Y Đạo Quan Đồ
Chương 326: Đồng hương gặp đồng hương
Trương Dương nói: “Về đây làm gì vậy?”
Chu Vân Phàm đáp: “Đầu tư!”
Trương Dương nói: “Thật là chỉ có anh thôi. Gặp phải phiền phức thì vỗ mông đi mất, giờ đây lại quay về, đầu tư gì cơ chứ? Sao? Muốn trở thành một người thương nhân yêu nước mẫu mực à?”
Chu Vân Phàm nghe ra Trương Dương khá có thành kiến với anh ta, có lẽ là do chuyện Hồ Nhân Như vào tù vì anh, Chu Vân Phàm giải thích; “Tôi từ trước đến giờ đều coi Hồ Nhân Như như con gái vậy, sự việc lần trước không phải tôi muốn vậy, nếu như tôi là một gian thương bất nhân bất nghĩa, thì cũng không nộp đủ tiền phạt!” Điểm này Chu Vân Phàm làm rất tốt, lúc đầu khi Hồ Nhân Như gặp phải khó khăn, tên này đã cung cấp một cuốn ghi chép đầu tư, ghi chép đó đã giúp cho Hồ Nhân Như được giải thoát. Có điều từ chuyện đó Trương Dương cũng nhận ra con người của Chu Vân Phàm, người này làm chuyện gì cũng không từ thủ đoạn, đâu đâu cũng để lại đuôi, ở cùng với anh ta cần phải hết sức cẩn thận.
Trương Dương nói: “Hồ Nhân Như đang ở Hồng Kong đăng kí một công ty quảng cáo!”
Chu Vân Phàm nói; “Tôi đang làm về ngành giao lưu văn hóa, tôi và Bollywood của Ấn Độ có quan hệ khá tốt, về sau cần phải tăng cường giao lưu Trung Ấn.”
Trương Dương chẳng có thiện cảm gì với lão hồ li này, nói; “Có cơ hội thì đến Giang Thành đầu tư đi!”
Chu Vân Phàm nói: “NHất định rồi!” Cô gái bên cạnh nhỏ nhẹ nói: “Raz, chẳng phải anh nói sẽ làm một bộ clip hát cho em sao?”
Chu Vân Phàm cười ha ha nói: “Đã đang chuẩn bị làm rồi, mấy ngày nữa, đạo diễn của Bollywood sẽ đến Trung Quốc chọn cảnh!”
Trương Dương và Cố Gia Đồng đều không chịu nổi tên lừa bịp này, hai người đứng dậy cáo từ, Chu Vân Phàm tiễn Trương Dương đi ra ngoài cửa, rồi thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, về sau nếu có nhu cầu gì ở bên Ấn Độ, thì đừng ngại tìm Raz tôi!”
Trương Dương vui vẻ nói: “Raz tiên sinh yên tâm, tôi chưa từng gặp Chu Vân Phàm!”
Hai người lên xe, Cố Gia Đồng chau mày nói: “Tên Chu Vân Phàm này chẳng phải là loại tử tế gì, anh cách xa hắn ra!”
Trương Dương nói: “Cũng được coi là còn chút lương tâm, việc của Nhân Như hắn ta đã bỏ không ít tiền!”
Cố Gia Đồng nói: “Đó là khi chưa đến lúc quan trọng nhất, nếu thật sự đến lúc đó, thì ngay cả cha mẹ ruột hắn cũng có thể mang ra bán được!”
Trương Dương cười nói: “Thôi không nói đến anh ta nữa, loại người này sẽ tự tìm được mảnh đất sinh tồn của anh ta. “ Hắn vừa lái xe vừa nói: “Cha em nói thế nào?”
Cố Gia Đồng nói: “Ông chẳng nói gì cả, sau khi anh về, ông đến phòng đọc sách!”
Trương Dương nói; “Em nói xem chuyện của hai chúng ta, cha em liệu có nhận ra không?”
“Em không biết!”
Trương Dương nói: “Anh cảm thấy rằng bí thư Cố rất nhạy bén, chẳng có chuyện gì giấu được ông ấy!”
Cố Gia Đồng nói: “Những lời anh nói tối nay có ý gì?”
Trương Dương nói: “Gần đây Đỗ Thiên Dã cũng không được thuận lợi ở Giang Thành, một đám lão già nhảy ra đối đầu với ông ấy, anh chẳng phải là muốn nhờ bí thư Cố đứng ra dẹp mấy đám đó hay sao!”
Cố Gia Đồng cười: “Lấy việc công báo thù riêng thì đúng hơn! Đỗ Thiên DÃ là bí thư thị ủy, nếu như ngay cả điểm này cũng không giải quyết được thì ông ấy không cần thiết phải ngồi trên cái ghế ấy nữa.”
Trương Dương nói: “Thật kì lạ, đám đó nhảy gì nhỉ? Rõ ràng biết rằng thị trưởng Tống rất ủng hộ Đỗ Thiên Dã.”
Cố Gia Đồng bất mãn nhìn Trương Dương: “Ý anh là gì chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng họ đối đầu với Đỗ Thiên Dã là do cha em đứng sau lưng à?”
Trương Dương nói: “Anh không nói như vậy, thật là kì lạ, mấy lão già đó đều là hồ li tinh, biết thừa rằng họ không dám nhảy, nhưng lần này lại biến thành anh hùng chẳng biết sợ ai thế này, đối đầu với Đỗ Thiên Dã, nếu như không có ai đứng đằng sau họ, thì họ dám đâm đầu vào chỗ chết như vậy sao?”
Cố Gia Đồng nói: “Vì thế anh nghi ngờ cha em!”
Trương Dương nói: “Anh không nói là nghi ngờ cha em, từ trước đến giờ cha em đều rất thích Đỗ Thiên Dã, ông làm việc rất quang minh chính đại, tuyệt đối không làm việc đó.”
Cố Gia Đồng nghe hắn nói vậy mới nguôi giận: “Gần đây cha em thay đổi rất nhiều, những việc công tác ông bắt đầu buông tay rồi!”
Trương Dương nói: “Con người ta đến lúc nfay rồi, thì tâm lí sẽ có sự thay đổi, cha em cũng là người chứ chẳng phải thần thánh gì, ông cũng phải đối mặt với sự thay đổi đó, thực ra cơ thể ông chẳng có vấn đề gì cả, chỉ vì sắp phải nghỉ hưu, nên ông hơi thất vọng thôi.”
Cố Gia Đồng cười nói: “Không ngờ anh còn là bác sĩ tâm lí nữa.”
Trương Dương nói: “Điều này không khó phân tích mà!”
Cố Gia Đồng: “Anh cũng nên quản ít mấy chuyện đấu đá nhau thôi, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, anh cứ ở lại Đông Giang này cho thoải mái một thời gian.”
Trương Dương nói: “Anh lúc nào cũng hừng hực sức lực, không ngồi không được!”
Cố Gia Đồng trừng mắt với hắn: “Anh cũng biết vậy đấy!”
“Hay là anh tiêu hao bớt sức lực lên người em nhé, thế này thì anh có thể yên ổn ở lại Đông Giang rồi.”
Cố Gia Đồng cười mắng: “Lưu manh!”
“Anh lưu manh mà em còn vui thế à?”
“Cút!”
Trương đại quan không phải chỉ ở Đông Giang một hai ngày, Viên Ba đã giúp hắn tìm một chiếc xe máy cũ, không phải là hắn không tìm được xe tốt, chủ yếu là giờ đây Trương đại quan muốn khiêm nhường, hơn nữa, nơi như trường Đảng rất nhiều tinh anh, nếu lái một chiếc xe tốt đến khoe mẽ, nói không chừng lại làm ai đó không thuận mắt rồi gây chuyện.
Trương Dương đi chiếc xe máy hạnh phúc đến bãi đỗ xe trường Đảng, đến đó mới cảm thấy mình thật sự quá khiêm nhường, phóng tầm mắt ra cả bãi đỗ xe, chiếc xe nát nhất chính là xe của hắn, con người thường như vậy, càng muốn khiêm nhường thì càng trở nên khác người, Trương đại quan lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, người khác không thể không nghĩ, người này là ai vậy? Lái một chiếc xe máy rách rưới đến trường đảng học? Thật mất mặt? Là thằng nhà quê ở đâu ra thế?
Trong số đó không ít người biết Trương Dương, Thường Hải Tâm là một trong số đó, giờ đây cô là cán bộ nữ thanh niên được bồi dưỡng trọng điểm của Lam Sơn, những cuộc huấn luyện cán bộ trường đảng, về cơ bản không thể thiếu sự góp mặt của cô, cái này gọi là một người làm quan cả họ được nhờ, đừng ai cảm thấy không phục, bây giờ tất cả mọi người đều thế cả.
Thường Hải Tâm lái chiếc Satana đến, cô vừa dừng xe xong, đã thấy tiếng bruuuu của xe máy, thấy Trương Dương lái xe máy đi đến, tên này dường như không nhận thức được việc mình trở thành mục tiêu chú ý của quần chức, mình một chỗ dừng chiếc xe máy của hắn.
Thường Hải Tâm đang định ra chào Trương Dương, thì nhìn thấy bảo vệ đã đi về phía Trương Dương nói: “Này! Cậu dừng xe ở đây à?”
Trương Dương nói: “Đừng nghĩ tôi hẹp hòi vậy!”
Thường Hải Tâm nói: “Tôi thấy anh còn không bằng đứa con gái như tôi kìa!”
Trương Dương nói tiếp một câu: “Đương nhiên là tôi rộng lượng hơn cô rồi!”
Thường Hải Tâm bị một câu nói của hắn làm cho mặt đỏ gay, lườm sang hắn, thì phát hiện ra Trương đại quan chẳng có biểu hiện gì, hóa ra người ta không nghĩ như vậy, chỉ là cô đã nghĩ nhiều quá thôi.
Sau khi hai người báo danh, lại đi lấy chìa khóa kí túc, Trương Dương không định sống ở trường, có điều hắn cũng cầm lấy chìa khóa, buổi trưa còn có chốn nghỉ chân. Hắn giúp Thường Hải Tâm vác hành lí lên kí túc, ở cùng phòng với Thường Hải Tâm là một người cán bộ nữ trạc hơn ba mươi tuổi, không ngờ cũng từ Giang Thành đến đây, là của bộ tuyên truyền thành phố Phong Dịch, mặc dù Trương Dương không quen cô ấy, nhưng cô ta lại quen Trương Dương, cười giơ tay ra: “Chủ nhiệm Trương, chào anh, tôi là phó bộ trưởng tuyên truyền thành phố Phong Dịch Lương Diễm!”
Trương Dương nói: “Đây chẳng phải là bãi đỗ xe sao? Tôi không đỗ xe ở đây thì đỗ ở đâu?’
“Đây là chỗ của xe ô tô, cậu đẩy xe đi ngay, đỗ xe vào bãi đằng sau ngay!” Bảo vệ rất xấc xược.
Nếu như tên này nói tử tế thì Trương Dương cũng đồng ý, nhưng không những người bảo vệ này xấc xược, lại còn ngạo mạn. Trương đại quan mặc dù gần đây gặp phiền phức, nhưng có vậy cũng không thể để cho người khác coi thường mình như vậy! Hắn chẳng để ý đến tên bảo vệ, đi thẳng.
Bảo vệ bực mình, đứng lên trước nắm lấy tay hắn nói: “Tôi đang nói anh đấy!”
Trương Dương đẩy người bảo vệ đó ngã ra, định giơ chân đạp vào người bảo vệ: “Mẹ kiếp, mày là cái thá gì cơ chứ, mà cũng dám đến đây láo xược với ông!” Chưa kịp đá vào, thì đã bị Thường Hải Tâm cản lại: “Trương Dương, anh đang làm gì đấy?”
Trương Dương thấy Thường Hải Tâm hơi ngại, hắn thu chân về: “tôi ghét nhất là loại chó tưởng người thấp!”
Người bảo vệ đó cũng là sợ gặp phiền phức, thấy Trương Dương lỗ mãng vậy, sau khi bò dậy, vội vàng lẩn đi.
Thường Hải Tâm thấy không ít người đã vây lại, vội vàng thúc Trương Dương đi mau.
Trương Dương cầm cặp công văn, đi theo Thường Hải Tâm.
Hai người nói cùng lúc: “Anh(Cô) cũng đến trường Đảng học à?”
Trương Dương cười nói: “Cô nói trước đi!”
Thường Hải Tâm nói: “Đây là trường Đảng, đừng có làm liều vậy, ảnh hưởng không tốt đâu.” Cô cũng đã nghe chuyện Trương Dương bị miễn chức, biết rằng tâm trạng hắn không tốt, cười nói: “Giờ đây anh giống như một bà già hay càu nhàu vậy!”
Trương Dương nói: “Đừng nghĩ tôi hẹp hòi vậy!”
Thường Hải Tâm nói: “Tôi thấy anh còn không bằng đứa con gái như tôi kìa!”
Trương Dương nói tiếp một câu: “Đương nhiên là tôi rộng lượng hơn cô rồi!”
Thường Hải Tâm bị một câu nói của hắn làm cho mặt đỏ gay, lườm sang hắn, thì phát hiện ra Trương đại quan chẳng có biểu hiện gì, hóa ra người ta không nghĩ như vậy, chỉ là cô đã nghĩ nhiều quá thôi.
Sau khi hai người báo danh, lại đi lấy chìa khóa kí túc, Trương Dương không định sống ở trường, có điều hắn cũng cầm lấy chìa khóa, buổi trưa còn có chốn nghỉ chân. Hắn giúp Thường Hải Tâm vác hành lí lên kí túc, ở cùng phòng với Thường Hải Tâm là một người cán bộ nữ trạc hơn ba mươi tuổi, không ngờ cũng từ Giang Thành đến đây, là của bộ tuyên truyền thành phố Phong Dịch, mặc dù Trương Dương không quen cô ấy, nhưng cô ta lại quen Trương Dương, cười giơ tay ra: “Chủ nhiệm Trương, chào anh, tôi là phó bộ trưởng tuyên truyền thành phố Phong Dịch Lương Diễm!”
Trương Dương vừa nghe đến Phong Dịch, cũng cười bắt tay lại: “Đồng hương!”
Lương Diễm cười nói: “Đúng thế, chủ nhiệm Trương là người nổi tiếng của Giang Thành chúng ta!”
Trương Dương nói: “Tiếng cũng có tiếng tốt và tiếng xấu, cô cũng đừng gọi tôi là chủ nhiệm Trương nữa, giờ đây tôi chỉ là dân thường thôi!”
Lương Diễm còn kiêm cả phó giám đốc đài truyền hình thành phố Phong Dịch, cô ta đoưng nhiên là biết chuyện xảy ra với Trương Dương, cười không nói gì.
Khi Trương Dương giúp Thường Hải Tâm thu dọn đồ đạc, lại có một người đàn ông nữa đẩy cửa đi vào, hóa ra là chồng của Lương Diễm, trấn trưởng thị trấn Liễu Tập của thành phố Phong Dịch, chức quan của anh ta nhỏ hơn của vợ, trong gia đình cũng chẳng có mấy tiếng nói, bình thường Lương Diễm luôn hơn chồng một cái đầu.
Dương Phong vừa vào, Lương Diễm đã nói: “Anh làm cái trò gì thế hả? Sao giờ mới đến?”
Dương Phong nói: “Trường đảng có một bạn học cũ của anh, anh đến phòng làm việc của anh ta nói chuyện một lúc.”
Lương Diễm trừng mắt với chồng, rồi mới giới thiệu Trương Dương và Thường Hải Tâm cho anh ta, Dương Phong cũng nghe nói đến đại danh của Trương Dương, bắt tay Trương Dương rất nhiệt tình: “Chủ nhiệm Trương, tôi đã nghe danh anh từ lâu!”
Trương Dương cảm thấy hai vợ chồng nhà này rất tầm thường, nói vài câu rồi mượn cớ có việc, cùng Thường Hải Tâm rời khỏi kí túc xá.
Trương Dương và Thường Hải Tâm vừa đi khỏi, Dương Phong đã thấp giọng nói với Lương Diễm: “Anh ta chính là người chủ nhiệm đánh thương nhân đầu tư đấy à?”
Lương Diễm gật đầu.
Dương Phong nói: “Khi đã sa cơ thì phượng hoàng chẳng bằng gà, em khách khí với anh ta vậy làm gì?”
Lương Diễm tóm lấy tai của Dương Phong: “Hèn chi anh chẳng thể ngóc đầu lên được, chẳng có chút xúc giác chính trị nào hết, anh cũng chẳng thèm động não mà suy nghĩ xem, anh ta phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, nếu như là người khác thì bị khai trừ từ lâu rồi, nhưng người ta vẫn đến trường Đảng để học, biết thế gọi là gì không? Đây gọi là lánh nạn đấy, em dám chắc chắn rằng, sau khi về đến Giang Thành nhất định anh ta sẽ được hồi phục chức quan.”
Dương Phong gỡ tay vợ ra, xoa xoa bên tai đang đỏ rực: “Sao em lại khẳng định đến vậy?”
Lương Diễm nói: “Vì chuyện của anh ta, thị ủy còn đưa cả thông báo xuống nữa, nghiêm cấm tất cả các phương tiện truyền thông của Giang Thành tiếp tục phát tin tức về việc anh ta đánh người đầu tư, nghe nói bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Dương Khánh Sinh vì chuyện này mà bị mắng!”
Dương Phong nói: “Thế thì đã làm sao?”
Lương Diễm giận dữ mắng: “Anh đúng là đồ ngu!” Cô ta vừa tìm được số điện thoại của Thường Hải Tâm, mỉm cười nói: “Cơ hội này tốt biết mấy, xích gần lại với người ta, tạo ra một mối quan hệ tốt, nói không chừng về sau có thể dùng!”
Trương Dương và Thường Hải Tâm vừa đi ra khỏi kí túc xá đã nhận được điện thoại của Lương Diễm.
Sự nhiệt tình của Lương Diễm làm cho Thường Hải Tâm không nỡ khước từ, không đợi Thường Hải Tâm tó ý, Lương Diễm đã nói: “Quyết định như vậy nhé, hai người đợi một chút, tôi và nhà tôi ra bây giờ.”
Thường Hải Tâm cụp điện thoại, nói với Trương Dương: “Chị Lương cứ nhất định mời chúng ta ăn cơm!”
Trương Dương cười đáp “Có quen biết gì đâu, khách khí gì chứ?”
Hai người đang nói chuyện, Dương Phong đã thở hồng hộc đuổi theo gọi: “Chủ nhiệm Trương….chủ nhiệm….Thường, đợi một chút, đợi một chút!”
Thường Hải Tâm cười nói: “Tôi không phải là chủ nhiệm gì đâu, tôi chỉ là một thư kí nhỏ thôi!”
Dương Phong vốn đã hơi béo, vừa chạy được một đoạn ngắn đã đổ rất nhiều mồ hôi, anh ta vừa lau mồ hôi vừa nói: “Đã…đã đến trưa rồi, mọi người cùng đi ăn cơm thôi…”
Trương Dương cười, vốn đã định từ chối, nhưng thấy người ta mệt đến thế này, thật sự không dễ khước từ, dù sao thì cũng đã đến trưa, dù gì cũng phải ăn cơm. Thường Hải Tâm về sau dù gì cũng phải ở cùng với Lương Diễm trong một tháng, đương nhiên cô không nỡ khước từ lời mời của người ta.
Thế là bốn người đến nhà hàng Công Nông Binh đối diện trường Đảng, ông chủ của nhà hàng này cũng rất sáng tạo, đặt tên cửa hàng ăn là công nông binh, bên trong cũng toàn cờ đỏ, người phục vụ mặc quân phục, nhìn giống như những quân hồng vệ thời cách mạng văn hóa vậy, các phòng ăn thì tên là phòng lên núi, phòng về quê, phòng sản xuất, phòng lao động….
Phòng của họ tên là phòng lao động, Dương Phong gọi mấy món đặc sắc của nhà hàng.
Trương Dương khách khí nói, bọn họ không nhiều người,đừng gọi nhiều quá, đỡ lãng phí.
Rượu lấy từ trong xe Dương Phong, và cũng là đặc sản Thanh Giang, Trương Dương xua tay, chưa bao giờ hắn từ chối như thế này: “Tôi không uống rượu!”, ngay của Thường Hải Tâm đều cảm thấy ngạc nhiên, thật ra nguyên nhân Trương Dương không uống rượu là vì không quen thân với hai vợ chồng Lương Diễm, còn nữa, buổi tối hắn phải mời khách ở Vọng Giang Lâu, mời mấy anh em ở Đông Giang.
Dương Phong cười nói: “Không uống thì thôi vậy. Chúng ta ăn cơm!” Câu này của anh ta vừa buông ra, Dương Phong đã bị vợ đá cho một cái, Dương Phong đã kết hôn nhiều năm nay, đương nhiên hai vợ chồng rất hiểu nhau, anh ta vừa nhận được tín hiệu của vợ đã hiểu ngay, người ta không uống rượu, có thể là do rượu không ngon, thế là mượn cớ đi rửa tay, ra ngoài mua một chai Mao Đài về.
Trương Dương thấy Dương Phong ra ngoài mua rượu, thấy dở khóc dở cười, người ta đã hiểu nhầm ý hắn rồi, có điều hai vợ chồng này cũng thật lắm tiền, dựa vào mấy đồng lương của họ làm sao có thể nói bỏ là bỏ tiền ra mua Mao Đài được, có điều nghĩ đến hai người họ đều là cán bộ, trên tay có không ít quyền lực, những thứ này đều báo cho tiền công được cả. Trương Dương nói: “Trấn trưởng Dương à, tôi không có ý này, anh đừng mở rượu, gần đây tôi không được khỏe, thật sự không uống được!”
Lương Diễm cười nói: “Không uống được thì uống ít một chút. Đồng hương gặp nhau làm sao không uống ít rượu được?” Cô ta giục Dương Phong mở chai rượu, rót cho Trương Dương một cốc.
Trương Dương là cao thủ uống rượu, bình thường hắn lại hay uống Mao Đài, nên rất quen thuộc, rượu vừa được rót ra cốc, hắn ngửi một chút đã nói: “Trấn trưởng Dương, rượu này anh mua ở đâu thế? Mua phải rượu giả rồi.”
Dương Phong cũng chưa từng uống Phi Thiên Mao Đài, anh ta cầm cốc rượu lên nhấm một ngụm, rồi lè lưỡi nói: “Giả thật rồi!”
Lương Diễm tức đến độ đỏ bừng mặt, cô ta tức không phải vì mua nhầm rượu giả, mà là mất mặt trước Trương Dương, cô ta tức tối nói: “Dương Phong, anh còn làm được cái gì hả? Rượu thật rượu giả mà cũng không phân biệt được, anh còn không mau đi đổi?”
Dương Phong ngại ngần gật đầu, cầm chai rượu lên,rồi đóng nắp lại, đi đến tiệm rượu ở bên cạnh đổi.
Trương đại quan không phải lần đầu tiên trải qua việc rượu giả thế này, cùng với việc phát triển của cải cách mở cửa, các loại sự kiện mặt trái cũng dần xuất hiện, làm giả làm nhái sản phẩm bắt đầu trở nên thịnh hành trên Trung Quốc, giờ đây trên thị trường có rất nhiều rượu Mao Đài giả, mua phải rượu giả thì dễ, mua được rượu thật thì rất khó, đây cũng là một hiện tượng không lấy gì làm lạ.
Dương Phong đi ra ngoài, rất nhanh anh ta đã chứng minh được một việc, rồng mạnh không ức hiếp rắn dưới đất, mặc dù trước mặt vợ anh ta sợ một phép, nhưng đến cửa hàng rượu bên cạnh nói mấy câu, thì anh ta sung hẳn lên. Dù thì người ta cũng là người đứng đần một thị trấn, cũng phải biết tức chứ, khi anh ta tức lên, liền đập chai rượu lên quầy bán, làm cho nó nứt ra.
Ông chủ quán rượu đó tóm được lí lẽ, ngay lập tức tóm lấy Dương Phong bắt anh ta đền tiền, trong khi lời qua tiếng lại với nhau, Dương Phong bị ăn hai quả đấm.
Động tĩnh bên ngoài làm cho đám người Trương Dương chú ý, Trương Dương vừa đoán đã đoán ra có lẽ Dương Phong gặp phải phiền phức rồi, việc đã rơi lên đầu hắn, không muốn quản cũng phải quản, mấy người ra ngoài xem, thấy ba người đàn ông đang vây lấy Dương Phong đánh.
Trương Dương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, do dự không biết có nên rat ay giúp đỡ không, Lương Diễm đã kêu thét lên một tiếng xông ra đằng trước, trong quá trình chạy đã cởi áo khoác, nắm nắm đấm, tát cho ông chủ quán rượu đang đánh Dương Phong một cái thật đau, Lương Diễm ra tay rất mạnh, một cái tát đã làm cho ông chủ quán rượu ngã lăn ra mặt đất, sau đó Lương Diễm giơ chân phải lên, đạp vào hạ bộ của ông chủ đó.
Trương Dương buồn cười, hóa ra Lương Diễm là một người đã từng học võ. Từ những hành động của Lương Diễm hắn nhìn ra được cô ta cũng có tí võ vẽ, đương nhiên không phải là cao thủ gì, có điều, đòn bất ngờ của cô ta cũng đánh cho ông chủ quán rượu lăn lộn vì đau đi.
Lương Diễm vừa ra tay, đối phương cũng chẳng để yên nữa, ngay lập tức có người đá vào mông cô ta, dù sao thì Lương Diễm cũng là phụ nữ, đối phương lại đông, cô ta kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Ông chủ quán rượu đó bị đánh đỏ bừng mắt lên, nhấc chiếc ghế lên định đập vào Lương Diễm, Trương Dương vội vàng giơ tay nắm lấy tay của ông ta, lúc này còi cảnh sát đã vang lên.
Đồn cảnh sát ở cách đây khoảng hơn hai trăm mét, bên này vừa xảy ra chuyện bên đó đã biết rồi. Có điều đám cảnh sát này cũng thật là khoa trương, gần như vậy mà còn lái cả xe cảnh sát đến, tiếng còi cảnh sát vẫn đang hú lên, từ trên xe bước xuống ba cảnh sát.
Một trông số đó là một người béo, đương nhiên đó là người dẫn đội, chỉ vào họ nói; “Làm gì thế hả? Ban ngày ban mặt đánh nhau cái gì? Trong mắt còn có pháp luật nữa không?”
Trương Dương bỏ tay ông chủ quán rượu ra, trong cả quá trình hắn chưa đánh người, chỉ là kịp thời ra tay ngăn chặn hành động của ông chủ quán rượu này, thật ra hắn cũng chưa kịp ra tay, nếu như đám cảnh sát này đến muộn một bước nữa, thì Trương đại quan sẽ phạm phải sát giới rồi.
Thường Hải Tâm đến bên cạnh Trương Dương, cô cũng rất vui vì Trương Dương không ra tay đánh người, lần này quả thực không dễ dàng.
Người cảnh sát béo đến trước mặt ông chủ quán rượu: “Chu Xuyên, thế này là thế nào?”
Người tên Chu Xuyên đó chỉ vào hai vợ chòng Dương Phong: “Họ đến vu khống cho tôi bán rượu giả, còn đập tiệm của tôi nữa!”
Lương Diễm cũng không phải là dạng vừa, cô nghiêm nghị nói: “Ông không bán rượu giả? Chúng tôi có chứng cứ!” Vừa nói đến chứng cứ cô ta quay sang nhìn Dương Phong: “Rượu đâu rồi?”
Dương Phong lúc này mới nhớ lại lúc ở trong tiệm, vừa nãy chỉ đấu lẽ với mọi người, bị họ cất chai rượu đi rồi.
Ông chủ quán rượu quay người đi vào trong, lấy ra một chai rượu nói: “Nói tôi bán rượu giả? Ai chẳng biết đến tiếng của tôi, tôi bán rượu ở đây đã hơn mười năm rồi, có ai nói tôi bán rượu giả chưa? Ngay cả các đồng chí ở đồn cảnh sát cũng đều mua rượu mua thuốc lá ở chỗ tôi cả, họ đã lần nào bị mua phải đồ giả chưa? Chai rượu Mao Đài này, nếu là giả, thì tôi sẽ ăn cả cái bình!” Ông ta tức giận, làm cho rượu bắn ra, mọi người đều ngửi thấy mùi thơm của rượu, đúng thật là rượu Mao Đài đích thực.
Trương Dương đã hiểu, chai rượu này rõ ràng đã bị đổi rồi.
Hai vợ chồng Dương Phong cũng hiểu, mặt Lương Diễm trắng bệch nói: “Ông đã đổi chai rượu đó rồi!”
Chu Xuyên cười lạnh lùng nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, Chu Xuyên tôi làm ăn đường hoàng chân chính, các người vu oan cho tôi bán rượu giả, còn đập quầy rượu của tôi, tôi yêu cầu các người phải bồi thường!”
Người cảnh sát béo đi qua đó cầm chai Mao Đài lên ngửi: “Đây có phải là rượu giả đâu!” Anh ta nói vậy vi thật sự chai rượu đó không phải là giả, còn một lí do nữa là đồn cảnh sát rất quen thuộc với Chu Xuyên, bình thường họ đều lấy đồ trong tiệm của ông ta, Chu Xuyên cũng rất biết cách làm việc, thỉnh thoảng lại tặng họ mấy bao thuốc, rồi mời họ uống rượu, những cảnh sát này đương nhiên sẽ giúp ông ta.
Viên cảnh sát béo đưa rượu đến trước mặt Dương Phong nói: “Anh nói rượu này là giả?”
Dương Phong nhìn chai rượu đã bị đổi đó không nói được câu nào.
Lương Diễm tức giân nói: “Đã bị đổi rồi!”
Viên cảnh sát béo nói: “Thật không hiểu nổi các người, ăn cơm cho tử tế thì không ăn, còn gây chuyện?”
Tiếng lười nhác của Trương Dương cất lên từ đằng sau: “Anh là người giám định à? Anh vừa nhìn là biết rượu đó là thật hay giả?”
Viên cảnh sát béo quay người lại.
Trương Dương nhìn anh ta nói: “Lương tháng của anh có lẽ không mua nổi hai chai rượu Mao Đài, anh đã uống đến mấy lần rồi hả?” Câu này thật sự có phần sỉ nhục người khác.
Viên cảnh sát béo tức đỏ mặt: “Các người đi theo tôi về đồn. Nói rõ chuyện này cho tôi!”
Trương Dương nói như vậy vì khu này thuộc vào phân cục của Quảng Thịnh, Trương Đức Phóng là phó cục trưởng phân cục Quảng Thịnh, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Đức Phóng, rồi gọi viên cảnh sát béo đó: “Anh lại đây!”
Viên cảnh sát tức tối, mẹ kiếp mày là thằng nào chứ? Dám lên mặt trước mặt ta.
Trương Dương nói: “Điện thoại của Trương Đức Phóng anh cũng không nghe?”
Viên cảnh sát béo vừa nghe đã sợ, Trương Đức Phóng là nhân vật gì chứ? Người ta là phó cục trưởng phân cục Quảng Thịnh, còn là cháu của bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, dù là cục trưởng cục thành phố cũng phải nể mặt anh ta. Viên cảnh sát béo vội nghe điện thoại.
“Tôi là Trương Đức Phóng, anh là ai?”
Viên cảnh sát béo cười nói rõ họ tên.
Trương Đức Phóng nói rất dứt khoát: “Người bị đánh là bạn tôi, anh xem giải quyết thế nào thì giải quyết!
Viên cảnh sát béo đã hiểu, người ta đã ra lệnh như vậy rồi. Bạn anh ta bị đánh, nói cách khác ông chủ quán rượu là kẻ đánh người. Anh ta đưa điện thoại cho Trương Dương: “Đi cùng tôi về đồn giải quyết.”
Đến đồn công an, có thể là do viên cảnh sát béo đã nói gì với Chu Xuyên, thái độ của ông ta quay ngoắt 180 độ, không những trả lại tiền rượu cho Dương Phong, mà còn bồi thường cho Dương Phong 200 tệ viện phí, việc này dừng lại ở đó.
Trương Dương cùng mọi người rời khỏi đồn cảnh sát, hai vợ chồng Dương Phong thông qua sự việc này đã càng bái phục Trương Dương, một cuộc điện thoại của người ta đã làm cho sự việc này giải quyết xong, cần phải biết đây là trung tâm tỉnh, chứ không phải là Giang Thành, có thể thấy quan hệ của Trương Dương rất rộng lớn, thể diện cũng lớn, hai người họ càng muốn xích lại với Trương Dương, nhưng Trương Dương qua sự việc này cũng chẳng còn muốn ăn cơm nữa, mượ cớ nhà có việc liền trèo lên chiếc xe máy nát của hắn đưa Thường Hải Tâm đi.
Hai người tìm một nhà hàng ăn tạm bữa cơm rồi đến sân Bowling của Đinh Triệu Dũng để giết thời gian.
Thật là tình cờ, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân cũng ở đó, thấy Trương Dương và Thường Hải Tâm đến, hai người đặt bóng xuống ra đón.
Trương Dương xua xua tay: “Mấy người chơi đi, tôi đến đây chỉ là để đi lòng vòng tí thôi!”
Đinh Triệu Dũng nghe nói Trương Dương đến, cũng đi khỏi phòng làm việc, công ty vi tính mới mở của anh ta kinh doanh rất tốt, sau tết việc kinh doanh của sàn Bowling cũng đột nhiên tốt hẳn lên, năm nay tài vận đến, anh ta cười nói: “Chẳng phải là tối mới mời khách ăn cơm sao? Sao giờ đã đến rồi?”
Trương Dương cười nói: “Hôm nay đến trường Đảng báo danh, tôi chẳng còn việc gì làm nữa, lại gặp bạn học của tôi, nên đến chỗ anh giết thời gian.”
Đám Đinh Triệu Dũng trước đó chưa từng gặp Thường Hải Tâm, đều tưởng rằng đây là bạn gái mới của Trương Dương, thầm bái phục tên này to gan, trên đất Đông Giang mà cũng dám làm vậy.
Trần Thiệu Bân cười hỉ hả đến trước mặt Thường Hải Tâm nói: “Thường tiểu thư, chào cô, tôi là anh em tốt nhất của Trương Dương, tôi tên Trần Thiệu Bân, là cán bộ bộ phận vay vốn của ngân hàng công thương Bình Hải!” Nói rồi anh ta giơ tay ra.
Thường Hải Tâm vẫn đút tay vào áo cười nói: “Anh đánh Bowling còn chưa rửa tay kìa!” Một câu nói của cô làm cho tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Trương Dương nói: “Trần Thiệu Bân à, Lê San San của anh đâu?”
Trần Thiệu Bân ủ rũ nói: “Chia tay rồi, khỉ thật, nói đến chuyện này lại bực mình.” Khi anh ta nói câu này quay sang lườm Lương Thành Long.
Trên mặt Lương Thành Long rất ngại ngần, nói: “Nào, chơi tiếp thôi!”
Trần Thiệu Bân nói: “Không đánh nữa, tôi đi vệ sinh!”
Trương Dương nhận ra giữa hai người có gì đó không phải, thấp giọng nói: “sao thế?”
Lương Thành Long thở dài: “Lê San San bám lấy Hà Trường An rồi!”
Trương Dương ngớ người, ngay lập tức hiểu ra, tám chin phần là do tiểu tử Lương Thành Long này đắp cầu Thê Húc, giờ đây anh ta cùng Hà Trường An liên thủ khai phá thương trường bách hóa đồ may mặc Đông Giang, hai người phải liên hệ rất nhiều, Lê San San và Bạch Yến lại là bạn tốt của nhau, nhất định là quen Hà Trường An qua tầng quan hệ này.
Thường Hải Tâm hơi phản cảm với chuyện này, một mình đi chơi bóng.
Đinh Triệu Dũng gọi mấy cốc nước hoa quả, Lương Thành Long và Trương Dương ngồi xuống, Trương Dương nói: “Anh chẳng tử tế chút nào cả, bạn gái của anh em mà còn giới thiệu ra ngoài được!”
Lương Thành Long thầm kêu khổ: “Lương tâm tôi lương thiện, tôi vốn không giới thiệu Lê San San với Hà Trường An, ai ngờ ăn cùng nhau một bữa cơm, cô ta đã bám dính lấy người ta rồi, phụ nữ giờ thật là thực tế, nghe nói người ta có tiền, là muốn nhảy lên giường người tan gay được.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Dù sao thì tiểu tử nhà anh cũng vẫn không được, Trần Thiệu Bân có ý kiến với anh là chuyện bình thường.”
Lương Thành Long nói: “thật sự không liên quan gì đến tôi, thật ra chúng ta nhìn từ một góc độ khác, cũng chưa chắc đã không phải việc tốt, Lê San San rất tham tiền, dù là có thành công được với Trần Thiệu Bân thì sớm muộn gì cũng chia thôi, mượn việc này để thanh lọc một người, tôi cảm thấy còn đỡ.”
Trương Dương gật đầu: “Hà Trường An đang ở Đông Giang?”
Lương Thành Long nói: “Không ở đây, anh ta rất hào phóng, sau khi lấy công trình thương trường bách hóa đồ may mặc Đông Giang, đều đưa cho tôi cả, giờ đây tôi đang làm, hợp tác với anh ta rất vui.”
Trần Thiệu Bân bước đến nói: “Có tiền thật là tốt, muốn làm gì thì làm được cái đấy!”
Lương Thành Long rất ngại với anh ta, biết rằng anh ta đang nói mình, nên không nói gì thêm nữa.
Trương Dương cười nói: “Nói đến tiền thì anh lắm tiền nhất, từng cục từng cục, cho người ta vay vốn mấy trăm triệu mấy trăm triệu.”
Trần Thiệu Bân thở dài nói: “Làm gì mà giỏi được như anh nói? Có phải là tiền của tôi đâu, nếu lấy là bị bắt ngay!”
Đinh Triệu Dũng cười: “Chúng ta đừng nói đến tiền nữa, tầm thường lắm!”
Lúc này nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hoan hô, Thường Hải Tâm đánh đổ hết tất cả.
Trần Thiệu Bân nhìn Thường Hải Tâm, cười nói: “Trương Dương, là bạn gái của anh à?”
Trương Dương lắc đầu: “Là em gái của bạn tôi! Cha cô ấy là thị trưởng thành phố Lam Sơn Thường Tụng!”
Ánh mắt Trần Thiệu Bân sáng lên: “Gì nhỉ….Anh thấy tôi thê thảm đến độ này rồi, giúp tôi giới thiệu, được không, coi như là giúp anh em một tay?”
Trương Dương lười nhác nói: “Có phải anh không quen đâu, muốn theo đuổi thì tự đi mà biểu hiện với người ta đi chứ!” Hắn đứng dậy đi chơi bóng.
Trần Thiệu Bân lại nói: “Chẳng có nghĩa khí gì hết!”
Lương Thành Long nói; “Anh cũng không nghĩ mà xem, anh ta không lôi kéo phụ nữ bên cạnh anh là tốt lắm rồi, mà anh lại còn định làm vậy với anh ấy.”
Trần Thiệu Bân trừng mắt với Lương Thành Long: “Chẳng có nghĩa khí gì, chẳng có nghĩa khí gì hết!”
Chu Vân Phàm đáp: “Đầu tư!”
Trương Dương nói: “Thật là chỉ có anh thôi. Gặp phải phiền phức thì vỗ mông đi mất, giờ đây lại quay về, đầu tư gì cơ chứ? Sao? Muốn trở thành một người thương nhân yêu nước mẫu mực à?”
Chu Vân Phàm nghe ra Trương Dương khá có thành kiến với anh ta, có lẽ là do chuyện Hồ Nhân Như vào tù vì anh, Chu Vân Phàm giải thích; “Tôi từ trước đến giờ đều coi Hồ Nhân Như như con gái vậy, sự việc lần trước không phải tôi muốn vậy, nếu như tôi là một gian thương bất nhân bất nghĩa, thì cũng không nộp đủ tiền phạt!” Điểm này Chu Vân Phàm làm rất tốt, lúc đầu khi Hồ Nhân Như gặp phải khó khăn, tên này đã cung cấp một cuốn ghi chép đầu tư, ghi chép đó đã giúp cho Hồ Nhân Như được giải thoát. Có điều từ chuyện đó Trương Dương cũng nhận ra con người của Chu Vân Phàm, người này làm chuyện gì cũng không từ thủ đoạn, đâu đâu cũng để lại đuôi, ở cùng với anh ta cần phải hết sức cẩn thận.
Trương Dương nói: “Hồ Nhân Như đang ở Hồng Kong đăng kí một công ty quảng cáo!”
Chu Vân Phàm nói; “Tôi đang làm về ngành giao lưu văn hóa, tôi và Bollywood của Ấn Độ có quan hệ khá tốt, về sau cần phải tăng cường giao lưu Trung Ấn.”
Trương Dương chẳng có thiện cảm gì với lão hồ li này, nói; “Có cơ hội thì đến Giang Thành đầu tư đi!”
Chu Vân Phàm nói: “NHất định rồi!” Cô gái bên cạnh nhỏ nhẹ nói: “Raz, chẳng phải anh nói sẽ làm một bộ clip hát cho em sao?”
Chu Vân Phàm cười ha ha nói: “Đã đang chuẩn bị làm rồi, mấy ngày nữa, đạo diễn của Bollywood sẽ đến Trung Quốc chọn cảnh!”
Trương Dương và Cố Gia Đồng đều không chịu nổi tên lừa bịp này, hai người đứng dậy cáo từ, Chu Vân Phàm tiễn Trương Dương đi ra ngoài cửa, rồi thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, về sau nếu có nhu cầu gì ở bên Ấn Độ, thì đừng ngại tìm Raz tôi!”
Trương Dương vui vẻ nói: “Raz tiên sinh yên tâm, tôi chưa từng gặp Chu Vân Phàm!”
Hai người lên xe, Cố Gia Đồng chau mày nói: “Tên Chu Vân Phàm này chẳng phải là loại tử tế gì, anh cách xa hắn ra!”
Trương Dương nói: “Cũng được coi là còn chút lương tâm, việc của Nhân Như hắn ta đã bỏ không ít tiền!”
Cố Gia Đồng nói: “Đó là khi chưa đến lúc quan trọng nhất, nếu thật sự đến lúc đó, thì ngay cả cha mẹ ruột hắn cũng có thể mang ra bán được!”
Trương Dương cười nói: “Thôi không nói đến anh ta nữa, loại người này sẽ tự tìm được mảnh đất sinh tồn của anh ta. “ Hắn vừa lái xe vừa nói: “Cha em nói thế nào?”
Cố Gia Đồng nói: “Ông chẳng nói gì cả, sau khi anh về, ông đến phòng đọc sách!”
Trương Dương nói; “Em nói xem chuyện của hai chúng ta, cha em liệu có nhận ra không?”
“Em không biết!”
Trương Dương nói: “Anh cảm thấy rằng bí thư Cố rất nhạy bén, chẳng có chuyện gì giấu được ông ấy!”
Cố Gia Đồng nói: “Những lời anh nói tối nay có ý gì?”
Trương Dương nói: “Gần đây Đỗ Thiên Dã cũng không được thuận lợi ở Giang Thành, một đám lão già nhảy ra đối đầu với ông ấy, anh chẳng phải là muốn nhờ bí thư Cố đứng ra dẹp mấy đám đó hay sao!”
Cố Gia Đồng cười: “Lấy việc công báo thù riêng thì đúng hơn! Đỗ Thiên DÃ là bí thư thị ủy, nếu như ngay cả điểm này cũng không giải quyết được thì ông ấy không cần thiết phải ngồi trên cái ghế ấy nữa.”
Trương Dương nói: “Thật kì lạ, đám đó nhảy gì nhỉ? Rõ ràng biết rằng thị trưởng Tống rất ủng hộ Đỗ Thiên Dã.”
Cố Gia Đồng bất mãn nhìn Trương Dương: “Ý anh là gì chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng họ đối đầu với Đỗ Thiên Dã là do cha em đứng sau lưng à?”
Trương Dương nói: “Anh không nói như vậy, thật là kì lạ, mấy lão già đó đều là hồ li tinh, biết thừa rằng họ không dám nhảy, nhưng lần này lại biến thành anh hùng chẳng biết sợ ai thế này, đối đầu với Đỗ Thiên Dã, nếu như không có ai đứng đằng sau họ, thì họ dám đâm đầu vào chỗ chết như vậy sao?”
Cố Gia Đồng nói: “Vì thế anh nghi ngờ cha em!”
Trương Dương nói: “Anh không nói là nghi ngờ cha em, từ trước đến giờ cha em đều rất thích Đỗ Thiên Dã, ông làm việc rất quang minh chính đại, tuyệt đối không làm việc đó.”
Cố Gia Đồng nghe hắn nói vậy mới nguôi giận: “Gần đây cha em thay đổi rất nhiều, những việc công tác ông bắt đầu buông tay rồi!”
Trương Dương nói: “Con người ta đến lúc nfay rồi, thì tâm lí sẽ có sự thay đổi, cha em cũng là người chứ chẳng phải thần thánh gì, ông cũng phải đối mặt với sự thay đổi đó, thực ra cơ thể ông chẳng có vấn đề gì cả, chỉ vì sắp phải nghỉ hưu, nên ông hơi thất vọng thôi.”
Cố Gia Đồng cười nói: “Không ngờ anh còn là bác sĩ tâm lí nữa.”
Trương Dương nói: “Điều này không khó phân tích mà!”
Cố Gia Đồng: “Anh cũng nên quản ít mấy chuyện đấu đá nhau thôi, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, anh cứ ở lại Đông Giang này cho thoải mái một thời gian.”
Trương Dương nói: “Anh lúc nào cũng hừng hực sức lực, không ngồi không được!”
Cố Gia Đồng trừng mắt với hắn: “Anh cũng biết vậy đấy!”
“Hay là anh tiêu hao bớt sức lực lên người em nhé, thế này thì anh có thể yên ổn ở lại Đông Giang rồi.”
Cố Gia Đồng cười mắng: “Lưu manh!”
“Anh lưu manh mà em còn vui thế à?”
“Cút!”
Trương đại quan không phải chỉ ở Đông Giang một hai ngày, Viên Ba đã giúp hắn tìm một chiếc xe máy cũ, không phải là hắn không tìm được xe tốt, chủ yếu là giờ đây Trương đại quan muốn khiêm nhường, hơn nữa, nơi như trường Đảng rất nhiều tinh anh, nếu lái một chiếc xe tốt đến khoe mẽ, nói không chừng lại làm ai đó không thuận mắt rồi gây chuyện.
Trương Dương đi chiếc xe máy hạnh phúc đến bãi đỗ xe trường Đảng, đến đó mới cảm thấy mình thật sự quá khiêm nhường, phóng tầm mắt ra cả bãi đỗ xe, chiếc xe nát nhất chính là xe của hắn, con người thường như vậy, càng muốn khiêm nhường thì càng trở nên khác người, Trương đại quan lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, người khác không thể không nghĩ, người này là ai vậy? Lái một chiếc xe máy rách rưới đến trường đảng học? Thật mất mặt? Là thằng nhà quê ở đâu ra thế?
Trong số đó không ít người biết Trương Dương, Thường Hải Tâm là một trong số đó, giờ đây cô là cán bộ nữ thanh niên được bồi dưỡng trọng điểm của Lam Sơn, những cuộc huấn luyện cán bộ trường đảng, về cơ bản không thể thiếu sự góp mặt của cô, cái này gọi là một người làm quan cả họ được nhờ, đừng ai cảm thấy không phục, bây giờ tất cả mọi người đều thế cả.
Thường Hải Tâm lái chiếc Satana đến, cô vừa dừng xe xong, đã thấy tiếng bruuuu của xe máy, thấy Trương Dương lái xe máy đi đến, tên này dường như không nhận thức được việc mình trở thành mục tiêu chú ý của quần chức, mình một chỗ dừng chiếc xe máy của hắn.
Thường Hải Tâm đang định ra chào Trương Dương, thì nhìn thấy bảo vệ đã đi về phía Trương Dương nói: “Này! Cậu dừng xe ở đây à?”
Trương Dương nói: “Đừng nghĩ tôi hẹp hòi vậy!”
Thường Hải Tâm nói: “Tôi thấy anh còn không bằng đứa con gái như tôi kìa!”
Trương Dương nói tiếp một câu: “Đương nhiên là tôi rộng lượng hơn cô rồi!”
Thường Hải Tâm bị một câu nói của hắn làm cho mặt đỏ gay, lườm sang hắn, thì phát hiện ra Trương đại quan chẳng có biểu hiện gì, hóa ra người ta không nghĩ như vậy, chỉ là cô đã nghĩ nhiều quá thôi.
Sau khi hai người báo danh, lại đi lấy chìa khóa kí túc, Trương Dương không định sống ở trường, có điều hắn cũng cầm lấy chìa khóa, buổi trưa còn có chốn nghỉ chân. Hắn giúp Thường Hải Tâm vác hành lí lên kí túc, ở cùng phòng với Thường Hải Tâm là một người cán bộ nữ trạc hơn ba mươi tuổi, không ngờ cũng từ Giang Thành đến đây, là của bộ tuyên truyền thành phố Phong Dịch, mặc dù Trương Dương không quen cô ấy, nhưng cô ta lại quen Trương Dương, cười giơ tay ra: “Chủ nhiệm Trương, chào anh, tôi là phó bộ trưởng tuyên truyền thành phố Phong Dịch Lương Diễm!”
Trương Dương nói: “Đây chẳng phải là bãi đỗ xe sao? Tôi không đỗ xe ở đây thì đỗ ở đâu?’
“Đây là chỗ của xe ô tô, cậu đẩy xe đi ngay, đỗ xe vào bãi đằng sau ngay!” Bảo vệ rất xấc xược.
Nếu như tên này nói tử tế thì Trương Dương cũng đồng ý, nhưng không những người bảo vệ này xấc xược, lại còn ngạo mạn. Trương đại quan mặc dù gần đây gặp phiền phức, nhưng có vậy cũng không thể để cho người khác coi thường mình như vậy! Hắn chẳng để ý đến tên bảo vệ, đi thẳng.
Bảo vệ bực mình, đứng lên trước nắm lấy tay hắn nói: “Tôi đang nói anh đấy!”
Trương Dương đẩy người bảo vệ đó ngã ra, định giơ chân đạp vào người bảo vệ: “Mẹ kiếp, mày là cái thá gì cơ chứ, mà cũng dám đến đây láo xược với ông!” Chưa kịp đá vào, thì đã bị Thường Hải Tâm cản lại: “Trương Dương, anh đang làm gì đấy?”
Trương Dương thấy Thường Hải Tâm hơi ngại, hắn thu chân về: “tôi ghét nhất là loại chó tưởng người thấp!”
Người bảo vệ đó cũng là sợ gặp phiền phức, thấy Trương Dương lỗ mãng vậy, sau khi bò dậy, vội vàng lẩn đi.
Thường Hải Tâm thấy không ít người đã vây lại, vội vàng thúc Trương Dương đi mau.
Trương Dương cầm cặp công văn, đi theo Thường Hải Tâm.
Hai người nói cùng lúc: “Anh(Cô) cũng đến trường Đảng học à?”
Trương Dương cười nói: “Cô nói trước đi!”
Thường Hải Tâm nói: “Đây là trường Đảng, đừng có làm liều vậy, ảnh hưởng không tốt đâu.” Cô cũng đã nghe chuyện Trương Dương bị miễn chức, biết rằng tâm trạng hắn không tốt, cười nói: “Giờ đây anh giống như một bà già hay càu nhàu vậy!”
Trương Dương nói: “Đừng nghĩ tôi hẹp hòi vậy!”
Thường Hải Tâm nói: “Tôi thấy anh còn không bằng đứa con gái như tôi kìa!”
Trương Dương nói tiếp một câu: “Đương nhiên là tôi rộng lượng hơn cô rồi!”
Thường Hải Tâm bị một câu nói của hắn làm cho mặt đỏ gay, lườm sang hắn, thì phát hiện ra Trương đại quan chẳng có biểu hiện gì, hóa ra người ta không nghĩ như vậy, chỉ là cô đã nghĩ nhiều quá thôi.
Sau khi hai người báo danh, lại đi lấy chìa khóa kí túc, Trương Dương không định sống ở trường, có điều hắn cũng cầm lấy chìa khóa, buổi trưa còn có chốn nghỉ chân. Hắn giúp Thường Hải Tâm vác hành lí lên kí túc, ở cùng phòng với Thường Hải Tâm là một người cán bộ nữ trạc hơn ba mươi tuổi, không ngờ cũng từ Giang Thành đến đây, là của bộ tuyên truyền thành phố Phong Dịch, mặc dù Trương Dương không quen cô ấy, nhưng cô ta lại quen Trương Dương, cười giơ tay ra: “Chủ nhiệm Trương, chào anh, tôi là phó bộ trưởng tuyên truyền thành phố Phong Dịch Lương Diễm!”
Trương Dương vừa nghe đến Phong Dịch, cũng cười bắt tay lại: “Đồng hương!”
Lương Diễm cười nói: “Đúng thế, chủ nhiệm Trương là người nổi tiếng của Giang Thành chúng ta!”
Trương Dương nói: “Tiếng cũng có tiếng tốt và tiếng xấu, cô cũng đừng gọi tôi là chủ nhiệm Trương nữa, giờ đây tôi chỉ là dân thường thôi!”
Lương Diễm còn kiêm cả phó giám đốc đài truyền hình thành phố Phong Dịch, cô ta đoưng nhiên là biết chuyện xảy ra với Trương Dương, cười không nói gì.
Khi Trương Dương giúp Thường Hải Tâm thu dọn đồ đạc, lại có một người đàn ông nữa đẩy cửa đi vào, hóa ra là chồng của Lương Diễm, trấn trưởng thị trấn Liễu Tập của thành phố Phong Dịch, chức quan của anh ta nhỏ hơn của vợ, trong gia đình cũng chẳng có mấy tiếng nói, bình thường Lương Diễm luôn hơn chồng một cái đầu.
Dương Phong vừa vào, Lương Diễm đã nói: “Anh làm cái trò gì thế hả? Sao giờ mới đến?”
Dương Phong nói: “Trường đảng có một bạn học cũ của anh, anh đến phòng làm việc của anh ta nói chuyện một lúc.”
Lương Diễm trừng mắt với chồng, rồi mới giới thiệu Trương Dương và Thường Hải Tâm cho anh ta, Dương Phong cũng nghe nói đến đại danh của Trương Dương, bắt tay Trương Dương rất nhiệt tình: “Chủ nhiệm Trương, tôi đã nghe danh anh từ lâu!”
Trương Dương cảm thấy hai vợ chồng nhà này rất tầm thường, nói vài câu rồi mượn cớ có việc, cùng Thường Hải Tâm rời khỏi kí túc xá.
Trương Dương và Thường Hải Tâm vừa đi khỏi, Dương Phong đã thấp giọng nói với Lương Diễm: “Anh ta chính là người chủ nhiệm đánh thương nhân đầu tư đấy à?”
Lương Diễm gật đầu.
Dương Phong nói: “Khi đã sa cơ thì phượng hoàng chẳng bằng gà, em khách khí với anh ta vậy làm gì?”
Lương Diễm tóm lấy tai của Dương Phong: “Hèn chi anh chẳng thể ngóc đầu lên được, chẳng có chút xúc giác chính trị nào hết, anh cũng chẳng thèm động não mà suy nghĩ xem, anh ta phạm phải lỗi lầm lớn như vậy, nếu như là người khác thì bị khai trừ từ lâu rồi, nhưng người ta vẫn đến trường Đảng để học, biết thế gọi là gì không? Đây gọi là lánh nạn đấy, em dám chắc chắn rằng, sau khi về đến Giang Thành nhất định anh ta sẽ được hồi phục chức quan.”
Dương Phong gỡ tay vợ ra, xoa xoa bên tai đang đỏ rực: “Sao em lại khẳng định đến vậy?”
Lương Diễm nói: “Vì chuyện của anh ta, thị ủy còn đưa cả thông báo xuống nữa, nghiêm cấm tất cả các phương tiện truyền thông của Giang Thành tiếp tục phát tin tức về việc anh ta đánh người đầu tư, nghe nói bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Dương Khánh Sinh vì chuyện này mà bị mắng!”
Dương Phong nói: “Thế thì đã làm sao?”
Lương Diễm giận dữ mắng: “Anh đúng là đồ ngu!” Cô ta vừa tìm được số điện thoại của Thường Hải Tâm, mỉm cười nói: “Cơ hội này tốt biết mấy, xích gần lại với người ta, tạo ra một mối quan hệ tốt, nói không chừng về sau có thể dùng!”
Trương Dương và Thường Hải Tâm vừa đi ra khỏi kí túc xá đã nhận được điện thoại của Lương Diễm.
Sự nhiệt tình của Lương Diễm làm cho Thường Hải Tâm không nỡ khước từ, không đợi Thường Hải Tâm tó ý, Lương Diễm đã nói: “Quyết định như vậy nhé, hai người đợi một chút, tôi và nhà tôi ra bây giờ.”
Thường Hải Tâm cụp điện thoại, nói với Trương Dương: “Chị Lương cứ nhất định mời chúng ta ăn cơm!”
Trương Dương cười đáp “Có quen biết gì đâu, khách khí gì chứ?”
Hai người đang nói chuyện, Dương Phong đã thở hồng hộc đuổi theo gọi: “Chủ nhiệm Trương….chủ nhiệm….Thường, đợi một chút, đợi một chút!”
Thường Hải Tâm cười nói: “Tôi không phải là chủ nhiệm gì đâu, tôi chỉ là một thư kí nhỏ thôi!”
Dương Phong vốn đã hơi béo, vừa chạy được một đoạn ngắn đã đổ rất nhiều mồ hôi, anh ta vừa lau mồ hôi vừa nói: “Đã…đã đến trưa rồi, mọi người cùng đi ăn cơm thôi…”
Trương Dương cười, vốn đã định từ chối, nhưng thấy người ta mệt đến thế này, thật sự không dễ khước từ, dù sao thì cũng đã đến trưa, dù gì cũng phải ăn cơm. Thường Hải Tâm về sau dù gì cũng phải ở cùng với Lương Diễm trong một tháng, đương nhiên cô không nỡ khước từ lời mời của người ta.
Thế là bốn người đến nhà hàng Công Nông Binh đối diện trường Đảng, ông chủ của nhà hàng này cũng rất sáng tạo, đặt tên cửa hàng ăn là công nông binh, bên trong cũng toàn cờ đỏ, người phục vụ mặc quân phục, nhìn giống như những quân hồng vệ thời cách mạng văn hóa vậy, các phòng ăn thì tên là phòng lên núi, phòng về quê, phòng sản xuất, phòng lao động….
Phòng của họ tên là phòng lao động, Dương Phong gọi mấy món đặc sắc của nhà hàng.
Trương Dương khách khí nói, bọn họ không nhiều người,đừng gọi nhiều quá, đỡ lãng phí.
Rượu lấy từ trong xe Dương Phong, và cũng là đặc sản Thanh Giang, Trương Dương xua tay, chưa bao giờ hắn từ chối như thế này: “Tôi không uống rượu!”, ngay của Thường Hải Tâm đều cảm thấy ngạc nhiên, thật ra nguyên nhân Trương Dương không uống rượu là vì không quen thân với hai vợ chồng Lương Diễm, còn nữa, buổi tối hắn phải mời khách ở Vọng Giang Lâu, mời mấy anh em ở Đông Giang.
Dương Phong cười nói: “Không uống thì thôi vậy. Chúng ta ăn cơm!” Câu này của anh ta vừa buông ra, Dương Phong đã bị vợ đá cho một cái, Dương Phong đã kết hôn nhiều năm nay, đương nhiên hai vợ chồng rất hiểu nhau, anh ta vừa nhận được tín hiệu của vợ đã hiểu ngay, người ta không uống rượu, có thể là do rượu không ngon, thế là mượn cớ đi rửa tay, ra ngoài mua một chai Mao Đài về.
Trương Dương thấy Dương Phong ra ngoài mua rượu, thấy dở khóc dở cười, người ta đã hiểu nhầm ý hắn rồi, có điều hai vợ chồng này cũng thật lắm tiền, dựa vào mấy đồng lương của họ làm sao có thể nói bỏ là bỏ tiền ra mua Mao Đài được, có điều nghĩ đến hai người họ đều là cán bộ, trên tay có không ít quyền lực, những thứ này đều báo cho tiền công được cả. Trương Dương nói: “Trấn trưởng Dương à, tôi không có ý này, anh đừng mở rượu, gần đây tôi không được khỏe, thật sự không uống được!”
Lương Diễm cười nói: “Không uống được thì uống ít một chút. Đồng hương gặp nhau làm sao không uống ít rượu được?” Cô ta giục Dương Phong mở chai rượu, rót cho Trương Dương một cốc.
Trương Dương là cao thủ uống rượu, bình thường hắn lại hay uống Mao Đài, nên rất quen thuộc, rượu vừa được rót ra cốc, hắn ngửi một chút đã nói: “Trấn trưởng Dương, rượu này anh mua ở đâu thế? Mua phải rượu giả rồi.”
Dương Phong cũng chưa từng uống Phi Thiên Mao Đài, anh ta cầm cốc rượu lên nhấm một ngụm, rồi lè lưỡi nói: “Giả thật rồi!”
Lương Diễm tức đến độ đỏ bừng mặt, cô ta tức không phải vì mua nhầm rượu giả, mà là mất mặt trước Trương Dương, cô ta tức tối nói: “Dương Phong, anh còn làm được cái gì hả? Rượu thật rượu giả mà cũng không phân biệt được, anh còn không mau đi đổi?”
Dương Phong ngại ngần gật đầu, cầm chai rượu lên,rồi đóng nắp lại, đi đến tiệm rượu ở bên cạnh đổi.
Trương đại quan không phải lần đầu tiên trải qua việc rượu giả thế này, cùng với việc phát triển của cải cách mở cửa, các loại sự kiện mặt trái cũng dần xuất hiện, làm giả làm nhái sản phẩm bắt đầu trở nên thịnh hành trên Trung Quốc, giờ đây trên thị trường có rất nhiều rượu Mao Đài giả, mua phải rượu giả thì dễ, mua được rượu thật thì rất khó, đây cũng là một hiện tượng không lấy gì làm lạ.
Dương Phong đi ra ngoài, rất nhanh anh ta đã chứng minh được một việc, rồng mạnh không ức hiếp rắn dưới đất, mặc dù trước mặt vợ anh ta sợ một phép, nhưng đến cửa hàng rượu bên cạnh nói mấy câu, thì anh ta sung hẳn lên. Dù thì người ta cũng là người đứng đần một thị trấn, cũng phải biết tức chứ, khi anh ta tức lên, liền đập chai rượu lên quầy bán, làm cho nó nứt ra.
Ông chủ quán rượu đó tóm được lí lẽ, ngay lập tức tóm lấy Dương Phong bắt anh ta đền tiền, trong khi lời qua tiếng lại với nhau, Dương Phong bị ăn hai quả đấm.
Động tĩnh bên ngoài làm cho đám người Trương Dương chú ý, Trương Dương vừa đoán đã đoán ra có lẽ Dương Phong gặp phải phiền phức rồi, việc đã rơi lên đầu hắn, không muốn quản cũng phải quản, mấy người ra ngoài xem, thấy ba người đàn ông đang vây lấy Dương Phong đánh.
Trương Dương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, do dự không biết có nên rat ay giúp đỡ không, Lương Diễm đã kêu thét lên một tiếng xông ra đằng trước, trong quá trình chạy đã cởi áo khoác, nắm nắm đấm, tát cho ông chủ quán rượu đang đánh Dương Phong một cái thật đau, Lương Diễm ra tay rất mạnh, một cái tát đã làm cho ông chủ quán rượu ngã lăn ra mặt đất, sau đó Lương Diễm giơ chân phải lên, đạp vào hạ bộ của ông chủ đó.
Trương Dương buồn cười, hóa ra Lương Diễm là một người đã từng học võ. Từ những hành động của Lương Diễm hắn nhìn ra được cô ta cũng có tí võ vẽ, đương nhiên không phải là cao thủ gì, có điều, đòn bất ngờ của cô ta cũng đánh cho ông chủ quán rượu lăn lộn vì đau đi.
Lương Diễm vừa ra tay, đối phương cũng chẳng để yên nữa, ngay lập tức có người đá vào mông cô ta, dù sao thì Lương Diễm cũng là phụ nữ, đối phương lại đông, cô ta kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Ông chủ quán rượu đó bị đánh đỏ bừng mắt lên, nhấc chiếc ghế lên định đập vào Lương Diễm, Trương Dương vội vàng giơ tay nắm lấy tay của ông ta, lúc này còi cảnh sát đã vang lên.
Đồn cảnh sát ở cách đây khoảng hơn hai trăm mét, bên này vừa xảy ra chuyện bên đó đã biết rồi. Có điều đám cảnh sát này cũng thật là khoa trương, gần như vậy mà còn lái cả xe cảnh sát đến, tiếng còi cảnh sát vẫn đang hú lên, từ trên xe bước xuống ba cảnh sát.
Một trông số đó là một người béo, đương nhiên đó là người dẫn đội, chỉ vào họ nói; “Làm gì thế hả? Ban ngày ban mặt đánh nhau cái gì? Trong mắt còn có pháp luật nữa không?”
Trương Dương bỏ tay ông chủ quán rượu ra, trong cả quá trình hắn chưa đánh người, chỉ là kịp thời ra tay ngăn chặn hành động của ông chủ quán rượu này, thật ra hắn cũng chưa kịp ra tay, nếu như đám cảnh sát này đến muộn một bước nữa, thì Trương đại quan sẽ phạm phải sát giới rồi.
Thường Hải Tâm đến bên cạnh Trương Dương, cô cũng rất vui vì Trương Dương không ra tay đánh người, lần này quả thực không dễ dàng.
Người cảnh sát béo đến trước mặt ông chủ quán rượu: “Chu Xuyên, thế này là thế nào?”
Người tên Chu Xuyên đó chỉ vào hai vợ chòng Dương Phong: “Họ đến vu khống cho tôi bán rượu giả, còn đập tiệm của tôi nữa!”
Lương Diễm cũng không phải là dạng vừa, cô nghiêm nghị nói: “Ông không bán rượu giả? Chúng tôi có chứng cứ!” Vừa nói đến chứng cứ cô ta quay sang nhìn Dương Phong: “Rượu đâu rồi?”
Dương Phong lúc này mới nhớ lại lúc ở trong tiệm, vừa nãy chỉ đấu lẽ với mọi người, bị họ cất chai rượu đi rồi.
Ông chủ quán rượu quay người đi vào trong, lấy ra một chai rượu nói: “Nói tôi bán rượu giả? Ai chẳng biết đến tiếng của tôi, tôi bán rượu ở đây đã hơn mười năm rồi, có ai nói tôi bán rượu giả chưa? Ngay cả các đồng chí ở đồn cảnh sát cũng đều mua rượu mua thuốc lá ở chỗ tôi cả, họ đã lần nào bị mua phải đồ giả chưa? Chai rượu Mao Đài này, nếu là giả, thì tôi sẽ ăn cả cái bình!” Ông ta tức giận, làm cho rượu bắn ra, mọi người đều ngửi thấy mùi thơm của rượu, đúng thật là rượu Mao Đài đích thực.
Trương Dương đã hiểu, chai rượu này rõ ràng đã bị đổi rồi.
Hai vợ chồng Dương Phong cũng hiểu, mặt Lương Diễm trắng bệch nói: “Ông đã đổi chai rượu đó rồi!”
Chu Xuyên cười lạnh lùng nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, Chu Xuyên tôi làm ăn đường hoàng chân chính, các người vu oan cho tôi bán rượu giả, còn đập quầy rượu của tôi, tôi yêu cầu các người phải bồi thường!”
Người cảnh sát béo đi qua đó cầm chai Mao Đài lên ngửi: “Đây có phải là rượu giả đâu!” Anh ta nói vậy vi thật sự chai rượu đó không phải là giả, còn một lí do nữa là đồn cảnh sát rất quen thuộc với Chu Xuyên, bình thường họ đều lấy đồ trong tiệm của ông ta, Chu Xuyên cũng rất biết cách làm việc, thỉnh thoảng lại tặng họ mấy bao thuốc, rồi mời họ uống rượu, những cảnh sát này đương nhiên sẽ giúp ông ta.
Viên cảnh sát béo đưa rượu đến trước mặt Dương Phong nói: “Anh nói rượu này là giả?”
Dương Phong nhìn chai rượu đã bị đổi đó không nói được câu nào.
Lương Diễm tức giân nói: “Đã bị đổi rồi!”
Viên cảnh sát béo nói: “Thật không hiểu nổi các người, ăn cơm cho tử tế thì không ăn, còn gây chuyện?”
Tiếng lười nhác của Trương Dương cất lên từ đằng sau: “Anh là người giám định à? Anh vừa nhìn là biết rượu đó là thật hay giả?”
Viên cảnh sát béo quay người lại.
Trương Dương nhìn anh ta nói: “Lương tháng của anh có lẽ không mua nổi hai chai rượu Mao Đài, anh đã uống đến mấy lần rồi hả?” Câu này thật sự có phần sỉ nhục người khác.
Viên cảnh sát béo tức đỏ mặt: “Các người đi theo tôi về đồn. Nói rõ chuyện này cho tôi!”
Trương Dương nói như vậy vì khu này thuộc vào phân cục của Quảng Thịnh, Trương Đức Phóng là phó cục trưởng phân cục Quảng Thịnh, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Đức Phóng, rồi gọi viên cảnh sát béo đó: “Anh lại đây!”
Viên cảnh sát tức tối, mẹ kiếp mày là thằng nào chứ? Dám lên mặt trước mặt ta.
Trương Dương nói: “Điện thoại của Trương Đức Phóng anh cũng không nghe?”
Viên cảnh sát béo vừa nghe đã sợ, Trương Đức Phóng là nhân vật gì chứ? Người ta là phó cục trưởng phân cục Quảng Thịnh, còn là cháu của bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, dù là cục trưởng cục thành phố cũng phải nể mặt anh ta. Viên cảnh sát béo vội nghe điện thoại.
“Tôi là Trương Đức Phóng, anh là ai?”
Viên cảnh sát béo cười nói rõ họ tên.
Trương Đức Phóng nói rất dứt khoát: “Người bị đánh là bạn tôi, anh xem giải quyết thế nào thì giải quyết!
Viên cảnh sát béo đã hiểu, người ta đã ra lệnh như vậy rồi. Bạn anh ta bị đánh, nói cách khác ông chủ quán rượu là kẻ đánh người. Anh ta đưa điện thoại cho Trương Dương: “Đi cùng tôi về đồn giải quyết.”
Đến đồn công an, có thể là do viên cảnh sát béo đã nói gì với Chu Xuyên, thái độ của ông ta quay ngoắt 180 độ, không những trả lại tiền rượu cho Dương Phong, mà còn bồi thường cho Dương Phong 200 tệ viện phí, việc này dừng lại ở đó.
Trương Dương cùng mọi người rời khỏi đồn cảnh sát, hai vợ chồng Dương Phong thông qua sự việc này đã càng bái phục Trương Dương, một cuộc điện thoại của người ta đã làm cho sự việc này giải quyết xong, cần phải biết đây là trung tâm tỉnh, chứ không phải là Giang Thành, có thể thấy quan hệ của Trương Dương rất rộng lớn, thể diện cũng lớn, hai người họ càng muốn xích lại với Trương Dương, nhưng Trương Dương qua sự việc này cũng chẳng còn muốn ăn cơm nữa, mượ cớ nhà có việc liền trèo lên chiếc xe máy nát của hắn đưa Thường Hải Tâm đi.
Hai người tìm một nhà hàng ăn tạm bữa cơm rồi đến sân Bowling của Đinh Triệu Dũng để giết thời gian.
Thật là tình cờ, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân cũng ở đó, thấy Trương Dương và Thường Hải Tâm đến, hai người đặt bóng xuống ra đón.
Trương Dương xua xua tay: “Mấy người chơi đi, tôi đến đây chỉ là để đi lòng vòng tí thôi!”
Đinh Triệu Dũng nghe nói Trương Dương đến, cũng đi khỏi phòng làm việc, công ty vi tính mới mở của anh ta kinh doanh rất tốt, sau tết việc kinh doanh của sàn Bowling cũng đột nhiên tốt hẳn lên, năm nay tài vận đến, anh ta cười nói: “Chẳng phải là tối mới mời khách ăn cơm sao? Sao giờ đã đến rồi?”
Trương Dương cười nói: “Hôm nay đến trường Đảng báo danh, tôi chẳng còn việc gì làm nữa, lại gặp bạn học của tôi, nên đến chỗ anh giết thời gian.”
Đám Đinh Triệu Dũng trước đó chưa từng gặp Thường Hải Tâm, đều tưởng rằng đây là bạn gái mới của Trương Dương, thầm bái phục tên này to gan, trên đất Đông Giang mà cũng dám làm vậy.
Trần Thiệu Bân cười hỉ hả đến trước mặt Thường Hải Tâm nói: “Thường tiểu thư, chào cô, tôi là anh em tốt nhất của Trương Dương, tôi tên Trần Thiệu Bân, là cán bộ bộ phận vay vốn của ngân hàng công thương Bình Hải!” Nói rồi anh ta giơ tay ra.
Thường Hải Tâm vẫn đút tay vào áo cười nói: “Anh đánh Bowling còn chưa rửa tay kìa!” Một câu nói của cô làm cho tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Trương Dương nói: “Trần Thiệu Bân à, Lê San San của anh đâu?”
Trần Thiệu Bân ủ rũ nói: “Chia tay rồi, khỉ thật, nói đến chuyện này lại bực mình.” Khi anh ta nói câu này quay sang lườm Lương Thành Long.
Trên mặt Lương Thành Long rất ngại ngần, nói: “Nào, chơi tiếp thôi!”
Trần Thiệu Bân nói: “Không đánh nữa, tôi đi vệ sinh!”
Trương Dương nhận ra giữa hai người có gì đó không phải, thấp giọng nói: “sao thế?”
Lương Thành Long thở dài: “Lê San San bám lấy Hà Trường An rồi!”
Trương Dương ngớ người, ngay lập tức hiểu ra, tám chin phần là do tiểu tử Lương Thành Long này đắp cầu Thê Húc, giờ đây anh ta cùng Hà Trường An liên thủ khai phá thương trường bách hóa đồ may mặc Đông Giang, hai người phải liên hệ rất nhiều, Lê San San và Bạch Yến lại là bạn tốt của nhau, nhất định là quen Hà Trường An qua tầng quan hệ này.
Thường Hải Tâm hơi phản cảm với chuyện này, một mình đi chơi bóng.
Đinh Triệu Dũng gọi mấy cốc nước hoa quả, Lương Thành Long và Trương Dương ngồi xuống, Trương Dương nói: “Anh chẳng tử tế chút nào cả, bạn gái của anh em mà còn giới thiệu ra ngoài được!”
Lương Thành Long thầm kêu khổ: “Lương tâm tôi lương thiện, tôi vốn không giới thiệu Lê San San với Hà Trường An, ai ngờ ăn cùng nhau một bữa cơm, cô ta đã bám dính lấy người ta rồi, phụ nữ giờ thật là thực tế, nghe nói người ta có tiền, là muốn nhảy lên giường người tan gay được.”
Đinh Triệu Dũng nói: “Dù sao thì tiểu tử nhà anh cũng vẫn không được, Trần Thiệu Bân có ý kiến với anh là chuyện bình thường.”
Lương Thành Long nói: “thật sự không liên quan gì đến tôi, thật ra chúng ta nhìn từ một góc độ khác, cũng chưa chắc đã không phải việc tốt, Lê San San rất tham tiền, dù là có thành công được với Trần Thiệu Bân thì sớm muộn gì cũng chia thôi, mượn việc này để thanh lọc một người, tôi cảm thấy còn đỡ.”
Trương Dương gật đầu: “Hà Trường An đang ở Đông Giang?”
Lương Thành Long nói: “Không ở đây, anh ta rất hào phóng, sau khi lấy công trình thương trường bách hóa đồ may mặc Đông Giang, đều đưa cho tôi cả, giờ đây tôi đang làm, hợp tác với anh ta rất vui.”
Trần Thiệu Bân bước đến nói: “Có tiền thật là tốt, muốn làm gì thì làm được cái đấy!”
Lương Thành Long rất ngại với anh ta, biết rằng anh ta đang nói mình, nên không nói gì thêm nữa.
Trương Dương cười nói: “Nói đến tiền thì anh lắm tiền nhất, từng cục từng cục, cho người ta vay vốn mấy trăm triệu mấy trăm triệu.”
Trần Thiệu Bân thở dài nói: “Làm gì mà giỏi được như anh nói? Có phải là tiền của tôi đâu, nếu lấy là bị bắt ngay!”
Đinh Triệu Dũng cười: “Chúng ta đừng nói đến tiền nữa, tầm thường lắm!”
Lúc này nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hoan hô, Thường Hải Tâm đánh đổ hết tất cả.
Trần Thiệu Bân nhìn Thường Hải Tâm, cười nói: “Trương Dương, là bạn gái của anh à?”
Trương Dương lắc đầu: “Là em gái của bạn tôi! Cha cô ấy là thị trưởng thành phố Lam Sơn Thường Tụng!”
Ánh mắt Trần Thiệu Bân sáng lên: “Gì nhỉ….Anh thấy tôi thê thảm đến độ này rồi, giúp tôi giới thiệu, được không, coi như là giúp anh em một tay?”
Trương Dương lười nhác nói: “Có phải anh không quen đâu, muốn theo đuổi thì tự đi mà biểu hiện với người ta đi chứ!” Hắn đứng dậy đi chơi bóng.
Trần Thiệu Bân lại nói: “Chẳng có nghĩa khí gì hết!”
Lương Thành Long nói; “Anh cũng không nghĩ mà xem, anh ta không lôi kéo phụ nữ bên cạnh anh là tốt lắm rồi, mà anh lại còn định làm vậy với anh ấy.”
Trần Thiệu Bân trừng mắt với Lương Thành Long: “Chẳng có nghĩa khí gì, chẳng có nghĩa khí gì hết!”
Tác giả :
Thạch Chương Ngư