Y Đạo Quan Đồ
Chương 130: Phi thường đột nhiên (3 + 4)
Điền Khánh Long nói: "Trương Dương, tôi không biết cậu từ đâu mà lấy ra được những tư liệu này, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, tất cả những gì mà cậu đang làm hiện tại đều xây dựng trên cơ sở phỏng đoán vô căn cứ, cục công an của chúng tôi phá án phải chú trọng chứng cứ. Cậu nếu như biết gì thì giao tất cả tư liệu mà cậu có trong tay cho chúng tôi, để cục công an của chúng tôi xử lý việc này, ngàn vạn lần không được căn cứ theo cảm giác chủ quan mà hành động!"
Trương Dương hạ thấp giọng, nói: "Điền cục trưởng, tôi rất tôn kính ông, nhưng tôi lại không tin vào hiệu suất làm việc của công an các ông. Tần Thanh đối với tôi rất quan trọng, tôi không cho phép cô ấy xảy ra chuyện gì, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ bất chấp tất cả hậu quả mà báo thù, bất kể là Lê Hạo Duy hay là Trần Tường Nghĩa, hoặc là Lê Quốc Chính, tôi đều sẽ khiến chúng không được chết yên lành!"
Điền Khánh Long có chút bất lực nhìn thằng nhóc đang kích động này, thật sự là không còn gì để nói, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng quên, cậu là một đảng viên, một cán bộ quốc gia, cậu làm như vậy, tôi cùng phải bắt cậu chịu tội trước pháp luật!"
Trương Dương gật đầu, nói: "Đối với tôi mà nói thì pháp luật vĩnh viễn không bằng được công nghĩa!" Hắn quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc của Điền Khánh Long.
Điền Khánh Long chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, nghiền ngẫm câu nói này một hồi lâu, hắn đột nhiên nhấc điện thoại, nhanh chóng ấn số, lớn tiếng nói: "Lập tức phát lệnh truy nà Trần Tường Nghĩa trong phạm vi toàn thành phố."
Tần Thanh hai tay bị trói ngược ra sau, mắt bị che vải đen, cô ta chỉ có thể dùng tai để phân biệt hoàn cảnh xung quanh, ở phía xa xa hình như có tiếng nước chảy tí tách, rõ ràng là rất trống trải, nơi đây vừa ấm thấp lại vừa lành lạnh.
Giọngnói lạnh lùng vang lên bên tai cô ta: "Tần Thanh, tôi không muốn làm khó cô, giao ra quyển nhật ký của Lý Chấn Dương đi, tôi sẽ cho cô đi!"
Tần Thanh dựa vào tường, nói khẽ: "Ai sai anh tới? Ai bảo anh bắt cóc tôi? Cái chết năm đó của Chấn Dương, chẳng lẽ không phải là ngoài ý muốn?"
Đối phuơng cười lạnh, nói: "Cô không hiểu hắn đâu, hắn rất tham lam, muốn rất nhiều thứ, hắn cho rằng dùng thứ mà mình nắm trong tay là có thể khống chế được tất cả, thật là đáng cười, hắn có chết cũng không hết tội!"
Tần Thanh không hề sợ hãi, cô ta lúc này đã hoàn toàn trấn tĩnh lại rồi, cô ta biết dụng ý thật sự của hắn khi bắt cóc mình chính là muốn mình giao ra chứng cứ mà Lý Chấn Đương lưu lại. Cô ta nghĩ nếu muốn kéo dài thời gian thì phải triển khai tâm lý chiến với hắn. Tần Thanh nói: "Tôi không hiểu anh nói gì cả, anh rốt cuộc là ai?"
Tần Thanh đột nhiên nhớ tới chiếc đĩa mềm của mình, trong lòng thấp thỏm không thôi, người đàn ông đó bước tới lục lọi trên người cô ta. Tần Thanh tức giận nói: "Bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi!"
Nam tử vẫn từ trong túi của cô ta tìm ra thấy chiếc đĩa mềm đó, đĩa mềm vào đầu những năm chín mươi vẫn chưa được phổ cặp, hắn hiển nhiên không hiểu thứ này đại biểu cho cái gì. hắn bọc cái đĩa mềm lại, nói: "Tôi cho cô ba tiếng thời gian, khi tôi quay về, nếu cô không cho tôi một đáp án khiến tôi hài lòng, vậy thì cô chỉ có một con đường chết mà thôi."
Tần Thanh nghe thấy tiếng khóa cửa sắt, cả người giống như là bị hư thoát, dựa vào tường rồi từ từ ngồi dậy, cô ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, trong cái đĩa mềm chứa chứng cớ mà Lý Chấn Dương để lại, nhưng đã bị đối phương lấy đi rỗi, cô ta thực sự là sơ xuất quá.
Thời gian cứ vậy trôi qua từng phút từng giây, Trương Dương biến thành càng lúc càng nôn nóng, sự an nguv của Tần Thanh tác động mạnh tới nội tâm của hắn, hắn tuy đã xác định được kẻ hiềm nghi bắt cóc, nhưng Giang Thành lớn như vậy, hắn phải tìm từ đâu đây. Hắn chưa thể khẳng định chuvện này có sự tham gia của Lê Quốc Chính hay không, hắn quyết định bắt đầu từ Lê Hạo Huy. Đã biết rằng Trần Tường Nghĩa và Lê Hạo Huy là bạn bè tốt, vậy bắt đầu từ Lê Hạo Huy có lẽ sẽ tìm thấy chỗ đột phá.
Tần Bạch ở ngoài cửa cục công an vội vàng đi theo hắn, tiến triển phía công an vẫn rất chậm. Tần Bạch đối với hiệu suất của quan phương cũng cảm thấy vô kế khả thi, nếu như so sánh thì đặt hi vọng lên người Trương Dương có lẽ sẽ lớn hơn.
"Trương Dương, anh định làm gì?"
"Tới bệnh viện tâm thần!"
Tần Bạch kinh ngạc nói: "Anh muốn bắt Lê Hạo Huy ư? Nhưng thế không phù hợp với quy đinh!"
Trương Dương nhìn hắn với ánh mắt bất mãn: "Vậy tính mạng của chị cậu quan trọng hơn hay là giữ quy định quan trọng hơn!"
Tần Bạch mấp máy miệng, đột nhiên kích động nói: "Kệ mẹ quỵ định! Anh muốn làm thế nào tôi cũng tán thành!"
Điện thoại của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, Lý Trường Vũ vào lúc nàv gọi điện thoại tới, mục đích của hắn chính là khuyên Trương Dương bình tĩnh một chút, đừng bởi vì xung động nhất thời mà làm hỏng đại sự. Lý Trường Vũ tận tình khuvên bảo: "Phía cục công an đã phê bình úp mở đối với việc cậu từ mình điều tra. Cách làm của cậu đã quấy nhiễu hành động của bọn họ. Trương Dương, cách làm chính xác nhất là phổi hợp với bọn họ! Chỉ có vậy mới có thể nhanh chóng tìm được Tần Thanh."
Trương Dương nói to: "Tôi chỉ tin vào bản thân tôi! Không ai cản được tôi đâu!"
Lý Trường Vũ thở dài một tiếng, hạ thấp giọng, nói: "Tôi nghe nói Tần Thanh hôm nay tới căn phòng cưới của cô ta và Lý Chấn Dương, chuyện cô ta hôm nay bị bắt cóc có phải có liên quan tới..."
Trương Dương trong lòng bỗng dưng nảy sinh nghi ngờ, nói: "Các người rốt cuộc là đã giấu tôi cái gì?"
Lý Trường Vũ hơi do dự, một lát sau mới nói: "Lý Chấn Dương có thể đã nắm được chứng cứ nhận tham ô hối lộ của Lê Quốc Chính!"
Một câu nói làm người trong mộng giật mình tỉnh lại. Trương Dương cắn môi, nói khẽ: "Cảm ơn!" Hắn gác điện thoại, bỗng nhiên nhấn chân ga, lái xe về phía bệnh viện tâm thần.
Lê Quốc Chính đang ngồi trong nhà, rèm cửa buông kính, bên trong cả căn phòng gần như là không có ánh sáng, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, đứa con trai Lê Hạo Huy của hắn vẫn đang ở trong bệnh viện, bà vợ Phùng Ái Liên thì vì tham ô mà phải vào ngục, trước mắt vẫn trong quá trình điều tra của cơ quan kiểm sát. Cô độc! Một loại cảm giác cô độc khó có thể miêu tả được lấp đầy nội tâm hắn. Lê Quốc Chính chậm rãi đứng dậy, bước về phía thư phòng của mình.
Di động đột nhiên đổ chuông, chiếc di động này không dùng tên thật của hắn để đăng ký, người biết số không vượt quá ba người. Lê Quốc Chính cầm di động lên nghe.
"Trong đĩa mềm chính là ghi chép mà Lý Chấn Dương lưu lại!"
Lê Quốc Chính thở phào một hơi, hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, một lát sau mới nói: "Chắc chắn chứ?"
"Tôi đã xem qua rồi, quả thật là ghi chép, mỗi một khoản đều có, căn phòng thì bị tôi sai người đốt rồi, chiếc đĩa mềm này là chứng cứ duy nhất!"
Lê Quốc Chính nói nhỏ: "Rất tốt, vậy anh giao chiếc đĩa mềm cho tôi, tôi sẽ gửi hai trăm vạn vào tài khoản của anh ở Hương cảng!"
"Tôi giúp ông báo thù, không phải vì tiền! Ông đã giúp tôi nhiều rồi!"
Trương Dương và Tần Bạch tới trước phòng bệnh của Lê Hạo Huy. Lê Hạo Huy vừa uống thuốc xong, đang nằm ngủ trên giường.
Trương Dương đẩy cửa xông vào.
Lê Hạo Huy nhìn thấy Trương Dương, phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy về phía cửa sổ, nhưng bị Trương Dương nắm lấy cổ áo, vặn tay Lê Hạo Huy ra đằng sau, rút còng tay ra còng hắn lại.
Tần Bạch nhìn hắn đầy kinh ngạc, thật sự không biết là hắn lấy đâu ra còng tay. Trương Dương giải thích: "Vừa rồi tới cục công an!"
Lê Hạo Huy bật cười điên cuồng, không ngừng dùng đầu đập xuống đất, giống như là bởi vì không chịu nổi kích thích, cho nên bệnh thẩn kinh lại tái phát.
Trương Dương nắm lấy tóc hắn, cho hắn một bạt tai, tức giận quát: "Con mẹ mày đừng có giả vờ nữa, thằng chó mày căn bản không hề bị bệnh!" Hắn lặp tức điểm huyệt câm của Lê Hạo Huy, tên này kêu đến đỏ mặt tía tai nhưng lại không hề phát ra được một tiếng nào.
Tiểu hộ sĩ trực ban nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh ở trước mặt không khỏi giật mình, tức giận nói: "Các người làm gì vậy?"
Trương Dương kéo Lê Hạo Huy từ dưới đất dậy, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Chúng tôi là người của cục công an Giang Thành. Hiện tại hoài nghi Lê Hạo Huy có liên quan tới vụ án mưu sát, phải dẫn hắn về trợ giúp việc điều tra!"
"Thẻ cảnh sát của các anh đâu? Thủ tục nữa?"
Trương Dương mặc kệ cái thủ tục rắm chó đó, hắn cứ vậy kéo Lê Hạo Huy ra ngoài, tiểu hộ sĩ đó muốn cản đường hắn, bị hắn đẩy ra. Trương Dương trong đầu chỉ nghĩ tới sự an nguy của Tần Thanh, sớm đã không còn biết thương hoa tiếc ngọc gì nữa rỗi.
Tần Bạch đưa cho tiểu hộ sĩ đó nhìn thẻ cảnh sát của mình, nhung không ngờ lại tiểu hộ sĩ đó lại giật lấy: "Cảnh sát giao thông! Anh là cảnh sát giao thông!" Trong mắt của cô ta thì cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự điều tra án kiện căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tần Bạch mặt đỏ bừng, giật lại thẻ cảnh sát từ trong tay hộ sĩ đó, đuổi theo Trương Dương đã đi xa.
Ở đẳng sau vang lên tiếng gào kinh thiên động địa của tiểu hộ sĩ đó: "Người đâu, không xong rồi, có hai cảnh sát giao thông cướp người đi rồi!" Hay quá, cô ta cũng coi luôn Trương Dương là cảnh sát giao thông rồi.
Trương Dương nhét Lê Hạo Huy vào cốp xe, lái xe phóng lên đập nước lớn của hồ nước nằm phía sau bệnh viện tâm thần, trên đập vắng vẻ không có ai, hắn mở cốp, lôi Lê Hạo Huv từ bên trong ra.
Mắt Lê Hạo Huy đã tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn đã từng được kiến thức thủ đoạn của Trương Dương, biết rằng người này chuyện gì cũng có thể làm được.
Trương Dương ngồi xuồng, vỗ vỗ mặt hắn. nói: "Ngoan, chốc nữa cho mày nói chuvện với cha mày!"
Trương Dương trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Quốc Chính.
Lê Quốc Chính vừa nhận được tin con trai bị người ta cướp đi, hắn thực sự không dám tin giữa ban ngày ban mặt lại có người to gan như vậy, không ngờ lại dám trắng trợn bắt cóc con trai của mình từ trong bệnh viện.
Giọng nói của Trương Dương vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, hắn biết mình hiện tại đang đối diện với một lão hồ ly của chính đàn Giang Thành, người này cực kỳ có khả năng là tên đầu sỏ đã gây nên chuyện bắt cóc Tần Thanh. Trương Dương muốn đánh một trận tâm lý chiến với hắn, hiện tại trong tay của Trương Dương cũng có Lê Hạo Huy, hai người đều có vốn để áp chế đối phương, Trương Dương trầm giọng nói: "Chào thị trưởng Lê, con trai của ông đang ở trong tay tôi!"
Lê Quốc Chính tim như thắt lại, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất bình ổn: "Cậu là ai? Cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu không biết bắt cóc người ta là phạm pháp sao?"
"Vậy ông bắt cóc Tần Thanh có phạm pháp hay không?"
"Ngậm máu phun người!"
Trương Dương cười ha ha, đột nhiên giơ chân giẫm lên bụng dưới của Lê Hạo Huy, một cái giẫm này đã giải khai huyệt câm của Lê Hạo Huy, khiến Lê Hạo Huy gào lên một tiếng thê thảm.
Lê Quốc Chính nghe thấy là giọng của con trai mình, hắn vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế sa lông. nói: "Mày không nghĩ tới mày... sẽ đối mặt với chế tài của pháp luật ư!" Hắn đã đoán ra đối phương là ai, nhưng hắn lại không muốn vạch trần thân phận của Trương Dương.
Trương Dương nhìn đồng hồ, nói: "Thị trưởng Lê, tôi không có tính kiên nhẫn đâu, hiện tại là năm giờ triều, tôi cho ông nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ, nửa tiếng sau chủ động gọi điện thoại cho tôi nhé, nếu không tôi sè chặt tay trái của con ông!" Nói xong hắn liền gác điện thoại.
Tần Bạch đứng nghe ở bên cạnh mà thấp thỏm bất an. Trương Dương đúng là dám chơi, hắn sao lại không cố kỵ tới thân phận mình là cán bộ quốc gia chứ. Tần Bạch lại nghĩ tới mình, hắn là một cảnh sát, hiện tại đang cùng với Trương Dương tiến hành hoạt động tội phạm, bọn họ hiện tại chính là tội phạm rồi. Tần Bạch có chút sợ hãi.
Trương Dương tựa hồ như phát giác ra tâm trạng bất an của Tần Bạch, hắn vỗ vai Tần Bạch, nói: "Chuyện này không có liên quan gì tới cậu cả, cậu là bị người khác kéo vào thôi."
Tần Bạch lắc lắc đầu, người bị bắt đi là chị của hắn, sao có thể nói là hắn không có liên quan được.
Điện thoại của Trương Dương lại đổ chuông, lần này người gọi tới là Điền Khánh Long. Điền Khánh Long nộ khí trùng trùng gầm lên, nói: "Trương Dương, cậu làm cái gì vậy? Ai cho cậu quyền dẫn Lê Hạo Huy từ trong bệnh viện đi? Hả? Cậu đây là đang phạm tội! Cậu là kẻ bắt cóc!"
Trương Dương bật cười, nói: "Điền cục trường, ông nóng quá đấy, tôi không bắt cóc hắn. Á, xin lỗi, tôi đang đợi điện thoại!" Nói xong hắn liền gác điện thoại.
"Con mẹ nó!" Điền Khánh Long tức giận ném điện thoại lên bàn, phó cục trường Lưu Đức Chính nhỏ giọng hỏi ý: "Điền cục trường, làm sao bây giờ? Máy ghi hình ở bệnh viện tâm thần đã ghi lại, chính là hắn và Tần Bạch hai người bắt Lê Hạo Huy đi, có gần phát lệnh bắt không?"
Điền Khánh Long trừng mắt lườm hắn, nói: "Cậu phải chăng là nhàn rỗi quá không có việc gì làm à? Chuyện cần kíp bây giờ là phải tìm thấy Tần Thanh, đưa Tần Thanh bình an trở về là quan trọng hơn tất cả, hiểu chưa?"
Lưu Đức Chính đột nhiên hiểu ra ý tứ của Điền Khánh Long. Điền lão đại phải chăng là muốn tương kế tựu kế lợi dụng chuyện này để bức tên bắt cóc đứng đằng sau phải lộ mặt.
Điền Khánh Long nói khẽ: "Bố trí theo dõi quanh nhà thị trưởng Lê, gặp nhân vật khả nghi nào thì lập tức hồi báo cho tôi!" Hắn đứng đậy, đội mũ cảnh sát lên rồi nói: "Tôi còn phải tới thị ủy một chuyến, việc này cần phải báo cáo với cấp trên."
Mấy vị thường ủy chính của thị ủy đều vẫn chưa về, bọn họ cũng đợi tin tức của Tần Thanh, từ sáng sớm tới hiện tại đã qua mười tiếng rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức của Tần Thanh, tất cả mọi người đều có một loại dự cảm không tốt, lấn này Tần Thanh e rằng là lành ít dữ nhiều rồi.
Báo cáo về những tiến triển mới nhất của vụ án mà Điền Khánh Long mang tới khiến mọi người đều rơi vào trầm tư. Trong phòng hội nghị, bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ nhíu mày, nói: "Trương Dương thật sự là điên rồi, hắn đang làm gì vậy? Hắn chẳng lẽ không biết mình là một cán bộ của quốc gia chứ không phải là một thổ phỉ, cường đạo ư?"
Đại thị trưởng Tả Viên Triệu nói khẽ: "Hành vi nàv của hắn đã cấu thành phạm tội rồi đấy."
Chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Tả Viên Triệu thở dài một tiếng, nói: "Hắn tự dưng bắt con trai của thị trường Lê làm cái gì? Chẳng lẽ hoài nghi vụ án Tần Thanh bị bắt cóc là người của thị trưởng Lê làm ư?"
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ rít một hơi thuốc, nói: "Lê Hạo Huy rốt cuộc vì sao mà rời khỏi bệnh viện tâm thần thì vẫn rất khó nói, cục trường Điền hiện tại có đủ chứng cứ để chứng minh là Trương Dương làm không?"
Áhh mắt của tất cả mọi người đều động thời nhìn vào Lý Trường Vũ, vừa rồi Điền Khánh Long nói có thể là Trương Dương và Tần Bạch đã mang Lê Hạo Huy đi, chứ không hề nhắc tới việc bắt cóc, cũng không khẳng định chính là hai người bọn họ làm. Lý Trường Vũ mẫn duệ nắm được rằng Điền Khánh Long được lưu lại dư địa đủ để xoay xở trong chuyện này, có điều sự thiên vị và che chở của Lý Trường Vũ đối với Trương Dương thực sự là quá rõ ràng.
Điền Khánh Long cười nói: "Vụ án vẫn chưa rõ ràng, bất kỳ khả năng nào cũng có thể tồn tại."
Lý Trường Vũ nói: "Việc cần thiết bây giờ là mau mau tìm thấy Tần Thanh, còn Lê Hạo Huy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ thị trưởng Lê chắc là biết rồi. Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Là phía thị trưởng Lê báo án hay là phía bệnh viện báo án?"
"Phía bệnh viện!"
"Thị trưởng Lê chỉ có một người con trai, chắc là sẽ lo lắng lắm đấy."
Hồng Vĩ Cơ đã phát hiện Lý Trường Vũ đang có ý dẫn dắt tiêu điểm của mâu thuẫn lên người Lê Quốc Chính, có điều Hồng Vĩ Cơ cũng cảm thấy sự biến mất của Tần Thanh thực sự là quá kỳ quặc, căn cứ vào tình huống đã nắm được vào lúc này, Tần Thanh chắc là biết được gì đó, cho nên kẻ bắt cóc muốn lấy gì đó ở trên người cô ta, và muốn ngăn cản sự phát sinh của một chuyện gì đó. Hiện giờ quá trình điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh đối với Lê Quốc Chính đang vào lúc mấu chốt nhất. Lý Chấn Dương đã chết nhiều năm đã trở thành tiêu điểm của vấn đề, mà Tần Thanh thì vừa hay là lại vợ chưa cưới của Lý Chấn Dương, cô ta đột nhiên bị bắt cóc, khiến mọi người rất tự nhiên liên hệ hai chuvện này lại với nhau. Giả như chuvện này thực sự là do Lê Quốc Chính làm, vậy thì tính chất ác liệt và ảnh hường xấu của nó thục sự là hiếm thấy trong nước. Hồng Vĩ Cơ âm thầm suy tính ở trong lòng, bỏ qua tính chất của việc Lê Hạo Huy bị bắt cóc, đối với Lê Quốc Chính mà nói. Lê Hạo Huy rõ ràng là một người rất quan trọng đối với hắn, mà cách làm của Trương Dương thì vừa hay là có công hiệu trực tiếp nhất. Thân là người lãnh đạo tối cao của Giang Thành. Hồng Vĩ Cơ không những phải nắm rõ quy tắc trên quan trường, hơn nữa còn phải hiểu biến báo, hắn ý thức được rằng, cách làm của Trương Dương tuy là không hợp với pháp lý, nhưng lại vẫn có thể coi là phương pháp tốt nhất ép chó nhảy tường. Tần Thanh đã mất tích mười tiếng rồi, có lẽ không thể không áp dụng loại thủ đoạn phi thường này.
Thư ký Lý Thành của Hồng Vĩ Cơ bước tới, đưa điện thoại cho hắn, nói khẽ: "Điện thoại của tỉnh trưởng Hứa."
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, cầm điện thoại lên, bước tới hành lang ở bên ngoài phòng hội nghị.
Ngữ khí của Hứa Thường Đức vô cùng nghiêm khắc, ông ta lớn tiếng chất vấn: "Đồng chí Vĩ Cơ, các anh đang làm cái gì vậy? Một cán bộ cấp huyện không ngờ lại bị người ta bắt cóc giữa ban ngày ban mặt, một bệnh nhân không ngờ lại bị một cán bộ quốc gia từ trong bệnh viện bắt đi, trị an của Giang Thành từ lúc nào lại trờ nên hỗn loạn như vậy hả?"
Hồng Vĩ Cơ xoay người lại lướt nhìn những người ở trong phòng hội nghị một cái, hắn đã nghiêm ngặt ra lệnh phong tỏa tin tức, không ngờ chuyện này vẫn được truyền tới tỉnh lý nhanh như vậy, đã được truyền tới tai của tỉnh trường Hứa Thường Đức rồi Hồng Vĩ Cơ dám cam đoan rằng, trong thường ủy khẳng định có người thông báo tin tức cho Hứa Thường Đức, nếu không chuyện Trương Dương bắt Lê Hạo Huy đi không thể truvền ra trong thời gian ngắn như vậy được.
Hồng Vĩ Cơ nói khẽ: "Tỉnh trường Hứa à, ngài cứ yên tâm, chuvện này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết trong thòi gian ngắn nhất."
Hứa Thường Đức lạnh lùng nói: "Bắt kể người phạm tội là ai, có thân phận gì, chỉ cần hắn xúc phạm tới pháp luật của quốc gia, đều phải bắt hắn chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Hồng Vĩ Cơ hiểu rằng câu này của Hứa Thường Đức là một lời nhưng hai nghĩa, ông ta đang ngầm nhắc nhở mình, phải trừng phạt chuyện của Trương Dương thật nghiêm khắc.
Sau khi Hồng Vĩ Cơ gác điện thoại. Lý Trường Vũ chủ động bước ra ngoài, đi tới cạnh Hồng Vĩ Cơ, hạ thấp giọng, nói: "Thượng cấp gây áp lực cho anh à?"
Hồng Vĩ Cơ gặt đầu, ánh mắt nhìn về phía cảnh hoàng hòn mênh mông ở nơi xa, nói: "Trường Vũ, đừng nói với tôi là anh không biết gì về chuyện của Trương Dương!"
Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi thật sự khôngbiết, những việc mà hắn làm không liên quan gì tới tôi cả. Nếu thật sự là hắn phạm pháp, tôi cũng không bảo vệ hắn đâu, tôi không có bản sự đó, nhưng Cổ bí thư thì chắc là có!"
Hồng Vĩ Cơ cau mày, vị đồng học cũ này từ sau khi trải qua lần phong ba trước biến thành càng lúc càng thân tàng bất lộ rồi, câu nói này rõ ràng là đang che chở cho Trương Dương, hơn nữa lại đang nhắc nhờ mình hậu đài của Trương Dương là Cố Doãn Tri, hiện tại mình phải đối diện với vấn đề đứng thành hàng. Giả như án chiếu theo ý tứ của Hứa Thường Đức mà trị Trương Dương tới cùng, có thể sẽ vô hình trung chọc giận Cố Doãn Tri, khiến cho quan hệ vốn đã biến thành vi diệu của bọn họ càng như đã rét vì tuyết lại càng giá vì sương. Hồng Vĩ Cơ nhận lấy một điếu thuốc từ Lý Trường Vũ, sau khi châm liền rít một hơi, thở ra một luồng khói đặc, nói: "Đồng chí Khánh Long hình như vẫn chưa thể xác định được chắc chắn!"
Lý Trường Vũ nói khẽ: "Vào lúc phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường, có một số chuyện mà quy định không cho phép, có một số chuyện, chúng ta không tiện đi làm, nhưng chi cần ở trong phạm vi mà chúng ta có thể khống chế, chúng ta không phải là nên đưa ra một số lựa chọn tích cực nào đó ư?"
Hồng Vĩ Cơ ý vị thâm trường cười nói: "Trường Vũ, tôi không hiểu gì cả. Đối với những chuyện mà tôi không hiểu, tôi luôn thích giữ im lặng!"
Trương Dương hạ thấp giọng, nói: "Điền cục trưởng, tôi rất tôn kính ông, nhưng tôi lại không tin vào hiệu suất làm việc của công an các ông. Tần Thanh đối với tôi rất quan trọng, tôi không cho phép cô ấy xảy ra chuyện gì, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ bất chấp tất cả hậu quả mà báo thù, bất kể là Lê Hạo Duy hay là Trần Tường Nghĩa, hoặc là Lê Quốc Chính, tôi đều sẽ khiến chúng không được chết yên lành!"
Điền Khánh Long có chút bất lực nhìn thằng nhóc đang kích động này, thật sự là không còn gì để nói, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng quên, cậu là một đảng viên, một cán bộ quốc gia, cậu làm như vậy, tôi cùng phải bắt cậu chịu tội trước pháp luật!"
Trương Dương gật đầu, nói: "Đối với tôi mà nói thì pháp luật vĩnh viễn không bằng được công nghĩa!" Hắn quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc của Điền Khánh Long.
Điền Khánh Long chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, nghiền ngẫm câu nói này một hồi lâu, hắn đột nhiên nhấc điện thoại, nhanh chóng ấn số, lớn tiếng nói: "Lập tức phát lệnh truy nà Trần Tường Nghĩa trong phạm vi toàn thành phố."
Tần Thanh hai tay bị trói ngược ra sau, mắt bị che vải đen, cô ta chỉ có thể dùng tai để phân biệt hoàn cảnh xung quanh, ở phía xa xa hình như có tiếng nước chảy tí tách, rõ ràng là rất trống trải, nơi đây vừa ấm thấp lại vừa lành lạnh.
Giọngnói lạnh lùng vang lên bên tai cô ta: "Tần Thanh, tôi không muốn làm khó cô, giao ra quyển nhật ký của Lý Chấn Dương đi, tôi sẽ cho cô đi!"
Tần Thanh dựa vào tường, nói khẽ: "Ai sai anh tới? Ai bảo anh bắt cóc tôi? Cái chết năm đó của Chấn Dương, chẳng lẽ không phải là ngoài ý muốn?"
Đối phuơng cười lạnh, nói: "Cô không hiểu hắn đâu, hắn rất tham lam, muốn rất nhiều thứ, hắn cho rằng dùng thứ mà mình nắm trong tay là có thể khống chế được tất cả, thật là đáng cười, hắn có chết cũng không hết tội!"
Tần Thanh không hề sợ hãi, cô ta lúc này đã hoàn toàn trấn tĩnh lại rồi, cô ta biết dụng ý thật sự của hắn khi bắt cóc mình chính là muốn mình giao ra chứng cứ mà Lý Chấn Đương lưu lại. Cô ta nghĩ nếu muốn kéo dài thời gian thì phải triển khai tâm lý chiến với hắn. Tần Thanh nói: "Tôi không hiểu anh nói gì cả, anh rốt cuộc là ai?"
Tần Thanh đột nhiên nhớ tới chiếc đĩa mềm của mình, trong lòng thấp thỏm không thôi, người đàn ông đó bước tới lục lọi trên người cô ta. Tần Thanh tức giận nói: "Bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi!"
Nam tử vẫn từ trong túi của cô ta tìm ra thấy chiếc đĩa mềm đó, đĩa mềm vào đầu những năm chín mươi vẫn chưa được phổ cặp, hắn hiển nhiên không hiểu thứ này đại biểu cho cái gì. hắn bọc cái đĩa mềm lại, nói: "Tôi cho cô ba tiếng thời gian, khi tôi quay về, nếu cô không cho tôi một đáp án khiến tôi hài lòng, vậy thì cô chỉ có một con đường chết mà thôi."
Tần Thanh nghe thấy tiếng khóa cửa sắt, cả người giống như là bị hư thoát, dựa vào tường rồi từ từ ngồi dậy, cô ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, trong cái đĩa mềm chứa chứng cớ mà Lý Chấn Dương để lại, nhưng đã bị đối phương lấy đi rỗi, cô ta thực sự là sơ xuất quá.
Thời gian cứ vậy trôi qua từng phút từng giây, Trương Dương biến thành càng lúc càng nôn nóng, sự an nguv của Tần Thanh tác động mạnh tới nội tâm của hắn, hắn tuy đã xác định được kẻ hiềm nghi bắt cóc, nhưng Giang Thành lớn như vậy, hắn phải tìm từ đâu đây. Hắn chưa thể khẳng định chuvện này có sự tham gia của Lê Quốc Chính hay không, hắn quyết định bắt đầu từ Lê Hạo Huy. Đã biết rằng Trần Tường Nghĩa và Lê Hạo Huy là bạn bè tốt, vậy bắt đầu từ Lê Hạo Huy có lẽ sẽ tìm thấy chỗ đột phá.
Tần Bạch ở ngoài cửa cục công an vội vàng đi theo hắn, tiến triển phía công an vẫn rất chậm. Tần Bạch đối với hiệu suất của quan phương cũng cảm thấy vô kế khả thi, nếu như so sánh thì đặt hi vọng lên người Trương Dương có lẽ sẽ lớn hơn.
"Trương Dương, anh định làm gì?"
"Tới bệnh viện tâm thần!"
Tần Bạch kinh ngạc nói: "Anh muốn bắt Lê Hạo Huy ư? Nhưng thế không phù hợp với quy đinh!"
Trương Dương nhìn hắn với ánh mắt bất mãn: "Vậy tính mạng của chị cậu quan trọng hơn hay là giữ quy định quan trọng hơn!"
Tần Bạch mấp máy miệng, đột nhiên kích động nói: "Kệ mẹ quỵ định! Anh muốn làm thế nào tôi cũng tán thành!"
Điện thoại của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, Lý Trường Vũ vào lúc nàv gọi điện thoại tới, mục đích của hắn chính là khuyên Trương Dương bình tĩnh một chút, đừng bởi vì xung động nhất thời mà làm hỏng đại sự. Lý Trường Vũ tận tình khuvên bảo: "Phía cục công an đã phê bình úp mở đối với việc cậu từ mình điều tra. Cách làm của cậu đã quấy nhiễu hành động của bọn họ. Trương Dương, cách làm chính xác nhất là phổi hợp với bọn họ! Chỉ có vậy mới có thể nhanh chóng tìm được Tần Thanh."
Trương Dương nói to: "Tôi chỉ tin vào bản thân tôi! Không ai cản được tôi đâu!"
Lý Trường Vũ thở dài một tiếng, hạ thấp giọng, nói: "Tôi nghe nói Tần Thanh hôm nay tới căn phòng cưới của cô ta và Lý Chấn Dương, chuyện cô ta hôm nay bị bắt cóc có phải có liên quan tới..."
Trương Dương trong lòng bỗng dưng nảy sinh nghi ngờ, nói: "Các người rốt cuộc là đã giấu tôi cái gì?"
Lý Trường Vũ hơi do dự, một lát sau mới nói: "Lý Chấn Dương có thể đã nắm được chứng cứ nhận tham ô hối lộ của Lê Quốc Chính!"
Một câu nói làm người trong mộng giật mình tỉnh lại. Trương Dương cắn môi, nói khẽ: "Cảm ơn!" Hắn gác điện thoại, bỗng nhiên nhấn chân ga, lái xe về phía bệnh viện tâm thần.
Lê Quốc Chính đang ngồi trong nhà, rèm cửa buông kính, bên trong cả căn phòng gần như là không có ánh sáng, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, đứa con trai Lê Hạo Huy của hắn vẫn đang ở trong bệnh viện, bà vợ Phùng Ái Liên thì vì tham ô mà phải vào ngục, trước mắt vẫn trong quá trình điều tra của cơ quan kiểm sát. Cô độc! Một loại cảm giác cô độc khó có thể miêu tả được lấp đầy nội tâm hắn. Lê Quốc Chính chậm rãi đứng dậy, bước về phía thư phòng của mình.
Di động đột nhiên đổ chuông, chiếc di động này không dùng tên thật của hắn để đăng ký, người biết số không vượt quá ba người. Lê Quốc Chính cầm di động lên nghe.
"Trong đĩa mềm chính là ghi chép mà Lý Chấn Dương lưu lại!"
Lê Quốc Chính thở phào một hơi, hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, một lát sau mới nói: "Chắc chắn chứ?"
"Tôi đã xem qua rồi, quả thật là ghi chép, mỗi một khoản đều có, căn phòng thì bị tôi sai người đốt rồi, chiếc đĩa mềm này là chứng cứ duy nhất!"
Lê Quốc Chính nói nhỏ: "Rất tốt, vậy anh giao chiếc đĩa mềm cho tôi, tôi sẽ gửi hai trăm vạn vào tài khoản của anh ở Hương cảng!"
"Tôi giúp ông báo thù, không phải vì tiền! Ông đã giúp tôi nhiều rồi!"
Trương Dương và Tần Bạch tới trước phòng bệnh của Lê Hạo Huy. Lê Hạo Huy vừa uống thuốc xong, đang nằm ngủ trên giường.
Trương Dương đẩy cửa xông vào.
Lê Hạo Huy nhìn thấy Trương Dương, phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy về phía cửa sổ, nhưng bị Trương Dương nắm lấy cổ áo, vặn tay Lê Hạo Huy ra đằng sau, rút còng tay ra còng hắn lại.
Tần Bạch nhìn hắn đầy kinh ngạc, thật sự không biết là hắn lấy đâu ra còng tay. Trương Dương giải thích: "Vừa rồi tới cục công an!"
Lê Hạo Huy bật cười điên cuồng, không ngừng dùng đầu đập xuống đất, giống như là bởi vì không chịu nổi kích thích, cho nên bệnh thẩn kinh lại tái phát.
Trương Dương nắm lấy tóc hắn, cho hắn một bạt tai, tức giận quát: "Con mẹ mày đừng có giả vờ nữa, thằng chó mày căn bản không hề bị bệnh!" Hắn lặp tức điểm huyệt câm của Lê Hạo Huy, tên này kêu đến đỏ mặt tía tai nhưng lại không hề phát ra được một tiếng nào.
Tiểu hộ sĩ trực ban nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh ở trước mặt không khỏi giật mình, tức giận nói: "Các người làm gì vậy?"
Trương Dương kéo Lê Hạo Huy từ dưới đất dậy, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Chúng tôi là người của cục công an Giang Thành. Hiện tại hoài nghi Lê Hạo Huy có liên quan tới vụ án mưu sát, phải dẫn hắn về trợ giúp việc điều tra!"
"Thẻ cảnh sát của các anh đâu? Thủ tục nữa?"
Trương Dương mặc kệ cái thủ tục rắm chó đó, hắn cứ vậy kéo Lê Hạo Huy ra ngoài, tiểu hộ sĩ đó muốn cản đường hắn, bị hắn đẩy ra. Trương Dương trong đầu chỉ nghĩ tới sự an nguy của Tần Thanh, sớm đã không còn biết thương hoa tiếc ngọc gì nữa rỗi.
Tần Bạch đưa cho tiểu hộ sĩ đó nhìn thẻ cảnh sát của mình, nhung không ngờ lại tiểu hộ sĩ đó lại giật lấy: "Cảnh sát giao thông! Anh là cảnh sát giao thông!" Trong mắt của cô ta thì cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự điều tra án kiện căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tần Bạch mặt đỏ bừng, giật lại thẻ cảnh sát từ trong tay hộ sĩ đó, đuổi theo Trương Dương đã đi xa.
Ở đẳng sau vang lên tiếng gào kinh thiên động địa của tiểu hộ sĩ đó: "Người đâu, không xong rồi, có hai cảnh sát giao thông cướp người đi rồi!" Hay quá, cô ta cũng coi luôn Trương Dương là cảnh sát giao thông rồi.
Trương Dương nhét Lê Hạo Huy vào cốp xe, lái xe phóng lên đập nước lớn của hồ nước nằm phía sau bệnh viện tâm thần, trên đập vắng vẻ không có ai, hắn mở cốp, lôi Lê Hạo Huv từ bên trong ra.
Mắt Lê Hạo Huy đã tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn đã từng được kiến thức thủ đoạn của Trương Dương, biết rằng người này chuyện gì cũng có thể làm được.
Trương Dương ngồi xuồng, vỗ vỗ mặt hắn. nói: "Ngoan, chốc nữa cho mày nói chuvện với cha mày!"
Trương Dương trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Quốc Chính.
Lê Quốc Chính vừa nhận được tin con trai bị người ta cướp đi, hắn thực sự không dám tin giữa ban ngày ban mặt lại có người to gan như vậy, không ngờ lại dám trắng trợn bắt cóc con trai của mình từ trong bệnh viện.
Giọng nói của Trương Dương vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, hắn biết mình hiện tại đang đối diện với một lão hồ ly của chính đàn Giang Thành, người này cực kỳ có khả năng là tên đầu sỏ đã gây nên chuyện bắt cóc Tần Thanh. Trương Dương muốn đánh một trận tâm lý chiến với hắn, hiện tại trong tay của Trương Dương cũng có Lê Hạo Huy, hai người đều có vốn để áp chế đối phương, Trương Dương trầm giọng nói: "Chào thị trưởng Lê, con trai của ông đang ở trong tay tôi!"
Lê Quốc Chính tim như thắt lại, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất bình ổn: "Cậu là ai? Cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu không biết bắt cóc người ta là phạm pháp sao?"
"Vậy ông bắt cóc Tần Thanh có phạm pháp hay không?"
"Ngậm máu phun người!"
Trương Dương cười ha ha, đột nhiên giơ chân giẫm lên bụng dưới của Lê Hạo Huy, một cái giẫm này đã giải khai huyệt câm của Lê Hạo Huy, khiến Lê Hạo Huy gào lên một tiếng thê thảm.
Lê Quốc Chính nghe thấy là giọng của con trai mình, hắn vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế sa lông. nói: "Mày không nghĩ tới mày... sẽ đối mặt với chế tài của pháp luật ư!" Hắn đã đoán ra đối phương là ai, nhưng hắn lại không muốn vạch trần thân phận của Trương Dương.
Trương Dương nhìn đồng hồ, nói: "Thị trưởng Lê, tôi không có tính kiên nhẫn đâu, hiện tại là năm giờ triều, tôi cho ông nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ, nửa tiếng sau chủ động gọi điện thoại cho tôi nhé, nếu không tôi sè chặt tay trái của con ông!" Nói xong hắn liền gác điện thoại.
Tần Bạch đứng nghe ở bên cạnh mà thấp thỏm bất an. Trương Dương đúng là dám chơi, hắn sao lại không cố kỵ tới thân phận mình là cán bộ quốc gia chứ. Tần Bạch lại nghĩ tới mình, hắn là một cảnh sát, hiện tại đang cùng với Trương Dương tiến hành hoạt động tội phạm, bọn họ hiện tại chính là tội phạm rồi. Tần Bạch có chút sợ hãi.
Trương Dương tựa hồ như phát giác ra tâm trạng bất an của Tần Bạch, hắn vỗ vai Tần Bạch, nói: "Chuyện này không có liên quan gì tới cậu cả, cậu là bị người khác kéo vào thôi."
Tần Bạch lắc lắc đầu, người bị bắt đi là chị của hắn, sao có thể nói là hắn không có liên quan được.
Điện thoại của Trương Dương lại đổ chuông, lần này người gọi tới là Điền Khánh Long. Điền Khánh Long nộ khí trùng trùng gầm lên, nói: "Trương Dương, cậu làm cái gì vậy? Ai cho cậu quyền dẫn Lê Hạo Huy từ trong bệnh viện đi? Hả? Cậu đây là đang phạm tội! Cậu là kẻ bắt cóc!"
Trương Dương bật cười, nói: "Điền cục trường, ông nóng quá đấy, tôi không bắt cóc hắn. Á, xin lỗi, tôi đang đợi điện thoại!" Nói xong hắn liền gác điện thoại.
"Con mẹ nó!" Điền Khánh Long tức giận ném điện thoại lên bàn, phó cục trường Lưu Đức Chính nhỏ giọng hỏi ý: "Điền cục trường, làm sao bây giờ? Máy ghi hình ở bệnh viện tâm thần đã ghi lại, chính là hắn và Tần Bạch hai người bắt Lê Hạo Huy đi, có gần phát lệnh bắt không?"
Điền Khánh Long trừng mắt lườm hắn, nói: "Cậu phải chăng là nhàn rỗi quá không có việc gì làm à? Chuyện cần kíp bây giờ là phải tìm thấy Tần Thanh, đưa Tần Thanh bình an trở về là quan trọng hơn tất cả, hiểu chưa?"
Lưu Đức Chính đột nhiên hiểu ra ý tứ của Điền Khánh Long. Điền lão đại phải chăng là muốn tương kế tựu kế lợi dụng chuyện này để bức tên bắt cóc đứng đằng sau phải lộ mặt.
Điền Khánh Long nói khẽ: "Bố trí theo dõi quanh nhà thị trưởng Lê, gặp nhân vật khả nghi nào thì lập tức hồi báo cho tôi!" Hắn đứng đậy, đội mũ cảnh sát lên rồi nói: "Tôi còn phải tới thị ủy một chuyến, việc này cần phải báo cáo với cấp trên."
Mấy vị thường ủy chính của thị ủy đều vẫn chưa về, bọn họ cũng đợi tin tức của Tần Thanh, từ sáng sớm tới hiện tại đã qua mười tiếng rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức của Tần Thanh, tất cả mọi người đều có một loại dự cảm không tốt, lấn này Tần Thanh e rằng là lành ít dữ nhiều rồi.
Báo cáo về những tiến triển mới nhất của vụ án mà Điền Khánh Long mang tới khiến mọi người đều rơi vào trầm tư. Trong phòng hội nghị, bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ nhíu mày, nói: "Trương Dương thật sự là điên rồi, hắn đang làm gì vậy? Hắn chẳng lẽ không biết mình là một cán bộ của quốc gia chứ không phải là một thổ phỉ, cường đạo ư?"
Đại thị trưởng Tả Viên Triệu nói khẽ: "Hành vi nàv của hắn đã cấu thành phạm tội rồi đấy."
Chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Tả Viên Triệu thở dài một tiếng, nói: "Hắn tự dưng bắt con trai của thị trường Lê làm cái gì? Chẳng lẽ hoài nghi vụ án Tần Thanh bị bắt cóc là người của thị trưởng Lê làm ư?"
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ rít một hơi thuốc, nói: "Lê Hạo Huy rốt cuộc vì sao mà rời khỏi bệnh viện tâm thần thì vẫn rất khó nói, cục trường Điền hiện tại có đủ chứng cứ để chứng minh là Trương Dương làm không?"
Áhh mắt của tất cả mọi người đều động thời nhìn vào Lý Trường Vũ, vừa rồi Điền Khánh Long nói có thể là Trương Dương và Tần Bạch đã mang Lê Hạo Huy đi, chứ không hề nhắc tới việc bắt cóc, cũng không khẳng định chính là hai người bọn họ làm. Lý Trường Vũ mẫn duệ nắm được rằng Điền Khánh Long được lưu lại dư địa đủ để xoay xở trong chuyện này, có điều sự thiên vị và che chở của Lý Trường Vũ đối với Trương Dương thực sự là quá rõ ràng.
Điền Khánh Long cười nói: "Vụ án vẫn chưa rõ ràng, bất kỳ khả năng nào cũng có thể tồn tại."
Lý Trường Vũ nói: "Việc cần thiết bây giờ là mau mau tìm thấy Tần Thanh, còn Lê Hạo Huy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ thị trưởng Lê chắc là biết rồi. Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Là phía thị trưởng Lê báo án hay là phía bệnh viện báo án?"
"Phía bệnh viện!"
"Thị trưởng Lê chỉ có một người con trai, chắc là sẽ lo lắng lắm đấy."
Hồng Vĩ Cơ đã phát hiện Lý Trường Vũ đang có ý dẫn dắt tiêu điểm của mâu thuẫn lên người Lê Quốc Chính, có điều Hồng Vĩ Cơ cũng cảm thấy sự biến mất của Tần Thanh thực sự là quá kỳ quặc, căn cứ vào tình huống đã nắm được vào lúc này, Tần Thanh chắc là biết được gì đó, cho nên kẻ bắt cóc muốn lấy gì đó ở trên người cô ta, và muốn ngăn cản sự phát sinh của một chuyện gì đó. Hiện giờ quá trình điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh đối với Lê Quốc Chính đang vào lúc mấu chốt nhất. Lý Chấn Dương đã chết nhiều năm đã trở thành tiêu điểm của vấn đề, mà Tần Thanh thì vừa hay là lại vợ chưa cưới của Lý Chấn Dương, cô ta đột nhiên bị bắt cóc, khiến mọi người rất tự nhiên liên hệ hai chuvện này lại với nhau. Giả như chuvện này thực sự là do Lê Quốc Chính làm, vậy thì tính chất ác liệt và ảnh hường xấu của nó thục sự là hiếm thấy trong nước. Hồng Vĩ Cơ âm thầm suy tính ở trong lòng, bỏ qua tính chất của việc Lê Hạo Huy bị bắt cóc, đối với Lê Quốc Chính mà nói. Lê Hạo Huy rõ ràng là một người rất quan trọng đối với hắn, mà cách làm của Trương Dương thì vừa hay là có công hiệu trực tiếp nhất. Thân là người lãnh đạo tối cao của Giang Thành. Hồng Vĩ Cơ không những phải nắm rõ quy tắc trên quan trường, hơn nữa còn phải hiểu biến báo, hắn ý thức được rằng, cách làm của Trương Dương tuy là không hợp với pháp lý, nhưng lại vẫn có thể coi là phương pháp tốt nhất ép chó nhảy tường. Tần Thanh đã mất tích mười tiếng rồi, có lẽ không thể không áp dụng loại thủ đoạn phi thường này.
Thư ký Lý Thành của Hồng Vĩ Cơ bước tới, đưa điện thoại cho hắn, nói khẽ: "Điện thoại của tỉnh trưởng Hứa."
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, cầm điện thoại lên, bước tới hành lang ở bên ngoài phòng hội nghị.
Ngữ khí của Hứa Thường Đức vô cùng nghiêm khắc, ông ta lớn tiếng chất vấn: "Đồng chí Vĩ Cơ, các anh đang làm cái gì vậy? Một cán bộ cấp huyện không ngờ lại bị người ta bắt cóc giữa ban ngày ban mặt, một bệnh nhân không ngờ lại bị một cán bộ quốc gia từ trong bệnh viện bắt đi, trị an của Giang Thành từ lúc nào lại trờ nên hỗn loạn như vậy hả?"
Hồng Vĩ Cơ xoay người lại lướt nhìn những người ở trong phòng hội nghị một cái, hắn đã nghiêm ngặt ra lệnh phong tỏa tin tức, không ngờ chuyện này vẫn được truyền tới tỉnh lý nhanh như vậy, đã được truyền tới tai của tỉnh trường Hứa Thường Đức rồi Hồng Vĩ Cơ dám cam đoan rằng, trong thường ủy khẳng định có người thông báo tin tức cho Hứa Thường Đức, nếu không chuyện Trương Dương bắt Lê Hạo Huy đi không thể truvền ra trong thời gian ngắn như vậy được.
Hồng Vĩ Cơ nói khẽ: "Tỉnh trường Hứa à, ngài cứ yên tâm, chuvện này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết trong thòi gian ngắn nhất."
Hứa Thường Đức lạnh lùng nói: "Bắt kể người phạm tội là ai, có thân phận gì, chỉ cần hắn xúc phạm tới pháp luật của quốc gia, đều phải bắt hắn chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Hồng Vĩ Cơ hiểu rằng câu này của Hứa Thường Đức là một lời nhưng hai nghĩa, ông ta đang ngầm nhắc nhở mình, phải trừng phạt chuyện của Trương Dương thật nghiêm khắc.
Sau khi Hồng Vĩ Cơ gác điện thoại. Lý Trường Vũ chủ động bước ra ngoài, đi tới cạnh Hồng Vĩ Cơ, hạ thấp giọng, nói: "Thượng cấp gây áp lực cho anh à?"
Hồng Vĩ Cơ gặt đầu, ánh mắt nhìn về phía cảnh hoàng hòn mênh mông ở nơi xa, nói: "Trường Vũ, đừng nói với tôi là anh không biết gì về chuyện của Trương Dương!"
Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi thật sự khôngbiết, những việc mà hắn làm không liên quan gì tới tôi cả. Nếu thật sự là hắn phạm pháp, tôi cũng không bảo vệ hắn đâu, tôi không có bản sự đó, nhưng Cổ bí thư thì chắc là có!"
Hồng Vĩ Cơ cau mày, vị đồng học cũ này từ sau khi trải qua lần phong ba trước biến thành càng lúc càng thân tàng bất lộ rồi, câu nói này rõ ràng là đang che chở cho Trương Dương, hơn nữa lại đang nhắc nhờ mình hậu đài của Trương Dương là Cố Doãn Tri, hiện tại mình phải đối diện với vấn đề đứng thành hàng. Giả như án chiếu theo ý tứ của Hứa Thường Đức mà trị Trương Dương tới cùng, có thể sẽ vô hình trung chọc giận Cố Doãn Tri, khiến cho quan hệ vốn đã biến thành vi diệu của bọn họ càng như đã rét vì tuyết lại càng giá vì sương. Hồng Vĩ Cơ nhận lấy một điếu thuốc từ Lý Trường Vũ, sau khi châm liền rít một hơi, thở ra một luồng khói đặc, nói: "Đồng chí Khánh Long hình như vẫn chưa thể xác định được chắc chắn!"
Lý Trường Vũ nói khẽ: "Vào lúc phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường, có một số chuyện mà quy định không cho phép, có một số chuyện, chúng ta không tiện đi làm, nhưng chi cần ở trong phạm vi mà chúng ta có thể khống chế, chúng ta không phải là nên đưa ra một số lựa chọn tích cực nào đó ư?"
Hồng Vĩ Cơ ý vị thâm trường cười nói: "Trường Vũ, tôi không hiểu gì cả. Đối với những chuyện mà tôi không hiểu, tôi luôn thích giữ im lặng!"
Tác giả :
Thạch Chương Ngư