Y Lộ Phong Hoa
Chương 113: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy trên trán Thẩm Quân đầy mồ hôi, Vô Ưu cúi đầu nhìn thoáng qua cái khăn lau mồ hôi trong tay mình, hình như do dự một chút, sau đó quyết tâm, nghiêng người bước lên, đi tới trước mặt Thẩm Quân, giơ tay lên dùng khăn lau mồ hôi trong tay giúp Thẩm Quân lau mồ hôi trên trán!
Động tác đột nhiên của nàng hình như cũng làm Thẩm Quân ngẩn ra! Hắn đứng trước bệ bếp bàn tay cầm xẻng cũng cứng đờ, sau đó mắt nhìn xuống, thấy nàng thấp hơn hắn gần một cái đầu đang nhón chân lau mồ hôi cho hắn, tay nàng lau rất nhẹ nhàng, cái khăn mỏng đó như một bàn tay mềm mại lướt qua trán hắn và gương mặt hắn, ánh mắt hắn không khỏi tối lại!
Có thể là vì cách hắn quá gần? Nàng có thể ngửi được mùi vị mồ hôi trên người hắn, là loại mùi vị tràn đầy nam tính, giống như mang theo sứ mạnh vô tận của ánh mặt trời, làm trái tim nàng đập rộn lên một hồi! Nàng cũng không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt của hắn, bởi vì hình như nàng đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia. Có lẽ là vài nha hoàn bên cạnh cũng nhìn ra họ nhìn đối phương tình ý miên man rồi? Hơn nữa bếp đã không cần thêm rơm củi cũng không cần thổi gió, vì vậy mấy người lặng lẽ đi xuống, phút chốc chỉ còn lại hai người bọn họ, còn có một vài chiếc đèn lồng chiếu ra ánh sáng lờ mờ.
Lau gò má của hắn xong, Vô Ưu ngước mắt lên một cái, vừa lúc đụng phải ánh mắt nóng rực sâu thẳm kia, lòng nàng hoảng hốt một hồi! Nhanh chóng rút tay của mình về, đồng thời lui về phía sau một bước, không ngờ lại giẫm phải rơm củi đằng sau, không nhịn được hô nhỏ một tiếng "A..." Sau đó cơ thể lệch đi, mắt nhìn đã thấy lập tức sẽ bị ngã xuống đất.
"Cẩn thận!" Ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Quân buông tay, xẻng trong tay rơi vào trong nồi sắt, chỉ thấy bàn tay của hắn kéo eo Vô Ưu, nhanh chóng kéo cả người nàng vào trong ngực mình!
"A..." Vô Ưu lại khẽ kêu lên, người không bị ngã xuống đất, ngược lại là bị ôm vào một vòng ngực nở nang ấm áp! Trong lúc nguy cấp, hai tay của nàng cũng không tự chủ được nắm lấy áo choàng trước ngực hắn, tim còn đập liên hồi vì suýt chút nữa bị ngã chổng vó lên trời.
"Nàng... Không sao chứ?" Thẩm Quân cúi đầu hỏi người trong ngực, nhíu mày một cái, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
Nghe thấy câu hỏi trên đình đầu, Vô Ưu ngẩng đầu một cái, vừa lúc đối mắt với ánh mắt của hắn, khí nóng từ mũi của hắn thi thoảng lướt qua má nàng, mặt nàng không nhịn được đỏ lên! Sau đó, mới lắc lắc đầu nói: "Không...Không sao!"
"Vậy thì tốt rồi!"Nghe thấy lời của nàng, Thẩm Quân mới yên tâm gật đầu.
Giờ khắc này, Vô Ưu vẫn đang ngẩn ra, hoàn toàn không ý thức được nàng vẫn đang ở trong ngực người ta, mà bàn tay của hắn vẫn đang nắm eo nàng, không biết là không muốn buông ra, hay là thật sự không ý thức được điều này!
Lúc này, mấy nha hoàn trốn bên trong phòng kề, đứng trước cửa sổ chứng kiến một màn thầm kín này, không khỏi che miệng cười trộm cũng khe khẽ bàn luận.
"Không biết nhị nãi nãi dùng thủ đoạn nào mà lại mê được nhị gia nhà chúng ta thành thế này!" Xuân Lan nhìn tình cảnh một bàn tay to nắm cả eo mỹ nhân bên ngoài nói.
"Sao lại gọi là thủ đoạn? Nhị tiểu thư nhà ta là băng thanh ngọc khiết đó!" Liên Kiều ở bên cạnh không chịu được khi người khác nói một câu khó nghe về tiểu thư nhà nàng.
Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Xuân Lan dùng bả vai của mình đụng đầu vai Liên Kiều một cái nói: "Được, không phải ta chỉ dùng một từ như thế thôi sao! Ngươi không biết trong kinh thành này có bao nhiêu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đều coi trọng nhị gia nhà chúng ta đâu, nhưng nhị gia nhà chúng ta ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thẳng một cái. Không ngờ bây giờ trong mắt nhị gia toàn là nhị nãi nãi, ngươi nhìn ánh mắt kia của nhị gia đi, ai da, ta hầu hạ nhị gia không mười năm cũng có tám năm rồi, đã đụng phải chuyện này đến chuyện khác, xem ra nhị gia nhà chúng ta cũng không phải là không gần nữ sắc, mà là chưa phải cô gái ngài ấy ngưỡng mộ trong lòng mà thôi!"
Ngọc Trúc bên cạnh lại nhìn tình cảnh bên ngoài nói: "Đó là bởi vì nhị gia nhà tỷ chưa bao giờ gặp cô gái như nhị tiểu thư nhà chúng ta! Muội không phải một người đàn ông, nếu muội là đàn ông muội cũng sẽ yêu thích nhị tiểu thư nhà chúng ta đó!"
Nghe thấy lời nói của Ngọc Trúc, Liên Kiều và Xuân Lan nhìn Ngọc Trúc một cái, không khỏi che miệng nở nụ cười!
"Các tỷ cười cái gì?" Ngọc Trúc nhìn các nàng chằm chằm nói.
"Muội cũng không xem thân phận của mình là gì? Còn thích nhị tiểu thư sao! Dù sao đi nữa nàng là chủ tử, chúng ta đều là nô tài!" Liên Kiều đưa tay đè đầu Ngọc Trúc một cái.
Nhưng, Ngọc Trúc lại hùng hồn nói: "Cái này có liên quan gì đến thân phận? Tình cảm giữa hai người thuộc về hai trái tim, hoàn toàn không liên quan đến thân phận địa vị!"
Nghe lời này, Xuân Lan không khỏi cười nói: "Muội lại nói bậy rồi, chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài, sao có thể lẫn lộn được? Ta đã từng nghe thấy chuyện nữ nô tài có thể ủy thân cho nam chủ tử, nhưng trên danh nghĩa cũng kém một chút, tốt hơn nha hoàn thông phòng nhiều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ làm được di nương mà thôi! Chỉ có điều ta chưa từng nghe nói chuyện nữ chủ tử gả cho nam nô tài, sợ rằng nếu thật sự có việc này, nam nô tài kia nhất định sẽ bị người nhà của nữ chủ tử đánh chết! Ha ha..."
"Cái này cũng đúng, Xuân Lan nói rất có đạo lý!" Liên Kiều liên tục gật đầu.
Xuân Lan nói làm Ngọc Trúc không có chỗ phản bác, nhưng lại nói: "Vậy nam chủ tử thu nữ nô tài thật ra cũng không phải thật sự thích nữ nô tài, nếu thực sự thích sao có thể cam lòng để người mình yêu cả đời làm người đứng hàng dưới!"
"Coi như là nam chủ tử muốn cho nữ nô tài danh phận chính thất, người nhà nam chủ tử cũng phải đồng ý mới được nha, từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói chuyện nha đầu, nô tài làm chính chủ tử! Trong kịch thì có, chẳng qua đều là gạt người mà thôi!" Xuân Lan nói. Mấy ngày nay, Xuân Lan và Liên Kiều Ngọc Trúc cùng vào cùng ra, cùng nhau hầu hạ Vô Ưu đã sớm quen thân, hơn nữa nàng là một người thích nói cười, không tranh giành dễ sống chung, vì vậy rất nhanh mấy người đã thành một nhóm, đồng thời Vô Ưu cũng tương đối thưởng thức Xuân Lan này, vì vậy tình cảm giữa mấy người rất tốt, nên cơ bản ở cạnh nhau cái gì cũng nói.
Bên này, giữa ánh đèn lờ mờ, hai người nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên chóp mũi truyền đến một mùi khó ngửi, Vô Ưu đưa tay sờ mũi một cái, sau đó cau mày kêu lên: "Mùi gì vậy?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu mày, sau đó nhìn nồi lớn sau lưng Vô Ưu, kêu lên: "Nguy rồi! Có phải bị dính nổi rồi không?"
"Hả?" Nghe vậy, Vô Ưu đẩy Thẩm Quân ra, quay đầu nhìn nồi lớn không khỏi nóng nảy nói: "Ai nha! Làm sao bây giờ?"
"Không sao! Để ta!" Dứt lời, Thẩm Quân cầm lấy xẻng trong nồi lần nữa dùng sức đảo vật thể đã thành dạng mỡ trong nổi,
"Nhanh lên! Nhanh lên!" Vô Ưu lo lắng kêu lên, đây chính là thứ nàng cực khổ nửa ngày mới có, không thể bị hủy như vậy được!
Lúc này, mấy nha hoàn vẫn luôn chú ý tình huống trong sân nghe thấy đối thoại của hai người, nhanh chóng nối đuôi nhau từ nhà kề chạy ra, các nàng chạy đến trước bệ bếp, nhanh chóng dập tắt lửa, tưới nước vào lửa, bận rộn một trận, vật trong nồi mới không tỏa ra mùi dính nồi nữa!
Thở dài một hơi, Vô Ưu đứng một bên có phần tự trách mình: "Chuyện gì vậy? Sao lại vì sắc mà mê như vậy chứ? Không phải là đẹp trai hơn người bình thường một chút, lạnh lùng hơn một chút thôi sao? Còn mất hồn mất phách như thế? Thật là! Có mất mặt không chứ? Nhìn mấy nha hoàn đang thu thập chiến trường. Nghĩ thầm: Cũng không biết đã bị người ta thấy chưa? Quả thật là quá mất mặt, mặt của nàng bây giờ vẫn còn nóng rực đó!
Sau đó không lâu, vật thể dạng mỡ được các nha hoàn cho vào một cái vại không nhỏ, Xuân Lan cười nói với Thẩm Quân và Vô Ưu: "Nhị gia, nhị nãi nãi, cơm tối đã xong rồi, có cần bày cơm luôn không?"
Tương phản, hình như tâm trạng Thẩm Quân không tệ, nói: "Nhanh bày cơm! Ta cũng đói bụng rồi."
"Vâng." Xuân Lan đáp lời sau đó nhanh chóng đi khỏi.
Sau đó không lâu, chuyện bên ngoài có mấy tiểu nha đầu thu thập, cơm nước đã bày trên bàn, Xuân Lan, Liên Kiều và
Thấy trên trán Thẩm Quân đầy mồ hôi, Vô Ưu cúi đầu nhìn thoáng qua cái khăn lau mồ hôi trong tay mình, hình như do dự một chút, sau đó quyết tâm, nghiêng người bước lên, đi tới trước mặt Thẩm Quân, giơ tay lên dùng khăn lau mồ hôi trong tay giúp Thẩm Quân lau mồ hôi trên trán!
Động tác đột nhiên của nàng hình như cũng làm Thẩm Quân ngẩn ra! Hắn đứng trước bệ bếp bàn tay cầm xẻng cũng cứng đờ, sau đó mắt nhìn xuống, thấy nàng thấp hơn hắn gần một cái đầu đang nhón chân lau mồ hôi cho hắn, tay nàng lau rất nhẹ nhàng, cái khăn mỏng đó như một bàn tay mềm mại lướt qua trán hắn và gương mặt hắn, ánh mắt hắn không khỏi tối lại!
Có thể là vì cách hắn quá gần? Nàng có thể ngửi được mùi vị mồ hôi trên người hắn, là loại mùi vị tràn đầy nam tính, giống như mang theo sứ mạnh vô tận của ánh mặt trời, làm trái tim nàng đập rộn lên một hồi! Nàng cũng không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt của hắn, bởi vì hình như nàng đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia. Có lẽ là vài nha hoàn bên cạnh cũng nhìn ra họ nhìn đối phương tình ý miên man rồi? Hơn nữa bếp đã không cần thêm rơm củi cũng không cần thổi gió, vì vậy mấy người lặng lẽ đi xuống, phút chốc chỉ còn lại hai người bọn họ, còn có một vài chiếc đèn lồng chiếu ra ánh sáng lờ mờ.
Lau gò má của hắn xong, Vô Ưu ngước mắt lên một cái, vừa lúc đụng phải ánh mắt nóng rực sâu thẳm kia, lòng nàng hoảng hốt một hồi! Nhanh chóng rút tay của mình về, đồng thời lui về phía sau một bước, không ngờ lại giẫm phải rơm củi đằng sau, không nhịn được hô nhỏ một tiếng "A..." Sau đó cơ thể lệch đi, mắt nhìn đã thấy lập tức sẽ bị ngã xuống đất.
"Cẩn thận!" Ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Quân buông tay, xẻng trong tay rơi vào trong nồi sắt, chỉ thấy bàn tay của hắn kéo eo Vô Ưu, nhanh chóng kéo cả người nàng vào trong ngực mình!
"A..." Vô Ưu lại khẽ kêu lên, người không bị ngã xuống đất, ngược lại là bị ôm vào một vòng ngực nở nang ấm áp! Trong lúc nguy cấp, hai tay của nàng cũng không tự chủ được nắm lấy áo choàng trước ngực hắn, tim còn đập liên hồi vì suýt chút nữa bị ngã chổng vó lên trời.
"Nàng... Không sao chứ?" Thẩm Quân cúi đầu hỏi người trong ngực, nhíu mày một cái, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
Nghe thấy câu hỏi trên đình đầu, Vô Ưu ngẩng đầu một cái, vừa lúc đối mắt với ánh mắt của hắn, khí nóng từ mũi của hắn thi thoảng lướt qua má nàng, mặt nàng không nhịn được đỏ lên! Sau đó, mới lắc lắc đầu nói: "Không...Không sao!"
"Vậy thì tốt rồi!"Nghe thấy lời của nàng, Thẩm Quân mới yên tâm gật đầu.
Giờ khắc này, Vô Ưu vẫn đang ngẩn ra, hoàn toàn không ý thức được nàng vẫn đang ở trong ngực người ta, mà bàn tay của hắn vẫn đang nắm eo nàng, không biết là không muốn buông ra, hay là thật sự không ý thức được điều này!
Lúc này, mấy nha hoàn trốn bên trong phòng kề, đứng trước cửa sổ chứng kiến một màn thầm kín này, không khỏi che miệng cười trộm cũng khe khẽ bàn luận.
"Không biết nhị nãi nãi dùng thủ đoạn nào mà lại mê được nhị gia nhà chúng ta thành thế này!" Xuân Lan nhìn tình cảnh một bàn tay to nắm cả eo mỹ nhân bên ngoài nói.
"Sao lại gọi là thủ đoạn? Nhị tiểu thư nhà ta là băng thanh ngọc khiết đó!" Liên Kiều ở bên cạnh không chịu được khi người khác nói một câu khó nghe về tiểu thư nhà nàng.
Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Xuân Lan dùng bả vai của mình đụng đầu vai Liên Kiều một cái nói: "Được, không phải ta chỉ dùng một từ như thế thôi sao! Ngươi không biết trong kinh thành này có bao nhiêu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đều coi trọng nhị gia nhà chúng ta đâu, nhưng nhị gia nhà chúng ta ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thẳng một cái. Không ngờ bây giờ trong mắt nhị gia toàn là nhị nãi nãi, ngươi nhìn ánh mắt kia của nhị gia đi, ai da, ta hầu hạ nhị gia không mười năm cũng có tám năm rồi, đã đụng phải chuyện này đến chuyện khác, xem ra nhị gia nhà chúng ta cũng không phải là không gần nữ sắc, mà là chưa phải cô gái ngài ấy ngưỡng mộ trong lòng mà thôi!"
Ngọc Trúc bên cạnh lại nhìn tình cảnh bên ngoài nói: "Đó là bởi vì nhị gia nhà tỷ chưa bao giờ gặp cô gái như nhị tiểu thư nhà chúng ta! Muội không phải một người đàn ông, nếu muội là đàn ông muội cũng sẽ yêu thích nhị tiểu thư nhà chúng ta đó!"
Nghe thấy lời nói của Ngọc Trúc, Liên Kiều và Xuân Lan nhìn Ngọc Trúc một cái, không khỏi che miệng nở nụ cười!
"Các tỷ cười cái gì?" Ngọc Trúc nhìn các nàng chằm chằm nói.
"Muội cũng không xem thân phận của mình là gì? Còn thích nhị tiểu thư sao! Dù sao đi nữa nàng là chủ tử, chúng ta đều là nô tài!" Liên Kiều đưa tay đè đầu Ngọc Trúc một cái.
Nhưng, Ngọc Trúc lại hùng hồn nói: "Cái này có liên quan gì đến thân phận? Tình cảm giữa hai người thuộc về hai trái tim, hoàn toàn không liên quan đến thân phận địa vị!"
Nghe lời này, Xuân Lan không khỏi cười nói: "Muội lại nói bậy rồi, chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài, sao có thể lẫn lộn được? Ta đã từng nghe thấy chuyện nữ nô tài có thể ủy thân cho nam chủ tử, nhưng trên danh nghĩa cũng kém một chút, tốt hơn nha hoàn thông phòng nhiều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ làm được di nương mà thôi! Chỉ có điều ta chưa từng nghe nói chuyện nữ chủ tử gả cho nam nô tài, sợ rằng nếu thật sự có việc này, nam nô tài kia nhất định sẽ bị người nhà của nữ chủ tử đánh chết! Ha ha..."
"Cái này cũng đúng, Xuân Lan nói rất có đạo lý!" Liên Kiều liên tục gật đầu.
Xuân Lan nói làm Ngọc Trúc không có chỗ phản bác, nhưng lại nói: "Vậy nam chủ tử thu nữ nô tài thật ra cũng không phải thật sự thích nữ nô tài, nếu thực sự thích sao có thể cam lòng để người mình yêu cả đời làm người đứng hàng dưới!"
"Coi như là nam chủ tử muốn cho nữ nô tài danh phận chính thất, người nhà nam chủ tử cũng phải đồng ý mới được nha, từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói chuyện nha đầu, nô tài làm chính chủ tử! Trong kịch thì có, chẳng qua đều là gạt người mà thôi!" Xuân Lan nói. Mấy ngày nay, Xuân Lan và Liên Kiều Ngọc Trúc cùng vào cùng ra, cùng nhau hầu hạ Vô Ưu đã sớm quen thân, hơn nữa nàng là một người thích nói cười, không tranh giành dễ sống chung, vì vậy rất nhanh mấy người đã thành một nhóm, đồng thời Vô Ưu cũng tương đối thưởng thức Xuân Lan này, vì vậy tình cảm giữa mấy người rất tốt, nên cơ bản ở cạnh nhau cái gì cũng nói.
Bên này, giữa ánh đèn lờ mờ, hai người nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên chóp mũi truyền đến một mùi khó ngửi, Vô Ưu đưa tay sờ mũi một cái, sau đó cau mày kêu lên: "Mùi gì vậy?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu mày, sau đó nhìn nồi lớn sau lưng Vô Ưu, kêu lên: "Nguy rồi! Có phải bị dính nổi rồi không?"
"Hả?" Nghe vậy, Vô Ưu đẩy Thẩm Quân ra, quay đầu nhìn nồi lớn không khỏi nóng nảy nói: "Ai nha! Làm sao bây giờ?"
"Không sao! Để ta!" Dứt lời, Thẩm Quân cầm lấy xẻng trong nồi lần nữa dùng sức đảo vật thể đã thành dạng mỡ trong nổi,
"Nhanh lên! Nhanh lên!" Vô Ưu lo lắng kêu lên, đây chính là thứ nàng cực khổ nửa ngày mới có, không thể bị hủy như vậy được!
Lúc này, mấy nha hoàn vẫn luôn chú ý tình huống trong sân nghe thấy đối thoại của hai người, nhanh chóng nối đuôi nhau từ nhà kề chạy ra, các nàng chạy đến trước bệ bếp, nhanh chóng dập tắt lửa, tưới nước vào lửa, bận rộn một trận, vật trong nồi mới không tỏa ra mùi dính nồi nữa!
Thở dài một hơi, Vô Ưu đứng một bên có phần tự trách mình: "Chuyện gì vậy? Sao lại vì sắc mà mê như vậy chứ? Không phải là đẹp trai hơn người bình thường một chút, lạnh lùng hơn một chút thôi sao? Còn mất hồn mất phách như thế? Thật là! Có mất mặt không chứ? Nhìn mấy nha hoàn đang thu thập chiến trường. Nghĩ thầm: Cũng không biết đã bị người ta thấy chưa? Quả thật là quá mất mặt, mặt của nàng bây giờ vẫn còn nóng rực đó!
Sau đó không lâu, vật thể dạng mỡ được các nha hoàn cho vào một cái vại không nhỏ, Xuân Lan cười nói với Thẩm Quân và Vô Ưu: "Nhị gia, nhị nãi nãi, cơm tối đã xong rồi, có cần bày cơm luôn không?"
Tương phản, hình như tâm trạng Thẩm Quân không tệ, nói: "Nhanh bày cơm! Ta cũng đói bụng rồi."
"Vâng." Xuân Lan đáp lời sau đó nhanh chóng đi khỏi.
Sau đó không lâu, chuyện bên ngoài có mấy tiểu nha đầu thu thập, cơm nước đã bày trên bàn, Xuân Lan, Liên Kiều và
Tác giả :
Linh Khê