Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP
Chương 15: Ta có giải dược
Editor: Luna Huang
Liễu đại phu vươn một bàn tay, ở trước mắt trước mắt hoảng hoảng.
"Ngươi cướp tiền sao?" Âm thanh Lý thị hô, "Nhiều bạc như vậy, ta thế nào có!"
"Hừ, phu nhân khiêm nhường, thân là gia đương gia chủ mẫu của Mộ phủ, ít bạc này cũng là một việc nhỏ. Còn nữa, " Những người đó" đâu dễ thỉnh như vậy. Phu nhân suy nghĩ thật kỹ, chưa có nhiều như vậy, lão phu cũng không có mặt mũi đi thỉnh bọn họ, cáo từ!"
Liễu đại phu nói xong cũng nói xong cũng đi, Lý thị tức giận đến trong ngực không ngừng phập phồng, một chưởng vỗ vào trên bàn.
"A ——tê ——" Nàng đã quên chuyện bản thân bị thương, "Đáng trách, thực sự là sư tử khai đại khẩu! Ta mấy năm nay thật vất vả mới để dành được một vốn riêng, có thể nào..."
Nếu như bạc đi minh, nàng vô pháp giải thích chuyện Mộ Tiêu Y trúng độc, độc dược lại là từ đâu tới? Vấn đề này một khi mở đầu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên Lý thị chỉ có thể lén giải quyết.
"Nương." Mộ Tiêu Chiêu từ bên ngoài đi vào, "Ta gặp Liễu đại phu, tiểu Y thế nào?"
Lý thị miễn cưỡng lộ ra một dáng tươi cười, hỏi: "Ngươi không phải là cùng Du vương ra ngoài sao, thế nào sớm như vậy trở lại rồi?"
Mộ Tiêu Chiêu Mộ Tiêu Chiêu nhất âm: "Việc này nữ nhi chậm một chút lại nói, chuyện của muội muội..."
"Nàng trúng độc có cổ quái, không biết là vấn đề phát sinh ở đâu, Liễu đại phu cũng không có cách nào."
Mộ Tiêu Chiêu nghe xong, như có điều suy nghĩ.
"Kỳ quái, kẻ ngu si kia cũng uống độc dược vì sao nàng vô sự?"
Mộ Tiêu Thư nghe đến đó, trực tiếp trở về tú viên. Mẫu nữ hai người này đã có nghi vấn, sớm muộn là muốn tới tìm nàng, nàng phải đi về chờ là tốt rồi.
Đến cửa tú viên, bước chân của Mộ Tiêu Thư ngừng lại, dưới tầm mắt dời, một tiểu rổ rơi ở trên mặt đất. Xốc vào thô lên, lộ ra đồ vật bên trong.
Một chén cơm trắng, bên trên là mấy cọng rau phát vàng, tưới nước canh không biết tên, còn kèm theo một ít lọ nồi, đây là thức ăn của Mộ Tiêu Thư. Trong tiểu viện, nàng chính là ăn những thứ này.
Mộ Tiêu Thư cười lạnh một tiếng, vừa định đem thứ này ra bên ngoài, nghĩ lại, thu tay, đem vải thô đắp lên, trái lại đem rổ xách vào phòng
Cơm nước "Mỹ vị phong phú" như thế, cứ như vậy ném há không đáng tiếc? Dù sao cũng phải vật tẫn kỳ dùng mới đúng.
Mộ Tiêu Thư từ trong lòng ngực móc ra mấy cái bánh bao thịt, mùi ngon ăn. Đây là nàng từ bên ngoài mua về, ngươi hương vị, vị đạo ăn cũng không tệ. Về phần bạc... Còn lại là nàng từ P lấy ra.
Trong APP tuy rằng có thể lấy ra, thế nhưng dùng một chút thì ít một chút.
Gặm xong bánh bao, bên ngoài truyền đến động tĩnh. Lý thị tới so với tưởng tượng của nàng còn nhanh, đi theo bên người nàng vẫn là đám người lúc trước, thế nhưng thiếu Trang bà tử.
Lý thị há mồm đã muốn gọi "Tiểu tiện nhân", thế nhưng nhớ tới đại nữ nhi căn dặn, ngạnh sinh sinh nhịn xuống.
"Tiểu Thư nha đầu? Ăn rồi sao?"
Thanh âm của Lý thị rất cứng ngắc, muốn cho muốn cho đối với Mộ Tiêu Thư vẻ mặt ôn hoà thật đúng là khó. Việc này vốn nên để đại nữ nhi của nàng làm, thế nhưng Mộ Tiêu Chiêu thế nào cũng không chịu đến, nói hễ đến là ghê tởm, vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình xuất thủ.
Mộ Tiêu Thư đề phòng nhìn nàng một cái, lãnh đạm đáp: "Đang muốn ăn."
"Trước khoan ăn, ta hỏi ngươi chuyện này, nếu như ngươi đáp, ta cho ngươi ăn ngon, thế nào?"
Ăn ngon? Lấy cái này đã muốn thu mua nàng? Đem bàn tính tính được tốt!
Trong lòng hèn mọn, trong miệng Mộ Tiêu Thư lại đáp cực kỳ tích cực: "Vấn đề gì?"
Lý thị bật cười một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là một kẻ ngu si.
"Hai ngày trước ngươi uống mật ong, có đúng hay không cảm thấy rất khó chịu? Sau là thế nào tốt?"
"Lại vấn đề này?"
"Đúng."
"Trả lời ta có ăn ngon?"
"Đúng vậy."
"Ta lại muốn ngủ, sau đó thì tốt rồi." Mộ Tiêu Thư há mồm liền ra, sau đó mắt ba ba nhìn chằm chằm Lý thị, "Ăn ngon đâu?"
Lý thị nguyên bản vẫn còn chờ mong nàng có thể nói ra chút gì, ai biết cũng một kết quả như vậy, nhất thời bị tức đến giận sôi lên.
Trần bà tử nhìn không được, xen vào nói nói: "Hảo ngươi một xú nha đầu, dĩ nhiên không thành thật, muốn gạt ai? Còn không mau nói thật đi!"
Thấy Lý thị không có ngăn cản nàng, Trần bà tử cảm giác cơ hội lập công của mình tới.
Hiện tại Trang bà tử là một nửa chết nửa sống, kế tiếp đến phiên nàng được sủng ái rồi! Nàng thế nhưng không ít thấy Trang bà tử lấy được nhiều chỗ tốt.
"Ăn ngay nói thật mới có thứ tốt ăn, không nói... Cho ngươi ăn đại bản!"
Thân thể của Mộ Tiêu Thư co rúm lại một chút, chớp mắt to kháng nghị nói: "Ta đã nói, các ngươi cũng không cho ta ăn ngon, các ngươi khi dễ người!"
"Hảo ngươi một kẻ ngu si, còn dám mạnh miệng! Xem ta không đánh ngươi.. "
Bà tử xắn tay áo muốn lên, Mộ Tiêu Thư đột nhiên nhắm mắt lại kêu lên: "Tiểu Chiêu cứu mạng! Tiểu Chiêu cứu mạng a!"
Lý thị sửng sốt một chút, nhớ lại đại nữ nhi dặn, liền bắt lại bà tử kia, đối với Mộ Tiêu Thư nói: "Ngươi không nói thật, ta thế nào cho ngươi ăn ngon?"
"Ta nói, là các ngươi không tin!" Mộ Tiêu Thư lý trực khí tráng trừng mắt nàng, "Ngủ một giấc thì tốt rồi nha, trước khi ngủ ta...ta..."
Hai mắt Lý thị sáng ngời, chẳng lẽ tìm đến kẻ ngu si thật đúng là tìm đúng rồi? Nói không chừng nàng có thể tiết kiệm một số bạc lớn a!
"Trước khi ngủ, ngươi làm cái gì?"
Lý thị đến gần một bước, như là một đại hôi lang tới gần tiểu bạch thỏ, cẩn cẩn dực dực, tâm hoài bất quỹ.
Không chỉ là nàng, ngay cả nha hoàn bà tử nàng mang tới, cũng đều nhìn chằm chằm miệng của Mộ Tiêu Thư, đến thở mạnh cũng không dám, sợ mình quấy rầy nàng nói ra chân tướng.
Phải biết rằng đến Liễu đại phu đại danh đỉnh đỉnh cũng không có cách nào, kẻ ngu si này lại được rồi, nhất định là có nguyên nhân.
"Ta...ta... Các ngươi xấu lắm, ta không nói cho các ngươi biết."
Lý thị tự cho là đối với kẻ ngu si đã đủ ôn nhu, đủ kiên nhẫn rồi, ai biết nàng lại còn không cảm kích, đổi thành bình thường nàng đã sớm nổi giận. Nha hoàn bà tử theo nàng đến đều vì nàng mắng chửi người, ai biết...
Lý thị tùy ngón tay một nha hoàn, phân phó nói: "Ngươi! Đến trù phòng làm cho nàng ăn."
Nha hoàn kia ngẩn người, lên tiếng: "Vâng."
Lý thị nghĩ thầm lúc này nên hài lòng, lão nương đã không ít nhượng bộ rồi. Nàng dáng tươi cười quay đầu, chờ nhìn khuôn mặt tươi cười Mộ Tiêu Thư sỏa hồ hồ, ai biết nghênh đón nàng cũng là một bạch nhãn thật to.
Biểu tình Lý thị cứng đờ, mặt nóng dán lên lãnh cái mông của người khác, mặt mũi này đặt ở nơi nào a?
"Ta... Ta đánh chết ngươi một..."
Mộ Tiêu Thư hừ lạnh một tiếng, căn bản sẽ không để ý nàng, tự nhiên đi vào phòng.
Còn dám không nhìn nàng!
Lý thị giận đùng đùng đuổi theo, cửa "Phanh" Một tiếng đóng lại, hảo xảo bất xảo, còn đập vào mũi của Lý thị!
"Ai u —— lỗ mũi của ta ——"
----------Phân Cách Tuyên Luna Huang----------
T_T hôm qua ta đăng nhầm chương sao không có ai nhắc hết vậy =.=
Liễu đại phu vươn một bàn tay, ở trước mắt trước mắt hoảng hoảng.
"Ngươi cướp tiền sao?" Âm thanh Lý thị hô, "Nhiều bạc như vậy, ta thế nào có!"
"Hừ, phu nhân khiêm nhường, thân là gia đương gia chủ mẫu của Mộ phủ, ít bạc này cũng là một việc nhỏ. Còn nữa, " Những người đó" đâu dễ thỉnh như vậy. Phu nhân suy nghĩ thật kỹ, chưa có nhiều như vậy, lão phu cũng không có mặt mũi đi thỉnh bọn họ, cáo từ!"
Liễu đại phu nói xong cũng nói xong cũng đi, Lý thị tức giận đến trong ngực không ngừng phập phồng, một chưởng vỗ vào trên bàn.
"A ——tê ——" Nàng đã quên chuyện bản thân bị thương, "Đáng trách, thực sự là sư tử khai đại khẩu! Ta mấy năm nay thật vất vả mới để dành được một vốn riêng, có thể nào..."
Nếu như bạc đi minh, nàng vô pháp giải thích chuyện Mộ Tiêu Y trúng độc, độc dược lại là từ đâu tới? Vấn đề này một khi mở đầu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên Lý thị chỉ có thể lén giải quyết.
"Nương." Mộ Tiêu Chiêu từ bên ngoài đi vào, "Ta gặp Liễu đại phu, tiểu Y thế nào?"
Lý thị miễn cưỡng lộ ra một dáng tươi cười, hỏi: "Ngươi không phải là cùng Du vương ra ngoài sao, thế nào sớm như vậy trở lại rồi?"
Mộ Tiêu Chiêu Mộ Tiêu Chiêu nhất âm: "Việc này nữ nhi chậm một chút lại nói, chuyện của muội muội..."
"Nàng trúng độc có cổ quái, không biết là vấn đề phát sinh ở đâu, Liễu đại phu cũng không có cách nào."
Mộ Tiêu Chiêu nghe xong, như có điều suy nghĩ.
"Kỳ quái, kẻ ngu si kia cũng uống độc dược vì sao nàng vô sự?"
Mộ Tiêu Thư nghe đến đó, trực tiếp trở về tú viên. Mẫu nữ hai người này đã có nghi vấn, sớm muộn là muốn tới tìm nàng, nàng phải đi về chờ là tốt rồi.
Đến cửa tú viên, bước chân của Mộ Tiêu Thư ngừng lại, dưới tầm mắt dời, một tiểu rổ rơi ở trên mặt đất. Xốc vào thô lên, lộ ra đồ vật bên trong.
Một chén cơm trắng, bên trên là mấy cọng rau phát vàng, tưới nước canh không biết tên, còn kèm theo một ít lọ nồi, đây là thức ăn của Mộ Tiêu Thư. Trong tiểu viện, nàng chính là ăn những thứ này.
Mộ Tiêu Thư cười lạnh một tiếng, vừa định đem thứ này ra bên ngoài, nghĩ lại, thu tay, đem vải thô đắp lên, trái lại đem rổ xách vào phòng
Cơm nước "Mỹ vị phong phú" như thế, cứ như vậy ném há không đáng tiếc? Dù sao cũng phải vật tẫn kỳ dùng mới đúng.
Mộ Tiêu Thư từ trong lòng ngực móc ra mấy cái bánh bao thịt, mùi ngon ăn. Đây là nàng từ bên ngoài mua về, ngươi hương vị, vị đạo ăn cũng không tệ. Về phần bạc... Còn lại là nàng từ P lấy ra.
Trong APP tuy rằng có thể lấy ra, thế nhưng dùng một chút thì ít một chút.
Gặm xong bánh bao, bên ngoài truyền đến động tĩnh. Lý thị tới so với tưởng tượng của nàng còn nhanh, đi theo bên người nàng vẫn là đám người lúc trước, thế nhưng thiếu Trang bà tử.
Lý thị há mồm đã muốn gọi "Tiểu tiện nhân", thế nhưng nhớ tới đại nữ nhi căn dặn, ngạnh sinh sinh nhịn xuống.
"Tiểu Thư nha đầu? Ăn rồi sao?"
Thanh âm của Lý thị rất cứng ngắc, muốn cho muốn cho đối với Mộ Tiêu Thư vẻ mặt ôn hoà thật đúng là khó. Việc này vốn nên để đại nữ nhi của nàng làm, thế nhưng Mộ Tiêu Chiêu thế nào cũng không chịu đến, nói hễ đến là ghê tởm, vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình xuất thủ.
Mộ Tiêu Thư đề phòng nhìn nàng một cái, lãnh đạm đáp: "Đang muốn ăn."
"Trước khoan ăn, ta hỏi ngươi chuyện này, nếu như ngươi đáp, ta cho ngươi ăn ngon, thế nào?"
Ăn ngon? Lấy cái này đã muốn thu mua nàng? Đem bàn tính tính được tốt!
Trong lòng hèn mọn, trong miệng Mộ Tiêu Thư lại đáp cực kỳ tích cực: "Vấn đề gì?"
Lý thị bật cười một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là một kẻ ngu si.
"Hai ngày trước ngươi uống mật ong, có đúng hay không cảm thấy rất khó chịu? Sau là thế nào tốt?"
"Lại vấn đề này?"
"Đúng."
"Trả lời ta có ăn ngon?"
"Đúng vậy."
"Ta lại muốn ngủ, sau đó thì tốt rồi." Mộ Tiêu Thư há mồm liền ra, sau đó mắt ba ba nhìn chằm chằm Lý thị, "Ăn ngon đâu?"
Lý thị nguyên bản vẫn còn chờ mong nàng có thể nói ra chút gì, ai biết cũng một kết quả như vậy, nhất thời bị tức đến giận sôi lên.
Trần bà tử nhìn không được, xen vào nói nói: "Hảo ngươi một xú nha đầu, dĩ nhiên không thành thật, muốn gạt ai? Còn không mau nói thật đi!"
Thấy Lý thị không có ngăn cản nàng, Trần bà tử cảm giác cơ hội lập công của mình tới.
Hiện tại Trang bà tử là một nửa chết nửa sống, kế tiếp đến phiên nàng được sủng ái rồi! Nàng thế nhưng không ít thấy Trang bà tử lấy được nhiều chỗ tốt.
"Ăn ngay nói thật mới có thứ tốt ăn, không nói... Cho ngươi ăn đại bản!"
Thân thể của Mộ Tiêu Thư co rúm lại một chút, chớp mắt to kháng nghị nói: "Ta đã nói, các ngươi cũng không cho ta ăn ngon, các ngươi khi dễ người!"
"Hảo ngươi một kẻ ngu si, còn dám mạnh miệng! Xem ta không đánh ngươi.. "
Bà tử xắn tay áo muốn lên, Mộ Tiêu Thư đột nhiên nhắm mắt lại kêu lên: "Tiểu Chiêu cứu mạng! Tiểu Chiêu cứu mạng a!"
Lý thị sửng sốt một chút, nhớ lại đại nữ nhi dặn, liền bắt lại bà tử kia, đối với Mộ Tiêu Thư nói: "Ngươi không nói thật, ta thế nào cho ngươi ăn ngon?"
"Ta nói, là các ngươi không tin!" Mộ Tiêu Thư lý trực khí tráng trừng mắt nàng, "Ngủ một giấc thì tốt rồi nha, trước khi ngủ ta...ta..."
Hai mắt Lý thị sáng ngời, chẳng lẽ tìm đến kẻ ngu si thật đúng là tìm đúng rồi? Nói không chừng nàng có thể tiết kiệm một số bạc lớn a!
"Trước khi ngủ, ngươi làm cái gì?"
Lý thị đến gần một bước, như là một đại hôi lang tới gần tiểu bạch thỏ, cẩn cẩn dực dực, tâm hoài bất quỹ.
Không chỉ là nàng, ngay cả nha hoàn bà tử nàng mang tới, cũng đều nhìn chằm chằm miệng của Mộ Tiêu Thư, đến thở mạnh cũng không dám, sợ mình quấy rầy nàng nói ra chân tướng.
Phải biết rằng đến Liễu đại phu đại danh đỉnh đỉnh cũng không có cách nào, kẻ ngu si này lại được rồi, nhất định là có nguyên nhân.
"Ta...ta... Các ngươi xấu lắm, ta không nói cho các ngươi biết."
Lý thị tự cho là đối với kẻ ngu si đã đủ ôn nhu, đủ kiên nhẫn rồi, ai biết nàng lại còn không cảm kích, đổi thành bình thường nàng đã sớm nổi giận. Nha hoàn bà tử theo nàng đến đều vì nàng mắng chửi người, ai biết...
Lý thị tùy ngón tay một nha hoàn, phân phó nói: "Ngươi! Đến trù phòng làm cho nàng ăn."
Nha hoàn kia ngẩn người, lên tiếng: "Vâng."
Lý thị nghĩ thầm lúc này nên hài lòng, lão nương đã không ít nhượng bộ rồi. Nàng dáng tươi cười quay đầu, chờ nhìn khuôn mặt tươi cười Mộ Tiêu Thư sỏa hồ hồ, ai biết nghênh đón nàng cũng là một bạch nhãn thật to.
Biểu tình Lý thị cứng đờ, mặt nóng dán lên lãnh cái mông của người khác, mặt mũi này đặt ở nơi nào a?
"Ta... Ta đánh chết ngươi một..."
Mộ Tiêu Thư hừ lạnh một tiếng, căn bản sẽ không để ý nàng, tự nhiên đi vào phòng.
Còn dám không nhìn nàng!
Lý thị giận đùng đùng đuổi theo, cửa "Phanh" Một tiếng đóng lại, hảo xảo bất xảo, còn đập vào mũi của Lý thị!
"Ai u —— lỗ mũi của ta ——"
----------Phân Cách Tuyên Luna Huang----------
T_T hôm qua ta đăng nhầm chương sao không có ai nhắc hết vậy =.=
Tác giả :
Đường Châu