Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!
Chương 75
Biên tập: AR
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí Đao
***Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển của thanh niên tóc đen như đang nhảy múa xung quanh sofa.
Trong màn đêm tăm tối chỉ có ánh trăng xuyên thấu, soi rọi vài tia sáng bạc.
Nụ cười của Giang Lạc cứ tươi mãi, cậu cúi người rũ đầu bên cạnh ác quỷ, mùi thơm trên tóc thêm mấy phần yêu kiều.
"Ồ?" Ác quỷ lại cực kỳ trấn định, hắn lắc nhẹ giày da, không rõ đang nghĩ gì: "Sao đây nhỉ?"
Thật ra Giang Lạc nói đúng.
Con người ai cũng có nhược điểm, hiển nhiên Trì Vưu cũng không ngoại lệ.
Hắn mất ba ngày chịu đựng phản phệ từ quỷ văn, mà mỗi lần phản phệ chấm dứt, Trì Vưu sẽ trải qua một giai đoạn suy yếu.
Trong giai đoạn suy yếu này, Trì Vưu sẽ trốn tại một nơi an tĩnh, chậm chạp chờ đợi cơ thể hồi phục.
Và cũng trong khoảng thời gian này, Trì Vưu tuyệt đối không lộ mặt trước bất cứ kẻ nào. Hắn chôn giấu tất cả điểm yếu của mình không một dấu vết, để không ai có thể phát hiện ra.
— Đáng lẽ lần này hắn vẫn nên làm vậy.
Nhưng thực tế lại khác. Khi phản phệ kết thúc, Trì Vưu bèn điều khiển con mắt theo dõi những người đáng theo dõi, lại thấy thanh niên tóc đen đang ở trong phòng hắn.
Là Giang Lạc cố ý dụ hắn ra.
Trong lòng Trì Vưu vô cùng rõ ràng, song điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, mặc dù hắn biết Giang Lạc cố ý nhưng vẫn nóng lòng muốn thử.
Dưới tình huống mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Điều này khiến ác quỷ không dám tin vào chính bản thân.
Giang Lạc vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng nhặt một chiếc lá khô vô tình rơi vào ngực của Trì Vưu, suýt chút thì cười thành tiếng: "Nhìn xem, cái gì đây, trên người của anh thế mà lại có một chiếc lá khô?"
Phải biết tên biến thái Trì Vưu này, dù ở sâu trong rừng núi hoang vu thì giày da cũng không dính lấy một hạt bụi.
Giang Lạc thốt lên một cách ngạc nhiên: "Trì Vưu, thì ra anh cũng có thời điểm trở nên suy yếu."
"Bị em phát hiện rồi."
Ác quỷ thở dài, lấy làm tiếc mà nói.
"Đúng là một niềm vui bất ngờ mà." Giang Lạc ngồi dậy, nắm chặt đôi tay, tiếng xương khớp kêu răng rắc: "Vậy thì kế tiếp chính là thời gian của tôi rồi."
*
TV được mở lên, kênh phát nhạc theo yêu cầu hiện ra.
Vừa vặn nó đang phát một bài hát có nhịp trống gấp rút hòa với điệu bass kịch liệt.
Trong tiếng nhạc ngày càng dồn dập, ác quỷ bị thanh niên tóc đen tra tấn hết lần này đến lần khác với cùng một phương thức tra tấn, chiếc bình bị đập vỡ, những mảnh vỡ sắc nhọn rơi xuống người ác quỷ đang bị ghim chặt trên tường, máu từ trong miệng chảy ra làm cho cổ áo loang lổ bẩn thỉu, thanh niên tóc đen siết chặt dây thừng quấn quanh cổ ác quỷ, khịt mũi nói: "Cảm giác của anh thế nào?"
Ác quỷ ngẩng lên với đầu tóc rối bù, hắn đang không ngừng trải qua đau đớn chân chính, bên trong cơ thể bị rót nước bùa vào đang nhức nhối quằn quại, gân xanh trên cổ lộ ra, ác quỷ khàn giọng nói: "Không tồi."
"Rất đau." Hắn rên rỉ vì đau, cảm thán mà nói: "Em tàn nhẫn lắm."
Giang Lạc cười dịu dàng, cậu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng buông câu an ủi: "Anh đừng sợ, tiếp theo là vô vàn nỗi đau đang đợi anh."
Nhân loại có thù tất báo lần lượt cho ác quỷ nếm thử tất cả phương thức tử vong mà mình đã trải qua trong mộng.
Bắt đầu từ đau đớn nhẹ nhất, càng về sau mức độ mỗi lúc một tăng lên.
Ác quỷ bị quăng thật mạnh xuống sàn.
Tay chân của hắn bị trói thật chặt, trải qua nhiều thủ đoạn nước da tái nhợt hơi đỏ lên. Quần áo gọn gàng tươm tất trước giờ nay vô cùng xộc xệch. Ác quỷ cực kỳ chật vật, thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú lại càng ngày càng điên loạn khoa trương.
Mồ hôi trên mặt Giang Lạc trượt xuống cằm, nhỏ xuống bên môi ác quỷ.
Ác quỷ nếm thử giọt mồ hôi, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Có vị của thù hận."
Khắc tiếp theo, thanh niên tóc đen cuốn Tị Xà quanh cánh tay, đánh tới tấp về phía bụng hắn.
Tị Xạ giáng một đòn thật mạnh lên người ác quỷ, hắn ngẩng đầu, thân hình cao ráo nằm dưới đất, rất giống Ngưu Lang bị khách nhân ác ý đùa bỡn.
Giang Lạc nghĩ như vậy là xong, rốt cuộc cũng nở một nụ cười hả hê: "Trì Vưu à, anh không ngờ là mình có ngày hôm nay đúng không?"
Bài hát thay đổi.
Khúc dạo đầu vang lên như nhịp đập con tim, "bịch bịch", ác quỷ bị Giang Lạc kéo vào phòng tắm.
Ngay cả khi ác quỷ đã kiệt sức thế nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái, hắn nhìn bầu trời tờ mờ sáng ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện một đêm cứ vậy trôi qua.
Tay hắn bị dây thừng dán đầy bùa chú trói chặt, chỉ cần một cử động nhẹ là lá bùa lập tức bốc cháy.
Giang Lạc liếc mắt nhìn qua, cười khẩy một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Nước lạnh trong bồn tắm đầy đến tràn ra ngoài, gạch men sứ phủ một tầng nước mỏng, "Tách tách", tiếng nước nhỏ giọt tí tách giống tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Giang Lạc đặt ác quỷ vào bồn tắm, nước vốn đã đầy lập tức trào ra hơn nửa làm quần áo Giang Lạc ướt đẫm.
Giang Lạc nhìn chính mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt ác quỷ, bất mãn: "Thầy Trì, thầy lại làm ướt áo của em rồi."
Trì Vưu chậm rãi nói: "Vinh hạnh của tôi."
Giang Lạc nâng cằm Trì Vưu lên, móng tay cắm sâu vào da thịt, từ trên cao nhìn xuống nói: "Xem ra nhiêu đó dạy dỗ vẫn không khiến anh học được cách trở nên ngoan ngoãn."
Cậu nhún vai đứng dậy, bộ quần áo ướt sũng dính sát vào người, nửa kín nửa hở lộ ra thân hình cân đối hoàn hảo.
Ánh mắt ác quỷ khẽ đảo qua người cậu.
Thanh niên tóc đen căm ghét nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Trì Vưu: "Đợi ở đây."
Cậu quay người ra ngoài, dự định thay bộ quần áo mới.
Khi Giang Lạc đến ký túc xá của Trì Vưu, cậu chỉ mang theo một bộ quần áo, vì vậy bây giờ cậu chỉ có thể tìm thấy quần áo sạch trong tủ của Trì Vưu. Cậu ném bộ quần áo mới lên giường, sau đó cởi bỏ bộ quần áo bẩn trên người.
Nhìn những vết máu lốm đốm bắt mắt trên quần áo bẩn, khóe miệng Giang Lạc cong lên, huýt sáo theo điệu nhạc nào đó.
Đêm nay thật sảng khoái.
Vô cùng sảng khoái, đêm nay là đêm sảng khoái nhất của cậu sau khi xuyên qua.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Trên cơ thể của ác quỷ không hề bị thương, mặc dù hắn phải chịu nỗi đau tinh thần nhưng như vậy thôi là chưa đủ.
Mười tám cách chết khác nhau, vẫn còn vài cách đau đớn nhất cậu vẫn chưa trả lại cho hắn.
Bởi vì Giang Lạc chơi chán rồi nên cậu muốn tìm một cách nào đó có thể khắc sâu vào tâm trí của ác quỷ.
Giang Lạc mặc áo sơ mi của Trì Vưu, ngân nga câu hát cài lại cúc áo, còn chưa kịp mặc quần vào thì trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước ào ào.
Giang Lạc nghiêng đầu, chạy bằng chân trần tới kiểm tra.
Vừa mở cửa phòng, ác quỷ vừa bị cậu đặt xuống bồn tắm không thấy đâu nữa, chỉ còn lại lá bùa nổi lềnh bềnh và sợi dây chìm sâu.
Giang Lạc nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng, nhưng vừa quay người lại thì phần gáy đã bị một bàn tay tóm lấy.
"Em đi đâu thế?"
Giang Lạc bị bóp cổ ép quay lại, ác quỷ cúi người, nước trên tây trang nhỏ tí tách xuống áo quần khô ráo của Giang Lạc.
"Em mặc đồ của tôi sao." Hơi thở của ác quỷ và Giang Lạc hòa quyện vào nhau: "Dùng đồ của tôi à."
Chóp mũi Trì Vưu ngửi nhẹ rồi cười: "Bây giờ tôi ngửi được rồi..."
Bị bóp cổ, thanh niên tóc đen cảm thấy mình như bị khóa chặt, đôi mắt của cậu bùng lên ánh lửa, lạnh lẽo trong mắt lập tức bốc hơi không thấy bóng dáng.
Ác quỷ cứ nhích người lại gần, âm thanh trầm thấp, giọng khàn khàn, mập mờ mà nói: "Đêm nay chơi có vui không?"
"Vui lắm." Giang Lạc nhếch môi cười: "Nếu có thể khiến anh thử lại cảm giác nghẹt thở chết chóc đó một lần nữa thì càng tuyệt vời hơn cơ."
Ác quỷ cười bao dung, cưng chiều nói: "Không sao, tôi có thể trải nghiệm nó với em."
Nói xong hắn đẩy Giang Lạc ngã vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe dữ dội.
Đầu Giang Lạc bị đè xuống đáy nước, ác quỷ đè lên người cậu giống như một tảng đá cực lớn. Giang Lạc không kịp chuẩn bị tâm lý mình sẽ rơi xuống nước, nên lúc cậu còn đang loay hoay, khoang phổi nhanh chóng thiếu hụt dưỡng khí, bọt khí ùng ục nổi lên mặt nước, cảm giác giống như khi chết chìm trong mơ.
Bồn tắm của Trì Vưu, đm sao nó lại sâu vậy nhỉ!
Đây chắc chắn không phải mơ, chết tiệt, Giang Lạc vùng vẫy điên cuồng, không thể nào thua được. Lúc cậu sắp hít thở không thông, đột nhiên một bàn tay nâng đầu Giang Lạc lên, mặt nước ầm một tiếng, một đôi môi nào đó bất ngờ áp lên môi Giang Lạc.
Giang Lạc thì liều mạng hít thở, còn đôi môi cung cấp dưỡng khí cho cậu lại từ tốn trêu người. Vào lúc Giang Lạc vội vàng muốn lấy thêm, hắn lại dùng đầu lưỡi không nhanh không chậm phác họa hình dáng môi Giang Lạc, chờ đến lúc Giang Lạc định thần lại, cậu lại bị nhấn xuống dưới nước một lần nữa.
... Mẹ kiếp!
Cơn tức giận của Giang Lạc chợt bùng nổ.
Cậu nhấc chân đá mạnh hắn, ấn ác quỷ xuống nước, mặt nước rung động, thanh niên tóc đen nhanh chóng lao ra khỏi mặt nước.
Cậu lạnh mặt đứng lên rồi ngồi vào bệ bồn tắm. Chờ đến khi ác quỷ ngồi dậy khỏi mặt nước, lập tức bị một sợi roi vàng quất tới.
Trì Vưu kịp thời bắt lấy sợi roi.
Hắn ngồi trong bồn tắm đối diện với Giang Lạc, hai chân co lại, dáng vẻ hoàn mỹ bị phá vỡ. Nước chảy dọc gương mặt của hắn làm sức hút tăng vọt. Sắc mặt Trì Vưu đã bớt tái nhợt hơn khi nãy, ngay cả khóe môi đang cong lên của hắn cũng hồng hào hơn.
Trì Vưu vuốt ve roi, ngón tay bị kim văn mật chú đốt cháy bốc lên mùi khét, hắn cứ nhìn Giang Lạc, ánh mắt lóe lên, đột nhiên nói một câu không liên quan: "Trời sắp sáng rồi."
Cả người thanh niên tóc đen ướt sũng.
Chiếc áo sơ mi dính lên đùi, Giang Lạc rút roi lại, lúc này cậu không để ý đến hình tượng của mình nữa, dù sao thì cậu và Trì Vưu trở thành như vậy, làm gì có tư cách cười nhạo nhau chứ?
Roi không lôi ra được, Giang Lạc lại túm kéo một cái, Trì Vưu vậy mà chủ động buông lỏng tay ra, roi rơi xuống ngay trên mặt nước.
Ý cười trong mắt Giang Lạc lóe lên, nhân cơ hội này ném sợi roi ra ngoài, lần này thành công để lại một vết roi cháy sém trên cổ ác quỷ.
Sau khi ra đòn thành công. Giang Lạc lập tức rời khỏi phòng tắm, đứng trong phòng khách cười chế nhạo: "Cái chỗ bé tị tẹo vậy mà đánh cũng không xong, thế là sao?"
Trì Vưu lẩm bẩm: "Em nói đúng..."
Ác quỷ đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, chân vừa chạm đất, nước trên người hắn lập tức bốc hơi.
Phản hệ từ hoa văn quỷ bắt đầu yếu dần đi rồi từ từ rút khỏi người hắn.
Trong người Trì Vưu như bị lửa đốt, lại giống như bị đóng băng. Hắn nhắm mắt lại, chỉnh quần áo, bình yên vô sự bước ra ngoài, tránh được lá bùa đang phóng tới. Ác quỷ ngước mắt nhìn Giang Lạc.
Một người ăn mặc chỉnh tề còn một người quần áo xộc xệch.
Giang Lạc không khỏi nhíu mày lại, cậu không thích so sánh nhưng đột nhiên lại nhớ đến một chuyện khiến sắc mặt thay đổi, cau có sờ lên môi mình.
Trì Vưu lại làm điều kinh tởm với cậu.
Ha ha.
Giang Lạc cười lạnh nghĩ.
Tình nguyện làm điều kinh tởm với cậu, Trì Vưu muốn dùng cả cách này để trả thù cậu sao?
Làm sao.
Ai ghê tởm hơn ai chứ?
Hay là hắn chỉ đơn thuần đang chọc ghẹo cậu, đùa giỡn cậu thôi?
Giang Lạc sa sầm mặt, lùi về sau một bước, đột nhiên đạp phải điều khiển TV.
TV đang phát nhạc đột nhiên chuyển kênh.
Trong bộ phim truyền hình, nam nữ chính nằm trên giường hôn nhau kịch liệt, âm thanh thở dốc nặng nề.
Không khí nồng nặc khói thuốc súng bỗng chốc đóng băng.
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí Đao
***Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển của thanh niên tóc đen như đang nhảy múa xung quanh sofa.
Trong màn đêm tăm tối chỉ có ánh trăng xuyên thấu, soi rọi vài tia sáng bạc.
Nụ cười của Giang Lạc cứ tươi mãi, cậu cúi người rũ đầu bên cạnh ác quỷ, mùi thơm trên tóc thêm mấy phần yêu kiều.
"Ồ?" Ác quỷ lại cực kỳ trấn định, hắn lắc nhẹ giày da, không rõ đang nghĩ gì: "Sao đây nhỉ?"
Thật ra Giang Lạc nói đúng.
Con người ai cũng có nhược điểm, hiển nhiên Trì Vưu cũng không ngoại lệ.
Hắn mất ba ngày chịu đựng phản phệ từ quỷ văn, mà mỗi lần phản phệ chấm dứt, Trì Vưu sẽ trải qua một giai đoạn suy yếu.
Trong giai đoạn suy yếu này, Trì Vưu sẽ trốn tại một nơi an tĩnh, chậm chạp chờ đợi cơ thể hồi phục.
Và cũng trong khoảng thời gian này, Trì Vưu tuyệt đối không lộ mặt trước bất cứ kẻ nào. Hắn chôn giấu tất cả điểm yếu của mình không một dấu vết, để không ai có thể phát hiện ra.
— Đáng lẽ lần này hắn vẫn nên làm vậy.
Nhưng thực tế lại khác. Khi phản phệ kết thúc, Trì Vưu bèn điều khiển con mắt theo dõi những người đáng theo dõi, lại thấy thanh niên tóc đen đang ở trong phòng hắn.
Là Giang Lạc cố ý dụ hắn ra.
Trong lòng Trì Vưu vô cùng rõ ràng, song điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, mặc dù hắn biết Giang Lạc cố ý nhưng vẫn nóng lòng muốn thử.
Dưới tình huống mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Điều này khiến ác quỷ không dám tin vào chính bản thân.
Giang Lạc vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng nhặt một chiếc lá khô vô tình rơi vào ngực của Trì Vưu, suýt chút thì cười thành tiếng: "Nhìn xem, cái gì đây, trên người của anh thế mà lại có một chiếc lá khô?"
Phải biết tên biến thái Trì Vưu này, dù ở sâu trong rừng núi hoang vu thì giày da cũng không dính lấy một hạt bụi.
Giang Lạc thốt lên một cách ngạc nhiên: "Trì Vưu, thì ra anh cũng có thời điểm trở nên suy yếu."
"Bị em phát hiện rồi."
Ác quỷ thở dài, lấy làm tiếc mà nói.
"Đúng là một niềm vui bất ngờ mà." Giang Lạc ngồi dậy, nắm chặt đôi tay, tiếng xương khớp kêu răng rắc: "Vậy thì kế tiếp chính là thời gian của tôi rồi."
*
TV được mở lên, kênh phát nhạc theo yêu cầu hiện ra.
Vừa vặn nó đang phát một bài hát có nhịp trống gấp rút hòa với điệu bass kịch liệt.
Trong tiếng nhạc ngày càng dồn dập, ác quỷ bị thanh niên tóc đen tra tấn hết lần này đến lần khác với cùng một phương thức tra tấn, chiếc bình bị đập vỡ, những mảnh vỡ sắc nhọn rơi xuống người ác quỷ đang bị ghim chặt trên tường, máu từ trong miệng chảy ra làm cho cổ áo loang lổ bẩn thỉu, thanh niên tóc đen siết chặt dây thừng quấn quanh cổ ác quỷ, khịt mũi nói: "Cảm giác của anh thế nào?"
Ác quỷ ngẩng lên với đầu tóc rối bù, hắn đang không ngừng trải qua đau đớn chân chính, bên trong cơ thể bị rót nước bùa vào đang nhức nhối quằn quại, gân xanh trên cổ lộ ra, ác quỷ khàn giọng nói: "Không tồi."
"Rất đau." Hắn rên rỉ vì đau, cảm thán mà nói: "Em tàn nhẫn lắm."
Giang Lạc cười dịu dàng, cậu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng buông câu an ủi: "Anh đừng sợ, tiếp theo là vô vàn nỗi đau đang đợi anh."
Nhân loại có thù tất báo lần lượt cho ác quỷ nếm thử tất cả phương thức tử vong mà mình đã trải qua trong mộng.
Bắt đầu từ đau đớn nhẹ nhất, càng về sau mức độ mỗi lúc một tăng lên.
Ác quỷ bị quăng thật mạnh xuống sàn.
Tay chân của hắn bị trói thật chặt, trải qua nhiều thủ đoạn nước da tái nhợt hơi đỏ lên. Quần áo gọn gàng tươm tất trước giờ nay vô cùng xộc xệch. Ác quỷ cực kỳ chật vật, thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú lại càng ngày càng điên loạn khoa trương.
Mồ hôi trên mặt Giang Lạc trượt xuống cằm, nhỏ xuống bên môi ác quỷ.
Ác quỷ nếm thử giọt mồ hôi, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Có vị của thù hận."
Khắc tiếp theo, thanh niên tóc đen cuốn Tị Xà quanh cánh tay, đánh tới tấp về phía bụng hắn.
Tị Xạ giáng một đòn thật mạnh lên người ác quỷ, hắn ngẩng đầu, thân hình cao ráo nằm dưới đất, rất giống Ngưu Lang bị khách nhân ác ý đùa bỡn.
Giang Lạc nghĩ như vậy là xong, rốt cuộc cũng nở một nụ cười hả hê: "Trì Vưu à, anh không ngờ là mình có ngày hôm nay đúng không?"
Bài hát thay đổi.
Khúc dạo đầu vang lên như nhịp đập con tim, "bịch bịch", ác quỷ bị Giang Lạc kéo vào phòng tắm.
Ngay cả khi ác quỷ đã kiệt sức thế nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái, hắn nhìn bầu trời tờ mờ sáng ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện một đêm cứ vậy trôi qua.
Tay hắn bị dây thừng dán đầy bùa chú trói chặt, chỉ cần một cử động nhẹ là lá bùa lập tức bốc cháy.
Giang Lạc liếc mắt nhìn qua, cười khẩy một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Nước lạnh trong bồn tắm đầy đến tràn ra ngoài, gạch men sứ phủ một tầng nước mỏng, "Tách tách", tiếng nước nhỏ giọt tí tách giống tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Giang Lạc đặt ác quỷ vào bồn tắm, nước vốn đã đầy lập tức trào ra hơn nửa làm quần áo Giang Lạc ướt đẫm.
Giang Lạc nhìn chính mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt ác quỷ, bất mãn: "Thầy Trì, thầy lại làm ướt áo của em rồi."
Trì Vưu chậm rãi nói: "Vinh hạnh của tôi."
Giang Lạc nâng cằm Trì Vưu lên, móng tay cắm sâu vào da thịt, từ trên cao nhìn xuống nói: "Xem ra nhiêu đó dạy dỗ vẫn không khiến anh học được cách trở nên ngoan ngoãn."
Cậu nhún vai đứng dậy, bộ quần áo ướt sũng dính sát vào người, nửa kín nửa hở lộ ra thân hình cân đối hoàn hảo.
Ánh mắt ác quỷ khẽ đảo qua người cậu.
Thanh niên tóc đen căm ghét nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Trì Vưu: "Đợi ở đây."
Cậu quay người ra ngoài, dự định thay bộ quần áo mới.
Khi Giang Lạc đến ký túc xá của Trì Vưu, cậu chỉ mang theo một bộ quần áo, vì vậy bây giờ cậu chỉ có thể tìm thấy quần áo sạch trong tủ của Trì Vưu. Cậu ném bộ quần áo mới lên giường, sau đó cởi bỏ bộ quần áo bẩn trên người.
Nhìn những vết máu lốm đốm bắt mắt trên quần áo bẩn, khóe miệng Giang Lạc cong lên, huýt sáo theo điệu nhạc nào đó.
Đêm nay thật sảng khoái.
Vô cùng sảng khoái, đêm nay là đêm sảng khoái nhất của cậu sau khi xuyên qua.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Trên cơ thể của ác quỷ không hề bị thương, mặc dù hắn phải chịu nỗi đau tinh thần nhưng như vậy thôi là chưa đủ.
Mười tám cách chết khác nhau, vẫn còn vài cách đau đớn nhất cậu vẫn chưa trả lại cho hắn.
Bởi vì Giang Lạc chơi chán rồi nên cậu muốn tìm một cách nào đó có thể khắc sâu vào tâm trí của ác quỷ.
Giang Lạc mặc áo sơ mi của Trì Vưu, ngân nga câu hát cài lại cúc áo, còn chưa kịp mặc quần vào thì trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước ào ào.
Giang Lạc nghiêng đầu, chạy bằng chân trần tới kiểm tra.
Vừa mở cửa phòng, ác quỷ vừa bị cậu đặt xuống bồn tắm không thấy đâu nữa, chỉ còn lại lá bùa nổi lềnh bềnh và sợi dây chìm sâu.
Giang Lạc nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng, nhưng vừa quay người lại thì phần gáy đã bị một bàn tay tóm lấy.
"Em đi đâu thế?"
Giang Lạc bị bóp cổ ép quay lại, ác quỷ cúi người, nước trên tây trang nhỏ tí tách xuống áo quần khô ráo của Giang Lạc.
"Em mặc đồ của tôi sao." Hơi thở của ác quỷ và Giang Lạc hòa quyện vào nhau: "Dùng đồ của tôi à."
Chóp mũi Trì Vưu ngửi nhẹ rồi cười: "Bây giờ tôi ngửi được rồi..."
Bị bóp cổ, thanh niên tóc đen cảm thấy mình như bị khóa chặt, đôi mắt của cậu bùng lên ánh lửa, lạnh lẽo trong mắt lập tức bốc hơi không thấy bóng dáng.
Ác quỷ cứ nhích người lại gần, âm thanh trầm thấp, giọng khàn khàn, mập mờ mà nói: "Đêm nay chơi có vui không?"
"Vui lắm." Giang Lạc nhếch môi cười: "Nếu có thể khiến anh thử lại cảm giác nghẹt thở chết chóc đó một lần nữa thì càng tuyệt vời hơn cơ."
Ác quỷ cười bao dung, cưng chiều nói: "Không sao, tôi có thể trải nghiệm nó với em."
Nói xong hắn đẩy Giang Lạc ngã vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe dữ dội.
Đầu Giang Lạc bị đè xuống đáy nước, ác quỷ đè lên người cậu giống như một tảng đá cực lớn. Giang Lạc không kịp chuẩn bị tâm lý mình sẽ rơi xuống nước, nên lúc cậu còn đang loay hoay, khoang phổi nhanh chóng thiếu hụt dưỡng khí, bọt khí ùng ục nổi lên mặt nước, cảm giác giống như khi chết chìm trong mơ.
Bồn tắm của Trì Vưu, đm sao nó lại sâu vậy nhỉ!
Đây chắc chắn không phải mơ, chết tiệt, Giang Lạc vùng vẫy điên cuồng, không thể nào thua được. Lúc cậu sắp hít thở không thông, đột nhiên một bàn tay nâng đầu Giang Lạc lên, mặt nước ầm một tiếng, một đôi môi nào đó bất ngờ áp lên môi Giang Lạc.
Giang Lạc thì liều mạng hít thở, còn đôi môi cung cấp dưỡng khí cho cậu lại từ tốn trêu người. Vào lúc Giang Lạc vội vàng muốn lấy thêm, hắn lại dùng đầu lưỡi không nhanh không chậm phác họa hình dáng môi Giang Lạc, chờ đến lúc Giang Lạc định thần lại, cậu lại bị nhấn xuống dưới nước một lần nữa.
... Mẹ kiếp!
Cơn tức giận của Giang Lạc chợt bùng nổ.
Cậu nhấc chân đá mạnh hắn, ấn ác quỷ xuống nước, mặt nước rung động, thanh niên tóc đen nhanh chóng lao ra khỏi mặt nước.
Cậu lạnh mặt đứng lên rồi ngồi vào bệ bồn tắm. Chờ đến khi ác quỷ ngồi dậy khỏi mặt nước, lập tức bị một sợi roi vàng quất tới.
Trì Vưu kịp thời bắt lấy sợi roi.
Hắn ngồi trong bồn tắm đối diện với Giang Lạc, hai chân co lại, dáng vẻ hoàn mỹ bị phá vỡ. Nước chảy dọc gương mặt của hắn làm sức hút tăng vọt. Sắc mặt Trì Vưu đã bớt tái nhợt hơn khi nãy, ngay cả khóe môi đang cong lên của hắn cũng hồng hào hơn.
Trì Vưu vuốt ve roi, ngón tay bị kim văn mật chú đốt cháy bốc lên mùi khét, hắn cứ nhìn Giang Lạc, ánh mắt lóe lên, đột nhiên nói một câu không liên quan: "Trời sắp sáng rồi."
Cả người thanh niên tóc đen ướt sũng.
Chiếc áo sơ mi dính lên đùi, Giang Lạc rút roi lại, lúc này cậu không để ý đến hình tượng của mình nữa, dù sao thì cậu và Trì Vưu trở thành như vậy, làm gì có tư cách cười nhạo nhau chứ?
Roi không lôi ra được, Giang Lạc lại túm kéo một cái, Trì Vưu vậy mà chủ động buông lỏng tay ra, roi rơi xuống ngay trên mặt nước.
Ý cười trong mắt Giang Lạc lóe lên, nhân cơ hội này ném sợi roi ra ngoài, lần này thành công để lại một vết roi cháy sém trên cổ ác quỷ.
Sau khi ra đòn thành công. Giang Lạc lập tức rời khỏi phòng tắm, đứng trong phòng khách cười chế nhạo: "Cái chỗ bé tị tẹo vậy mà đánh cũng không xong, thế là sao?"
Trì Vưu lẩm bẩm: "Em nói đúng..."
Ác quỷ đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, chân vừa chạm đất, nước trên người hắn lập tức bốc hơi.
Phản hệ từ hoa văn quỷ bắt đầu yếu dần đi rồi từ từ rút khỏi người hắn.
Trong người Trì Vưu như bị lửa đốt, lại giống như bị đóng băng. Hắn nhắm mắt lại, chỉnh quần áo, bình yên vô sự bước ra ngoài, tránh được lá bùa đang phóng tới. Ác quỷ ngước mắt nhìn Giang Lạc.
Một người ăn mặc chỉnh tề còn một người quần áo xộc xệch.
Giang Lạc không khỏi nhíu mày lại, cậu không thích so sánh nhưng đột nhiên lại nhớ đến một chuyện khiến sắc mặt thay đổi, cau có sờ lên môi mình.
Trì Vưu lại làm điều kinh tởm với cậu.
Ha ha.
Giang Lạc cười lạnh nghĩ.
Tình nguyện làm điều kinh tởm với cậu, Trì Vưu muốn dùng cả cách này để trả thù cậu sao?
Làm sao.
Ai ghê tởm hơn ai chứ?
Hay là hắn chỉ đơn thuần đang chọc ghẹo cậu, đùa giỡn cậu thôi?
Giang Lạc sa sầm mặt, lùi về sau một bước, đột nhiên đạp phải điều khiển TV.
TV đang phát nhạc đột nhiên chuyển kênh.
Trong bộ phim truyền hình, nam nữ chính nằm trên giường hôn nhau kịch liệt, âm thanh thở dốc nặng nề.
Không khí nồng nặc khói thuốc súng bỗng chốc đóng băng.
Tác giả :
Vọng Tam Sơn