Y Quan Khắp Thành
Chương 59: Lên Đạn
“Luật Tố tụng Hình sự” của Trung Quốc quy định rằng trước khi thi hành án tử hình, nếu người phạm tội khai ra tình tiết phạm tội hoặc có biểu hiện lập công lớn thì phải dừng việc thi hành án tử hình. Biện pháp của Phó Vân Hiến rất đơn giản, cũng rất thiết thực, bịa đặt một vụ án buôn bán ma túy, bịa đặt ra một cuộc giao dịch ma túy, tìm một kẻ chết thay, để Mã Bỉnh Tuyền khai báo tố giác.
Cũng chính là, lập công giả.
Quán bar có “tiếp rượu*”, nhà hàng có “tiếp cơm”, ngày nay trên mấy đơn vị bán hàng nổi tiếng trên mạng còn có người giả vờ vào seeding tâng bốc, trong giới tư pháp và tranh tụng án hình sự, “lập công” giả cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì. Cảnh sát phòng chống ma tuý nhìn chung đều có người cung cấp thông tin cho mình, có người thật lòng vì nước, vì dân, muốn chống tội phạm, nhưng cũng có một số ít với bản tính xấu xa, lúc cho ăn no thì là chó, quay lưng lại chính là một con sói đói khát hung tàn.
*Tiếp rượu là để chỉ việc bố trí “nhân viên phục vụ” lên mạng nói chuyện với người khác của các quán bar đắt đỏ, dùng lý do gặp mặt bạn bè làm mồi nhử để lừa phỉnh người khác tới quán bar để tiêu thụ đồ uống giá cao. “Nhân viên phục vụ” chính là “Nữ tiếp rượu”. Khi người tiêu dùng thanh toán, phát hiện ra bị “chặt chém” mà từ chối trả tiền thì sẽ sử dụng bạo lực hoặc những thủ đoạn uy hiếp bắt người sử dụng rượu trả tiền. Tương tự với tiếp cơm.
Vậy nên tìm một người trong đường dây đi ra gánh nồi cũng không khó, chó cắn chó, kẻ xấu giết nhau, phải xem làm thế nào, làm tốt thì ai cũng vui vẻ, một khi sai lầm thì cũng theo thân chủ vào tù luôn. Phó Vân Hiến hiểu rất rõ cách thức trong việc này, đã từng chỉ cho Đinh Kỳ, Phạm Minh chiêu này, nhưng ngần ấy năm, y không làm như thế nữa.
Biết co biết duỗi xưa nay đều là bậc có trí tuệ uyên thâm, Hứa Tô nhịn nhục mấy ngày, tự nghĩ đã bắt đầu thân quen với bọn bắt cóc, lòng hắn như chồi non phá đất chui lên, bắt đầu rục rịch. Hứa Tô cũng không muốn dài cổ ở đây chờ Phó Vân Hiến đến đón, hắn có ý định khác.
Thấy bọn bắt cóc giờ hoàn toàn không coi mình là người ngoài nữa, Hứa Tô hôm nay vẫn “gọi đồ ăn ngoài” như bình thường, nhưng lời ngon tiếng ngọt vui đùa nhiều hơn, lén bàn bạc với tên dễ nói chuyện nhất trong đám bắt cóc, kêu là ngoại thành nhiều muỗi quá, hắn bị đốt viêm da rồi, buổi đêm thật sự không ngủ nổi, muốn đối phương đi về thì tiện thể mua ít thuốc chống dị ứng chlorpheniramine*.
*Chlorpheniramine là thuốc kháng histamine thế hệ đầu tiên được sử dụng trong việc ngăn ngừa các triệu chứng của tình trạng dị ứng như viêm mũi và nổi mề đay. Tác dụng an thần của nó tương đối yếu so với các loại thuốc kháng histamine thế hệ đầu tiên khác.
Hứa Tô không bị côn trùng cắn, cũng không bị viêm da, là tự mình cào mà thành, dùng tay không đủ, còn cọ lên đủ loại đồ dùng trong nhà, cào đến mức hai cánh tay nhoe nhoét máu, trông cũng khá giống.
Nhưng bọn bắt cóc sợ hắn cắn thuốc tự sát nên cũng không dám cho nhiều, chỉ cho có hai viên, còn bắt hắn nuốt vào ngay trước mặt mình.
Hứa Tô giả vờ uống thuốc, thực ra là giấu thuốc dưới đầu lưỡi, nhân lúc bọn chúng không phòng bị thì nhổ ra.
Hắn lặng lẽ nghiền nát thuốc, nhặt một mẩu giấy gói kẹo cao su rơi trên sàn nhà, gói lại, giấu kín.
Vừa giấu kỹ thuốc thì có hai gã đàn ông tới, không nói không rằng đã trói tay hắn lại, mắt cũng bị bịt kín bằng vải đen, đẩy ra khỏi cửa, tống lên xe.
Bọn chúng nói, dẫn hắn đi gặp Phó Vân Hiến.
Nghe tiếng động cơ lọc xọc, hẳn một chiếc xe cũ rách nát, tròng trành lắc lư suốt dọc đường, dừng lại ở trạm thu phí, Hứa Tô bị một tên bắt cóc bên cạnh trùm mũ lên mặt, không bị bất cứ ai phát hiện. Hắn biết mình không ở trong thành phố S mà ở vùng ngoại ô, kết hợp với mười lăm phút lái xe từ trung tâm mua sắm, hắn xác định được phương hướng gần đúng.
Nhờ có mấy năm làm trong nghề nhân sự, Hứa Tô rất giỏi nhìn sắc mặt và phân biệt giọng người, trước khi bịt mắt hắn kín đáo lại hoạt bát, bịt mắt xong thì lập tức hiền lành ngoan ngoãn, cố gắng hết sức để giảm cảm giác tồn tại của mình. Bọn bắt cóc lại càng không thèm kiêng dè gì, nói tầm xàm đủ chuyện từ Nam ra Bắc, cuối cùng cũng nhắc đến vụ án của Mã Bỉnh Tuyền.
Một tên nói, lão Lục mạng lớn, đợt này bắt chết bao nhiêu, mỗi ông ta thoát.
Hứa Tô vừa nghe thì lập tức tỉnh táo, thoát ý là được miễn truy tố? Vậy thì không hề tầm thường.
Một tên khác còn hăng hái hơn tên vừa rồi, vội hỏi: “Thoát kiểu gì? Không bị bắt à?”
Một tên đằng trước nói gì đó, Hứa Tô nghe rõ, lão Lục kia tên là Thượng Bình, hẳn cũng không phải tên thật, vì bàn tay có sáu ngón nên mọi người đã quen gọi lão bằng biệt hiệu, tóm lại là một tên xấu xa rất nổi tiếng tại địa phương, bình thường trộm cắp cướp giật quen rồi, trại tạm giam cũng chẳng khác gì nhà, vào rồi lại ra. Ban đầu lão Lục muốn lăn lộn với Mã Bỉnh Nguyên, về sau chẳng hiểu làm sao lại theo Mã Bỉnh Tuyền, kế đó lại gặp phải cảnh sát tới tận nơi truy quét ma túy, tiêu diệt tận gốc hang ổ của Mã Bỉnh Tuyền. Nhưng ở đó có hai mươi người, mười chín tên bị bắt, một tên bỏ chạy. Đến tận giờ cảnh sát cũng chưa phát lệnh truy nã, có lẽ là không thèm chú ý đến tên tép riu này.
Bọn bắt cóc cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, trong tình huống hỗn loạn như thế, gà bay chó chạy cũng là chuyện bình thường, không bị bắt thì là tốt số, bị bắt thì chỉ trách mình chưa khôn.
Nhưng Hứa Tô cảm thấy kỳ lạ.
Trước kia Hứa Tô vẫn giúp Hàn Kiện xử lý vụ án, cũng nghe Hàn Kiện nhắc đến một kẻ sáu ngón tay, cũng là án thuốc phiện. Khi đó Hàn Kiện đã chuẩn bị đầy đủ để bào chữa miễn phí* thay người nọ, ai ngờ tất cả những nghi phạm khác trong vụ án đều bị kết án, chỉ riêng người đó là được “Xử lý trong vụ án khác”, cuối cùng cũng không biết có kết án hay không. Vì số ngón tay khác hẳn người thường nên Hàn Kiện nhớ rất rõ, cũng nói thêm với Hứa Tô.
*Bào chữa miễn phí là một hình thức trợ giúp pháp lý, dùng để chỉ dịch vụ bào chữa miễn phí do Nhà nước và xã hội cung cấp cho những bị cáo gặp khó khăn về tài chính.
Dù không phải cùng một người, thì vẫn kỳ quặc.
Xuất phát từ trực giác nhạy bén của người làm công việc liên quan đến pháp luật, hắn cho rằng lão Lục chính là người bên đường dây cảnh sát, vụ án này có chim mồi.
Đang mò mẫm suy nghĩ, dường như đã đến nơi, Hứa Tô bị áp giải xuống xe rồi đưa vào cửa như một tù nhân.
Vải che mắt vừa được tháo xuống, một luồng ánh sáng mạnh ập đến, người Hứa Tô nhìn thấy đầu tiên là Phó Vân Hiến. Lần gặp mặt này khó khăn khôn tả giống như gặp nhau nơi cầu Hỉ Thước. Phó Vân Hiến hẳn là vừa tham gia phiên tòa xong, vẫn mặc nguyên Tây trang sẫm màu, y ngồi ở ghế chủ tọa, bình tĩnh nhìn hắn, như nhìn núi nhìn sông nhìn một người qua đường, ánh mắt vẫn sắc bén nhất quán như trước.
Đám lâu la gọi y là “Phó gia”, nói, người đã đưa tới rồi. Sau đó có tên đẩy Hứa Tô ở sau lưng, bảo hắn tự đi tới.
Mã Bỉnh Nguyên cũng ngồi đó, thấy Hứa Tô tiến vào thì tự nhiên căng thẳng khó tả. Lúc trước khi thấy Phó Vân Hiến gã cũng rất căng thẳng, sợ đối phương mang cảnh sát tới.
Không ngờ Phó Vân Hiến lại đi một mình.
Đây là thành phố S, không phải thành phố G, ở thành phố G gã là rắn độc người gặp người hãi, đến thành phố S gã chỉ là khách đường xa. Mặc dù Mã Bỉnh Nguyên dẫn theo rất nhiều người nhưng ít nhiều vẫn sợ hãi trước Phó Vân Hiến. Mà vì sợ hãi, lại lộ ra sự thật, không thể giấu đi bằng cái vẻ bặm trợn hung ác.
Toàn bộ ánh mắt trong phòng đều hướng về phía hắn, hung ác lườm nguýt, thờ ơ liếc qua, khinh miệt mà nhìn. Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Đây là một màn rất kịch tính, Hứa Tô đã theo chân Phó Vân Hiến gặp đủ mọi mặt của xã hội, mà khung cảnh ở đây đặc biệt tàn khốc, máu me và nguy hiểm, nếu là người khác e là đã sợ tè ra quần rồi.
Tay Hứa Tô vẫn bị trói, từng bước từng bước lại gần Phó Vân Hiến, nhà không lớn, nhưng hắn đi rất chậm, một khoảng ngắn ngủi cảm giác như rất dài. Hắn đi được nửa đường thì mấy tên buôn ma túy bắt đầu đút tay vào túi quần. Bọn buôn bán ma túy ở thành phố G có vẻ thích loại súng mô phỏng theo Kiểu 64, Hứa Tô nghe thấy tiếng lên đạn.
Hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng, thái dương giật thình thịch.
Phó Vân Hiến hơi nghiêng đầu, hạ ánh nhìn, cầm điếu thuốc lên đưa vào miệng.
Hứa Tô đã đi tới trước mặt Phó Vân Hiến.
Thấy Phó Vân Hiến vẫn chưa tỏ thái độ, ngay đến Mã Bỉnh Nguyên cũng hô lên: “Phó gia, Tiểu Hứa -”
Ngón cái khẽ ấn, “cạch” một tiếng có lửa phát ra, Phó Vân Hiến châm điếu thuốc đang ngậm trên miệng: “Gọi Hứa gia.”
Chần chừ mười mấy giây, Mã Bỉnh Nguyên thật sự gọi.
Hứa gia.
Hứa Tô rất vui. Mấy năm nay Phó Vân Hiến chiều chuộng hắn, hắn cũng giương oai diễu võ quen rồi, nhưng kiểu gì cũng không sướng được như hôm nay, kiểu gì cũng không thoải mái được như hôm nay. Bản thân nhấm nháp một lát, càng cảm thấy xương cốt toàn thân được một tiếng gọi này đắp dày lên, Hứa Tô run bả vai khoe khoang, cực kỳ vênh váo nói: “Gọi một tiếng Hứa gia nữa nghe coi nào.”
Phó Vân Hiến không cho Hứa Tô tiếp tục đắc ý, y đứng dậy ôm ngang eo hắn, vác luôn Hứa Tô lên vai, hỏi: “Phòng ngủ ở đâu.”
Hứa Tô giãy giụa hai cái, không phối hợp theo bản năng. Trước giờ hắn cũng chẳng phải kẻ e lệ rụt rè gì, nhưng hiện tại thật sự không hợp để nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nếu đổi sang nhà họ Phó, hắn đã tụt quần lộ mông, ngồi lên tự động rồi.
Phó Vân Hiến vỗ lên mông hắn bằng bàn tay to lớn của mình: “Không có thời gian đâu, đừng có làm loạn.”
Một tên tay sai chỉ hướng cho y, Phó Vân Hiến tùy tay dập thuốc, khiêng Hứa Tô đi mất.
Phó Vân Hiến ném Hứa Tô lên giường, ngay đến dây trói tay cũng không thèm cởi, chỉ nhăm nhăm cởi quần Hứa Tô.
Hứa Tô nói: “Ở cái chỗ này… Chú vội cái gì?”
Phó Vân Hiến hờ hững nói: “Kiểm tra chút.”
Tay Hứa Tô vẫn đang bị trói sau lưng, không giãy được, buộc phải tạm thời khuất phục dưới sức mạnh của Phó Vân Hiến. Mặt bị Phó Vân Hiến nhấn vào gối, hắn quỳ trên giường, mông dẩu lên cao, còn dùng đầu ngón tay cố gắng giữ chặt mép quần lót, không để mông mình hoàn toàn lộ ra. Phó Vân Hiến khẽ cười, cũng chẳng thèm khách sáo, ngón tay trực tiếp đâm vào cửa sau của Hứa Tô cách một lớp quần lót. Không bôi trơn, Hứa Tô hít sâu một hơi, hô lớn: “Á! Đau… Đau!”
“Ừ.” Ngón tay khó đẩy mạnh hơn, Phó Vân Hiến lại hài lòng gật đầu, “Vẫn rất chặt.”
Hứa Tô lại nói: “Chú tưởng ai cũng như chú đấy à, thích đàn ông còn không biết xấu hổ… Mau thả tôi ra.”
Nơi Mã Bỉnh Nguyên ở tạm cũng là do một người bạn cho gã mượn, cũng là một căn biệt thự lớn được trang hoàng đẹp đẽ, phòng cho khách này trông cũng sạch sẽ. Phó Vân Hiến không phải người quá chú ý tiểu tiết, ít nhất khi dục vọng nổi lên thì thích thuận theo tự nhiên, nhưng y không định làm việc kia ở đây. Cởi dây thừng trên tay Hứa Tô, ánh mắt y dừng lại trên cánh tay và cổ tay chằng chịt vết thương, Phó Vân Hiến nhíu mày nói: “Ai làm đây.”
Hứa Tô không nói mình đang nghĩ cách tự chạy trốn, thuận miệng nói: “Không có gì, côn trùng cắn tôi, tự tôi gãi đấy.”
Đi đường liên tục trong thời gian dài, Phó Vân Hiến cũng mệt, y nghiêng đầu dựa vào đầu giường, vươn tay ra với Hứa Tô, gọi hắn: “Tô Tô.”
Hứa Tô bèn dựa sát vào, ôm vòng quanh eo Phó Vân Hiến, ngủ trên người y.
Phó Vân Hiến cúi đầu, nâng cằm Hứa Tô lên, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, bọn họ bắt đầu hôn môi, quen thuộc lại tự nhiên. Ban đầu chỉ là môi kề môi nhẹ nhàng ma sát, sau đó đưa lưỡi ra liếm lên môi và cằm đối phương. Đầu lưỡi Phó Vân Hiến chạm lên đầu môi vểnh ra của Hứa Tô, y chậm lại, như đang dùng lưỡi thưởng thức, vân vê đầu môi kia đến đỏ bừng.
Hứa Tô há miệng cắn Phó Vân Hiến một cái.
Hai người bắt đầu cuộc tiến công dữ dội về phía đối phương, hôn đến mức không còn triền miên, cũng không đau đớn, hắn cắn lại cắn, xả hết tâm tình mình như động vật. Hứa Tô vẫn cảm thấy hơi tổn thương, hắn đã bị coi nhẹ, bị đối xử lạnh nhạt lâu như vậy.
Phó Vân Hiến nhấc đùi Hứa Tô lên ôm hắn sát mình hơn, sau đó tay thì hung hăng xoa nắn mông hắn, môi thì hôn lên môi hắn.
Phó Vân Hiến vừa hôn vừa nói: “Chú nhớ em.”
Được hôn thoải mái, Hứa Tô nhắm mắt lại, hắn ngửa cổ, cảm giác như bao nhiêu oan ức tổn thương như đã tiêu tan hết thảy, cực kỳ không có nghị lực.
Một nụ hôn rút hết sức lực nửa đời, Hứa Tô nằm trên bờ ngực trần của Phó Vân Hiến, vuốt ve cơ thể với những đường nét cơ thịt sắc nét của y, nói: “Chú, tôi cảm thấy Hứa Lâm có vấn đề.”
Phó Vân Hiến cụp mắt hỏi hắn: “Vấn đề thế nào.”
Hứa Tô kể hết những gì mình biết trong mấy ngày bị giam giữ, còn kèm theo phỏng đoán của mình, vẹt xanh giấu mình trong cành liễu, cất tiếng lên gọi mới rõ ràng, đừng nghĩ bình thường Hứa Lâm ở Quân Hán không thể hiện gì mấy, trước mặt Phó Vân Hiến thì tỏ ra như một đứa fan cuồng, nhưng cậu ta không đơn giản.
Phó Vân Hiến đáp một câu không cảm xúc: “Biết rồi.”
Hứa Tô hỏi: “Vụ án Mã Bỉnh Tuyền thì sao, thật sự định để tên buôn ma túy kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Phó Vân Hiến hờ hững nói: “Nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật là chuyện không thể, tố giác lập công nhiều nhất thì tử hình sửa thành chung thân thôi.”
Vừa rồi Phó Vân Hiến cũng đã nói chuyện này với Mã Bỉnh Nguyên, chuẩn bị phối hợp với công an thế nào, bố trí người buôn bán ma túy dưới cờ ra sao để bị bắt, làm sao để đề phòng bị viện kiểm sát phát hiện ra sơ hở… Nói xong một hồi, Mã Bỉnh Nguyên thật sự phục sát đất. Mọi người thường ca tụng những người có kỹ năng giỏi trong một lĩnh vực là vì “sư tổ thưởng cho cơm ăn”, nhưng trong giới tranh tụng án hình sự, Phó Vân Hiến chính là sư tổ rồi.
“Lập công? Lúc này sao?” Hứa Tô ngây người, “Vụ án này có chim mồi, cần gì phải làm chuyện phạm pháp đó…”
Lập công có thể tránh tử hình, chứng minh sự tồn tại của chim mồi cũng có cơ hội, Tòa án nhân dân tối cao nói tất cả những vụ án thuốc phiện có tồn tại chim mồi đều phải “thận trọng khi tử hình”.
Hứa Tô còn muốn nói rõ cho Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến lại không kiên nhẫn nữa: “Em không cần xen vào chuyện này.”
Hứa Tô luôn dùng những tiêu chuẩn của “Đại ca” năm ấy để đòi hỏi đại luật sư Phó của ngày hôm nay, vậy nên dùng dà dùng dằng suốt mấy năm nay, hắn vẫn không bao giờ có thể vượt qua rào cản của chính mình vào giây phút cuối cùng. Nhưng hiện tại bên bờ sinh tử, hắn không cố chấp bảo thủ như vậy nữa, khăng khăng ngăn cản Phó Vân Hiến sử dụng thủ đoạn quá đà này.
Hắn lo lắng cho sự an toàn của Phó Vân Hiến.
Nếu vụ án này thật sự có cảnh sát nằm vùng, mà mạng lưới quan hệ của Phó Vân Hiến bên này lại hoàn toàn không biết gì thì một khi hành vi lừa dối bị phát hiện, sẽ quá nguy hiểm cho Phó Vân Hiến đã đang đứng sẵn nơi đầu sóng ngọn gió.
Nghĩ đến đây, Hứa Tô thật sự thấy sốt sắng nóng nảy: “Phó Vân Hiến, nghe tôi một lần, được không.”
Cũng chính là, lập công giả.
Quán bar có “tiếp rượu*”, nhà hàng có “tiếp cơm”, ngày nay trên mấy đơn vị bán hàng nổi tiếng trên mạng còn có người giả vờ vào seeding tâng bốc, trong giới tư pháp và tranh tụng án hình sự, “lập công” giả cũng chẳng phải chuyện lạ lẫm gì. Cảnh sát phòng chống ma tuý nhìn chung đều có người cung cấp thông tin cho mình, có người thật lòng vì nước, vì dân, muốn chống tội phạm, nhưng cũng có một số ít với bản tính xấu xa, lúc cho ăn no thì là chó, quay lưng lại chính là một con sói đói khát hung tàn.
*Tiếp rượu là để chỉ việc bố trí “nhân viên phục vụ” lên mạng nói chuyện với người khác của các quán bar đắt đỏ, dùng lý do gặp mặt bạn bè làm mồi nhử để lừa phỉnh người khác tới quán bar để tiêu thụ đồ uống giá cao. “Nhân viên phục vụ” chính là “Nữ tiếp rượu”. Khi người tiêu dùng thanh toán, phát hiện ra bị “chặt chém” mà từ chối trả tiền thì sẽ sử dụng bạo lực hoặc những thủ đoạn uy hiếp bắt người sử dụng rượu trả tiền. Tương tự với tiếp cơm.
Vậy nên tìm một người trong đường dây đi ra gánh nồi cũng không khó, chó cắn chó, kẻ xấu giết nhau, phải xem làm thế nào, làm tốt thì ai cũng vui vẻ, một khi sai lầm thì cũng theo thân chủ vào tù luôn. Phó Vân Hiến hiểu rất rõ cách thức trong việc này, đã từng chỉ cho Đinh Kỳ, Phạm Minh chiêu này, nhưng ngần ấy năm, y không làm như thế nữa.
Biết co biết duỗi xưa nay đều là bậc có trí tuệ uyên thâm, Hứa Tô nhịn nhục mấy ngày, tự nghĩ đã bắt đầu thân quen với bọn bắt cóc, lòng hắn như chồi non phá đất chui lên, bắt đầu rục rịch. Hứa Tô cũng không muốn dài cổ ở đây chờ Phó Vân Hiến đến đón, hắn có ý định khác.
Thấy bọn bắt cóc giờ hoàn toàn không coi mình là người ngoài nữa, Hứa Tô hôm nay vẫn “gọi đồ ăn ngoài” như bình thường, nhưng lời ngon tiếng ngọt vui đùa nhiều hơn, lén bàn bạc với tên dễ nói chuyện nhất trong đám bắt cóc, kêu là ngoại thành nhiều muỗi quá, hắn bị đốt viêm da rồi, buổi đêm thật sự không ngủ nổi, muốn đối phương đi về thì tiện thể mua ít thuốc chống dị ứng chlorpheniramine*.
*Chlorpheniramine là thuốc kháng histamine thế hệ đầu tiên được sử dụng trong việc ngăn ngừa các triệu chứng của tình trạng dị ứng như viêm mũi và nổi mề đay. Tác dụng an thần của nó tương đối yếu so với các loại thuốc kháng histamine thế hệ đầu tiên khác.
Hứa Tô không bị côn trùng cắn, cũng không bị viêm da, là tự mình cào mà thành, dùng tay không đủ, còn cọ lên đủ loại đồ dùng trong nhà, cào đến mức hai cánh tay nhoe nhoét máu, trông cũng khá giống.
Nhưng bọn bắt cóc sợ hắn cắn thuốc tự sát nên cũng không dám cho nhiều, chỉ cho có hai viên, còn bắt hắn nuốt vào ngay trước mặt mình.
Hứa Tô giả vờ uống thuốc, thực ra là giấu thuốc dưới đầu lưỡi, nhân lúc bọn chúng không phòng bị thì nhổ ra.
Hắn lặng lẽ nghiền nát thuốc, nhặt một mẩu giấy gói kẹo cao su rơi trên sàn nhà, gói lại, giấu kín.
Vừa giấu kỹ thuốc thì có hai gã đàn ông tới, không nói không rằng đã trói tay hắn lại, mắt cũng bị bịt kín bằng vải đen, đẩy ra khỏi cửa, tống lên xe.
Bọn chúng nói, dẫn hắn đi gặp Phó Vân Hiến.
Nghe tiếng động cơ lọc xọc, hẳn một chiếc xe cũ rách nát, tròng trành lắc lư suốt dọc đường, dừng lại ở trạm thu phí, Hứa Tô bị một tên bắt cóc bên cạnh trùm mũ lên mặt, không bị bất cứ ai phát hiện. Hắn biết mình không ở trong thành phố S mà ở vùng ngoại ô, kết hợp với mười lăm phút lái xe từ trung tâm mua sắm, hắn xác định được phương hướng gần đúng.
Nhờ có mấy năm làm trong nghề nhân sự, Hứa Tô rất giỏi nhìn sắc mặt và phân biệt giọng người, trước khi bịt mắt hắn kín đáo lại hoạt bát, bịt mắt xong thì lập tức hiền lành ngoan ngoãn, cố gắng hết sức để giảm cảm giác tồn tại của mình. Bọn bắt cóc lại càng không thèm kiêng dè gì, nói tầm xàm đủ chuyện từ Nam ra Bắc, cuối cùng cũng nhắc đến vụ án của Mã Bỉnh Tuyền.
Một tên nói, lão Lục mạng lớn, đợt này bắt chết bao nhiêu, mỗi ông ta thoát.
Hứa Tô vừa nghe thì lập tức tỉnh táo, thoát ý là được miễn truy tố? Vậy thì không hề tầm thường.
Một tên khác còn hăng hái hơn tên vừa rồi, vội hỏi: “Thoát kiểu gì? Không bị bắt à?”
Một tên đằng trước nói gì đó, Hứa Tô nghe rõ, lão Lục kia tên là Thượng Bình, hẳn cũng không phải tên thật, vì bàn tay có sáu ngón nên mọi người đã quen gọi lão bằng biệt hiệu, tóm lại là một tên xấu xa rất nổi tiếng tại địa phương, bình thường trộm cắp cướp giật quen rồi, trại tạm giam cũng chẳng khác gì nhà, vào rồi lại ra. Ban đầu lão Lục muốn lăn lộn với Mã Bỉnh Nguyên, về sau chẳng hiểu làm sao lại theo Mã Bỉnh Tuyền, kế đó lại gặp phải cảnh sát tới tận nơi truy quét ma túy, tiêu diệt tận gốc hang ổ của Mã Bỉnh Tuyền. Nhưng ở đó có hai mươi người, mười chín tên bị bắt, một tên bỏ chạy. Đến tận giờ cảnh sát cũng chưa phát lệnh truy nã, có lẽ là không thèm chú ý đến tên tép riu này.
Bọn bắt cóc cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, trong tình huống hỗn loạn như thế, gà bay chó chạy cũng là chuyện bình thường, không bị bắt thì là tốt số, bị bắt thì chỉ trách mình chưa khôn.
Nhưng Hứa Tô cảm thấy kỳ lạ.
Trước kia Hứa Tô vẫn giúp Hàn Kiện xử lý vụ án, cũng nghe Hàn Kiện nhắc đến một kẻ sáu ngón tay, cũng là án thuốc phiện. Khi đó Hàn Kiện đã chuẩn bị đầy đủ để bào chữa miễn phí* thay người nọ, ai ngờ tất cả những nghi phạm khác trong vụ án đều bị kết án, chỉ riêng người đó là được “Xử lý trong vụ án khác”, cuối cùng cũng không biết có kết án hay không. Vì số ngón tay khác hẳn người thường nên Hàn Kiện nhớ rất rõ, cũng nói thêm với Hứa Tô.
*Bào chữa miễn phí là một hình thức trợ giúp pháp lý, dùng để chỉ dịch vụ bào chữa miễn phí do Nhà nước và xã hội cung cấp cho những bị cáo gặp khó khăn về tài chính.
Dù không phải cùng một người, thì vẫn kỳ quặc.
Xuất phát từ trực giác nhạy bén của người làm công việc liên quan đến pháp luật, hắn cho rằng lão Lục chính là người bên đường dây cảnh sát, vụ án này có chim mồi.
Đang mò mẫm suy nghĩ, dường như đã đến nơi, Hứa Tô bị áp giải xuống xe rồi đưa vào cửa như một tù nhân.
Vải che mắt vừa được tháo xuống, một luồng ánh sáng mạnh ập đến, người Hứa Tô nhìn thấy đầu tiên là Phó Vân Hiến. Lần gặp mặt này khó khăn khôn tả giống như gặp nhau nơi cầu Hỉ Thước. Phó Vân Hiến hẳn là vừa tham gia phiên tòa xong, vẫn mặc nguyên Tây trang sẫm màu, y ngồi ở ghế chủ tọa, bình tĩnh nhìn hắn, như nhìn núi nhìn sông nhìn một người qua đường, ánh mắt vẫn sắc bén nhất quán như trước.
Đám lâu la gọi y là “Phó gia”, nói, người đã đưa tới rồi. Sau đó có tên đẩy Hứa Tô ở sau lưng, bảo hắn tự đi tới.
Mã Bỉnh Nguyên cũng ngồi đó, thấy Hứa Tô tiến vào thì tự nhiên căng thẳng khó tả. Lúc trước khi thấy Phó Vân Hiến gã cũng rất căng thẳng, sợ đối phương mang cảnh sát tới.
Không ngờ Phó Vân Hiến lại đi một mình.
Đây là thành phố S, không phải thành phố G, ở thành phố G gã là rắn độc người gặp người hãi, đến thành phố S gã chỉ là khách đường xa. Mặc dù Mã Bỉnh Nguyên dẫn theo rất nhiều người nhưng ít nhiều vẫn sợ hãi trước Phó Vân Hiến. Mà vì sợ hãi, lại lộ ra sự thật, không thể giấu đi bằng cái vẻ bặm trợn hung ác.
Toàn bộ ánh mắt trong phòng đều hướng về phía hắn, hung ác lườm nguýt, thờ ơ liếc qua, khinh miệt mà nhìn. Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Đây là một màn rất kịch tính, Hứa Tô đã theo chân Phó Vân Hiến gặp đủ mọi mặt của xã hội, mà khung cảnh ở đây đặc biệt tàn khốc, máu me và nguy hiểm, nếu là người khác e là đã sợ tè ra quần rồi.
Tay Hứa Tô vẫn bị trói, từng bước từng bước lại gần Phó Vân Hiến, nhà không lớn, nhưng hắn đi rất chậm, một khoảng ngắn ngủi cảm giác như rất dài. Hắn đi được nửa đường thì mấy tên buôn ma túy bắt đầu đút tay vào túi quần. Bọn buôn bán ma túy ở thành phố G có vẻ thích loại súng mô phỏng theo Kiểu 64, Hứa Tô nghe thấy tiếng lên đạn.
Hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng, thái dương giật thình thịch.
Phó Vân Hiến hơi nghiêng đầu, hạ ánh nhìn, cầm điếu thuốc lên đưa vào miệng.
Hứa Tô đã đi tới trước mặt Phó Vân Hiến.
Thấy Phó Vân Hiến vẫn chưa tỏ thái độ, ngay đến Mã Bỉnh Nguyên cũng hô lên: “Phó gia, Tiểu Hứa -”
Ngón cái khẽ ấn, “cạch” một tiếng có lửa phát ra, Phó Vân Hiến châm điếu thuốc đang ngậm trên miệng: “Gọi Hứa gia.”
Chần chừ mười mấy giây, Mã Bỉnh Nguyên thật sự gọi.
Hứa gia.
Hứa Tô rất vui. Mấy năm nay Phó Vân Hiến chiều chuộng hắn, hắn cũng giương oai diễu võ quen rồi, nhưng kiểu gì cũng không sướng được như hôm nay, kiểu gì cũng không thoải mái được như hôm nay. Bản thân nhấm nháp một lát, càng cảm thấy xương cốt toàn thân được một tiếng gọi này đắp dày lên, Hứa Tô run bả vai khoe khoang, cực kỳ vênh váo nói: “Gọi một tiếng Hứa gia nữa nghe coi nào.”
Phó Vân Hiến không cho Hứa Tô tiếp tục đắc ý, y đứng dậy ôm ngang eo hắn, vác luôn Hứa Tô lên vai, hỏi: “Phòng ngủ ở đâu.”
Hứa Tô giãy giụa hai cái, không phối hợp theo bản năng. Trước giờ hắn cũng chẳng phải kẻ e lệ rụt rè gì, nhưng hiện tại thật sự không hợp để nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nếu đổi sang nhà họ Phó, hắn đã tụt quần lộ mông, ngồi lên tự động rồi.
Phó Vân Hiến vỗ lên mông hắn bằng bàn tay to lớn của mình: “Không có thời gian đâu, đừng có làm loạn.”
Một tên tay sai chỉ hướng cho y, Phó Vân Hiến tùy tay dập thuốc, khiêng Hứa Tô đi mất.
Phó Vân Hiến ném Hứa Tô lên giường, ngay đến dây trói tay cũng không thèm cởi, chỉ nhăm nhăm cởi quần Hứa Tô.
Hứa Tô nói: “Ở cái chỗ này… Chú vội cái gì?”
Phó Vân Hiến hờ hững nói: “Kiểm tra chút.”
Tay Hứa Tô vẫn đang bị trói sau lưng, không giãy được, buộc phải tạm thời khuất phục dưới sức mạnh của Phó Vân Hiến. Mặt bị Phó Vân Hiến nhấn vào gối, hắn quỳ trên giường, mông dẩu lên cao, còn dùng đầu ngón tay cố gắng giữ chặt mép quần lót, không để mông mình hoàn toàn lộ ra. Phó Vân Hiến khẽ cười, cũng chẳng thèm khách sáo, ngón tay trực tiếp đâm vào cửa sau của Hứa Tô cách một lớp quần lót. Không bôi trơn, Hứa Tô hít sâu một hơi, hô lớn: “Á! Đau… Đau!”
“Ừ.” Ngón tay khó đẩy mạnh hơn, Phó Vân Hiến lại hài lòng gật đầu, “Vẫn rất chặt.”
Hứa Tô lại nói: “Chú tưởng ai cũng như chú đấy à, thích đàn ông còn không biết xấu hổ… Mau thả tôi ra.”
Nơi Mã Bỉnh Nguyên ở tạm cũng là do một người bạn cho gã mượn, cũng là một căn biệt thự lớn được trang hoàng đẹp đẽ, phòng cho khách này trông cũng sạch sẽ. Phó Vân Hiến không phải người quá chú ý tiểu tiết, ít nhất khi dục vọng nổi lên thì thích thuận theo tự nhiên, nhưng y không định làm việc kia ở đây. Cởi dây thừng trên tay Hứa Tô, ánh mắt y dừng lại trên cánh tay và cổ tay chằng chịt vết thương, Phó Vân Hiến nhíu mày nói: “Ai làm đây.”
Hứa Tô không nói mình đang nghĩ cách tự chạy trốn, thuận miệng nói: “Không có gì, côn trùng cắn tôi, tự tôi gãi đấy.”
Đi đường liên tục trong thời gian dài, Phó Vân Hiến cũng mệt, y nghiêng đầu dựa vào đầu giường, vươn tay ra với Hứa Tô, gọi hắn: “Tô Tô.”
Hứa Tô bèn dựa sát vào, ôm vòng quanh eo Phó Vân Hiến, ngủ trên người y.
Phó Vân Hiến cúi đầu, nâng cằm Hứa Tô lên, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, bọn họ bắt đầu hôn môi, quen thuộc lại tự nhiên. Ban đầu chỉ là môi kề môi nhẹ nhàng ma sát, sau đó đưa lưỡi ra liếm lên môi và cằm đối phương. Đầu lưỡi Phó Vân Hiến chạm lên đầu môi vểnh ra của Hứa Tô, y chậm lại, như đang dùng lưỡi thưởng thức, vân vê đầu môi kia đến đỏ bừng.
Hứa Tô há miệng cắn Phó Vân Hiến một cái.
Hai người bắt đầu cuộc tiến công dữ dội về phía đối phương, hôn đến mức không còn triền miên, cũng không đau đớn, hắn cắn lại cắn, xả hết tâm tình mình như động vật. Hứa Tô vẫn cảm thấy hơi tổn thương, hắn đã bị coi nhẹ, bị đối xử lạnh nhạt lâu như vậy.
Phó Vân Hiến nhấc đùi Hứa Tô lên ôm hắn sát mình hơn, sau đó tay thì hung hăng xoa nắn mông hắn, môi thì hôn lên môi hắn.
Phó Vân Hiến vừa hôn vừa nói: “Chú nhớ em.”
Được hôn thoải mái, Hứa Tô nhắm mắt lại, hắn ngửa cổ, cảm giác như bao nhiêu oan ức tổn thương như đã tiêu tan hết thảy, cực kỳ không có nghị lực.
Một nụ hôn rút hết sức lực nửa đời, Hứa Tô nằm trên bờ ngực trần của Phó Vân Hiến, vuốt ve cơ thể với những đường nét cơ thịt sắc nét của y, nói: “Chú, tôi cảm thấy Hứa Lâm có vấn đề.”
Phó Vân Hiến cụp mắt hỏi hắn: “Vấn đề thế nào.”
Hứa Tô kể hết những gì mình biết trong mấy ngày bị giam giữ, còn kèm theo phỏng đoán của mình, vẹt xanh giấu mình trong cành liễu, cất tiếng lên gọi mới rõ ràng, đừng nghĩ bình thường Hứa Lâm ở Quân Hán không thể hiện gì mấy, trước mặt Phó Vân Hiến thì tỏ ra như một đứa fan cuồng, nhưng cậu ta không đơn giản.
Phó Vân Hiến đáp một câu không cảm xúc: “Biết rồi.”
Hứa Tô hỏi: “Vụ án Mã Bỉnh Tuyền thì sao, thật sự định để tên buôn ma túy kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Phó Vân Hiến hờ hững nói: “Nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật là chuyện không thể, tố giác lập công nhiều nhất thì tử hình sửa thành chung thân thôi.”
Vừa rồi Phó Vân Hiến cũng đã nói chuyện này với Mã Bỉnh Nguyên, chuẩn bị phối hợp với công an thế nào, bố trí người buôn bán ma túy dưới cờ ra sao để bị bắt, làm sao để đề phòng bị viện kiểm sát phát hiện ra sơ hở… Nói xong một hồi, Mã Bỉnh Nguyên thật sự phục sát đất. Mọi người thường ca tụng những người có kỹ năng giỏi trong một lĩnh vực là vì “sư tổ thưởng cho cơm ăn”, nhưng trong giới tranh tụng án hình sự, Phó Vân Hiến chính là sư tổ rồi.
“Lập công? Lúc này sao?” Hứa Tô ngây người, “Vụ án này có chim mồi, cần gì phải làm chuyện phạm pháp đó…”
Lập công có thể tránh tử hình, chứng minh sự tồn tại của chim mồi cũng có cơ hội, Tòa án nhân dân tối cao nói tất cả những vụ án thuốc phiện có tồn tại chim mồi đều phải “thận trọng khi tử hình”.
Hứa Tô còn muốn nói rõ cho Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến lại không kiên nhẫn nữa: “Em không cần xen vào chuyện này.”
Hứa Tô luôn dùng những tiêu chuẩn của “Đại ca” năm ấy để đòi hỏi đại luật sư Phó của ngày hôm nay, vậy nên dùng dà dùng dằng suốt mấy năm nay, hắn vẫn không bao giờ có thể vượt qua rào cản của chính mình vào giây phút cuối cùng. Nhưng hiện tại bên bờ sinh tử, hắn không cố chấp bảo thủ như vậy nữa, khăng khăng ngăn cản Phó Vân Hiến sử dụng thủ đoạn quá đà này.
Hắn lo lắng cho sự an toàn của Phó Vân Hiến.
Nếu vụ án này thật sự có cảnh sát nằm vùng, mà mạng lưới quan hệ của Phó Vân Hiến bên này lại hoàn toàn không biết gì thì một khi hành vi lừa dối bị phát hiện, sẽ quá nguy hiểm cho Phó Vân Hiến đã đang đứng sẵn nơi đầu sóng ngọn gió.
Nghĩ đến đây, Hứa Tô thật sự thấy sốt sắng nóng nảy: “Phó Vân Hiến, nghe tôi một lần, được không.”
Tác giả :
Kim Thập Tứ Thoa