Y Lộ Phong Hoa
Chương 61-4: Mảnh giấy gợi ý khéo (4)
Hai tay nhất phiến đại sư tạo thành hình chữ thập nói: "Xin thí chủ yên tâm, nhất định là như Tần lão phu nhân mong muốn! Lão nạp đã sai người đi chuẩn bị sương phòng sạch sẽ, mời hai vị thí chủ đi nghỉ ngơi!"
"Tạ đại sư!" Lan Hinh cùng Vô Ưu cúi đầu tiễn bước nhất phiến đại sư, sau đó có một tiểu sa di đi lại dẫn đường cho các nàng, sau khi xuyên qua phật đường, đi tới một thiện phòng tĩnh mịch yên tĩnh.
Gian trong thiện phòng cực kỳ gọn gàng, chỉ có một cái giường, một cái bàn, mấy cái ghế dựa, trên tường treo một chữ thiện thật to, sau khi mở cửa sổ, phía sau là vườn hoa, gieo trồng hoa cỏ cây cối đủ màu sắc, cực kỳ thanh nhã tĩnh mịch. Hạ Hà cùng Liên Kiều sau khi rót nước trà cho Vô Ưu cùng Lan Hinh liền lui khỏi ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình Vô Ưu cùng Lan Hinh nói chuyện riêng tư.
"Ngươi thường thường tới nơi này sao?" Vô Ưu thấy nơi đây sư phụ rất là chiếu cố các nàng, trước kia khi nàng với nương tới nơi này dâng hương nhưng không có được loại đãi ngộ này, hậu viện chùa miếu có người chuyên gác, không thể tùy tiện đi loạn vào cấm địa.
"Không dối gì trước kia hàng năm cũng có đến vài lần, nhưng mà nơi nào lại có đãi ngộ như vậy? Ngươi không biết vị nhất phiến đại sư kia là chủ trì của chùa bạch mã này, hắn cũng không phải là người bình thường có thể gặp. Bởi vì Tần gia lão phu nhân tin vào phật, cho nên hàng năm đều quyên đến đây một số lượng nhiều tiền với dầu vừng, hơn nữa nơi này cũng coi như là chùa miếu khá lớn gần kinh thành, triều đình hàng năm cũng có quyên một số tiền tới, ngươi đã quên rồi à? Tổ phụ nhà ta không phải là tả thừa tướng sao?" Lan Hinh cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ rằng: Vẫn là làm quan tốt hơn, đi dâng hương trong miếu có thể được ưu đãi đến như vậy.
"Đúng rồi, ngươi còn chưa ăn qua thức ăn chay nơi này đi?" Lan Hinh đột nhiên hỏi.
"Thức ăn chay nơi này nơi nào dành cửa nhỏ nhà nghèo chúng ta có thể ăn!" Vô Ưu cười nói.
Nghe xong lời này, Lan Hinh đẩy Vô Ưu một cái.“Coi dáng vẻ nói chuyện chua xót kia của ngươi kìa, trước kia ta cũng chưa được ăn qua, trước đó vài ngày đi theo tổ mẫu đến nơi này dâng hương mới được ăn qua một lần thôi đó! Ta nói cho ngươi biết, ăn cực kỳ ngon, hình dáng món ăn đâu đâu cũng không sai biệt với món ăn mặn cá thịt cho lắm, nhưng cố tình lại là đồ chay. Chờ một chút vào buổi trưa sẽ có người đưa tới, món ăn này nha ngươi chính là có lộc ăn!"
Nghe được có ăn ngon, Vô Ưu cười nói: "Phải không? Ta đây hôm nay đúng là lấy phúc từ ngươi!"
"Ta thì lấy phúc từ Tần gia! Ha ha..." Sau đó, hai người liền vui vẻ nở nụ cười.
Quả nhiên, không bao lâu sau, quả nhiên có hai tiểu sa di đưa tới tổng cộng là năm dĩa thức ăn chay. Nhìn năm dĩa thức ăn tinh xảo ở bốn phương trên bàn, Vô Ưu không khỏi nhìn nửa ngày, sau đó cười nói: "Ngươi nói cũng thật sự là thần kì! Món này nhìn rõ ràng chính là đông sườn núi thịt, nhưng thế nào lại là thức ăn chay, còn có món cá kho tàu kia đến cùng là làm như thế nào? Rõ ràng là giống y như cá!"
"Trước kia ta cũng thấy kỳ quái, lần trước sau khi ăn xong đi về, mới biết được thì ra những món đó đều là được dùng từ bột mì nè đậu hủ nè với một ít nguyên liệu nấu ăn cơ bản, nhưng cố tình lại làm thành những hình dạng này, hương vị ăn cũng rất ngon lắm! Ngươi mau nếm thử đi." Nói xong, Lan Hinh gắp một khối "Đông sườn núi thịt" bỏ vào trong chén trước mặt Vô Ưu.
Chiếc đũa mang theo "Đông sườn núi thịt" còn chưa có bỏ vào trong miệng, Vô Ưu đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười cười nói: "Ngươi nói bồ tát sẽ không cho rằng đây là thịt thật chúng ta ăn đi? Đến lúc đó bồ tát mà trách tội xuống chúng ta, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm không dậy nổi!"
Lan Hinh suy nghĩ một chút, nói: "Yên tâm đi, bồ tát có thiên nhãn, sẽ không trách sai chúng ta!"
"Ha ha..." Sau khi hai người nhìn nhau cười, liền vui vẻ ăn.
Sau khi thưởng thức mấy món thức ăn chay xong, Vô Ưu không khỏi nói: "Thức ăn chay này thật sự là ăn rất ngon, thế nhưng so với món ăn mặn kia còn ăn cực kỳ ngon hơn chút đâu!"
"Ngươi thích ăn còn không dễ dàng? Chờ lần sau lúc ta đến dâng hương sẽ kêu ngươi không phải là xong sao?" Lan Hinh nhiệt tình nói.
Vô Ưu một đời trước chính là người đáng mặt ăn uống, một đời này ở Đại Tề nữ nhân không thể thường ra vào tửu lâu ăn, cho nên thật sự là bóp chết chút yêu thích ấy của nàng, nghe được lời Lan Hinh, lập tức trúng điểm yếu đầu hơi gật đáp ứng, nhưng nghĩ lại một chuyện, dường như Lan Hinh mỗi lần đi đến đây đều đi cùng với Tần lão phu nhân? Tần lão phu nhân nhà người ta chắc là cũng không bằng lòng gặp bản thân nàng, hơn nữa nàng phải biết điều tránh mới là, cho nên liền ngượng ngùng nói: "Vậy thế nào có thể chứ? Ngươi muốn tới còn đi cùng với tổ mẫu của người, ta đến chẳng phải là làm cho người ta chê cười?"
"Có cái gì chứ? Ta nói trước một tiếng với tổ mẫu nhà ta là tốt rồi. Ngươi không biết, Tần lão phu nhân là lão nhân cực kỳ thấu tình đạt lý hiền lành, chưa từng làm khó ta không nói, nhưng lại cực kỳ yêu thương ta, đúng rồi, ngươi không phải là đã nói ngươi từng trị bệnh nặng cho Tần lão phu nhân sao? Lão nhân gia nàng là người biết ơn báo đáp, ngươi cứ yên tâm đi!" Lan Hinh cười nói.
"Ta cảm thấy vẫn không được tiện lắm, như vậy đi, chờ lúc ngươi đi một mình như hôm nay thì lại kêu ta là được rồi, đến lúc đó chúng ta cũng có thể thuận tiện nói chút chuyện riêng tư, có phải hay không?" Vô Ưu suy nghĩ một chút nói.
"Tạ đại sư!" Lan Hinh cùng Vô Ưu cúi đầu tiễn bước nhất phiến đại sư, sau đó có một tiểu sa di đi lại dẫn đường cho các nàng, sau khi xuyên qua phật đường, đi tới một thiện phòng tĩnh mịch yên tĩnh.
Gian trong thiện phòng cực kỳ gọn gàng, chỉ có một cái giường, một cái bàn, mấy cái ghế dựa, trên tường treo một chữ thiện thật to, sau khi mở cửa sổ, phía sau là vườn hoa, gieo trồng hoa cỏ cây cối đủ màu sắc, cực kỳ thanh nhã tĩnh mịch. Hạ Hà cùng Liên Kiều sau khi rót nước trà cho Vô Ưu cùng Lan Hinh liền lui khỏi ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình Vô Ưu cùng Lan Hinh nói chuyện riêng tư.
"Ngươi thường thường tới nơi này sao?" Vô Ưu thấy nơi đây sư phụ rất là chiếu cố các nàng, trước kia khi nàng với nương tới nơi này dâng hương nhưng không có được loại đãi ngộ này, hậu viện chùa miếu có người chuyên gác, không thể tùy tiện đi loạn vào cấm địa.
"Không dối gì trước kia hàng năm cũng có đến vài lần, nhưng mà nơi nào lại có đãi ngộ như vậy? Ngươi không biết vị nhất phiến đại sư kia là chủ trì của chùa bạch mã này, hắn cũng không phải là người bình thường có thể gặp. Bởi vì Tần gia lão phu nhân tin vào phật, cho nên hàng năm đều quyên đến đây một số lượng nhiều tiền với dầu vừng, hơn nữa nơi này cũng coi như là chùa miếu khá lớn gần kinh thành, triều đình hàng năm cũng có quyên một số tiền tới, ngươi đã quên rồi à? Tổ phụ nhà ta không phải là tả thừa tướng sao?" Lan Hinh cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ rằng: Vẫn là làm quan tốt hơn, đi dâng hương trong miếu có thể được ưu đãi đến như vậy.
"Đúng rồi, ngươi còn chưa ăn qua thức ăn chay nơi này đi?" Lan Hinh đột nhiên hỏi.
"Thức ăn chay nơi này nơi nào dành cửa nhỏ nhà nghèo chúng ta có thể ăn!" Vô Ưu cười nói.
Nghe xong lời này, Lan Hinh đẩy Vô Ưu một cái.“Coi dáng vẻ nói chuyện chua xót kia của ngươi kìa, trước kia ta cũng chưa được ăn qua, trước đó vài ngày đi theo tổ mẫu đến nơi này dâng hương mới được ăn qua một lần thôi đó! Ta nói cho ngươi biết, ăn cực kỳ ngon, hình dáng món ăn đâu đâu cũng không sai biệt với món ăn mặn cá thịt cho lắm, nhưng cố tình lại là đồ chay. Chờ một chút vào buổi trưa sẽ có người đưa tới, món ăn này nha ngươi chính là có lộc ăn!"
Nghe được có ăn ngon, Vô Ưu cười nói: "Phải không? Ta đây hôm nay đúng là lấy phúc từ ngươi!"
"Ta thì lấy phúc từ Tần gia! Ha ha..." Sau đó, hai người liền vui vẻ nở nụ cười.
Quả nhiên, không bao lâu sau, quả nhiên có hai tiểu sa di đưa tới tổng cộng là năm dĩa thức ăn chay. Nhìn năm dĩa thức ăn tinh xảo ở bốn phương trên bàn, Vô Ưu không khỏi nhìn nửa ngày, sau đó cười nói: "Ngươi nói cũng thật sự là thần kì! Món này nhìn rõ ràng chính là đông sườn núi thịt, nhưng thế nào lại là thức ăn chay, còn có món cá kho tàu kia đến cùng là làm như thế nào? Rõ ràng là giống y như cá!"
"Trước kia ta cũng thấy kỳ quái, lần trước sau khi ăn xong đi về, mới biết được thì ra những món đó đều là được dùng từ bột mì nè đậu hủ nè với một ít nguyên liệu nấu ăn cơ bản, nhưng cố tình lại làm thành những hình dạng này, hương vị ăn cũng rất ngon lắm! Ngươi mau nếm thử đi." Nói xong, Lan Hinh gắp một khối "Đông sườn núi thịt" bỏ vào trong chén trước mặt Vô Ưu.
Chiếc đũa mang theo "Đông sườn núi thịt" còn chưa có bỏ vào trong miệng, Vô Ưu đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười cười nói: "Ngươi nói bồ tát sẽ không cho rằng đây là thịt thật chúng ta ăn đi? Đến lúc đó bồ tát mà trách tội xuống chúng ta, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm không dậy nổi!"
Lan Hinh suy nghĩ một chút, nói: "Yên tâm đi, bồ tát có thiên nhãn, sẽ không trách sai chúng ta!"
"Ha ha..." Sau khi hai người nhìn nhau cười, liền vui vẻ ăn.
Sau khi thưởng thức mấy món thức ăn chay xong, Vô Ưu không khỏi nói: "Thức ăn chay này thật sự là ăn rất ngon, thế nhưng so với món ăn mặn kia còn ăn cực kỳ ngon hơn chút đâu!"
"Ngươi thích ăn còn không dễ dàng? Chờ lần sau lúc ta đến dâng hương sẽ kêu ngươi không phải là xong sao?" Lan Hinh nhiệt tình nói.
Vô Ưu một đời trước chính là người đáng mặt ăn uống, một đời này ở Đại Tề nữ nhân không thể thường ra vào tửu lâu ăn, cho nên thật sự là bóp chết chút yêu thích ấy của nàng, nghe được lời Lan Hinh, lập tức trúng điểm yếu đầu hơi gật đáp ứng, nhưng nghĩ lại một chuyện, dường như Lan Hinh mỗi lần đi đến đây đều đi cùng với Tần lão phu nhân? Tần lão phu nhân nhà người ta chắc là cũng không bằng lòng gặp bản thân nàng, hơn nữa nàng phải biết điều tránh mới là, cho nên liền ngượng ngùng nói: "Vậy thế nào có thể chứ? Ngươi muốn tới còn đi cùng với tổ mẫu của người, ta đến chẳng phải là làm cho người ta chê cười?"
"Có cái gì chứ? Ta nói trước một tiếng với tổ mẫu nhà ta là tốt rồi. Ngươi không biết, Tần lão phu nhân là lão nhân cực kỳ thấu tình đạt lý hiền lành, chưa từng làm khó ta không nói, nhưng lại cực kỳ yêu thương ta, đúng rồi, ngươi không phải là đã nói ngươi từng trị bệnh nặng cho Tần lão phu nhân sao? Lão nhân gia nàng là người biết ơn báo đáp, ngươi cứ yên tâm đi!" Lan Hinh cười nói.
"Ta cảm thấy vẫn không được tiện lắm, như vậy đi, chờ lúc ngươi đi một mình như hôm nay thì lại kêu ta là được rồi, đến lúc đó chúng ta cũng có thể thuận tiện nói chút chuyện riêng tư, có phải hay không?" Vô Ưu suy nghĩ một chút nói.
Tác giả :
Linh Khê