Y Nhân Hạo Nguyệt
Chương 41: Tra hộ khẩu?
Đi dạo chính là cả đêm, khi Mạch Dao trở lại ký túc xá cách thời gian tắt đèn chỉ còn lại nửa giờ.
“Mau lên đi, sớm nghỉ ngơi.” Sở Hạo cười thúc giục.
Mạch Dao lại là không động chần chờ một hồi lâu, mới mở miệng nói ra:
“Anh về sau… . Không cần phải đột nhiên chạy tới.”
Sở Hạo thần sắc hơi chậm lại, một loại cảm giác mãnh liệt như bị thất bại tự nhiên sinh ra. Hắn dừng một chút, ôn nhu hỏi:
“Buổi chiều gây trở ngại đến em sao? Em lần sau sẽ chú ý?”
Cứ việc che dấu rất khá trong con ngươi kia chợt lóe lên ảm đạm vẫn không tránh được mắt của Mạch Dao. Mạch Dao chột dạ nhìn hắn một cái, khẽ cắn môi dưới lắc lắc đầu:
“Anh ngồi ở đối diện… em xem sách sẽ không vào.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia một phần ngượng ngùng, một phần co quắp, lại nghĩ tới mình thổi phồng cả một buổi chiều ‘văn hóa triết học’ lại một chữ cũng không đi vào một người thì nhất thời viên mãn. Bất quá viên mãn thuộc về viên mãn, phúc lợi này muốn tranh thủ:
“Anh lần sau ngồi xa một chút được chưa?”
“Không được.” Mạch Dao quyết đoán lắc đầu, xa hay gần cũng có vấn đề.
“Tìm em ăn cơm được chưa?”
Mạch Dao còn muốn nói không, nhưng nhìn lại đôi mắt đen nhánh kia, rõ ràng trầm tĩnh lại có thể làm cho nàng thấy đáy mắt kia lộ rõ 1 phần mong đợi. Mạch Dao nhịn không được gật đầu: “Được.”
Đèn một ngọn nhỏ dập tắt, Mạch Dao méo mó đầu xoay người chạy vào. Sở Hạo thoải mái cười một tiếng, hai tay bỏ vào túi quần tiêu sái xoay người.
Cửa phòng đóng lại, không có người nói chuyện, mà ngay cả một tia ánh sáng
Mạch Dao cũng sẽ không ngốc đến cho rằng các người kia đều ngủ – - Giai Kỳ ngủ trước lưng quay vào trong, Kiều Á mỗi đêm cũng sẽ nửa ngày nhắn tin, Lạc Lạc lúc ngủ sẽ xoay người…tình huống bây giờ liền chỉ có một khả năng – - có người ở giở trò quỷ!
Mạch Dao bĩu môi móc ra cái chìa khóa. Cửa mở ra một khe nhỏ, bên trong liền truyền đến âm thanh u ám:
Đồng… Mạch… Dao… Đồng… Mạch… Dao…”
Mạch Dao bất đắc dĩ liếc mắt, thản nhiên nói:
“Á Á.”
Một mảnh hắc ám giọng Kiều Á lười biếng từ bên trong truyền đến: “Thật không có gan!”
Lưu Giai Kỳ mở ra một cái đèn, hơi trách cứ thuyết: “Như thế nào về muộn như vậy, dù sao phải gọi điện thoại để nói khi nào về chứ.”
Kiều Á trêu tức nhếch môi vẫn không quên hướng Mạch Dao ném đi một cái mị nhãn: “Thật không dễ dàng …em đã cam lòng trở lại.”
Bùi Lạc sớm liền không nhịn được bật thốt ra: “Người đó thật sự là bạn trai cậu?” Nàng vốn cũng không tin lời Kiều Á nói, chỉ xem như tin đồn thất thiệt hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Mạch Dao giờ về lại làm cho nàng dần dần dao động.
Mạch Dao cười gật đầu, chính mình ngồi xuống bàn, rất phối hợp mói: “Có vấn đề gì… cứ việc hỏi đi.”
“Hả? Nói như vậy chuyện là thật ?” Bùi Lạc con mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn.
“Chuyện khi nào ?”
“Cũng liền một tuần đi.”
“Cái gì? Một tuần? ! Chuyện lớn như vậy nhà ngươi không nói cho bản cô nương?” Bùi Lạc kinh hô.
Kiều Á vụng về phụ họa nói: “Đúng thế…đúng thế… thật là quá đáng!”
Lưu Giai Kỳ cũng rất nghiêm túc gật đầu.
Mạch Dao lập tức cảm thấy 囧 囧: đã có nhân chứng, vật chứng rồi sao nào? Bị các đồng chí này nói như vậy, Mạch Dao đột nhiên cảm giác được mình yêu thương hình như là một tội không thể tha vậy
Lúc này, Bùi Lạc tiềm chất bát quái hoàn toàn bị kích lên: “Là ai là ai? Cùng trường mình sao?”
Không đợi Mạch Dao mở miệng, Kiều Á căng hỏi tiếp: “Rất đẹp trai … hắn bao nhiêu?”
“Mọi người khi nào thì được biết ?”
“Tốt với mọi người như thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy… hắn đuổi theo cậu, hay là cậu đuổi theo hắn ?”
Cứ như vậy mỗi người một câu. Lưu Giai Kỳ nhất thời không biết hỏi cái gì, dứt khoát lựa chọn trầm mặc, bất quá một đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm Mạch Dao, cùng xem như động vật hiếm.
“Hắn là người ở đâu ?”
“Hắn cao bao nhiêu ?”
…
Kìm nén nửa ngày một câu nói cũng không nói ra miệng Mạch Dao rốt cục không thể nhịn được nữa:
“Đủ rồi! Mọi người tra hộ khẩu hả…”
Bùi Lạc cùng Kiều Á hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu Bùi Lạc yếu ớt nóit: “Là cậu cho mọi người cứ việc hỏi …”
Mạch Dao tựa hồ có thể chứng kiến chính mình vẻ mặt đầy hắc tuyến, nàng nhún nhún vai:
“Được rồi, em sai rồi. Các chị tiếp tục hỏi, em tắm một cái rồi ngủ.” Nói xong nàng cầm lấy chậu nước rửa mặt đi ra ngoài.
Nhưng lòng hiếu kỳ muốn bạo lên vì sao có thể ở đó mà dừng lại? Vì vậy ba người nhất tề giả bộ đáng thương: “Mạch Dao…”
Mạch Dao vốn là chỉ là trêu chọc các nàng, cười ngồi lại chỗ.
…
Mười phút sau. Dưới ánh đèn lờ mờ, ba nét mặt biểu hiện khác nhau.
Kiều Á vẻ mặt bừng tỉnh: “A ~ chính là hắn, lần trước khi tụ hội đưa em về cái người cao phú suất kia ? Xem đi chị đây nói lần trước là có vấn đề, các em còn không phải không tin!”
Lưu Giai Kỳ nói: “Thật không nghĩ tới… hai người lại là thành.Bùi Lạc níu lấy lông mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ ván giường:
“A! Anh trai Tô Nhược… Không phải là lần trước ở cửa trường chờ Tô Nhược người soái ca kia sao! Không trách được cậu lần trước không để cho mình qua đó…”
Tin đồn mị lực quả nhiên không thể lường, không ý thức qua mười hai giờ, ba cô gái vẫn là líu ríu hỏi không ngừng không hề buồn ngủ.
Mạch Dao bất đắc dĩ thở dài nói: “Em phát hiện buổi tối khuya căn phòng này thật đúng là… điểu ngữ hoa hương.”
“Là tên chim sao?” Lưu Giai Kỳ hỏi.
Bùi Lạc bật thốt ra: “Á Á không phải sao?”
Kiều Á hừ nhẹ một tiếng: “Đi chết đi!”
Lưu Giai Kỳ kiên nhẫn: “Kia hoa nào?”
Mạch Dao nhìn sang bệ cửa sổ: “Hoa không có… chỗ kia không phải là còn có vài bồn tú cầu sao?”
“Phốc.”
Sở Hạo tiện tay đem cặp công văn để trên kệ, vừa nói chuyện vừa vào trong: “Ba ba, dì Giản, xin lỗi con vừa rồi có chút việc bận, để dì và cha đợi lâu rồi.”
Giản Ninh dịu dàng cười một tiếng: “ Không cần gấp, mau ngồi đi.”
Vẫn như thường ngày, người một nhà ăn cơm, nói chuyện phiếm, Sở hạo lại cảm thấy trong ngày thường cha luôn rất tùy ý, hôm nay tựa hồ có điểm lạ. H8án không khỏi có chút lo lắng: Không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?
“Gần đây đều bận rộn gì vậy?”Sở Thụy hỏi rất tùy ý, nhìn xem ánh mắt của ông lại mang theo một tia thăm dò.
Sở Hạo tình hình thực tế trả lời: “Sắp tới công ty không có hạng mục hợp tác gì, áp lực không lớp.”
“Dật Dịch Hiên hai năm qua giống như rất tốt…”
“Đúng vậy, nhãn hiệu đã có hiệu quả, còn lại chính là giấy phép kinh doanh đặc biệt để phát triển thêm.”
“Ừ… nếu đã thuận lợ, cũng đừng có tập trung tinh thần vào công việc quá.”
Sở hạo trong lòng lại càng khó hiểu, đây tột cùng l
Sở Thụy dừng một chút, vẻ mặt có điểm mất tự nhiên: “Khụ khụ, cha nghe nói…. Con đang yêu hả?”
Sở Hạo bừng tỉnh, đồng thời âm thầ thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi. Hắn nghiêng mặt hướng Tô Nhược một cái, Tô Nhược chột dạ cuối đầu. Sở Hạo cười cười rộng rãi gật đầu: “Dạ, cũng là chuyện gần đây, con vốn là nghĩ qua một thời gian sau sẽ nói.”
Sở Thụy không cho là đúng: “Chuyện sớm tốt thì sao?”
Chuyện kế tiếp nói Sở Hạo rốt cuộc ý thức được mình bị bán đứng được bao nhiêu. Hắn không nhịn được óan thầm: Tô Nhược này tuyệt đối là gián tế! Bất quá Sở Hạo không phải không thừa nhậ, nếu như không phải Tô Nhược, hắn còn thật không biết như thế nào tuyên bố chính mình đang yêu. Từ trong lời của cha Sở Hạo, có thể rõ rang cảm giác được cha đối với Mạch Dao phi thường hài long, này sợ rằng cũng do công của Tô Nhược.
Chỉ là, cha các lọai “ám hiệu” làm cho Sở Hạo vô cùng buồn bực, thật sự chỉ là thiếu chút nữa là nói “Con chừng nào thì đem con dâu mang về cho chúng ta xem một chút”.
Sở Hạo chỉ có thể giả bộ không hiểu. Nói giỡn…. đây là muốn chơi chớp nhóang sao? H8án năm nay mới 23 tuổi được không? Mặc dù đó là cô gái hắn đã nhận định nhưng là lui tới không đến nửa tháng mà gặp mặt gia trưởng sợ cũng quá khoa trương đi?
Sở Thụy nói tâm tình thỏai mái, trong long tảng đá treo đã lâu rốt cuộc rơi xuống đất. Con trai bốc đồng đương nhiên là chuyện tố, đều hai mươi mấy tuổi còn không có bạn gái lại làm cho ông không thể không lo lắng. Bà Nhiếp thì lựa chọn thủ đạon cưỡng chế thì ông lúc ấy yên lặng theo dõi kỳ biến, nghĩ tới nếu như có hiệu quả có thể tiến hành tham khảo.
KHông nghĩ tới biện pháo này còn không những không thành còn sửng sốt đem Nhiếp vũ Trạch cùng con trai nhà hắn cùng nhau đi! Điều này làm cho hắn càng không yên hơn
Cho nên, Sở Hạo chính miệng thừa nhận nói yêu thương không thể không nghi ngờ cho một viên thuốc an thần, ông có chút không thể chờ đợi được muốn biết con dâu tương lai rốt cuộc là cô gái như thế nào?
“Mau lên đi, sớm nghỉ ngơi.” Sở Hạo cười thúc giục.
Mạch Dao lại là không động chần chờ một hồi lâu, mới mở miệng nói ra:
“Anh về sau… . Không cần phải đột nhiên chạy tới.”
Sở Hạo thần sắc hơi chậm lại, một loại cảm giác mãnh liệt như bị thất bại tự nhiên sinh ra. Hắn dừng một chút, ôn nhu hỏi:
“Buổi chiều gây trở ngại đến em sao? Em lần sau sẽ chú ý?”
Cứ việc che dấu rất khá trong con ngươi kia chợt lóe lên ảm đạm vẫn không tránh được mắt của Mạch Dao. Mạch Dao chột dạ nhìn hắn một cái, khẽ cắn môi dưới lắc lắc đầu:
“Anh ngồi ở đối diện… em xem sách sẽ không vào.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia một phần ngượng ngùng, một phần co quắp, lại nghĩ tới mình thổi phồng cả một buổi chiều ‘văn hóa triết học’ lại một chữ cũng không đi vào một người thì nhất thời viên mãn. Bất quá viên mãn thuộc về viên mãn, phúc lợi này muốn tranh thủ:
“Anh lần sau ngồi xa một chút được chưa?”
“Không được.” Mạch Dao quyết đoán lắc đầu, xa hay gần cũng có vấn đề.
“Tìm em ăn cơm được chưa?”
Mạch Dao còn muốn nói không, nhưng nhìn lại đôi mắt đen nhánh kia, rõ ràng trầm tĩnh lại có thể làm cho nàng thấy đáy mắt kia lộ rõ 1 phần mong đợi. Mạch Dao nhịn không được gật đầu: “Được.”
Đèn một ngọn nhỏ dập tắt, Mạch Dao méo mó đầu xoay người chạy vào. Sở Hạo thoải mái cười một tiếng, hai tay bỏ vào túi quần tiêu sái xoay người.
Cửa phòng đóng lại, không có người nói chuyện, mà ngay cả một tia ánh sáng
Mạch Dao cũng sẽ không ngốc đến cho rằng các người kia đều ngủ – - Giai Kỳ ngủ trước lưng quay vào trong, Kiều Á mỗi đêm cũng sẽ nửa ngày nhắn tin, Lạc Lạc lúc ngủ sẽ xoay người…tình huống bây giờ liền chỉ có một khả năng – - có người ở giở trò quỷ!
Mạch Dao bĩu môi móc ra cái chìa khóa. Cửa mở ra một khe nhỏ, bên trong liền truyền đến âm thanh u ám:
Đồng… Mạch… Dao… Đồng… Mạch… Dao…”
Mạch Dao bất đắc dĩ liếc mắt, thản nhiên nói:
“Á Á.”
Một mảnh hắc ám giọng Kiều Á lười biếng từ bên trong truyền đến: “Thật không có gan!”
Lưu Giai Kỳ mở ra một cái đèn, hơi trách cứ thuyết: “Như thế nào về muộn như vậy, dù sao phải gọi điện thoại để nói khi nào về chứ.”
Kiều Á trêu tức nhếch môi vẫn không quên hướng Mạch Dao ném đi một cái mị nhãn: “Thật không dễ dàng …em đã cam lòng trở lại.”
Bùi Lạc sớm liền không nhịn được bật thốt ra: “Người đó thật sự là bạn trai cậu?” Nàng vốn cũng không tin lời Kiều Á nói, chỉ xem như tin đồn thất thiệt hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Mạch Dao giờ về lại làm cho nàng dần dần dao động.
Mạch Dao cười gật đầu, chính mình ngồi xuống bàn, rất phối hợp mói: “Có vấn đề gì… cứ việc hỏi đi.”
“Hả? Nói như vậy chuyện là thật ?” Bùi Lạc con mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn.
“Chuyện khi nào ?”
“Cũng liền một tuần đi.”
“Cái gì? Một tuần? ! Chuyện lớn như vậy nhà ngươi không nói cho bản cô nương?” Bùi Lạc kinh hô.
Kiều Á vụng về phụ họa nói: “Đúng thế…đúng thế… thật là quá đáng!”
Lưu Giai Kỳ cũng rất nghiêm túc gật đầu.
Mạch Dao lập tức cảm thấy 囧 囧: đã có nhân chứng, vật chứng rồi sao nào? Bị các đồng chí này nói như vậy, Mạch Dao đột nhiên cảm giác được mình yêu thương hình như là một tội không thể tha vậy
Lúc này, Bùi Lạc tiềm chất bát quái hoàn toàn bị kích lên: “Là ai là ai? Cùng trường mình sao?”
Không đợi Mạch Dao mở miệng, Kiều Á căng hỏi tiếp: “Rất đẹp trai … hắn bao nhiêu?”
“Mọi người khi nào thì được biết ?”
“Tốt với mọi người như thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy… hắn đuổi theo cậu, hay là cậu đuổi theo hắn ?”
Cứ như vậy mỗi người một câu. Lưu Giai Kỳ nhất thời không biết hỏi cái gì, dứt khoát lựa chọn trầm mặc, bất quá một đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm Mạch Dao, cùng xem như động vật hiếm.
“Hắn là người ở đâu ?”
“Hắn cao bao nhiêu ?”
…
Kìm nén nửa ngày một câu nói cũng không nói ra miệng Mạch Dao rốt cục không thể nhịn được nữa:
“Đủ rồi! Mọi người tra hộ khẩu hả…”
Bùi Lạc cùng Kiều Á hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu Bùi Lạc yếu ớt nóit: “Là cậu cho mọi người cứ việc hỏi …”
Mạch Dao tựa hồ có thể chứng kiến chính mình vẻ mặt đầy hắc tuyến, nàng nhún nhún vai:
“Được rồi, em sai rồi. Các chị tiếp tục hỏi, em tắm một cái rồi ngủ.” Nói xong nàng cầm lấy chậu nước rửa mặt đi ra ngoài.
Nhưng lòng hiếu kỳ muốn bạo lên vì sao có thể ở đó mà dừng lại? Vì vậy ba người nhất tề giả bộ đáng thương: “Mạch Dao…”
Mạch Dao vốn là chỉ là trêu chọc các nàng, cười ngồi lại chỗ.
…
Mười phút sau. Dưới ánh đèn lờ mờ, ba nét mặt biểu hiện khác nhau.
Kiều Á vẻ mặt bừng tỉnh: “A ~ chính là hắn, lần trước khi tụ hội đưa em về cái người cao phú suất kia ? Xem đi chị đây nói lần trước là có vấn đề, các em còn không phải không tin!”
Lưu Giai Kỳ nói: “Thật không nghĩ tới… hai người lại là thành.Bùi Lạc níu lấy lông mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ ván giường:
“A! Anh trai Tô Nhược… Không phải là lần trước ở cửa trường chờ Tô Nhược người soái ca kia sao! Không trách được cậu lần trước không để cho mình qua đó…”
Tin đồn mị lực quả nhiên không thể lường, không ý thức qua mười hai giờ, ba cô gái vẫn là líu ríu hỏi không ngừng không hề buồn ngủ.
Mạch Dao bất đắc dĩ thở dài nói: “Em phát hiện buổi tối khuya căn phòng này thật đúng là… điểu ngữ hoa hương.”
“Là tên chim sao?” Lưu Giai Kỳ hỏi.
Bùi Lạc bật thốt ra: “Á Á không phải sao?”
Kiều Á hừ nhẹ một tiếng: “Đi chết đi!”
Lưu Giai Kỳ kiên nhẫn: “Kia hoa nào?”
Mạch Dao nhìn sang bệ cửa sổ: “Hoa không có… chỗ kia không phải là còn có vài bồn tú cầu sao?”
“Phốc.”
Sở Hạo tiện tay đem cặp công văn để trên kệ, vừa nói chuyện vừa vào trong: “Ba ba, dì Giản, xin lỗi con vừa rồi có chút việc bận, để dì và cha đợi lâu rồi.”
Giản Ninh dịu dàng cười một tiếng: “ Không cần gấp, mau ngồi đi.”
Vẫn như thường ngày, người một nhà ăn cơm, nói chuyện phiếm, Sở hạo lại cảm thấy trong ngày thường cha luôn rất tùy ý, hôm nay tựa hồ có điểm lạ. H8án không khỏi có chút lo lắng: Không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?
“Gần đây đều bận rộn gì vậy?”Sở Thụy hỏi rất tùy ý, nhìn xem ánh mắt của ông lại mang theo một tia thăm dò.
Sở Hạo tình hình thực tế trả lời: “Sắp tới công ty không có hạng mục hợp tác gì, áp lực không lớp.”
“Dật Dịch Hiên hai năm qua giống như rất tốt…”
“Đúng vậy, nhãn hiệu đã có hiệu quả, còn lại chính là giấy phép kinh doanh đặc biệt để phát triển thêm.”
“Ừ… nếu đã thuận lợ, cũng đừng có tập trung tinh thần vào công việc quá.”
Sở hạo trong lòng lại càng khó hiểu, đây tột cùng l
Sở Thụy dừng một chút, vẻ mặt có điểm mất tự nhiên: “Khụ khụ, cha nghe nói…. Con đang yêu hả?”
Sở Hạo bừng tỉnh, đồng thời âm thầ thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi. Hắn nghiêng mặt hướng Tô Nhược một cái, Tô Nhược chột dạ cuối đầu. Sở Hạo cười cười rộng rãi gật đầu: “Dạ, cũng là chuyện gần đây, con vốn là nghĩ qua một thời gian sau sẽ nói.”
Sở Thụy không cho là đúng: “Chuyện sớm tốt thì sao?”
Chuyện kế tiếp nói Sở Hạo rốt cuộc ý thức được mình bị bán đứng được bao nhiêu. Hắn không nhịn được óan thầm: Tô Nhược này tuyệt đối là gián tế! Bất quá Sở Hạo không phải không thừa nhậ, nếu như không phải Tô Nhược, hắn còn thật không biết như thế nào tuyên bố chính mình đang yêu. Từ trong lời của cha Sở Hạo, có thể rõ rang cảm giác được cha đối với Mạch Dao phi thường hài long, này sợ rằng cũng do công của Tô Nhược.
Chỉ là, cha các lọai “ám hiệu” làm cho Sở Hạo vô cùng buồn bực, thật sự chỉ là thiếu chút nữa là nói “Con chừng nào thì đem con dâu mang về cho chúng ta xem một chút”.
Sở Hạo chỉ có thể giả bộ không hiểu. Nói giỡn…. đây là muốn chơi chớp nhóang sao? H8án năm nay mới 23 tuổi được không? Mặc dù đó là cô gái hắn đã nhận định nhưng là lui tới không đến nửa tháng mà gặp mặt gia trưởng sợ cũng quá khoa trương đi?
Sở Thụy nói tâm tình thỏai mái, trong long tảng đá treo đã lâu rốt cuộc rơi xuống đất. Con trai bốc đồng đương nhiên là chuyện tố, đều hai mươi mấy tuổi còn không có bạn gái lại làm cho ông không thể không lo lắng. Bà Nhiếp thì lựa chọn thủ đạon cưỡng chế thì ông lúc ấy yên lặng theo dõi kỳ biến, nghĩ tới nếu như có hiệu quả có thể tiến hành tham khảo.
KHông nghĩ tới biện pháo này còn không những không thành còn sửng sốt đem Nhiếp vũ Trạch cùng con trai nhà hắn cùng nhau đi! Điều này làm cho hắn càng không yên hơn
Cho nên, Sở Hạo chính miệng thừa nhận nói yêu thương không thể không nghi ngờ cho một viên thuốc an thần, ông có chút không thể chờ đợi được muốn biết con dâu tương lai rốt cuộc là cô gái như thế nào?
Tác giả :
Kỳ Nhược