Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!
Chương 47
Bị một nhân loại sờ đầu trước mặt chủ nhân, Hoa Ly nhục nhã tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Gã dùng hết sức lực cuối cùng nghiêng mặt, hận không thể hung hăng cào lên mặt tên nhân loại đang cười tủm tỉm kia.
Ác quỷ không nhịn được cười nói: “Nghe em nói vậy, tôi thấy mình khá thiệt thòi thật.”
Anh cũng biết hả.
Giang Lạc suýt thì bật cười: “Vậy phải xem anh lựa chọn thế nào.”
Trì Vưu chậm rãi siết chặt tay.
Đằng Tất đau đớn kêu r3n, khóe mắt Trì Vưu vẫn luôn dừng trên mặt Giang Lạc. Nghe thấy tiếng kêu đau đớn này, trên mặt thanh niên tóc đen không hề có tí dao động nào, như thể Đằng Tất và cậu là hai người xa lạ, thậm chí tư thái còn hơi mất kiên nhẫn. Dường như nếu Đằng Tất chết thật thì cậu cũng sẽ không đau lòng, cùng lắm chỉ trả thù bằng cách chơi đùa Hoa Ly đến chết.
Giống như rắn độc máu lạnh thù dai. Ai khiến cậu không vui, dù cậu có gãy răng cũng phải cắn ngược lại.
Ác quỷ không biết tại sao mình càng muốn cười. Hắn bất ngờ thả tay ra khiến Đằng Tất ngã xuống, quỳ rạp cạnh chân hắn. Trong giọng nói Trì Vưu còn vương ý cười: “Được, tôi đồng ý.”
Hoa Ly cảm động ra sức ngẩng đầu nhìn Trì Vưu: “Chủ nhân!”
Giang Lạc giẫm một phát khiến cho Hoa Ly suýt kích động đến nỗi rơi nước mắt nằm xuống đất. Cậu khoanh tay nhìn Trì Vưu, giữa ngón tay còn quấn quanh dây thừng ánh vàng. Cậu nhếch môi cười, cánh môi đỏ thắm qua loa thúc giục: “Vậy anh còn không mau chữa thương cho anh ta đi?”
Trì Vưu vươn tay, một mảnh sương đen rời khỏi cánh tay hắn bao trùm cả người Đằng Tất.
Bên trong sương đen, Đằng Tất đau đến mức lăn lộn trên đất. Anh ta cố gắng chịu đựng cơn đau nhưng vẫn không kiềm chế nổi gầm lên từng tiếng đau đớn.
Mỗi khi sương đen trào ra, Đằng Tất đều kêu đau một tiếng. Ánh mắt Trì Vưu dừng trên sương đen, thản nhiên nói: “Móng vuốt Hoa Ly có độc, muốn khôi phục miệng vết thương của hắn thì phải loại bỏ hết độc tố.”
Giang Lạc cũng đang nhìn Đằng Tất: “Loại bỏ thế nào?”
Trì Vưu hững hờ đáp: “Cắt chỗ thịt bị nhiễm độc đi là được chứ sao?”
Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, Đằng Tất sẽ không thê thảm như thế.
Sương đen của Trì Vưu vừa mới đụng vào vết thương của Đằng Tất, Đằng Tất đã cảm giác được nỗi đau đớn xuyên tim thấu xương. Anh ta rất giỏi nhịn đau, cảm giác đau đớn của xác sống trì trệ hơn nhiều. Nhưng loại đau đớn này lại khiến anh ta khó có thể chịu đựng. Anh ta co quắp trên mặt đất, cơ bắp toàn thân không ngừng co giật mặc cho sương đen từng chút một cắt đi chỗ thịt thối trên người.
Không phải cảm giác đau khi bị khoét thịt mà là cảm giác khi sương đen chạm vào vết thương. Đằng Tất cảm thấy sương đen như đang từ từ lôi gân cốt của mình ra, không ngừng đập nát xương cốt để hút đi tủy xương bên trong. Thống khổ như vậy dường như có tác dụng lên phương diện linh hồn, thậm chí khiến đầu óc anh mơ màng. Một suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong tâm trí anh ta.
Lúc trước bị sương đen ăn mòn có phải chủ nhân cũng phải chịu đựng nỗi đau như thế này không?
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy lên, Đằng Tất lập tức khó hiểu. Chủ nhân là ai?
Suy nghĩ ngắn ngủi chợt lóe lên trong đại não của anh ta nhưng bởi vì đợt đau đớn tiếp theo mà Đằng Tất lại lâm vào hôn mê.
Ánh mắt của Trì Vưu nhìn Đằng Tất, khuôn mặt không cảm xúc trông có vẻ hơi lạnh lùng tàn ác. Không bao lâu, sương đen buông Đằng Tất ra. Sau khi loại bỏ hết độc tố, các vết thương trên người Đằng Tất khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Vẻ thống khổ trên mặt Đằng Tất vơi đi rất nhiều. Anh ta cưỡng ép giữ vững tinh thần nhưng chân tay vô lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất khôi phục thể lực.
Giang Lạc nhìn kỹ ánh mắt của anh ta, xác định Đằng Tất ổn xong cũng coi trọng chữ tín thả Hoa Ly nửa sống nửa chết ra.
Trì Vưu hơi ngoài ý muốn nhíu nhíu mày.
Hắn nghĩ rằng Giang Lạc sẽ mượn cơ hội lần này, tiếp tục dùng Hoa Ly áp chế hắn buông tha mình. Không ngờ tới Giang Lạc dứt khoát như vậy. Hắn cảm thấy hết sức hưng phấn, mỉm cười nói: “Tôi cho là em sẽ dùng mạng của hắn bắt tôi thả em ra chứ.”
Giang Lạc bật cười: “Anh không thấy như thế thì hơi vô vị hả?”
Trì Vưu cũng cảm thấy chẳng có gì hay. Nếu Giang Lạc làm vậy thật, chỉ sợ hắn đã sớm hao hết kiên nhẫn. Hắn bật cười bước đến gần Giang Lạc. Con mồi nhỏ của hắn đứng im tại chỗ chờ hắn tới gần, thờ ơ lạnh nhạt giống như quên mất trước đó Trì Vưu đã nói gì.
Ác quỷ tốt bụng nhắc nhở: “Em không chạy à?”
Giang Lạc cười nhạo: “Thưa anh Quỷ, có phải anh xem thường tôi quá rồi không?”
Trì Vưu buồn cười: “Ồ?”
Giang Lạc duỗi hai ngón tay thẳng đứng trước mặt Trì Vưu, nhếch môi cười rồi đảo khách thành chủ: “Hiện tại ấy, tôi cho anh hai lựa chọn.”
Trì Vưu hứng thú nhìn hai ngón tay của cậu, nửa thật nửa giả nói: “Rửa tai lắng nghe.”
Khóe môi Giang Lạc khẽ nhếch: “Thứ nhất, anh đuổi theo giết tôi. Chúng ta lưỡng bại câu thương hoặc anh chết tôi sống.”
Gốc rễ thần kinh điên cuồng của Trì Vưu lập tức bị Giang Lạc đốt lên, niềm vui ập đến khiến hắn gần như sắp không khống chế nổi run rẩy cười thành tiếng. Nhưng hắn ngăn chặn sự kích động ngo rục rịch, nở nụ cười thân sĩ cao thâm khó dò hỏi: “Lựa chọn thứ hai thì sao.”
Thanh niên tóc đen lắc lắc ngón tay thứ hai: “Thứ hai, đi tìm tượng Thần sắp bị các lệ quỷ khác chia ăn mất của anh.”
“Pho tượng Thần kia hẳn rất quan trọng với anh ha.” Giang Lạc hạ giọng, mỉm cười: “Nếu anh không đi nhanh sẽ không kịp nữa đâu.”
Ý cười của Trì Vưu nhạt bớt, quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Ly.
Hoa Ly xấu hổ nhắm mắt lại, tiếng nói bé như muỗi kêu: “Tôi xin lỗi, thưa chủ nhân.”
Trì Vưu mắng: “Phế vật.”
Giang Lạc hỏi: “Anh chọn cái nào?”
Ác quỷ giả bộ suy tư một phen, sau đó nói: “Tại sao không thể chọn cả hai?”
Mặt Giang Lạc không biến sắc. Đây cũng là một trong những kết quả cậu đã dự đoán.
Ác quỷ tiến lên một bước, xoay người bên tai thanh niên tóc đen thân mật nói: “Yên tâm. Tôi đi tìm tượng Thần trước, cho em ít thời gian chạy trốn.” Hắn không kìm nén nổi sự thích thú nhặt một sợi tóc trắng thấp thoáng bên tai Giang Lạc lên: “Đối với người khác tôi không rộng lượng lắm đâu nên em hãy trân trọng khoảng thời gian cuối cùng này đi.”
Giang Lạc bật cười.
Trì Vưu ngừng một lát, cười cười nói: “Nhưng đừng lo lắng, tốc độ của tôi rất nhanh. Chờ tìm được tượng thần rồi sẽ lại tới tìm em.”
Dứt lời, hắn bỏ qua Giang Lạc đi ra ngoài.
Giang Lạc không hề do dự quay người muốn rời đi. Hoa Ly không có sức lực ngăn cản cậu, chỉ có thể oán hận nhìn bóng lưng cậu. Đằng Tất ráng chống đỡ cơ thể yếu ớt nhìn cậu, mê man hỏi: “Bạn ơi, cậu tính bỏ ta lại ư?”
Bước chân Giang Lạc dừng lại, nhớ tới việc cục đá đập vào ót làm Đằng Tất mất trí nhớ kia tiếp tục sải bước đi ra ngoài.
Chung quy họ và Đằng Tất là người của hai thế giới.
Đợi đến khi Đằng Tất nhớ lại tất cả sẽ không nói như thế nữa.
*
Để đề phòng Trì Vưu đuổi theo mình làm liên lụy đến bạn bè chờ ở ngoài cửa hang, Giang Lạc đặc biệt rời đi từ đầu bên kia của hang động.
Tốc độ của cậu rất nhanh, chạy một mạch từ thềm đá đến chỗ cửa hang. Cậu đẩy cửa hang ra, chống hai tay rồi xinh đẹp thanh cao ngồi ngay mép hang.
Lúc khoác lên áo choàng Thần công, Giang Lạc đã đi thuyết phục những lệ quỷ muốn trở thành thuộc hạ của Trì Vưu để bọn chúng trông coi tượng đá. Nếu có ai xuất hiện thì cứ xem người đó là kẻ thù mà giết.
Thời điểm Trì Vưu đến, chắc chắn hắn phải chịu đựng từng đợt tấn công liên tiếp của những quỷ hồn đó.
Giang Lạc chỉ mới suy nghĩ về hình ảnh đó đã cảm thấy cực kỳ sảng khoái, cậu nhấc chân lên khỏi cửa hang chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc đang rút chân lên, đột nhiên cổ chân bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Ấn đường Giang Lạc giật mạnh, cúi đầu nhìn lại.
Trì Vưu bị vô số quỷ hồn bám kín ngẩng đầu cười với cậu.
Hơn một trăm quỷ hồn ngoại hình dọa người bám đầy trên người Trì Vưu. Những quỷ hồn này đều là lệ quỷ bị Giang Lạc lừa đến mai phục ác quỷ. Hằng hà sa số quỷ hồn gắt gao bám vào Trì Vưu, mấy trăm con quỷ khua vuốt loạn xạ, từng tầng từng tầng bám chặt lấy quần áo Trì Vưu không buông. Bọn chúng phát ra âm thanh the thé cùng với khuôn mặt xanh tím chảy đầy huyết dịch khiến khung cảnh nơi đây như địa ngục trần gian đáng sợ.
Ác quỷ bị quỷ hồn vây vào giữa tấn công nhưng gương mặt tuấn mỹ kia dưới cảnh tượng như thế trở nên quỷ dị tà tính.
“Em định đi đâu vậy.” Trì Vưu vẫn cười như thể không biết được cả cơ thể mình bò đầy lệ quỷ, tay hắn nắm lấy mắt cá chân Giang Lạc chậm rãi kéo xuống: “Bây giờ trò chơi mới vừa bắt đầu mà.”
Cơ thể Giang Lạc bị lôi kéo nghiêng ngả, cậu mất kiên nhẫn cúi xuống đẩy tay ác quỷ ra.
Trong nháy mắt tay của cậu vừa thò xuống hang động, vô số quỷ đợi không kịp nhào lên rồi túm Giang Lạc kéo xuống càng lúc càng mạnh.
Giang Lạc đánh rớt từng cái tay quỷ, thành công chạm vào tay Trì Vưu đang nắm mắt cá chân cậu.
Ác quỷ dưới mặt đất cười nhìn động tác của cậu.
Một ngón, hai ngón, ngón tay trắng nõn của nhân loại xen kẽ vào với ngón tay tái nhợt của quỷ. Khoảnh khắc ngón tay của Giang Lạc bất cẩn chạm vào giữa kẽ ngón tay của Trì Vưu, cậu bỗng nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt.
Nhưng nhịp tim này không thuộc về cậu, mà là nhịp tim của tượng Thần cậu đang giấu trên người.
Trái tim tượng Thần nhanh chóng nảy lên, loại nhảy nhót kịch liệt kia khiến Giang Lạc cảm thấy linh hồn mình cũng chấn động theo. Động tác trên tay cậu dừng lại rồi cúi đầu nhìn ác quỷ.
Trong nháy mắt đối mặt với ác quỷ, đột nhiên cậu thấy được một cảnh tượng.
Trong khung cảnh ấy, Trì Vưu đứng trước một trận lửa lớn. Khi đó hắn trông chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt lạnh lẽo đã bắt đầu hình thành.
Mặt hắn không chút cảm xúc nhìn ngọn lửa lớn, bỗng dưng nở một nụ cười làm người ta kinh hãi run rẩy.
Hoa văn quỷ sau lưng hắn bành trướng, nhanh chóng bò tới cổ Trì Vưu phá hư gương mặt non nớt khiến nó mang đầy cảm giác kinh dị.
“Cậu mong muốn điều gì?” Hình như có người hỏi.
Trì Vưu mỉm cười ưu nhã, chậm rãi nói: “Tôi muốn Trì gia hủy diệt, nguyền rủa biến mất.”
Âm thanh của hắn ngày càng thấp, trong mắt không có bao nhiêu ý cười. Ánh lửa hắt lên mặt hắn một cái bóng sáng sáng tối tối: “Tôi còn muốn kéo giới huyền học cùng trầm luân.”
Cảnh tượng kết thúc.
Giang Lạc lấy lại tinh thần, chớp mắt tiếp theo rung lắc làm cậu suýt thì đập đầu vào trong hang động.
Ác quỷ vững vàng nắm chặt mắt cá chân cậu, ý cười giả tạo hiện lên giữa lông mày âm trầm của hắn: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Hắn cười như không cười hỏi: “Ở trước mặt tôi mà em dám sao nhãng ư?”
Giang Lạc bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười sâu xa: “Trì Vưu, hình như tôi hiểu rõ anh hơn chút rồi.”
Nhân lúc ác quỷ không hiểu, Tị Xà chợt phóng vào trong hang, Giang Lạc đạp chân thật mạnh thoát ra ngoài chạy đi.
Xoẹt một tiếng, đồ lao động của cậu bị ác quỷ xé thành hai nửa.
Đôi chân thon dài của thanh niên tóc đen thoáng vụt qua trước mắt ác quỷ rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Tị Xà đi theo đối phương đã biến mất tăm, Trì Vưu nắm một nửa đồ lao động ngẩng đầu nhìn cửa hang vuông vắn kia.
Trên cửa hang là trần nhà của từ đường trên mặt đất, mạng nhện mắc đầy trên xà ngang. Hắn lẳng lặng nhìn mấy giây, đột nhiên chỗ cửa hang bùng nổ ngọn lửa lớn. Lửa cháy mạnh khiến các quỷ hồn kêu la thảm thiết, cũng thiếu chút nữa lan tới tóc Trì Vưu.
Giang Lạc dán hai lá bùa lửa ở cửa hang.
Trì Vưu lùi về sau tránh đi ánh lửa, đợi đến khi mọi thứ chìm vào bóng tối, âm thanh quỷ dần dần lắng xuống. Có một quỷ hồn bên cạnh gan to bằng trời vươn tay muốn chộp một nửa miếng vải trong tay Trì Vưu.
Trì Vưu lạnh lùng liếc mắt nhìn quỷ hồn đó.
Lệ quỷ bị hắn lườm chợt run rẩy, sợ hãi thu tay về.
“Em ấy là con mồi của ta.” Trì Vưu nói: “Hiểu chưa?”
Trong nháy mắt khí tức của hắn tràn ra, quỷ hồn trên người lập tức nhượng bộ lui binh, vội vã biến mất không còn tăm hơi.
Một giây sau, nơi này chỉ còn lại một mình Trì Vưu. Trì Vưu chậm rãi sửa sang quần áo bị các quỷ hồn kéo xộc xệch, khe khẽ thở dài.
Cứ buông tha Giang Lạc như vậy làm hắn cảm thấy hơi hờn dỗi không vui.
Nhưng cái không vui này lại khiến mong chờ lần chạm mặt tiếp theo với Giang Lạc trong hắn lớn lên.
Suy cho cùng, Trì Vưu quyết định không đuổi theo Giang Lạc.
Có lẽ hiện tại nếu Giang Lạc chết thì thú vui lại không còn nữa.
Hắn thầm nghĩ.
Trì Vưu hững hờ trở lại mặt đất rồi đưa tượng Thần về nơi mình ở.
Hoa Ly đã khôi phục một chút, gã đón lấy tượng thần đặt lên trên giường đá: “Chủ nhân, hiện tại bắt đầu ạ?”
Trì Vưu lấy lại tinh thần, ung dung chậm rãi cở! đồ trên người: “Hiện tại bắt đầu. Đằng Tất đâu?”
Vẻ mặt Hoa Ly nháy mắt nhăn nhó: “Nó nhân lúc tôi không thể động đậy, lén lút chạy đi tìm “bạn” của nó rồi.”
“Có tình có nghĩa.” Lời nói của Trì Vưu nghe như tán thưởng nhưng cảm giác hơi lạnh lẽo: “Chẳng trách ngay cả Giang Lạc cũng tình nguyện dùng mạng của ngươi đổi cơ hội cho hắn sống sót.”
Hô hấp Hoa Ly ngừng lại, nhớ tới tên nhân loại ghê tởm kia móng vuốt lập tức ngứa ngáy.
Trì Vưu cởi [email protected] áo ra, nhập vào trong tượng thần.
Hoa Ly khẩn trương nhìn chằm chằm hắn. Không biết qua bao lâu, hình thể của tượng thần dần dần biến thành dáng vẻ của Trì Vưu. Cơ thể kéo dài ra, khuôn mặt anh tuấn bất phàm. Chờ thêm một lát, tượng thần chầm chậm mở mắt ra.
Viên đá làm con mắt giờ đã biến thành đôi mắt của người sống, ánh mắt sắc bén đen như vực thẳm. Ở giữa con mắt vẫn còn vài phần cứng ngắc không hài hòa.
Hoa Ly hỏi khẽ: “Chủ nhân, cơ thể mới thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Trì Vưu điều khiển cơ thể đứng dậy, hắn đứng lên mặc quần áo đã được chuẩn bị sẵn: “Cơ thể tượng Thần có tà tính, càng thích hợp với ta hơn cơ thể của người có linh thể xuất chúng.”
Hoa Ly không khỏi mỉm cười.
Nhưng đột nhiên Trì Vưu nhíu mày, đưa tay đặt lên lồng ngực.
Ý cười của Hoa Ly cứng đờ, sốt sắng hỏi: “Chủ nhân, làm sao vậy?”
Sắc mặt Trì Vưu trầm xuống, không biết nghĩ tới điều gì, hắn bỗng nở nụ cười rồi tự nhủ: “Ồ, có ai đó đánh cắp trái tim của ta.”
Ác quỷ không nhịn được cười nói: “Nghe em nói vậy, tôi thấy mình khá thiệt thòi thật.”
Anh cũng biết hả.
Giang Lạc suýt thì bật cười: “Vậy phải xem anh lựa chọn thế nào.”
Trì Vưu chậm rãi siết chặt tay.
Đằng Tất đau đớn kêu r3n, khóe mắt Trì Vưu vẫn luôn dừng trên mặt Giang Lạc. Nghe thấy tiếng kêu đau đớn này, trên mặt thanh niên tóc đen không hề có tí dao động nào, như thể Đằng Tất và cậu là hai người xa lạ, thậm chí tư thái còn hơi mất kiên nhẫn. Dường như nếu Đằng Tất chết thật thì cậu cũng sẽ không đau lòng, cùng lắm chỉ trả thù bằng cách chơi đùa Hoa Ly đến chết.
Giống như rắn độc máu lạnh thù dai. Ai khiến cậu không vui, dù cậu có gãy răng cũng phải cắn ngược lại.
Ác quỷ không biết tại sao mình càng muốn cười. Hắn bất ngờ thả tay ra khiến Đằng Tất ngã xuống, quỳ rạp cạnh chân hắn. Trong giọng nói Trì Vưu còn vương ý cười: “Được, tôi đồng ý.”
Hoa Ly cảm động ra sức ngẩng đầu nhìn Trì Vưu: “Chủ nhân!”
Giang Lạc giẫm một phát khiến cho Hoa Ly suýt kích động đến nỗi rơi nước mắt nằm xuống đất. Cậu khoanh tay nhìn Trì Vưu, giữa ngón tay còn quấn quanh dây thừng ánh vàng. Cậu nhếch môi cười, cánh môi đỏ thắm qua loa thúc giục: “Vậy anh còn không mau chữa thương cho anh ta đi?”
Trì Vưu vươn tay, một mảnh sương đen rời khỏi cánh tay hắn bao trùm cả người Đằng Tất.
Bên trong sương đen, Đằng Tất đau đến mức lăn lộn trên đất. Anh ta cố gắng chịu đựng cơn đau nhưng vẫn không kiềm chế nổi gầm lên từng tiếng đau đớn.
Mỗi khi sương đen trào ra, Đằng Tất đều kêu đau một tiếng. Ánh mắt Trì Vưu dừng trên sương đen, thản nhiên nói: “Móng vuốt Hoa Ly có độc, muốn khôi phục miệng vết thương của hắn thì phải loại bỏ hết độc tố.”
Giang Lạc cũng đang nhìn Đằng Tất: “Loại bỏ thế nào?”
Trì Vưu hững hờ đáp: “Cắt chỗ thịt bị nhiễm độc đi là được chứ sao?”
Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, Đằng Tất sẽ không thê thảm như thế.
Sương đen của Trì Vưu vừa mới đụng vào vết thương của Đằng Tất, Đằng Tất đã cảm giác được nỗi đau đớn xuyên tim thấu xương. Anh ta rất giỏi nhịn đau, cảm giác đau đớn của xác sống trì trệ hơn nhiều. Nhưng loại đau đớn này lại khiến anh ta khó có thể chịu đựng. Anh ta co quắp trên mặt đất, cơ bắp toàn thân không ngừng co giật mặc cho sương đen từng chút một cắt đi chỗ thịt thối trên người.
Không phải cảm giác đau khi bị khoét thịt mà là cảm giác khi sương đen chạm vào vết thương. Đằng Tất cảm thấy sương đen như đang từ từ lôi gân cốt của mình ra, không ngừng đập nát xương cốt để hút đi tủy xương bên trong. Thống khổ như vậy dường như có tác dụng lên phương diện linh hồn, thậm chí khiến đầu óc anh mơ màng. Một suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong tâm trí anh ta.
Lúc trước bị sương đen ăn mòn có phải chủ nhân cũng phải chịu đựng nỗi đau như thế này không?
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy lên, Đằng Tất lập tức khó hiểu. Chủ nhân là ai?
Suy nghĩ ngắn ngủi chợt lóe lên trong đại não của anh ta nhưng bởi vì đợt đau đớn tiếp theo mà Đằng Tất lại lâm vào hôn mê.
Ánh mắt của Trì Vưu nhìn Đằng Tất, khuôn mặt không cảm xúc trông có vẻ hơi lạnh lùng tàn ác. Không bao lâu, sương đen buông Đằng Tất ra. Sau khi loại bỏ hết độc tố, các vết thương trên người Đằng Tất khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Vẻ thống khổ trên mặt Đằng Tất vơi đi rất nhiều. Anh ta cưỡng ép giữ vững tinh thần nhưng chân tay vô lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất khôi phục thể lực.
Giang Lạc nhìn kỹ ánh mắt của anh ta, xác định Đằng Tất ổn xong cũng coi trọng chữ tín thả Hoa Ly nửa sống nửa chết ra.
Trì Vưu hơi ngoài ý muốn nhíu nhíu mày.
Hắn nghĩ rằng Giang Lạc sẽ mượn cơ hội lần này, tiếp tục dùng Hoa Ly áp chế hắn buông tha mình. Không ngờ tới Giang Lạc dứt khoát như vậy. Hắn cảm thấy hết sức hưng phấn, mỉm cười nói: “Tôi cho là em sẽ dùng mạng của hắn bắt tôi thả em ra chứ.”
Giang Lạc bật cười: “Anh không thấy như thế thì hơi vô vị hả?”
Trì Vưu cũng cảm thấy chẳng có gì hay. Nếu Giang Lạc làm vậy thật, chỉ sợ hắn đã sớm hao hết kiên nhẫn. Hắn bật cười bước đến gần Giang Lạc. Con mồi nhỏ của hắn đứng im tại chỗ chờ hắn tới gần, thờ ơ lạnh nhạt giống như quên mất trước đó Trì Vưu đã nói gì.
Ác quỷ tốt bụng nhắc nhở: “Em không chạy à?”
Giang Lạc cười nhạo: “Thưa anh Quỷ, có phải anh xem thường tôi quá rồi không?”
Trì Vưu buồn cười: “Ồ?”
Giang Lạc duỗi hai ngón tay thẳng đứng trước mặt Trì Vưu, nhếch môi cười rồi đảo khách thành chủ: “Hiện tại ấy, tôi cho anh hai lựa chọn.”
Trì Vưu hứng thú nhìn hai ngón tay của cậu, nửa thật nửa giả nói: “Rửa tai lắng nghe.”
Khóe môi Giang Lạc khẽ nhếch: “Thứ nhất, anh đuổi theo giết tôi. Chúng ta lưỡng bại câu thương hoặc anh chết tôi sống.”
Gốc rễ thần kinh điên cuồng của Trì Vưu lập tức bị Giang Lạc đốt lên, niềm vui ập đến khiến hắn gần như sắp không khống chế nổi run rẩy cười thành tiếng. Nhưng hắn ngăn chặn sự kích động ngo rục rịch, nở nụ cười thân sĩ cao thâm khó dò hỏi: “Lựa chọn thứ hai thì sao.”
Thanh niên tóc đen lắc lắc ngón tay thứ hai: “Thứ hai, đi tìm tượng Thần sắp bị các lệ quỷ khác chia ăn mất của anh.”
“Pho tượng Thần kia hẳn rất quan trọng với anh ha.” Giang Lạc hạ giọng, mỉm cười: “Nếu anh không đi nhanh sẽ không kịp nữa đâu.”
Ý cười của Trì Vưu nhạt bớt, quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Ly.
Hoa Ly xấu hổ nhắm mắt lại, tiếng nói bé như muỗi kêu: “Tôi xin lỗi, thưa chủ nhân.”
Trì Vưu mắng: “Phế vật.”
Giang Lạc hỏi: “Anh chọn cái nào?”
Ác quỷ giả bộ suy tư một phen, sau đó nói: “Tại sao không thể chọn cả hai?”
Mặt Giang Lạc không biến sắc. Đây cũng là một trong những kết quả cậu đã dự đoán.
Ác quỷ tiến lên một bước, xoay người bên tai thanh niên tóc đen thân mật nói: “Yên tâm. Tôi đi tìm tượng Thần trước, cho em ít thời gian chạy trốn.” Hắn không kìm nén nổi sự thích thú nhặt một sợi tóc trắng thấp thoáng bên tai Giang Lạc lên: “Đối với người khác tôi không rộng lượng lắm đâu nên em hãy trân trọng khoảng thời gian cuối cùng này đi.”
Giang Lạc bật cười.
Trì Vưu ngừng một lát, cười cười nói: “Nhưng đừng lo lắng, tốc độ của tôi rất nhanh. Chờ tìm được tượng thần rồi sẽ lại tới tìm em.”
Dứt lời, hắn bỏ qua Giang Lạc đi ra ngoài.
Giang Lạc không hề do dự quay người muốn rời đi. Hoa Ly không có sức lực ngăn cản cậu, chỉ có thể oán hận nhìn bóng lưng cậu. Đằng Tất ráng chống đỡ cơ thể yếu ớt nhìn cậu, mê man hỏi: “Bạn ơi, cậu tính bỏ ta lại ư?”
Bước chân Giang Lạc dừng lại, nhớ tới việc cục đá đập vào ót làm Đằng Tất mất trí nhớ kia tiếp tục sải bước đi ra ngoài.
Chung quy họ và Đằng Tất là người của hai thế giới.
Đợi đến khi Đằng Tất nhớ lại tất cả sẽ không nói như thế nữa.
*
Để đề phòng Trì Vưu đuổi theo mình làm liên lụy đến bạn bè chờ ở ngoài cửa hang, Giang Lạc đặc biệt rời đi từ đầu bên kia của hang động.
Tốc độ của cậu rất nhanh, chạy một mạch từ thềm đá đến chỗ cửa hang. Cậu đẩy cửa hang ra, chống hai tay rồi xinh đẹp thanh cao ngồi ngay mép hang.
Lúc khoác lên áo choàng Thần công, Giang Lạc đã đi thuyết phục những lệ quỷ muốn trở thành thuộc hạ của Trì Vưu để bọn chúng trông coi tượng đá. Nếu có ai xuất hiện thì cứ xem người đó là kẻ thù mà giết.
Thời điểm Trì Vưu đến, chắc chắn hắn phải chịu đựng từng đợt tấn công liên tiếp của những quỷ hồn đó.
Giang Lạc chỉ mới suy nghĩ về hình ảnh đó đã cảm thấy cực kỳ sảng khoái, cậu nhấc chân lên khỏi cửa hang chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc đang rút chân lên, đột nhiên cổ chân bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Ấn đường Giang Lạc giật mạnh, cúi đầu nhìn lại.
Trì Vưu bị vô số quỷ hồn bám kín ngẩng đầu cười với cậu.
Hơn một trăm quỷ hồn ngoại hình dọa người bám đầy trên người Trì Vưu. Những quỷ hồn này đều là lệ quỷ bị Giang Lạc lừa đến mai phục ác quỷ. Hằng hà sa số quỷ hồn gắt gao bám vào Trì Vưu, mấy trăm con quỷ khua vuốt loạn xạ, từng tầng từng tầng bám chặt lấy quần áo Trì Vưu không buông. Bọn chúng phát ra âm thanh the thé cùng với khuôn mặt xanh tím chảy đầy huyết dịch khiến khung cảnh nơi đây như địa ngục trần gian đáng sợ.
Ác quỷ bị quỷ hồn vây vào giữa tấn công nhưng gương mặt tuấn mỹ kia dưới cảnh tượng như thế trở nên quỷ dị tà tính.
“Em định đi đâu vậy.” Trì Vưu vẫn cười như thể không biết được cả cơ thể mình bò đầy lệ quỷ, tay hắn nắm lấy mắt cá chân Giang Lạc chậm rãi kéo xuống: “Bây giờ trò chơi mới vừa bắt đầu mà.”
Cơ thể Giang Lạc bị lôi kéo nghiêng ngả, cậu mất kiên nhẫn cúi xuống đẩy tay ác quỷ ra.
Trong nháy mắt tay của cậu vừa thò xuống hang động, vô số quỷ đợi không kịp nhào lên rồi túm Giang Lạc kéo xuống càng lúc càng mạnh.
Giang Lạc đánh rớt từng cái tay quỷ, thành công chạm vào tay Trì Vưu đang nắm mắt cá chân cậu.
Ác quỷ dưới mặt đất cười nhìn động tác của cậu.
Một ngón, hai ngón, ngón tay trắng nõn của nhân loại xen kẽ vào với ngón tay tái nhợt của quỷ. Khoảnh khắc ngón tay của Giang Lạc bất cẩn chạm vào giữa kẽ ngón tay của Trì Vưu, cậu bỗng nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt.
Nhưng nhịp tim này không thuộc về cậu, mà là nhịp tim của tượng Thần cậu đang giấu trên người.
Trái tim tượng Thần nhanh chóng nảy lên, loại nhảy nhót kịch liệt kia khiến Giang Lạc cảm thấy linh hồn mình cũng chấn động theo. Động tác trên tay cậu dừng lại rồi cúi đầu nhìn ác quỷ.
Trong nháy mắt đối mặt với ác quỷ, đột nhiên cậu thấy được một cảnh tượng.
Trong khung cảnh ấy, Trì Vưu đứng trước một trận lửa lớn. Khi đó hắn trông chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt lạnh lẽo đã bắt đầu hình thành.
Mặt hắn không chút cảm xúc nhìn ngọn lửa lớn, bỗng dưng nở một nụ cười làm người ta kinh hãi run rẩy.
Hoa văn quỷ sau lưng hắn bành trướng, nhanh chóng bò tới cổ Trì Vưu phá hư gương mặt non nớt khiến nó mang đầy cảm giác kinh dị.
“Cậu mong muốn điều gì?” Hình như có người hỏi.
Trì Vưu mỉm cười ưu nhã, chậm rãi nói: “Tôi muốn Trì gia hủy diệt, nguyền rủa biến mất.”
Âm thanh của hắn ngày càng thấp, trong mắt không có bao nhiêu ý cười. Ánh lửa hắt lên mặt hắn một cái bóng sáng sáng tối tối: “Tôi còn muốn kéo giới huyền học cùng trầm luân.”
Cảnh tượng kết thúc.
Giang Lạc lấy lại tinh thần, chớp mắt tiếp theo rung lắc làm cậu suýt thì đập đầu vào trong hang động.
Ác quỷ vững vàng nắm chặt mắt cá chân cậu, ý cười giả tạo hiện lên giữa lông mày âm trầm của hắn: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Hắn cười như không cười hỏi: “Ở trước mặt tôi mà em dám sao nhãng ư?”
Giang Lạc bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười sâu xa: “Trì Vưu, hình như tôi hiểu rõ anh hơn chút rồi.”
Nhân lúc ác quỷ không hiểu, Tị Xà chợt phóng vào trong hang, Giang Lạc đạp chân thật mạnh thoát ra ngoài chạy đi.
Xoẹt một tiếng, đồ lao động của cậu bị ác quỷ xé thành hai nửa.
Đôi chân thon dài của thanh niên tóc đen thoáng vụt qua trước mắt ác quỷ rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Tị Xà đi theo đối phương đã biến mất tăm, Trì Vưu nắm một nửa đồ lao động ngẩng đầu nhìn cửa hang vuông vắn kia.
Trên cửa hang là trần nhà của từ đường trên mặt đất, mạng nhện mắc đầy trên xà ngang. Hắn lẳng lặng nhìn mấy giây, đột nhiên chỗ cửa hang bùng nổ ngọn lửa lớn. Lửa cháy mạnh khiến các quỷ hồn kêu la thảm thiết, cũng thiếu chút nữa lan tới tóc Trì Vưu.
Giang Lạc dán hai lá bùa lửa ở cửa hang.
Trì Vưu lùi về sau tránh đi ánh lửa, đợi đến khi mọi thứ chìm vào bóng tối, âm thanh quỷ dần dần lắng xuống. Có một quỷ hồn bên cạnh gan to bằng trời vươn tay muốn chộp một nửa miếng vải trong tay Trì Vưu.
Trì Vưu lạnh lùng liếc mắt nhìn quỷ hồn đó.
Lệ quỷ bị hắn lườm chợt run rẩy, sợ hãi thu tay về.
“Em ấy là con mồi của ta.” Trì Vưu nói: “Hiểu chưa?”
Trong nháy mắt khí tức của hắn tràn ra, quỷ hồn trên người lập tức nhượng bộ lui binh, vội vã biến mất không còn tăm hơi.
Một giây sau, nơi này chỉ còn lại một mình Trì Vưu. Trì Vưu chậm rãi sửa sang quần áo bị các quỷ hồn kéo xộc xệch, khe khẽ thở dài.
Cứ buông tha Giang Lạc như vậy làm hắn cảm thấy hơi hờn dỗi không vui.
Nhưng cái không vui này lại khiến mong chờ lần chạm mặt tiếp theo với Giang Lạc trong hắn lớn lên.
Suy cho cùng, Trì Vưu quyết định không đuổi theo Giang Lạc.
Có lẽ hiện tại nếu Giang Lạc chết thì thú vui lại không còn nữa.
Hắn thầm nghĩ.
Trì Vưu hững hờ trở lại mặt đất rồi đưa tượng Thần về nơi mình ở.
Hoa Ly đã khôi phục một chút, gã đón lấy tượng thần đặt lên trên giường đá: “Chủ nhân, hiện tại bắt đầu ạ?”
Trì Vưu lấy lại tinh thần, ung dung chậm rãi cở! đồ trên người: “Hiện tại bắt đầu. Đằng Tất đâu?”
Vẻ mặt Hoa Ly nháy mắt nhăn nhó: “Nó nhân lúc tôi không thể động đậy, lén lút chạy đi tìm “bạn” của nó rồi.”
“Có tình có nghĩa.” Lời nói của Trì Vưu nghe như tán thưởng nhưng cảm giác hơi lạnh lẽo: “Chẳng trách ngay cả Giang Lạc cũng tình nguyện dùng mạng của ngươi đổi cơ hội cho hắn sống sót.”
Hô hấp Hoa Ly ngừng lại, nhớ tới tên nhân loại ghê tởm kia móng vuốt lập tức ngứa ngáy.
Trì Vưu cởi [email protected] áo ra, nhập vào trong tượng thần.
Hoa Ly khẩn trương nhìn chằm chằm hắn. Không biết qua bao lâu, hình thể của tượng thần dần dần biến thành dáng vẻ của Trì Vưu. Cơ thể kéo dài ra, khuôn mặt anh tuấn bất phàm. Chờ thêm một lát, tượng thần chầm chậm mở mắt ra.
Viên đá làm con mắt giờ đã biến thành đôi mắt của người sống, ánh mắt sắc bén đen như vực thẳm. Ở giữa con mắt vẫn còn vài phần cứng ngắc không hài hòa.
Hoa Ly hỏi khẽ: “Chủ nhân, cơ thể mới thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Trì Vưu điều khiển cơ thể đứng dậy, hắn đứng lên mặc quần áo đã được chuẩn bị sẵn: “Cơ thể tượng Thần có tà tính, càng thích hợp với ta hơn cơ thể của người có linh thể xuất chúng.”
Hoa Ly không khỏi mỉm cười.
Nhưng đột nhiên Trì Vưu nhíu mày, đưa tay đặt lên lồng ngực.
Ý cười của Hoa Ly cứng đờ, sốt sắng hỏi: “Chủ nhân, làm sao vậy?”
Sắc mặt Trì Vưu trầm xuống, không biết nghĩ tới điều gì, hắn bỗng nở nụ cười rồi tự nhủ: “Ồ, có ai đó đánh cắp trái tim của ta.”
Tác giả :
Vọng Tam Sơn