Y Lộ Phong Hoa
Chương 59-3: Tuyệt địa phản kích (3)
Editor: Tử SắcY
Mới bị răn dạy Dung tỷ ủ rũ đứng ở nơi đó không nói một lời, còn Lí thị lại nhanh đến chịu tội."Đại gia bớt giận, lão thái thái bớt giận, tỷ tỷ bớt giận, tất cả đều do là ta làm nương sai, khi trở về nhất định ta sẽ hảo hảo dạy Dung tỷ, nàng còn nhỏ, tạm tha nàng này một lần này đi!"
Sau đó, Tiết lão thái thái lên tiếng ."Tuy rằng Dung tỷ tuổi còn nhỏ, nhưng trước sự tình chưa điều tra rõ trước mà đã vọng động đến tỷ tỷ, phỉ báng đại nương, loại hành vi này quả thực là không tôn trọng trưởng bối, không thể không trách phạt. Nếu vậy thì phạt nàng không được chu cấp tiền tiêu vặt trong ba tháng, ba tháng bế môn tư quá, không được lời nói của ta với cha ngươi thì trong vòng ba tháng này không cho ngươi xuất môn!"
Nghe nói như thế, Dung tỷ tự nhiên là không phục, nhưng dù sao sự tình ở trước mắt, nàng cũng không có gì để nói lại đâu, chỉ có thể cúi đầu không nói. Lí thị thấy thế, nhanh nói giúp: "Lão thái thái trách phạt là, thiếp thân nhất định sẽ hảo hảo dạy nàng!"
"Không biết ngươi bình thường dạy bọn họ thế nào, một ca ca một tỷ tỷ đều bị ngươi dạy hư! Hôm nay xảy ra sự tình này ngươi không phải không có trách nhiệm, phạt ngươi không được phát tiền tiêu vặt trong ba tháng, ba tháng bế môn tư quá, trong vòng ba tháng này ngươi cũng không được xuất môn!" Tiết lão thái thái liếc trắng mắt Lí thị một cái nói.
"Này..." Nghe được bản thân cũng bị trách phạt như thế, Lí thị quả thực giống như là cà tím bị sương đánh—— ủ rũ!
Thấy các nàng vốn không chịu ăn năn, tay Vô Ưu lấy đi hai bản sổ sách từ trong tay Từ tiên sinh, hai tay dâng lên trước mặt Tiết Kim Văn nói: "Cha, hai bản này này là hai bản khác nhau từ một năm trước với hai năm trước, mời cha xem qua một chút!"
Nghe nói kỳ quái như thế, Tiết Kim Văn nghi hoặc liếc mắt quét Vô Ưu một cái, tay nhận lấy sổ sách. Hỏi: "Sổ sách này có cái gì không ổn sao?"
Giờ phút này, Lí thị vừa thấy Vô Ưu lấy ra sổ sách của hai năm trước thì đã sợ tới mức sắc mặt màu vàng đất, và ngay thời điểm Tiết Kim Văn nhận lấy sổ sách kia thì tay nàng có chút run run, sau đó, đôi mắt nàng vừa chuyển, ánh mắt nhíu lại, tay đỡ đầu nói: "Ai nha, đầu ta thật choáng váng mà!"
"Nương, ngài như thế nào?" Dung tỷ thấy thế, nhanh đi lên nâng mẫu thân.
"Ta không được thoải mái, ngươi dìu ta trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Lí thị nói.
"Hảo." Dung tỷ vừa gật gật đầu, không ngờ, Vô Ưu lại là đi trước một bước, ngăn cản lại đường đi của Lí thị cùng Dung tỷ. Nói: "Nhị nương, vừa rồi ngài tinh thần không phải còn tốt lắm sao? Thế nào nhanh như vậy đã bị bệnh rồi? Là bệnh thật hay là sở hãi trong lòng mà giả bệnh vậy?"
Vừa nghe lời này, tay Lí thị run rẩy chỉ vào Vô Ưu nói: "Vô Ưu, tuy rằng ta chỉ là nhị nương, ở Tiết gia đây cũng chỉ là cái thiếp, không có địa vị gì, nhưng dù sao ta cũng được coi như là mẫu thân ruột của huynh đệ với muội muội ngươi, ngươi... Ngươi nói chuyện với ta như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?"
"Đúng vậy, tỷ tỷ, nương ta như thế nào cũng được coi như là trường bối của ngươi đi?" Dung tỷ ở một bên phụ họa nói.
Chu thị thấy thế, sợ Vô Ưu lỗ mãng, chạy nhanh qua, giữ chặt lại Vô Ưu, khuyên nhủ: "Vô Ưu, ngươi không thể nói chuyện với nhị nương ngươi như vậy, mau tránh ra đi!" Vô Ưu lại không nhường.
Tiết Dung thấy thế, hô về phía Vô Ưu: "Ngươi mau tránh ra đi! Nương ta cần nghỉ ngơi."
Mà Vô Ưu quay đầu đứng ở trước sài phòng nói với Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn: "Tổ mẫu, cha, Vô Ưu chỉ có mấy câu muốn nói, chờ Vô Ưu nói cho hết lời, cho nhị nương đi cũng không muộn!"
Lần này dù sao cũng là Lí thị cùng Dung tỷ cố tình gây sự, cho nên Tiết Kim Văn gật đầu nói: "Ngươi nói đi!" Mà trong ánh mắt khôn khéo kia của Tiết lão thái thái kia dường như cũng đã thấy rõ cái gì, đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cũng không nói.
"Cha, trên sổ sách này ghi lại chi phí ăn mặc của nhà chúng ta trong hai năm trước, theo như lời nói vừa rồi của Dung tỷ than, gạo, mì, hoa quả khô, còn có quần áo mùa xuân từ trên xuống dưới trong nhà chúng ta, quần áo mùa đông, còn quần áo mùa hạ, vần mua những thứ kia ở trong cửa hàng như trước, giá cũng không kém nhiều so với nửa năm này ta cùng nương ta chưởng quản!" Thời điểm Vô Ưu nói tới đây, cố ý dừng lại một chút.
Quả nhiên, lời Vô Ưu làm đôi mắt Tiết Kim Văn mị lên, mà đám người Chu thị dường như cũng đã rõ ràng, xem ra hai năm trước đó thương gia hẳn là cũng đều cho người quản gia trong Tiết gia tiền hoa hồng đi? Mà hơn nửa năm trước Vô Ưu cùng Chu thị mới bắt đầu chưởng quản Tiết gia, còn trước kia thì đều là Nhị nãi nãi Lí thị quản gia, Nhị nãi nãi này đã quản gia cũng được mười sáu mười bảy năm, mà vừa rồi Dung tỷ không tính sai, làm quản gia nửa năm ít nhất có thể tham hai ba trăm lượng bạc, vậy nếu quản gia trong mười sáu mười bảy năm kia vậy có thể tham bao nhiêu bạc nha? Tính toán sơ sơ qua, đại khái cũng đã muốn hơn vạn lượng bạc đâu! Mọi người không khỏi đều âm thầm thổn thức.
Nghe nói như thế, Dung tỷ nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Lí thị gần nửa ngày, trong mắt có một chút kinh dị, mà trong mắt Tiết lão thái thái lại không có bao nhiêu gợn sóng, còn Tiết Kim Văn lại dùng ánh mắt lợi hại nhìn, Chu thị thì cứ như vừa ở trong mộng mới tỉnh, ánh mắt Vô Ưu lạnh lùng, bọn hạ nhân bên ngoài lại ở một bên nhỏ giọng bàn tán.
Tiết Kim Văn cúi đầu lật xem sơ qua một chút sổ sách trong tay, phát hiện chữ số bên trong không sai biệt lắm với lời Vô Ưu nói, sau đó liền tức giận cầm sổ sách trong tay hung hăng ném dưới đất một cái!
Đùng!
Sổ sách bị hung hăng ném dưới mặt đất, phát ra thanh âm làm cho Lí thị giật mình, sau đó, Tiết Kim Văn phẫn hận chỉ vào Lí thị chất vấn: "Kim Hoàn, ngươi giải thích thế nào đây?"
"Ta... Ta..." Sau khi nói hai từ ta, Lí thị đã phịch một tiếng quỳ xuống
đất, dập đầu liên tục về phía Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn nức nở nói: "Kim Hoàn biết sai rồi, cầu lão thái thái, đại gia tha thứ! Đều là Kim Hoàn không tốt, sau này Kim Hoàn... Cũng không dám ..."
Đối mặt với Lí thị cầu xin, Tiết Kim Văn đã xanh cả mặt, hiển nhiên là thật không ngờ những năm gần đây Lí thị cắt xén tiền trong nhà như thế, mà sắc mặt Tiết lão thái thái trầm trọng lại, nàng thật sự không dự đoán được nàng ta sẽ có lòng tham không đáy như thế, mười mấy năm qua thế nhưng lại tham nhiều bạc như vậy! Còn Chu thị đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng Lí thị nỉ non dập đầu có chút không đành lòng, nhưng Vô Ưu, Liên Kiều, đám người Hưng Nhi Bình Nhi chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn.
Sau đó, Tiết lão thái thái lên tiếng."Kim Hoàn, ta hỏi ngươi, mười mấy năm qua đại khái ngươi cũng cắt xén hơn vạn lượng bạc trong nhà, vậy bạc đó ngươi đã dùng nơi nào? Nếu ngươi có thể đem số bạc đó bổ sung lại, thì ta có thể sẽ khuyên nhủ Kim Văn không so đo với ngươi!"
Vừa nghe lời này, Lí thị lập tức trợn tròn mắt! Nàng hiện tại còn bạc ở nơi nào chứ? Nhiều lắm thì cũng chỉ có mấy trăm bạc lấy qua ngày mà thôi, còn có mấy thứ như trang sức, những số bạc đó sớm không bị nàng sử dụng ở trên người thì cũng là trợ cấp cho nhà mẹ đẻ! Nhớ lần trước nàng có thay đệ đệ lấy ra mấy ngàn lượng, bây giờ đã không còn gì làm riêng đâu chứ.
Sau đó, Lí thị khóc lớn nói: "Lão thái thái, tuy rằng lúc thiếp đang làm quản gia có... Tham chút bạc, nhưng thật sự không có tham nhiều vạn lượng như vậy! Lại nói thiếp thân cũng không có dùng số bạc này ở trên người, vì thiếp thân đều dùng ở trên người hai đứa con. Ngài nói xem Nghĩa ca từ nhỏ đã nghịch ngợm không thích đọc sách, cho nên thiếp thân luôn vụng trộm cầm lễ vật đi bái phỏng Tư Thục tiên sinh, bằng không thì Nghĩa ca lại đi làm họa ở bên ngoài, chuyện đó thiếp thân không dám cho ngài với đại gia biết, cho nên mới vụng trộm cầm bạc bổ sung vào chỗ thiếu. Còn Dung tỷ nữa, từ nhỏ nàng đã bái Công Tôn đại nương dạy ca múa có tiếng ở trong kinh thành chúng ta làm vi sư, những chuyện đó đều phải cần bạc hết! Lão thái thái, đại gia, các ngài cũng đều là người làm cha làm mẹ, các ngài hãy thông cảm cho lòng của người mẹ ta đi..." Nói xong, Lí thị đã khóc không thành tiếng.
Lí thị khóc kêu làm sắc mặt Tiết lão thái thái với Tiết Kim Văn đều trở nên cực kém. Bởi vì lời Lí thị nói không sai, Nghĩa ca quả thật là từ nhỏ đã không thích đọc sách, ở sau lưng Lí thị đã ra biết bao nhiêu công phu bọn họ cũng có biết, càng thêm lần này khảo trúng tú tài, đại khái là không thiếu phần lễ vật tặng cho vị Tư Thục tiên sinh kia đi. Hơn nữa Dung tỷ từ nhỏ đã học tập cầm kỳ thư họa khiêu vũ, cho nên lão sư khiêu vũ nhận được quần áo giày trang phục và đạo cụ cũng đã tiêu hao không ít. Nàng làm mẫu thân như vậy cũng coi như vô tư, nuông chiều một đôi ca muội đến hỏng rồi, thật sự là không đáng giá để người khác thương xót!
Thấy mẫu thân nỉ non đáng thương, Dung tỷ cũng quỳ xuống cầu tình nói: "Tổ mẫu, cha, nương tuy rằng nói không đúng, nhưng những năm gần đây cũng có khổ lao, cầu tổ mẫu với cha tạm tha cho nương chuyện này đi!"
"Phạm lỗi như vậy, không trừng phạt một chút thì về sau người trong nhà ào ào noi theo thì như thế nào cho phải?" Tiết lão thái thái mặt trầm xuống.
Tiết Kim Văn đang nổi nóng, hô: "Gọi gia pháp!"
Vừa nghe đến muốn gọi gia pháp, Lí thị lập tức sợ tới mức run run đứng lên, còn Dung tỷ lại nhanh dập đầu nói: "Cha, không được! Thân mình nương chịu không nổi. Cầu cha khai ân!"
"Đại gia, ta gả cho ngươi làm thiếp cũng đã mười bảy mười tám năm , tuy rằng ta không nên cắt xén bạc trong nhà, nhưng ta cho cũng đã sinh cho ngươi một đôi ca muội, không có công lao thì cũng phải có khổ lao, thế mà ngươi lại tuyệt tình như vậy, muốn lấy gậy trúc kia để đánh ta sao? Ô ô..." Tay Lí thị vỗ ngực khóc rống không thôi.
"Đây đều là ngươi gieo gió gặt bão!" Tiết Kim Văn quay mặt qua chỗ khác, không liếc mắt xem Lí thị một cái.
Sau đó, hồi nãy Yến nhi được sai gọi gia pháp thỉnh Vô Ưu, bây giờ hai tay nâng gia pháp đi tới. Cúi đầu nói: "Đại gia, gia pháp đến!"
"Đánh mạnh năm mươi roi cho ta!" Tiết Kim Văn đen mặt nói.
"Này..." Vừa nghe nói muốn đánh năm mươi roi, Yến nhi mày nhíu lại.
"Đại gia tha mạng! Kim Hoàn về sau không dám nữa. Kim Hoàn còn có một ít trang sức với bạc vụn, Kim Hoàn nguyện ý lấy ra mà..." Lí thị sợ tới mức khóc lớn. Bởi vì theo lời nói kia mà đánh năm mươi roi phỏng chừng ngay cả mông cũng bị đập nát, chuyện này cũng không phải là đùa giỡn!
Mới bị răn dạy Dung tỷ ủ rũ đứng ở nơi đó không nói một lời, còn Lí thị lại nhanh đến chịu tội."Đại gia bớt giận, lão thái thái bớt giận, tỷ tỷ bớt giận, tất cả đều do là ta làm nương sai, khi trở về nhất định ta sẽ hảo hảo dạy Dung tỷ, nàng còn nhỏ, tạm tha nàng này một lần này đi!"
Sau đó, Tiết lão thái thái lên tiếng ."Tuy rằng Dung tỷ tuổi còn nhỏ, nhưng trước sự tình chưa điều tra rõ trước mà đã vọng động đến tỷ tỷ, phỉ báng đại nương, loại hành vi này quả thực là không tôn trọng trưởng bối, không thể không trách phạt. Nếu vậy thì phạt nàng không được chu cấp tiền tiêu vặt trong ba tháng, ba tháng bế môn tư quá, không được lời nói của ta với cha ngươi thì trong vòng ba tháng này không cho ngươi xuất môn!"
Nghe nói như thế, Dung tỷ tự nhiên là không phục, nhưng dù sao sự tình ở trước mắt, nàng cũng không có gì để nói lại đâu, chỉ có thể cúi đầu không nói. Lí thị thấy thế, nhanh nói giúp: "Lão thái thái trách phạt là, thiếp thân nhất định sẽ hảo hảo dạy nàng!"
"Không biết ngươi bình thường dạy bọn họ thế nào, một ca ca một tỷ tỷ đều bị ngươi dạy hư! Hôm nay xảy ra sự tình này ngươi không phải không có trách nhiệm, phạt ngươi không được phát tiền tiêu vặt trong ba tháng, ba tháng bế môn tư quá, trong vòng ba tháng này ngươi cũng không được xuất môn!" Tiết lão thái thái liếc trắng mắt Lí thị một cái nói.
"Này..." Nghe được bản thân cũng bị trách phạt như thế, Lí thị quả thực giống như là cà tím bị sương đánh—— ủ rũ!
Thấy các nàng vốn không chịu ăn năn, tay Vô Ưu lấy đi hai bản sổ sách từ trong tay Từ tiên sinh, hai tay dâng lên trước mặt Tiết Kim Văn nói: "Cha, hai bản này này là hai bản khác nhau từ một năm trước với hai năm trước, mời cha xem qua một chút!"
Nghe nói kỳ quái như thế, Tiết Kim Văn nghi hoặc liếc mắt quét Vô Ưu một cái, tay nhận lấy sổ sách. Hỏi: "Sổ sách này có cái gì không ổn sao?"
Giờ phút này, Lí thị vừa thấy Vô Ưu lấy ra sổ sách của hai năm trước thì đã sợ tới mức sắc mặt màu vàng đất, và ngay thời điểm Tiết Kim Văn nhận lấy sổ sách kia thì tay nàng có chút run run, sau đó, đôi mắt nàng vừa chuyển, ánh mắt nhíu lại, tay đỡ đầu nói: "Ai nha, đầu ta thật choáng váng mà!"
"Nương, ngài như thế nào?" Dung tỷ thấy thế, nhanh đi lên nâng mẫu thân.
"Ta không được thoải mái, ngươi dìu ta trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Lí thị nói.
"Hảo." Dung tỷ vừa gật gật đầu, không ngờ, Vô Ưu lại là đi trước một bước, ngăn cản lại đường đi của Lí thị cùng Dung tỷ. Nói: "Nhị nương, vừa rồi ngài tinh thần không phải còn tốt lắm sao? Thế nào nhanh như vậy đã bị bệnh rồi? Là bệnh thật hay là sở hãi trong lòng mà giả bệnh vậy?"
Vừa nghe lời này, tay Lí thị run rẩy chỉ vào Vô Ưu nói: "Vô Ưu, tuy rằng ta chỉ là nhị nương, ở Tiết gia đây cũng chỉ là cái thiếp, không có địa vị gì, nhưng dù sao ta cũng được coi như là mẫu thân ruột của huynh đệ với muội muội ngươi, ngươi... Ngươi nói chuyện với ta như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?"
"Đúng vậy, tỷ tỷ, nương ta như thế nào cũng được coi như là trường bối của ngươi đi?" Dung tỷ ở một bên phụ họa nói.
Chu thị thấy thế, sợ Vô Ưu lỗ mãng, chạy nhanh qua, giữ chặt lại Vô Ưu, khuyên nhủ: "Vô Ưu, ngươi không thể nói chuyện với nhị nương ngươi như vậy, mau tránh ra đi!" Vô Ưu lại không nhường.
Tiết Dung thấy thế, hô về phía Vô Ưu: "Ngươi mau tránh ra đi! Nương ta cần nghỉ ngơi."
Mà Vô Ưu quay đầu đứng ở trước sài phòng nói với Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn: "Tổ mẫu, cha, Vô Ưu chỉ có mấy câu muốn nói, chờ Vô Ưu nói cho hết lời, cho nhị nương đi cũng không muộn!"
Lần này dù sao cũng là Lí thị cùng Dung tỷ cố tình gây sự, cho nên Tiết Kim Văn gật đầu nói: "Ngươi nói đi!" Mà trong ánh mắt khôn khéo kia của Tiết lão thái thái kia dường như cũng đã thấy rõ cái gì, đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cũng không nói.
"Cha, trên sổ sách này ghi lại chi phí ăn mặc của nhà chúng ta trong hai năm trước, theo như lời nói vừa rồi của Dung tỷ than, gạo, mì, hoa quả khô, còn có quần áo mùa xuân từ trên xuống dưới trong nhà chúng ta, quần áo mùa đông, còn quần áo mùa hạ, vần mua những thứ kia ở trong cửa hàng như trước, giá cũng không kém nhiều so với nửa năm này ta cùng nương ta chưởng quản!" Thời điểm Vô Ưu nói tới đây, cố ý dừng lại một chút.
Quả nhiên, lời Vô Ưu làm đôi mắt Tiết Kim Văn mị lên, mà đám người Chu thị dường như cũng đã rõ ràng, xem ra hai năm trước đó thương gia hẳn là cũng đều cho người quản gia trong Tiết gia tiền hoa hồng đi? Mà hơn nửa năm trước Vô Ưu cùng Chu thị mới bắt đầu chưởng quản Tiết gia, còn trước kia thì đều là Nhị nãi nãi Lí thị quản gia, Nhị nãi nãi này đã quản gia cũng được mười sáu mười bảy năm, mà vừa rồi Dung tỷ không tính sai, làm quản gia nửa năm ít nhất có thể tham hai ba trăm lượng bạc, vậy nếu quản gia trong mười sáu mười bảy năm kia vậy có thể tham bao nhiêu bạc nha? Tính toán sơ sơ qua, đại khái cũng đã muốn hơn vạn lượng bạc đâu! Mọi người không khỏi đều âm thầm thổn thức.
Nghe nói như thế, Dung tỷ nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Lí thị gần nửa ngày, trong mắt có một chút kinh dị, mà trong mắt Tiết lão thái thái lại không có bao nhiêu gợn sóng, còn Tiết Kim Văn lại dùng ánh mắt lợi hại nhìn, Chu thị thì cứ như vừa ở trong mộng mới tỉnh, ánh mắt Vô Ưu lạnh lùng, bọn hạ nhân bên ngoài lại ở một bên nhỏ giọng bàn tán.
Tiết Kim Văn cúi đầu lật xem sơ qua một chút sổ sách trong tay, phát hiện chữ số bên trong không sai biệt lắm với lời Vô Ưu nói, sau đó liền tức giận cầm sổ sách trong tay hung hăng ném dưới đất một cái!
Đùng!
Sổ sách bị hung hăng ném dưới mặt đất, phát ra thanh âm làm cho Lí thị giật mình, sau đó, Tiết Kim Văn phẫn hận chỉ vào Lí thị chất vấn: "Kim Hoàn, ngươi giải thích thế nào đây?"
"Ta... Ta..." Sau khi nói hai từ ta, Lí thị đã phịch một tiếng quỳ xuống
đất, dập đầu liên tục về phía Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn nức nở nói: "Kim Hoàn biết sai rồi, cầu lão thái thái, đại gia tha thứ! Đều là Kim Hoàn không tốt, sau này Kim Hoàn... Cũng không dám ..."
Đối mặt với Lí thị cầu xin, Tiết Kim Văn đã xanh cả mặt, hiển nhiên là thật không ngờ những năm gần đây Lí thị cắt xén tiền trong nhà như thế, mà sắc mặt Tiết lão thái thái trầm trọng lại, nàng thật sự không dự đoán được nàng ta sẽ có lòng tham không đáy như thế, mười mấy năm qua thế nhưng lại tham nhiều bạc như vậy! Còn Chu thị đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng Lí thị nỉ non dập đầu có chút không đành lòng, nhưng Vô Ưu, Liên Kiều, đám người Hưng Nhi Bình Nhi chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn.
Sau đó, Tiết lão thái thái lên tiếng."Kim Hoàn, ta hỏi ngươi, mười mấy năm qua đại khái ngươi cũng cắt xén hơn vạn lượng bạc trong nhà, vậy bạc đó ngươi đã dùng nơi nào? Nếu ngươi có thể đem số bạc đó bổ sung lại, thì ta có thể sẽ khuyên nhủ Kim Văn không so đo với ngươi!"
Vừa nghe lời này, Lí thị lập tức trợn tròn mắt! Nàng hiện tại còn bạc ở nơi nào chứ? Nhiều lắm thì cũng chỉ có mấy trăm bạc lấy qua ngày mà thôi, còn có mấy thứ như trang sức, những số bạc đó sớm không bị nàng sử dụng ở trên người thì cũng là trợ cấp cho nhà mẹ đẻ! Nhớ lần trước nàng có thay đệ đệ lấy ra mấy ngàn lượng, bây giờ đã không còn gì làm riêng đâu chứ.
Sau đó, Lí thị khóc lớn nói: "Lão thái thái, tuy rằng lúc thiếp đang làm quản gia có... Tham chút bạc, nhưng thật sự không có tham nhiều vạn lượng như vậy! Lại nói thiếp thân cũng không có dùng số bạc này ở trên người, vì thiếp thân đều dùng ở trên người hai đứa con. Ngài nói xem Nghĩa ca từ nhỏ đã nghịch ngợm không thích đọc sách, cho nên thiếp thân luôn vụng trộm cầm lễ vật đi bái phỏng Tư Thục tiên sinh, bằng không thì Nghĩa ca lại đi làm họa ở bên ngoài, chuyện đó thiếp thân không dám cho ngài với đại gia biết, cho nên mới vụng trộm cầm bạc bổ sung vào chỗ thiếu. Còn Dung tỷ nữa, từ nhỏ nàng đã bái Công Tôn đại nương dạy ca múa có tiếng ở trong kinh thành chúng ta làm vi sư, những chuyện đó đều phải cần bạc hết! Lão thái thái, đại gia, các ngài cũng đều là người làm cha làm mẹ, các ngài hãy thông cảm cho lòng của người mẹ ta đi..." Nói xong, Lí thị đã khóc không thành tiếng.
Lí thị khóc kêu làm sắc mặt Tiết lão thái thái với Tiết Kim Văn đều trở nên cực kém. Bởi vì lời Lí thị nói không sai, Nghĩa ca quả thật là từ nhỏ đã không thích đọc sách, ở sau lưng Lí thị đã ra biết bao nhiêu công phu bọn họ cũng có biết, càng thêm lần này khảo trúng tú tài, đại khái là không thiếu phần lễ vật tặng cho vị Tư Thục tiên sinh kia đi. Hơn nữa Dung tỷ từ nhỏ đã học tập cầm kỳ thư họa khiêu vũ, cho nên lão sư khiêu vũ nhận được quần áo giày trang phục và đạo cụ cũng đã tiêu hao không ít. Nàng làm mẫu thân như vậy cũng coi như vô tư, nuông chiều một đôi ca muội đến hỏng rồi, thật sự là không đáng giá để người khác thương xót!
Thấy mẫu thân nỉ non đáng thương, Dung tỷ cũng quỳ xuống cầu tình nói: "Tổ mẫu, cha, nương tuy rằng nói không đúng, nhưng những năm gần đây cũng có khổ lao, cầu tổ mẫu với cha tạm tha cho nương chuyện này đi!"
"Phạm lỗi như vậy, không trừng phạt một chút thì về sau người trong nhà ào ào noi theo thì như thế nào cho phải?" Tiết lão thái thái mặt trầm xuống.
Tiết Kim Văn đang nổi nóng, hô: "Gọi gia pháp!"
Vừa nghe đến muốn gọi gia pháp, Lí thị lập tức sợ tới mức run run đứng lên, còn Dung tỷ lại nhanh dập đầu nói: "Cha, không được! Thân mình nương chịu không nổi. Cầu cha khai ân!"
"Đại gia, ta gả cho ngươi làm thiếp cũng đã mười bảy mười tám năm , tuy rằng ta không nên cắt xén bạc trong nhà, nhưng ta cho cũng đã sinh cho ngươi một đôi ca muội, không có công lao thì cũng phải có khổ lao, thế mà ngươi lại tuyệt tình như vậy, muốn lấy gậy trúc kia để đánh ta sao? Ô ô..." Tay Lí thị vỗ ngực khóc rống không thôi.
"Đây đều là ngươi gieo gió gặt bão!" Tiết Kim Văn quay mặt qua chỗ khác, không liếc mắt xem Lí thị một cái.
Sau đó, hồi nãy Yến nhi được sai gọi gia pháp thỉnh Vô Ưu, bây giờ hai tay nâng gia pháp đi tới. Cúi đầu nói: "Đại gia, gia pháp đến!"
"Đánh mạnh năm mươi roi cho ta!" Tiết Kim Văn đen mặt nói.
"Này..." Vừa nghe nói muốn đánh năm mươi roi, Yến nhi mày nhíu lại.
"Đại gia tha mạng! Kim Hoàn về sau không dám nữa. Kim Hoàn còn có một ít trang sức với bạc vụn, Kim Hoàn nguyện ý lấy ra mà..." Lí thị sợ tới mức khóc lớn. Bởi vì theo lời nói kia mà đánh năm mươi roi phỏng chừng ngay cả mông cũng bị đập nát, chuyện này cũng không phải là đùa giỡn!
Tác giả :
Linh Khê