Y Đạo Quan Đồ
Chương 76: Thức tỉnh
Lúc này Trương Dương đang ngồi ở Duyệt Giang Các của Phúc Đức Lâu ăn cơm, Trương Đức Phóng quả nhiên là một tên không có sự sáng tạo mấy, vẫn là quán cũ phòng cũ, bất quá tiệc tối nay so với lúc trưa thì phong phú hơn nhiều, gọi cả Chivas 1970, từ điểm này Trương Dương có thể nhìn ra đối tượng chính Trương Đức Phóng đãi tiệc không phải là mình mà là Cố Giai Đồng. Khách khí mà nói coi như là nhất tiễn hạ song điêu, Trương Đức Phóng muốn một bữa cơm mà mua hai cái nhân tình. Thế nhưng Cố Giai Đồng không có uống rượu, nàng gọi nước trái cây. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Cố Giai Đồnng luôn tỏ ra rất quy củ, nàng luôn như thế, khi ra bên ngoài cử chỉ hàng xử luôn luôn khéo léo, ưu nhã, hiển hiện một cố khí chất cao quý.
Trương Đức Phóng mời nàng chủ yếu là muốn nhờ nàng mua giúp vài chiếc máy tính. Những năm đầu thập niên 90 này, máy tính vẫn là của hiếm vật lạ, mục đích của Trương Đức Phóng đương nhiên là kiếm chút tiện nghi. Cố Giai Đồng đối với tên biểu ca này tuy rằng không thích, nhưng cũng vẫn phải nể mặt nể mũi một chút, cho nên Trương Đức Phóng vừa mở miệng đề cập, nàng liền đáp ứng sẽ đồng ý một phần, như thế này đã là nể tình rất lớn rồi, Trương Đức Phóng cũng tương đối vừa lòng, vui vẻ nói: “Ta vốn tối nay có điện mời em rể hẹn hắn tới đây, thế nhưng nhà máy hắn có việc, thật không có biện pháp!”
Cố Giai Đồng nghe Trương Đức Phóng nhắc tới trượng phu mình là Nguỵ Chí Thành, sắc mặt nhất thời biến đổi, trong lòng nàng thầm mắng Trương Đức Phóng đa sự.
Nhưng Trương Đức Phóng lại không có để ý tới ánh mắt, hết lần này tới lần khác nhắc tới đề tài này, lại nhắc tới thật lâu không thấy bọn họ đi ăn cùng nhau khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Cố Giai Đồng trầm hẳn xuống. Nàng một khi đã khó chịu, thì bất luận là ai cũng sẽ không thèm nể mặt, đứng dạy nói: “Ta còn có việc, các ngươi tiếp tục ăn đi!” Nói xong lập tức rời đi luôn.
Trương Đức Phóng cũng không biết mĩnh đã đắc tội to với Cố gia đại tiểu thư, hắn có chút không hiểu nhìn về phía Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện thấy vậy cũng lực bất tòng tâm mà cười trừ.
Lúc này điện thoại của Trương Dương vang lên, điện thoại gọi tới là từ bệnh viện nhân dân tỉnh. Không biết Trương Dương nghe được họ nói cái gì mà sắc mặt nhất thời thay đổi. Từ lúc Cố Minh Kiện quen hắn tới giờ chưa bao giờ thấy hắn thất kinh như thế, Trương Dương nghe điẹn xong lập tức xoay người chạy đi ngay, thậm chí ngay cả một lời chào cũng không kịp nói.
Lúc Trương Dương lao ra khỏi Phúc Đức Lâu, vừa vặn lúc Cố Giai Đồng đang lái xe của nàng ra. Đang tăng ga thì bỗng nhiên thằng nhãi này vọt tới, nàng giật mình vội đạp phanh, đang sẵn bực mình trong người, nàng thò đầu ra khỏi cửa kính quát lớn: “Ngươi làm cái gì vậy? Muốn chết sao?” Nói xong mới nhìn ra cái tên vừa mứoi vọt ra là Trương Dương.
Trương Dương cũng nhân ra nàng, lập tức mở cửa xe, không một chút khách khí ngồi ghế cạnh ghế lái: “Đưa ta tới bệnh viện nhân dân tỉnh giùm!”
Cố Giai Đồng đang một bụng tức tối, hai mắt trợn trừng nhìn Trương Dương, trong lòng thầm nghĩ cái thằng nhãi này là ai không biết? Dựa vào cái gì mà vênh váo sai khiến mình? Nàng cả giận nói: “Ngươi xuống xe cho ta!”
Nhưng thanh âm của Trương Dương còn lớn hơn của nàng nhiều: “Nói nhảm ít thôi! Lái xe đi cho ta!” Hắn rống lên giận giữ, khiến cho Cố Giai Đồng sợ tới phát run, không tiếp tục dây dưa cãi cọ với hắn nữa, cắm cắn môi, lái xe chạy tới bênh viện nhân dân tỉnh.
Trương Dương nhận được điện thoại thông tri cho hắn Hải Lan xảy ra chuyện, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện nhân dân tỉnh cấp cứu, hiện đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu, chẳng rõ sống chết thế nào. Bệnh viện thông qua điện thoại của Hải Lan gọi đi rất nhiều nơi, trong đó có Trương Dương. Hải Lan tại Đông Giang không có thân nhân hay bằng hữu gì, đại đa số nghe chuyện đều tìm cách lảng tránh, cho dù là đài truyền hình tỉnh hay huyện cũng vậy cả, dù sao nàng cũng đã thôi việc, đương nhiên người ta không muốn dính vào cái phiền phức này.
Cố Giai Đồng một đằng lái xe, một đằng lấy một bao thuốc lá, châm điếu hút. Trương Dương sắc mặt tái nhợt, cả người run run. Hắn cầm lấy bao hút rút ra một điếu, châm lửa lên hút.
Cố Giai Đồng thầm mắng tiểu tử này thực sự là vô lễ tới cực điểm, không chỉ cường hành trưng dụng ô tô của mình, mà hiện tại cũng lại cứ tự nhiên lấy thuốc lá của nàng mà hút. Nhưng khiến nàng tức giận nhất là vừa rồi bị hắn quát to thẳng vào mặt, mẹ nó, ta thế nào lại sợ thằng nhãi này nhỉ. Tâm tình Cố Giai Đồng đang mâu thuân, thế nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân thường rất mẫn cảm. Nàng tựa hồ cảm thấy được tâm trạng tiểu tử này đang vô cùng bất an, trong ánh mắt hắn chứa đầy những tia lo lắng, thương xót cùng thống khổ. Không biết tới cùng là có chuyện gì mà có thể khiến cái tên không biết trời đất gì này trở thành như vậy? Cố Giai Đồng nguyên bản muốn hỏi hắn mấy câu, nhưng rốt cục lại nuốt xuống không nói gì.
Ô tô đến bệnh viện nhân dân tỉnh, Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống, hướng khu vực cấp cứu chạy tới. Cố Giai Đồng do dự một chút, cuối cùng quyết định dừng xe tại bãi đỗ rồi đi theo.
Trương Dương đang lo lắng lên trên đường chạy không có chú ý, va phải một tiểu hộ sĩ đang đẩy xe thuốc, khiến cho đồ đạc rơi lả tả xuống đất, tiểu hộ sẽ cả giận nói: “Ngươi không có mắt à?”
Trương Dương vội vàng hỏi: “Thật xin lỗi! Cho hỏi có bệnh nhân nào tên là Hải Lan không?”
“Ngươi là ai?” Tiểu hộ sĩ này đương nhiên đối với Trương Dương không có chút ấn tượng nào tốt, hung hăng trừng mắt lườm hắn, sau đó ngồi xổm xuống đất thu thập đống thuốc men dụng cụ bị rơi.
Nguyên bản trong lòng Trương Dương đã đang như lửa đốt, thấy thái độ tiểu hộ sĩ lại còn bất thiện, lửa giận trong lòng không kiềm chế nổi nữa, hắn quát lớn: “Con mẹ nó! Ngươi là hộ sĩ mà có cái thái độ gì vậy? Tin hay không ta cho ngươi một trận!”
Tiểu hộ sĩ này cũng không phải tay vừa, mày liễu dựng đứng lên nói: “Lưu manh! Đây là xã hội pháp trị, ta xem ngươi dám làm gì nào!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Trương Dương một cước đá tung cái xe đẩy bên cạnh đi, chìa tay muốn túm lấy nàng, nếu đổi là lúc bình thường, Trương đại quan nhân nhất định sẽ không hành xử thiếu phong độ như thế. Thế nhưng hiện tại tâm hắn đã loạn, trong đầu hắn hiện tịa chỉ lo lắng tới Hải Lan, cái gì phong độ đã sớm bị vứt hết qua một bên.
Tiểu hộ sĩ thấy Trương Dương như hung thần ác sát vậy mới sợ hãi hét lên một tiếng.
Đúng lúc Cố Giai Đồng đi tới, nàng kéo tay hắn lại nói: “Ngươi làm gì vậy? Bình tĩnh một chút có được hay không?”
Lúc này một gã bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, hắn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra, sau đó thấp giọng nói với Trương Dương: “Hải Lan đang được cấp cứu trong phòng số bảy. Đầu bệnh nhân bị va chạm mạnh, tình huống không được lạc quan cho lắm!”
Trương Dương cùng Cố Giai Đồng chạy tới trước cửa phòng cấp cứu, phẫu thuật vẫn đang tiến hành trong đó. Trương Dương liều lĩnh chạy vào trong phòng cấp cứ, bị hai gã cảnh vệ trước cửa chăn lại, Trương đại quan nhân hiển nhiên đã mất đi lý trí, đôi mắt đầy tơ máy, nhìn chằm chằm vào hai gã cảnh vệ hét lên: “Cút ngay cho ta! Bằng không ta sẽ không khách khí đâu!”
Cố Giai Đồng thực sự là phục đảm lượng của thằng nhãi này, không biết là gan hắn lớn hay là do hắn ngu xuẩn quá. Nàng thực sự là phiền muộn tới cực điểm, chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại dính vào cái mớ phiền phức này, nàng đi tới bên người Trương Dương nói: “Trương Dương! Ngươi bị làm sao thế? Hiện tại người ta đang cấp cứu ở trong kia, ngươi cứ ồn ào như vậy thì có được cái lợi ích gì? Ngươi có thể làm gì được nào?”
Trương Dương giận dữ hét: “Lão tử cứu người! Ai ngăn cản ta, ta diệt hắn!”
Hai gã cảnh vệ cũng bị chọc đến nổi giận: “Tiểu tử nhà ngươi có gan thử xem!” Vừa nói xong thì cửa phòng cấp cứu mở ra, bước ra đầu tiên là bác sĩ phụ trách ca cấp cứu này. Trương Dương vội hỏi: “Bác sĩ! Tình hình Hải Lan thế nào?”
Vị bác sĩ này nhìn Trương Dương nói: “Ngươi là người nhà của bệnh nhân?”
Trương Dương thấy vẻ mặt bác sĩ có vẻ nghiêm trọng, trong lòng đột nhiên lạnh ngắt lại, từ lúc sống lại cho đến bây giờ, chưa bao giờ hắn có cảm giác sợ hãi đến như thế, có cảm giác số phận không có còn nằm trong tay mình. Bản thân hắn mặc dù một thân thần hồ kỳ kỹ y thuật, thế nhưng lúc Hải Lan nguy cấp nhất thì hắn không ở bên cạnh được. Giả như… Trương Dương gần như không dám nghĩ tiếp nữa.
Cố Giai Đồng sợ thằng nhãi này lại không khống chế được cảm xúc mà làm ra cái hành động điên cuồng gì thì phiền phức, vội vàng bước lên nói: “Xin chào bác sĩ! Chúng tôi là bằng hữu với người bị thương! Xin hỏi tình huống của nàng thế nào rồi ạ?”
“Tính mạng thì coi như là an toàn rồi, bất quá vẫn hôn mê sâu, lúc nào mới tỉnh lại, tình huống sau đó thế nào. Ta cũng không thể nói được gì?”
Trương Dương nghe vậy cả người như là hư thoát vậy. Biết tính mạng Hải Lan không việc gì, trong lòng hắn cũng nhẹ hẳn đi.
Ba gã y tá và hộ lý đẩy xe giường Hải Lan ra khỏi phòng phẫu thuật, Trương Dương cuống quít chạy tới nhưng lại bị một hộ lý ngăn lại: “Xin lỗi! Bệnh nhân cần phải được đưa vào phòng giám hộ hậu phẫu. Ngươi trước hết ra ngoài làm thủ tục, sau đó mứoi có thể thăm bệnh nhân!”
Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Trương Dương chẳng thèm để ý tới lời của hộ lý này, một tay gạt nàng sang một bên, chạy tới bên cạnh Hải Lan. Thấy mái tóc đen trên đầu nàng đã hoàn toàn bị băng bó trắng toát, khuôn mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, đôi mắt đóng chặt, hiển nhiên đang trong trạng thái hôn mê. Trương Dương cầm lấy cổ tay nàng, cảm thấy thân thể nàng băng lãnh, mạch tượng quá yếu, bất quá nhượng hắn vui mừng chính là sinh mệnh lực của nàng vẫn rất ngoan cường.
Hộ sĩ kiêu đối với hành vi của Trương Dương vẫn không có vẻ gì tức giận, chu đáo nói: “Hiệu quả của thuốc gây mê phẫu thuật vẫn còn. Ngươi tốt nhất là nên để bệnh nhân nghỉ ngơi một chút, bản thân cũng nên bình tĩnh lại.”
Trương Dương rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được, hắn đi theo ra tới cửa, Cố Giai Đồng nhắc nhở hắn nói: “Hiện tại bệnh nhân vẫn đang hôn mệ, ngươi cũng nên đừng có gây chuyện nữa. Trước hết cần phải làm rõ ràng xem chuyện gì đã phát sinh, tình huống thế nào để nói sau!”
Trương Dương gật đầu, phát hiện ba gã cảnh sát đang hướng phía hắn đi tới, một trong đó chính là cục phó phân cục Bạch Sa Loan Thắng Văn. Loan Thắng Văn tịnh không ngờ Cố Giai Đồng lại ở chỗ này, không khỏi có chút bất ngờ, hắn đương nhiên biết Cố Giai Đồng là thiên kim đại tiểu thư nhà Cố bí thư tỉnh uỷ. Đương nhiên Cố Giai Đồng thì không biết hắn, cho nên hắn cũng chẳng mạo muội mà tới chào hỏi làm gì, trực tiếp tới nói với Trương Dương: “Trương Dương! Có chút tình huống ta muốn ngươi cùng phối hợp điều tra!”
Hiện tại trong lòng Trương Dương đang loạn, hắn lắc lắc đầu nói: “Muốn điều tra tình huống cái gì để sau. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi vì sao mà Hải Lan lại thành ra như thế này?”
Loan Thắng Văn nói: “Nàng điều khiển xe, mất không chế trên đoạn đường Thân Viên, đâm hỏng rào chắn bảo hộ, xe lao xuống sường dốc. Trong xe mùi rượu khá nồng, nhiều khả năng là do nàng say rượu không làm chủ được tay lái. Bởi vì địa thế chỗ đó vắng vẻ, cũng không có ai trực tiếp chứng kiến quá trình tai nạn, cho nên sự cố này đội chúng ta trực tiếp xử lý.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi cũng cần nói cho ta biết, từ trưa ngày hôm nay đến giờ ngươi ở đâu?”
Tâm tình Trương Dương hiện tại vô cùng không tốt, hắn lạnh lùng liếc nhìn Loan Thắng Văn nói: “Biến đi!”
Loan Thắng Văn giận tới đỏ mặt, con mẹ nó, thằng nhãi này thực sự là quá ngông cuồng rồi, lão tử dù nói thế nào cũng là cục phó phân cục công an Bạch Sa này, ngươi như thế là cái thái độ gì. Hắn đang muốn phát hoả thì Cố Giai Đồng đã đi tới nhẹ giọng nói: “Cả chiều nay hắn đều ở nhà của ta, điểm này mọi người trong gia đình ta đều có thể chứng minh. Buổi tối chúng ta lại đi ăn tối cùng nhau, chúng ta có đủ lý do chứng minh chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn.”
Loan Thắng Văn nghe Cố Giai Đồng nói vậy thì chỉ có thể bỏ qua, Cố Giai Đồng này là cái thân phận gì? Là thiên kim đại tiểu thư của lão đại tỉnh Bình Hải này! Đồng thời những lời của nàng cũng là ám chỉ tiểu tử kia có quan hệ với gia đình Cố bí thư tỉnh uỷ. Nếu tiếp tục làm căng thẳng thì chính là tự chuốc rắc rối vào người. Phóng mắt nhìn khắp tỉnh Bình Hải này, còn có nhân vật nào có thể so được với bí thư tỉnh uỷ Cố Duẫn Tri sao?
Trai qua một lúc làm thủ tục, Trương Dương rốt cuộc cũng được phép vào thăm bệnh nhân, đương nhiên là phải thay trăng phục vô trùng. Bởi vì lo lắng tâm tình Trương Dương lại không khống chế nổi, Cố Giai Đồng cũng thay trang phục vô trùng đi theo vào. ngẫm lại chính bản thân cô ta cũng không rõ tại sao mình lại dính vào cái mớ phiền phức này.
Hải Lan lẳng lặng nằm ở trên giường giống như là đang ngủ say vậy, khuôn mặt tái nhợt như mang theo một nụ cười nhẹ nhàng an tĩnh. Đầu giường là máy đo huyết áp, tim mạch của nàng. Trương Dương đi tới bên nàng ngồi xuống, cầm bàn tay phải băng lãnh của nàng, vành mắt hắn đỏ lên, vô luận có phải tổn hại tới cả đại thế giới hắn cũng phải giúp cho Hải Lan mau chóng bình phục lại. Hắn thấp giọng nói: “Tỉ… Ngươi tỉnh lại đi… Tỉnh lại… Nói cho biết kẻ nào đã hại ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Hải Lan vẫn im lìm không nói gì, nàng cứ lẳng lặng mà nằm đó.
Trương Dương cứ ngồi yên lặng như vậy nhìn nàng ước chừng tới nửa giờ. Lúc vừa mới đứng lên rời khỏi phòng thì một hộ lý đi tới đưa cho hắn thông báo chi phí thuốc men, cấp cứu… Tất cả lên chừng khoảng một vạn tệ, đương nhiên trên người hắn không có mang nhiều tiền mặt như vậy, Trương đại quan nhân thấp giọng nói: “Nếu không thì để ngày mai ta đem tiền tới!”
Hộ sĩ này thở dài nói: “Ngươi cũng biết đó! Việcn phí nếu không được thanh toán đúng lúc thì sẽ rất nhiều thuốc men trị liệu không được sử dụng. Đây cũng là quy định của bệnh viên, chúng ta cũng chẳng có quyền lợi gì cả…”
Cố Giai Đồng cầm bản viện phí xem thoáng qua một cái rồi nói: “Vấn đề nhỏ, ta sẽ giải quyết. Trương Dương, món tiền này cũng không cần ngươi phải hoàn lại, chỉ cần có thể chữa trị tốt cho chân của muội muội ta, món tiền đó coi như thù lao cho ngươi!”
Trương Dương lắc đầu nói: “Một là một, hai là hai! Tiền chắc chắn ta sẽ hoàn lại cho người. Còn chuyện trị bênh cho Dưỡng Dưỡng là ta tự nguyện, đừng nhắc đến chuyện thù lao gì cả!”
Bởi vì quy định đặc thù như thế, hai người bọn họ đi ra ngoài, Cố Giai Đồng ứng tiền viện phí ra trả cho Hải Lan, điều này làm cho Trương Dương đối với vị thiên kim đại tiểu thư này có chút nhận thức, xem ra nàng ta cũng không phải là loại người không biết thông tình đạt lý.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Dương phối hợp với cảnh sát khai khẩu cung, có Cố Giai Đồng làm chứng thêm nữa, chuyện này coi như không có chút gì liên quan tới Trương Dương. Nhưng hắn đối với công tác của công an trong vụ này thì lại rất quan tâm. Lúc lấy khẩu cung, Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng cũng chạy tới đây. Rốt cuộc thì công an điều tra cũng kết luận đây là sự cố tại nạn giao thông, nhưng là vì Hải Lan lại bị thương ở gáy, nếu như là tai nạn giao thông tạo ra thương tích đo thì nghe có vẻ rất hi hữu. Nhưng cụ thể tình hình thế nào cũng chỉ đành chờ Hải Lan tỉnh dạy mới làm rõ được.
Hứa Thường Đức nắm điện thoại, sắc mặt tái nhợt bất thường, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm ăn như vậy à? Nàng ta còn sống, ngươi cứ như vậy để nàng ta tới bệnh viện sao?”
Trong ống nghe truyền ra thanh âm ảo não: “Thật xin lỗi! Ta cũng thật không ngờ, ta căn bản cho rằng là nàng đã chết, cho nên mới tạo dựng hiện trường tai nạn giao thông. Thật không ngờ nàng ta vẫn còn sống…”
Hứa Thường Đức chau mày: “Ta không cần biết người dử dụng cái thủ đoạn gì, tổn hao thế nào, nhất đị phải xử lý chuyện này cho sạch sẽ! Quyết không được thể lôi thôi tới ta…”
“Ngài yên tâm! Ta nhất định làm tốt!”
Xong xuôi tất cả các thủ tục cũng đã là hai giờ đêm, Trương Dương đem món nhân tình này của tỷ đệ Cố gia khác trong lòng, nếu như không phải alf có Cố Giai Đồng, đêm nay rõ ràng hắn đã gặp nhiều phiền phức rồi. Nhớ tới thái độ của mình lúc tối không khỏi cảm thấy áy náy, hắn thấp giọng nói với Cố Giai Đồng: “Cảm tạ Đồng tỉ! Vừa qua thực sự là tâm trạng ta rất không tốt, có điều gì vô lễ mong tỉ bỏ qua cho.”
Cố Giai Đồng cười một tiếng: “Có thể không tính toán sao? Cái thái độ của người thật là… Bất quá nhìn người cũng là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, ta tạm bỏ qua cho ngươi đó!”
Trương Dương nhìn lại đồng hồ rồi nói: “Đã muộn rồi! Thật phiền cho các ngươi quá, các ngươi sớm về nghỉ ngơi đi! Ta sẽ ở lại chỗ này!”
Cố Giai Đồng gật gật đầu, Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng nói nhỏ với Trương Dương: “Về phía công ân, chúng ta sẽ tận lực lưu ý giúp cho. Để coi xem kết quả thế nào.”
Trương Dương nói: “Được rồi! Khả năng là ngày mai ta không tới nhà ngươi được! Nói với Dưỡng Dưỡng giùm ta, dù sao thời gian tới có lẽ ta cũng sẽ không rời khỏi Đông Giang, chờ tình huống của Hải Lan ổn định, ta sẽ lập tới qua đó!”
Cố Minh Kiện vỗ vỗ vai Trương Dương cười nói: “Có gì cần hỗ trợ cứ nói thẳng, chúng ta là chỗ anh em, không có gì phải khách khí!”
Trương Dương gật đầu, hắn là một người có trước có sau, gia đình người ta đối với mình như vậy, Trương đại quan nhân nhất định nhớ kĩ.
Trương Dương ngồi xuống bên ngoài phòng bệnh, nhìn Hải Lan bên trong xuyên qua tấm kính thuỷ tinh. Dưới ngọn đèn lờ mờ kia, trông nàng nằm đó an tĩnh tới lạ thường. Từ lúc biết tính mệnh Hải Lan không việc gì, Trương Dương bình tĩnh lại rất nhiều, hắn bắt đầu phân tích tỉ mỉ tình huống xảy ra. Chiếu theo tình huống này mà nói, rõ ràng là Hải Lan bị người ta hãm hại, thế nhưng Hải Lan tại Đông Giang sao lại có cừu nhân, nàng vừa mỹ lệ lại thiện lương như vậy, không biết kẻ nào lại tàn nhẫn hạ thủ với một cô gái như thế?
Trương Dương cố sức vân vân đôi lông mày của mình, lúc này một gã nam tử cao lớn đẩy cái xe thuốc chậm rãi đi tới. Trương Dương nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại buông xuống, bất quá nhịp điệu của tiếng bước chân nam tử này vẫn truyền đều đặn vào trong ta Trương đại quan nhân, Trương Dương cảm thấy có chút kinh ngạc, cước bộ nam tử kia mỗi bước đều rất tinh chuẩn, cự ly mỗi bước chân đều đúng bằng nhau, hơn nữa cách đặt chân cũng theo phương thức bất bình thường, tựa hồ như đang tận lực thu liễm lại cường độ âm thanh. Loại tình huống này thông thường chính là cao thủ, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy nam tử kia đeo khẩu trang, đôi mắt thâm thuý mà lãnh tĩnh, hắn bắt đầu mở cửa.
Trương Dương lưu ý tới hắn đang đi giày thể thao, giầy bên phải vẫn còn dính một khối đất vàng, hẳn là vừa mới từ bên ngoài chạy tới. Lúc Trương Dương đang chú ý quan sát, thì hắn đã đẩy xe đi vào.
Trương Dương bỗng nhiên đứng dậy, hắn cảm giác thấy có chút gì đó không đúng, đẩy mở cửa ra, nam tử kia đang mặc bộ vô trùng vào, Trương Dương nói: “Ngươi đứng đó cho ta!” Rồi tiến tới phía nam tử này.
Nam tử này sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng ý thức được có lẽ bản thân đã bị phát hiện. Giơ chân lên đạp mạnh cái xe thuốc bay về phía Trương Dương đang đi tới, cùng lúc đó, tay phải hắn vung lên, ba mũi dao phẫu thuật như thiểm điện phóng về phía Trương Dương.
Trương Dương nghiêng người một cái. “Phập! Phập! Phập!” ba mũi dao phẫu thuật cắm lên trên cánh cửa. Nam tử này hành tung biị lộ, không giám lưu lại mà lập tức li khai, thừa dịp Trương Dương tránh né sang một bên, vọt qua khe cửa chạy thoát ra ngoài.
Trương Dương đâu có chịu để cho hắn chuồn êm như thế, hai tay nhấc xe thuốc lên ném mạnh về phía nam tử nọ. Rất chuẩn xác, chiếc xe thuốc nện rầm vào lưng hắn, nhưng tên này cũng thực sự là cường hãn, bị cả chiếc xe nện vào lưng như thế, thân thể cũng chỉ lảo đảo một chút, sau đó tiếp tục hướng phía thang máy chạy thật nhanh.
Trương Dương rút một con dao giảu phẫu từ trên cánh cửa xuống, nghiến răng chạy đuổi theo, lấy thân pháp cùng võ nghệ của Trương đại quan nhân, đối phương tuyệt không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Cửa thang máy mở ra, Cố Giai Đồng tay đang cầm cái túi của Trương Dương bước ra, vừa rồi nàng đang chuẩn bị rời khỏi thì thấy cái túi của Trương Dương đang trên xe mình, vì thế đành cầm lại cho hắn, thật không ngờ lại đúng vào lúc này.
Nam tử kia một tay quàng qua cổ Giai Đồng, lôi nàng vào lại trong thang máy, con dao phẫu thuật kề sát lên yết hầu nàng, hắn rít qua kẽ răng: “Đừng có hét lên!”
Trương Dương cũng thật không ngờ Giai Đồng lại quay lại, thấy nàng bị hắn khống chế, Trương đại quan nhân đành dừng cước bộ lại, lớn tiếng nói: “Buông nàng tar a! Ta để cho ngươi đi!”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hai mắt nam tử này lãnh khốc nhìn thẳng vào mặt Trương Dương, tựa hồ muốn ghi nhớ rõ ràng khuôn mặt Trương Dương/
Trương Dương thấy cửa thang máy đã đóng hẳn lại, lập lức hương phía cầu thang bộ chạy tới.
Lúc Trương Dương chạy xuống đến đại sảnh bệnh viện, tên kia đã kéo Cố Giang Đồng ra ngoài cửa lớn.
Trương Dương tiếp tục đuổi theo không bỏ, không đơn giản chỉ bởi sự an nguy của Cố Giai Đồng, mà quan trọng hơn chính là hắn là kẻ đứng sau và có liên quan trực tiếp tới hung thủ muốn dồn Hải Lan vào chỗ chết.
Nam tử kia thấy Trương Dương vẫn đeo bám hắn, liền kề dao lên cổ Cố Giai Đồng, gầm gừ: “Quay trở lại! Bằng không ta sẽ giết nàng!”
Hai mắt Trương Dương gắt gao nhìn nam tử kia, sát khí bức người từ trong ánh mắt Trương đại quan nhân toả ra, ánh mắt của hắn sắc bén phi thường khiến cho người ta không rét mà run. Nếu như chỉ ra tay chế trụ đối phương thì sẽ rất nguy hiểm cho Cố Giai Đồng, nhưng nếu trực tiếp hạ thủ đối phương thì toàn bộ đầu mối kẻ hại Hải Lan sẽ đi vào ngõ cụt. Trong lòng Trương Dương đang hết sức mâu thuẫn.
Tên kia vừa gắt gao ghì chăt Cố Giai Đồng vừa lùi lùi về phía sau. Tay phải Trương Dương giơ lên, con dao giải phẫu loé lên trong bóng đêm thành một đạo hàn quang, giống như vệt sao băng bay về phía trán của nam tử nọ.
Con dao giải phẫu bay rất chính xác vào giữa trán tên kia, đâm thủng xương trán cứng rắn, trực tiếp đâm vào não bộ, nam tự kia lập tức ngã vật xuống đất.
Cố Giai Đồng bởi vì quá khiếp sợ mà hét lên một tiếng chói tai, Trương Dương thật nhanh lao tới giữ lấy Cố Giai Đồng, rồi ngồi xuống vận chỉ điểm vài phát lên vài huyệt đạo của tên kia, đây là thủ pháp kích thích tất cả sinh mệnh lực còn lại trong cơ thể của kể sắp chết, Trương Dương giân giữ hỏi: “Nói cho ta! Kẻ nào sai ngươi tới đây?”
Trong ánh mắt nam tử này tràn ngập vẻ kinh hoàng khó tin, từ miệng và mũi hắn bắt đầu xuất huyết ra, hắn khó khắn lắm mới rên lên được vài từ: “Tố…Mộng…” Sau đó tắt thở ngay trước mắt hai người.
Trương Dương vô cùng thất vọng hét to một tiếng, nếu như vừa rồi không phải cố kỵ sự an toàn của Cố Giai Đồng thì hắn đã có thể khống chế tên kia, ít nhất cũng có thể hỏi ra được một số sự tình. Nhưng hắn không dám lấy tính mệnh Cố Giai Đồng ra mà đặt cược cho nên lúc xuất thủ vẫn tàn nhẫn, con dao phẫu thuật đâm vào não bộ tên kia, trực tiếp khiến hắn tử vong.
Người vây quanh xem ngày càng nhiều, Trương Dương đứng dạy thì đã nghe còi xe cảnh sát vang lên. Cố Giai Đồng sắc mặt tái nhợt vẫn đứng cạnh đó, thi thể nam tử nọ nằm đó, mũi mồm máu mũi đỏ lòm, ánh mắt vẫn trợn ngược tràn đầy vẻ kinh hoàng và khó tin.
Trương Dương thấp giọng hỏi Giai Đồng: “Ngươi có sao hay không?”
Cố Giai Đồng sợ tới hồn bay phách lạc, cứ ngây ngốc đứng đó.
Tên tiểu cảnh sát Văn Tấn chạy tới, Loan Thắng Văn vừa mới ly khai khỏi đây lúc nãy, thật không ngờ vừa mới rời khỏi thì lại phải quay lại vì nhận được tin báo án mạng. Khi nhìn thấy hiện trường thì không khỏi kinh ngạc, con dao phẫu thuật cắm sâu qua xương trán của tên kia, phải biết rằng dao phẫu thuật tuy sắc nhưng thường khá mỏng, còn xương trán con người là rất cứng, có thể dùng con dao phẫu thuật đâm thủng xương trán hẳn là sức người thường làm không nổi.
Trương Dương sau khi hạ thủ tên kia vẫn bình tĩnh như không có việc gì, thản nhiên tiếp nhận thủ tục hỏi cung của cảnh sát. Sự việc diễn ra lúc đó cũng rất nhiều người trông thấy, nếu như Trương Dương không ra tay thì hẳn là nguy hiểm sẽ thuộc về Cố Giai Đồng, có mọi người xung quanh làm chưng, sự việc tuy rắc rối nhưng ít nhất phần lợi vẫn nghiêng về phía Trương Dương.
Cố Giai Đồng mãi mới khôi phục lại được vẻ bình tĩnh, thuật lại sự việc lúc đó một lần nữa cho cảnh sát nghe.
Loan Thắng Văn tới cuối cùng mới đi lại phía trước mặt Trương Dương, hai ngày hôm nay phải nói là hắn rất có duyên gặp tiểu tử này. Hắn đối với một tên tiểu nhân vật đến từ một cái thị trấn nhỏ vốn cũng chẳng để vào mắt, hắn coi trọng là hành động của Trương Dương. Vô luận ở bất cứ đâu, bất cứ thời đại nào, nhân vật anh hùng thường thu được sự đồng tình và coi trọng của người khác, Trương đại quan nhân bất tri giác đã trở thành một hình tượng đại loại như vậy.
“Trương Dương! Ngươi thế nào biết hắn là sát thủ?”
"Cảm giác!"
"Cảm giác ư?"
“Trên người hắn sát khí rất nặng, hơn nữa một gã bác sĩ không thể có được dáng vẻ và cước bộ cùng lực lượng tinh chuẩn như hắn!” Trương Dương lắc lắc đầu: “Không may cho hắn là lại đụng trúng ta!”
Loan Thắng Văn gật gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tăng số nhân thủ bảo vệ phòng của Hải Lan, đảm bảo an toàn cho nàng. Bất quá ta cũng mong ngươi trong vài ngày tới đừng có ly khai khỏi Đông Giang. Chúng ta có thể sẽ cần người hiệp trợ điều tra.”
“Không có vấn đề gì! Loan cục! Ta rất mong các ngươi có thể điều tra triệt để sự việc của Hải Lan, ta có thể khẳng định chuyện này nhất định không chỉ đơn giản là tai nạn giao thông đơn thuần đươc,”
“Là cảnh sát đương nhiên đó là trách nhiệm của chúng ta. Với tư cách là một cán bộ quốc gia, đương nhiên chúng ta sẽ đòi lại công đạo cho người bị hại!”
Hoàn thành xong khẩu cung thì hừng đông cũng bắt đầu lên rồi, quay trở lại phòng bệnh của Hải Lan, thấy Loan Văn Thắng đã an bài hai gã cảnh sát ở đó canh gác, sau sự kiện ám sát đó, sự an toàn của Hải Lan được đặt lên hàng đầu, cảnh sát cũng an bài công tác an ninh nghiêm mật hơn hẳn.
Cố Giai Đồng ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, nàng cũng không có rời đi, có lẽ sự việc vừa rồi khiến cho trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì không muốn người nhà lo lắng nên nàng lấy lý do giúp Trương Dương trông coi Hải Lan mà lưu lại bệnh viện, về phần bị sát thủ bắt giữ uy hiếp tới tính mạng nàng cũng không muốn ầm ĩ, nên đã yêu cầu Loan Thắng Văn giúp nàng giữ bí mật. Tuy rằng Loan Thắng Văn sảng khoái đáp ứng, nhưng nàng cũng rõ, với thân phân của mình, chuyện này cũng chỉ có thể giấu diếm một thời gian ngắn, sớm muộn cũng sẽ bị phụ thân biết được. Nhưng chỉ cần tạm thời không phải là vào lúc này là được, hiện tại nàng đang rất tâm phiền ý loạn, thực sự không muốn đối mặt với hàng loạt câu hỏi của phụ thân.
Trương Dương đi tới bên cạnh Cố Giai Đồng, có chút ngạc nhiên hỏi: “Còn không về nghỉ ngơi đi sao?” Đêm nay trải qua mấy sự kiện, khiến cho tâm lý đối địch trong họ cũng giảm đi rất nhiều.
Cố Giai Đồng gật gật đầu, đưa cái túi mà hắn bỏ quên trên xe cho hắn.
Trương Dương tiếp nhận cái túi của mình mà trong lòng sinh ra cảm giác vô cùng áy náy, nếu như không phải là vì mang cái túi nay quay trở lại cho hắn thì Cố Giai Đồng đã không vướng vào cái sự việc kinh hoàng đó. Hắn ngồi xuống cạnh nàng hỏi: “Ngươi lúc đó có sợ không?”
Cố Giai Đồng lại trả lời sang một đằng khác: “Ta đói bụng!”
Trương Dương nở một nụ cười, đây là lần đầu kể tức lúc tối qua tới giờ hắn cười, nụ cười rất cuốn hút, hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười tựa như ánh dương quang xua tan mây đen. Nhìn nụ cười ấm áp của hắn Cố Giai Đồng cũng cảm thấy một cảm giác ấp áp khó nói lên lời, sợ hãi trong lòng tự nhiên giảm đi nhất nhiều. Nàng rốt cuộc minh bạch tại sao tiểu muội muội của mình cư nhiên lại tin tưởng một người xa lạ đến như vậy. Trương Dương đích xác có một loại mị lực đặc biệt không giống bất kì một ai, ánh mắt của hắn kiên định mà đầy ấm áp, làm cho người ta cảm giác được một sự an toàn. Mà nói đến cũng kỳ quái, vì sao chính mình trước giờ không có nhận ra điều đó, mà mỗi lần nhìn ánh mắt hắn lại từ thấy tà tà? Hay có lẽ là được hắn cứu từ cận kề cái chết ra đã làm cải biến ấn tượng của nàng.
Tâm tình Trương Dương hiện tại cũng đã khá lên rất nhiều, hắn vừa rồi kiểm tra mạch tượng của Hải Lan một lần nữa, phát hiện mạch đập của nàng đang ngày một mạnh lên. Hắn trước giờ vốn vẫn luôn bài xích đối với Tây y, thế nhưng hiện giờ Hải Lan sống sót được hoàn toàn là nhờ vào kĩ thuật của tây y. Phải công nhận rằng những kĩ thuật phẫu thuật cộng truyền máu … của Tây y đối với những ca bệnh nặng đột ngột như thế này rất hiệu quả. Trương đại thần y bắt đầu tiếp thu, thâm chí sản sinh ý niệm nghiên cứu về Tây y. Nghe được Cố Giai Đồng nói như vậy, hắn cũng có cảm giác đói bụng: “Đi! Ta mời!”
Cố Giai Đồng thoải mái đồng ý, đứng dạy đi ra ngoài cùng Trương Dương.
Mới bốn giờ sáng, muốn tìm một nơi ăn uống không phải là dễ, bên cạnh bệnh viện nhân dân tỉnh cũng có một quán đồ nướng nhỏ, hiện tại cũng là chỗ duy nhất bọn họ có thể tìm được để ăn. Nếu đổi lại là lúc bình thường, Cố Giai Đồng tuyệt đối sẽ không bước chân vào những cái địa phương như thế này, nhưng ngày hôm nay thì có chút khác, nàng đã thu hồi lại cái tính cẩn thận kĩ càng của mọi ngày.
Trương Dương gọi nửa cân thịt dê, cá nướng, và một bình rượu. Lúc mang rượu lên, Cố Giai Đồng chủ động mời Trương Dương một chén, Trương Dương nhớ kĩ tối qua đi ăn nàng không hề uống chút rượu nào, hẳn là muốn dùng rượu để lấy bình tĩnh, hắn mìm cười nói: “Trước tiên ăn vài thứ đi, dạ dày trống không mà rượu vào dễ say lắm đó.” Hắn đem một con cá nướng đưa cho Cố Giai Đồng, lấy khăn lót cẩn thận: “Cẩn thận nóng đó!”
Tuy rằng chỉ là một động tác nhỏ, nhưng cũng khiến cho Cố Giai Đồng cảm thấy ấm áp, trong ấn tượng của nàng, mặc dù là trượng phu nhưng Nguỵ Chí Thành cũng chẳng có bao giờ quan tâm ân cần như vậy. Con người ta sau khi trải qua một biến cố lớn nào đó, thương nhớ tới rất nhiều điều bình thường trong cuốc sống trước đó. Người ngoài nhìn vào, Cố Giai Đồng là thiên kiem địa tiểu thư của bí thư tỉnh uỷ, lại là tổng giám đốc một công ty lớn, điều kiện như vậy là quá ưu việt đủ khiến bao hàng bao người phải ước ao, thế nhưng có ai biết được trong nội tâm của nàng bi ai như thế nào.
Trương Dương nâng chén cùng cụng với Cố Giai Đồng, ngửa cổ dốc cả chén rượu vào mồm, hai hàng lông mày của hắn chau lại, trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ về tất cả một màn phát sinh trước đó, đến tột cùng là ai lại muốn hãm hại Hải Lan, nàng chỉ là một nữa phóng viên đài truyền hình cấp tỉnh, người nào lại có thể tàn nhẫn đối với nàng như vậy?
Cố Giai Đồng lại cho rằng hắn vì giết tên sát thủ kia mà lo lắng, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng nói: “Chuyên đêm nay ngươi cứ yên tâm! Loan Thắng Văn kia nói, nhất định không truy cứu trách nhiệm của ngươi.”
Trương Dương chậm rãi lắc đầu: “Ta không sợ chuyện đó! Ta chỉ là đang thắc mắc không biết đến tột cùng là ai đứng đằng sau những chuyện này? Nếu ta tìm được manh mói gì, ta tuyệt đối không buông tha cho hắn.”
Cố Giai Đồng nhắc nhở: “Đừng quên người là một cán bộ quốc gia đó, làm bất cứ chuyện gì cũng nên đặt pháp luật lên làm chuẩn tắc.”
Trương Dương uống một chén rượu nữa rồi nói: “Ta có chuẩn tắc của riêng ta, đó là không cho phép bất một ai làm thương tổn tới thân nhân, bằng hữu của ta. Đó là chuẩn tắc tối cao nhất đối với ta.”
Cố Giai Đồng nâng chén rượu lên nói: “Vô luận thế nào thì đêm nay ta cũng phải cảm tạ ngươi rất nhiều. Nếu không phải nhờ ngươi, ta không biết thành ra thế nào rồi.”
“Không cần phải cảm tạ ta! Nếu như không phải ta ép buộc ngươi lái xe tới bệnh viện thì ngươi cũng sẽ không vướng vào chuyện này. Ta là người xin lỗi mới phải. Bữa này coi như ta bồi tội.”
Đôi mắt Cố Giai Đồng nhìn Trương Dương cười cười: “Xem chừng ngươi cũng keo kiệt quá a! Cư nhiên dùng cá nướng để xin lỗi sao?”
Trương Dương lần đầu tiên thấy nàng thẳng thắn như vậu không khỏi bật cười, hắn ha hả nói: “Như vậy đi! Xong việc nay, tax in chân thành mời ngươi một bữa để tạ tội. Thời gian và địa điểm tuỳ ngươi chọn.”
“Được!”
Hải Lan tới ngày thứ hai thì tỉnh lại, Trương Dương vẫn canh giữ bên nàng, nhìn hai mắt Hải Lan chậm rãi mở ra, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, suốt từ đêm qua tới giờ, hắn chưa chợt mắt một chút nào, trong đôi mắt đầy tơ máu. Hai bàn tay cầm tay Hải Lan ôn nhu nói: “Ngươi tỉnh?”
Biểu tình của Hải Lan đầy vẻ xa lạ, nàng cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay của Trương Dương. Trương Dương ngẩn người: “Hải Lan!”
Hải Lan cắn cắn đôi môi tái nhợt: “Ngươi là ai? Ta sao lại ở đây?”
“Ta Trương Dương đây! Ngươi không nhận ra ta sao?”
Hải Lan lắc đầu, đôi mày thanh tú của nàng nheo lại, tựa hồ cố gắng nhớ lại, thế nhưng kí ức của nàng thuỷ chung vẫn trống rỗng. Nàng thậm chí chỉ nhớ bản thân từng tốt nghiệp học viện truyền hình trung ương, những chuyện khác của bản thân cũng không nhớ rõ.
“Hải Lan ngươi hay nghe ta nói…” Trương Dương nỗ lực nói với Hải Lan, nhưng lúc nàng nàng đang sợ hãi nói: “Ta không nhận ra ngươi! Ta cũng không muốn nghe gì hết! Ngươi đi ra ngoài đi!”
"Hải lan..."
"Ngươi đi ra ngoài đi!" Hải Lan kích động hét lên.
Một hộ lý bên cạnh thấy vậy cuông quít chạy tới khuyên Trương Dương: “Vị tiên sinh này! Hiện tại bệnh nhân đang kích động, ngươi nên tránh đi một chút.”
Trương Dương không còn biết làm cách nào, đành đứng lên đi ra ngoài, lúc này bác sĩ tới kiểm tra một lượt lại cho Hải Lan
Trương Dương đứng bên ngoài nhìn vào, tình huống hiện tại của Hải Lan hắn thật không ngờ tới, từ phản ứng của nàng, tựa hồ trí nhớ của nàng bị tổn thương nặng nề. Bác sĩ vừa bước ra lập tức Trương Dương hỏi: “Bác sĩ! Tình huống của nàng thế nào?”
Bác sĩ nhìn Trương Dương, thở dài lắc đầu nói: “Tình huống không tệ lắm. Bất quá…bênh nhân hẳn là đã mắc chứng mất trí nhớ!”
“Chứng mất trí nhớ? Ý ngươi là quên hết những chuyện trong quá khứ sao?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Không hẳn là tất cả, có thể chỉ là trong một đoạn thời gian thôi. Chuyện mất trí nhớ kiểu như thế này tuy rằng có quan hệ nhưng không hoàn ta là do não bộ bị chấn động mạnh, mà còn do tâm sinh ra. Loại chứng mất trí nhớ này khó có thể giải thích một cách rõ ràng được, nhưng có thể cho rằng là bản thân nàng muốn quên đi một đoạn quá khứ đó!”
Trương Dương lộ ra một nụ cười đầy chua xót, thật không ngờ Hải Lan lại quên đúng đoạn thời gian này, hắn thấp giọng hỏi: “Theo ngươi thì liệu bao lâu có thể khôi phục?”
“Có thể là vài ngày, cũng có thể vài tháng, đôi khi là mất hoàn toàn.” Bác sĩ chậm rãi lắc đầu, liếc nhìn Trương Dương nói: “Có lẽ ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý.”
Trương Dương lần đầu tiên đối với bệnh lại sinh ra một cái cảm giác không nắm chặt được, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, tuy rằng hắn diệu thủ vô song, nhưng đối với tâm bệnh thì bất kì thần y nào cũng thúc thủ vô sách.
Lúc Hải Lan ngủ say, Trương Dương kiểm tra một lượt lại cho nàng, chắc chắn rằng không lưu lại bất luận tổn thương nào nghiêm trọng, nhưng chứng mất trí nhớ thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi dự tính của hắn.
Cố Giai Đồnng luôn tỏ ra rất quy củ, nàng luôn như thế, khi ra bên ngoài cử chỉ hàng xử luôn luôn khéo léo, ưu nhã, hiển hiện một cố khí chất cao quý.
Trương Đức Phóng mời nàng chủ yếu là muốn nhờ nàng mua giúp vài chiếc máy tính. Những năm đầu thập niên 90 này, máy tính vẫn là của hiếm vật lạ, mục đích của Trương Đức Phóng đương nhiên là kiếm chút tiện nghi. Cố Giai Đồng đối với tên biểu ca này tuy rằng không thích, nhưng cũng vẫn phải nể mặt nể mũi một chút, cho nên Trương Đức Phóng vừa mở miệng đề cập, nàng liền đáp ứng sẽ đồng ý một phần, như thế này đã là nể tình rất lớn rồi, Trương Đức Phóng cũng tương đối vừa lòng, vui vẻ nói: “Ta vốn tối nay có điện mời em rể hẹn hắn tới đây, thế nhưng nhà máy hắn có việc, thật không có biện pháp!”
Cố Giai Đồng nghe Trương Đức Phóng nhắc tới trượng phu mình là Nguỵ Chí Thành, sắc mặt nhất thời biến đổi, trong lòng nàng thầm mắng Trương Đức Phóng đa sự.
Nhưng Trương Đức Phóng lại không có để ý tới ánh mắt, hết lần này tới lần khác nhắc tới đề tài này, lại nhắc tới thật lâu không thấy bọn họ đi ăn cùng nhau khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Cố Giai Đồng trầm hẳn xuống. Nàng một khi đã khó chịu, thì bất luận là ai cũng sẽ không thèm nể mặt, đứng dạy nói: “Ta còn có việc, các ngươi tiếp tục ăn đi!” Nói xong lập tức rời đi luôn.
Trương Đức Phóng cũng không biết mĩnh đã đắc tội to với Cố gia đại tiểu thư, hắn có chút không hiểu nhìn về phía Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện thấy vậy cũng lực bất tòng tâm mà cười trừ.
Lúc này điện thoại của Trương Dương vang lên, điện thoại gọi tới là từ bệnh viện nhân dân tỉnh. Không biết Trương Dương nghe được họ nói cái gì mà sắc mặt nhất thời thay đổi. Từ lúc Cố Minh Kiện quen hắn tới giờ chưa bao giờ thấy hắn thất kinh như thế, Trương Dương nghe điẹn xong lập tức xoay người chạy đi ngay, thậm chí ngay cả một lời chào cũng không kịp nói.
Lúc Trương Dương lao ra khỏi Phúc Đức Lâu, vừa vặn lúc Cố Giai Đồng đang lái xe của nàng ra. Đang tăng ga thì bỗng nhiên thằng nhãi này vọt tới, nàng giật mình vội đạp phanh, đang sẵn bực mình trong người, nàng thò đầu ra khỏi cửa kính quát lớn: “Ngươi làm cái gì vậy? Muốn chết sao?” Nói xong mới nhìn ra cái tên vừa mứoi vọt ra là Trương Dương.
Trương Dương cũng nhân ra nàng, lập tức mở cửa xe, không một chút khách khí ngồi ghế cạnh ghế lái: “Đưa ta tới bệnh viện nhân dân tỉnh giùm!”
Cố Giai Đồng đang một bụng tức tối, hai mắt trợn trừng nhìn Trương Dương, trong lòng thầm nghĩ cái thằng nhãi này là ai không biết? Dựa vào cái gì mà vênh váo sai khiến mình? Nàng cả giận nói: “Ngươi xuống xe cho ta!”
Nhưng thanh âm của Trương Dương còn lớn hơn của nàng nhiều: “Nói nhảm ít thôi! Lái xe đi cho ta!” Hắn rống lên giận giữ, khiến cho Cố Giai Đồng sợ tới phát run, không tiếp tục dây dưa cãi cọ với hắn nữa, cắm cắn môi, lái xe chạy tới bênh viện nhân dân tỉnh.
Trương Dương nhận được điện thoại thông tri cho hắn Hải Lan xảy ra chuyện, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện nhân dân tỉnh cấp cứu, hiện đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu, chẳng rõ sống chết thế nào. Bệnh viện thông qua điện thoại của Hải Lan gọi đi rất nhiều nơi, trong đó có Trương Dương. Hải Lan tại Đông Giang không có thân nhân hay bằng hữu gì, đại đa số nghe chuyện đều tìm cách lảng tránh, cho dù là đài truyền hình tỉnh hay huyện cũng vậy cả, dù sao nàng cũng đã thôi việc, đương nhiên người ta không muốn dính vào cái phiền phức này.
Cố Giai Đồng một đằng lái xe, một đằng lấy một bao thuốc lá, châm điếu hút. Trương Dương sắc mặt tái nhợt, cả người run run. Hắn cầm lấy bao hút rút ra một điếu, châm lửa lên hút.
Cố Giai Đồng thầm mắng tiểu tử này thực sự là vô lễ tới cực điểm, không chỉ cường hành trưng dụng ô tô của mình, mà hiện tại cũng lại cứ tự nhiên lấy thuốc lá của nàng mà hút. Nhưng khiến nàng tức giận nhất là vừa rồi bị hắn quát to thẳng vào mặt, mẹ nó, ta thế nào lại sợ thằng nhãi này nhỉ. Tâm tình Cố Giai Đồng đang mâu thuân, thế nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân thường rất mẫn cảm. Nàng tựa hồ cảm thấy được tâm trạng tiểu tử này đang vô cùng bất an, trong ánh mắt hắn chứa đầy những tia lo lắng, thương xót cùng thống khổ. Không biết tới cùng là có chuyện gì mà có thể khiến cái tên không biết trời đất gì này trở thành như vậy? Cố Giai Đồng nguyên bản muốn hỏi hắn mấy câu, nhưng rốt cục lại nuốt xuống không nói gì.
Ô tô đến bệnh viện nhân dân tỉnh, Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống, hướng khu vực cấp cứu chạy tới. Cố Giai Đồng do dự một chút, cuối cùng quyết định dừng xe tại bãi đỗ rồi đi theo.
Trương Dương đang lo lắng lên trên đường chạy không có chú ý, va phải một tiểu hộ sĩ đang đẩy xe thuốc, khiến cho đồ đạc rơi lả tả xuống đất, tiểu hộ sẽ cả giận nói: “Ngươi không có mắt à?”
Trương Dương vội vàng hỏi: “Thật xin lỗi! Cho hỏi có bệnh nhân nào tên là Hải Lan không?”
“Ngươi là ai?” Tiểu hộ sĩ này đương nhiên đối với Trương Dương không có chút ấn tượng nào tốt, hung hăng trừng mắt lườm hắn, sau đó ngồi xổm xuống đất thu thập đống thuốc men dụng cụ bị rơi.
Nguyên bản trong lòng Trương Dương đã đang như lửa đốt, thấy thái độ tiểu hộ sĩ lại còn bất thiện, lửa giận trong lòng không kiềm chế nổi nữa, hắn quát lớn: “Con mẹ nó! Ngươi là hộ sĩ mà có cái thái độ gì vậy? Tin hay không ta cho ngươi một trận!”
Tiểu hộ sĩ này cũng không phải tay vừa, mày liễu dựng đứng lên nói: “Lưu manh! Đây là xã hội pháp trị, ta xem ngươi dám làm gì nào!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Trương Dương một cước đá tung cái xe đẩy bên cạnh đi, chìa tay muốn túm lấy nàng, nếu đổi là lúc bình thường, Trương đại quan nhân nhất định sẽ không hành xử thiếu phong độ như thế. Thế nhưng hiện tại tâm hắn đã loạn, trong đầu hắn hiện tịa chỉ lo lắng tới Hải Lan, cái gì phong độ đã sớm bị vứt hết qua một bên.
Tiểu hộ sĩ thấy Trương Dương như hung thần ác sát vậy mới sợ hãi hét lên một tiếng.
Đúng lúc Cố Giai Đồng đi tới, nàng kéo tay hắn lại nói: “Ngươi làm gì vậy? Bình tĩnh một chút có được hay không?”
Lúc này một gã bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, hắn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra, sau đó thấp giọng nói với Trương Dương: “Hải Lan đang được cấp cứu trong phòng số bảy. Đầu bệnh nhân bị va chạm mạnh, tình huống không được lạc quan cho lắm!”
Trương Dương cùng Cố Giai Đồng chạy tới trước cửa phòng cấp cứu, phẫu thuật vẫn đang tiến hành trong đó. Trương Dương liều lĩnh chạy vào trong phòng cấp cứ, bị hai gã cảnh vệ trước cửa chăn lại, Trương đại quan nhân hiển nhiên đã mất đi lý trí, đôi mắt đầy tơ máy, nhìn chằm chằm vào hai gã cảnh vệ hét lên: “Cút ngay cho ta! Bằng không ta sẽ không khách khí đâu!”
Cố Giai Đồng thực sự là phục đảm lượng của thằng nhãi này, không biết là gan hắn lớn hay là do hắn ngu xuẩn quá. Nàng thực sự là phiền muộn tới cực điểm, chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại dính vào cái mớ phiền phức này, nàng đi tới bên người Trương Dương nói: “Trương Dương! Ngươi bị làm sao thế? Hiện tại người ta đang cấp cứu ở trong kia, ngươi cứ ồn ào như vậy thì có được cái lợi ích gì? Ngươi có thể làm gì được nào?”
Trương Dương giận dữ hét: “Lão tử cứu người! Ai ngăn cản ta, ta diệt hắn!”
Hai gã cảnh vệ cũng bị chọc đến nổi giận: “Tiểu tử nhà ngươi có gan thử xem!” Vừa nói xong thì cửa phòng cấp cứu mở ra, bước ra đầu tiên là bác sĩ phụ trách ca cấp cứu này. Trương Dương vội hỏi: “Bác sĩ! Tình hình Hải Lan thế nào?”
Vị bác sĩ này nhìn Trương Dương nói: “Ngươi là người nhà của bệnh nhân?”
Trương Dương thấy vẻ mặt bác sĩ có vẻ nghiêm trọng, trong lòng đột nhiên lạnh ngắt lại, từ lúc sống lại cho đến bây giờ, chưa bao giờ hắn có cảm giác sợ hãi đến như thế, có cảm giác số phận không có còn nằm trong tay mình. Bản thân hắn mặc dù một thân thần hồ kỳ kỹ y thuật, thế nhưng lúc Hải Lan nguy cấp nhất thì hắn không ở bên cạnh được. Giả như… Trương Dương gần như không dám nghĩ tiếp nữa.
Cố Giai Đồng sợ thằng nhãi này lại không khống chế được cảm xúc mà làm ra cái hành động điên cuồng gì thì phiền phức, vội vàng bước lên nói: “Xin chào bác sĩ! Chúng tôi là bằng hữu với người bị thương! Xin hỏi tình huống của nàng thế nào rồi ạ?”
“Tính mạng thì coi như là an toàn rồi, bất quá vẫn hôn mê sâu, lúc nào mới tỉnh lại, tình huống sau đó thế nào. Ta cũng không thể nói được gì?”
Trương Dương nghe vậy cả người như là hư thoát vậy. Biết tính mạng Hải Lan không việc gì, trong lòng hắn cũng nhẹ hẳn đi.
Ba gã y tá và hộ lý đẩy xe giường Hải Lan ra khỏi phòng phẫu thuật, Trương Dương cuống quít chạy tới nhưng lại bị một hộ lý ngăn lại: “Xin lỗi! Bệnh nhân cần phải được đưa vào phòng giám hộ hậu phẫu. Ngươi trước hết ra ngoài làm thủ tục, sau đó mứoi có thể thăm bệnh nhân!”
Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Trương Dương chẳng thèm để ý tới lời của hộ lý này, một tay gạt nàng sang một bên, chạy tới bên cạnh Hải Lan. Thấy mái tóc đen trên đầu nàng đã hoàn toàn bị băng bó trắng toát, khuôn mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, đôi mắt đóng chặt, hiển nhiên đang trong trạng thái hôn mê. Trương Dương cầm lấy cổ tay nàng, cảm thấy thân thể nàng băng lãnh, mạch tượng quá yếu, bất quá nhượng hắn vui mừng chính là sinh mệnh lực của nàng vẫn rất ngoan cường.
Hộ sĩ kiêu đối với hành vi của Trương Dương vẫn không có vẻ gì tức giận, chu đáo nói: “Hiệu quả của thuốc gây mê phẫu thuật vẫn còn. Ngươi tốt nhất là nên để bệnh nhân nghỉ ngơi một chút, bản thân cũng nên bình tĩnh lại.”
Trương Dương rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được, hắn đi theo ra tới cửa, Cố Giai Đồng nhắc nhở hắn nói: “Hiện tại bệnh nhân vẫn đang hôn mệ, ngươi cũng nên đừng có gây chuyện nữa. Trước hết cần phải làm rõ ràng xem chuyện gì đã phát sinh, tình huống thế nào để nói sau!”
Trương Dương gật đầu, phát hiện ba gã cảnh sát đang hướng phía hắn đi tới, một trong đó chính là cục phó phân cục Bạch Sa Loan Thắng Văn. Loan Thắng Văn tịnh không ngờ Cố Giai Đồng lại ở chỗ này, không khỏi có chút bất ngờ, hắn đương nhiên biết Cố Giai Đồng là thiên kim đại tiểu thư nhà Cố bí thư tỉnh uỷ. Đương nhiên Cố Giai Đồng thì không biết hắn, cho nên hắn cũng chẳng mạo muội mà tới chào hỏi làm gì, trực tiếp tới nói với Trương Dương: “Trương Dương! Có chút tình huống ta muốn ngươi cùng phối hợp điều tra!”
Hiện tại trong lòng Trương Dương đang loạn, hắn lắc lắc đầu nói: “Muốn điều tra tình huống cái gì để sau. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi vì sao mà Hải Lan lại thành ra như thế này?”
Loan Thắng Văn nói: “Nàng điều khiển xe, mất không chế trên đoạn đường Thân Viên, đâm hỏng rào chắn bảo hộ, xe lao xuống sường dốc. Trong xe mùi rượu khá nồng, nhiều khả năng là do nàng say rượu không làm chủ được tay lái. Bởi vì địa thế chỗ đó vắng vẻ, cũng không có ai trực tiếp chứng kiến quá trình tai nạn, cho nên sự cố này đội chúng ta trực tiếp xử lý.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi cũng cần nói cho ta biết, từ trưa ngày hôm nay đến giờ ngươi ở đâu?”
Tâm tình Trương Dương hiện tại vô cùng không tốt, hắn lạnh lùng liếc nhìn Loan Thắng Văn nói: “Biến đi!”
Loan Thắng Văn giận tới đỏ mặt, con mẹ nó, thằng nhãi này thực sự là quá ngông cuồng rồi, lão tử dù nói thế nào cũng là cục phó phân cục công an Bạch Sa này, ngươi như thế là cái thái độ gì. Hắn đang muốn phát hoả thì Cố Giai Đồng đã đi tới nhẹ giọng nói: “Cả chiều nay hắn đều ở nhà của ta, điểm này mọi người trong gia đình ta đều có thể chứng minh. Buổi tối chúng ta lại đi ăn tối cùng nhau, chúng ta có đủ lý do chứng minh chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn.”
Loan Thắng Văn nghe Cố Giai Đồng nói vậy thì chỉ có thể bỏ qua, Cố Giai Đồng này là cái thân phận gì? Là thiên kim đại tiểu thư của lão đại tỉnh Bình Hải này! Đồng thời những lời của nàng cũng là ám chỉ tiểu tử kia có quan hệ với gia đình Cố bí thư tỉnh uỷ. Nếu tiếp tục làm căng thẳng thì chính là tự chuốc rắc rối vào người. Phóng mắt nhìn khắp tỉnh Bình Hải này, còn có nhân vật nào có thể so được với bí thư tỉnh uỷ Cố Duẫn Tri sao?
Trai qua một lúc làm thủ tục, Trương Dương rốt cuộc cũng được phép vào thăm bệnh nhân, đương nhiên là phải thay trăng phục vô trùng. Bởi vì lo lắng tâm tình Trương Dương lại không khống chế nổi, Cố Giai Đồng cũng thay trang phục vô trùng đi theo vào. ngẫm lại chính bản thân cô ta cũng không rõ tại sao mình lại dính vào cái mớ phiền phức này.
Hải Lan lẳng lặng nằm ở trên giường giống như là đang ngủ say vậy, khuôn mặt tái nhợt như mang theo một nụ cười nhẹ nhàng an tĩnh. Đầu giường là máy đo huyết áp, tim mạch của nàng. Trương Dương đi tới bên nàng ngồi xuống, cầm bàn tay phải băng lãnh của nàng, vành mắt hắn đỏ lên, vô luận có phải tổn hại tới cả đại thế giới hắn cũng phải giúp cho Hải Lan mau chóng bình phục lại. Hắn thấp giọng nói: “Tỉ… Ngươi tỉnh lại đi… Tỉnh lại… Nói cho biết kẻ nào đã hại ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Hải Lan vẫn im lìm không nói gì, nàng cứ lẳng lặng mà nằm đó.
Trương Dương cứ ngồi yên lặng như vậy nhìn nàng ước chừng tới nửa giờ. Lúc vừa mới đứng lên rời khỏi phòng thì một hộ lý đi tới đưa cho hắn thông báo chi phí thuốc men, cấp cứu… Tất cả lên chừng khoảng một vạn tệ, đương nhiên trên người hắn không có mang nhiều tiền mặt như vậy, Trương đại quan nhân thấp giọng nói: “Nếu không thì để ngày mai ta đem tiền tới!”
Hộ sĩ này thở dài nói: “Ngươi cũng biết đó! Việcn phí nếu không được thanh toán đúng lúc thì sẽ rất nhiều thuốc men trị liệu không được sử dụng. Đây cũng là quy định của bệnh viên, chúng ta cũng chẳng có quyền lợi gì cả…”
Cố Giai Đồng cầm bản viện phí xem thoáng qua một cái rồi nói: “Vấn đề nhỏ, ta sẽ giải quyết. Trương Dương, món tiền này cũng không cần ngươi phải hoàn lại, chỉ cần có thể chữa trị tốt cho chân của muội muội ta, món tiền đó coi như thù lao cho ngươi!”
Trương Dương lắc đầu nói: “Một là một, hai là hai! Tiền chắc chắn ta sẽ hoàn lại cho người. Còn chuyện trị bênh cho Dưỡng Dưỡng là ta tự nguyện, đừng nhắc đến chuyện thù lao gì cả!”
Bởi vì quy định đặc thù như thế, hai người bọn họ đi ra ngoài, Cố Giai Đồng ứng tiền viện phí ra trả cho Hải Lan, điều này làm cho Trương Dương đối với vị thiên kim đại tiểu thư này có chút nhận thức, xem ra nàng ta cũng không phải là loại người không biết thông tình đạt lý.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Dương phối hợp với cảnh sát khai khẩu cung, có Cố Giai Đồng làm chứng thêm nữa, chuyện này coi như không có chút gì liên quan tới Trương Dương. Nhưng hắn đối với công tác của công an trong vụ này thì lại rất quan tâm. Lúc lấy khẩu cung, Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng cũng chạy tới đây. Rốt cuộc thì công an điều tra cũng kết luận đây là sự cố tại nạn giao thông, nhưng là vì Hải Lan lại bị thương ở gáy, nếu như là tai nạn giao thông tạo ra thương tích đo thì nghe có vẻ rất hi hữu. Nhưng cụ thể tình hình thế nào cũng chỉ đành chờ Hải Lan tỉnh dạy mới làm rõ được.
Hứa Thường Đức nắm điện thoại, sắc mặt tái nhợt bất thường, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm ăn như vậy à? Nàng ta còn sống, ngươi cứ như vậy để nàng ta tới bệnh viện sao?”
Trong ống nghe truyền ra thanh âm ảo não: “Thật xin lỗi! Ta cũng thật không ngờ, ta căn bản cho rằng là nàng đã chết, cho nên mới tạo dựng hiện trường tai nạn giao thông. Thật không ngờ nàng ta vẫn còn sống…”
Hứa Thường Đức chau mày: “Ta không cần biết người dử dụng cái thủ đoạn gì, tổn hao thế nào, nhất đị phải xử lý chuyện này cho sạch sẽ! Quyết không được thể lôi thôi tới ta…”
“Ngài yên tâm! Ta nhất định làm tốt!”
Xong xuôi tất cả các thủ tục cũng đã là hai giờ đêm, Trương Dương đem món nhân tình này của tỷ đệ Cố gia khác trong lòng, nếu như không phải alf có Cố Giai Đồng, đêm nay rõ ràng hắn đã gặp nhiều phiền phức rồi. Nhớ tới thái độ của mình lúc tối không khỏi cảm thấy áy náy, hắn thấp giọng nói với Cố Giai Đồng: “Cảm tạ Đồng tỉ! Vừa qua thực sự là tâm trạng ta rất không tốt, có điều gì vô lễ mong tỉ bỏ qua cho.”
Cố Giai Đồng cười một tiếng: “Có thể không tính toán sao? Cái thái độ của người thật là… Bất quá nhìn người cũng là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, ta tạm bỏ qua cho ngươi đó!”
Trương Dương nhìn lại đồng hồ rồi nói: “Đã muộn rồi! Thật phiền cho các ngươi quá, các ngươi sớm về nghỉ ngơi đi! Ta sẽ ở lại chỗ này!”
Cố Giai Đồng gật gật đầu, Cố Minh Kiện cùng Trương Đức Phóng nói nhỏ với Trương Dương: “Về phía công ân, chúng ta sẽ tận lực lưu ý giúp cho. Để coi xem kết quả thế nào.”
Trương Dương nói: “Được rồi! Khả năng là ngày mai ta không tới nhà ngươi được! Nói với Dưỡng Dưỡng giùm ta, dù sao thời gian tới có lẽ ta cũng sẽ không rời khỏi Đông Giang, chờ tình huống của Hải Lan ổn định, ta sẽ lập tới qua đó!”
Cố Minh Kiện vỗ vỗ vai Trương Dương cười nói: “Có gì cần hỗ trợ cứ nói thẳng, chúng ta là chỗ anh em, không có gì phải khách khí!”
Trương Dương gật đầu, hắn là một người có trước có sau, gia đình người ta đối với mình như vậy, Trương đại quan nhân nhất định nhớ kĩ.
Trương Dương ngồi xuống bên ngoài phòng bệnh, nhìn Hải Lan bên trong xuyên qua tấm kính thuỷ tinh. Dưới ngọn đèn lờ mờ kia, trông nàng nằm đó an tĩnh tới lạ thường. Từ lúc biết tính mệnh Hải Lan không việc gì, Trương Dương bình tĩnh lại rất nhiều, hắn bắt đầu phân tích tỉ mỉ tình huống xảy ra. Chiếu theo tình huống này mà nói, rõ ràng là Hải Lan bị người ta hãm hại, thế nhưng Hải Lan tại Đông Giang sao lại có cừu nhân, nàng vừa mỹ lệ lại thiện lương như vậy, không biết kẻ nào lại tàn nhẫn hạ thủ với một cô gái như thế?
Trương Dương cố sức vân vân đôi lông mày của mình, lúc này một gã nam tử cao lớn đẩy cái xe thuốc chậm rãi đi tới. Trương Dương nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại buông xuống, bất quá nhịp điệu của tiếng bước chân nam tử này vẫn truyền đều đặn vào trong ta Trương đại quan nhân, Trương Dương cảm thấy có chút kinh ngạc, cước bộ nam tử kia mỗi bước đều rất tinh chuẩn, cự ly mỗi bước chân đều đúng bằng nhau, hơn nữa cách đặt chân cũng theo phương thức bất bình thường, tựa hồ như đang tận lực thu liễm lại cường độ âm thanh. Loại tình huống này thông thường chính là cao thủ, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy nam tử kia đeo khẩu trang, đôi mắt thâm thuý mà lãnh tĩnh, hắn bắt đầu mở cửa.
Trương Dương lưu ý tới hắn đang đi giày thể thao, giầy bên phải vẫn còn dính một khối đất vàng, hẳn là vừa mới từ bên ngoài chạy tới. Lúc Trương Dương đang chú ý quan sát, thì hắn đã đẩy xe đi vào.
Trương Dương bỗng nhiên đứng dậy, hắn cảm giác thấy có chút gì đó không đúng, đẩy mở cửa ra, nam tử kia đang mặc bộ vô trùng vào, Trương Dương nói: “Ngươi đứng đó cho ta!” Rồi tiến tới phía nam tử này.
Nam tử này sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng ý thức được có lẽ bản thân đã bị phát hiện. Giơ chân lên đạp mạnh cái xe thuốc bay về phía Trương Dương đang đi tới, cùng lúc đó, tay phải hắn vung lên, ba mũi dao phẫu thuật như thiểm điện phóng về phía Trương Dương.
Trương Dương nghiêng người một cái. “Phập! Phập! Phập!” ba mũi dao phẫu thuật cắm lên trên cánh cửa. Nam tử này hành tung biị lộ, không giám lưu lại mà lập tức li khai, thừa dịp Trương Dương tránh né sang một bên, vọt qua khe cửa chạy thoát ra ngoài.
Trương Dương đâu có chịu để cho hắn chuồn êm như thế, hai tay nhấc xe thuốc lên ném mạnh về phía nam tử nọ. Rất chuẩn xác, chiếc xe thuốc nện rầm vào lưng hắn, nhưng tên này cũng thực sự là cường hãn, bị cả chiếc xe nện vào lưng như thế, thân thể cũng chỉ lảo đảo một chút, sau đó tiếp tục hướng phía thang máy chạy thật nhanh.
Trương Dương rút một con dao giảu phẫu từ trên cánh cửa xuống, nghiến răng chạy đuổi theo, lấy thân pháp cùng võ nghệ của Trương đại quan nhân, đối phương tuyệt không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Cửa thang máy mở ra, Cố Giai Đồng tay đang cầm cái túi của Trương Dương bước ra, vừa rồi nàng đang chuẩn bị rời khỏi thì thấy cái túi của Trương Dương đang trên xe mình, vì thế đành cầm lại cho hắn, thật không ngờ lại đúng vào lúc này.
Nam tử kia một tay quàng qua cổ Giai Đồng, lôi nàng vào lại trong thang máy, con dao phẫu thuật kề sát lên yết hầu nàng, hắn rít qua kẽ răng: “Đừng có hét lên!”
Trương Dương cũng thật không ngờ Giai Đồng lại quay lại, thấy nàng bị hắn khống chế, Trương đại quan nhân đành dừng cước bộ lại, lớn tiếng nói: “Buông nàng tar a! Ta để cho ngươi đi!”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hai mắt nam tử này lãnh khốc nhìn thẳng vào mặt Trương Dương, tựa hồ muốn ghi nhớ rõ ràng khuôn mặt Trương Dương/
Trương Dương thấy cửa thang máy đã đóng hẳn lại, lập lức hương phía cầu thang bộ chạy tới.
Lúc Trương Dương chạy xuống đến đại sảnh bệnh viện, tên kia đã kéo Cố Giang Đồng ra ngoài cửa lớn.
Trương Dương tiếp tục đuổi theo không bỏ, không đơn giản chỉ bởi sự an nguy của Cố Giai Đồng, mà quan trọng hơn chính là hắn là kẻ đứng sau và có liên quan trực tiếp tới hung thủ muốn dồn Hải Lan vào chỗ chết.
Nam tử kia thấy Trương Dương vẫn đeo bám hắn, liền kề dao lên cổ Cố Giai Đồng, gầm gừ: “Quay trở lại! Bằng không ta sẽ giết nàng!”
Hai mắt Trương Dương gắt gao nhìn nam tử kia, sát khí bức người từ trong ánh mắt Trương đại quan nhân toả ra, ánh mắt của hắn sắc bén phi thường khiến cho người ta không rét mà run. Nếu như chỉ ra tay chế trụ đối phương thì sẽ rất nguy hiểm cho Cố Giai Đồng, nhưng nếu trực tiếp hạ thủ đối phương thì toàn bộ đầu mối kẻ hại Hải Lan sẽ đi vào ngõ cụt. Trong lòng Trương Dương đang hết sức mâu thuẫn.
Tên kia vừa gắt gao ghì chăt Cố Giai Đồng vừa lùi lùi về phía sau. Tay phải Trương Dương giơ lên, con dao giải phẫu loé lên trong bóng đêm thành một đạo hàn quang, giống như vệt sao băng bay về phía trán của nam tử nọ.
Con dao giải phẫu bay rất chính xác vào giữa trán tên kia, đâm thủng xương trán cứng rắn, trực tiếp đâm vào não bộ, nam tự kia lập tức ngã vật xuống đất.
Cố Giai Đồng bởi vì quá khiếp sợ mà hét lên một tiếng chói tai, Trương Dương thật nhanh lao tới giữ lấy Cố Giai Đồng, rồi ngồi xuống vận chỉ điểm vài phát lên vài huyệt đạo của tên kia, đây là thủ pháp kích thích tất cả sinh mệnh lực còn lại trong cơ thể của kể sắp chết, Trương Dương giân giữ hỏi: “Nói cho ta! Kẻ nào sai ngươi tới đây?”
Trong ánh mắt nam tử này tràn ngập vẻ kinh hoàng khó tin, từ miệng và mũi hắn bắt đầu xuất huyết ra, hắn khó khắn lắm mới rên lên được vài từ: “Tố…Mộng…” Sau đó tắt thở ngay trước mắt hai người.
Trương Dương vô cùng thất vọng hét to một tiếng, nếu như vừa rồi không phải cố kỵ sự an toàn của Cố Giai Đồng thì hắn đã có thể khống chế tên kia, ít nhất cũng có thể hỏi ra được một số sự tình. Nhưng hắn không dám lấy tính mệnh Cố Giai Đồng ra mà đặt cược cho nên lúc xuất thủ vẫn tàn nhẫn, con dao phẫu thuật đâm vào não bộ tên kia, trực tiếp khiến hắn tử vong.
Người vây quanh xem ngày càng nhiều, Trương Dương đứng dạy thì đã nghe còi xe cảnh sát vang lên. Cố Giai Đồng sắc mặt tái nhợt vẫn đứng cạnh đó, thi thể nam tử nọ nằm đó, mũi mồm máu mũi đỏ lòm, ánh mắt vẫn trợn ngược tràn đầy vẻ kinh hoàng và khó tin.
Trương Dương thấp giọng hỏi Giai Đồng: “Ngươi có sao hay không?”
Cố Giai Đồng sợ tới hồn bay phách lạc, cứ ngây ngốc đứng đó.
Tên tiểu cảnh sát Văn Tấn chạy tới, Loan Thắng Văn vừa mới ly khai khỏi đây lúc nãy, thật không ngờ vừa mới rời khỏi thì lại phải quay lại vì nhận được tin báo án mạng. Khi nhìn thấy hiện trường thì không khỏi kinh ngạc, con dao phẫu thuật cắm sâu qua xương trán của tên kia, phải biết rằng dao phẫu thuật tuy sắc nhưng thường khá mỏng, còn xương trán con người là rất cứng, có thể dùng con dao phẫu thuật đâm thủng xương trán hẳn là sức người thường làm không nổi.
Trương Dương sau khi hạ thủ tên kia vẫn bình tĩnh như không có việc gì, thản nhiên tiếp nhận thủ tục hỏi cung của cảnh sát. Sự việc diễn ra lúc đó cũng rất nhiều người trông thấy, nếu như Trương Dương không ra tay thì hẳn là nguy hiểm sẽ thuộc về Cố Giai Đồng, có mọi người xung quanh làm chưng, sự việc tuy rắc rối nhưng ít nhất phần lợi vẫn nghiêng về phía Trương Dương.
Cố Giai Đồng mãi mới khôi phục lại được vẻ bình tĩnh, thuật lại sự việc lúc đó một lần nữa cho cảnh sát nghe.
Loan Thắng Văn tới cuối cùng mới đi lại phía trước mặt Trương Dương, hai ngày hôm nay phải nói là hắn rất có duyên gặp tiểu tử này. Hắn đối với một tên tiểu nhân vật đến từ một cái thị trấn nhỏ vốn cũng chẳng để vào mắt, hắn coi trọng là hành động của Trương Dương. Vô luận ở bất cứ đâu, bất cứ thời đại nào, nhân vật anh hùng thường thu được sự đồng tình và coi trọng của người khác, Trương đại quan nhân bất tri giác đã trở thành một hình tượng đại loại như vậy.
“Trương Dương! Ngươi thế nào biết hắn là sát thủ?”
"Cảm giác!"
"Cảm giác ư?"
“Trên người hắn sát khí rất nặng, hơn nữa một gã bác sĩ không thể có được dáng vẻ và cước bộ cùng lực lượng tinh chuẩn như hắn!” Trương Dương lắc lắc đầu: “Không may cho hắn là lại đụng trúng ta!”
Loan Thắng Văn gật gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tăng số nhân thủ bảo vệ phòng của Hải Lan, đảm bảo an toàn cho nàng. Bất quá ta cũng mong ngươi trong vài ngày tới đừng có ly khai khỏi Đông Giang. Chúng ta có thể sẽ cần người hiệp trợ điều tra.”
“Không có vấn đề gì! Loan cục! Ta rất mong các ngươi có thể điều tra triệt để sự việc của Hải Lan, ta có thể khẳng định chuyện này nhất định không chỉ đơn giản là tai nạn giao thông đơn thuần đươc,”
“Là cảnh sát đương nhiên đó là trách nhiệm của chúng ta. Với tư cách là một cán bộ quốc gia, đương nhiên chúng ta sẽ đòi lại công đạo cho người bị hại!”
Hoàn thành xong khẩu cung thì hừng đông cũng bắt đầu lên rồi, quay trở lại phòng bệnh của Hải Lan, thấy Loan Văn Thắng đã an bài hai gã cảnh sát ở đó canh gác, sau sự kiện ám sát đó, sự an toàn của Hải Lan được đặt lên hàng đầu, cảnh sát cũng an bài công tác an ninh nghiêm mật hơn hẳn.
Cố Giai Đồng ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, nàng cũng không có rời đi, có lẽ sự việc vừa rồi khiến cho trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì không muốn người nhà lo lắng nên nàng lấy lý do giúp Trương Dương trông coi Hải Lan mà lưu lại bệnh viện, về phần bị sát thủ bắt giữ uy hiếp tới tính mạng nàng cũng không muốn ầm ĩ, nên đã yêu cầu Loan Thắng Văn giúp nàng giữ bí mật. Tuy rằng Loan Thắng Văn sảng khoái đáp ứng, nhưng nàng cũng rõ, với thân phân của mình, chuyện này cũng chỉ có thể giấu diếm một thời gian ngắn, sớm muộn cũng sẽ bị phụ thân biết được. Nhưng chỉ cần tạm thời không phải là vào lúc này là được, hiện tại nàng đang rất tâm phiền ý loạn, thực sự không muốn đối mặt với hàng loạt câu hỏi của phụ thân.
Trương Dương đi tới bên cạnh Cố Giai Đồng, có chút ngạc nhiên hỏi: “Còn không về nghỉ ngơi đi sao?” Đêm nay trải qua mấy sự kiện, khiến cho tâm lý đối địch trong họ cũng giảm đi rất nhiều.
Cố Giai Đồng gật gật đầu, đưa cái túi mà hắn bỏ quên trên xe cho hắn.
Trương Dương tiếp nhận cái túi của mình mà trong lòng sinh ra cảm giác vô cùng áy náy, nếu như không phải là vì mang cái túi nay quay trở lại cho hắn thì Cố Giai Đồng đã không vướng vào cái sự việc kinh hoàng đó. Hắn ngồi xuống cạnh nàng hỏi: “Ngươi lúc đó có sợ không?”
Cố Giai Đồng lại trả lời sang một đằng khác: “Ta đói bụng!”
Trương Dương nở một nụ cười, đây là lần đầu kể tức lúc tối qua tới giờ hắn cười, nụ cười rất cuốn hút, hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười tựa như ánh dương quang xua tan mây đen. Nhìn nụ cười ấm áp của hắn Cố Giai Đồng cũng cảm thấy một cảm giác ấp áp khó nói lên lời, sợ hãi trong lòng tự nhiên giảm đi nhất nhiều. Nàng rốt cuộc minh bạch tại sao tiểu muội muội của mình cư nhiên lại tin tưởng một người xa lạ đến như vậy. Trương Dương đích xác có một loại mị lực đặc biệt không giống bất kì một ai, ánh mắt của hắn kiên định mà đầy ấm áp, làm cho người ta cảm giác được một sự an toàn. Mà nói đến cũng kỳ quái, vì sao chính mình trước giờ không có nhận ra điều đó, mà mỗi lần nhìn ánh mắt hắn lại từ thấy tà tà? Hay có lẽ là được hắn cứu từ cận kề cái chết ra đã làm cải biến ấn tượng của nàng.
Tâm tình Trương Dương hiện tại cũng đã khá lên rất nhiều, hắn vừa rồi kiểm tra mạch tượng của Hải Lan một lần nữa, phát hiện mạch đập của nàng đang ngày một mạnh lên. Hắn trước giờ vốn vẫn luôn bài xích đối với Tây y, thế nhưng hiện giờ Hải Lan sống sót được hoàn toàn là nhờ vào kĩ thuật của tây y. Phải công nhận rằng những kĩ thuật phẫu thuật cộng truyền máu … của Tây y đối với những ca bệnh nặng đột ngột như thế này rất hiệu quả. Trương đại thần y bắt đầu tiếp thu, thâm chí sản sinh ý niệm nghiên cứu về Tây y. Nghe được Cố Giai Đồng nói như vậy, hắn cũng có cảm giác đói bụng: “Đi! Ta mời!”
Cố Giai Đồng thoải mái đồng ý, đứng dạy đi ra ngoài cùng Trương Dương.
Mới bốn giờ sáng, muốn tìm một nơi ăn uống không phải là dễ, bên cạnh bệnh viện nhân dân tỉnh cũng có một quán đồ nướng nhỏ, hiện tại cũng là chỗ duy nhất bọn họ có thể tìm được để ăn. Nếu đổi lại là lúc bình thường, Cố Giai Đồng tuyệt đối sẽ không bước chân vào những cái địa phương như thế này, nhưng ngày hôm nay thì có chút khác, nàng đã thu hồi lại cái tính cẩn thận kĩ càng của mọi ngày.
Trương Dương gọi nửa cân thịt dê, cá nướng, và một bình rượu. Lúc mang rượu lên, Cố Giai Đồng chủ động mời Trương Dương một chén, Trương Dương nhớ kĩ tối qua đi ăn nàng không hề uống chút rượu nào, hẳn là muốn dùng rượu để lấy bình tĩnh, hắn mìm cười nói: “Trước tiên ăn vài thứ đi, dạ dày trống không mà rượu vào dễ say lắm đó.” Hắn đem một con cá nướng đưa cho Cố Giai Đồng, lấy khăn lót cẩn thận: “Cẩn thận nóng đó!”
Tuy rằng chỉ là một động tác nhỏ, nhưng cũng khiến cho Cố Giai Đồng cảm thấy ấm áp, trong ấn tượng của nàng, mặc dù là trượng phu nhưng Nguỵ Chí Thành cũng chẳng có bao giờ quan tâm ân cần như vậy. Con người ta sau khi trải qua một biến cố lớn nào đó, thương nhớ tới rất nhiều điều bình thường trong cuốc sống trước đó. Người ngoài nhìn vào, Cố Giai Đồng là thiên kiem địa tiểu thư của bí thư tỉnh uỷ, lại là tổng giám đốc một công ty lớn, điều kiện như vậy là quá ưu việt đủ khiến bao hàng bao người phải ước ao, thế nhưng có ai biết được trong nội tâm của nàng bi ai như thế nào.
Trương Dương nâng chén cùng cụng với Cố Giai Đồng, ngửa cổ dốc cả chén rượu vào mồm, hai hàng lông mày của hắn chau lại, trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ về tất cả một màn phát sinh trước đó, đến tột cùng là ai lại muốn hãm hại Hải Lan, nàng chỉ là một nữa phóng viên đài truyền hình cấp tỉnh, người nào lại có thể tàn nhẫn đối với nàng như vậy?
Cố Giai Đồng lại cho rằng hắn vì giết tên sát thủ kia mà lo lắng, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng nói: “Chuyên đêm nay ngươi cứ yên tâm! Loan Thắng Văn kia nói, nhất định không truy cứu trách nhiệm của ngươi.”
Trương Dương chậm rãi lắc đầu: “Ta không sợ chuyện đó! Ta chỉ là đang thắc mắc không biết đến tột cùng là ai đứng đằng sau những chuyện này? Nếu ta tìm được manh mói gì, ta tuyệt đối không buông tha cho hắn.”
Cố Giai Đồng nhắc nhở: “Đừng quên người là một cán bộ quốc gia đó, làm bất cứ chuyện gì cũng nên đặt pháp luật lên làm chuẩn tắc.”
Trương Dương uống một chén rượu nữa rồi nói: “Ta có chuẩn tắc của riêng ta, đó là không cho phép bất một ai làm thương tổn tới thân nhân, bằng hữu của ta. Đó là chuẩn tắc tối cao nhất đối với ta.”
Cố Giai Đồng nâng chén rượu lên nói: “Vô luận thế nào thì đêm nay ta cũng phải cảm tạ ngươi rất nhiều. Nếu không phải nhờ ngươi, ta không biết thành ra thế nào rồi.”
“Không cần phải cảm tạ ta! Nếu như không phải ta ép buộc ngươi lái xe tới bệnh viện thì ngươi cũng sẽ không vướng vào chuyện này. Ta là người xin lỗi mới phải. Bữa này coi như ta bồi tội.”
Đôi mắt Cố Giai Đồng nhìn Trương Dương cười cười: “Xem chừng ngươi cũng keo kiệt quá a! Cư nhiên dùng cá nướng để xin lỗi sao?”
Trương Dương lần đầu tiên thấy nàng thẳng thắn như vậu không khỏi bật cười, hắn ha hả nói: “Như vậy đi! Xong việc nay, tax in chân thành mời ngươi một bữa để tạ tội. Thời gian và địa điểm tuỳ ngươi chọn.”
“Được!”
Hải Lan tới ngày thứ hai thì tỉnh lại, Trương Dương vẫn canh giữ bên nàng, nhìn hai mắt Hải Lan chậm rãi mở ra, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, suốt từ đêm qua tới giờ, hắn chưa chợt mắt một chút nào, trong đôi mắt đầy tơ máu. Hai bàn tay cầm tay Hải Lan ôn nhu nói: “Ngươi tỉnh?”
Biểu tình của Hải Lan đầy vẻ xa lạ, nàng cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay của Trương Dương. Trương Dương ngẩn người: “Hải Lan!”
Hải Lan cắn cắn đôi môi tái nhợt: “Ngươi là ai? Ta sao lại ở đây?”
“Ta Trương Dương đây! Ngươi không nhận ra ta sao?”
Hải Lan lắc đầu, đôi mày thanh tú của nàng nheo lại, tựa hồ cố gắng nhớ lại, thế nhưng kí ức của nàng thuỷ chung vẫn trống rỗng. Nàng thậm chí chỉ nhớ bản thân từng tốt nghiệp học viện truyền hình trung ương, những chuyện khác của bản thân cũng không nhớ rõ.
“Hải Lan ngươi hay nghe ta nói…” Trương Dương nỗ lực nói với Hải Lan, nhưng lúc nàng nàng đang sợ hãi nói: “Ta không nhận ra ngươi! Ta cũng không muốn nghe gì hết! Ngươi đi ra ngoài đi!”
"Hải lan..."
"Ngươi đi ra ngoài đi!" Hải Lan kích động hét lên.
Một hộ lý bên cạnh thấy vậy cuông quít chạy tới khuyên Trương Dương: “Vị tiên sinh này! Hiện tại bệnh nhân đang kích động, ngươi nên tránh đi một chút.”
Trương Dương không còn biết làm cách nào, đành đứng lên đi ra ngoài, lúc này bác sĩ tới kiểm tra một lượt lại cho Hải Lan
Trương Dương đứng bên ngoài nhìn vào, tình huống hiện tại của Hải Lan hắn thật không ngờ tới, từ phản ứng của nàng, tựa hồ trí nhớ của nàng bị tổn thương nặng nề. Bác sĩ vừa bước ra lập tức Trương Dương hỏi: “Bác sĩ! Tình huống của nàng thế nào?”
Bác sĩ nhìn Trương Dương, thở dài lắc đầu nói: “Tình huống không tệ lắm. Bất quá…bênh nhân hẳn là đã mắc chứng mất trí nhớ!”
“Chứng mất trí nhớ? Ý ngươi là quên hết những chuyện trong quá khứ sao?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Không hẳn là tất cả, có thể chỉ là trong một đoạn thời gian thôi. Chuyện mất trí nhớ kiểu như thế này tuy rằng có quan hệ nhưng không hoàn ta là do não bộ bị chấn động mạnh, mà còn do tâm sinh ra. Loại chứng mất trí nhớ này khó có thể giải thích một cách rõ ràng được, nhưng có thể cho rằng là bản thân nàng muốn quên đi một đoạn quá khứ đó!”
Trương Dương lộ ra một nụ cười đầy chua xót, thật không ngờ Hải Lan lại quên đúng đoạn thời gian này, hắn thấp giọng hỏi: “Theo ngươi thì liệu bao lâu có thể khôi phục?”
“Có thể là vài ngày, cũng có thể vài tháng, đôi khi là mất hoàn toàn.” Bác sĩ chậm rãi lắc đầu, liếc nhìn Trương Dương nói: “Có lẽ ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý.”
Trương Dương lần đầu tiên đối với bệnh lại sinh ra một cái cảm giác không nắm chặt được, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, tuy rằng hắn diệu thủ vô song, nhưng đối với tâm bệnh thì bất kì thần y nào cũng thúc thủ vô sách.
Lúc Hải Lan ngủ say, Trương Dương kiểm tra một lượt lại cho nàng, chắc chắn rằng không lưu lại bất luận tổn thương nào nghiêm trọng, nhưng chứng mất trí nhớ thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi dự tính của hắn.
Tác giả :
Thạch Chương Ngư