Y Phẩm Phong Hoa
Chương 91: Sắp xếp không gian
Còn lúc đó, Hột Khê - người đang bị Chu Tước căm ghét chửi rủa đã lãng quên cô gái mới gặp lần đầu này từ lâu lắm rồi.
Tuy rằng bây giờ cô vẫn chưa thể giải được phong ấn để tu luyện, nhưng hàng ngày vẫn bận tối mày tối mặt, cô chỉ ước một ngày dài bốn mươi tám tiếng để mà dùng thôi.
Đầu tiên, đương nhiên cô phải trồng thử nghiệm cỏ thần trong không gian.
Vì Hột Khê đã nằm lòng dược tính và đặc điểm sinh trưởng của cỏ thần, nên cô sai đám Mạc Tam đi thu thập những tập tranh ảnh về các loại linh dược cơ bản từ bên ngoài về.
Những tập tranh ảnh này đa số đều ghi chép về những loại cỏ thần, linh trùng, linh thú và các đan dược phổ biến ở đại lục Mịch La.
Chúng không ghi chép chi tiết về cách bào chế và thuộc tính, nhưng vẫn miêu tả một cách khái quát, thậm chí một số còn đính kèm cả mẫu vật. Đối với những thầy thuốc bình thường ở thế giới này, chúng chỉ giống như quyển bách khoa toàn thư nhập môn mà thôi chứ không hề có tác dụng gì, thế nhưng đối với Hột Khê mà nói lại hữu ích vô cùng.
Ỷ vào việc mình đang sở hữu một đống tiền của, Hột Khê mua toàn bộ những cây cỏ thần có mặt trong tập tranh đem hết về nhà, rồi trồng chúng trong không gian.
Linh điền Cổ Vận trong không gian có khả năng rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của thực vật gấp một trăm lần. Trông thấy những hạt giống vừa gieo xuống đất đã bắt đầu nhú mầm non xanh mướt mắt, tỏa ra luồng linh khí tươi mát trong lành, chẳng cần phải nói cũng biết Đản Đản vui mừng cỡ nào.
"Mẹ ơi, mẹ trồng nhiều nhiều cỏ nhé, không khí trong điện Tu Di trở nên ngon lành làm sao. Đản Đản muốn nhiều cỏ hơn nữa cơ, mẹ trồng nhiều thêm chút nữa được không ạ?"
Hột Khê vươn vai một cái rồi đến bên bờ suối uống một ngụm nước, khi ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm, không vui đáp: "Mẹ bận bù đầu bù cổ mấy ngày trời mới trồng được bấy nhiêu mẫu, con thật sự xem mẹ như con trâu suốt ngày đi cày bừa luôn rồi à!"
"Hu hu hu… Nhưng mà Đản Đản cần rất nhiều linh khí mới có thể ra ngoài gặp mẹ được chứ. Đản Đản rất muốn rất muốn gặp mẹ, con còn muốn giúp mẹ đánh đuổi kẻ xấu nữa!!".
Hột Khê sợ nhất những lúc nó làm nũng giả bộ dễ thương như thế này, cô đành thở dài nói: "Được rồi, được rồi, mấy loại cỏ thần này chỉ vừa mới đâm chồi nảy lộc thôi mà, đợi đến lúc đơm hoa kết trái, linh khí mà nó tỏa ra còn nhiều, còn nồng đậm hơn. Đến khi ấy, trừ đi lượng mẹ cần để chế thuốc ra, còn lại bao nhiêu đều cho con ăn tất, vậy là được rồi chứ gì."
Hột Khê phải dỗ dành mãi, cuối cùng Đản Đản mới thôi không ầm ĩ nữa, để cô yên tâm mà trồng tiếp vài trăm mẫu đất.
Nhìn những mẫu đất cây cối bạt ngàn, tràn trề nhựa sống trong không gian lúc này, Hột Khê bất giác nở nụ cười tươi tắn.
Trừ những loại cỏ thần có tuổi thọ cao, Hột Khê còn trồng thêm không ít những loại quả thần, rau thần thông thường để ăn hàng ngày. Những loại quả thần và rau thần này đều chẳng có công hiệu gì đặc biệt, cũng không có linh khí quá nồng đậm, nhưng lợi ở hương vị rất thơm ngon.
Vì thời gian trong không gian nhanh hơn nhiều so với bên ngoài, lúc này cây cối đã đơm hoa kết trái, chắc chắn đến tối quay lại là có thể thu hoạch được rồi.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên một khoảng đất đen mênh mông bát ngát còn trống huơ trống hoác đằng kia, Hột Khê bắt đầu hoang mang chẳng biết làm thế nào.
Chẳng trách Đản Đản lại chê bai cỏ thần trong không gian chưa đủ nhiều, kỳ thực cả ngày nay cô oằn lưng trồng trọt là thế mà vẫn chẳng thể lấp đầy được một phần ngàn của linh điền Cổ Vận này.
Song đâu thể trách cô được? Trồng trọt thì cũng cần có sức lực và thời gian đấy chứ hả? Một mình cô thì sao có thể xới đất, trồng hết được miếng đất rộng lớn thế này chứ? Huống chi sau này còn phải thu hoạch, rồi trồng tiếp vụ mới nữa… nghĩ đến thôi mà đã muốn điên hết cả đầu.
Nếu sau này có thể tìm được một người cần cù chịu khó, trung thành tuyệt đối, còn biết giúp đỡ cô trồng trọt nữa thì quả là tuyệt biết nhường nào!
Hột Khê vừa rời khỏi không gian, mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Li đang bưng một thau nước ấm, loạng choạng đi vào phòng.
Cô bé này tuổi vốn còn nhỏ, hơn nữa có thể là do bị suy dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài nên rõ ràng đã mười tuổi, nhưng nhìn bộ dạng gầy gò nhỏ thó kia chỉ giống một cô bé bảy tuổi mà thôi.
Tuy rằng bây giờ cô vẫn chưa thể giải được phong ấn để tu luyện, nhưng hàng ngày vẫn bận tối mày tối mặt, cô chỉ ước một ngày dài bốn mươi tám tiếng để mà dùng thôi.
Đầu tiên, đương nhiên cô phải trồng thử nghiệm cỏ thần trong không gian.
Vì Hột Khê đã nằm lòng dược tính và đặc điểm sinh trưởng của cỏ thần, nên cô sai đám Mạc Tam đi thu thập những tập tranh ảnh về các loại linh dược cơ bản từ bên ngoài về.
Những tập tranh ảnh này đa số đều ghi chép về những loại cỏ thần, linh trùng, linh thú và các đan dược phổ biến ở đại lục Mịch La.
Chúng không ghi chép chi tiết về cách bào chế và thuộc tính, nhưng vẫn miêu tả một cách khái quát, thậm chí một số còn đính kèm cả mẫu vật. Đối với những thầy thuốc bình thường ở thế giới này, chúng chỉ giống như quyển bách khoa toàn thư nhập môn mà thôi chứ không hề có tác dụng gì, thế nhưng đối với Hột Khê mà nói lại hữu ích vô cùng.
Ỷ vào việc mình đang sở hữu một đống tiền của, Hột Khê mua toàn bộ những cây cỏ thần có mặt trong tập tranh đem hết về nhà, rồi trồng chúng trong không gian.
Linh điền Cổ Vận trong không gian có khả năng rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của thực vật gấp một trăm lần. Trông thấy những hạt giống vừa gieo xuống đất đã bắt đầu nhú mầm non xanh mướt mắt, tỏa ra luồng linh khí tươi mát trong lành, chẳng cần phải nói cũng biết Đản Đản vui mừng cỡ nào.
"Mẹ ơi, mẹ trồng nhiều nhiều cỏ nhé, không khí trong điện Tu Di trở nên ngon lành làm sao. Đản Đản muốn nhiều cỏ hơn nữa cơ, mẹ trồng nhiều thêm chút nữa được không ạ?"
Hột Khê vươn vai một cái rồi đến bên bờ suối uống một ngụm nước, khi ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm, không vui đáp: "Mẹ bận bù đầu bù cổ mấy ngày trời mới trồng được bấy nhiêu mẫu, con thật sự xem mẹ như con trâu suốt ngày đi cày bừa luôn rồi à!"
"Hu hu hu… Nhưng mà Đản Đản cần rất nhiều linh khí mới có thể ra ngoài gặp mẹ được chứ. Đản Đản rất muốn rất muốn gặp mẹ, con còn muốn giúp mẹ đánh đuổi kẻ xấu nữa!!".
Hột Khê sợ nhất những lúc nó làm nũng giả bộ dễ thương như thế này, cô đành thở dài nói: "Được rồi, được rồi, mấy loại cỏ thần này chỉ vừa mới đâm chồi nảy lộc thôi mà, đợi đến lúc đơm hoa kết trái, linh khí mà nó tỏa ra còn nhiều, còn nồng đậm hơn. Đến khi ấy, trừ đi lượng mẹ cần để chế thuốc ra, còn lại bao nhiêu đều cho con ăn tất, vậy là được rồi chứ gì."
Hột Khê phải dỗ dành mãi, cuối cùng Đản Đản mới thôi không ầm ĩ nữa, để cô yên tâm mà trồng tiếp vài trăm mẫu đất.
Nhìn những mẫu đất cây cối bạt ngàn, tràn trề nhựa sống trong không gian lúc này, Hột Khê bất giác nở nụ cười tươi tắn.
Trừ những loại cỏ thần có tuổi thọ cao, Hột Khê còn trồng thêm không ít những loại quả thần, rau thần thông thường để ăn hàng ngày. Những loại quả thần và rau thần này đều chẳng có công hiệu gì đặc biệt, cũng không có linh khí quá nồng đậm, nhưng lợi ở hương vị rất thơm ngon.
Vì thời gian trong không gian nhanh hơn nhiều so với bên ngoài, lúc này cây cối đã đơm hoa kết trái, chắc chắn đến tối quay lại là có thể thu hoạch được rồi.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên một khoảng đất đen mênh mông bát ngát còn trống huơ trống hoác đằng kia, Hột Khê bắt đầu hoang mang chẳng biết làm thế nào.
Chẳng trách Đản Đản lại chê bai cỏ thần trong không gian chưa đủ nhiều, kỳ thực cả ngày nay cô oằn lưng trồng trọt là thế mà vẫn chẳng thể lấp đầy được một phần ngàn của linh điền Cổ Vận này.
Song đâu thể trách cô được? Trồng trọt thì cũng cần có sức lực và thời gian đấy chứ hả? Một mình cô thì sao có thể xới đất, trồng hết được miếng đất rộng lớn thế này chứ? Huống chi sau này còn phải thu hoạch, rồi trồng tiếp vụ mới nữa… nghĩ đến thôi mà đã muốn điên hết cả đầu.
Nếu sau này có thể tìm được một người cần cù chịu khó, trung thành tuyệt đối, còn biết giúp đỡ cô trồng trọt nữa thì quả là tuyệt biết nhường nào!
Hột Khê vừa rời khỏi không gian, mở mắt ra đã nhìn thấy Tiểu Li đang bưng một thau nước ấm, loạng choạng đi vào phòng.
Cô bé này tuổi vốn còn nhỏ, hơn nữa có thể là do bị suy dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài nên rõ ràng đã mười tuổi, nhưng nhìn bộ dạng gầy gò nhỏ thó kia chỉ giống một cô bé bảy tuổi mà thôi.
Tác giả :
Tương Tư Tử