Y Phẩm Phong Hoa
Chương 36: Thiếu niên hút hồn
Ngay cả ả kỹ nữ vốn đang tiếp đãi vị anh hào trẻ tuổi cũng bất giác ngừng lại những lời dịu dàng đẩy đưa. Hai mắt cô ả nhìn đăm đăm ra ngoài cửa.
Ngoài đó hiện có một thiếu niên mặc chiếc áo dài màu trắng thong thả bước đến, trông hắn mày dài như liễu, mắt lạnh như sao, da trắng như sứ, ánh nắng chiếu rọi tôn lên sống mũi thẳng tắp cao vút, không chút tì vết.
Vóc dáng thiếu niên không cao nhưng thân hình mảnh mai, có thể thấy rõ trên người hắn vẫn còn vẻ gầy yếu non nớt. Lúc dung mạo lạnh lùng ấy lướt qua, lại mang đến cho con người ta một loại sức ép lạnh lẽo, kiên cường bất khuất.
Ai trông thấy thiếu niên ấy đều không kìm được kinh ngạc, rõ ràng là dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn thấy thiếu niên lại như thể thấy được tuyết trắng xóa, tươi đẹp kỳ ảo lại thanh khiết, sáng rỡ vô cùng.
Một chàng trai đứng gần thiếu niên ấy không chịu được mà nuốt nước bọt, mất hồn mất vía lẩm bẩm: "Vị này là tiểu công tử nhà nào, sao có thể... có thể... hút hồn đến thế!"
Ngay cả gã rõ ràng là một người chỉ thích những thiếu nữ dịu dàng, giờ như thể bị thiếu niên ấy làm cho say đắm, chỉ ước có thể xông đến hôn lên dung nhan đó giữa ban ngày ban mặt.
Chỉ là gã vừa bước được hai bước, muốn chạm vào khuôn mặt trái xoan trắng ngần của thiếu niên kia thì đột nhiên toàn thân đau đớn, cả người văng ra xa, ngã mạnh xuống đất.
Ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo quét qua đám đông, hắn thong thả mở miệng hỏi: "Đây là sòng bạc phường Trường Lạc à?"
Thiếu niên khiến người khác phải kinh ngạc này hiển nhiên là Hột Khê nữ cải trang nam.
Cô sợ người khác nhận ra Nạp Lan Hột Khê, đồng thời cũng cảm thấy trang phục nữ vướng víu nên dùng kỹ thuật trang điểm cao siêu của mình một phen.
Trong mắt người đời lúc này, ngoài vóc dáng có chút gầy gò nhỏ nhắn ra thì cô cũng không khác gì một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi; cho dù đại phu có bắt mạch cũng không chắc đã phân biệt được.
Chỉ là không thể ngờ, rõ ràng cô đã cải trang thành nam, mà dung mạo khuynh thành của Nạp Lan Hột Khê vẫn có thể thu hút không ít người vây quanh.
Tuy nhiên, kẻ nào mơ ước có được Hột Khê thì phải biết lượng sức mình!
Sau khi được mọi người xác nhận, Hột Khê không còn để ý đám đông vây xem nữa, bước nhanh vào sòng bạc náo nhiệt.
Quả nhiên Trương Đức Trung đang nằm bò trên bàn đánh bài, đỏ mặt tía tai hò hét, giọng nói khản đặc.
"Ông đây không tin ván này vẫn thua!" Gã đập mạnh thẻ đánh bạc xuống bàn, "Lần này ông vẫn cược tiểu, mở đại sáu lần rồi, ông không tin lần này lại là đại. Mau mở ra, mau mở ra!"
Tiểu đồng lắc xúc xắc, chau mày ngẫm nghĩ, đáy mắt vụt qua nụ cười xảo trá.
Lòng Hột Khê thầm rung động, khóe miệng cô cong lên cười mỉa: Xem ra tên Trương Đức Trung này bị người ta lừa mà không hay biết.
Quả nhiên, xúc xắc mở ra, đương nhiên lại là đại.
Trương Đức Trung nện thật mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát: "Mẹ nó! Sao hôm nay ông lại xui xẻo thế nhỉ! Còn không mau đưa thêm cho ông một trăm thẻ bài!"
Tên người hầu chia bài vô cùng chán ghét gã, mỉa mai đáp: "Trương tổng quản, ông đã nợ một ngàn nguyên tinh rồi, lại tiếp tục nợ nữa hả, ông đã trả hết nợ cũ chưa?"
"Thằng ranh này, ngươi nói gì thế?" Trương Đức Trung bước tới túm lấy áo của tên hầu, nghiêm nghị cảnh cáo: "Ngươi biết ông đây là ai không? Bây giờ ông đây không thiếu nguyên tinh, ngươi đừng có dùng mắt chó khinh người... Ối giời!"
Còn chưa nói xong, gã đã bị người ta đạp văng. Sau đó, những cú đạp không hề lưu tình trút xuống người gã như mưa rơi.
Ngoài đó hiện có một thiếu niên mặc chiếc áo dài màu trắng thong thả bước đến, trông hắn mày dài như liễu, mắt lạnh như sao, da trắng như sứ, ánh nắng chiếu rọi tôn lên sống mũi thẳng tắp cao vút, không chút tì vết.
Vóc dáng thiếu niên không cao nhưng thân hình mảnh mai, có thể thấy rõ trên người hắn vẫn còn vẻ gầy yếu non nớt. Lúc dung mạo lạnh lùng ấy lướt qua, lại mang đến cho con người ta một loại sức ép lạnh lẽo, kiên cường bất khuất.
Ai trông thấy thiếu niên ấy đều không kìm được kinh ngạc, rõ ràng là dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn thấy thiếu niên lại như thể thấy được tuyết trắng xóa, tươi đẹp kỳ ảo lại thanh khiết, sáng rỡ vô cùng.
Một chàng trai đứng gần thiếu niên ấy không chịu được mà nuốt nước bọt, mất hồn mất vía lẩm bẩm: "Vị này là tiểu công tử nhà nào, sao có thể... có thể... hút hồn đến thế!"
Ngay cả gã rõ ràng là một người chỉ thích những thiếu nữ dịu dàng, giờ như thể bị thiếu niên ấy làm cho say đắm, chỉ ước có thể xông đến hôn lên dung nhan đó giữa ban ngày ban mặt.
Chỉ là gã vừa bước được hai bước, muốn chạm vào khuôn mặt trái xoan trắng ngần của thiếu niên kia thì đột nhiên toàn thân đau đớn, cả người văng ra xa, ngã mạnh xuống đất.
Ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo quét qua đám đông, hắn thong thả mở miệng hỏi: "Đây là sòng bạc phường Trường Lạc à?"
Thiếu niên khiến người khác phải kinh ngạc này hiển nhiên là Hột Khê nữ cải trang nam.
Cô sợ người khác nhận ra Nạp Lan Hột Khê, đồng thời cũng cảm thấy trang phục nữ vướng víu nên dùng kỹ thuật trang điểm cao siêu của mình một phen.
Trong mắt người đời lúc này, ngoài vóc dáng có chút gầy gò nhỏ nhắn ra thì cô cũng không khác gì một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi; cho dù đại phu có bắt mạch cũng không chắc đã phân biệt được.
Chỉ là không thể ngờ, rõ ràng cô đã cải trang thành nam, mà dung mạo khuynh thành của Nạp Lan Hột Khê vẫn có thể thu hút không ít người vây quanh.
Tuy nhiên, kẻ nào mơ ước có được Hột Khê thì phải biết lượng sức mình!
Sau khi được mọi người xác nhận, Hột Khê không còn để ý đám đông vây xem nữa, bước nhanh vào sòng bạc náo nhiệt.
Quả nhiên Trương Đức Trung đang nằm bò trên bàn đánh bài, đỏ mặt tía tai hò hét, giọng nói khản đặc.
"Ông đây không tin ván này vẫn thua!" Gã đập mạnh thẻ đánh bạc xuống bàn, "Lần này ông vẫn cược tiểu, mở đại sáu lần rồi, ông không tin lần này lại là đại. Mau mở ra, mau mở ra!"
Tiểu đồng lắc xúc xắc, chau mày ngẫm nghĩ, đáy mắt vụt qua nụ cười xảo trá.
Lòng Hột Khê thầm rung động, khóe miệng cô cong lên cười mỉa: Xem ra tên Trương Đức Trung này bị người ta lừa mà không hay biết.
Quả nhiên, xúc xắc mở ra, đương nhiên lại là đại.
Trương Đức Trung nện thật mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát: "Mẹ nó! Sao hôm nay ông lại xui xẻo thế nhỉ! Còn không mau đưa thêm cho ông một trăm thẻ bài!"
Tên người hầu chia bài vô cùng chán ghét gã, mỉa mai đáp: "Trương tổng quản, ông đã nợ một ngàn nguyên tinh rồi, lại tiếp tục nợ nữa hả, ông đã trả hết nợ cũ chưa?"
"Thằng ranh này, ngươi nói gì thế?" Trương Đức Trung bước tới túm lấy áo của tên hầu, nghiêm nghị cảnh cáo: "Ngươi biết ông đây là ai không? Bây giờ ông đây không thiếu nguyên tinh, ngươi đừng có dùng mắt chó khinh người... Ối giời!"
Còn chưa nói xong, gã đã bị người ta đạp văng. Sau đó, những cú đạp không hề lưu tình trút xuống người gã như mưa rơi.
Tác giả :
Tương Tư Tử