Y Quan Khắp Thành
Chương 37: Thiên Thu
“Định mệnh là em” phiên bản mới là trai đẹp mạnh mẽ và gái xinh dịu dàng, tập này người bắt cặp với Hứa Tô là người khác, học thức cao, ngoại hình đẹp, làm nghề dịch cabin*, phong thái ung dung duyên dáng, khí chất bí ẩn lại cao quý, thu hút bầy sói xung quanh, ai cũng muốn làm thân với cô.
*Dịch song song, dịch đồng thời hay dịch cabin là hình thức phiên dịch mà phiên dịch viên sẽ ngồi trong một cabin cách âm, nghe thông tin từ người nói bằng tai nghe rồi dịch lại vào micro cho người nghe sao cho quá trình phiên dịch phải diễn ra đồng thời.
Buổi chiều thứ bảy quay “Định mệnh là em”, Hứa Tô rõ ràng tập trung hơn lần trước rất nhiều, chơi trò chơi tự nhiên thoải mái, có thể miệng đối miệng cắn pocky với nữ khách mời, còn thắng các vị khách mời khác hai trận.
Quay xong chương trình, Hứa Tô đi nhờ xe Hình Minh theo anh tới bữa tiệc hẹn Phó Vân Hiến. Thời gian ghi hình dài hơn dự tính, Phó Vân Hiến đã tới trước.
Vừa thấy mặt, đầu tiên Hình Minh thành khẩn giải thích nguyên nhân tới muộn cho Phó Vân Hiến, sau đó lại mỉm cười nói có thể khiến đại luật sư Phó dành chút thời gian ít ỏi đến gặp một lần cũng quý hóa quá rồi. Đối diện với vị biên tập viên Hình này, Phó Vân Hiến cũng rất hiền hòa, trước kia hai người đã từng gặp nhau nhiều lần khi làm chương trình, lúc này đã quen thuộc không câu nệ lễ nghĩa, dễ dàng trò chuyện.
Hứa Tô mừng thầm khi không ai để ý tới mình, một nơi cao cấp như vậy, hải sản tươi rói như vậy, hắn cắm mặt ăn, không nói chen lời, chỉ nghe Phó Vân Hiến và Hình Minh bàn về vụ án.
Một vụ án cũ.
Hóa ra lời đồn trên mạng là sự thật, cha của Hình Minh từng bị kết án vì tội hiếp dâm và hối lộ, cuối cùng chết thảm trong tù.
Ý của đối phương rõ ràng là chưa từ bỏ ý định lật lại án, Phó Vân Hiến hỏi: “Ngu tổng có biết không?”
Hình Minh thẳng thắn thừa nhận: “Không biết.” Anh nghĩ một lát lại nói, “Đã trải qua nhiều chuyện, tôi cũng hiểu được nhiều thứ, không phải là không thể liều mạng cá chết lưới rách, nhưng phàm là con người, chỉ cần có một hi vọng thì vẫn muốn thử xem. Tôi chỉ muốn hỏi luật sư Phó một câu, có thể lật lại bản án cho vụ án này không?”
Phó Vân Hiến im lặng một lát, y nói thật, khó lắm. Bản thân tội hiếp dâm cũng dễ kết tội nhưng không đến mức nghiêm trọng như tội giết người, thù hằn oan ức cả thành phố đều biết, hơn nữa là bản án từ mười mấy năm về trước, nhân chứng đã không còn, dù người bị hại chủ động thừa nhận lúc trước là cố ý vu cáo hãm hại thì khả năng lật lại bản án cũng gần như bằng không.
Hình Minh gật đầu, chương trình về pháp luật ở đài đã từng đưa tin về vụ án tương tự, một giáo viên cao tuổi bị học sinh nữ của mình vu cáo cưỡng hiếp, ra tù xong cũng kháng cáo suốt bốn mươi năm mà vẫn còn chưa có kết quả. Ví dụ như vậy nhiều vô số kể.
Chuyện cũ bỏ qua, chấp nhất buông bỏ, nhưng vẫn luôn có nỗi đau sắc lẻm cứa vào lòng, anh ta cúi đầu, đẩy chén rượu trong tay, không nhắc lại nữa.
Phó Vân Hiến nhấp một ngụm rượu, vừa như khuyên nhủ cũng như an ủi, y nói: “Không ai biết chắc được tương lai.”
Hình Minh hơi ngẩn người, một chốc sau gương mặt mới giãn ra, anh ta mỉm cười: “Phải, không ai biết chắc được tương lai.”
Nói xong về bản án cũ của cha, Hình Minh tiếp tục đổi đề tài, nói lần này mục đích hẹn Phó Vân Hiến chủ yếu là muốn cùng làm chương trình, chủ đề liên quan tới luật sư “thối nát” của Trung Quốc.
Luật sư thối nát thực ra là định nghĩa người dân tự nghĩ ra để gán cho một loại luật sư tranh tụng án hình sự, nói một cách dân dã thì chính là lũ người khốn nạn xứng đáng chân mọc nhọt đầu lở loét. Chúng thu phí cao đến tàn bạo, vả lại chỉ thích bào chữa cho lũ tham quan và thương nhân gian trá, bọn chúng không từ thủ đoạn, không tiếc trả giá, luồn lách qua những kẽ hở luật pháp để bào chữa thành công cho lũ quan tham phản tặc. Người trong giới chuyên môn thì biết lề lối, người ngoài giới thì vào góp vui, danh sách “Mười luật sư thối nát hàng đầu Trung Quốc” đã được lưu truyền từ lâu, Phó Vân Hiến đứng đầu bảng, mà xếp hạng hai chính là lão làng giới luật họ Trương được nhận bào chữa cho Bùi Tuyết trong vụ án Vạn Nguyên lần này.
Nhưng có một hiện tượng khá thú vị, không biết có phải là “thiện ác tất báo, Càn Khôn vị tha”, tính đến hiện tại, trong bảng xếp hạng dân gian này chỉ còn lại ba người vẫn còn ở trong tầm mắt công chúng, còn lại nếu không chậu vàng rửa tay thì cũng đã vào tù vì đủ loại hành vi phạm tội, mất đi những tháng ngày còn lại.
“Phần lớn các chương trình về pháp luật đều rất nhạy cảm, luật sư tranh tụng án hình sự không được phép thể hiện quá đà việc chống đối hệ thống công an, kiểm sát và tòa án, vậy nên mọi người thường cho rằng luật sư tranh tụng án hình sự Trung Quốc chỉ được cái tên, không hề có tác dụng, nhưng thực ra không phải thế.” “Tầm nhìn Đông Phương” thường dám nói lên những gì người khác không dám, Hình Minh liên tục muốn hẹn với Phó Vân Hiến thực ra là vì đã được nhà đài chấp thuận, được phép sản xuất một chương trình có thể trái với nhận thức của công chúng. Anh ta cười nói, “Tôi rất tò mò, luật sư Phó nghĩ gì khi người khác thường nói Phó Vân Hiến nối giáo cho giặc, chỉ biện hộ giải vây cho những kẻ có tội lắm tiền?”
“Tất cả mọi người đều vô tội cho đến khi họ bị tuyên là có tội. Đây là danh ngôn của luật sư người Mỹ nổi tiếng Darrow*.” Phó Vân Hiến hoàn toàn không thèm để ý tới những lời lên án đó, chỉ cảm thấy luận điệu rập khuôn cũ rích, y tỏ ra khinh thường, “Trong mắt tôi, quan chức cấp cao, doanh nhân tiền tỷ, hay bình dân bách tính, đều bình đẳng.”
*Clarence Seward Darrow (1857-1938) là một luật sư Mỹ nổi tiếng sinh tại bang Ohio. … Trở thành một trong những luật sư hàng đầu của nước Mỹ trong lĩnh vực lao động, năm 1896 Darrow ra tranh cử nghị sĩ nhưng thất bại.
Nến, hoa tươi, nhạc nhẹ, bầu không khí bữa tối rất tốt, cuộc hội thoại vẫn còn tiếp diễn, Hình Minh nói mình đã điều tra, trợ cấp ngoài định mức cho các vụ án trợ giúp pháp lý cho luật sư trực thuộc văn phòng Quân Hán là tốt nhất cả nước.
Ngay cả Hứa Tô cũng không biết đến con số này. Hắn khẽ ngẩng đầu khỏi cả bàn đồ ngon, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hình Minh liếc mắt nhìn Hứa Tô, lại quay sang chăm chú nhìn Phó Vân Hiến: “Nhưng anh đã từng công kích chế độ trợ giúp pháp lý công khai.”
“Ở nước ta, trợ giúp pháp lý hiện tại chủ yếu là để phục vụ trong ngành, trợ cấp của chính phủ cho một vụ án hình sự đôi khi chỉ vài trăm nhân dân tệ, còn bị cưỡng chế đi theo kiểm tra hàng năm.” Quả thực Phó Vân Hiến thực sự không ủng hộ sự tồn tại của chế độ này, y nói thẳng “tiếp ứng hỗ trợ” vốn đều vô nghĩa, ủng hộ kẻ yếu là trách nhiệm của quốc gia chứ không phải nghĩa vụ cá nhân. Xử lý vụ án không trả tiền là tình cảm, xử lý vụ án có trả tiền là bổn phận, tằm xuân đến chết tơ mới hết*, một luật sư thì không nên như vậy.
“Thu nhập của cái ngành luật sư này chính là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, hơn nữa thu nhập chung của luật sư tranh tụng án hình sự khá thấp, học hành chăm chỉ đến khi ra trường luật thì thu nhập hàng tháng có khi chỉ vài nghìn, ai cũng phải phụng dưỡng cha mẹ chăm sóc vợ con, từng ấy tiền sinh tồn thế nào được?” Chai vang đỏ trên bàn đã thấy đáy, vừa khéo thấy một phục vụ đi qua, bưng một chai vang đỏ có lẽ muốn đưa tới một bàn khác, Phó Vân Hiến gọi cậu ta dừng lại, muốn lấy luôn rượu từ cậu ta.
Nhân viên phục vụ thấy không ổn, vẫn còn muốn nói hai câu, Phó Vân Hiến rút vài tờ trăm tệ ra coi như tiền típ, đối phương liền vui vẻ ngậm miệng.
Phó Vân Hiến thành thạo mở nút bấc ra, rót nửa ly cho Hình Minh rồi lại rót cho mình.
Trước mặt y, Hứa Tô không được phép uống rượu.
“Cho nên dù tôi không đồng ý với chế độ này, nhưng ít nhất tôi có thể đảm bảo luật sư tranh tụng án hình sự ở Quân Hán không cần phải trả giá cho cảm xúc hoặc lo lắng về sinh kế của mình.” Phó Vân Hiến liếc mắt nhìn Hứa Tô bên cạnh, nâng tay sờ gáy hắn, bật ra nụ cười không biết có thể coi là mỉa mai hay không, “Thực ra Tô Tô nhà mình rất hợp làm việc trong ngành trợ giúp pháp lý này, em ấy ngại tiền nóng bỏng tay, cho rằng Phó Vân Hiến tôi là loại tội ác tày trời.”
Hình Minh cũng cười: “Quản lý Hứa mềm lòng quá.”
Hình Minh có chuẩn bị mà tới, tập trung nói ra mấy câu hỏi liên quan đến chênh lệch về năng lực chuyên môn, cách biệt thu nhập quá lớn giữa các luật sư v.v., đề cập mạnh hơn đến các chủ đề nhạy cảm như “Phân tách điều tra và giam giữ” và “Phân loại luật sư” đã nhiều lần gây tranh cãi trong hai năm qua, nói chuyện quen, nói chuyện sâu rồi, thuận theo tự nhiên mà nhắc đến vụ án của Cù Lăng sửa đổi trong phiên phúc thẩm. Hình Minh hỏi Phó Vân Hiến, y là chỉ huy sau màn chuyện phúc thẩm sửa án có phải vì muốn dẫn dắt hậu bối không?
Phó Vân Hiến quay đầu, đồng thời cũng hướng ánh mắt của Hình Minh về phía Hứa Tô: “Vụ án này nếu không có lỗ hổng chứng cứ mà Hứa Tô phát hiện ra thì cũng không sửa được.”
Hứa Tô không kể công, không khoe khoang, thậm chí không đáp lời. Không thể nói rõ là cảm giác gì, đây là vụ án hắn theo từ đầu đến cuối, quá trình lòng vòng, kết thúc vui vẻ, ý nghĩa to lớn.
Hình Minh nâng ly nhấp một hớp rượu, khi đặt ly xuống thì hơi thở dài: “Vụ án này đã gây ra rất nhiều cuộc tranh luận sôi nổi, vốn trong đài còn muốn tiếp tục đưa tin về vụ án sau khi phiên phúc thẩm kết thúc, nhưng trong nhà bên nguyên xảy ra biến cố lớn, dựa theo tinh thần nhân đạo, ekip chương trình đành bỏ qua chuyện này.”
Nghe tới đó, Hứa Tô cả tối không hé răng đột nhiên ngẩng đầu, hắn hỏi: “Biến cố gì cơ?”
Hình Minh nói: “Bà của bị hại qua đời, nghe nói bình thường vốn luôn mạnh khỏe, sau khi phúc thẩm sửa án xong thì lại bệnh không dậy nổi.”
Tay Hứa Tô run bần bật, đồ ăn trong tay suýt nữa rơi xuống đất, hắn nhớ lại cảnh tượng ở cổng tòa án ngày đó, bà lão chống gậy kia phun một búng máu xuống đất, y hệt như một áng mây thê lương diễm lệ nơi chân trời buổi chiều hôm.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn không đủ, bữa này luật sư Phó và biên tập viên Hình uống đến hăng say, khi kết thúc Hình Minh tìm lái xe chỉ định*, Phó Vân Hiến thì để Hứa Tô lái xe đưa y về. Có lẽ người đẹp khiến người ta say rượu, Phó Vân Hiến hiếm khi túy lúy, dọc đường tay đỡ trán mắt nhắm nghiền. Hứa Tô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn y qua gương chiếu hậu, hắn vừa vui lại vừa không vui khi thấy y khó chịu, tâm lý cực kỳ mâu thuẫn.
*Ở các nước phát triển, nơi luật pháp rất khắt khe với việc lái xe khi có cồn, người dân không dám lơ là điều này. Trước cuộc vui họ sẽ sắp xếp cách về nhà sau khi ngấm cồn, có thể là xe buýt, taxi, hoặc nhờ người thân, bạn bè chở về. Người này được gọi là “designated driver”, nghĩa là người lái xe chỉ định.
Mercedes-Benz coi như phế, lão già kia điên lên thì không ai đỡ nổi, phải đổi sang Bentley, lái khá thoải mái. Đánh xe vào gara dưới hầm, Hứa Tô hoàn thành trách nhiệm, lên tiếng chào hỏi Phó Vân Hiến rồi định đi, Phó Vân Hiến cũng không để hắn đi từ tầng một.
Mở cổng lớn, qua cửa trước, đến đại sảnh, Hứa Tô không buồn cởi giày, hắn có thể trét bùn lên tường trắng ở đây, không hề kiêng dè, trước kia đá bóng với đồng nghiệp, lúc về chân hôi rình lấm lem, không thèm tắm không thèm thay đã nằm lên sô-pha, bác giúp việc nhắc nhở hai câu, lại bị chính chủ nhà Phó Vân Hiến ngăn lại.
Trong phòng khách, Hứa Tô lại định chuồn êm, ai ngờ lại bị Phó Vân Hiến túm cổ tay lại, kéo một đường vào trong phòng. Mùi rượu trên người Phó Vân Hiến nồng nặc, ánh mắt sắc sảo uy nghiêm trước đây cũng trở nên mông lung mơ hồ, y hỏi hắn, sao nào, trốn tránh chú à?
Nếu không phải biên tập viên Hình mời tiệc, lúc này Hứa Tô vẫn còn muốn trốn tránh Phó Vân Hiến. Khỏi bệnh xong nghĩ lại, hắn cảm thấy tùy tiện lên giường cùng đàn ông như vậy quá bất hợp lý, quả thực có ý định muốn phân rõ giới hạn với Phó Vân Hiến.
Say xong lực tay lớn bất ngờ, Phó Vân Hiến cầm tay Hứa Tô vuốt ve ngực mình, giọng nói khàn khàn nồng ấm: “Cởi quần áo cho chú đi.”
Có lẽ vì thói quen, có lẽ nhất thời không thể thoát thân, Hứa Tô chiếu theo trước kia, cởi comple, tháo cà vạt cho Phó Vân Hiến, sau đó lại cởi chiếc cúc đầu tiên trên cùng.
Một luồng hormones giống đực quen thuộc phả thẳng vào mặt, trêu chọc thần kinh của hắn, Hứa Tô gần như không thể đứng thẳng, hắn nghĩ đến những con ong đâm đầu vào trong nhụy, có lẽ cũng cảm nhận được thứ mùi vị như thế.
Hứa Tô thấp hơn Phó Vân Hiến rất nhiều, trán đặt ngay bên môi Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến cúi đầu hôn lên trán hắn, dịu dàng hỏi: “Đập vào đâu đây?”
Hứa Tô tiếp tục cởi hai cúc tiếp theo, ăn ngay nói thật: “Bắt cướp giúp người, đụng phải khi đánh nhau với tên cướp.”
“Biết bắt chuột rồi đấy.” Phó Vân Hiến cười cười, y lại cúi đầu, môi trượt từ trên trán xuống, hôn lên trên mắt Hứa Tô.
Đôi môi nóng rực chạm vào, thực sự khiến lòng người ầm ầm như sấm nổ, Hứa Tô run rẩy mi mắt, ánh nhìn bối rối lay động.
Vẫn còn ngại chưa hôn đủ, Phó Vân Hiến cọ mũi mình lên mũi Hứa Tô như trêu đùa, rồi lại đưa môi đi tìm môi hắn.
Phó Vân Hiến cúi đầu, Hứa Tô cũng cúi đầu, cố hết sức ngăn cản hai người thân mật quá mức, tránh cho không khí mờ ám quá đà. Phó Vân Hiến cau mày, mạnh mẽ nâng cằm Hứa Tô lên, hỏi hắn tại sao lại chuyển ra ngoài.
“Chú là ai mà muốn quản tôi, không muốn ở thì đi thôi.” Hứa Tô cứng ngắc lùi đầu lại, thầm nói câu này nghe mới quá, chú cũng đâu có mời tôi ở lại.
Cởi xong chiếc cúc cuối cùng, Phó Vân Hiến để trần cơ thể thon dài cường tráng, bế ngang một cái lên đã bọc Hứa Tô vào trong ngực, y bước lên cầu thang, hướng về phòng ngủ.
Hứa Tô phản kháng không có kết quả, đanh mặt nói: “Phó Vân Hiến, thả tôi xuống.”
Phó Vân Hiến không mảy may phản ứng, nhấc chân đá văng cửa phòng, vô sỉ đến mức thản nhiên: “Để chú vui vẻ làm một đêm.”
Đưa người lên giường, Phó Vân Hiến cởi thắt lưng rồi đè xuống.
Hứa Tô vẫn còn muốn chạy nhưng bị Phó Vân Hiến dùng cơ thể cường tráng đè lại áp bức, trước không thoát, sau không có đường lui, chỉ có thể đầu hàng. Hứa Tô đối diện với ánh mắt Phó Vân Hiến, hắn thấy ánh mắt của thú dữ đang cấp bách nhìn chằm chằm súc vật, bẩn thỉu thô lỗ, hắn run rẩy, cố gắng mặc cả với đối phương: “Bảo một đêm thì một đêm thôi, không hơn nữa -”
Phó Vân Hiến ghét Hứa Tô dài dòng, cúi đầu hôn lên môi hắn. Đôi môi thiếu niên tuyệt vời lại ồn ã, thay vì hôn môi thì có lẽ nghe nó lải nhải còn dễ chịu hơn.
Hứa Tô rên lên một tiếng ngắn ngủi, mặc cho đầu lưỡi Phó Vân Hiến hung hăng tấn công, dần dần cũng chìm vào nụ hôn này. Nước bọt của đối phương có vị cam, mang theo ít mùi rượu, Hứa Tô ra sức mút vào, tham lam cắn mút, tiếng nước nhớp nháp trào ra trong lúc hai người miệng lưỡi đan kề.
Hôn xong, màu mắt Phó Vân Hiến lại càng ảm đạm, đầu tiên là thoăn thoắt cởi sạch quần dài vướng víu, sau đó như mở quà, nhẫn nại vô cùng mà cởi từng món quần áo trên người Hứa Tô. Mở từng cúc từng cúc, lộ ra bả vai và bờ ngực trắng nõn, thành thục mân mê đầu ngực của hắn, xoa nắn hai điểm gồ lên vừa hồng vừa cứng, căng lên hết sức đáng yêu.
Phó Vân Hiến nghiêng người về phía trước, ngậm một bên vú Hứa Tô vào miệng, nhấp nhả dùng đầu lưỡi vẽ một vòng, không nói chuyện nhưng cũng không lãnh đạm. Bắp thịt cả người Phó Vân Hiến cứng đanh, đường nét cơ thể dũng mãnh, làn da vì thấm mồ hôi mà sáng lên như bôi dầu. Chỉ nếm qua vị ngon của con mồi, cơ thể y đã hưng phấn hẳn lên. Y cắn lên dương v*t Hứa Tô cách một lớp quần lót.
Hứa Tô ngửa cổ ra đằng sau, nhìn lên trần nhà không biết nghĩ gì, hít thở thật sâu. Có một điểm Trịnh Thế Gia nói không sai, chỉ cần bắt đầu thì không dứt ra được nữa, cơ thể hắn thần phục người đàn ông này còn hơn cả hắn.
Thân dưới căng trướng đến khó chịu, nơi quy đầu đặt vào đã ướt nhẹp, chẳng biết là bị Phó Vân Hiến liếm ướt hay do chính bản thân chẳng ra gì, tự tiết ra thứ đó.
Lấy dịch bôi trơn đầu giường ra nới lỏng thay cho Hứa Tô, thấy nụ hoa thít chặt đằng sau dần dần nở rộ, Phó Vân Hiến tụt quần lót xuống. Quy đầu như có linh hồn, trực tiếp nảy ra khỏi đũng quần, đã cứng như đá từ lâu.
Phó Vân Hiến để Hứa Tô hôn nó. Nhưng Hứa Tô không chịu, thè lưỡi liếm mấy cái qua quy đầu xong thì làm thế nào cũng không bằng lòng tiếp tục nữa.
Hắn nức nở: “Tanh… Tôi không làm…”
Rốt cuộc cũng không nỡ ép buộc vật nhỏ này, Phó Vân Hiến trực tiếp ném người lên giường, tách chân tiến vào.
Nhu cầu tình dục của đại luật sư Phó khi say rượu lên cao, bắt Hứa Tô phải bày ra đủ loại tư thế không thể tưởng tượng nổi, lăn qua lộn lại giày vò cả đêm.
Khoái cảm khi cơ thể ma sát với cơ thể vô cùng mãnh liệt, ánh mắt Hứa Tô mông lung, mặt đầy tình cảm, đồng thời cầu được ước thấy, Phó Vân Hiến bảo hắn khóc thì hắn khóc, bảo hắn kêu thì hắn kêu, bao nhiêu lời nói nhục nhã đều tuôn ra tự nhiên không hề cố kỵ.
Phó Vân Hiến vào vai, trực tiếp dùng giọng kinh kịch hát lên một đoạn “Bá Vương Biệt Cơ.”
“Đại vương…” Hứa Tô đứt quãng hát, đồng thời cũng dùng giọng kinh kịch run rẩy đáp lại, “Tiếp tục uống thêm chút rượu… Hầu Đại vương uống thêm vài chén…”
Phó Vân Hiến tỏ ra vừa lòng, vừa đâm vừa thúc, lại nói: “Gọi đại ca.”
Rõ ràng hồn đã như chìm trong sương mù, Hứa Tô vừa nghe hai chữ “Đại ca” thì lập tức tỉnh táo lại hoàn toàn, y trợn tròn mắt, im miệng không lên tiếng.
Ánh mắt Phó Vân Hiến tối sầm, bàn tay bóp chặt cổ Hứa Tô, ép buộc hắn: “Gọi đại ca.”
Hứa Tô bị bóp cực kỳ khó chịu, mãi vẫn không thoát khỏi vai Ngu Cơ, vẫn nửa hát nửa đọc bằng giọng nhão nhoẹt: “Mong Đại vương suy nghĩ…”
Không còn tâm trạng cưng chiều dung túng vừa rồi, không ép cho đối phương nghe lời thì không chịu được, Phó Vân Hiến thô lỗ nắm lấy thân dương v*t của Hứa Tô, dùng ngón tay chặn trên đỉnh lỗ nhỏ, quy đầu chợt thay đổi góc độ, đâm vào nơi sâu bất thường, hung hăng va chạm.
Phó Vân Hiến gần như rít lên đe dọa, gọi đại ca.
Cổ Hứa Tô bị bóp, đỉnh đầu khấc bị bịt, bên trên khó thở, bên dưới lại không được ra, cả người nghẹn đến sung huyết dưới da, toàn thân đỏ bừng, y hệt con tôm luộc.
Thống khổ thay thế cho khoái cảm, cực kỳ thống khổ, nhưng hắn vẫn lắc đầu từ chối gọi đại ca, liều chết không đầu hàng.
Phó Vân Hiến đe dọa không có kết quả, sự phẫn nộ hiện rõ rành rành trên mặt, y giữ hai bên hông Hứa Tô ép toàn bộ sức nặng cơ thể xuống, đẩy dương v*t thô dài tới tận gốc, tiến vào toàn bộ đưa đẩy mấy cái rồi bắn ra.
dương v*t rút ra khỏi cơ thể, Hứa Tô tiết ra trong sảng khoái, xuất tinh xong thì thể lực như bị rút cạn, hắn lảo đảo ngã xuống giường, hai chân vẫn còn giữ tư thế tách ra vểnh lên, háng nóng bừng lên không biết tại sao, vậy mà hắn lại đái ra.
Thân trên thân dưới tràn đầy chất lỏng nóng hầm hập, Hứa Tô tự thấy bản thân kinh tởm, nghiêng người cuộn tròn lại. Hắn đoán Phó Vân Hiến cũng chê hắn tởm, vì y đứng dậy, khoác áo ngủ lên, bỏ đi không nói một lời.
*Dịch song song, dịch đồng thời hay dịch cabin là hình thức phiên dịch mà phiên dịch viên sẽ ngồi trong một cabin cách âm, nghe thông tin từ người nói bằng tai nghe rồi dịch lại vào micro cho người nghe sao cho quá trình phiên dịch phải diễn ra đồng thời.
Buổi chiều thứ bảy quay “Định mệnh là em”, Hứa Tô rõ ràng tập trung hơn lần trước rất nhiều, chơi trò chơi tự nhiên thoải mái, có thể miệng đối miệng cắn pocky với nữ khách mời, còn thắng các vị khách mời khác hai trận.
Quay xong chương trình, Hứa Tô đi nhờ xe Hình Minh theo anh tới bữa tiệc hẹn Phó Vân Hiến. Thời gian ghi hình dài hơn dự tính, Phó Vân Hiến đã tới trước.
Vừa thấy mặt, đầu tiên Hình Minh thành khẩn giải thích nguyên nhân tới muộn cho Phó Vân Hiến, sau đó lại mỉm cười nói có thể khiến đại luật sư Phó dành chút thời gian ít ỏi đến gặp một lần cũng quý hóa quá rồi. Đối diện với vị biên tập viên Hình này, Phó Vân Hiến cũng rất hiền hòa, trước kia hai người đã từng gặp nhau nhiều lần khi làm chương trình, lúc này đã quen thuộc không câu nệ lễ nghĩa, dễ dàng trò chuyện.
Hứa Tô mừng thầm khi không ai để ý tới mình, một nơi cao cấp như vậy, hải sản tươi rói như vậy, hắn cắm mặt ăn, không nói chen lời, chỉ nghe Phó Vân Hiến và Hình Minh bàn về vụ án.
Một vụ án cũ.
Hóa ra lời đồn trên mạng là sự thật, cha của Hình Minh từng bị kết án vì tội hiếp dâm và hối lộ, cuối cùng chết thảm trong tù.
Ý của đối phương rõ ràng là chưa từ bỏ ý định lật lại án, Phó Vân Hiến hỏi: “Ngu tổng có biết không?”
Hình Minh thẳng thắn thừa nhận: “Không biết.” Anh nghĩ một lát lại nói, “Đã trải qua nhiều chuyện, tôi cũng hiểu được nhiều thứ, không phải là không thể liều mạng cá chết lưới rách, nhưng phàm là con người, chỉ cần có một hi vọng thì vẫn muốn thử xem. Tôi chỉ muốn hỏi luật sư Phó một câu, có thể lật lại bản án cho vụ án này không?”
Phó Vân Hiến im lặng một lát, y nói thật, khó lắm. Bản thân tội hiếp dâm cũng dễ kết tội nhưng không đến mức nghiêm trọng như tội giết người, thù hằn oan ức cả thành phố đều biết, hơn nữa là bản án từ mười mấy năm về trước, nhân chứng đã không còn, dù người bị hại chủ động thừa nhận lúc trước là cố ý vu cáo hãm hại thì khả năng lật lại bản án cũng gần như bằng không.
Hình Minh gật đầu, chương trình về pháp luật ở đài đã từng đưa tin về vụ án tương tự, một giáo viên cao tuổi bị học sinh nữ của mình vu cáo cưỡng hiếp, ra tù xong cũng kháng cáo suốt bốn mươi năm mà vẫn còn chưa có kết quả. Ví dụ như vậy nhiều vô số kể.
Chuyện cũ bỏ qua, chấp nhất buông bỏ, nhưng vẫn luôn có nỗi đau sắc lẻm cứa vào lòng, anh ta cúi đầu, đẩy chén rượu trong tay, không nhắc lại nữa.
Phó Vân Hiến nhấp một ngụm rượu, vừa như khuyên nhủ cũng như an ủi, y nói: “Không ai biết chắc được tương lai.”
Hình Minh hơi ngẩn người, một chốc sau gương mặt mới giãn ra, anh ta mỉm cười: “Phải, không ai biết chắc được tương lai.”
Nói xong về bản án cũ của cha, Hình Minh tiếp tục đổi đề tài, nói lần này mục đích hẹn Phó Vân Hiến chủ yếu là muốn cùng làm chương trình, chủ đề liên quan tới luật sư “thối nát” của Trung Quốc.
Luật sư thối nát thực ra là định nghĩa người dân tự nghĩ ra để gán cho một loại luật sư tranh tụng án hình sự, nói một cách dân dã thì chính là lũ người khốn nạn xứng đáng chân mọc nhọt đầu lở loét. Chúng thu phí cao đến tàn bạo, vả lại chỉ thích bào chữa cho lũ tham quan và thương nhân gian trá, bọn chúng không từ thủ đoạn, không tiếc trả giá, luồn lách qua những kẽ hở luật pháp để bào chữa thành công cho lũ quan tham phản tặc. Người trong giới chuyên môn thì biết lề lối, người ngoài giới thì vào góp vui, danh sách “Mười luật sư thối nát hàng đầu Trung Quốc” đã được lưu truyền từ lâu, Phó Vân Hiến đứng đầu bảng, mà xếp hạng hai chính là lão làng giới luật họ Trương được nhận bào chữa cho Bùi Tuyết trong vụ án Vạn Nguyên lần này.
Nhưng có một hiện tượng khá thú vị, không biết có phải là “thiện ác tất báo, Càn Khôn vị tha”, tính đến hiện tại, trong bảng xếp hạng dân gian này chỉ còn lại ba người vẫn còn ở trong tầm mắt công chúng, còn lại nếu không chậu vàng rửa tay thì cũng đã vào tù vì đủ loại hành vi phạm tội, mất đi những tháng ngày còn lại.
“Phần lớn các chương trình về pháp luật đều rất nhạy cảm, luật sư tranh tụng án hình sự không được phép thể hiện quá đà việc chống đối hệ thống công an, kiểm sát và tòa án, vậy nên mọi người thường cho rằng luật sư tranh tụng án hình sự Trung Quốc chỉ được cái tên, không hề có tác dụng, nhưng thực ra không phải thế.” “Tầm nhìn Đông Phương” thường dám nói lên những gì người khác không dám, Hình Minh liên tục muốn hẹn với Phó Vân Hiến thực ra là vì đã được nhà đài chấp thuận, được phép sản xuất một chương trình có thể trái với nhận thức của công chúng. Anh ta cười nói, “Tôi rất tò mò, luật sư Phó nghĩ gì khi người khác thường nói Phó Vân Hiến nối giáo cho giặc, chỉ biện hộ giải vây cho những kẻ có tội lắm tiền?”
“Tất cả mọi người đều vô tội cho đến khi họ bị tuyên là có tội. Đây là danh ngôn của luật sư người Mỹ nổi tiếng Darrow*.” Phó Vân Hiến hoàn toàn không thèm để ý tới những lời lên án đó, chỉ cảm thấy luận điệu rập khuôn cũ rích, y tỏ ra khinh thường, “Trong mắt tôi, quan chức cấp cao, doanh nhân tiền tỷ, hay bình dân bách tính, đều bình đẳng.”
*Clarence Seward Darrow (1857-1938) là một luật sư Mỹ nổi tiếng sinh tại bang Ohio. … Trở thành một trong những luật sư hàng đầu của nước Mỹ trong lĩnh vực lao động, năm 1896 Darrow ra tranh cử nghị sĩ nhưng thất bại.
Nến, hoa tươi, nhạc nhẹ, bầu không khí bữa tối rất tốt, cuộc hội thoại vẫn còn tiếp diễn, Hình Minh nói mình đã điều tra, trợ cấp ngoài định mức cho các vụ án trợ giúp pháp lý cho luật sư trực thuộc văn phòng Quân Hán là tốt nhất cả nước.
Ngay cả Hứa Tô cũng không biết đến con số này. Hắn khẽ ngẩng đầu khỏi cả bàn đồ ngon, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hình Minh liếc mắt nhìn Hứa Tô, lại quay sang chăm chú nhìn Phó Vân Hiến: “Nhưng anh đã từng công kích chế độ trợ giúp pháp lý công khai.”
“Ở nước ta, trợ giúp pháp lý hiện tại chủ yếu là để phục vụ trong ngành, trợ cấp của chính phủ cho một vụ án hình sự đôi khi chỉ vài trăm nhân dân tệ, còn bị cưỡng chế đi theo kiểm tra hàng năm.” Quả thực Phó Vân Hiến thực sự không ủng hộ sự tồn tại của chế độ này, y nói thẳng “tiếp ứng hỗ trợ” vốn đều vô nghĩa, ủng hộ kẻ yếu là trách nhiệm của quốc gia chứ không phải nghĩa vụ cá nhân. Xử lý vụ án không trả tiền là tình cảm, xử lý vụ án có trả tiền là bổn phận, tằm xuân đến chết tơ mới hết*, một luật sư thì không nên như vậy.
“Thu nhập của cái ngành luật sư này chính là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, hơn nữa thu nhập chung của luật sư tranh tụng án hình sự khá thấp, học hành chăm chỉ đến khi ra trường luật thì thu nhập hàng tháng có khi chỉ vài nghìn, ai cũng phải phụng dưỡng cha mẹ chăm sóc vợ con, từng ấy tiền sinh tồn thế nào được?” Chai vang đỏ trên bàn đã thấy đáy, vừa khéo thấy một phục vụ đi qua, bưng một chai vang đỏ có lẽ muốn đưa tới một bàn khác, Phó Vân Hiến gọi cậu ta dừng lại, muốn lấy luôn rượu từ cậu ta.
Nhân viên phục vụ thấy không ổn, vẫn còn muốn nói hai câu, Phó Vân Hiến rút vài tờ trăm tệ ra coi như tiền típ, đối phương liền vui vẻ ngậm miệng.
Phó Vân Hiến thành thạo mở nút bấc ra, rót nửa ly cho Hình Minh rồi lại rót cho mình.
Trước mặt y, Hứa Tô không được phép uống rượu.
“Cho nên dù tôi không đồng ý với chế độ này, nhưng ít nhất tôi có thể đảm bảo luật sư tranh tụng án hình sự ở Quân Hán không cần phải trả giá cho cảm xúc hoặc lo lắng về sinh kế của mình.” Phó Vân Hiến liếc mắt nhìn Hứa Tô bên cạnh, nâng tay sờ gáy hắn, bật ra nụ cười không biết có thể coi là mỉa mai hay không, “Thực ra Tô Tô nhà mình rất hợp làm việc trong ngành trợ giúp pháp lý này, em ấy ngại tiền nóng bỏng tay, cho rằng Phó Vân Hiến tôi là loại tội ác tày trời.”
Hình Minh cũng cười: “Quản lý Hứa mềm lòng quá.”
Hình Minh có chuẩn bị mà tới, tập trung nói ra mấy câu hỏi liên quan đến chênh lệch về năng lực chuyên môn, cách biệt thu nhập quá lớn giữa các luật sư v.v., đề cập mạnh hơn đến các chủ đề nhạy cảm như “Phân tách điều tra và giam giữ” và “Phân loại luật sư” đã nhiều lần gây tranh cãi trong hai năm qua, nói chuyện quen, nói chuyện sâu rồi, thuận theo tự nhiên mà nhắc đến vụ án của Cù Lăng sửa đổi trong phiên phúc thẩm. Hình Minh hỏi Phó Vân Hiến, y là chỉ huy sau màn chuyện phúc thẩm sửa án có phải vì muốn dẫn dắt hậu bối không?
Phó Vân Hiến quay đầu, đồng thời cũng hướng ánh mắt của Hình Minh về phía Hứa Tô: “Vụ án này nếu không có lỗ hổng chứng cứ mà Hứa Tô phát hiện ra thì cũng không sửa được.”
Hứa Tô không kể công, không khoe khoang, thậm chí không đáp lời. Không thể nói rõ là cảm giác gì, đây là vụ án hắn theo từ đầu đến cuối, quá trình lòng vòng, kết thúc vui vẻ, ý nghĩa to lớn.
Hình Minh nâng ly nhấp một hớp rượu, khi đặt ly xuống thì hơi thở dài: “Vụ án này đã gây ra rất nhiều cuộc tranh luận sôi nổi, vốn trong đài còn muốn tiếp tục đưa tin về vụ án sau khi phiên phúc thẩm kết thúc, nhưng trong nhà bên nguyên xảy ra biến cố lớn, dựa theo tinh thần nhân đạo, ekip chương trình đành bỏ qua chuyện này.”
Nghe tới đó, Hứa Tô cả tối không hé răng đột nhiên ngẩng đầu, hắn hỏi: “Biến cố gì cơ?”
Hình Minh nói: “Bà của bị hại qua đời, nghe nói bình thường vốn luôn mạnh khỏe, sau khi phúc thẩm sửa án xong thì lại bệnh không dậy nổi.”
Tay Hứa Tô run bần bật, đồ ăn trong tay suýt nữa rơi xuống đất, hắn nhớ lại cảnh tượng ở cổng tòa án ngày đó, bà lão chống gậy kia phun một búng máu xuống đất, y hệt như một áng mây thê lương diễm lệ nơi chân trời buổi chiều hôm.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn không đủ, bữa này luật sư Phó và biên tập viên Hình uống đến hăng say, khi kết thúc Hình Minh tìm lái xe chỉ định*, Phó Vân Hiến thì để Hứa Tô lái xe đưa y về. Có lẽ người đẹp khiến người ta say rượu, Phó Vân Hiến hiếm khi túy lúy, dọc đường tay đỡ trán mắt nhắm nghiền. Hứa Tô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn y qua gương chiếu hậu, hắn vừa vui lại vừa không vui khi thấy y khó chịu, tâm lý cực kỳ mâu thuẫn.
*Ở các nước phát triển, nơi luật pháp rất khắt khe với việc lái xe khi có cồn, người dân không dám lơ là điều này. Trước cuộc vui họ sẽ sắp xếp cách về nhà sau khi ngấm cồn, có thể là xe buýt, taxi, hoặc nhờ người thân, bạn bè chở về. Người này được gọi là “designated driver”, nghĩa là người lái xe chỉ định.
Mercedes-Benz coi như phế, lão già kia điên lên thì không ai đỡ nổi, phải đổi sang Bentley, lái khá thoải mái. Đánh xe vào gara dưới hầm, Hứa Tô hoàn thành trách nhiệm, lên tiếng chào hỏi Phó Vân Hiến rồi định đi, Phó Vân Hiến cũng không để hắn đi từ tầng một.
Mở cổng lớn, qua cửa trước, đến đại sảnh, Hứa Tô không buồn cởi giày, hắn có thể trét bùn lên tường trắng ở đây, không hề kiêng dè, trước kia đá bóng với đồng nghiệp, lúc về chân hôi rình lấm lem, không thèm tắm không thèm thay đã nằm lên sô-pha, bác giúp việc nhắc nhở hai câu, lại bị chính chủ nhà Phó Vân Hiến ngăn lại.
Trong phòng khách, Hứa Tô lại định chuồn êm, ai ngờ lại bị Phó Vân Hiến túm cổ tay lại, kéo một đường vào trong phòng. Mùi rượu trên người Phó Vân Hiến nồng nặc, ánh mắt sắc sảo uy nghiêm trước đây cũng trở nên mông lung mơ hồ, y hỏi hắn, sao nào, trốn tránh chú à?
Nếu không phải biên tập viên Hình mời tiệc, lúc này Hứa Tô vẫn còn muốn trốn tránh Phó Vân Hiến. Khỏi bệnh xong nghĩ lại, hắn cảm thấy tùy tiện lên giường cùng đàn ông như vậy quá bất hợp lý, quả thực có ý định muốn phân rõ giới hạn với Phó Vân Hiến.
Say xong lực tay lớn bất ngờ, Phó Vân Hiến cầm tay Hứa Tô vuốt ve ngực mình, giọng nói khàn khàn nồng ấm: “Cởi quần áo cho chú đi.”
Có lẽ vì thói quen, có lẽ nhất thời không thể thoát thân, Hứa Tô chiếu theo trước kia, cởi comple, tháo cà vạt cho Phó Vân Hiến, sau đó lại cởi chiếc cúc đầu tiên trên cùng.
Một luồng hormones giống đực quen thuộc phả thẳng vào mặt, trêu chọc thần kinh của hắn, Hứa Tô gần như không thể đứng thẳng, hắn nghĩ đến những con ong đâm đầu vào trong nhụy, có lẽ cũng cảm nhận được thứ mùi vị như thế.
Hứa Tô thấp hơn Phó Vân Hiến rất nhiều, trán đặt ngay bên môi Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến cúi đầu hôn lên trán hắn, dịu dàng hỏi: “Đập vào đâu đây?”
Hứa Tô tiếp tục cởi hai cúc tiếp theo, ăn ngay nói thật: “Bắt cướp giúp người, đụng phải khi đánh nhau với tên cướp.”
“Biết bắt chuột rồi đấy.” Phó Vân Hiến cười cười, y lại cúi đầu, môi trượt từ trên trán xuống, hôn lên trên mắt Hứa Tô.
Đôi môi nóng rực chạm vào, thực sự khiến lòng người ầm ầm như sấm nổ, Hứa Tô run rẩy mi mắt, ánh nhìn bối rối lay động.
Vẫn còn ngại chưa hôn đủ, Phó Vân Hiến cọ mũi mình lên mũi Hứa Tô như trêu đùa, rồi lại đưa môi đi tìm môi hắn.
Phó Vân Hiến cúi đầu, Hứa Tô cũng cúi đầu, cố hết sức ngăn cản hai người thân mật quá mức, tránh cho không khí mờ ám quá đà. Phó Vân Hiến cau mày, mạnh mẽ nâng cằm Hứa Tô lên, hỏi hắn tại sao lại chuyển ra ngoài.
“Chú là ai mà muốn quản tôi, không muốn ở thì đi thôi.” Hứa Tô cứng ngắc lùi đầu lại, thầm nói câu này nghe mới quá, chú cũng đâu có mời tôi ở lại.
Cởi xong chiếc cúc cuối cùng, Phó Vân Hiến để trần cơ thể thon dài cường tráng, bế ngang một cái lên đã bọc Hứa Tô vào trong ngực, y bước lên cầu thang, hướng về phòng ngủ.
Hứa Tô phản kháng không có kết quả, đanh mặt nói: “Phó Vân Hiến, thả tôi xuống.”
Phó Vân Hiến không mảy may phản ứng, nhấc chân đá văng cửa phòng, vô sỉ đến mức thản nhiên: “Để chú vui vẻ làm một đêm.”
Đưa người lên giường, Phó Vân Hiến cởi thắt lưng rồi đè xuống.
Hứa Tô vẫn còn muốn chạy nhưng bị Phó Vân Hiến dùng cơ thể cường tráng đè lại áp bức, trước không thoát, sau không có đường lui, chỉ có thể đầu hàng. Hứa Tô đối diện với ánh mắt Phó Vân Hiến, hắn thấy ánh mắt của thú dữ đang cấp bách nhìn chằm chằm súc vật, bẩn thỉu thô lỗ, hắn run rẩy, cố gắng mặc cả với đối phương: “Bảo một đêm thì một đêm thôi, không hơn nữa -”
Phó Vân Hiến ghét Hứa Tô dài dòng, cúi đầu hôn lên môi hắn. Đôi môi thiếu niên tuyệt vời lại ồn ã, thay vì hôn môi thì có lẽ nghe nó lải nhải còn dễ chịu hơn.
Hứa Tô rên lên một tiếng ngắn ngủi, mặc cho đầu lưỡi Phó Vân Hiến hung hăng tấn công, dần dần cũng chìm vào nụ hôn này. Nước bọt của đối phương có vị cam, mang theo ít mùi rượu, Hứa Tô ra sức mút vào, tham lam cắn mút, tiếng nước nhớp nháp trào ra trong lúc hai người miệng lưỡi đan kề.
Hôn xong, màu mắt Phó Vân Hiến lại càng ảm đạm, đầu tiên là thoăn thoắt cởi sạch quần dài vướng víu, sau đó như mở quà, nhẫn nại vô cùng mà cởi từng món quần áo trên người Hứa Tô. Mở từng cúc từng cúc, lộ ra bả vai và bờ ngực trắng nõn, thành thục mân mê đầu ngực của hắn, xoa nắn hai điểm gồ lên vừa hồng vừa cứng, căng lên hết sức đáng yêu.
Phó Vân Hiến nghiêng người về phía trước, ngậm một bên vú Hứa Tô vào miệng, nhấp nhả dùng đầu lưỡi vẽ một vòng, không nói chuyện nhưng cũng không lãnh đạm. Bắp thịt cả người Phó Vân Hiến cứng đanh, đường nét cơ thể dũng mãnh, làn da vì thấm mồ hôi mà sáng lên như bôi dầu. Chỉ nếm qua vị ngon của con mồi, cơ thể y đã hưng phấn hẳn lên. Y cắn lên dương v*t Hứa Tô cách một lớp quần lót.
Hứa Tô ngửa cổ ra đằng sau, nhìn lên trần nhà không biết nghĩ gì, hít thở thật sâu. Có một điểm Trịnh Thế Gia nói không sai, chỉ cần bắt đầu thì không dứt ra được nữa, cơ thể hắn thần phục người đàn ông này còn hơn cả hắn.
Thân dưới căng trướng đến khó chịu, nơi quy đầu đặt vào đã ướt nhẹp, chẳng biết là bị Phó Vân Hiến liếm ướt hay do chính bản thân chẳng ra gì, tự tiết ra thứ đó.
Lấy dịch bôi trơn đầu giường ra nới lỏng thay cho Hứa Tô, thấy nụ hoa thít chặt đằng sau dần dần nở rộ, Phó Vân Hiến tụt quần lót xuống. Quy đầu như có linh hồn, trực tiếp nảy ra khỏi đũng quần, đã cứng như đá từ lâu.
Phó Vân Hiến để Hứa Tô hôn nó. Nhưng Hứa Tô không chịu, thè lưỡi liếm mấy cái qua quy đầu xong thì làm thế nào cũng không bằng lòng tiếp tục nữa.
Hắn nức nở: “Tanh… Tôi không làm…”
Rốt cuộc cũng không nỡ ép buộc vật nhỏ này, Phó Vân Hiến trực tiếp ném người lên giường, tách chân tiến vào.
Nhu cầu tình dục của đại luật sư Phó khi say rượu lên cao, bắt Hứa Tô phải bày ra đủ loại tư thế không thể tưởng tượng nổi, lăn qua lộn lại giày vò cả đêm.
Khoái cảm khi cơ thể ma sát với cơ thể vô cùng mãnh liệt, ánh mắt Hứa Tô mông lung, mặt đầy tình cảm, đồng thời cầu được ước thấy, Phó Vân Hiến bảo hắn khóc thì hắn khóc, bảo hắn kêu thì hắn kêu, bao nhiêu lời nói nhục nhã đều tuôn ra tự nhiên không hề cố kỵ.
Phó Vân Hiến vào vai, trực tiếp dùng giọng kinh kịch hát lên một đoạn “Bá Vương Biệt Cơ.”
“Đại vương…” Hứa Tô đứt quãng hát, đồng thời cũng dùng giọng kinh kịch run rẩy đáp lại, “Tiếp tục uống thêm chút rượu… Hầu Đại vương uống thêm vài chén…”
Phó Vân Hiến tỏ ra vừa lòng, vừa đâm vừa thúc, lại nói: “Gọi đại ca.”
Rõ ràng hồn đã như chìm trong sương mù, Hứa Tô vừa nghe hai chữ “Đại ca” thì lập tức tỉnh táo lại hoàn toàn, y trợn tròn mắt, im miệng không lên tiếng.
Ánh mắt Phó Vân Hiến tối sầm, bàn tay bóp chặt cổ Hứa Tô, ép buộc hắn: “Gọi đại ca.”
Hứa Tô bị bóp cực kỳ khó chịu, mãi vẫn không thoát khỏi vai Ngu Cơ, vẫn nửa hát nửa đọc bằng giọng nhão nhoẹt: “Mong Đại vương suy nghĩ…”
Không còn tâm trạng cưng chiều dung túng vừa rồi, không ép cho đối phương nghe lời thì không chịu được, Phó Vân Hiến thô lỗ nắm lấy thân dương v*t của Hứa Tô, dùng ngón tay chặn trên đỉnh lỗ nhỏ, quy đầu chợt thay đổi góc độ, đâm vào nơi sâu bất thường, hung hăng va chạm.
Phó Vân Hiến gần như rít lên đe dọa, gọi đại ca.
Cổ Hứa Tô bị bóp, đỉnh đầu khấc bị bịt, bên trên khó thở, bên dưới lại không được ra, cả người nghẹn đến sung huyết dưới da, toàn thân đỏ bừng, y hệt con tôm luộc.
Thống khổ thay thế cho khoái cảm, cực kỳ thống khổ, nhưng hắn vẫn lắc đầu từ chối gọi đại ca, liều chết không đầu hàng.
Phó Vân Hiến đe dọa không có kết quả, sự phẫn nộ hiện rõ rành rành trên mặt, y giữ hai bên hông Hứa Tô ép toàn bộ sức nặng cơ thể xuống, đẩy dương v*t thô dài tới tận gốc, tiến vào toàn bộ đưa đẩy mấy cái rồi bắn ra.
dương v*t rút ra khỏi cơ thể, Hứa Tô tiết ra trong sảng khoái, xuất tinh xong thì thể lực như bị rút cạn, hắn lảo đảo ngã xuống giường, hai chân vẫn còn giữ tư thế tách ra vểnh lên, háng nóng bừng lên không biết tại sao, vậy mà hắn lại đái ra.
Thân trên thân dưới tràn đầy chất lỏng nóng hầm hập, Hứa Tô tự thấy bản thân kinh tởm, nghiêng người cuộn tròn lại. Hắn đoán Phó Vân Hiến cũng chê hắn tởm, vì y đứng dậy, khoác áo ngủ lên, bỏ đi không nói một lời.
Tác giả :
Kim Thập Tứ Thoa