan đến tương lai của mình, cậu tuyệt không thể thỏa hiệp nữa.
Tác giả :
Điệp Chi Linh