Y Đạo Quan Đồ
Chương 66: Dàn xếp ổn thoả
Sau hội nghị cuối cùng tổ công tác, bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa chỉ ra nếu như đem toàn bộ sự tình tai nạn tại mỏ than Ngũ Lâu đổ trách nhiệm lên đầu tân nhiệm chủ tịch huyện Tần Thanh là không xác thực, nàng bất quá chỉ là vừa mới về huyện, ngay cả công tác còn chưa kịp tiếp nhận, nếu như xét tới trách nhiệm thì phải là bản thân cùng chủ tịch huyện tiền nhiệm La Cảnh Nguyên gánh chịu. Dương Thủ Nghĩa đột nhiên chuyển thái độ khiến cho cả tổ công tác cảm thấy giật mình, mà thượng tầng lãnh đạo Giang Thành cũng vì sự thay đổi ý kiến này của Dương Thủ Nghĩa mà có những sợn sóng chuyển biến.
Từ góc độ của Lê Quốc Chính nhìn lại, Dương Thủ Nghĩa đột nhiên chuyển đổi thái độ, chắc chắn sẽ có liên quan tới Hứa Thường Đức, trong toàn bộ sự kiện, Lê Quốc Chính không thèm đếm xỉa đến, chỉ cần trận phong ba này nhanh chóng yên lặng xuống là được. Về phần kết quả xử lý thế nào, có hay không truy cứu trách nhiệm cán bộ Tần Thanh hắn không quan tâm, cho dù có quân tâm hắn cũng sẽ không tỏ thái độ ra bên ngoài.
Hứa Thường Đức từ báo cáo của tổ công tác đã biết sự tình được khống chế trong một phạm vi nhất định, kết quả này hiển nhiên là khiến hắn thoả mãn. Về phần Tần Thanh, sau trong thâm tâm hắn vẫn muốn bảo vệ cho nàng, nàng là một tay hắn nâng đỡ lên, không thể không có một chút cảm tình, dù sao là cán bộ trẻ phạm một chút sai lầm nhỏ cũng là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa đừng nói alf Tần Thanh, bất luận là kẻ nào được phái đến cái vị trí này, cho dù không cam lòng cũng sẽ vẫn phải cam chịu gánh lấy cái trách nhiệm không thuộc về bản thân mình, điều này chỉ có thể trách vận khí của nàng quá xui xẻo thôi. Nghĩ như vật, hắn cũng có thể lý giải được biểu hiện thất thường của Tần Thanh, không ai nhẫn tâm nhìn cái cây mình một tam chăm bẵm đột nhiên chết non. Hứa Thường Đức lo lắng so với những người khác còn chu toàn hơn nhiều, Dương Thủ Nghĩa đột ngột cải biên, trong đó nhất định là gặp điều gì khó nói, bất quá hắn nếu có thể tỏ thái độ như vậy, Hứa Thường Đức cho rằng là hắn còn biết thời biết thế, tử vong ba người trách nhiệm cũng không phải là lớn, trách nhiệm lại chia sẻ ra, tất cả mọt người sẽ không ai phải chịu gánh nặng lớn. Hơn nữa, Hứa Thường Đức cũng sắp thằng chức lên hàng lãnh đạo tỉnh, đương nhiên hắn không muốn xảy ra điều phiền phức gì vào lúc này. Thế nhưng lúc này hắn lại cứ luôn lo lắng, Tần Thanh trong chuyện này lại cứ muốn làm cho rõ ràng, không phảo người khác sẽ nói hắn che chở người của chính mình, cho nên hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nếu như Tần Thanh thiếu tôi luyện như vậy thì cứ để lại nàng ở Xuân Dương huyện luôn, đoàn thị uỷ bí thư sẽ cho người khác đảm nhận.
Trong thị uỷ lãnh đạo, người rõ ràng vói chuyện anỳ nhất đương nhiên là thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ, bản thân hắn từng là bí thư huyện uỷ Xuân Dương, toàn bộ sự kiện này diễn ra hắn thuỷ chung vẫn giữ thái độ quan sát, tuy rằng biêtz Trương Dương có liên quan trong đó, thế nhưng hắn so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng chi tiết chuyện này hơn cả, rút dây động rừng, muốn sự tình xông xuôi ổn thoả thì tất cả các bên đều phải nhượng bộ. Dương Thủ Nghĩa ngay từ đầu tiên đã đem mục tiêu đổ trách nhiệm lên hết trên đầu Tần Thanh, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến cho cơn bão này cứ dai dẳng không chịu lắng xuống. Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ tuyệt không có làm như vậy, càng gặp phải đại sự càng không thể chối bỏ, chỉ có trước tiên là tìm cách đơn giản hoá vấnd dề, sau đó tìm cách chia đều trách nhiệm, mà Dương Thủ Nghĩa hiển nhiên là một tay mơ thiếu tố chất lãnh đạo, chính vì hắn cứ tìm mọi cách để đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm nên mới khiến cho sự tình càng trở nên phức tạp như vậy.
Lúc biết được kết quả cuối cùng, Lý Trường Vũ mứoi gọi điện cho Trương Dương, đây cũng là từ lúc phát sinh sự tình tai nạn ở mỏ than, Lý Trường Vũ mới chủ động gọi điện cho Trương Dương.
Trương Dương nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ, hiển nhiên là có chút tâm tình: “Lý phó thị trưởng! Thật sự là không ngờ a!”
Trương ngữ khí của Trương Dương, Lý Trường Vũ đương nhiên là nghe ra tiểu tử kia đối với thái độ bàng quan của mình vừa qua bất mãn, hắn bật cười ha hả nói: “Trương Dương, sở thương mại đầu tư lúc nào lại mở rộng công tác tới khai thác mỏ than rồi?”
Những lời này của hắn khiến cho Trương Dương nhất thời có chút ngại ngùng, đích xác là hắn xen vào việc của người khác. Nhưng bản thân nhìn Tần Thanh bị khi dễ không chịu được nên mứoi ra tay tương trợ, Lý Trường Vũ đương nhiên không có nghĩa vụ phải giúp mình trong cái việc này, nghĩ tới đây Trương Dương ho khan một tiếng rồi đáp lời: “À thì… Ta là bang trợ lý giải một ít tình huống cho Tần chủ tịch huyện thôi mà.”
Lý Trường Vũ trong lòng cười thầm, ngươi lý giải tình huống? Tần Thanh phải cần đến ngươi sao? Lại nói đến vụ phòng khách sạn, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a! Con mẹ nó, thằng nhãi này ngay cả quả phụ Thanh mà cũng… Thực sự là làm cho kẻ khác phải ngưỡng mộ, thèm thuống chết thôi. Lý Trường Vũ nhẹ giọng nhắc nhở: “Sự tình mỏ than Ngũ Lâu đã có định luận, ngươi không nên tiếp tục gây mưa gây gió nữa. Chuyện này kết thúc ở đây, đối với ngươi, đối với tần Thanh đều tốt.”
Trương Dương thập phần quan tâm tới kết quả sự tình sau cùng, hắn thấp giọng hỏi: “Thế kết quả sau cùng thế nào?”
“Tần Thanh hôm đó là ngày đầu tân nhiệm, ngay cả công tác cũng chưa tiếp nhận, cho nên trách nhiệm này cũng không thể quy hết lên đầu nàng được. bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa và chủ tịch huyện tièn nhiệm La Cảnh nguyên cũng phải chịu trách nhiệm liên đới.”
Trương Dương nghe vậy không khỏi hết sức vui mừng, xem chừng kế giết gà doạ khỉ quả nhiên có hiệu quả, hắn cố nén vui sướng nói: “Nói cách khác là Tần Thanh không việc gì?”
Lý Trường Vũ trầm ngâm một chút rồi nói: “Về chức vụ thì ở Xuân Dương không có gì, bất quá lo lắng là áp lực công tác của nàng, có lẽ quyết định thôi chức vụ đoàn thị uỷ bí thư. Bất quá ngươi cứ yên tâm, đối với con đường làm quan của nàng không có ảnh hưởng gì.” Đây là Lý Trường Vũ xem ra, chuyện này là tác dụng của Hứa Thường Đức, chắc chắn lão sẽ không đem một cán bộ trẻ tuổi có năng lực do chính tay mình bồi dưỡng vứt bỏ. Trong hồ sơ của Tần Thanh cũng sẽ không lưu lại dấu vết không đẹp nào, nói cách khác, tiền đồ của nàng vẫn một khoảng rực rỡ.
Tần Thanh theo tổ công tác rời khỏi huyện Xuân Dương nên cũng không biết kết quả cuối cùng việc này ra sao. Trương Dương đuổi theo xe nàng gọi: “Tần chủ tịch!” Trước mặt người ngoài, thằng nhãi này vẫn còn biết tỏ ra lịch sự, không có réo Thanh tỷ như bình thường.
Tần Thanh nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì?"
Trương Dương nhìn mấy người tổ công tác gần bên rồi thấp giọng nói: “Tần chủ tịch! Tôi làm kiểm điểm, ngài xem cho!”
Tần Thanh tiếp nhận tờ giấy trong tay hắn, đã thấy trên đó viết: ‘Nhẫn một thời gió êm sóng lặng, nhượng ba phần trời cao bể rộng.” Trong tâm chưa phát giác ra điều gì, liền nhìn Trương Dương với con mắt khó hiểu. Trương Dương tươi cười nói: “Bất luận chuyện gì cũng qua rồi, ta đợi ngươi trờ về.”
Trong nội tâm Tần Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp, lông mi giật giật mấy cái, vội vàng quay mặt đi, hướng ô tô đi đến.
Trương Dương đứng nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tần Thanh, bất thình lình tai hắn bị Sở Yên Nhiên nhéo mạnh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa trông thấy nữ nhân bao giờ hay sao?”
Trương Dương cười khổ nói: “ta nói nha đầu nhà ngươi này, ban ngày ban mặt, phải giữ hình tượng một chút chứ.”
“Hừ! Ta thích thế đấy! Nói mau! Ngươi với nàng rốt cuộc là quan hệ hệ gì?” Sở Yên Nhiên nghiêm mặt hỏi.
Trương Dương cợt nhả trả lời: “Quan hệ công tác!”
“Phi! Đừng có gạt người. Nhìn cái bộ dạng, vẻ mặt của ngươi hết sức không bình thường. Nói! Đêm hôm khuya khoắt ngươi vào phòng nàng làm gì?”
Trương Dương Cũng hơi sửng sốt nhưng rồi lập tức minh bạch, nhất định là chuyện tần Thanh làm chứng cho mình truyền ra ngoài. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, nhất là người ta đối với chuyện nam nữ này lại càng có hứng thú, chuyện vị mỹ nữ chủ tịch huyện và phó chủ nhiệm sở thương mai đầu tư đã sớm xôn xao dư luận khắp huyện, Sở Yên Nhiên nghe được cũng không có gì là lạ.
Trương Dương cười ha hả nói: “Cô nam quả nữ ở trong một phòng thì ngươi bảo làm gì nào? Hai chúng ta cũng không phải chưa từng như thế nhỉ?”
Mặt Sở Yên Nhiên nóng lên: “Ngươi ít nói bậy đi. Ta với ngươi cái gì cũng không có.”
“Ta với nàng ta cũng như vậy.”
“Đó là ta ý chí kiên định chứ còn ngươi liên tục mưu đồ giở trò.”
“Tần Thanh nàng ta ý chí kiên định so với ngươi còn cao hơn nhiều nha. Còn nha đầu nha ngươi ấy à, nếu ta không phải là một Đảng viên, không phải là một cán bộ nhà nước thì ta đã sớm lấy thân ngươi báo đáp ơn của ta rồi.”
"Lưu manh!"
“Ta nho nhã phong độ, lịch sự thế này mà sao vào mắt ngươi lại cứ thanh lưu manh thế nhỉ?”
Sở Yên Nhiên không nói với hắn nữa, tức giận giơ cánh tay trắng trẻo lên hung hắng đấm vào ngực hắn: “Ta mặc kệ, hiện tại ngươi làm cho ta khó chịu. Ngươi phải nói rõ ràng cho ta.”
“Dựa vào cái gì thế? Ta không có làm a! Thế nào mà thể diện tan gay cả một xu cũng không đáng thế này?”
Hai người cứ ở đó dây dưa cãi nhau, An Ngữ Thần đã lái chiếc jeep Bắc Kinh vào trong bãi đỗ xe của khách sạn. Chiếc xe mày đổ trông rất bắt mắt, hơn nữa ở Xuân Dương này cũng rất hiệm xuất hiện loại xe sang như thế. Thấy Trương Dương đang cãi nhau cùng Sở Yên Nhiên, An Ngữ Thần không khỏi nhíu mày, thật là đáng lo lắng, Xuân Dương huyện thì đang phong vân biến hoá không biết thế nào, còn thằng nhãi này cư nhiên vẫn ở đây tán gái.
An Thần Từ trong xe nhảu xuống, cố ý ho khan một cái.
Trương Dương nhân cơ hội bỏ Sở yên Nhiên qua một bên, nghênh đón An Ngữ Thần, ha hả cười nói: “Thực sự là khách quý a! An tiểu thư tìm ta có việc gì?”
An Ngữ Thần gật đầu nói: “Nghe nói ngươi có chuyện, cho nên tới xem sao!”
Trương Dương cười nói: “À, cũng có một chút phiền toái nhỏ, nhưng sự tình đã đầu vào đấy rồi. Đa tạ An tiểu thư quan tâm!”
An Ngữ Thần cũng có chút bực mình, trước đây chưa bao giờ thấy thằng nhãi này lịch sự như thế. Thì ra là ngày hôm nay đổi tính là làm trò trước mặt nử tử kia. Nhìn khuôn mặt Sở Yên Nhiên xinh đẹp, một vẻ đẹp tràn đầy sức sống, thanh xuân, An Ngữ Thần cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thưởng thức, quay sang nhìn Trương Dương, nàng bỗng nhiên nói một câu: “Trương Dương, là bằng hữu ta tất phải nhắc nhở ngươi, có những việc phải chú ý tới ảnh hưởng của nó, cho dù ngươi khôgn chú ý thì Tần chủ tịch huyện kia cũng phải chú ý, thật không ngờ ở đại lục các ngươi mà cũng phóng khoáng quá a!”
Trương đại quan nhân không khỏi sửng sốt, mẹ nó chứ, nha đầu kia thế napf lại phán một câu như thế chứ, cái này chẳng phải rõ ràng là muốn hại ngươi sao? Hắn nhíu mày nhìn An Ngữ Thần, đúng là có cái câu tiểu nhân cùng nữ tử không thể hợp nhau, Trương Dương nói: “Ta chưa từng dám cơi An đại tiểu thư là bằng hữu, hơn nữa nói đến phóng khoáng, những người Hồng Kông các ngươi mới thật sự a, chính ngươi cũng giám nửa đêm vào phòng của ta còn gì.”
Khuôn mặt Sở Yên Nhiên trở lên tái tái, nàng xoay bước rời đi hướng tới xe ô tô của mình, An Ngữ Thần đứng đó vẻ mặt cười gian xảo.
Đối với loại đáp đá xuống giếng này Trương Dương cũng không có biện pháp, đang muốn đuổi theo Sở Yên Nhiên thì bị An Ngữ Thần túm vai lại nói thêm một câu: “Gia gia ta cuối tuần quay lại đây đó!”
“Liên quan quái gì tới ta!” Trương đại quan nhân không nhịn được gắt lên.
Sở Yên Nhiên đã khởi động xe.
An Ngữ Thân tươi cười hớn hở vỗ vỗ vai hắn nói: “Nữ tử ổn lắm, ngươi không xứng với người ta đâu!”
“Ta xem chừng ngươi có bệnh a! Không nhìn được nữ nhân đi với ta sao? Biến thái!”
“Ngươi chửi ta đó hả!”
“Mặc kệ ngươi! Trương đại quan nhân vội sải bước chạy đuổi theo xe, rồi trực tiếp nhảy lên trên xe. Sở Yên Nhiên cũng không có nói gì, trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghiêm lệ và băng sương.
“Giận thật hả?” Trương Dương nhẹ giọng hỏi.
Sở Yên Nghiên lại cười một tiếng: “Giận? Ta đương nhiên là sẽ không mắc lừa cô ta rồi, nàng ta nói như vậy hẳn là muốn ta tức giận. Cháu gái của An Chí Viễn hả? Rất có tính cách a! Không phải là nàng ta cũng thích ngươi đấy chứ.”
Trương Dương cười khổ: “Tiêu thư a, đừng có doạ ta chứ. Ta sợ cái loại năm nhân bà này lắm. Mà ta xem rất có thể là nàng ta coi trọng ngươi, ta nghe nói Hồng Kông rất nhiều cái dạng người như thế
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Bậy ba! Sao ngươi áh mồm ra không nói được lời nào tử tế à?”
Trương Dương nói: “Ta người ngay không thể không nói lời thật. Ta nói cho người hay, ta rõ ràng là một thanh niên đầy nhiệt huyết, sống phúc hậu thiện lương, thế nào dứoi con mắt mấy người toàn thành sắc lang. Ta sống cho tới bây giờ thực sự là chưa nối oan ức nào lớn như thế!”
Sở Yên Nhiên liếc mắt nhìn hắn nói: “Sắp tới ta sẽ nói với Lâm a di tới Thanh Thai Sơn một chuyến, xem xét xem có khả năng có thể đầu tư hay không.”
Nghe được hai chữ đầu tư lập tức Trương Dương phấn khởi lên ngay, dù sao đối với thằng nhãi này, chiến tích vẫn là hấp dẫn hắn nhất, kéo được người khác đầu tư chẳng khác nào mang chiến tích về dán lên bảng thanh tích của mình. Hắn vội nói: “Chỉ cần ngươi có thể bảo Lâm a di đầu tư, ta có thể tối ưu hoá chính sách cho các người.”
Sở Yên Nhiên cười nói: “Nhìn cái bộ dạng hí hửng của ngươi kìa. Muốn chính sách ưu đãi nhiều, chúng ta thà cứ đầu tư ở Kinh SƠn, chứ chạy đến cái địa phương cái gì cũng lạc hậu thiếu thốn này làm gì?”
“Vậy Sở chủ tịch vẫn đầu tư ở đây là do mối thâm tình của hai ta, thực sự là làm cho ta cảm động quá đi mất!”
“Nói nhảm ít thôi! TÍ nữa về sở thì xuống xe, ta còn phải trở về Kinh Sơn có việc!”
Trương Dương từ biệt Sở Yên Nhiên sau đó đi vào sở thương mại đầu tư, từ lúc xảy ra sự kiện mỏ than, bây giờ Trương Dương mới tới đây lần đầu. Trên đường gặp mấy cán bộ của sở, ai lấy cũng đều lịch sự chào hỏi đối với vị phó chủ nhiệm sở này, Trương đại quan nhân nổi tiếng cường hãn hơn người, tạm thời không bàn tới bốn gã thân nhân thợ mỏ đang bị thương nặng phải nằm viện kia, chỉ cần là chuyện liên quan với vị mỹ nữ chủ tịch huyện tân nhiệm kia cũng đã danh chấn Xuân Dương rồi, à mà phải là danh chấn Giang Thanh mới phải.
Trương Dương vừa mới trờ lại phòng làm việc đã gọi Vu Tiểu Đông tới hội báo công tác, nàng vẫn là trợ thủ cống tác đắc lực nhất của Trương Dương. Từ ngày Tần Thanh nói qua suy nghĩ về vấn đề quy hoạch lâu dài cho việc khai phá Thanh Thai SƠn, Trương Dương đã bố trí để Vu TIểu Đông thu thập các ý kiến chuyên gia, xuất ra một số ý kiến sơ bộ về phương án khai thác, Vu Tiểu Đông hiện tại đã chuẩn bị không ít tư liệu, nghe nói Trương Dương trở về, lập tức đưa tất cả tới.
Trương Dương nhìn một đống tài liệu nàng đưa tới không khỏi nhức đầu, ho khan một tiếng nói: “Có phương án cụ thể thì đưa tới đi. Nhiều tư liệu như vậy, có đọc hết cũng giải quyết được cái gì?”
Vu Tiểu Đông nở nụ cười, nàng biết vị phó chủ nhiệm này đối với chi tiết cụ thể trước giờ không có coi trọng, nàng thu hồi lại đống tư liệu nói: “Được rồi, Về chuyện xây dựng phim trường cho phía Hồng Kông lần trước, Lâm Thanh Vũ đã tới đây nhiều lần, hắn xin thanh toán tiền công trình, Tống chủ nhiệm cũng nói qua rồi, Trương chủ nhiệm ngài xem…”
Trương Dương nhíu mày, không ngờ Lâm Thành Vũ quanh co lòng vòng rồi cũng tìm tới Tống Thụ Thành, cả hai tên này hắn đều rất không ưa. Trương Dương thản nhiên nói: “Nếu Tống chủ nhiệm lên tiếng rồi thì cho hắn thêm 10% nữa, còn hơn nữa sau nói tiếp. An Lão cuối tuần này tới Xuân Dương, chuẩn bị công tác đón tiếp cho tốt đi.”
"Trương chủ nhiệm yên tâm."
Trương Dương cười nói: “Ta không phải là chủ nhiệm a! Ta với ngươi cũng là như nhau cả thôi, đều là phó chủ nhiệm!” Nói tới đây thì Triệu Thành Đức bước vào, Vu Tiểu Đông biết hai người bọn họ hẳn là có chuyện cần bàn, liền lui ra ngoài.
Trương Dương mời Triệu Thành Đức ngồi xuống bàn tiếp khách, rút bao thuốc ra mời hắn. Triệu Thành Đức nói: “Trương chủ nhiệm,ta vừa nghe được một chuyện, huyện ta sắp tới sẽ có biến động gì phải không?” Triệu Thành Đức cùng Trương Dương có thể nói là quan hệ không tồi, cho nên cũng sẽ không quanh co lòng vòng gì. Thân là chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư, hắn đươnc nhiên cũng phải quan tâm đến vấn đê thượng tầng lãnh đạo huyện, Trương Dương cùng Lý Trường Vũ có quan hệ đặc biệt, khiến cho mọi người nghĩ hắn đương nhiên biết rõ kết quả trước người khác.
Trương Dương đáp lời: “Theo như ta nghe nói hẳn là không có biến động gì!”
Một câu nói nhìn như bình thản như thế, nhưng trong nội tâm Triệu Thành Đức lại nổi dạy ngàn lớp sóng, những lời này của Trương Dương chính là thượng tầng lãnh đạo huyện sau sự kiện tai nạn mỏ than này cũng không có gì thay đổi. Nói cách khác là tần Thanh sẽ vẫn trở lại Xuân Dương làm chủ tịch huyện. Hiện giờ cả Xuân Dương ai chẳng biết nữ chủ tịch huyện Tần thanh cùng Trương Dương có quan hệ, Tần Thanh để chứng minh hắn vô tội, nàng thậm chí cả danh dự của bản thân mình cũng không tiếc hi sinh, chính vì lẽ đó mà quan hệ quả hai người là không thể nghi ngờ. Mà Trương Dương tại hiện trường mỏ than để bảo vệ Tần Thanh cũng thể hiện ra hành động khó tin, có thể nói quân hệ giữa hai người còn cao hơn mức đồng sự hay lão đạo với hạ cấp. Chỉ cần ngày nào tần Thanh tại vị tại Xuân Dương huyện, khẳng định đường làm quan của Trương Dương sẽ thuận buồm xuôi gió. Đối với Triệu Thành Đức mà nói đây đơn giản chỉ là đứng về phe ai, tuy rằng nguyên bản là hắn muốn đứng vào hàng ngũ của bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa, nhưng người ta lại không cho hắn có cơ hội đó, cho nên chỉ có thể đứng về phe của nữ chủ tịch huyện Tần Thanh. Mà đứng về phía Tần Thanh cũng là đứng về phía Trương Dương, mà đứng về phía Trương Dương cũng chính là đứng về phe thường vụ phó thị trưởng Giang Thành Lý Trường Vũ kia.
Triệu Thành Đức gật đầu: “Trương Dương! Nghe nói xe của ngươi bị người ta phá hỏng. Sở thương mại đầu tư chúng ta xe còn không ít, vừa vặn còn một chiếc Santana vẫn còn để đó. Hơn nữa sắp tới ngươi còn phải phụ trách công tác đón tiếp nhiều lắm, nên lấy mà dùng a!” Nói xong Triệu Thành Đức đặt cái chìa khoá xe ô tô lên trên bàn.
Trương Dương đối với Triệu THành Đức cũng có một chút hảo cảm, trên thực tế thì hắn tại sở thương mại đầu tư này vẫn là cấp dưới của Triệu Thành Đức. Nhưng Triệu Thành Đức kia cũng là kẻ biết người biết ra, nhìn ra được tiềm lực của mình cho nên mới ngược đời mà đi lấy lòng cấp dứoi như vật. Tại thời điểm này, có thể coi như hắn có con mắt biết nhìn giống như Vương Bác Hùng, bất quá về vận khí thì còn phải chờ xem hắn có được như Vương Bác Hùng hay không.
Nói là xe không dùng, nhưng thực ra là xe vừa mới mua chưa lâu, Trương Dương bảo Lương Tại Hoà kiểm tra một lượt giúp cho mình xong rồi ngồi lên thử. Thật đúng là so với chiếc Bắc Kinh cổ lỗ kia của mình thì không biết nói thế nào cho phải.
Lương Tại hoà trong khoảng thời gian này cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tại sở đầu tư, sở thương mại, thậm chí là cả huyện Xuân Dương, Trương chủ nhiệm hiện tại là có thực lực hơn hẳn so với Tống Thụ Thành, chính vì bản thân mình cố gắng bám vào Tống Thụ Thành nên giờ mới lâm vào cái hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế này, tại sở đầu tư coi như mất hết quyền lực, mọi công việc hầu hết đều không tới hắn khoa chân múa tay, Lương Tại Hoà thậm chí hối hận không hiểu vì sao lúc đó lại rời phòng thuế vụ cùng với Tống Thụ Thành, cũng hối hận như hắn còn có Khang Quốc Cường, so với hẳn Khang Quốc Cường còn muốn phiền muộn hơn, Lương Tại Hoà nguyên bản là một tài xế, mà là tài xế thì cùng lắm cũng chỉ là lái xa, còn Khang Quốc Cường hiện tại căn bản không tìm lại được vị trí của mình, vô luận là Trương Dương hay Triệu Thành Đức đều coi như không trông thấy hắn, cho nên hắn vô cùng nóng ruột. Nhưng cũng chỉ có hai biện pháp một là ra khỏi sở thương mại đầu tư, hai là phải cải thiện được mối quan hệ đối với Trương Dương, từ đây mà nhìn ra Xuân Dương cũng chẳng có cái địa phương nào tốt, trơ về cục thuế thì hắn cũng muốn, nhưng trước đây ở đó đã đắc tội với không ít người, hiện tại Tống Thụ Thành cũng không còn ở đó, đành chặt đứt cái niệm tưởng kia, vì vậy cũng chỉ cồn một lựa chọn duy nhất.
Khang Quốc Cường cũng minh bạch nếu bản thân mình muốn hẹn Trương Dương nói chuyện, chắc chắn người ta sẽ không cho hắn cái thể diện này, vì vậy cách tốt nhất là tìm một người trung gian. Người trung gian mà hắn tìm được là Triệu Tân Vĩ, Triệu Tân Vĩ trước đây cũng từng tới sở thuế vụ cầu hắn giúp đỡ, thế cho nên có thể nói Xuân Dương huyện này rất là nhỏ bé, cúi đầu ngẩng đầu đều gặp người quen.
Nếu như là người khác nói, không chừng Trương Dương có thể cự tuyệt, nhưng là Triệu Tân Vĩ kêu hắn thì khả nàng lac có thể.
Đêm đó ngoại trừ Trương Dương, Triệu Tân Vĩ cùng Đỗ Vũ Phong, Khương Lượng, Vương Bác Hùng mấy người đều tập trung lại đây, phần là vì để biện hộ cho Khang Quốc Cường, phần là để ăn mừng Trương Dương đã qua được phiền phức. Ai cũng dều biết nếu không phải Tần Thanh đứng ra làm chứng cho, cái án kia nhất định tiểu tử này không thoát khỏi hiềm nghi.
Ngưu Văn Cường thì đương nhiên không phải bàn, hắn vốn là lão bản của hàng nhà, trước giờ mấy người tụ tập vẫn đều alf hắn an bài, thế nhưng lần này có Khang Quốc Cường chủ động bỏ tiền ra thì hắn cũng hết sức vui vẻ thôi.
Cả đám người ngồi uống rượu nói chuyện vô cùng náo nhiệt, ngược lại thì Khang Quốc Cường lại ngồi trầm mặc một bên, mãi lúc sau Triệu Tân Vĩ mới cố ý đem Khang Quốc Cường kéo vào câu chuyện. Sau khi đồng loạt ba chén, Khang Quốc Cường mới chủ động hướng Trương Dương nói: “Trương chủ nhiệm, ta kính ngươi một chén.” Luận cấp bậc thì hắn là ngang với Trương Dương, về tuổi tác thì hơn hẳn, nói nhưng lời này trước mặt tất cả mọi người ở đây coi như là nhận thua trước Trương Dương.
Trương đại quan nhân trước giờ vẫn là người phóng khoáng rộng lượng, Triệu Tân Vĩ kêu hắn là hắn cũng đã đoán được phần nào, đương nhiên hắn sẽ không thèm tính toán đối với mấy loại tiểu nhân vật như Khang Quốc Cường này. Trương Dương mỉm cười nói: “Khang phó chủ nhiệm khách khí quá, ngồi cùng mọt chỗ thì chúng ta là người nhà cả mà. Nào! Cụng ly!” Trương Dương thẳng thắn nhận một chén của hắn, bất quá nể mặt mọi người, không truy cứu chuyện cũ nữa thì có thể chứ muốn trở thanh người một nhà thì không có khả năng. Nguyên nhân rất đơn giản là kẻ này không hợp nhãn Trương đại quan nhân.
Thấy Trương Dương sảng khoái như vậy, Triệu Tân Vĩ không khỏi nở nụ cười, lại nâng chén lên: “Nào! Nào! Chúng ta lại cùng lên một chén nào!”
Vương Bác Hùng cười nói: “Tân Vĩ ngày hôm nay rất nhiệt tình a, chứ bình thường hắn uống rượu như kẻ bệnh gan vậy. Cứ như là hai người khác nhau ấy!”
Ngưu Văn Cường cười hắc hắc: “Chắc là có sự mừng gì đây. Sao? Thăng quan tiến chức hay mứoi có tiểu tình nhân hả?”
Triệu Tân Vĩ Trừng mắt nhìn: “Các người đúng là mấy kẻ trong tâm có bệnh!”
Khương Lượng nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Chủ nhật vừa rồi ta có trông thấy người mang theo một tiểu cô nương đi dạo phố? Dạy lái xe hả? Lão bà ngươi biết chưa?”
Nghe vậy Triệu tân Vĩ không khỏi đỏ mặt: “Con mẹ nó chứu, chả nhẽ cứ đi với nữ nhân là có mập mờ hả?”
Khương Lượng cười nham hiểm: “Đi cùng một chỗ thì không mập mờ, cơ mà đi cùng một chỗ, tay trong tay thế thì thật là… Mà ta xem nữ tử đó cũng không lớn lắm, không biết đã thành niên chưa?”
Cả đám người nghe vậy cười rộ lên, Đỗ Vũ Phong cười to nhất vỗ vỗ vãi Triệu Tân Vĩ nói: “Ta nói này, ngươi đã hạ thủ chưa? Để ta còn biết mà tóm ngươi bỏ tù nào?”
Triệu Tân Vĩ chắp tay xin hàng: “Đại gia, các ngươi đều là đại gia hết, ta đây đường đường là cán bộ trẻ có năng lực, các người cứ phán linh tính cho ta như vậy, con đường làm quan của ta sau này sẽ ra sao đây?”
Ngưu Văn Cường cười nói: “Ngươi sợ cái gì? Nhìn Trương Dương xem…” Nói đến đây hắn cũng ngợ ra vì biết mình nói lỡ lời, vội cầm lấy một chén rượu nói: “Nào… tiếp tục lên nào!”
Trương Dương nhìn hắn cười nhạt.
Ngưu Văn Cường cười khổ nói: “Ta nói Trương chủ nhiệm a. Đừng có nhìn ta cười như thế. Ta sợ lắm đó!”
Trương Dương rót đầy chén rượu rồi cầm lên: “Ta rất thích cái kiểu nói năng thiếu suy nghĩ của ngươi, như thế mới là lời thực. Dù sao ta đây cũng chưa có gia đình gì, có nói thế chứ nói nữa ta càng mừng, chẳng có gì ảnh hưởng tới ta hết. Nào, cụng ly!”
Cả đám thấy vội ồ lên tán thưởng.
Ngưu Văn Cường cười đáp: “Ta sợ ngươi chắc!”
Hai người dưới sự reo hò của mấy người còn lại, cạn hết một chén đầy này, lúc này bầu không khí tiệc rượu đã lên cao điểm. Lúc này một gã phục vụ vào nói thầm gì đó với Ngưu Văn Cường, nghe xong Ngưu Văn Cường gật đầu rồi quay ra cười khổ: “Trương Dương, ngươi hại ta rồi a. Bên sở giáo dục huyện tới đây ăn, ta phải ra lại phải ra chúc rượu nữa rồi.” Nói đoạn nhìn sang Triệu Tân Vĩ nói: “Anh rể ngươi cũng tới! Có đi cùng không?”
Triệu Tân Vĩ lắc đầu nói: “Thôi khỏi! Ở đây uống rượu cho tự nhiên!”
Ngưu Văn Cường đứng dạy rời đi, Trương Dương cũng nghe ra có vấn đề liền thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuện gì à?”
Triệu Tân Vĩ thở dào: “Con mẹ nó, không nói cũng không xong, không biết chị ta và lão có cái chuyện gì, còn đang nháo lên muốn ly hôn kia kìa.”
Đỗ Vũ Phong nói: “Khẳng định là ngoại tình rồi!”
Triệu Tân Vĩ trừng mắt mắng: “Còn mẹ nó! Ngươi mở mồm ra không cái gì tốt được à?”
“Con mẹ nó, ta chỉ là đoán thế thôi! Ngươi chửi cái gì?” hai lão đồng học sừng sộ lên với nhau.
Trương Dương cười nói: “Mấy ông anh này, Đảng giáo dục chúng ta phải luôn hữu ái, đoàn kết, đối đãi với đồng chí như mùa xuân ấm áp. Các ngươi nhìn như gà chọi cựa nhau vậy.”
Đỗ Vũ Phong với Triệu Tân vĩ vốn là bạn bè thâ thiết từ xua rồi, chửi thì cứ chửi chứ cũng chẳng có chuyện gì. Lúc này thì Ngưu Văn Cường hoảng hốt chạy vào: “Tân Vĩ, chị ngươi tìm tới, chuyện này phiền phức a!”
Triệu Tân Vĩ sửng sốt: “Ngươi nói rõ ràng ra xem nào. Rốt cuộc là thế nào?”
Ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào, Triệu Tân Vĩ vội chạy ra ngoài vì hắn nghe thấy thanh âm của tỉ hắn, Trương Dương cũng sợ mấy người xảy ra chuyện gì liền vọi đi theo.
Trong phòng, Tống Tư Đức chật vạt bất kham đứng ở đó, hắn bị cả mọt ly rượu hất vào người, Triệu Tân Hồng thì lạnh lành đứng đối diện hắn. Trong phòng đều là mấy người của sở giáo dục huyện, bầu không khí tương đối xấu hổ, Trương Dương để ý thấy có một nữ tử khá trẻ tuổi mặc váy màu lam, gương mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tống Tư Đức giận giữ hét lên: “Ngươi tới đây làm cái trò điên khùng gì thế hả?”
Triệu Tân Hồng lạnh lùng nói: “Làm gì tự trong lòng ngươi minh bạch. Ngày mai ta với người gặp nhau ở toà.”
Triệu Tân Vĩ đi tới bên người Triệu Tân hồng nhỏ giọng hỏi: “Tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Triệu Tân Hồng không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài luôn, Trương Dương cùng Ngưu Văn Cường đứng phía sau thấy vậy vội ngường đường cho nàng ta. Triệu Tân Hồng càng đi càng nhanh, đi tới chỗ cầu thang thì bỗng nhiên ngồi thụp xuống khóc nức nở.
Triệu Tân Vĩ hiểu nhất chính là tỉ tỉ mình, đi phía sau thấy vậy, hai mắt nhất thời đỏ lên hung hằng quay ngược trở lại vào trong. Ngưu Văn Cường vội vàng ôm chặt ngăn hắn lại, Triệu Tân Vĩ tức giận hét lên: “Cút! Cút ra! Con mẹ hắn! Hắn dám khi dễ tỉ ta!”
Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng cũng chạy ra, thấy tràng cảnh trước mắt tuy rằng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng cũng đủ biết có chuyện không hay. Khuyên bảo mãi Triệu tân Vĩ mới nguôi giận đưa tỷ hắn về nhà.
Đám người Tống Tư Đức cũng vì thế mà mất hết nhiệt tình, ly khai luôn sau lúc đó. Trương Dương cùng mấy người cũng hết hứng uống rượu nên cũng nghỉ luôn, Khang Quốc Cường gọi Ngưu Văn Cường ra thanh toán. Ngưu Văn Cường nguyên bản không có định khách khí với hắn, liền chặt đẹp rồi đem hắn đuổi đi.
Lúc về Vương Bác Hùng về nhờ xe của Trương Dương luôn, tiện thể cùng Trương Dương nói chuyện vài câu với nhau, dù sao hắn cũng mới về cục thuế, vẫn bảo trì thái độ trầm mjăc, cũng chưa có dùng xe đưa xe đón, xem chừng còn không bằng phó chủ nhiệm Trương Dương đây.
“Khang Quốc Cường kia lúc trước ở cục thuế danh tiếng rất không ra gì, quan hệ với hắn, nhất định phải cẩn thận
Trương Dương cười nói: “Ta không đáp ứng hắn cái gì cả.”
Vương Bác Hùng ngẫm lại, trong phạm vi Xuân Dương huyện này, người có khả năng chọc vào thằng nhãi này cũng không có nhiều, không khỏi nở một nụ cười. Châm một điếu thuốc dít một hơi rồi hỏi: “Tần chủ tịch có việc gì không?”
Đối với Vương Bác Hùng, Trương Dương từ trước tới giỡ vẫn chưa có dấu diếm cái gì: “Sự tình mỏ nan vốn không có liên quan nhiều lắm tới nàng, dù sao hôm đó cũng là ngày ang mới nhậm chức, ngay cả công tác còn chưa tiếp nhận cơ mà. Nếu cứ như vậy mà bắt nàng phải chịu trách nhiệ thì thật là quá quắt quá.”
Vương Bác Hùng cười nói: “Chuyện này cũng không thể nói như thế được, dựa theo điều lệ vấn trách cán bộ thì nàng vẫn phải chịu trách nhiệm về chuyện đó, dù là ít hay là nhiều. Điều này chỉ có thể trách vạn khí bất hảo mà thôi, bất quá như ngươi nói thì có lẽ ảnh hưởng của nó tới đường làm quan cảu nàng không nhiều.”
Trương Dương thấp giọng nói: “Kỳ thực sự tình vụ tai nạn mỏ than này, ngay từ đầu ta đã kiến nghị nagf ta đừng có điều tra kĩ xuống dưới làm gì, ta đoán ngay được đằng sau sự tình đó là một cái mê võng lớn, có ảnh hưởng rát nhiều người mà. Nếu vạch trần rõ ràng chuyện này ra, đối với tất cả sẽ đều không có lợi.” Thằng nhãi này có thể nhìn ra được như vậy chứng tỏ tu luyện quan trường đã đề thăng không ít.
Vương Bác Hùng nghe tới đây cũng nắm được đại khái, bao năm kinh nghiệm đủ để hắn nhìn ra được chỗ vi diệu trong đó nên cũng không cần hỏi nữa. Vị trí của hắn hiện tại cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng mà vẫn nhắc nhở Trương Dương một câu: “Chân tướng tịnh không phải là trọng yếu… Quan trọng nhất chính là lợi ích của các bên.”
Trương Dương đồng ý gật đầu, đúng là cho dù có tìm được đám người nhà thợ mỏ gặp nạn kia họ cũng không chắc đã nói ra sự thật, đơn giản bởi bọn họ đã bị lợi ích trước mắt làm cho mê thất. Vì vậy Trương đại quan nhân càng cảm thấy được tầm quan trong của tiền tại và quyền lực ở cái thời đại này, thiếu một thứ cũng không đươc.”
Vương Bác Hùng thấp giọng nói: “Về chuyện đầu tư của An Lão hết sức trọng yếu, làm tốt chuyện này, tiền đồ của ngươi sẽ sáng lạn.”
Trương Dương bật cười ha hả, tiền đồ của hắn cùng với chuyện đầu tư của An Lão không có liên hệ chặt chẽ như người khác vẫn tưởng tượng. Vừa lúc này thì điện thoại reo lên, Trương Dương cầm máy lên xem, thì ra là mẫu thân Từ Lập Hoa gọi tới, giọng bà có vẻ tương đối hoảng hốt: “Trương Dương? Ngươi đang ở đâu thế? Tô đại nương bỗng nhiên lại đau ngực rồi. Ngươi…”
Trương Dương lấy làm kinh hãi, cả kinh nói: “Mẹ, đừng có hoảng, ta lập tức tới ngay, trước tiên đừng có động vào đại nương…”
Vương Bác Hùng nghe thấy Trương Dương có việc liền nói: “Để ta xuống đây được rồi, đi vài bước nữa cũng tới nhà rồi!”
Trương Dương không có khách khí với hắn, lập tức dừng xe cho hắn xuống rồi chạy thẳng tới Vi Viên.
Tô lão thái hiện tại đối với y thuật của Trương Dương có thể nói là coi như mê tín, Từ Lập Hoa nguyên bản muốn đưa bà đi bệnh viện, nhưng lão thái nhất định không chịu, bà chỉ tin tưởng Trương Dương mà thôi. Từ Lập Hoa chỉ có thể điện cho Trương Dương, may mà tiểu tử này cũng đang ở không xa Vi Viên lắm, nhận được điện thoại một chút thì đã lập tức tới Vi Viên rồi. Vào nhà, việc đầu tiên là bắt mạch cho Tô lão thấy, phát hiện không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là đau ngực tái phát, châm cho lão thái vài châm xông rồi mới yên lòng, đưa lão thái lên giường nghỉ.
Hai mẹ con lúc trở lại phòng khách ngồi, Mẫu thân Từ Lập Hoa mới nói: “Lão thái thái trời sanh tính yếu cường, nhưng cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt. Ta cũng đâu thể trông coi săn sóc lão thái thái suốt ngày suốt đêm được. Tuổi tác thì đã lớn như vậy rồi, vạn nhất có sơ suất gì thì… Ngươi bảo phải làm sao bây giờ?”
Trương Dương nhớ tới bộ dạng của lão bà của Lý Trường Vũ Chu Hồng Mai kia, không khỏi thở dài: “Căn bản là lão thái với em dâu không hợp nhau, Ở cùng chỉ thêm khó chịu, thà rằng cứ ở đây còn thư thái hơn. Mẹ à, nếu không thì ta sẽ tìm người trông lão thái buổi tối?”
Từ Lập Hoa lắc đầu nói: “Nhưng lão thái không có chịu, có khi nay mai ta bảo tiểu Tĩnh tới đây, dù sao h nó cũng đang nghỉ hè, bây giờ chỉ chờ giấy gọi của bên trường đại học sư phạm Đông Giang thôi mà.”
Trương Dương không khỏi nở nụ cười: “Nha đầu này bây giờ hẳn alf rất tiêu diêu tự tại a!”
“Tam nhi, chuyện của muội muội ngươi hẳn là nhờ ngươi mới có được.”
Trương Dương cười nói: “Mẹ à, chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói những lời như vậy.”
Từ Lập Hoa nhìn khuôn mặt kiên nghị uy vũ của nhi tử, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, càng gần đây nó càng ngày càng trở nên thành thục, đã không còn là một thiếu niên ngây ngây ngô ngô, nhút nhát như trước nữa, càng ngày càng ra dáng một nam tử hán.
“Trong nhà thế nào rồi?” Đối mắt với mẫu thân Từ Lập Hoa, trương đại thần y thuỷ chung không thể không nhập vai nhỉ tử của bà được.
Từ Lập Hoa gật đầu nói: “Tốt!” Sau đó trầm mặc không nói gì, bởi bà biết Trương Dương vốn không ưa ba bố con nhà Triệu Sinh Thiết kia.
Trương Dương mở ví rút ra một ngàn đồng đưa cho bà, Từ Lập Hoa cuống quýt xua tay: “Không cần, ta không thiếu tiền, con cứ giữ lại mà tiêu, còn phải tìm bạn gái rồi cưới vợ nữa chứ.”
Trương Dương bật cười hả hả, mạnh mẽ dúi tiền vào tay Từ Lập Hoa nói: “Điểm ấy mẹ không phải nhắc, với cả tìm người yêu cũng không phải cần tiền, ta quan trọng nhất chính là thực tâm chứ không phải là tiền tài.”
Từ Lập Hoa nhẹ giọng hỏi: “Thế con với cô bé tả Hiểu Tình kia ra sao rồi?” Từ Lập Hoa trước kia cũng có gặp qua Tả Hiểu TÌnh một lần, ấn tượng với nàng rất tốt, hơn nữa bình thường rảnh rỗi không có việc gì, cũng thường xuyên tấn gẫu với Tô lão thái về chuyện Trương Dương và Tả Hiểu TÌnh, cho nên cả hai rất thích Trương Dương và Tả Hiểu Tình thành một đôi.
Trương Dương cười nói: “Mẹ à. Người khi nào mà trở lên bi quan thế nhỉ? Nhi tử của mẹ đây hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, còn lo không tìm được lão bà sao?”
Từ Lập Hoa cầm bàn tay hắn vỗ nhẹ nhẹ lên: “Mẹ tin, bất quá ngươi phải nhớ lấy, nhất định phải đối xử thật tối với con gái nhà người ta, ngàn vạn lần không được làm tổn thương người ta. Cần phải biết rằng, người con gái treo trái tim cho một ai cần rất nhiều dũng khí đó.”
Trương Dương hơi ngẩn người ra, mẫu thân nói làm hắn bỗng nhớ tới kiếp trước của mình, có thể nói rằng hai kiếp người cách nhìn nhận nhân sinh quan cũng rất khác nhau. Kiếp trước, hắn chỉ biết lưỡng tình tương duyệt là được, chứu chẳng cần lo lắng tới vấn đề khác. Nhưng lời này của Từ Lập Hoa, lần đầu tiên làm cho hắn chú ý, có lẽ là cần phải chú ý cả tới cảm nhận của người khác nữa, như Hải Lan, như Tả Hiểu Tình, có thể đằng sau những lựa chọn của các nàng là đầy những nước mắt.
Trương Dương thấp giọng: “Mẹ, người yên tâm, ta biết mà! Ta sẽ đối xử tốt với tất cả ai tốt với ta!”
Từ Lập Hoa nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên, tiểu tử này xem chừng cũng bác ái quá rồi đây.
Từ góc độ của Lê Quốc Chính nhìn lại, Dương Thủ Nghĩa đột nhiên chuyển đổi thái độ, chắc chắn sẽ có liên quan tới Hứa Thường Đức, trong toàn bộ sự kiện, Lê Quốc Chính không thèm đếm xỉa đến, chỉ cần trận phong ba này nhanh chóng yên lặng xuống là được. Về phần kết quả xử lý thế nào, có hay không truy cứu trách nhiệm cán bộ Tần Thanh hắn không quan tâm, cho dù có quân tâm hắn cũng sẽ không tỏ thái độ ra bên ngoài.
Hứa Thường Đức từ báo cáo của tổ công tác đã biết sự tình được khống chế trong một phạm vi nhất định, kết quả này hiển nhiên là khiến hắn thoả mãn. Về phần Tần Thanh, sau trong thâm tâm hắn vẫn muốn bảo vệ cho nàng, nàng là một tay hắn nâng đỡ lên, không thể không có một chút cảm tình, dù sao là cán bộ trẻ phạm một chút sai lầm nhỏ cũng là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa đừng nói alf Tần Thanh, bất luận là kẻ nào được phái đến cái vị trí này, cho dù không cam lòng cũng sẽ vẫn phải cam chịu gánh lấy cái trách nhiệm không thuộc về bản thân mình, điều này chỉ có thể trách vận khí của nàng quá xui xẻo thôi. Nghĩ như vật, hắn cũng có thể lý giải được biểu hiện thất thường của Tần Thanh, không ai nhẫn tâm nhìn cái cây mình một tam chăm bẵm đột nhiên chết non. Hứa Thường Đức lo lắng so với những người khác còn chu toàn hơn nhiều, Dương Thủ Nghĩa đột ngột cải biên, trong đó nhất định là gặp điều gì khó nói, bất quá hắn nếu có thể tỏ thái độ như vậy, Hứa Thường Đức cho rằng là hắn còn biết thời biết thế, tử vong ba người trách nhiệm cũng không phải là lớn, trách nhiệm lại chia sẻ ra, tất cả mọt người sẽ không ai phải chịu gánh nặng lớn. Hơn nữa, Hứa Thường Đức cũng sắp thằng chức lên hàng lãnh đạo tỉnh, đương nhiên hắn không muốn xảy ra điều phiền phức gì vào lúc này. Thế nhưng lúc này hắn lại cứ luôn lo lắng, Tần Thanh trong chuyện này lại cứ muốn làm cho rõ ràng, không phảo người khác sẽ nói hắn che chở người của chính mình, cho nên hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nếu như Tần Thanh thiếu tôi luyện như vậy thì cứ để lại nàng ở Xuân Dương huyện luôn, đoàn thị uỷ bí thư sẽ cho người khác đảm nhận.
Trong thị uỷ lãnh đạo, người rõ ràng vói chuyện anỳ nhất đương nhiên là thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ, bản thân hắn từng là bí thư huyện uỷ Xuân Dương, toàn bộ sự kiện này diễn ra hắn thuỷ chung vẫn giữ thái độ quan sát, tuy rằng biêtz Trương Dương có liên quan trong đó, thế nhưng hắn so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng chi tiết chuyện này hơn cả, rút dây động rừng, muốn sự tình xông xuôi ổn thoả thì tất cả các bên đều phải nhượng bộ. Dương Thủ Nghĩa ngay từ đầu tiên đã đem mục tiêu đổ trách nhiệm lên hết trên đầu Tần Thanh, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến cho cơn bão này cứ dai dẳng không chịu lắng xuống. Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ tuyệt không có làm như vậy, càng gặp phải đại sự càng không thể chối bỏ, chỉ có trước tiên là tìm cách đơn giản hoá vấnd dề, sau đó tìm cách chia đều trách nhiệm, mà Dương Thủ Nghĩa hiển nhiên là một tay mơ thiếu tố chất lãnh đạo, chính vì hắn cứ tìm mọi cách để đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm nên mới khiến cho sự tình càng trở nên phức tạp như vậy.
Lúc biết được kết quả cuối cùng, Lý Trường Vũ mứoi gọi điện cho Trương Dương, đây cũng là từ lúc phát sinh sự tình tai nạn ở mỏ than, Lý Trường Vũ mới chủ động gọi điện cho Trương Dương.
Trương Dương nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ, hiển nhiên là có chút tâm tình: “Lý phó thị trưởng! Thật sự là không ngờ a!”
Trương ngữ khí của Trương Dương, Lý Trường Vũ đương nhiên là nghe ra tiểu tử kia đối với thái độ bàng quan của mình vừa qua bất mãn, hắn bật cười ha hả nói: “Trương Dương, sở thương mại đầu tư lúc nào lại mở rộng công tác tới khai thác mỏ than rồi?”
Những lời này của hắn khiến cho Trương Dương nhất thời có chút ngại ngùng, đích xác là hắn xen vào việc của người khác. Nhưng bản thân nhìn Tần Thanh bị khi dễ không chịu được nên mứoi ra tay tương trợ, Lý Trường Vũ đương nhiên không có nghĩa vụ phải giúp mình trong cái việc này, nghĩ tới đây Trương Dương ho khan một tiếng rồi đáp lời: “À thì… Ta là bang trợ lý giải một ít tình huống cho Tần chủ tịch huyện thôi mà.”
Lý Trường Vũ trong lòng cười thầm, ngươi lý giải tình huống? Tần Thanh phải cần đến ngươi sao? Lại nói đến vụ phòng khách sạn, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a! Con mẹ nó, thằng nhãi này ngay cả quả phụ Thanh mà cũng… Thực sự là làm cho kẻ khác phải ngưỡng mộ, thèm thuống chết thôi. Lý Trường Vũ nhẹ giọng nhắc nhở: “Sự tình mỏ than Ngũ Lâu đã có định luận, ngươi không nên tiếp tục gây mưa gây gió nữa. Chuyện này kết thúc ở đây, đối với ngươi, đối với tần Thanh đều tốt.”
Trương Dương thập phần quan tâm tới kết quả sự tình sau cùng, hắn thấp giọng hỏi: “Thế kết quả sau cùng thế nào?”
“Tần Thanh hôm đó là ngày đầu tân nhiệm, ngay cả công tác cũng chưa tiếp nhận, cho nên trách nhiệm này cũng không thể quy hết lên đầu nàng được. bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa và chủ tịch huyện tièn nhiệm La Cảnh nguyên cũng phải chịu trách nhiệm liên đới.”
Trương Dương nghe vậy không khỏi hết sức vui mừng, xem chừng kế giết gà doạ khỉ quả nhiên có hiệu quả, hắn cố nén vui sướng nói: “Nói cách khác là Tần Thanh không việc gì?”
Lý Trường Vũ trầm ngâm một chút rồi nói: “Về chức vụ thì ở Xuân Dương không có gì, bất quá lo lắng là áp lực công tác của nàng, có lẽ quyết định thôi chức vụ đoàn thị uỷ bí thư. Bất quá ngươi cứ yên tâm, đối với con đường làm quan của nàng không có ảnh hưởng gì.” Đây là Lý Trường Vũ xem ra, chuyện này là tác dụng của Hứa Thường Đức, chắc chắn lão sẽ không đem một cán bộ trẻ tuổi có năng lực do chính tay mình bồi dưỡng vứt bỏ. Trong hồ sơ của Tần Thanh cũng sẽ không lưu lại dấu vết không đẹp nào, nói cách khác, tiền đồ của nàng vẫn một khoảng rực rỡ.
Tần Thanh theo tổ công tác rời khỏi huyện Xuân Dương nên cũng không biết kết quả cuối cùng việc này ra sao. Trương Dương đuổi theo xe nàng gọi: “Tần chủ tịch!” Trước mặt người ngoài, thằng nhãi này vẫn còn biết tỏ ra lịch sự, không có réo Thanh tỷ như bình thường.
Tần Thanh nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì?"
Trương Dương nhìn mấy người tổ công tác gần bên rồi thấp giọng nói: “Tần chủ tịch! Tôi làm kiểm điểm, ngài xem cho!”
Tần Thanh tiếp nhận tờ giấy trong tay hắn, đã thấy trên đó viết: ‘Nhẫn một thời gió êm sóng lặng, nhượng ba phần trời cao bể rộng.” Trong tâm chưa phát giác ra điều gì, liền nhìn Trương Dương với con mắt khó hiểu. Trương Dương tươi cười nói: “Bất luận chuyện gì cũng qua rồi, ta đợi ngươi trờ về.”
Trong nội tâm Tần Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp, lông mi giật giật mấy cái, vội vàng quay mặt đi, hướng ô tô đi đến.
Trương Dương đứng nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tần Thanh, bất thình lình tai hắn bị Sở Yên Nhiên nhéo mạnh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa trông thấy nữ nhân bao giờ hay sao?”
Trương Dương cười khổ nói: “ta nói nha đầu nhà ngươi này, ban ngày ban mặt, phải giữ hình tượng một chút chứ.”
“Hừ! Ta thích thế đấy! Nói mau! Ngươi với nàng rốt cuộc là quan hệ hệ gì?” Sở Yên Nhiên nghiêm mặt hỏi.
Trương Dương cợt nhả trả lời: “Quan hệ công tác!”
“Phi! Đừng có gạt người. Nhìn cái bộ dạng, vẻ mặt của ngươi hết sức không bình thường. Nói! Đêm hôm khuya khoắt ngươi vào phòng nàng làm gì?”
Trương Dương Cũng hơi sửng sốt nhưng rồi lập tức minh bạch, nhất định là chuyện tần Thanh làm chứng cho mình truyền ra ngoài. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, nhất là người ta đối với chuyện nam nữ này lại càng có hứng thú, chuyện vị mỹ nữ chủ tịch huyện và phó chủ nhiệm sở thương mai đầu tư đã sớm xôn xao dư luận khắp huyện, Sở Yên Nhiên nghe được cũng không có gì là lạ.
Trương Dương cười ha hả nói: “Cô nam quả nữ ở trong một phòng thì ngươi bảo làm gì nào? Hai chúng ta cũng không phải chưa từng như thế nhỉ?”
Mặt Sở Yên Nhiên nóng lên: “Ngươi ít nói bậy đi. Ta với ngươi cái gì cũng không có.”
“Ta với nàng ta cũng như vậy.”
“Đó là ta ý chí kiên định chứ còn ngươi liên tục mưu đồ giở trò.”
“Tần Thanh nàng ta ý chí kiên định so với ngươi còn cao hơn nhiều nha. Còn nha đầu nha ngươi ấy à, nếu ta không phải là một Đảng viên, không phải là một cán bộ nhà nước thì ta đã sớm lấy thân ngươi báo đáp ơn của ta rồi.”
"Lưu manh!"
“Ta nho nhã phong độ, lịch sự thế này mà sao vào mắt ngươi lại cứ thanh lưu manh thế nhỉ?”
Sở Yên Nhiên không nói với hắn nữa, tức giận giơ cánh tay trắng trẻo lên hung hắng đấm vào ngực hắn: “Ta mặc kệ, hiện tại ngươi làm cho ta khó chịu. Ngươi phải nói rõ ràng cho ta.”
“Dựa vào cái gì thế? Ta không có làm a! Thế nào mà thể diện tan gay cả một xu cũng không đáng thế này?”
Hai người cứ ở đó dây dưa cãi nhau, An Ngữ Thần đã lái chiếc jeep Bắc Kinh vào trong bãi đỗ xe của khách sạn. Chiếc xe mày đổ trông rất bắt mắt, hơn nữa ở Xuân Dương này cũng rất hiệm xuất hiện loại xe sang như thế. Thấy Trương Dương đang cãi nhau cùng Sở Yên Nhiên, An Ngữ Thần không khỏi nhíu mày, thật là đáng lo lắng, Xuân Dương huyện thì đang phong vân biến hoá không biết thế nào, còn thằng nhãi này cư nhiên vẫn ở đây tán gái.
An Thần Từ trong xe nhảu xuống, cố ý ho khan một cái.
Trương Dương nhân cơ hội bỏ Sở yên Nhiên qua một bên, nghênh đón An Ngữ Thần, ha hả cười nói: “Thực sự là khách quý a! An tiểu thư tìm ta có việc gì?”
An Ngữ Thần gật đầu nói: “Nghe nói ngươi có chuyện, cho nên tới xem sao!”
Trương Dương cười nói: “À, cũng có một chút phiền toái nhỏ, nhưng sự tình đã đầu vào đấy rồi. Đa tạ An tiểu thư quan tâm!”
An Ngữ Thần cũng có chút bực mình, trước đây chưa bao giờ thấy thằng nhãi này lịch sự như thế. Thì ra là ngày hôm nay đổi tính là làm trò trước mặt nử tử kia. Nhìn khuôn mặt Sở Yên Nhiên xinh đẹp, một vẻ đẹp tràn đầy sức sống, thanh xuân, An Ngữ Thần cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thưởng thức, quay sang nhìn Trương Dương, nàng bỗng nhiên nói một câu: “Trương Dương, là bằng hữu ta tất phải nhắc nhở ngươi, có những việc phải chú ý tới ảnh hưởng của nó, cho dù ngươi khôgn chú ý thì Tần chủ tịch huyện kia cũng phải chú ý, thật không ngờ ở đại lục các ngươi mà cũng phóng khoáng quá a!”
Trương đại quan nhân không khỏi sửng sốt, mẹ nó chứ, nha đầu kia thế napf lại phán một câu như thế chứ, cái này chẳng phải rõ ràng là muốn hại ngươi sao? Hắn nhíu mày nhìn An Ngữ Thần, đúng là có cái câu tiểu nhân cùng nữ tử không thể hợp nhau, Trương Dương nói: “Ta chưa từng dám cơi An đại tiểu thư là bằng hữu, hơn nữa nói đến phóng khoáng, những người Hồng Kông các ngươi mới thật sự a, chính ngươi cũng giám nửa đêm vào phòng của ta còn gì.”
Khuôn mặt Sở Yên Nhiên trở lên tái tái, nàng xoay bước rời đi hướng tới xe ô tô của mình, An Ngữ Thần đứng đó vẻ mặt cười gian xảo.
Đối với loại đáp đá xuống giếng này Trương Dương cũng không có biện pháp, đang muốn đuổi theo Sở Yên Nhiên thì bị An Ngữ Thần túm vai lại nói thêm một câu: “Gia gia ta cuối tuần quay lại đây đó!”
“Liên quan quái gì tới ta!” Trương đại quan nhân không nhịn được gắt lên.
Sở Yên Nhiên đã khởi động xe.
An Ngữ Thân tươi cười hớn hở vỗ vỗ vai hắn nói: “Nữ tử ổn lắm, ngươi không xứng với người ta đâu!”
“Ta xem chừng ngươi có bệnh a! Không nhìn được nữ nhân đi với ta sao? Biến thái!”
“Ngươi chửi ta đó hả!”
“Mặc kệ ngươi! Trương đại quan nhân vội sải bước chạy đuổi theo xe, rồi trực tiếp nhảy lên trên xe. Sở Yên Nhiên cũng không có nói gì, trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghiêm lệ và băng sương.
“Giận thật hả?” Trương Dương nhẹ giọng hỏi.
Sở Yên Nghiên lại cười một tiếng: “Giận? Ta đương nhiên là sẽ không mắc lừa cô ta rồi, nàng ta nói như vậy hẳn là muốn ta tức giận. Cháu gái của An Chí Viễn hả? Rất có tính cách a! Không phải là nàng ta cũng thích ngươi đấy chứ.”
Trương Dương cười khổ: “Tiêu thư a, đừng có doạ ta chứ. Ta sợ cái loại năm nhân bà này lắm. Mà ta xem rất có thể là nàng ta coi trọng ngươi, ta nghe nói Hồng Kông rất nhiều cái dạng người như thế
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Bậy ba! Sao ngươi áh mồm ra không nói được lời nào tử tế à?”
Trương Dương nói: “Ta người ngay không thể không nói lời thật. Ta nói cho người hay, ta rõ ràng là một thanh niên đầy nhiệt huyết, sống phúc hậu thiện lương, thế nào dứoi con mắt mấy người toàn thành sắc lang. Ta sống cho tới bây giờ thực sự là chưa nối oan ức nào lớn như thế!”
Sở Yên Nhiên liếc mắt nhìn hắn nói: “Sắp tới ta sẽ nói với Lâm a di tới Thanh Thai Sơn một chuyến, xem xét xem có khả năng có thể đầu tư hay không.”
Nghe được hai chữ đầu tư lập tức Trương Dương phấn khởi lên ngay, dù sao đối với thằng nhãi này, chiến tích vẫn là hấp dẫn hắn nhất, kéo được người khác đầu tư chẳng khác nào mang chiến tích về dán lên bảng thanh tích của mình. Hắn vội nói: “Chỉ cần ngươi có thể bảo Lâm a di đầu tư, ta có thể tối ưu hoá chính sách cho các người.”
Sở Yên Nhiên cười nói: “Nhìn cái bộ dạng hí hửng của ngươi kìa. Muốn chính sách ưu đãi nhiều, chúng ta thà cứ đầu tư ở Kinh SƠn, chứ chạy đến cái địa phương cái gì cũng lạc hậu thiếu thốn này làm gì?”
“Vậy Sở chủ tịch vẫn đầu tư ở đây là do mối thâm tình của hai ta, thực sự là làm cho ta cảm động quá đi mất!”
“Nói nhảm ít thôi! TÍ nữa về sở thì xuống xe, ta còn phải trở về Kinh Sơn có việc!”
Trương Dương từ biệt Sở Yên Nhiên sau đó đi vào sở thương mại đầu tư, từ lúc xảy ra sự kiện mỏ than, bây giờ Trương Dương mới tới đây lần đầu. Trên đường gặp mấy cán bộ của sở, ai lấy cũng đều lịch sự chào hỏi đối với vị phó chủ nhiệm sở này, Trương đại quan nhân nổi tiếng cường hãn hơn người, tạm thời không bàn tới bốn gã thân nhân thợ mỏ đang bị thương nặng phải nằm viện kia, chỉ cần là chuyện liên quan với vị mỹ nữ chủ tịch huyện tân nhiệm kia cũng đã danh chấn Xuân Dương rồi, à mà phải là danh chấn Giang Thanh mới phải.
Trương Dương vừa mới trờ lại phòng làm việc đã gọi Vu Tiểu Đông tới hội báo công tác, nàng vẫn là trợ thủ cống tác đắc lực nhất của Trương Dương. Từ ngày Tần Thanh nói qua suy nghĩ về vấn đề quy hoạch lâu dài cho việc khai phá Thanh Thai SƠn, Trương Dương đã bố trí để Vu TIểu Đông thu thập các ý kiến chuyên gia, xuất ra một số ý kiến sơ bộ về phương án khai thác, Vu Tiểu Đông hiện tại đã chuẩn bị không ít tư liệu, nghe nói Trương Dương trở về, lập tức đưa tất cả tới.
Trương Dương nhìn một đống tài liệu nàng đưa tới không khỏi nhức đầu, ho khan một tiếng nói: “Có phương án cụ thể thì đưa tới đi. Nhiều tư liệu như vậy, có đọc hết cũng giải quyết được cái gì?”
Vu Tiểu Đông nở nụ cười, nàng biết vị phó chủ nhiệm này đối với chi tiết cụ thể trước giờ không có coi trọng, nàng thu hồi lại đống tư liệu nói: “Được rồi, Về chuyện xây dựng phim trường cho phía Hồng Kông lần trước, Lâm Thanh Vũ đã tới đây nhiều lần, hắn xin thanh toán tiền công trình, Tống chủ nhiệm cũng nói qua rồi, Trương chủ nhiệm ngài xem…”
Trương Dương nhíu mày, không ngờ Lâm Thành Vũ quanh co lòng vòng rồi cũng tìm tới Tống Thụ Thành, cả hai tên này hắn đều rất không ưa. Trương Dương thản nhiên nói: “Nếu Tống chủ nhiệm lên tiếng rồi thì cho hắn thêm 10% nữa, còn hơn nữa sau nói tiếp. An Lão cuối tuần này tới Xuân Dương, chuẩn bị công tác đón tiếp cho tốt đi.”
"Trương chủ nhiệm yên tâm."
Trương Dương cười nói: “Ta không phải là chủ nhiệm a! Ta với ngươi cũng là như nhau cả thôi, đều là phó chủ nhiệm!” Nói tới đây thì Triệu Thành Đức bước vào, Vu Tiểu Đông biết hai người bọn họ hẳn là có chuyện cần bàn, liền lui ra ngoài.
Trương Dương mời Triệu Thành Đức ngồi xuống bàn tiếp khách, rút bao thuốc ra mời hắn. Triệu Thành Đức nói: “Trương chủ nhiệm,ta vừa nghe được một chuyện, huyện ta sắp tới sẽ có biến động gì phải không?” Triệu Thành Đức cùng Trương Dương có thể nói là quan hệ không tồi, cho nên cũng sẽ không quanh co lòng vòng gì. Thân là chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư, hắn đươnc nhiên cũng phải quan tâm đến vấn đê thượng tầng lãnh đạo huyện, Trương Dương cùng Lý Trường Vũ có quan hệ đặc biệt, khiến cho mọi người nghĩ hắn đương nhiên biết rõ kết quả trước người khác.
Trương Dương đáp lời: “Theo như ta nghe nói hẳn là không có biến động gì!”
Một câu nói nhìn như bình thản như thế, nhưng trong nội tâm Triệu Thành Đức lại nổi dạy ngàn lớp sóng, những lời này của Trương Dương chính là thượng tầng lãnh đạo huyện sau sự kiện tai nạn mỏ than này cũng không có gì thay đổi. Nói cách khác là tần Thanh sẽ vẫn trở lại Xuân Dương làm chủ tịch huyện. Hiện giờ cả Xuân Dương ai chẳng biết nữ chủ tịch huyện Tần thanh cùng Trương Dương có quan hệ, Tần Thanh để chứng minh hắn vô tội, nàng thậm chí cả danh dự của bản thân mình cũng không tiếc hi sinh, chính vì lẽ đó mà quan hệ quả hai người là không thể nghi ngờ. Mà Trương Dương tại hiện trường mỏ than để bảo vệ Tần Thanh cũng thể hiện ra hành động khó tin, có thể nói quân hệ giữa hai người còn cao hơn mức đồng sự hay lão đạo với hạ cấp. Chỉ cần ngày nào tần Thanh tại vị tại Xuân Dương huyện, khẳng định đường làm quan của Trương Dương sẽ thuận buồm xuôi gió. Đối với Triệu Thành Đức mà nói đây đơn giản chỉ là đứng về phe ai, tuy rằng nguyên bản là hắn muốn đứng vào hàng ngũ của bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa, nhưng người ta lại không cho hắn có cơ hội đó, cho nên chỉ có thể đứng về phe của nữ chủ tịch huyện Tần Thanh. Mà đứng về phía Tần Thanh cũng là đứng về phía Trương Dương, mà đứng về phía Trương Dương cũng chính là đứng về phe thường vụ phó thị trưởng Giang Thành Lý Trường Vũ kia.
Triệu Thành Đức gật đầu: “Trương Dương! Nghe nói xe của ngươi bị người ta phá hỏng. Sở thương mại đầu tư chúng ta xe còn không ít, vừa vặn còn một chiếc Santana vẫn còn để đó. Hơn nữa sắp tới ngươi còn phải phụ trách công tác đón tiếp nhiều lắm, nên lấy mà dùng a!” Nói xong Triệu Thành Đức đặt cái chìa khoá xe ô tô lên trên bàn.
Trương Dương đối với Triệu THành Đức cũng có một chút hảo cảm, trên thực tế thì hắn tại sở thương mại đầu tư này vẫn là cấp dưới của Triệu Thành Đức. Nhưng Triệu Thành Đức kia cũng là kẻ biết người biết ra, nhìn ra được tiềm lực của mình cho nên mới ngược đời mà đi lấy lòng cấp dứoi như vật. Tại thời điểm này, có thể coi như hắn có con mắt biết nhìn giống như Vương Bác Hùng, bất quá về vận khí thì còn phải chờ xem hắn có được như Vương Bác Hùng hay không.
Nói là xe không dùng, nhưng thực ra là xe vừa mới mua chưa lâu, Trương Dương bảo Lương Tại Hoà kiểm tra một lượt giúp cho mình xong rồi ngồi lên thử. Thật đúng là so với chiếc Bắc Kinh cổ lỗ kia của mình thì không biết nói thế nào cho phải.
Lương Tại hoà trong khoảng thời gian này cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tại sở đầu tư, sở thương mại, thậm chí là cả huyện Xuân Dương, Trương chủ nhiệm hiện tại là có thực lực hơn hẳn so với Tống Thụ Thành, chính vì bản thân mình cố gắng bám vào Tống Thụ Thành nên giờ mới lâm vào cái hoàn cảnh dở khóc dở cười như thế này, tại sở đầu tư coi như mất hết quyền lực, mọi công việc hầu hết đều không tới hắn khoa chân múa tay, Lương Tại Hoà thậm chí hối hận không hiểu vì sao lúc đó lại rời phòng thuế vụ cùng với Tống Thụ Thành, cũng hối hận như hắn còn có Khang Quốc Cường, so với hẳn Khang Quốc Cường còn muốn phiền muộn hơn, Lương Tại Hoà nguyên bản là một tài xế, mà là tài xế thì cùng lắm cũng chỉ là lái xa, còn Khang Quốc Cường hiện tại căn bản không tìm lại được vị trí của mình, vô luận là Trương Dương hay Triệu Thành Đức đều coi như không trông thấy hắn, cho nên hắn vô cùng nóng ruột. Nhưng cũng chỉ có hai biện pháp một là ra khỏi sở thương mại đầu tư, hai là phải cải thiện được mối quan hệ đối với Trương Dương, từ đây mà nhìn ra Xuân Dương cũng chẳng có cái địa phương nào tốt, trơ về cục thuế thì hắn cũng muốn, nhưng trước đây ở đó đã đắc tội với không ít người, hiện tại Tống Thụ Thành cũng không còn ở đó, đành chặt đứt cái niệm tưởng kia, vì vậy cũng chỉ cồn một lựa chọn duy nhất.
Khang Quốc Cường cũng minh bạch nếu bản thân mình muốn hẹn Trương Dương nói chuyện, chắc chắn người ta sẽ không cho hắn cái thể diện này, vì vậy cách tốt nhất là tìm một người trung gian. Người trung gian mà hắn tìm được là Triệu Tân Vĩ, Triệu Tân Vĩ trước đây cũng từng tới sở thuế vụ cầu hắn giúp đỡ, thế cho nên có thể nói Xuân Dương huyện này rất là nhỏ bé, cúi đầu ngẩng đầu đều gặp người quen.
Nếu như là người khác nói, không chừng Trương Dương có thể cự tuyệt, nhưng là Triệu Tân Vĩ kêu hắn thì khả nàng lac có thể.
Đêm đó ngoại trừ Trương Dương, Triệu Tân Vĩ cùng Đỗ Vũ Phong, Khương Lượng, Vương Bác Hùng mấy người đều tập trung lại đây, phần là vì để biện hộ cho Khang Quốc Cường, phần là để ăn mừng Trương Dương đã qua được phiền phức. Ai cũng dều biết nếu không phải Tần Thanh đứng ra làm chứng cho, cái án kia nhất định tiểu tử này không thoát khỏi hiềm nghi.
Ngưu Văn Cường thì đương nhiên không phải bàn, hắn vốn là lão bản của hàng nhà, trước giờ mấy người tụ tập vẫn đều alf hắn an bài, thế nhưng lần này có Khang Quốc Cường chủ động bỏ tiền ra thì hắn cũng hết sức vui vẻ thôi.
Cả đám người ngồi uống rượu nói chuyện vô cùng náo nhiệt, ngược lại thì Khang Quốc Cường lại ngồi trầm mặc một bên, mãi lúc sau Triệu Tân Vĩ mới cố ý đem Khang Quốc Cường kéo vào câu chuyện. Sau khi đồng loạt ba chén, Khang Quốc Cường mới chủ động hướng Trương Dương nói: “Trương chủ nhiệm, ta kính ngươi một chén.” Luận cấp bậc thì hắn là ngang với Trương Dương, về tuổi tác thì hơn hẳn, nói nhưng lời này trước mặt tất cả mọi người ở đây coi như là nhận thua trước Trương Dương.
Trương đại quan nhân trước giờ vẫn là người phóng khoáng rộng lượng, Triệu Tân Vĩ kêu hắn là hắn cũng đã đoán được phần nào, đương nhiên hắn sẽ không thèm tính toán đối với mấy loại tiểu nhân vật như Khang Quốc Cường này. Trương Dương mỉm cười nói: “Khang phó chủ nhiệm khách khí quá, ngồi cùng mọt chỗ thì chúng ta là người nhà cả mà. Nào! Cụng ly!” Trương Dương thẳng thắn nhận một chén của hắn, bất quá nể mặt mọi người, không truy cứu chuyện cũ nữa thì có thể chứ muốn trở thanh người một nhà thì không có khả năng. Nguyên nhân rất đơn giản là kẻ này không hợp nhãn Trương đại quan nhân.
Thấy Trương Dương sảng khoái như vậy, Triệu Tân Vĩ không khỏi nở nụ cười, lại nâng chén lên: “Nào! Nào! Chúng ta lại cùng lên một chén nào!”
Vương Bác Hùng cười nói: “Tân Vĩ ngày hôm nay rất nhiệt tình a, chứ bình thường hắn uống rượu như kẻ bệnh gan vậy. Cứ như là hai người khác nhau ấy!”
Ngưu Văn Cường cười hắc hắc: “Chắc là có sự mừng gì đây. Sao? Thăng quan tiến chức hay mứoi có tiểu tình nhân hả?”
Triệu Tân Vĩ Trừng mắt nhìn: “Các người đúng là mấy kẻ trong tâm có bệnh!”
Khương Lượng nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Chủ nhật vừa rồi ta có trông thấy người mang theo một tiểu cô nương đi dạo phố? Dạy lái xe hả? Lão bà ngươi biết chưa?”
Nghe vậy Triệu tân Vĩ không khỏi đỏ mặt: “Con mẹ nó chứu, chả nhẽ cứ đi với nữ nhân là có mập mờ hả?”
Khương Lượng cười nham hiểm: “Đi cùng một chỗ thì không mập mờ, cơ mà đi cùng một chỗ, tay trong tay thế thì thật là… Mà ta xem nữ tử đó cũng không lớn lắm, không biết đã thành niên chưa?”
Cả đám người nghe vậy cười rộ lên, Đỗ Vũ Phong cười to nhất vỗ vỗ vãi Triệu Tân Vĩ nói: “Ta nói này, ngươi đã hạ thủ chưa? Để ta còn biết mà tóm ngươi bỏ tù nào?”
Triệu Tân Vĩ chắp tay xin hàng: “Đại gia, các ngươi đều là đại gia hết, ta đây đường đường là cán bộ trẻ có năng lực, các người cứ phán linh tính cho ta như vậy, con đường làm quan của ta sau này sẽ ra sao đây?”
Ngưu Văn Cường cười nói: “Ngươi sợ cái gì? Nhìn Trương Dương xem…” Nói đến đây hắn cũng ngợ ra vì biết mình nói lỡ lời, vội cầm lấy một chén rượu nói: “Nào… tiếp tục lên nào!”
Trương Dương nhìn hắn cười nhạt.
Ngưu Văn Cường cười khổ nói: “Ta nói Trương chủ nhiệm a. Đừng có nhìn ta cười như thế. Ta sợ lắm đó!”
Trương Dương rót đầy chén rượu rồi cầm lên: “Ta rất thích cái kiểu nói năng thiếu suy nghĩ của ngươi, như thế mới là lời thực. Dù sao ta đây cũng chưa có gia đình gì, có nói thế chứ nói nữa ta càng mừng, chẳng có gì ảnh hưởng tới ta hết. Nào, cụng ly!”
Cả đám thấy vội ồ lên tán thưởng.
Ngưu Văn Cường cười đáp: “Ta sợ ngươi chắc!”
Hai người dưới sự reo hò của mấy người còn lại, cạn hết một chén đầy này, lúc này bầu không khí tiệc rượu đã lên cao điểm. Lúc này một gã phục vụ vào nói thầm gì đó với Ngưu Văn Cường, nghe xong Ngưu Văn Cường gật đầu rồi quay ra cười khổ: “Trương Dương, ngươi hại ta rồi a. Bên sở giáo dục huyện tới đây ăn, ta phải ra lại phải ra chúc rượu nữa rồi.” Nói đoạn nhìn sang Triệu Tân Vĩ nói: “Anh rể ngươi cũng tới! Có đi cùng không?”
Triệu Tân Vĩ lắc đầu nói: “Thôi khỏi! Ở đây uống rượu cho tự nhiên!”
Ngưu Văn Cường đứng dạy rời đi, Trương Dương cũng nghe ra có vấn đề liền thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuện gì à?”
Triệu Tân Vĩ thở dào: “Con mẹ nó, không nói cũng không xong, không biết chị ta và lão có cái chuyện gì, còn đang nháo lên muốn ly hôn kia kìa.”
Đỗ Vũ Phong nói: “Khẳng định là ngoại tình rồi!”
Triệu Tân Vĩ trừng mắt mắng: “Còn mẹ nó! Ngươi mở mồm ra không cái gì tốt được à?”
“Con mẹ nó, ta chỉ là đoán thế thôi! Ngươi chửi cái gì?” hai lão đồng học sừng sộ lên với nhau.
Trương Dương cười nói: “Mấy ông anh này, Đảng giáo dục chúng ta phải luôn hữu ái, đoàn kết, đối đãi với đồng chí như mùa xuân ấm áp. Các ngươi nhìn như gà chọi cựa nhau vậy.”
Đỗ Vũ Phong với Triệu Tân vĩ vốn là bạn bè thâ thiết từ xua rồi, chửi thì cứ chửi chứ cũng chẳng có chuyện gì. Lúc này thì Ngưu Văn Cường hoảng hốt chạy vào: “Tân Vĩ, chị ngươi tìm tới, chuyện này phiền phức a!”
Triệu Tân Vĩ sửng sốt: “Ngươi nói rõ ràng ra xem nào. Rốt cuộc là thế nào?”
Ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào, Triệu Tân Vĩ vội chạy ra ngoài vì hắn nghe thấy thanh âm của tỉ hắn, Trương Dương cũng sợ mấy người xảy ra chuyện gì liền vọi đi theo.
Trong phòng, Tống Tư Đức chật vạt bất kham đứng ở đó, hắn bị cả mọt ly rượu hất vào người, Triệu Tân Hồng thì lạnh lành đứng đối diện hắn. Trong phòng đều là mấy người của sở giáo dục huyện, bầu không khí tương đối xấu hổ, Trương Dương để ý thấy có một nữ tử khá trẻ tuổi mặc váy màu lam, gương mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tống Tư Đức giận giữ hét lên: “Ngươi tới đây làm cái trò điên khùng gì thế hả?”
Triệu Tân Hồng lạnh lùng nói: “Làm gì tự trong lòng ngươi minh bạch. Ngày mai ta với người gặp nhau ở toà.”
Triệu Tân Vĩ đi tới bên người Triệu Tân hồng nhỏ giọng hỏi: “Tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Triệu Tân Hồng không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài luôn, Trương Dương cùng Ngưu Văn Cường đứng phía sau thấy vậy vội ngường đường cho nàng ta. Triệu Tân Hồng càng đi càng nhanh, đi tới chỗ cầu thang thì bỗng nhiên ngồi thụp xuống khóc nức nở.
Triệu Tân Vĩ hiểu nhất chính là tỉ tỉ mình, đi phía sau thấy vậy, hai mắt nhất thời đỏ lên hung hằng quay ngược trở lại vào trong. Ngưu Văn Cường vội vàng ôm chặt ngăn hắn lại, Triệu Tân Vĩ tức giận hét lên: “Cút! Cút ra! Con mẹ hắn! Hắn dám khi dễ tỉ ta!”
Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng cũng chạy ra, thấy tràng cảnh trước mắt tuy rằng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng cũng đủ biết có chuyện không hay. Khuyên bảo mãi Triệu tân Vĩ mới nguôi giận đưa tỷ hắn về nhà.
Đám người Tống Tư Đức cũng vì thế mà mất hết nhiệt tình, ly khai luôn sau lúc đó. Trương Dương cùng mấy người cũng hết hứng uống rượu nên cũng nghỉ luôn, Khang Quốc Cường gọi Ngưu Văn Cường ra thanh toán. Ngưu Văn Cường nguyên bản không có định khách khí với hắn, liền chặt đẹp rồi đem hắn đuổi đi.
Lúc về Vương Bác Hùng về nhờ xe của Trương Dương luôn, tiện thể cùng Trương Dương nói chuyện vài câu với nhau, dù sao hắn cũng mới về cục thuế, vẫn bảo trì thái độ trầm mjăc, cũng chưa có dùng xe đưa xe đón, xem chừng còn không bằng phó chủ nhiệm Trương Dương đây.
“Khang Quốc Cường kia lúc trước ở cục thuế danh tiếng rất không ra gì, quan hệ với hắn, nhất định phải cẩn thận
Trương Dương cười nói: “Ta không đáp ứng hắn cái gì cả.”
Vương Bác Hùng ngẫm lại, trong phạm vi Xuân Dương huyện này, người có khả năng chọc vào thằng nhãi này cũng không có nhiều, không khỏi nở một nụ cười. Châm một điếu thuốc dít một hơi rồi hỏi: “Tần chủ tịch có việc gì không?”
Đối với Vương Bác Hùng, Trương Dương từ trước tới giỡ vẫn chưa có dấu diếm cái gì: “Sự tình mỏ nan vốn không có liên quan nhiều lắm tới nàng, dù sao hôm đó cũng là ngày ang mới nhậm chức, ngay cả công tác còn chưa tiếp nhận cơ mà. Nếu cứ như vậy mà bắt nàng phải chịu trách nhiệ thì thật là quá quắt quá.”
Vương Bác Hùng cười nói: “Chuyện này cũng không thể nói như thế được, dựa theo điều lệ vấn trách cán bộ thì nàng vẫn phải chịu trách nhiệm về chuyện đó, dù là ít hay là nhiều. Điều này chỉ có thể trách vạn khí bất hảo mà thôi, bất quá như ngươi nói thì có lẽ ảnh hưởng của nó tới đường làm quan cảu nàng không nhiều.”
Trương Dương thấp giọng nói: “Kỳ thực sự tình vụ tai nạn mỏ than này, ngay từ đầu ta đã kiến nghị nagf ta đừng có điều tra kĩ xuống dưới làm gì, ta đoán ngay được đằng sau sự tình đó là một cái mê võng lớn, có ảnh hưởng rát nhiều người mà. Nếu vạch trần rõ ràng chuyện này ra, đối với tất cả sẽ đều không có lợi.” Thằng nhãi này có thể nhìn ra được như vậy chứng tỏ tu luyện quan trường đã đề thăng không ít.
Vương Bác Hùng nghe tới đây cũng nắm được đại khái, bao năm kinh nghiệm đủ để hắn nhìn ra được chỗ vi diệu trong đó nên cũng không cần hỏi nữa. Vị trí của hắn hiện tại cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng mà vẫn nhắc nhở Trương Dương một câu: “Chân tướng tịnh không phải là trọng yếu… Quan trọng nhất chính là lợi ích của các bên.”
Trương Dương đồng ý gật đầu, đúng là cho dù có tìm được đám người nhà thợ mỏ gặp nạn kia họ cũng không chắc đã nói ra sự thật, đơn giản bởi bọn họ đã bị lợi ích trước mắt làm cho mê thất. Vì vậy Trương đại quan nhân càng cảm thấy được tầm quan trong của tiền tại và quyền lực ở cái thời đại này, thiếu một thứ cũng không đươc.”
Vương Bác Hùng thấp giọng nói: “Về chuyện đầu tư của An Lão hết sức trọng yếu, làm tốt chuyện này, tiền đồ của ngươi sẽ sáng lạn.”
Trương Dương bật cười ha hả, tiền đồ của hắn cùng với chuyện đầu tư của An Lão không có liên hệ chặt chẽ như người khác vẫn tưởng tượng. Vừa lúc này thì điện thoại reo lên, Trương Dương cầm máy lên xem, thì ra là mẫu thân Từ Lập Hoa gọi tới, giọng bà có vẻ tương đối hoảng hốt: “Trương Dương? Ngươi đang ở đâu thế? Tô đại nương bỗng nhiên lại đau ngực rồi. Ngươi…”
Trương Dương lấy làm kinh hãi, cả kinh nói: “Mẹ, đừng có hoảng, ta lập tức tới ngay, trước tiên đừng có động vào đại nương…”
Vương Bác Hùng nghe thấy Trương Dương có việc liền nói: “Để ta xuống đây được rồi, đi vài bước nữa cũng tới nhà rồi!”
Trương Dương không có khách khí với hắn, lập tức dừng xe cho hắn xuống rồi chạy thẳng tới Vi Viên.
Tô lão thái hiện tại đối với y thuật của Trương Dương có thể nói là coi như mê tín, Từ Lập Hoa nguyên bản muốn đưa bà đi bệnh viện, nhưng lão thái nhất định không chịu, bà chỉ tin tưởng Trương Dương mà thôi. Từ Lập Hoa chỉ có thể điện cho Trương Dương, may mà tiểu tử này cũng đang ở không xa Vi Viên lắm, nhận được điện thoại một chút thì đã lập tức tới Vi Viên rồi. Vào nhà, việc đầu tiên là bắt mạch cho Tô lão thấy, phát hiện không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là đau ngực tái phát, châm cho lão thái vài châm xông rồi mới yên lòng, đưa lão thái lên giường nghỉ.
Hai mẹ con lúc trở lại phòng khách ngồi, Mẫu thân Từ Lập Hoa mới nói: “Lão thái thái trời sanh tính yếu cường, nhưng cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt. Ta cũng đâu thể trông coi săn sóc lão thái thái suốt ngày suốt đêm được. Tuổi tác thì đã lớn như vậy rồi, vạn nhất có sơ suất gì thì… Ngươi bảo phải làm sao bây giờ?”
Trương Dương nhớ tới bộ dạng của lão bà của Lý Trường Vũ Chu Hồng Mai kia, không khỏi thở dài: “Căn bản là lão thái với em dâu không hợp nhau, Ở cùng chỉ thêm khó chịu, thà rằng cứ ở đây còn thư thái hơn. Mẹ à, nếu không thì ta sẽ tìm người trông lão thái buổi tối?”
Từ Lập Hoa lắc đầu nói: “Nhưng lão thái không có chịu, có khi nay mai ta bảo tiểu Tĩnh tới đây, dù sao h nó cũng đang nghỉ hè, bây giờ chỉ chờ giấy gọi của bên trường đại học sư phạm Đông Giang thôi mà.”
Trương Dương không khỏi nở nụ cười: “Nha đầu này bây giờ hẳn alf rất tiêu diêu tự tại a!”
“Tam nhi, chuyện của muội muội ngươi hẳn là nhờ ngươi mới có được.”
Trương Dương cười nói: “Mẹ à, chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói những lời như vậy.”
Từ Lập Hoa nhìn khuôn mặt kiên nghị uy vũ của nhi tử, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, càng gần đây nó càng ngày càng trở nên thành thục, đã không còn là một thiếu niên ngây ngây ngô ngô, nhút nhát như trước nữa, càng ngày càng ra dáng một nam tử hán.
“Trong nhà thế nào rồi?” Đối mắt với mẫu thân Từ Lập Hoa, trương đại thần y thuỷ chung không thể không nhập vai nhỉ tử của bà được.
Từ Lập Hoa gật đầu nói: “Tốt!” Sau đó trầm mặc không nói gì, bởi bà biết Trương Dương vốn không ưa ba bố con nhà Triệu Sinh Thiết kia.
Trương Dương mở ví rút ra một ngàn đồng đưa cho bà, Từ Lập Hoa cuống quýt xua tay: “Không cần, ta không thiếu tiền, con cứ giữ lại mà tiêu, còn phải tìm bạn gái rồi cưới vợ nữa chứ.”
Trương Dương bật cười hả hả, mạnh mẽ dúi tiền vào tay Từ Lập Hoa nói: “Điểm ấy mẹ không phải nhắc, với cả tìm người yêu cũng không phải cần tiền, ta quan trọng nhất chính là thực tâm chứ không phải là tiền tài.”
Từ Lập Hoa nhẹ giọng hỏi: “Thế con với cô bé tả Hiểu Tình kia ra sao rồi?” Từ Lập Hoa trước kia cũng có gặp qua Tả Hiểu TÌnh một lần, ấn tượng với nàng rất tốt, hơn nữa bình thường rảnh rỗi không có việc gì, cũng thường xuyên tấn gẫu với Tô lão thái về chuyện Trương Dương và Tả Hiểu TÌnh, cho nên cả hai rất thích Trương Dương và Tả Hiểu Tình thành một đôi.
Trương Dương cười nói: “Mẹ à. Người khi nào mà trở lên bi quan thế nhỉ? Nhi tử của mẹ đây hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, còn lo không tìm được lão bà sao?”
Từ Lập Hoa cầm bàn tay hắn vỗ nhẹ nhẹ lên: “Mẹ tin, bất quá ngươi phải nhớ lấy, nhất định phải đối xử thật tối với con gái nhà người ta, ngàn vạn lần không được làm tổn thương người ta. Cần phải biết rằng, người con gái treo trái tim cho một ai cần rất nhiều dũng khí đó.”
Trương Dương hơi ngẩn người ra, mẫu thân nói làm hắn bỗng nhớ tới kiếp trước của mình, có thể nói rằng hai kiếp người cách nhìn nhận nhân sinh quan cũng rất khác nhau. Kiếp trước, hắn chỉ biết lưỡng tình tương duyệt là được, chứu chẳng cần lo lắng tới vấn đề khác. Nhưng lời này của Từ Lập Hoa, lần đầu tiên làm cho hắn chú ý, có lẽ là cần phải chú ý cả tới cảm nhận của người khác nữa, như Hải Lan, như Tả Hiểu Tình, có thể đằng sau những lựa chọn của các nàng là đầy những nước mắt.
Trương Dương thấp giọng: “Mẹ, người yên tâm, ta biết mà! Ta sẽ đối xử tốt với tất cả ai tốt với ta!”
Từ Lập Hoa nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên, tiểu tử này xem chừng cũng bác ái quá rồi đây.
Tác giả :
Thạch Chương Ngư