Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!
Chương 11 Tuần thất đầu tiên của Trì Vưu (2)
Đêm thất đầu tiên, người chết hiện hồn.
Sắp đến ngày này, Giang Lạc bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của chính mình.
Liệu cậu có thể ngăn chặn Trì Vưu không cho hắn mạnh lên không?
Giang Lạc không cho rằng mình thua kém Trì Vưu, nguyên thân không có thiên phú nhưng cậu thì có, chẳng những vậy mà còn là thiên phú siêu phàm. Càng may mắn hơn là cậu đã tìm được thủ đoạn để tự vệ trước tuần thất đầu của Trì Vưu.
Cậu quay người bước tới trước tủ quần áo, ngón tay lướt qua quần áo màu sáng, chạm đến trang phục màu đen.
Giang Lạc lịch sự đổi một bộ áo đen quần đen, tìm một sợi dây chun rồi buộc lại mái tóc dài ngang vai, hai sợi tóc rủ xuống bên thái dương, khí chất đẹp trai ngang tàn tản ra hai bên mặt.
Cậu trông không hề luống cuống, không chỉ không luống cuống mà còn có ý định ngo ngoe rục rịch.
Sự thật đúng là như vậy, nếu như Giang Lạc không thích kích thích, không thích sự kinh khủng thì sẽ không đặc biệt tìm đọc quyển sách <Ác Ma> này, cũng sẽ không thích nhân vật Trì Vưu.
Cậu vững vàng nhớ kỹ mình bị Trì Vưu giết chết mười tám lần, quân tử báo thù tuyệt đối không kéo dài, Giang Lạc đã không thể chờ đợi tiếp.
Cậu thực sự muốn giết chết Trì Vưu, cậu tin rằng Trì Vưu cũng thực sự muốn giết cậu.
Giang Lạc buộc chặt tóc, ngước mắt nhìn về phía gương. Trong gương, ánh mắt thanh niên như có hoa lửa thiêu đốt, rạng ngời rực rỡ.
Trong nguyên tác, sau khi chết linh hồn Trì Vưu suy yếu, lúc bị chiêu hồn hôm đầu thất thậm chí không cách nào hiện thân. Nhưng trải qua những ngày đối đầu vừa qua, Giang Lạc lại có cảm giác có gì đó không đúng.
Trì Vưu suy yếu, nhưng không hề yếu ớt đến thế.
Hắn có thể thao túng tử hồn, thậm chí điều khiển sinh hồn, ngay cả khi hắn điều khiển vật nhỏ như chim chóc thì điều đó cũng đã chứng mình rằng hắn khác với miêu tả trong nguyên tác.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng trong <Ác Ma>, khả năng ở giai đoạn đầu Trì Vưu đang cố tình tỏ ra yếu ớt.
Hắn vốn đã có đủ sức để trả thù nguyên chủ, nhưng hắn giả bộ không có, không những thế còn dùng oán khí để hấp dẫn đệ nhất thiên sư Phùng Lệ trong sách, nhờ Phùng Lệ trợ giúp hắn tu luyện trả thù?
Tại sao hắn muốn làm như vậy?
Giang Lạc nhíu mày.
Nguyên chủ là người Phùng gia, Phùng gia là phái Thiên Sư trong sáu môn phái lớn, hơn nữa bây giờ Phùng Lệ là đệ nhất thiên sư, thế nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Phùng Lệ lại là người mỗi lần nhắc đến đều khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi.
Nguyên chủ dám ghen ghét Trì Vưu, ra tay độc ác với Trì Vưu là vì bị lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của Trì Vưu lừa gạt.
Nhưng đối với Phùng Lệ, ngay cả tới gần nguyên chủ cũng không dám.
Mặc dù thiên phú của Phùng Lệ kém hơn Trì Vưu nhưng cả hai giống nhau đều là con cưng của trời, không kém Trì Vưu chỗ nào. Nếu quả thật Trì Vưu cố ý dẫn Phùng Lệ tới, vậy rốt cuộc hắn có kế hoạch gì?
Giang Lạc vừa suy nghĩ những chuyện này, vừa xuống lầu thì tình cờ gặp vài người khác.
Hôm nay là đầu thất của Trì Vưu, đoàn người chuẩn bị sau khi hết tiết thì báo với trường học một tiếng, cùng ra ngoài trường đi tế bái Trì Vưu.
Buổi tối tan học, Giang Lạc chuẩn bị xong hết mọi thứ, đi theo đám bọn họ ra khỏi trường học. Nhưng đi mãi đi mãi, lại đi đến một tiệm bán đồ dùng cho tang lễ.
Trong tiệm ngoài việc bán vật dụng cho người chết thì bán cả giấy vàng, chu sa, la bàn các thứ. Văn Nhân Liên mặc một bộ áo liền váy màu đen, quen cửa quen nẻo đi đằng trước, cười tủm tỉm nói: “Muốn mua gì thì nhanh lên, tốt nhất chúng ta phải đến nơi trước khi trời tối.”
Mấy người Lục Hữu Nhất lập tức tản ra, Giang Lạc ngắm nghía vòng hoa và nhà giấy đặt cạnh lối đi xong, ánh mắt di chuyển về phía chủ tiệm.
Một người trung niên đang ngồi trên ghế xích đu từ từ nhắm hai con mắt mân mê chuỗi ngọc, nghe tiếng có người đến gần, con mắt cũng chẳng buồn mở ra.
“Xem tùy thích, mua gì cũng được…” Ông chủ lười biếng chào hàng: “Đụng vào là phải mua, một xấu đền mười.”
“Đây chính là chỗ có thể mua vật liệu tốt mà tôi đã nói với cậu.” Văn Nhân Liên cười đi đến cạnh Giang Lạc: “Chúng ta thiếu rất nhiều đồ, bổ sung xong sẽ đến nghĩa trang, cậu nhìn thử xem có thứ gì cần mua.”
Giang Lạc gật gật đầu, đúng lúc cậu cảm thấy bùa chú vẫn chưa đủ.
Cậu chậm rãi đi trong tiệm. Cửa tiệm này không lớn, lầu một chỉ rộng khoảng ba mươi mét vuông, những chiếc kệ gỗ tối màu đựng đầy đồ vật ngổn ngang, gần bức tường phía bắc có một cầu thang gỗ không tay vịn được xây sát tường.
Ánh mắt Giang Lạc lướt qua đủ loại đồ vật, phần lớn là đồ vật ly kỳ cổ quái cậu không nhận ra, bởi vì bệnh nghề nghiệp nên cậu luôn luôn chú đến chi tiết nhỏ trong các góc. Đi thẳng đến chỗ sâu nhất, cậu nhìn thấy một cái hộp gỗ không đáng chú ý nằm trong góc.
Đồ tốt đều được đặt ở nơi dễ thấy, thứ này bị chôn sâu như vậy, đoán chừng ngay cả ông chủ có khi cũng quên mất đây là thứ gì rồi. Cơn tò mò của Giang Lạc nổi lên bèn cầm lấy cái hộp.
Bên trên cái hộp tích một tầng tro bụi dày cộp, Giang Lạc thổi làm tro bụi bay tán loạn.
Sau khi hết bụi, Giang Lạc sờ mó cái hộp mấy lần có cảm giác có gì đó không đúng, cậu hăng hái đặt cái hộp lên chỗ đất trống, lật qua lật lại quan sát cẩn thận.
Xúc cảm và chất liệu này, chắc chắn không phải là cái hộp bình thường. Giang Lạc phủ định suy nghĩ trước của mình, đây rõ ràng là có người nhìn trúng cái hộp này, sợ bị người khác mua mất nên mới giấu riêng nó đi.
Cậu càng thêm hứng thú, rón rén mở cái hộp ra, bất ngờ bên trong bật ra một cái vòng tay.
Vòng tay có vẻ rất xưa rồi, bên ngoài khắc một vòng phù văn màu vàng, Giang Lạc đọc không hiểu nội dung của những phù văn này. Cậu bọc tay bằng quần áo rồi cầm cái vòng tay lên, cực kỳ kinh ngạc, cái vòng này nhìn giống làm bằng gỗ, nhưng cầm trên tay lại có sức nặng của ngọc. Mắt thường có thể thấy được chất ngọc ôn nhuận tinh tế, không hề thua ngọc dương chi thượng đẳng.
Giang Lạc không rõ cái vòng tay này làm bằng gì, cầm đi hỏi ông chủ: “Ông chủ, đây là gì vậy ạ?”
Ông chủ mở một con mắt: “À” một tiếng, khơi dậy chút tinh thần: “À, vòng âm dương, chàng trai cậu có vận may không tệ, đây chính là đồ tốt đấy.”
Ông vươn một bàn tay, lắc lắc năm ngón tay: “Chắc giá ngần này, không mặc cả.”
Giang Lạc hỏi: “Vòng âm dương?”
Hai mắt ông chủ lại nhắm chặt: “Vòng âm dương, bên trên khắc mười ba mật chú kim văn, mang theo người có tác dụng bảo vệ, bách tà bất xâm.”
Trong lòng Giang Lạc hơi động, đeo vòng âm dương lên bên tay phải. Thật trùng hợp là cái vòng âm dương lại vừa khít với kích thước cổ tay của Giang Lạc, vòng tay như gỗ như ngọc này lặng lẽ tỏa ra vầng sáng ôn hòa trong bóng tối. Thanh niên tóc đen da thịt trắng như sứ và cái vòng không hề lấn át nhau mà lại hài hòa lạ thường
Giang Lạc hài lòng thanh toán tiền, bỗng nhìn thấy vòng ngọc ông chủ đang cầm trong tay có một viên ngọc không giống những viên khác.
Trong những viên ngọc gỗ kia, hình như có một viên ngọc trong suốt, mờ mờ tỏa ra hơi thở băng giá màu trắng, Giang Lạc không khỏi nhìn viên ngọc đó thêm mấy lần, đột nhiên mí mắt phải nhảy vài cái.
Cậu đè mí mắt phải, hỏi: “Ông chủ, tôi có thể nhìn thử vòng ngọc trong tay ông không?”
Đột nhiên ông chủ mở mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Giang Lạc: “Cậu muốn nhìn vòng ngọc của ta?”
Giang Lạc cười cười: “Không được ạ?”
Ông chủ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi đưa vòng ngọc cho cậu: “Có thể.”
Thế nhưng vòng ngọc còn chưa kịp tới tay Giang Lạc thì sợi dây xỏ ngọc bỗng đứt phựt. Những viên ngọc lập tức lăn đầy đất, lăn đi khắp nơi.
Ai cũng không ngờ được vòng ngọc lại đột nhiên đứt như vậy, sau khi mấy người Diệp Tầm nghe thấy tiếng động chạy tới thì giúp đỡ tìm ngọc, nhưng cuối cùng những viên ngọc được tìm về hình như thiếu mất một viên so với lúc đầu.
Chính là viên mà Giang Lạc thấy rất khác kia.
Ánh mắt ông chủ phức tạp nhìn số ngọc còn lại, Giang Lạc không biết biểu cảm của ông như vậy là có ý gì, vừa giống như che giấu sợ hãi lại dường như phiền muộn mà thở dài một hơi. Một lúc lâu sau, ông chủ trực tiếp vung tay đuổi người: “Được rồi được rồi, cũng phải đồ quan trọng gì đâu, mấy đứa đừng tìm nữa.”
“Nhanh chóng trả tiền đi để ta còn đóng cửa.”
Cửa tiệm loại này tuyệt đối không làm ăn sau khi trời tối, một đoàn người vội vàng trả tiền rồi đón xe đi đến nghĩa trang.
Tám người chia thành hai xe lần lượt đến nghĩa trang của Trì Vưu. Trì Vưu là người cầm quyền của Trì gia, nghĩa địa là nơi phong thủy bảo địa. Lúc bọn họ đến nơi, bên mộ Trì Vưu có rất nhiều hoa tươi và vết hóa vàng mã, ban ngày chắc hẳn đã có rất nhiều người tới tế bái.
Cả đoàn đều là người chuyên nghiệp, nhanh chóng bày xong đồ dùng để chiêu hồn, Diệp Tầm sẽ là người chiêu hồn.
Giang Lạc âm thầm nâng cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng cho Trì Vưu xuất hiện.
Cậu được mấy người Lục Hữu Nhất bảo vệ ở giữa, họ sợ Trì Vưu mất lí trí ngoan cố không chịu nghe thuyết phục, muốn mang Giang Lạc đi ngay đêm nay.
Nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra.
Diệp Tầm nhíu mày mở mắt ra: “Tôi không chiêu hồn Trì Vưu về được.”
Cát Chúc nghiêm túc nói: “Để tôi thử xem.”
Thế mà sau khi từng người đều thử, Trì Vưu vẫn chưa từng xuất hiện. Mọi người hoàn toàn chìm vào bối rối, Lục Hữu Nhất bó tay hỏi: “Chẳng lẽ đêm nay không phải đầu thất của Trì Vưu?”
“Sao mà thế được.” Trác Trọng Thu phản bác: “Không thể sai, đêm nay chính là đầu thất của Trì Vưu. Nhưng thật là kỳ quái, vậy mà không chiêu được hồn…”
Giang Lạc không hiểu mình nên thở dài một hơi hay nên tăng thêm cảnh giác, cậu cau mày, nhìn ngôi mộ trong đêm tối rồi lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.
Bộ dạng đó trong mắt người xung quanh không khỏi phủ thêm một tầng cảm xúc khổ sở đau buồn. Đột nhiên Trác Trọng Thu quăng thanh kiếm gỗ đào trong tay đi, uể oải bấm điện thoại gọi xe đến: “Đi thôi, không làm nữa, tớ mang mấy cậu đi quán bar uống rượu.”
Ngay cả Văn Nhân Liên cũng để đồ trong tay xuống, ưu nhã sửa sang mép váy: “Hôm nay là đầu thất của Trì Vưu, tất cả mọi người đều không dễ chịu, mượn rượu giải sầu cũng là một ý kiến hay.”
Lục Hữu Nhất lén lút liếc mắt nhìn Giang Lạc mấy lần: “Tốt tốt.”
Cứ như vậy cả đoàn người từ nghĩa trang đi đến quán bar. Trác Trọng Thu sành chơi, dẫn bọn họ tới quán bar lớn ở trung tâm thành phố, khung cảnh bên trong chiếu đèn neon lộng lẫy, một đám người ồn ào.
Ánh sáng mờ tối, vừa vào thì Trác Trọng Thu đã dẫn Lục Hữu Nhất, Samuel và Cát Chúc đi thẳng lên sàn nhảy. Vì ra ngoài nên Cát Chúc đổi một bộ quần áo thoải mái, ngoài miệng liên tục bảo: “Không được không được” nhưng sau khi bước lên sàn thì lại nhảy sung sức hơn bất kỳ ai.
Giang Lạc nhìn bọn họ ầm ĩ, đi đến quầy bar gõ gõ mặt bàn, nói với người pha chế: “Cho tôi một cốc bia đá.”
Ánh đèn quầy bar mờ ảo, chỉ có chỗ pha rượu mới có mấy cái đèn ống độ sáng cực thấp.
Khuôn mặt của người pha chế giấu kín trong bóng tối, nghe vậy hắn không hỏi Giang Lạc muốn uống loại bia nào, cũng không nói cười trêu chọc mà im lặng xoay người, động tác thành thạo lấy ly pha chế rượu.
Diệp Tầm ngồi bên trái Giang Lạc còn Văn Nhân Liên và Khuông Chính ngồi bên phải Giang Lạc. Văn Nhân Liên lấy ra một gói thuốc lá để lên bàn, rút một điếu đưa cho Giang Lạc rồi tự mình kẹp điếu thuốc ngậm đưa lên đôi môi đỏ, cười híp mắt châm lửa.
Nếu không nhìn hầu kết trên cổ thì mọi cử động của Văn Nhân Liên đều tràn ngập vẻ nữ tính quyến rũ, thành thục và tao nhã. Nhưng Giang Lạc ngồi bên cạnh không hề bị ánh sáng ấy che lấp, gương mặt dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu che phủ một tầng ánh sáng mờ ảo ái muội, thanh niên tóc đen xinh đẹp híp mắt hút thuốc. Đám người xung quanh như có như không mà ngắm nhìn hai người họ.
“Vốn tôi còn tưởng rằng hôm nay có thể nhìn thấy Trì Vưu.” Văn Nhân Liên nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Còn nghĩ kĩ xem nên khuyên thế nào để thầy nương tay với cậu.”
Giang Lạc cười khổ hai tiếng, lơ đãng hút thuốc: “Tôi cũng nghĩ là có thể thấy được thầy ấy.”
“Nếu như thầy muốn mạng cậu đi thì sẽ không từ bỏ cơ hội lần này.” Văn Nhân Liên nói: “Trừ khi tâm nguyện của thầy đã thành, chính mình nghĩ thông suốt muốn thả cậu đi.”
Làm sao có thể.
Giang Lạc bật cười một tiếng từ đáy lòng, cậu thở dài, một tay nâng má, ánh mắt mờ mịt: “Văn Nhân Liên, cậu nói xem thật ra Trì Vưu vẫn chưa chết đúng không?”
Diệp Tầm ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện nhướng mày: “Giang Lạc, Trì Vưu chết rồi.”
Ngữ khí nghiêm khắc: “Cậu đã tận mắt thấy, không phải sao?”
Giống như bị giáng cho một búa, sắc mặt Giang Lạc tái nhợt, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, dập tắt điếu thuốc, thì thào: “Đúng vậy, tôi đã tận mắt thấy thầy ấy nằm trong quan tài.”
Giữa lúc trầm lặng, người pha chế đưa ly rượu đã pha chế xong đến trước mặt Giang Lạc.
Rượu gợn sóng dập dờn, chất lỏng như máu trượt từ thành ly xuống, kéo ra mấy sợi tơ máu dài dinh dính.
Rõ ràng Giang Lạc gọi một cốc bia ướp lạnh, nhưng rượu trong ly lại đỏ như máu tươi. Cậu nhạy bén ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng lên người phục vụ rượu.
Người phục vụ rượu im lặng lau ly. Sau khi bị Giang Lạc nhìn chăm chú, hắn nở một nụ cười phục vụ tiêu chuẩn với Giang Lạc, khách khí và lễ phép, chỉ là có một chút cứng ngắc không dễ phát hiện ẩn giấu trong động tác của hắn.
Giống như là con rối bị sợi dây khống chế.
Khóe miệng Giang Lạc nhếch lên, cậu cầm ly rượu trong tay lên đung đưa, bỗng Văn Nhân Liên lại hỏi: “Trước đó ở cửa tiệm, cậu cũng có thể lấy bùa chú để đổi đồ vật.”
Giang Lạc khó xử nói: “Không được, vẽ ra bảy lá bùa là giới hạn mỗi ngày của tôi, mỗi một lá đều rất quý giá, đêm nay lại là đầu thất của Trì Vưu… Tôi không thể tùy tiện dùng lung tung.”
“Bảy lá là rất lợi hại rồi.” Văn Nhân Liên dường như thở dài một hơi: “Nói cũng đúng, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đột nhiên người phục vụ rượu hỏi: “Quý khách, rượu không hợp khẩu vị sao?”
Giang Lạc quay đầu nhìn người phục vụ rượu, không chút lưu tình đẩy ly rượt ra xa, đứng dậy: “Không muốn uống nữa, tôi đến sàn nhảy xem một lát.”
Trên sàn nhảy có rất nhiều người, người người chen chúc, Giang Lạc đi vào lập tức có mấy người tới bắt chuyện, cậu thẳng thừng từ chối hết, tìm kiếm bóng dáng nhóm Lục Hữu Nhất trong đám người này nhưng không nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nào.
Ánh đèn màu xanh lam chiếu xuống người xung quanh cậu, mặt mỗi người trở lên lạ lẫm u ám, giống như bị bao phủ bởi một tầng quỷ ảnh dày đặc.
Giang Lạc lùi về sau một bước, đột nhiên có người vỗ vỗ vai cậu.
Cậu quay người lại nhìn, một gương mặt u buồn đẹp trai đập vào mắt cậu.
Người đàn ông này mặc âu phục không hợp với quán bar, trong mắt dường như lộ vẻ u sầu, lúc nhìn người khác cực kỳ thâm tình, hắn cười nói với Giang Lạc: “Người đẹp, anh có thể mời em nhảy một bài không?”
Giang Lạc nhíu mày, bình tĩnh nhìn hắn cả nửa ngày rồi mới nở một nụ cười tươi diễm lệ, cậu kéo dài giọng nói: “Đương nhiên là có thể.”
Sắp đến ngày này, Giang Lạc bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của chính mình.
Liệu cậu có thể ngăn chặn Trì Vưu không cho hắn mạnh lên không?
Giang Lạc không cho rằng mình thua kém Trì Vưu, nguyên thân không có thiên phú nhưng cậu thì có, chẳng những vậy mà còn là thiên phú siêu phàm. Càng may mắn hơn là cậu đã tìm được thủ đoạn để tự vệ trước tuần thất đầu của Trì Vưu.
Cậu quay người bước tới trước tủ quần áo, ngón tay lướt qua quần áo màu sáng, chạm đến trang phục màu đen.
Giang Lạc lịch sự đổi một bộ áo đen quần đen, tìm một sợi dây chun rồi buộc lại mái tóc dài ngang vai, hai sợi tóc rủ xuống bên thái dương, khí chất đẹp trai ngang tàn tản ra hai bên mặt.
Cậu trông không hề luống cuống, không chỉ không luống cuống mà còn có ý định ngo ngoe rục rịch.
Sự thật đúng là như vậy, nếu như Giang Lạc không thích kích thích, không thích sự kinh khủng thì sẽ không đặc biệt tìm đọc quyển sách <Ác Ma> này, cũng sẽ không thích nhân vật Trì Vưu.
Cậu vững vàng nhớ kỹ mình bị Trì Vưu giết chết mười tám lần, quân tử báo thù tuyệt đối không kéo dài, Giang Lạc đã không thể chờ đợi tiếp.
Cậu thực sự muốn giết chết Trì Vưu, cậu tin rằng Trì Vưu cũng thực sự muốn giết cậu.
Giang Lạc buộc chặt tóc, ngước mắt nhìn về phía gương. Trong gương, ánh mắt thanh niên như có hoa lửa thiêu đốt, rạng ngời rực rỡ.
Trong nguyên tác, sau khi chết linh hồn Trì Vưu suy yếu, lúc bị chiêu hồn hôm đầu thất thậm chí không cách nào hiện thân. Nhưng trải qua những ngày đối đầu vừa qua, Giang Lạc lại có cảm giác có gì đó không đúng.
Trì Vưu suy yếu, nhưng không hề yếu ớt đến thế.
Hắn có thể thao túng tử hồn, thậm chí điều khiển sinh hồn, ngay cả khi hắn điều khiển vật nhỏ như chim chóc thì điều đó cũng đã chứng mình rằng hắn khác với miêu tả trong nguyên tác.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ rằng trong <Ác Ma>, khả năng ở giai đoạn đầu Trì Vưu đang cố tình tỏ ra yếu ớt.
Hắn vốn đã có đủ sức để trả thù nguyên chủ, nhưng hắn giả bộ không có, không những thế còn dùng oán khí để hấp dẫn đệ nhất thiên sư Phùng Lệ trong sách, nhờ Phùng Lệ trợ giúp hắn tu luyện trả thù?
Tại sao hắn muốn làm như vậy?
Giang Lạc nhíu mày.
Nguyên chủ là người Phùng gia, Phùng gia là phái Thiên Sư trong sáu môn phái lớn, hơn nữa bây giờ Phùng Lệ là đệ nhất thiên sư, thế nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, Phùng Lệ lại là người mỗi lần nhắc đến đều khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi.
Nguyên chủ dám ghen ghét Trì Vưu, ra tay độc ác với Trì Vưu là vì bị lớp vỏ giả nhân giả nghĩa của Trì Vưu lừa gạt.
Nhưng đối với Phùng Lệ, ngay cả tới gần nguyên chủ cũng không dám.
Mặc dù thiên phú của Phùng Lệ kém hơn Trì Vưu nhưng cả hai giống nhau đều là con cưng của trời, không kém Trì Vưu chỗ nào. Nếu quả thật Trì Vưu cố ý dẫn Phùng Lệ tới, vậy rốt cuộc hắn có kế hoạch gì?
Giang Lạc vừa suy nghĩ những chuyện này, vừa xuống lầu thì tình cờ gặp vài người khác.
Hôm nay là đầu thất của Trì Vưu, đoàn người chuẩn bị sau khi hết tiết thì báo với trường học một tiếng, cùng ra ngoài trường đi tế bái Trì Vưu.
Buổi tối tan học, Giang Lạc chuẩn bị xong hết mọi thứ, đi theo đám bọn họ ra khỏi trường học. Nhưng đi mãi đi mãi, lại đi đến một tiệm bán đồ dùng cho tang lễ.
Trong tiệm ngoài việc bán vật dụng cho người chết thì bán cả giấy vàng, chu sa, la bàn các thứ. Văn Nhân Liên mặc một bộ áo liền váy màu đen, quen cửa quen nẻo đi đằng trước, cười tủm tỉm nói: “Muốn mua gì thì nhanh lên, tốt nhất chúng ta phải đến nơi trước khi trời tối.”
Mấy người Lục Hữu Nhất lập tức tản ra, Giang Lạc ngắm nghía vòng hoa và nhà giấy đặt cạnh lối đi xong, ánh mắt di chuyển về phía chủ tiệm.
Một người trung niên đang ngồi trên ghế xích đu từ từ nhắm hai con mắt mân mê chuỗi ngọc, nghe tiếng có người đến gần, con mắt cũng chẳng buồn mở ra.
“Xem tùy thích, mua gì cũng được…” Ông chủ lười biếng chào hàng: “Đụng vào là phải mua, một xấu đền mười.”
“Đây chính là chỗ có thể mua vật liệu tốt mà tôi đã nói với cậu.” Văn Nhân Liên cười đi đến cạnh Giang Lạc: “Chúng ta thiếu rất nhiều đồ, bổ sung xong sẽ đến nghĩa trang, cậu nhìn thử xem có thứ gì cần mua.”
Giang Lạc gật gật đầu, đúng lúc cậu cảm thấy bùa chú vẫn chưa đủ.
Cậu chậm rãi đi trong tiệm. Cửa tiệm này không lớn, lầu một chỉ rộng khoảng ba mươi mét vuông, những chiếc kệ gỗ tối màu đựng đầy đồ vật ngổn ngang, gần bức tường phía bắc có một cầu thang gỗ không tay vịn được xây sát tường.
Ánh mắt Giang Lạc lướt qua đủ loại đồ vật, phần lớn là đồ vật ly kỳ cổ quái cậu không nhận ra, bởi vì bệnh nghề nghiệp nên cậu luôn luôn chú đến chi tiết nhỏ trong các góc. Đi thẳng đến chỗ sâu nhất, cậu nhìn thấy một cái hộp gỗ không đáng chú ý nằm trong góc.
Đồ tốt đều được đặt ở nơi dễ thấy, thứ này bị chôn sâu như vậy, đoán chừng ngay cả ông chủ có khi cũng quên mất đây là thứ gì rồi. Cơn tò mò của Giang Lạc nổi lên bèn cầm lấy cái hộp.
Bên trên cái hộp tích một tầng tro bụi dày cộp, Giang Lạc thổi làm tro bụi bay tán loạn.
Sau khi hết bụi, Giang Lạc sờ mó cái hộp mấy lần có cảm giác có gì đó không đúng, cậu hăng hái đặt cái hộp lên chỗ đất trống, lật qua lật lại quan sát cẩn thận.
Xúc cảm và chất liệu này, chắc chắn không phải là cái hộp bình thường. Giang Lạc phủ định suy nghĩ trước của mình, đây rõ ràng là có người nhìn trúng cái hộp này, sợ bị người khác mua mất nên mới giấu riêng nó đi.
Cậu càng thêm hứng thú, rón rén mở cái hộp ra, bất ngờ bên trong bật ra một cái vòng tay.
Vòng tay có vẻ rất xưa rồi, bên ngoài khắc một vòng phù văn màu vàng, Giang Lạc đọc không hiểu nội dung của những phù văn này. Cậu bọc tay bằng quần áo rồi cầm cái vòng tay lên, cực kỳ kinh ngạc, cái vòng này nhìn giống làm bằng gỗ, nhưng cầm trên tay lại có sức nặng của ngọc. Mắt thường có thể thấy được chất ngọc ôn nhuận tinh tế, không hề thua ngọc dương chi thượng đẳng.
Giang Lạc không rõ cái vòng tay này làm bằng gì, cầm đi hỏi ông chủ: “Ông chủ, đây là gì vậy ạ?”
Ông chủ mở một con mắt: “À” một tiếng, khơi dậy chút tinh thần: “À, vòng âm dương, chàng trai cậu có vận may không tệ, đây chính là đồ tốt đấy.”
Ông vươn một bàn tay, lắc lắc năm ngón tay: “Chắc giá ngần này, không mặc cả.”
Giang Lạc hỏi: “Vòng âm dương?”
Hai mắt ông chủ lại nhắm chặt: “Vòng âm dương, bên trên khắc mười ba mật chú kim văn, mang theo người có tác dụng bảo vệ, bách tà bất xâm.”
Trong lòng Giang Lạc hơi động, đeo vòng âm dương lên bên tay phải. Thật trùng hợp là cái vòng âm dương lại vừa khít với kích thước cổ tay của Giang Lạc, vòng tay như gỗ như ngọc này lặng lẽ tỏa ra vầng sáng ôn hòa trong bóng tối. Thanh niên tóc đen da thịt trắng như sứ và cái vòng không hề lấn át nhau mà lại hài hòa lạ thường
Giang Lạc hài lòng thanh toán tiền, bỗng nhìn thấy vòng ngọc ông chủ đang cầm trong tay có một viên ngọc không giống những viên khác.
Trong những viên ngọc gỗ kia, hình như có một viên ngọc trong suốt, mờ mờ tỏa ra hơi thở băng giá màu trắng, Giang Lạc không khỏi nhìn viên ngọc đó thêm mấy lần, đột nhiên mí mắt phải nhảy vài cái.
Cậu đè mí mắt phải, hỏi: “Ông chủ, tôi có thể nhìn thử vòng ngọc trong tay ông không?”
Đột nhiên ông chủ mở mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Giang Lạc: “Cậu muốn nhìn vòng ngọc của ta?”
Giang Lạc cười cười: “Không được ạ?”
Ông chủ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi đưa vòng ngọc cho cậu: “Có thể.”
Thế nhưng vòng ngọc còn chưa kịp tới tay Giang Lạc thì sợi dây xỏ ngọc bỗng đứt phựt. Những viên ngọc lập tức lăn đầy đất, lăn đi khắp nơi.
Ai cũng không ngờ được vòng ngọc lại đột nhiên đứt như vậy, sau khi mấy người Diệp Tầm nghe thấy tiếng động chạy tới thì giúp đỡ tìm ngọc, nhưng cuối cùng những viên ngọc được tìm về hình như thiếu mất một viên so với lúc đầu.
Chính là viên mà Giang Lạc thấy rất khác kia.
Ánh mắt ông chủ phức tạp nhìn số ngọc còn lại, Giang Lạc không biết biểu cảm của ông như vậy là có ý gì, vừa giống như che giấu sợ hãi lại dường như phiền muộn mà thở dài một hơi. Một lúc lâu sau, ông chủ trực tiếp vung tay đuổi người: “Được rồi được rồi, cũng phải đồ quan trọng gì đâu, mấy đứa đừng tìm nữa.”
“Nhanh chóng trả tiền đi để ta còn đóng cửa.”
Cửa tiệm loại này tuyệt đối không làm ăn sau khi trời tối, một đoàn người vội vàng trả tiền rồi đón xe đi đến nghĩa trang.
Tám người chia thành hai xe lần lượt đến nghĩa trang của Trì Vưu. Trì Vưu là người cầm quyền của Trì gia, nghĩa địa là nơi phong thủy bảo địa. Lúc bọn họ đến nơi, bên mộ Trì Vưu có rất nhiều hoa tươi và vết hóa vàng mã, ban ngày chắc hẳn đã có rất nhiều người tới tế bái.
Cả đoàn đều là người chuyên nghiệp, nhanh chóng bày xong đồ dùng để chiêu hồn, Diệp Tầm sẽ là người chiêu hồn.
Giang Lạc âm thầm nâng cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng cho Trì Vưu xuất hiện.
Cậu được mấy người Lục Hữu Nhất bảo vệ ở giữa, họ sợ Trì Vưu mất lí trí ngoan cố không chịu nghe thuyết phục, muốn mang Giang Lạc đi ngay đêm nay.
Nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra.
Diệp Tầm nhíu mày mở mắt ra: “Tôi không chiêu hồn Trì Vưu về được.”
Cát Chúc nghiêm túc nói: “Để tôi thử xem.”
Thế mà sau khi từng người đều thử, Trì Vưu vẫn chưa từng xuất hiện. Mọi người hoàn toàn chìm vào bối rối, Lục Hữu Nhất bó tay hỏi: “Chẳng lẽ đêm nay không phải đầu thất của Trì Vưu?”
“Sao mà thế được.” Trác Trọng Thu phản bác: “Không thể sai, đêm nay chính là đầu thất của Trì Vưu. Nhưng thật là kỳ quái, vậy mà không chiêu được hồn…”
Giang Lạc không hiểu mình nên thở dài một hơi hay nên tăng thêm cảnh giác, cậu cau mày, nhìn ngôi mộ trong đêm tối rồi lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.
Bộ dạng đó trong mắt người xung quanh không khỏi phủ thêm một tầng cảm xúc khổ sở đau buồn. Đột nhiên Trác Trọng Thu quăng thanh kiếm gỗ đào trong tay đi, uể oải bấm điện thoại gọi xe đến: “Đi thôi, không làm nữa, tớ mang mấy cậu đi quán bar uống rượu.”
Ngay cả Văn Nhân Liên cũng để đồ trong tay xuống, ưu nhã sửa sang mép váy: “Hôm nay là đầu thất của Trì Vưu, tất cả mọi người đều không dễ chịu, mượn rượu giải sầu cũng là một ý kiến hay.”
Lục Hữu Nhất lén lút liếc mắt nhìn Giang Lạc mấy lần: “Tốt tốt.”
Cứ như vậy cả đoàn người từ nghĩa trang đi đến quán bar. Trác Trọng Thu sành chơi, dẫn bọn họ tới quán bar lớn ở trung tâm thành phố, khung cảnh bên trong chiếu đèn neon lộng lẫy, một đám người ồn ào.
Ánh sáng mờ tối, vừa vào thì Trác Trọng Thu đã dẫn Lục Hữu Nhất, Samuel và Cát Chúc đi thẳng lên sàn nhảy. Vì ra ngoài nên Cát Chúc đổi một bộ quần áo thoải mái, ngoài miệng liên tục bảo: “Không được không được” nhưng sau khi bước lên sàn thì lại nhảy sung sức hơn bất kỳ ai.
Giang Lạc nhìn bọn họ ầm ĩ, đi đến quầy bar gõ gõ mặt bàn, nói với người pha chế: “Cho tôi một cốc bia đá.”
Ánh đèn quầy bar mờ ảo, chỉ có chỗ pha rượu mới có mấy cái đèn ống độ sáng cực thấp.
Khuôn mặt của người pha chế giấu kín trong bóng tối, nghe vậy hắn không hỏi Giang Lạc muốn uống loại bia nào, cũng không nói cười trêu chọc mà im lặng xoay người, động tác thành thạo lấy ly pha chế rượu.
Diệp Tầm ngồi bên trái Giang Lạc còn Văn Nhân Liên và Khuông Chính ngồi bên phải Giang Lạc. Văn Nhân Liên lấy ra một gói thuốc lá để lên bàn, rút một điếu đưa cho Giang Lạc rồi tự mình kẹp điếu thuốc ngậm đưa lên đôi môi đỏ, cười híp mắt châm lửa.
Nếu không nhìn hầu kết trên cổ thì mọi cử động của Văn Nhân Liên đều tràn ngập vẻ nữ tính quyến rũ, thành thục và tao nhã. Nhưng Giang Lạc ngồi bên cạnh không hề bị ánh sáng ấy che lấp, gương mặt dưới ánh đèn rực rỡ đủ màu che phủ một tầng ánh sáng mờ ảo ái muội, thanh niên tóc đen xinh đẹp híp mắt hút thuốc. Đám người xung quanh như có như không mà ngắm nhìn hai người họ.
“Vốn tôi còn tưởng rằng hôm nay có thể nhìn thấy Trì Vưu.” Văn Nhân Liên nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Còn nghĩ kĩ xem nên khuyên thế nào để thầy nương tay với cậu.”
Giang Lạc cười khổ hai tiếng, lơ đãng hút thuốc: “Tôi cũng nghĩ là có thể thấy được thầy ấy.”
“Nếu như thầy muốn mạng cậu đi thì sẽ không từ bỏ cơ hội lần này.” Văn Nhân Liên nói: “Trừ khi tâm nguyện của thầy đã thành, chính mình nghĩ thông suốt muốn thả cậu đi.”
Làm sao có thể.
Giang Lạc bật cười một tiếng từ đáy lòng, cậu thở dài, một tay nâng má, ánh mắt mờ mịt: “Văn Nhân Liên, cậu nói xem thật ra Trì Vưu vẫn chưa chết đúng không?”
Diệp Tầm ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện nhướng mày: “Giang Lạc, Trì Vưu chết rồi.”
Ngữ khí nghiêm khắc: “Cậu đã tận mắt thấy, không phải sao?”
Giống như bị giáng cho một búa, sắc mặt Giang Lạc tái nhợt, cậu chậm rãi cúi đầu xuống, dập tắt điếu thuốc, thì thào: “Đúng vậy, tôi đã tận mắt thấy thầy ấy nằm trong quan tài.”
Giữa lúc trầm lặng, người pha chế đưa ly rượu đã pha chế xong đến trước mặt Giang Lạc.
Rượu gợn sóng dập dờn, chất lỏng như máu trượt từ thành ly xuống, kéo ra mấy sợi tơ máu dài dinh dính.
Rõ ràng Giang Lạc gọi một cốc bia ướp lạnh, nhưng rượu trong ly lại đỏ như máu tươi. Cậu nhạy bén ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn đâm thẳng lên người phục vụ rượu.
Người phục vụ rượu im lặng lau ly. Sau khi bị Giang Lạc nhìn chăm chú, hắn nở một nụ cười phục vụ tiêu chuẩn với Giang Lạc, khách khí và lễ phép, chỉ là có một chút cứng ngắc không dễ phát hiện ẩn giấu trong động tác của hắn.
Giống như là con rối bị sợi dây khống chế.
Khóe miệng Giang Lạc nhếch lên, cậu cầm ly rượu trong tay lên đung đưa, bỗng Văn Nhân Liên lại hỏi: “Trước đó ở cửa tiệm, cậu cũng có thể lấy bùa chú để đổi đồ vật.”
Giang Lạc khó xử nói: “Không được, vẽ ra bảy lá bùa là giới hạn mỗi ngày của tôi, mỗi một lá đều rất quý giá, đêm nay lại là đầu thất của Trì Vưu… Tôi không thể tùy tiện dùng lung tung.”
“Bảy lá là rất lợi hại rồi.” Văn Nhân Liên dường như thở dài một hơi: “Nói cũng đúng, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đột nhiên người phục vụ rượu hỏi: “Quý khách, rượu không hợp khẩu vị sao?”
Giang Lạc quay đầu nhìn người phục vụ rượu, không chút lưu tình đẩy ly rượt ra xa, đứng dậy: “Không muốn uống nữa, tôi đến sàn nhảy xem một lát.”
Trên sàn nhảy có rất nhiều người, người người chen chúc, Giang Lạc đi vào lập tức có mấy người tới bắt chuyện, cậu thẳng thừng từ chối hết, tìm kiếm bóng dáng nhóm Lục Hữu Nhất trong đám người này nhưng không nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nào.
Ánh đèn màu xanh lam chiếu xuống người xung quanh cậu, mặt mỗi người trở lên lạ lẫm u ám, giống như bị bao phủ bởi một tầng quỷ ảnh dày đặc.
Giang Lạc lùi về sau một bước, đột nhiên có người vỗ vỗ vai cậu.
Cậu quay người lại nhìn, một gương mặt u buồn đẹp trai đập vào mắt cậu.
Người đàn ông này mặc âu phục không hợp với quán bar, trong mắt dường như lộ vẻ u sầu, lúc nhìn người khác cực kỳ thâm tình, hắn cười nói với Giang Lạc: “Người đẹp, anh có thể mời em nhảy một bài không?”
Giang Lạc nhíu mày, bình tĩnh nhìn hắn cả nửa ngày rồi mới nở một nụ cười tươi diễm lệ, cậu kéo dài giọng nói: “Đương nhiên là có thể.”
Tác giả :
Vọng Tam Sơn