Y Lộ Phong Hoa
Chương 72: Uyên ương vụng trộm
Lời Vô Ưu nói khiến Liên Kiều tức giận đến bĩu môi, oán trách nói: “Nhị tiểu thư lại lấy người ta làm trò cười, người ta cũng bênh vực vì đại tiểu thư thôi! Hừ.” Hừ một tiếng, Liên Kiều xoay người, vươn tay dùng sức trải chăn ra giường.
Nhìn thấy Liên Kiều lại tức giận, Vô Ưu nhanh cười nói: “Chỉ đùa với ngươi một chút thôi, ngươi tưởng là thật à? Ta làm sao không biết ngươi bất bình vì tỷ tỷ ta? Lại nói lúc trước ngươi hầu hạ tỷ tỷ, cũng được coi như là người của tỷ tỷ rồi!”
Nghe nói như thế, tay Liên Kiều đang trải giường cứng đờ lại, nàng nghĩ tới nhiều năm trước mình đã đi theo Tiết Nhu. Nói: “Đại tiểu thư đã đưa nô tì cho nhị tiểu thư, thì như vậy Liên Kiều chính là người của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chính là chủ tử của ta! Nhưng mà rốt cuộc vẫn khó quên cố chủ (chủ cũ), cho nên về sau phàm đại tiểu thư có chỗ cần đến Liên Kiều, Liên Kiều đương nhiên cũng muôn lần chết không chối từ!”
Liên Kiều nói khiến Vô Ưu sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta vẫn hi vọng tỷ tỷ có thể cần đến ngươi, không biết lần sau gặp lại đã là năm nào tháng nào!”
Một câu nói này khiến cho Liên Kiều thương cảm, qua một khắc, Liên Kiều mới nói: “Nhị tiểu thư cũng không cần quá lo lắng, nô tì xem lần này đại tiểu thư trở về tuy rằng thấy người nhà chúng ta rất thương cảm, nhưng vẻ mặt lại càng toả sáng, hơn nữa khí chất trên... Ai nha, dù sao Liên Kiều cũng không nói ra được cảm nhận của mình, nàng chỉ cảm thấy trên người đại tiểu thư có một khí chất phú quý, về sau khẳng định là không tệ!”
Nghe được Liên Kiều nói, Vô Ưu cười: “Thì ra ngay cả ngươi cũng đã nhìn ra, tuy rằng cách vài năm, nhưng ta cũng cảm thấy lần này tỷ tỷ trở về không giống với lần trước, nàng vốn là một người có đại khí, lần này phảng phất như càng thêm ung dung cao quý hơn, cũng khó trách, hiện tại nàng là nữ quan ngũ phẩm, nữ quan lớn nhất ở trong cung cao nhất cũng chỉ có thể đến tứ phẩm mà thôi! Mặc dù có vài người cùng cấp bậc với tỷ tỷ, nhưng nữ quan ở trên tỷ tỷ cũng chỉ có một người!”
“Nói không chừng qua vài năm đại tiểu thư có thể thăng lên vị trí nữ quan cao nhất trong cung. Chỉ là cả đời cũng không thể lập gia đình, thật sự là đáng tiếc cho tướng mạo và tài trí của đại tiểu thư!” Liên Kiều thở dài nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cũng vì tỷ tỷ mà tiếc hận không thôi, một nữ tử tốt như vậy, thế mà lại để thời thanh xuân mai một dần đi trong hoàng cung. Qua một khắc, Liên Kiều trải giường, xoay người đi đến bên cạnh người Vô Ưu, cười nói: “Nhị tiểu thư, nước lạnh rồi? Nô tì đi thêm nước nóng cho ngươi?”
“Ừ.” Vô Ưu gật gật đầu.
“Ngài chờ, nô tì đi nấu nước ấm!” Nói xong, Liên Kiều liền xoay người đi ra ngoài.
Liên Kiều đi rồi, Vô Ưu từ trong ngực áo lấy ra ban chỉ (扳指 nhẫn bảo vệ tay của người đàn ông bắn cung), cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ban chỉ đó được làm từ dương chi bạch ngọc (mỡ trắng của cừu), chạm vào vô cùng mịn màng, nàng biết vật này khẳng định là có giá trị rất cao, ước chừng phân lượng, lại nhìn xem kích cỡ, nàng cảm giác đây là một đồ vật dành cho nam nhân, nhưng tỷ tỷ làm sao có thể lại có đồ vật của nam nhân chứ? Nàng còn nói với mình rằng lúc vạn nhất khẩn cấp dùng còn có lợi hơn so với bồ tát? Vô Ưu thật sự không hiểu lời này. Nhưng tỷ tỷ lại không muốn nàng để cho bất kỳ ai khác nhìn thấy, cho nên vẫn cất trước, chờ sau này có cơ hội lại từ từ nghiên cứu...
...
Tuy rằng mùa đông rất lạnh lẽo, nhưng trong sương phòng phía đông Thừa Càn điện vẫn ấm áp như xuân, trên giàn gỗ tử đàn chậu khắc hoa sen trắng được trồng cây hoa thuỷ tiên tươi tốt cành lá xanh um, lúc này búp hoa hồng nhạt và màu trắng đang từ từ nở, trong lư hương khắc hoa văn rỗng màu xanh làn khói đục phiêu tán lượn lờ, toàn sương phòng lại yên tĩnh đến lạ thường, người không biết còn tưởng rằng không có một bóng người, kỳ thực lại có một người đang ngồi ở dưới ánh lửa sáng đã rất lâu!
Vài năm không trở về, mỗi ngày đều lo lắng cho người trong nhà, nhưng khi đã trở về, trái lại còn càng thêm phiền muộn, ở nhà tất cả đều hoàn hảo như trước, so với trước khi nàng rời khỏi nhà còn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, hoàng thượng thật sự không có lừa nàng, tất cả đều theo như lời của hắn, nhưng nàng vẫn rầu rĩ không vui như trước!
Thùng thùng... Thùng thùng...
Tiếng trống canh hai truyền đến, Tiết Nhu ngẩng đầu nhìn phía cửa, đoán chừng vẫn ôm một chút hi vọng hắn sẽ đến đây đi?
Thị nữ luôn luôn ở bên cạnh khoanh tay hầu hạ thấy sau khi chủ trở về thăm viếng nhà thì luôn luôn đều rầu rĩ không vui, nàng nhanh nói: “Đại nhân, đã canh hai rồi, không bằng để nô tì hầu hạ ngài nghỉ ngơi? Đoán chừng... đêm nay hoàng thượng sẽ không tới!”
Nghe lời Sắc Vi nói có chút quanh co, Tiết Nhu quay đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, khẳng định đã biết có duyên cớ gì, dù sao Sắc Vi đã đi theo bên người nàng rất lâu, cho nên hỏi: “Ngươi làm sao biết được hoàng thượng sẽ không đến đây?”
“Này...” Nghe được chủ tử hỏi, Sắc Vi đang nói quanh co, lại nhanh đáp:
“Hôm nay có quan viên tỉnh ngoài bái yết, nghe nói hoàng thượng còn ban thưởng cơm, đến giờ phút này, khẳng định là hoàng thượng sẽ không tới!”
Lời Sắc Vi nói khiến khoé miệng Tiết Nhu kéo lên một cái, sắc mặt trầm xuống, nói: “Sắc Vi, nói thật với ta!”
Thấy chủ tử nói như thế, Sắc Vi nhanh quỳ xuống, sợ hãi nói: “Nô tì đáng chết! Nô tì không nên nói dối, nhưng nô tì sợ nói ra sẽ khiến ngài thương tâm, cho nên nô tì mới...”
Liếc mắt lườm Sắc Vi đang quỳ trên mặt đất cầu xin một cái, sắc mặt Tiết Nhu hoà hoãn lại, nói: “Đứng lên đi!”
“Dạ.” Sắc Vi mới dám đứng dậy.
“Thời gian ngươi đi theo ta cũng không ngắn, ngươi có biết ta rất ghen ghét người nói dối không, cho dù thương tâm cũng thế, tức giận cũng thế, ta chỉ muốn nghe nói thật thôi, biết không?” Tiết Nhu giương mắt nhìn Sắc Vi che mặt nói.
“Nô tì biết! Nô tì biết!” Sắc Vi đáp.
“Nói! Đến cùng sao lại thế này?” Sau đó Tiết Nhu lại hỏi một câu, sắc mặt không còn dễ nhìn.
Lần này, Sắc Vi không dám nói dối, càng lại không dám trả lời qua loa, nhanh cúi đầu đáp: “Bẩm đại nhân, qua cơm chiều nô tì ngẫu nhiên nghe thấy Tiểu An Tử nói bên Hàn Tinh điện đã phái người đi đến mời vạn tuế gia hai lần rồi!”
Nghe nói như thế, Tiết Nhu không nói nửa ngày, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, không phân biệt được là không vui hay là thương tâm, khiến cho Sắc Vi ở một bên sợ tới mức động cũng không dám động! Qua sau một lúc lâu, Tiết Nhu mới nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì không cần đợi, tẩy trang cho ta rồi chuẩn bị nghỉ ngơi thôi?”
“Dạ!” Nghe được chủ tử nói, Sắc Vi nhanh lên tiếng trả lời.
Tiết Nhu vừa đứng lên từ ghế tử đàn khắc hoa văn, không nghĩ tới bên ngoài lại truyền đến một tràn tiếng bước chân trầm ổn cùng với một giọng nói mang theo chút uy nghiêm của nam nhân.”Không chờ trẫm đến đã nghỉ ngơi rồi sao?”
Đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của hắn, gương mặt Tiết Nhu không biểu cảm lại lập tức kinh hỉ một hồi, xoay người vừa nhìn, chỉ thấy một bóng dáng cao to màu vàng rực rỡ đã bước qua rèm cùng màu đến trước mặt nàng!
Nhìn thấy Khang Đức đế, Tiết Nhu nhanh hành lễ, nói: “Tham kiến hoàng thượng!”
Không chờ nàng hành lễ hết, Khang Đức đế đã kéo nàng lên một cái, oán trách nói: “Không phải đã nói khi chỉ có ngươi và ta ngươi không cần phải hành lễ sao? Làm sao ngươi lại luôn không nhớ đây?”
“Nhưng hiện tại không chỉ có ngươi và ta mà?” Tiết Nhu nghịch ngợm hỏi lại.
Nghe nói như thế, Khang Đức đế quay đầu vừa nhìn Sắc Vi đang hầu hạ ở một bên, liền vung tay với nàng, nói: “Lui ra!” Sắc Vi nhanh cúi đầu lui xuống.
Sắc Vi đi rồi, trong Noãn các chỉ có Khang Đức đế và Tiết Nhu, hắn lôi kéo tay nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, hắn đứng sau lưng nàng, hai tay nắm giữ bờ vai nàng, từ trên gương đồng nhìn nàng, ôn nhu nói: “Nay có quan lớn ở tỉnh ngoài biên giới vào kinh bái yết, cho nên trẫm mới mở tiệc chiêu đãi bọn họ, còn nói rất nhiều chuyện trên triều đình, không nghĩ tới đã đến canh hai rồi! Thế nào? Hôm nay về nhà thăm có cao hứng hay không? Trẫm còn chờ lúc ngươi trở về báo với trẫm nữa đấy?”
“Có thể về nhà nhìn thấy thân nhân đương nhiên là cao hứng, nhưng thời gian sum vầy dù sao cũng quá ngắn, cho nên lúc trở lại có chút thương cảm!” Lúc Tiết Nhu nói lời này mí mắt rũ xuống, trước mắt vẫn đều là hình ảnh của nương, cha, muội muội, tổ mẫu.
Nghe nói như thế, Khang Đức đế trầm mặc một hồi, sau đó nhìn mỹ nhân khẽ chau mày trong gương đồng, tràn ngập áy náy nói: “Đều do trẫm không tốt, đã vài năm cũng không cho ngươi trở về gặp người nhà!”
Nghe Khang Đức đế tự trách, Tiết Nhu nhanh ngẩng đầu lên, nhìn hắn trong gương đồng nói: “Điều này sao có thể trách hoàng thượng? Nhu nhi biết lần này hoàng thượng có thể ân chuẩn cho Nhu nhi về nhà cũng xem là một mạo hiểm thật lớn, Nhu nhi thật không biết nên nói cái gì cho phải.”
Nghe thấy Tiết Nhu lương thiện có hiểu biết, Khang Đức đế nắm mạnh lấy bờ vai Tiết Nhu, như muốn nói cam đoan: “Ngươi yên tâm, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, trẫm nhất định sẽ ân chuẩn cho ngươi ngươi muốn khi nào về nhà thì khi đó về, bảo đảm ngươi về nhà cũng ngại phiền!”
“Ha ha, mỗi ngày đều về một lần ta cũng không ngại phiền, nhưng nếu có một ngày như vậy, ta sẽ khiến cho hoàng thượng ân chuẩn cho ta có thể về nhà ở!” Tiết Nhu cười xoay người nhìn Khang Đức đế nói.
“Cái gì? Về nhà ở? Khó mà làm được! Ngươi về nhà ở, để lại một mình trẫm ở lại trong cung sao? Vậy chẳng phải là trẫm tịch mịch muốn chết?” Khang Đức đế cười ha ha.
Nghe nói như thế, khoé miệng Tiết Nhu không khỏi kéo ra, mang theo một ít giọng điệu như ăn dấm chua nói: “Hoàng thượng làm sao có thể tịch mịch? Hoàng thượng còn có ba cung sáu viện bảy mươi hai phi tần nữa! Lại còn có các nước khác tiến cống mỹ nữ, chỉ sợ là hoàng thượng vui đến không vui được nữa!”
Nghe xong Tiết Nhu nói, khoé miệng Khang Đức đế cong lên một cái, ngón tay cũng nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của Tiết Nhu, cười nói: “Làm sao trẫm lại nghe thấy một mùi vị dấm chua như vậy chứ? Có phải là ngươi ăn dấm chua của mỹ nhân ở nước khác đưa tới hay không, hay là ăn dấm chua của các tần phi trong cung điện tần phi?”
“Ta mới không ghen!” Nói xong, Tiết Nhu kéo tay Khang Đức đế nắm cằm nàng xuống, rồi xoay người ngồi về phía gương đồng, lại nói: “Chẳng qua người ta chỉ là một người ghi chép hoạt động của hoàng thượng và các tần phi nương nương thôi, nơi nào có tư cách để ghen?”
Nghe xong lời này, Khang Đức đế thất thần nhìn người ở trong gương đồng một khắc, sau đó bỗng nhiên vươn tay tháo ra kim trâm trên búi tóc của người trong gương, rồi lại duỗi tay giúp nàng tháo khuyên tai. Thấy thế, Tiết Nhu nhanh kéo tay Khang Đức đế, kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, ngươi làm cái gì vậy?”
“Thời giờ đã không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi mới phải! Nay trẫm có chút mệt mỏi, ngươi không biết nhóm quan lớn nơi biên giới rất khó ứng phó, còn quản trẫm muốn này muốn nọ, mà trẫm lại không thể mạnh miệng nói không cho, còn phải chiến đấu với bọn họ tới cùng!” Nói xong, lại đi tháo xuống khuyên tai chưa tháo xuống.
Tiết Nhu cũng kéo lại tay hắn, ánh mắt hai người ở trong gương đồng nhìn nhau, nàng mới mềm nhẹ nói: “Đêm nay ngươi vẫn không nên nghỉ ngơi ở trong này!”
“Như thế nào? Không phải mới vừa rồi còn ghen sao? Nhanh như vậy đã đuổi trẫm đi rồi?” Khang Đức đế vuốt ve bàn tay trắng nõn của nàng kia.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn một khắc kia, Tiết Nhu cười nói: “Ta nơi nào bỏ được hoàng thượng? Mỗi lần chỉ có lúc ta đang trực chúng ta mới được gặp nhau, hơn nữa vì không để cho người khác có lòng nghi ngờ, lúc ta đang trực ngươi cũng không thể ở trong thừa càn điện mãi, cho nên ta rất quý trọng thời gian có thể ở chung với hoàng thượng!”
Câu nói đầu tiên đã khiến cho lòng Khang Đức đế mềm mại hẳn, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn người trong gương đồng, trong ánh mắt hắn có một tia bất đắc dĩ, Tiết Nhu có thể nhìn ra được, trong lòng nàng cũng rất khổ sở, vài năm, bọn họ đều như thế này yêu không dám yêu, mỗi ngày tương tư đau khổ, vụng trộm gặp mặt, không thể để cho người ngoài biết được, cảm giác chua sót này bọn họ thật sự đã nhấm nháp thật lâu. Ngay sau đó, Tiết Nhu tựa người vào trên người Khang Đức đế, cảm giác được tựa vào người hắn thật ấm áp thoải mái, nhưng nàng phải chịu cảnh người khác ngã vào trong lòng hắn, nghĩ đến đây lòng của nàng phảng phất như chảy máu!
“Trẫm hứa với ngươi, chờ có một ngày, trẫm sẽ để ngươi từng giây từng phút đều hầu ở bên người trẫm!” Sắc mặt Khang Đức đế thoáng phiếm hồng.
“Ừ. Ta sẽ đợi đến ngày đó!” Tiết Nhu gật gật đầu, sau đó mới nói: “Nghe nói bên Tạ quý phi hôm nay đến mời hoàng thượng hai lần rồi, cũng hơn nửa tháng ngươi chưa đi đến Hàn Tinh điện, giờ nếu không đi nàng sẽ cho rằng ngươi cố ý lạnh nhạt nàng, rồi lại nháo đến chỗ hoàng thái hậu thì sẽ không tốt lắm!”
Nghe nói như thế, Khang Đức đế im lặng một khắc, sau đó gật gật đầu nói: “Được rồi!”
Tuy rằng đều vì hắn suy nghĩ, nhưng nhìn thấy hắn đồng ý đi đến Hàn Tinh điện, trong lòng Tiết Nhu không biết là tư vị gì, sau đó nàng ngồi thẳng lưng, thân mình không tựa vào người của hắn nữa, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, nhanh đi thôi, ngày mai còn phải lâm triều nữa!”
“Để trẫm ở lại với ngươi một lát!” Nói xong, tay Khang Đức đế nhẹ kéo búi tóc trên đầu Tiết Nhu, một đầu tóc đen như mực trong nháy mắt rơi xuống như thác nước, ba ngàn sợi tóc đen ở dưới ánh nến lấp lánh rực rỡ.
Tuy rằng biết thời gian thật sự không còn sớm, nhưng trong lòng Tiết Nhu nghĩ đến: Để cho hắn ở chung một khắc là được rồi, chỉ một khắc thôi!
“Ta có một chuyện muốn xin hoàng thượng đồng ý!” Tiết Nhu đột nhiên nói với gương đồng.
Nghe nói như thế, Khang Đức đế cười.”Ngươi với ta còn dùng từ xin sao? Có chuyện gì phu nhân cứ việc phân phó với vi phu là được rồi!” Một câu nói này rốt cuộc Khang Đức đế bắt đầu muốn chọc ghẹo.
Câu nói này khiến trong lòng Tiết Nhu rất thoải mái, chỉ là ở ngoài mặt lại cố ý oán trách nói: “Ai là phu nhân ngươi chứ? Ngươi không được gọi bậy!”
“Được, nếu không chịu thừa nhận ngươi là phu nhân ta, ta đây có thể không vội nhưng ngươi sẽ vội đó!” Khang Đức đế trêu đùa.
Nghe hắn thế nhưng lại xưng hô gọi ngươi ta, Tiết Nhu hiểu ý cười, nàng đành phải xoay người, giữ chặt áo choàng của Khang Đức đế cười nói: “Ta đây thừa nhận ngươi là phu quân của ta, chuyện khó giải quyết của ta ta cần ngươi giúp đỡ!”
“Phu nhân tốt của ta, ta sẽ nhất định giúp, được rồi?” Một câu phu quân khiến cho Khang Đức đế cao hứng không thôi.
Sau đó, Tiết Nhu chậm rãi đứng lên, hai tay để trên ngực Khang Đức đế, cười nói: “Nay trễ rồi, chờ lần sau khi ta trực lại nói với ngươi, ngươi giúp ta ra quyết định, nhìn xem nên làm như thế nào mới tốt!”
Nghe xong Tiết Nhu nói, Khang Đức đế nhướng mắt, nói: “Ngày sau ngươi sẽ trực, vậy buổi tối ngày sau chúng ta sẽ ở cùng nhau nghiên cứu?”
“Ừ.” Tiết Nhu gật gật đầu, lập tức, ra bên ngoài phụ Khang Đức đế nói: “Đã qua canh hai lâu rồi, ngươi nhanh đi đến Hàn Tinh điện đi!”
“Ai, nơi nào có phu nhân như ngươi như vậy chứ? Lúc nào cũng đuổi phu quân ra bên ngoài?” Ồn ào hai câu, Tiết Nhu vẫn đẩy Khang Đức đế ra ngoài cửa đông sương phòng.
Ầm!
Sau khi Khang Đức đế bị đẩy đi ra khỏi đông sương phòng, Tiết Nhu liền chạy nhanh đóng lại cửa phòng, tựa lưng vào trên cửa, đôi mắt đều tràn ngập đau thương, trong hốc mắt cũng hiện ra ánh nước! Nghĩ rằng: Nàng có biện pháp khác sao? Nếu không vạn bất đắc dĩ làm sao nàng có thể đẩy ra bên ngoài ngã vào trong lòng nữ nhân khác? Có lẽ đây là bi ai khi làm nữ nhân của hoàng đế đi? Nàng cần phải chịu được cảnh cùng với rất nhiều nữ nhân khác phân chia hắn, kỳ thực ở giờ phút này nàng có thể có được lòng của hoàng đế cũng được xem như là may mắn?
Sau một lúc lâu, Tiết Nhu mới thẳng thắt lưng, vừa cất bước muốn đi về phía phòng, không nghĩ đến, bên ngoài khe cửa lại truyền đến một tiếng nói quen thuộc.”Nhu nhi, chờ sau này trẫm lại đến nói chuyện với ngươi!”
“Khâm Phong?” Thì ra hắn còn chưa đi? Tiết Nhu quay đầu nhìn cửa phòng khép chặt, trong cổ họng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sau đó, bên ngoài không còn tiếng vang nữa, Tiết Nhu biết: Lần này hắn thật sự đi rồi! Nhìn nơi nơi đều là rèm và vật trang trí màu vàng rực rỡ, nàng nhất thời cảm giác trong lòng thật vắng vẻ, không có hắn, phòng ở này quá lớn, cũng có thể không! Ngồi ở bên giường, trong lòng ôm gối mềm, một đêm, nhất định nàng lại thức trắng...
...
Không biết thế nào, lần này tỷ tỷ về thăm, Vô Ưu cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cho nên nghỉ ngơi vài ngày, không tiếp tục chế dược, cũng không ra cửa hành nghề y, chân của hầu Yên Ổn Thẩm Trấn đã có khởi sắc rất lớn, ít nhất cũng có thể tự mình đi đến mười bước, hiện tại thi châm và thuốc không còn có tác dụng lớn với hắn, nhất là thi châm, bởi vì gân mạch toàn bộ ở chân hắn đều đã được đả thông, chỉ có thể thông qua tập luyện bình thường và vận khí để quyết định! Cho nên, Vô Ưu không cần đến phủ Yên Ổn thường xuyên nữa.
Mắt thấy đã qua mười lăm tháng chạp, hết mười lăm ngày liền đến giao thừa. Chuyện kia đã không thể chờ nữa. Cho nên hai ngày này Vô Ưu luôn luôn đều ở nhà làm hoàn dược, nguyên nhân là nàng muốn thêm đại hoàng và bột sinh địa vào làm thuốc, như vậy người ăn vào sẽ có trình độ tiêu chảy khác nhau, đương nhiên viên thuốc chính là để bảo vệ sức khoẻ dùng riêng cho nữ nhân, sẽ không có tác dụng không tốt với cơ thể người bệnh. Nàng suy nghĩ một chút, viên thuốc vẫn nên ra giá cao một chút, như vậy tuyệt đối dân chúng nghèo khổ sẽ không mua viên thuốc giá cao này, vì vậy sẽ không chịu liên lụy, còn những người giàu có lại chú ý đến, nếu ăn vào có vấn đề thì khẳng định sẽ không chịu để yên, đến lúc đó nhất định sẽ đi tìm tới cửa, mà nàng muốn chính là hiệu quả này!
Nhanh đã đến trưa, rốt cuộc Vô Ưu đã làm xong tổng cộng hai mươi hộp hoàn dược hoa hồng trừ độc dưỡng nhan. Trên án thư đều là hộp giấy đóng gói sơn đen mạ vàng tinh xảo, thuốc viên này vừa đóng gói lại thì vô cùng xa hoa, hơn nữa Vô Ưu nghĩ đến, liền bán năm lượng bạc một hộp, tuy rằng hơi cao, nhưng một khi có tên Vô Ưu đường của nàng, khẳng định là có thể bán được, bởi vì trước kia Vô Ưu đường sản xuất ra vài dạng thuốc viên dưỡng nhan vừa mới bán ra thì đã hết sạch, sau đó có một đống thuốc viên đều là cung không đủ cầu, thuốc viên dưỡng nhan xa hoa này càng được rất nhiều phu nhân và tiểu thư nhà quan to quý nhân yêu thích nhất. Ai, ngẫm lại mấy phu nhân tiểu thư này đều là cây rụng tiền cho Tiết Vô Ưu nàng, tuy lần này làm như thế vô cùng thật có lỗi với các nàng, nhưng nàng cũng thật sự không có biện pháp nào khác. Chỉ đau bụng hai ngày thôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề khác!
“Liên Kiều! Liên Kiều!” Sửa sang lại dược xong, Vô Ưu gọi về phía ngoài cửa.
“Đến đây! Đến đây!” Ở ngoài phòng quét sân Liên Kiều nghe được tiếng gọi, chạy nhanh vào.
Thấy Liên Kiều chạy vào, tay Vô Ưu vỗ vỗ một chồng hộp đặt trên án thư, nói: “Đó là thuốc viên ta mới nghiên cứu chế tạo ra, nhớ ngày mai đưa đến đường cái Tây Thành hiệu thuốc Vương Ký!” Tây thành đường cái đều là nơi quan to quý nhân tụ tập, nơi đó xa hoa cho nên nguồn tiêu thụ luôn luôn cao!
Nghe nói như thế, Liên Kiều đi đến trước án thư, nhìn lướt qua kia một chồng hộp viên thuốc, nói: “Hiệu thuốc Vương Kỳ đường cái Tây thành? Nhị tiểu thư, lần trước ta đi đến hiệu thuốc Triệu Nhớ, Triệu lão bản đã năn nỉ ta thật lâu, nói với ta và nhị tiểu thư rằng mốt lại có nghiên cứu chế tạo ra thuốc mới thì nhất định phải đến bán cho hiệu thuốc của bọn họ, mà ta đã đồng ý với người ta, người xem...” Hiệu thuốc Triệu Nhớ là hiệu thuốc đầu tiên Vô Ưu ngồi chẩn đoán, nói thật lúc ban đầu Triệu lão bản cũng cho các nàng Vô Ưu rất nhiều giúp đỡ, Liên Kiều cảm giác thật sự là mất mặt mũi, muốn nói với nhị tiểu thư rằng nhất định nàng phải đồng ý đưa thuốc mới đến bán ở hiệu thuốc Triệu Nhớ.
Nhưng, Vô Ưu thật kiên quyết nói: “Thuốc mới này không thích hợp bán ở hiệu thuốc Triệu Nhớ, chờ ta nghiên cứu chế tạo ra thuốc thích hợp rồi đưa tới cho bọn họ là được!”
“Không thích hợp? Vì sao vậy?” Liên Kiều kỳ quái hỏi.
“Dược này đều dùng những dược liệu quý báu, giá tương đối cao, ngươi nói đưa thuốc này đến hiệu thuốc kia nói rằng chúng ta muốn bán năm lượng bạc một hộp, bọn họ bán một hộp có thể kiếm được hai lượng, đưa cho chúng ta tam lượng bạc là được!” Vô Ưu trả lời.
Nghe lời Vô Ưu nói, Liên Kiều mới gật đầu.”À, thì ra là như vậy, phần lớn hiệu thuốc Triệu Nhớ đều là có sinh ý từ dân chúng bình dân, thuốc đắt tiền như vậy thì chỗ bọn họ bán được không tốt, như vậy cũng được, chờ lần sau Triệu lão bản có hỏi lại, thì nô tì cũng có thể trả lời được!”
Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Bình Nhi hoang mang rối loạn chạy vào. Không kịp thở gọi: “Nhị tỷ, nhanh đến tiền thính!”
Nhìn Bình Nhi sốt ruột như thế, Vô Ưu cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa mới có một vị công công tới nữa, chỉ tên nói muốn gặp ngươi đó! Lão thái thái và Đại nãi nãi đều không biết cóchuyện gì, hiện tại đều đang ở trong đại sảnh, còn gọi ngươi chạy nhanh qua nữa!” Bình Nhi trả lời.
Nghe Bình Nhi nói, Vô Ưu nghi ngờ một hồi, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh đứng dậy theo Bình Nhi bước nhanh đi đến tiền thính phía trước!
Một bước vào cửa tiền thính, chỉ thấy một vị công công trẻ tuổi mặc y phục màu vàng đất rực rỡ đang ngồi ở trước đường uống trà, Tiết lão thái thái ngồi ở bên kia, mẫu thân Chu thị còn lại thì đứng ở một bên. Thấy Vô Ưu đến đây, Tiết lão thái thái chỉ nàng nói: “Đây là cháu gái ta khuê danh là Vô Ưu!”
Nghe được Tiết lão thái thái nói, vị thái giám kia nhanh buông bát trà trong tay, đứng lên hỏi: “Ngươi chính là Tiết Vô Ưu?”
Nhìn thấy Liên Kiều lại tức giận, Vô Ưu nhanh cười nói: “Chỉ đùa với ngươi một chút thôi, ngươi tưởng là thật à? Ta làm sao không biết ngươi bất bình vì tỷ tỷ ta? Lại nói lúc trước ngươi hầu hạ tỷ tỷ, cũng được coi như là người của tỷ tỷ rồi!”
Nghe nói như thế, tay Liên Kiều đang trải giường cứng đờ lại, nàng nghĩ tới nhiều năm trước mình đã đi theo Tiết Nhu. Nói: “Đại tiểu thư đã đưa nô tì cho nhị tiểu thư, thì như vậy Liên Kiều chính là người của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chính là chủ tử của ta! Nhưng mà rốt cuộc vẫn khó quên cố chủ (chủ cũ), cho nên về sau phàm đại tiểu thư có chỗ cần đến Liên Kiều, Liên Kiều đương nhiên cũng muôn lần chết không chối từ!”
Liên Kiều nói khiến Vô Ưu sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta vẫn hi vọng tỷ tỷ có thể cần đến ngươi, không biết lần sau gặp lại đã là năm nào tháng nào!”
Một câu nói này khiến cho Liên Kiều thương cảm, qua một khắc, Liên Kiều mới nói: “Nhị tiểu thư cũng không cần quá lo lắng, nô tì xem lần này đại tiểu thư trở về tuy rằng thấy người nhà chúng ta rất thương cảm, nhưng vẻ mặt lại càng toả sáng, hơn nữa khí chất trên... Ai nha, dù sao Liên Kiều cũng không nói ra được cảm nhận của mình, nàng chỉ cảm thấy trên người đại tiểu thư có một khí chất phú quý, về sau khẳng định là không tệ!”
Nghe được Liên Kiều nói, Vô Ưu cười: “Thì ra ngay cả ngươi cũng đã nhìn ra, tuy rằng cách vài năm, nhưng ta cũng cảm thấy lần này tỷ tỷ trở về không giống với lần trước, nàng vốn là một người có đại khí, lần này phảng phất như càng thêm ung dung cao quý hơn, cũng khó trách, hiện tại nàng là nữ quan ngũ phẩm, nữ quan lớn nhất ở trong cung cao nhất cũng chỉ có thể đến tứ phẩm mà thôi! Mặc dù có vài người cùng cấp bậc với tỷ tỷ, nhưng nữ quan ở trên tỷ tỷ cũng chỉ có một người!”
“Nói không chừng qua vài năm đại tiểu thư có thể thăng lên vị trí nữ quan cao nhất trong cung. Chỉ là cả đời cũng không thể lập gia đình, thật sự là đáng tiếc cho tướng mạo và tài trí của đại tiểu thư!” Liên Kiều thở dài nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cũng vì tỷ tỷ mà tiếc hận không thôi, một nữ tử tốt như vậy, thế mà lại để thời thanh xuân mai một dần đi trong hoàng cung. Qua một khắc, Liên Kiều trải giường, xoay người đi đến bên cạnh người Vô Ưu, cười nói: “Nhị tiểu thư, nước lạnh rồi? Nô tì đi thêm nước nóng cho ngươi?”
“Ừ.” Vô Ưu gật gật đầu.
“Ngài chờ, nô tì đi nấu nước ấm!” Nói xong, Liên Kiều liền xoay người đi ra ngoài.
Liên Kiều đi rồi, Vô Ưu từ trong ngực áo lấy ra ban chỉ (扳指 nhẫn bảo vệ tay của người đàn ông bắn cung), cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ban chỉ đó được làm từ dương chi bạch ngọc (mỡ trắng của cừu), chạm vào vô cùng mịn màng, nàng biết vật này khẳng định là có giá trị rất cao, ước chừng phân lượng, lại nhìn xem kích cỡ, nàng cảm giác đây là một đồ vật dành cho nam nhân, nhưng tỷ tỷ làm sao có thể lại có đồ vật của nam nhân chứ? Nàng còn nói với mình rằng lúc vạn nhất khẩn cấp dùng còn có lợi hơn so với bồ tát? Vô Ưu thật sự không hiểu lời này. Nhưng tỷ tỷ lại không muốn nàng để cho bất kỳ ai khác nhìn thấy, cho nên vẫn cất trước, chờ sau này có cơ hội lại từ từ nghiên cứu...
...
Tuy rằng mùa đông rất lạnh lẽo, nhưng trong sương phòng phía đông Thừa Càn điện vẫn ấm áp như xuân, trên giàn gỗ tử đàn chậu khắc hoa sen trắng được trồng cây hoa thuỷ tiên tươi tốt cành lá xanh um, lúc này búp hoa hồng nhạt và màu trắng đang từ từ nở, trong lư hương khắc hoa văn rỗng màu xanh làn khói đục phiêu tán lượn lờ, toàn sương phòng lại yên tĩnh đến lạ thường, người không biết còn tưởng rằng không có một bóng người, kỳ thực lại có một người đang ngồi ở dưới ánh lửa sáng đã rất lâu!
Vài năm không trở về, mỗi ngày đều lo lắng cho người trong nhà, nhưng khi đã trở về, trái lại còn càng thêm phiền muộn, ở nhà tất cả đều hoàn hảo như trước, so với trước khi nàng rời khỏi nhà còn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, hoàng thượng thật sự không có lừa nàng, tất cả đều theo như lời của hắn, nhưng nàng vẫn rầu rĩ không vui như trước!
Thùng thùng... Thùng thùng...
Tiếng trống canh hai truyền đến, Tiết Nhu ngẩng đầu nhìn phía cửa, đoán chừng vẫn ôm một chút hi vọng hắn sẽ đến đây đi?
Thị nữ luôn luôn ở bên cạnh khoanh tay hầu hạ thấy sau khi chủ trở về thăm viếng nhà thì luôn luôn đều rầu rĩ không vui, nàng nhanh nói: “Đại nhân, đã canh hai rồi, không bằng để nô tì hầu hạ ngài nghỉ ngơi? Đoán chừng... đêm nay hoàng thượng sẽ không tới!”
Nghe lời Sắc Vi nói có chút quanh co, Tiết Nhu quay đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, khẳng định đã biết có duyên cớ gì, dù sao Sắc Vi đã đi theo bên người nàng rất lâu, cho nên hỏi: “Ngươi làm sao biết được hoàng thượng sẽ không đến đây?”
“Này...” Nghe được chủ tử hỏi, Sắc Vi đang nói quanh co, lại nhanh đáp:
“Hôm nay có quan viên tỉnh ngoài bái yết, nghe nói hoàng thượng còn ban thưởng cơm, đến giờ phút này, khẳng định là hoàng thượng sẽ không tới!”
Lời Sắc Vi nói khiến khoé miệng Tiết Nhu kéo lên một cái, sắc mặt trầm xuống, nói: “Sắc Vi, nói thật với ta!”
Thấy chủ tử nói như thế, Sắc Vi nhanh quỳ xuống, sợ hãi nói: “Nô tì đáng chết! Nô tì không nên nói dối, nhưng nô tì sợ nói ra sẽ khiến ngài thương tâm, cho nên nô tì mới...”
Liếc mắt lườm Sắc Vi đang quỳ trên mặt đất cầu xin một cái, sắc mặt Tiết Nhu hoà hoãn lại, nói: “Đứng lên đi!”
“Dạ.” Sắc Vi mới dám đứng dậy.
“Thời gian ngươi đi theo ta cũng không ngắn, ngươi có biết ta rất ghen ghét người nói dối không, cho dù thương tâm cũng thế, tức giận cũng thế, ta chỉ muốn nghe nói thật thôi, biết không?” Tiết Nhu giương mắt nhìn Sắc Vi che mặt nói.
“Nô tì biết! Nô tì biết!” Sắc Vi đáp.
“Nói! Đến cùng sao lại thế này?” Sau đó Tiết Nhu lại hỏi một câu, sắc mặt không còn dễ nhìn.
Lần này, Sắc Vi không dám nói dối, càng lại không dám trả lời qua loa, nhanh cúi đầu đáp: “Bẩm đại nhân, qua cơm chiều nô tì ngẫu nhiên nghe thấy Tiểu An Tử nói bên Hàn Tinh điện đã phái người đi đến mời vạn tuế gia hai lần rồi!”
Nghe nói như thế, Tiết Nhu không nói nửa ngày, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, không phân biệt được là không vui hay là thương tâm, khiến cho Sắc Vi ở một bên sợ tới mức động cũng không dám động! Qua sau một lúc lâu, Tiết Nhu mới nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì không cần đợi, tẩy trang cho ta rồi chuẩn bị nghỉ ngơi thôi?”
“Dạ!” Nghe được chủ tử nói, Sắc Vi nhanh lên tiếng trả lời.
Tiết Nhu vừa đứng lên từ ghế tử đàn khắc hoa văn, không nghĩ tới bên ngoài lại truyền đến một tràn tiếng bước chân trầm ổn cùng với một giọng nói mang theo chút uy nghiêm của nam nhân.”Không chờ trẫm đến đã nghỉ ngơi rồi sao?”
Đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của hắn, gương mặt Tiết Nhu không biểu cảm lại lập tức kinh hỉ một hồi, xoay người vừa nhìn, chỉ thấy một bóng dáng cao to màu vàng rực rỡ đã bước qua rèm cùng màu đến trước mặt nàng!
Nhìn thấy Khang Đức đế, Tiết Nhu nhanh hành lễ, nói: “Tham kiến hoàng thượng!”
Không chờ nàng hành lễ hết, Khang Đức đế đã kéo nàng lên một cái, oán trách nói: “Không phải đã nói khi chỉ có ngươi và ta ngươi không cần phải hành lễ sao? Làm sao ngươi lại luôn không nhớ đây?”
“Nhưng hiện tại không chỉ có ngươi và ta mà?” Tiết Nhu nghịch ngợm hỏi lại.
Nghe nói như thế, Khang Đức đế quay đầu vừa nhìn Sắc Vi đang hầu hạ ở một bên, liền vung tay với nàng, nói: “Lui ra!” Sắc Vi nhanh cúi đầu lui xuống.
Sắc Vi đi rồi, trong Noãn các chỉ có Khang Đức đế và Tiết Nhu, hắn lôi kéo tay nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, hắn đứng sau lưng nàng, hai tay nắm giữ bờ vai nàng, từ trên gương đồng nhìn nàng, ôn nhu nói: “Nay có quan lớn ở tỉnh ngoài biên giới vào kinh bái yết, cho nên trẫm mới mở tiệc chiêu đãi bọn họ, còn nói rất nhiều chuyện trên triều đình, không nghĩ tới đã đến canh hai rồi! Thế nào? Hôm nay về nhà thăm có cao hứng hay không? Trẫm còn chờ lúc ngươi trở về báo với trẫm nữa đấy?”
“Có thể về nhà nhìn thấy thân nhân đương nhiên là cao hứng, nhưng thời gian sum vầy dù sao cũng quá ngắn, cho nên lúc trở lại có chút thương cảm!” Lúc Tiết Nhu nói lời này mí mắt rũ xuống, trước mắt vẫn đều là hình ảnh của nương, cha, muội muội, tổ mẫu.
Nghe nói như thế, Khang Đức đế trầm mặc một hồi, sau đó nhìn mỹ nhân khẽ chau mày trong gương đồng, tràn ngập áy náy nói: “Đều do trẫm không tốt, đã vài năm cũng không cho ngươi trở về gặp người nhà!”
Nghe Khang Đức đế tự trách, Tiết Nhu nhanh ngẩng đầu lên, nhìn hắn trong gương đồng nói: “Điều này sao có thể trách hoàng thượng? Nhu nhi biết lần này hoàng thượng có thể ân chuẩn cho Nhu nhi về nhà cũng xem là một mạo hiểm thật lớn, Nhu nhi thật không biết nên nói cái gì cho phải.”
Nghe thấy Tiết Nhu lương thiện có hiểu biết, Khang Đức đế nắm mạnh lấy bờ vai Tiết Nhu, như muốn nói cam đoan: “Ngươi yên tâm, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, trẫm nhất định sẽ ân chuẩn cho ngươi ngươi muốn khi nào về nhà thì khi đó về, bảo đảm ngươi về nhà cũng ngại phiền!”
“Ha ha, mỗi ngày đều về một lần ta cũng không ngại phiền, nhưng nếu có một ngày như vậy, ta sẽ khiến cho hoàng thượng ân chuẩn cho ta có thể về nhà ở!” Tiết Nhu cười xoay người nhìn Khang Đức đế nói.
“Cái gì? Về nhà ở? Khó mà làm được! Ngươi về nhà ở, để lại một mình trẫm ở lại trong cung sao? Vậy chẳng phải là trẫm tịch mịch muốn chết?” Khang Đức đế cười ha ha.
Nghe nói như thế, khoé miệng Tiết Nhu không khỏi kéo ra, mang theo một ít giọng điệu như ăn dấm chua nói: “Hoàng thượng làm sao có thể tịch mịch? Hoàng thượng còn có ba cung sáu viện bảy mươi hai phi tần nữa! Lại còn có các nước khác tiến cống mỹ nữ, chỉ sợ là hoàng thượng vui đến không vui được nữa!”
Nghe xong Tiết Nhu nói, khoé miệng Khang Đức đế cong lên một cái, ngón tay cũng nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của Tiết Nhu, cười nói: “Làm sao trẫm lại nghe thấy một mùi vị dấm chua như vậy chứ? Có phải là ngươi ăn dấm chua của mỹ nhân ở nước khác đưa tới hay không, hay là ăn dấm chua của các tần phi trong cung điện tần phi?”
“Ta mới không ghen!” Nói xong, Tiết Nhu kéo tay Khang Đức đế nắm cằm nàng xuống, rồi xoay người ngồi về phía gương đồng, lại nói: “Chẳng qua người ta chỉ là một người ghi chép hoạt động của hoàng thượng và các tần phi nương nương thôi, nơi nào có tư cách để ghen?”
Nghe xong lời này, Khang Đức đế thất thần nhìn người ở trong gương đồng một khắc, sau đó bỗng nhiên vươn tay tháo ra kim trâm trên búi tóc của người trong gương, rồi lại duỗi tay giúp nàng tháo khuyên tai. Thấy thế, Tiết Nhu nhanh kéo tay Khang Đức đế, kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, ngươi làm cái gì vậy?”
“Thời giờ đã không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi mới phải! Nay trẫm có chút mệt mỏi, ngươi không biết nhóm quan lớn nơi biên giới rất khó ứng phó, còn quản trẫm muốn này muốn nọ, mà trẫm lại không thể mạnh miệng nói không cho, còn phải chiến đấu với bọn họ tới cùng!” Nói xong, lại đi tháo xuống khuyên tai chưa tháo xuống.
Tiết Nhu cũng kéo lại tay hắn, ánh mắt hai người ở trong gương đồng nhìn nhau, nàng mới mềm nhẹ nói: “Đêm nay ngươi vẫn không nên nghỉ ngơi ở trong này!”
“Như thế nào? Không phải mới vừa rồi còn ghen sao? Nhanh như vậy đã đuổi trẫm đi rồi?” Khang Đức đế vuốt ve bàn tay trắng nõn của nàng kia.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn một khắc kia, Tiết Nhu cười nói: “Ta nơi nào bỏ được hoàng thượng? Mỗi lần chỉ có lúc ta đang trực chúng ta mới được gặp nhau, hơn nữa vì không để cho người khác có lòng nghi ngờ, lúc ta đang trực ngươi cũng không thể ở trong thừa càn điện mãi, cho nên ta rất quý trọng thời gian có thể ở chung với hoàng thượng!”
Câu nói đầu tiên đã khiến cho lòng Khang Đức đế mềm mại hẳn, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn người trong gương đồng, trong ánh mắt hắn có một tia bất đắc dĩ, Tiết Nhu có thể nhìn ra được, trong lòng nàng cũng rất khổ sở, vài năm, bọn họ đều như thế này yêu không dám yêu, mỗi ngày tương tư đau khổ, vụng trộm gặp mặt, không thể để cho người ngoài biết được, cảm giác chua sót này bọn họ thật sự đã nhấm nháp thật lâu. Ngay sau đó, Tiết Nhu tựa người vào trên người Khang Đức đế, cảm giác được tựa vào người hắn thật ấm áp thoải mái, nhưng nàng phải chịu cảnh người khác ngã vào trong lòng hắn, nghĩ đến đây lòng của nàng phảng phất như chảy máu!
“Trẫm hứa với ngươi, chờ có một ngày, trẫm sẽ để ngươi từng giây từng phút đều hầu ở bên người trẫm!” Sắc mặt Khang Đức đế thoáng phiếm hồng.
“Ừ. Ta sẽ đợi đến ngày đó!” Tiết Nhu gật gật đầu, sau đó mới nói: “Nghe nói bên Tạ quý phi hôm nay đến mời hoàng thượng hai lần rồi, cũng hơn nửa tháng ngươi chưa đi đến Hàn Tinh điện, giờ nếu không đi nàng sẽ cho rằng ngươi cố ý lạnh nhạt nàng, rồi lại nháo đến chỗ hoàng thái hậu thì sẽ không tốt lắm!”
Nghe nói như thế, Khang Đức đế im lặng một khắc, sau đó gật gật đầu nói: “Được rồi!”
Tuy rằng đều vì hắn suy nghĩ, nhưng nhìn thấy hắn đồng ý đi đến Hàn Tinh điện, trong lòng Tiết Nhu không biết là tư vị gì, sau đó nàng ngồi thẳng lưng, thân mình không tựa vào người của hắn nữa, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, nhanh đi thôi, ngày mai còn phải lâm triều nữa!”
“Để trẫm ở lại với ngươi một lát!” Nói xong, tay Khang Đức đế nhẹ kéo búi tóc trên đầu Tiết Nhu, một đầu tóc đen như mực trong nháy mắt rơi xuống như thác nước, ba ngàn sợi tóc đen ở dưới ánh nến lấp lánh rực rỡ.
Tuy rằng biết thời gian thật sự không còn sớm, nhưng trong lòng Tiết Nhu nghĩ đến: Để cho hắn ở chung một khắc là được rồi, chỉ một khắc thôi!
“Ta có một chuyện muốn xin hoàng thượng đồng ý!” Tiết Nhu đột nhiên nói với gương đồng.
Nghe nói như thế, Khang Đức đế cười.”Ngươi với ta còn dùng từ xin sao? Có chuyện gì phu nhân cứ việc phân phó với vi phu là được rồi!” Một câu nói này rốt cuộc Khang Đức đế bắt đầu muốn chọc ghẹo.
Câu nói này khiến trong lòng Tiết Nhu rất thoải mái, chỉ là ở ngoài mặt lại cố ý oán trách nói: “Ai là phu nhân ngươi chứ? Ngươi không được gọi bậy!”
“Được, nếu không chịu thừa nhận ngươi là phu nhân ta, ta đây có thể không vội nhưng ngươi sẽ vội đó!” Khang Đức đế trêu đùa.
Nghe hắn thế nhưng lại xưng hô gọi ngươi ta, Tiết Nhu hiểu ý cười, nàng đành phải xoay người, giữ chặt áo choàng của Khang Đức đế cười nói: “Ta đây thừa nhận ngươi là phu quân của ta, chuyện khó giải quyết của ta ta cần ngươi giúp đỡ!”
“Phu nhân tốt của ta, ta sẽ nhất định giúp, được rồi?” Một câu phu quân khiến cho Khang Đức đế cao hứng không thôi.
Sau đó, Tiết Nhu chậm rãi đứng lên, hai tay để trên ngực Khang Đức đế, cười nói: “Nay trễ rồi, chờ lần sau khi ta trực lại nói với ngươi, ngươi giúp ta ra quyết định, nhìn xem nên làm như thế nào mới tốt!”
Nghe xong Tiết Nhu nói, Khang Đức đế nhướng mắt, nói: “Ngày sau ngươi sẽ trực, vậy buổi tối ngày sau chúng ta sẽ ở cùng nhau nghiên cứu?”
“Ừ.” Tiết Nhu gật gật đầu, lập tức, ra bên ngoài phụ Khang Đức đế nói: “Đã qua canh hai lâu rồi, ngươi nhanh đi đến Hàn Tinh điện đi!”
“Ai, nơi nào có phu nhân như ngươi như vậy chứ? Lúc nào cũng đuổi phu quân ra bên ngoài?” Ồn ào hai câu, Tiết Nhu vẫn đẩy Khang Đức đế ra ngoài cửa đông sương phòng.
Ầm!
Sau khi Khang Đức đế bị đẩy đi ra khỏi đông sương phòng, Tiết Nhu liền chạy nhanh đóng lại cửa phòng, tựa lưng vào trên cửa, đôi mắt đều tràn ngập đau thương, trong hốc mắt cũng hiện ra ánh nước! Nghĩ rằng: Nàng có biện pháp khác sao? Nếu không vạn bất đắc dĩ làm sao nàng có thể đẩy ra bên ngoài ngã vào trong lòng nữ nhân khác? Có lẽ đây là bi ai khi làm nữ nhân của hoàng đế đi? Nàng cần phải chịu được cảnh cùng với rất nhiều nữ nhân khác phân chia hắn, kỳ thực ở giờ phút này nàng có thể có được lòng của hoàng đế cũng được xem như là may mắn?
Sau một lúc lâu, Tiết Nhu mới thẳng thắt lưng, vừa cất bước muốn đi về phía phòng, không nghĩ đến, bên ngoài khe cửa lại truyền đến một tiếng nói quen thuộc.”Nhu nhi, chờ sau này trẫm lại đến nói chuyện với ngươi!”
“Khâm Phong?” Thì ra hắn còn chưa đi? Tiết Nhu quay đầu nhìn cửa phòng khép chặt, trong cổ họng nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sau đó, bên ngoài không còn tiếng vang nữa, Tiết Nhu biết: Lần này hắn thật sự đi rồi! Nhìn nơi nơi đều là rèm và vật trang trí màu vàng rực rỡ, nàng nhất thời cảm giác trong lòng thật vắng vẻ, không có hắn, phòng ở này quá lớn, cũng có thể không! Ngồi ở bên giường, trong lòng ôm gối mềm, một đêm, nhất định nàng lại thức trắng...
...
Không biết thế nào, lần này tỷ tỷ về thăm, Vô Ưu cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cho nên nghỉ ngơi vài ngày, không tiếp tục chế dược, cũng không ra cửa hành nghề y, chân của hầu Yên Ổn Thẩm Trấn đã có khởi sắc rất lớn, ít nhất cũng có thể tự mình đi đến mười bước, hiện tại thi châm và thuốc không còn có tác dụng lớn với hắn, nhất là thi châm, bởi vì gân mạch toàn bộ ở chân hắn đều đã được đả thông, chỉ có thể thông qua tập luyện bình thường và vận khí để quyết định! Cho nên, Vô Ưu không cần đến phủ Yên Ổn thường xuyên nữa.
Mắt thấy đã qua mười lăm tháng chạp, hết mười lăm ngày liền đến giao thừa. Chuyện kia đã không thể chờ nữa. Cho nên hai ngày này Vô Ưu luôn luôn đều ở nhà làm hoàn dược, nguyên nhân là nàng muốn thêm đại hoàng và bột sinh địa vào làm thuốc, như vậy người ăn vào sẽ có trình độ tiêu chảy khác nhau, đương nhiên viên thuốc chính là để bảo vệ sức khoẻ dùng riêng cho nữ nhân, sẽ không có tác dụng không tốt với cơ thể người bệnh. Nàng suy nghĩ một chút, viên thuốc vẫn nên ra giá cao một chút, như vậy tuyệt đối dân chúng nghèo khổ sẽ không mua viên thuốc giá cao này, vì vậy sẽ không chịu liên lụy, còn những người giàu có lại chú ý đến, nếu ăn vào có vấn đề thì khẳng định sẽ không chịu để yên, đến lúc đó nhất định sẽ đi tìm tới cửa, mà nàng muốn chính là hiệu quả này!
Nhanh đã đến trưa, rốt cuộc Vô Ưu đã làm xong tổng cộng hai mươi hộp hoàn dược hoa hồng trừ độc dưỡng nhan. Trên án thư đều là hộp giấy đóng gói sơn đen mạ vàng tinh xảo, thuốc viên này vừa đóng gói lại thì vô cùng xa hoa, hơn nữa Vô Ưu nghĩ đến, liền bán năm lượng bạc một hộp, tuy rằng hơi cao, nhưng một khi có tên Vô Ưu đường của nàng, khẳng định là có thể bán được, bởi vì trước kia Vô Ưu đường sản xuất ra vài dạng thuốc viên dưỡng nhan vừa mới bán ra thì đã hết sạch, sau đó có một đống thuốc viên đều là cung không đủ cầu, thuốc viên dưỡng nhan xa hoa này càng được rất nhiều phu nhân và tiểu thư nhà quan to quý nhân yêu thích nhất. Ai, ngẫm lại mấy phu nhân tiểu thư này đều là cây rụng tiền cho Tiết Vô Ưu nàng, tuy lần này làm như thế vô cùng thật có lỗi với các nàng, nhưng nàng cũng thật sự không có biện pháp nào khác. Chỉ đau bụng hai ngày thôi, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề khác!
“Liên Kiều! Liên Kiều!” Sửa sang lại dược xong, Vô Ưu gọi về phía ngoài cửa.
“Đến đây! Đến đây!” Ở ngoài phòng quét sân Liên Kiều nghe được tiếng gọi, chạy nhanh vào.
Thấy Liên Kiều chạy vào, tay Vô Ưu vỗ vỗ một chồng hộp đặt trên án thư, nói: “Đó là thuốc viên ta mới nghiên cứu chế tạo ra, nhớ ngày mai đưa đến đường cái Tây Thành hiệu thuốc Vương Ký!” Tây thành đường cái đều là nơi quan to quý nhân tụ tập, nơi đó xa hoa cho nên nguồn tiêu thụ luôn luôn cao!
Nghe nói như thế, Liên Kiều đi đến trước án thư, nhìn lướt qua kia một chồng hộp viên thuốc, nói: “Hiệu thuốc Vương Kỳ đường cái Tây thành? Nhị tiểu thư, lần trước ta đi đến hiệu thuốc Triệu Nhớ, Triệu lão bản đã năn nỉ ta thật lâu, nói với ta và nhị tiểu thư rằng mốt lại có nghiên cứu chế tạo ra thuốc mới thì nhất định phải đến bán cho hiệu thuốc của bọn họ, mà ta đã đồng ý với người ta, người xem...” Hiệu thuốc Triệu Nhớ là hiệu thuốc đầu tiên Vô Ưu ngồi chẩn đoán, nói thật lúc ban đầu Triệu lão bản cũng cho các nàng Vô Ưu rất nhiều giúp đỡ, Liên Kiều cảm giác thật sự là mất mặt mũi, muốn nói với nhị tiểu thư rằng nhất định nàng phải đồng ý đưa thuốc mới đến bán ở hiệu thuốc Triệu Nhớ.
Nhưng, Vô Ưu thật kiên quyết nói: “Thuốc mới này không thích hợp bán ở hiệu thuốc Triệu Nhớ, chờ ta nghiên cứu chế tạo ra thuốc thích hợp rồi đưa tới cho bọn họ là được!”
“Không thích hợp? Vì sao vậy?” Liên Kiều kỳ quái hỏi.
“Dược này đều dùng những dược liệu quý báu, giá tương đối cao, ngươi nói đưa thuốc này đến hiệu thuốc kia nói rằng chúng ta muốn bán năm lượng bạc một hộp, bọn họ bán một hộp có thể kiếm được hai lượng, đưa cho chúng ta tam lượng bạc là được!” Vô Ưu trả lời.
Nghe lời Vô Ưu nói, Liên Kiều mới gật đầu.”À, thì ra là như vậy, phần lớn hiệu thuốc Triệu Nhớ đều là có sinh ý từ dân chúng bình dân, thuốc đắt tiền như vậy thì chỗ bọn họ bán được không tốt, như vậy cũng được, chờ lần sau Triệu lão bản có hỏi lại, thì nô tì cũng có thể trả lời được!”
Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Bình Nhi hoang mang rối loạn chạy vào. Không kịp thở gọi: “Nhị tỷ, nhanh đến tiền thính!”
Nhìn Bình Nhi sốt ruột như thế, Vô Ưu cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa mới có một vị công công tới nữa, chỉ tên nói muốn gặp ngươi đó! Lão thái thái và Đại nãi nãi đều không biết cóchuyện gì, hiện tại đều đang ở trong đại sảnh, còn gọi ngươi chạy nhanh qua nữa!” Bình Nhi trả lời.
Nghe Bình Nhi nói, Vô Ưu nghi ngờ một hồi, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh đứng dậy theo Bình Nhi bước nhanh đi đến tiền thính phía trước!
Một bước vào cửa tiền thính, chỉ thấy một vị công công trẻ tuổi mặc y phục màu vàng đất rực rỡ đang ngồi ở trước đường uống trà, Tiết lão thái thái ngồi ở bên kia, mẫu thân Chu thị còn lại thì đứng ở một bên. Thấy Vô Ưu đến đây, Tiết lão thái thái chỉ nàng nói: “Đây là cháu gái ta khuê danh là Vô Ưu!”
Nghe được Tiết lão thái thái nói, vị thái giám kia nhanh buông bát trà trong tay, đứng lên hỏi: “Ngươi chính là Tiết Vô Ưu?”
Tác giả :
Linh Khê