Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 50: Ra khỏi sơn động
“Cổ, về sau ngươi có thể lấy con của Bách Nhĩ.” Không đợi Bách Nhĩ nghĩ ra làm sao sửa suy nghĩ của Tiểu Cổ cho đúng, Sơn đã cười to, nói. Các thú nhân khác nghe vậy trên mặt đều lộ ra biểu tình kỳ quái, có lẽ họ nghĩ, cho tới bây giờ nếu không phải tộc trưởng ép buộc hôn phối, còn ai vào đây mà cưới Bách Nhĩ, rồi cùng y sinh con chứ.
Trong lòng Bách Nhĩ đồng dạng cũng có suy nghĩ, y cúi đầu hỏi Cổ “Hay là ta nhận ngươi làm nghĩa tử được không?” Cha mẹ không có ở đây, ta cũng không có con, ngươi đối đãi ta vô cùng chân thành, ta liền nhận ngươi làm con, từ nay về sau tận tâm bảo hộ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh.
“Nghĩa tử là gì?” Trong mắt Cổ tràn đầy nghi hoặc.
“Nghĩa tử chính là…” Bách Nhĩ trầm ngâm một lát, vốn định nói là con nuôi, nhưng cơ hồ có thể đoán ngay sau đó đối phương sẽ hỏi, con nuôi là gì, vì thế y chỉ có thể giải thích theo cách một thú nhân có thể hiểu được “Ngươi là nhi tử của ta, thế nhưng vì chúng ta không có quan hệ huyết thống… Ngươi không phải do ta sinh ra, nên phải thêm một chữ “nghĩa”. Nói như vậy, ta chính là nghĩa phụ của ngươi, sau này sẽ đối xử với ngươi như nhi tử của ta.”
Tuy Cổ nghe vẫn thấy hồ đồ, thế nhưng câu đầu tiên nó lại nghe rất rõ ràng, mắt không khỏi sáng lên.
“Ta có thể không?” Nếu nói như vậy, nó cùng Bách Nhĩ sẽ thân thiết hơn những người khác.
“Nếu ngươi đồng ý.” Thấy sắc mặt nó mừng rỡ, trên mặt Bách Nhĩ cũng lộ ra tươi cười, y khẽ gật đầu. Đương nhiên có thể, lời như vậy y sẽ tùy tiện nói sao?
“Nghĩa phụ!” Tiểu Cổ cũng thông minh, thế nhưng không hỏi thêm nhiều, lập tức mở miệng gọi to.
Các thú nhân không ngờ còn có thể như vậy, đều cảm thấy mới mẻ, nhưng vẫn có người rất biết phá hỏng không khí “Bách Nhĩ, sao ngươi không phải là nghĩa mạt?” Ngươi không phải là á thú à?
Mặt Bách Nhĩ cứng lại, có phần không có lời nào để nói mà nhìn về phía Giác, y thấy người này lúc cần khôn khéo lại không khôn khéo, lúc không cần lại khăng khăng làm rõ ra khiến người ta đau đầu.
“Nghĩa phụ dễ nghe hơn.” Nhìn lại ánh mắt cần được giải thích của Giác, y chỉ có thể nói như vậy. Còn những người khác nghĩ sao, không liên quan tới y.
“Đúng vậy, đúng vậy, nghĩa phụ dễ nghe hơn.” Cổ ở bên phụ họa, kỳ thật đối với nó mà nói, nghĩa phụ hay nghĩa mạt đều không sao, quan trọng là về sau nó với Bách Nhĩ chính là người một nhà.
Giác sờ mũi, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ ra được, nên đành phải im lặng. Tát lại nhìn qua Đồ, nghĩ đến ngày đó Đồ nói với gã đừng xem Bách Nhĩ là á thú, cuối cùng tại đây gã đã nhận được chứng thực. Một á thú lại muốn làm “phụ”, chuyện này thật là… Gã âm thầm lắc đầu, có chút không thể lý giải.
Từ đó về sau, Cổ càng thêm thân thiết với Bách Nhĩ. Nó đã từng vô số lần hâm mộ các tiểu thú nhân khác có a phụ, a mạt để làm nũng, mà nay Bách Nhĩ, người mà nó vẫn luôn sùng bái, thế nhưng lại trở thành nghĩa phụ của nó, trong lòng nó không khỏi dâng lên cảm giác tự hào, ưu việt hơn các tiểu thú nhân khác. Bởi vì trong trái tim nho nhỏ của nó, không có á thú và thú nhân nào có thể tốt hơn Bách Nhĩ cả.
Về phần Bách Nhĩ, bởi vì nhận nghĩa tử, nên rốt cuộc y cũng có cảm giác mình thuộc về dị thế này.
Các thú nhân cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện đó, chỉ có Kỳ tốt bụng nhắc nhở một câu, ám chỉ nếu Bách Nhĩ mang theo con, về sau sẽ khó tìm bạn đời.
Bách Nhĩ nghe xong thì cười trừ. Tìm bạn đời? Tìm thú nhân hay là á thú? Một bên là nam nhân thật, một bên là nam nhân giả, nhưng đều là nam nhân, y không cho rằng mình có thể nuốt trôi được. Tuy đang chậm rãi thích ứng với cuộc sống nơi đây, thế nhưng giới tính y yêu thích không phải nói sửa liền sửa được. Cho nên, từ lúc ý thức được cơ thể dị thường của mình cùng giới tính phân chia ở đây khác với Đại Tấn, y liền bỏ đi ý tưởng tìm bạn đời.
Hôm sau trời chưa sáng Đằng cùng Mạc đã trở về, trên người bọn họ dính một ít bụi đá, còn có cọng cỏ, lá cây, sắc mặt tuy mỏi mệt, nhưng lại mang theo hưng phấn không nói nên lời. Bách Nhĩ vừa thấy, mắt y liền nheo lại, đoán ra một khả năng.
“Các ngươi không thể tưởng tượng được chúng ta tìm ra cái gì đâu.” Mắt Mạc lấp lánh nói, dĩ nhiên là đã tìm được thứ giải quyết khó khăn rồi.
“Tìm ra cái gì? Nói mau.” Bởi vì sống chung trong mùa tuyết rơi, quan hệ của Giác và hắn là tốt nhất, nên Giác mới lười đoán qua đoán lại, mà trực tiếp vỗ vào đầu hắn, hỏi.
Mạc đang hưng phấn, vội vã muốn tìm người chia sẻ, nên cũng không để ý, hắn khua tay múa chân, nước miếng văng tứ tung kể lại quá trình một ngày một đêm hai người đã trải qua.
Kỳ thật nói tới cũng không phải khúc chiết bao nhiêu, ngoại trừ giữa đường đi nhầm vài lần, cơ bản không gặp phiền toái gì, cũng không gặp cái gì kỳ lạ. Hai người sở dĩ hưng phấn như vậy là vì một đầu khác của sơn động không ngờ lại thông với một thung lũng rộng lớn, ở đó ngoại trừ rải rác một vài động vật ăn cỏ, thì không nhìn thấy các dã thú khác.
“Có hồ nước nữa.” Đằng khua tay múa chân “Lúc chúng ta đi tới bên kia, trời còn sáng, ở đó chỉ có mặt trời…”
“Chỉ có một mặt trời.” Mạc vội vàng bổ sung.
“Không phải một, chẳng lẽ còn có thể có mấy cái?” Bách Nhĩ nghe đến đó liền bật cười.
“Bách Nhĩ, mùa mưa trước kia, trên trời có hai mặt trời lận, sao ngươi lại quên?” Mạc nghi hoặc nhìn y, trong lòng nghĩ thầm, đếm số cũng là ngươi dạy đó, chẳng lẽ ngươi không tự đếm thử?
Hai mặt trời? Bách Nhĩ sửng sốt, nguyên chủ vì không biết đếm, nên trong trí nhớ của y chỉ xác định trên bầu trời có mặt trời và một chuỗi mặt trăng, lại không ngờ rằng ở đây có những hai ông mặt trời.
Không đợi y trả lời, Mạc cũng không để trong lòng, mà tiếp tục nói “Hôm qua, lúc ta đến, mặt trời sắp xuống núi. Sắc đỏ chiếu xuống hồ nước nhìn rất đẹp.” Cả mùa tuyết rơi không thấy mặt trời, mùa mưa tới lại vẫn không nhìn thấy, với các thú nhân mà nói, mặt trời là một sự tồn tại vô cùng thiêng liêng, bởi vì mặt trời đại biểu cho sức sống tràn trề, thức ăn dồi dào và hy vọng vô tận.
An toàn, mĩ lệ, một thảo nguyên rộng lớn cùng với hồ nước. Vừa nghe hắn miêu tả, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức nhìn thấy nơi như lời họ nói.
“Các ngươi nghỉ ngơi trước đã, tối chúng ta liền xuất phát tới đó.” Bách Nhĩ thu hết thần sắc của mọi người vào mắt, vì thế y nói. Dã thú điên cuồng kêu gào bên ngoài, cộng thêm một vài loài chim thỉnh thoảng đột kích khiến thần kinh họ lúc nào cũng căng lên, có thể rời khỏi đây càng sớm đương nhiên càng tốt, nhưng bọn họ còn cần phải chuẩn bị một ít, mà hai người đi suốt một ngày một đêm cũng cần được nghỉ ngơi. Về phần đi ngày hay tối, đối với sơn động cần đuốc mà nói không có gì khác biệt, quan trọng là lúc bọn họ đi ra ngoài là thời gian nào cơ. Đến một nơi không biết, vào ban ngày so ra có thể giảm nguy hiểm xuống khả năng thấp nhất.
Mạc cùng Đằng quả thật cũng mệt mỏi, tuy vẫn có chút hưng phấn, nhưng nghĩ đến còn một đêm đi đường, vẫn đành phải ép mình tìm một vị trí yên tĩnh, nằm sấp xuống.
Còn những người khác, không cần Bách Nhĩ phân phó, nên dưỡng thương thì nắm chặt thời gian dưỡng thương, canh gác cửa động thì tiếp tục canh gác, những người còn lại thì thay phiên nhau ra vách núi tìm củi khô, bắt giết những dã thú không có mắt tấn công vào, thu hoạch thức ăn cùng mỡ. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hoàng hôn cũng kéo đến.
Đốt đuốc lên, từ chỗ sâu của sơn động tìm một tảng đá lớn, chặn cửa động lại, mọi người liền xuất phát. Đằng và Mạc từng đi qua một lần thì đi phía trước, vừa để dẫn đường vừa tiên phong. Những người bị thương khá nặng đi ở giữa, cản ở phía sau là những thú nhân bị thương nhẹ trong thú triều, qua hai ngày tĩnh dưỡng cũng đã khỏe lên rồi.
Càng đi sâu vào sơn động, so với mùa tuyết rơi bên ngoài vừa qua vẫn còn sót lại lạnh lẽo, bên trong có vẻ khô ráo và ấm áp hơn. Có chỗ bằng phẳng, rộng rãi, có chỗ gập ghềnh, chật hẹp, may mà sau khi Bách Nhĩ tĩnh dưỡng một ngày, cũng không suy yếu như lúc mới tỉnh lại nữa, tuy vết thương ở chân chưa lành, còn hơi khập khiễng, nhưng gắng gượng thì vẫn có thể đuổi kịp đội ngũ, y còn không quên nhắc nhở Kỳ đừng dùng sức ở cái chân bị gãy. Nhưng dù sao cũng có vài người bị trọng thương, thỉnh thoảng cũng dừng lại nghỉ ngơi hồi sức một lát. Mạc và Đằng đi xa ở phía trước cũng đi chậm lại. Chờ tới khi ra khỏi động, mặt trời đã ngả về phía tây.
Cửa động là một nham huyệt nghiêng về phía trước, mặt trên mọc đầy dây leo, lúc này đã bị Đằng và Mạc kéo xuống. Ánh mặt trời từ trên rọi vào, không còn vẻ tối tăm u ám nữa, mà là trong vắt, sáng sủa khiến tâm hồn rộng mở.
Bách Nhĩ còn chưa chui ra nham huyệt, liền nghe các thú nhân đi phía trước vang lên tiếng hoan hồ, trong lòng y không khỏi tràn ngập chờ mong với hình ảnh sắp thấy. Mà khi vùng đất bằng phẳng xanh biếc, hồ nước như viên ngọc sáng chính thức đập vào mắt, y mới biết được sự tưởng tượng của mình nghèo túng bao nhiêu.
Đó là một thung lũng ước chừng rộng hơn mười ngàn mẫu, xung quanh là các ngọn núi, trên vùng đồng nội rộng lớn là cỏ xanh tươi tốt, cùng trăm hoa đua nở, chỉ thưa thớt mấy cái cây cao to, những thực vật sắc xanh hoặc đỏ, hoặc vàng, hoặc tím giống như những cây nấm lớn thơm ngon độn thổ mà lên. Hồ nước xanh thẳm sáng như đá quý điểm xuyết cho thảo nguyên, tính cả lớn lẫn nhỏ là có hơn năm cái. Từng đám từng đám động vật ăn cỏ thong dong rải rác trên thảo nguyên và bên bờ hồ, đối với người lạ xâm nhập, chúng chỉ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó không để ý tới nữa. Lúc này mặt trời đã xuống phía tây, ánh chiều tà rọi xuống vùng thảo nguyên, mọi thứ xung quanh đều khoác lên một màu vàng kim, khiến người ta phảng phất như đặt mình trong tiên cảnh.
Không chỉ Bách Nhĩ, mà các thú nhân đi sau khi chứng kiến đều ngây dại. Không ai có thể tưởng tượng nổi, sau ngọn núi cao này, vậy mà sẽ có một chốn bồng lai tiên cảnh như vậy.
“Thần thú ban hết sủng ái cho nơi này rồi.” Một giọng nói than thở vang lên bên tai. Bách Nhĩ quay đầu, phát hiện đúng là Tát luôn hiếm khi nói chuyện, lúc nào cũng lãnh đạm với mọi thứ. Trong mắt gã có hâm mộ cũng có bi thương, hiển nhiên là nghĩ đến những thú nhân bộ lạc còn đang ở bên ngoài đối mặt với thú triều tấn công, hoàn toàn đối lập với vẻ yên tĩnh, bình yên nơi đây, dù là ai cũng không khỏi nảy sinh cảm khái.
“Nếu sống mãi ở đây, thú triều đến, không ai có thể sống sót.” Đồ từ phía sau đi tới, vỗ tay lên vai Tát. Như để chứng minh lời của mình, hắn đi tới bên cạnh một động vật đang gặm cỏ, ngay cả hình thú cũng không hóa thành, chỉ một quyền liền đánh con vật đó hôn mê, sau đó kéo trở về. Mà điều khiến người ta dở khóc dở cười chính là đồng bạn của con vật kia thế nhưng sau khi hiếu kỳ đi theo một đoạn, cuối cùng cảm thấy chán mà tản đi.
Mọi người thấy một màn như vậy đều có một cảm giác không biết nói cái gì.
“Xem ra nơi này rất an toàn.” Đồ ném con vật kia trước mặt mọi người, cười nói “Có sừng dài với răng nanh lại quên mất cách sử dụng, cái này đáng để ngươi hâm mộ sao?” Một câu sau là hắn nói với Tát.
Bách Nhĩ nhìn kỹ con vật kia, thấy nó rất giống lợn rừng ở kiếp trước, chỉ là hình thể nó lớn hơn gấp hai lần, trên đầu có sừng dài, trong miệng có răng nanh. Đáng tiếc thật, đúng như lời Đồ nói, sinh ra trên mình nó đã mất chức năng rồi.
Sinh ra trong gian nan khổ cực, chết trong yên vui. Không ngờ Đồ ở trước cảnh trời đất yên tĩnh, tốt đẹp, điều đầu tiên hắn nghĩ tới lại là điều này.
Trong lòng Bách Nhĩ đồng dạng cũng có suy nghĩ, y cúi đầu hỏi Cổ “Hay là ta nhận ngươi làm nghĩa tử được không?” Cha mẹ không có ở đây, ta cũng không có con, ngươi đối đãi ta vô cùng chân thành, ta liền nhận ngươi làm con, từ nay về sau tận tâm bảo hộ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh.
“Nghĩa tử là gì?” Trong mắt Cổ tràn đầy nghi hoặc.
“Nghĩa tử chính là…” Bách Nhĩ trầm ngâm một lát, vốn định nói là con nuôi, nhưng cơ hồ có thể đoán ngay sau đó đối phương sẽ hỏi, con nuôi là gì, vì thế y chỉ có thể giải thích theo cách một thú nhân có thể hiểu được “Ngươi là nhi tử của ta, thế nhưng vì chúng ta không có quan hệ huyết thống… Ngươi không phải do ta sinh ra, nên phải thêm một chữ “nghĩa”. Nói như vậy, ta chính là nghĩa phụ của ngươi, sau này sẽ đối xử với ngươi như nhi tử của ta.”
Tuy Cổ nghe vẫn thấy hồ đồ, thế nhưng câu đầu tiên nó lại nghe rất rõ ràng, mắt không khỏi sáng lên.
“Ta có thể không?” Nếu nói như vậy, nó cùng Bách Nhĩ sẽ thân thiết hơn những người khác.
“Nếu ngươi đồng ý.” Thấy sắc mặt nó mừng rỡ, trên mặt Bách Nhĩ cũng lộ ra tươi cười, y khẽ gật đầu. Đương nhiên có thể, lời như vậy y sẽ tùy tiện nói sao?
“Nghĩa phụ!” Tiểu Cổ cũng thông minh, thế nhưng không hỏi thêm nhiều, lập tức mở miệng gọi to.
Các thú nhân không ngờ còn có thể như vậy, đều cảm thấy mới mẻ, nhưng vẫn có người rất biết phá hỏng không khí “Bách Nhĩ, sao ngươi không phải là nghĩa mạt?” Ngươi không phải là á thú à?
Mặt Bách Nhĩ cứng lại, có phần không có lời nào để nói mà nhìn về phía Giác, y thấy người này lúc cần khôn khéo lại không khôn khéo, lúc không cần lại khăng khăng làm rõ ra khiến người ta đau đầu.
“Nghĩa phụ dễ nghe hơn.” Nhìn lại ánh mắt cần được giải thích của Giác, y chỉ có thể nói như vậy. Còn những người khác nghĩ sao, không liên quan tới y.
“Đúng vậy, đúng vậy, nghĩa phụ dễ nghe hơn.” Cổ ở bên phụ họa, kỳ thật đối với nó mà nói, nghĩa phụ hay nghĩa mạt đều không sao, quan trọng là về sau nó với Bách Nhĩ chính là người một nhà.
Giác sờ mũi, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ ra được, nên đành phải im lặng. Tát lại nhìn qua Đồ, nghĩ đến ngày đó Đồ nói với gã đừng xem Bách Nhĩ là á thú, cuối cùng tại đây gã đã nhận được chứng thực. Một á thú lại muốn làm “phụ”, chuyện này thật là… Gã âm thầm lắc đầu, có chút không thể lý giải.
Từ đó về sau, Cổ càng thêm thân thiết với Bách Nhĩ. Nó đã từng vô số lần hâm mộ các tiểu thú nhân khác có a phụ, a mạt để làm nũng, mà nay Bách Nhĩ, người mà nó vẫn luôn sùng bái, thế nhưng lại trở thành nghĩa phụ của nó, trong lòng nó không khỏi dâng lên cảm giác tự hào, ưu việt hơn các tiểu thú nhân khác. Bởi vì trong trái tim nho nhỏ của nó, không có á thú và thú nhân nào có thể tốt hơn Bách Nhĩ cả.
Về phần Bách Nhĩ, bởi vì nhận nghĩa tử, nên rốt cuộc y cũng có cảm giác mình thuộc về dị thế này.
Các thú nhân cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện đó, chỉ có Kỳ tốt bụng nhắc nhở một câu, ám chỉ nếu Bách Nhĩ mang theo con, về sau sẽ khó tìm bạn đời.
Bách Nhĩ nghe xong thì cười trừ. Tìm bạn đời? Tìm thú nhân hay là á thú? Một bên là nam nhân thật, một bên là nam nhân giả, nhưng đều là nam nhân, y không cho rằng mình có thể nuốt trôi được. Tuy đang chậm rãi thích ứng với cuộc sống nơi đây, thế nhưng giới tính y yêu thích không phải nói sửa liền sửa được. Cho nên, từ lúc ý thức được cơ thể dị thường của mình cùng giới tính phân chia ở đây khác với Đại Tấn, y liền bỏ đi ý tưởng tìm bạn đời.
Hôm sau trời chưa sáng Đằng cùng Mạc đã trở về, trên người bọn họ dính một ít bụi đá, còn có cọng cỏ, lá cây, sắc mặt tuy mỏi mệt, nhưng lại mang theo hưng phấn không nói nên lời. Bách Nhĩ vừa thấy, mắt y liền nheo lại, đoán ra một khả năng.
“Các ngươi không thể tưởng tượng được chúng ta tìm ra cái gì đâu.” Mắt Mạc lấp lánh nói, dĩ nhiên là đã tìm được thứ giải quyết khó khăn rồi.
“Tìm ra cái gì? Nói mau.” Bởi vì sống chung trong mùa tuyết rơi, quan hệ của Giác và hắn là tốt nhất, nên Giác mới lười đoán qua đoán lại, mà trực tiếp vỗ vào đầu hắn, hỏi.
Mạc đang hưng phấn, vội vã muốn tìm người chia sẻ, nên cũng không để ý, hắn khua tay múa chân, nước miếng văng tứ tung kể lại quá trình một ngày một đêm hai người đã trải qua.
Kỳ thật nói tới cũng không phải khúc chiết bao nhiêu, ngoại trừ giữa đường đi nhầm vài lần, cơ bản không gặp phiền toái gì, cũng không gặp cái gì kỳ lạ. Hai người sở dĩ hưng phấn như vậy là vì một đầu khác của sơn động không ngờ lại thông với một thung lũng rộng lớn, ở đó ngoại trừ rải rác một vài động vật ăn cỏ, thì không nhìn thấy các dã thú khác.
“Có hồ nước nữa.” Đằng khua tay múa chân “Lúc chúng ta đi tới bên kia, trời còn sáng, ở đó chỉ có mặt trời…”
“Chỉ có một mặt trời.” Mạc vội vàng bổ sung.
“Không phải một, chẳng lẽ còn có thể có mấy cái?” Bách Nhĩ nghe đến đó liền bật cười.
“Bách Nhĩ, mùa mưa trước kia, trên trời có hai mặt trời lận, sao ngươi lại quên?” Mạc nghi hoặc nhìn y, trong lòng nghĩ thầm, đếm số cũng là ngươi dạy đó, chẳng lẽ ngươi không tự đếm thử?
Hai mặt trời? Bách Nhĩ sửng sốt, nguyên chủ vì không biết đếm, nên trong trí nhớ của y chỉ xác định trên bầu trời có mặt trời và một chuỗi mặt trăng, lại không ngờ rằng ở đây có những hai ông mặt trời.
Không đợi y trả lời, Mạc cũng không để trong lòng, mà tiếp tục nói “Hôm qua, lúc ta đến, mặt trời sắp xuống núi. Sắc đỏ chiếu xuống hồ nước nhìn rất đẹp.” Cả mùa tuyết rơi không thấy mặt trời, mùa mưa tới lại vẫn không nhìn thấy, với các thú nhân mà nói, mặt trời là một sự tồn tại vô cùng thiêng liêng, bởi vì mặt trời đại biểu cho sức sống tràn trề, thức ăn dồi dào và hy vọng vô tận.
An toàn, mĩ lệ, một thảo nguyên rộng lớn cùng với hồ nước. Vừa nghe hắn miêu tả, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức nhìn thấy nơi như lời họ nói.
“Các ngươi nghỉ ngơi trước đã, tối chúng ta liền xuất phát tới đó.” Bách Nhĩ thu hết thần sắc của mọi người vào mắt, vì thế y nói. Dã thú điên cuồng kêu gào bên ngoài, cộng thêm một vài loài chim thỉnh thoảng đột kích khiến thần kinh họ lúc nào cũng căng lên, có thể rời khỏi đây càng sớm đương nhiên càng tốt, nhưng bọn họ còn cần phải chuẩn bị một ít, mà hai người đi suốt một ngày một đêm cũng cần được nghỉ ngơi. Về phần đi ngày hay tối, đối với sơn động cần đuốc mà nói không có gì khác biệt, quan trọng là lúc bọn họ đi ra ngoài là thời gian nào cơ. Đến một nơi không biết, vào ban ngày so ra có thể giảm nguy hiểm xuống khả năng thấp nhất.
Mạc cùng Đằng quả thật cũng mệt mỏi, tuy vẫn có chút hưng phấn, nhưng nghĩ đến còn một đêm đi đường, vẫn đành phải ép mình tìm một vị trí yên tĩnh, nằm sấp xuống.
Còn những người khác, không cần Bách Nhĩ phân phó, nên dưỡng thương thì nắm chặt thời gian dưỡng thương, canh gác cửa động thì tiếp tục canh gác, những người còn lại thì thay phiên nhau ra vách núi tìm củi khô, bắt giết những dã thú không có mắt tấn công vào, thu hoạch thức ăn cùng mỡ. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hoàng hôn cũng kéo đến.
Đốt đuốc lên, từ chỗ sâu của sơn động tìm một tảng đá lớn, chặn cửa động lại, mọi người liền xuất phát. Đằng và Mạc từng đi qua một lần thì đi phía trước, vừa để dẫn đường vừa tiên phong. Những người bị thương khá nặng đi ở giữa, cản ở phía sau là những thú nhân bị thương nhẹ trong thú triều, qua hai ngày tĩnh dưỡng cũng đã khỏe lên rồi.
Càng đi sâu vào sơn động, so với mùa tuyết rơi bên ngoài vừa qua vẫn còn sót lại lạnh lẽo, bên trong có vẻ khô ráo và ấm áp hơn. Có chỗ bằng phẳng, rộng rãi, có chỗ gập ghềnh, chật hẹp, may mà sau khi Bách Nhĩ tĩnh dưỡng một ngày, cũng không suy yếu như lúc mới tỉnh lại nữa, tuy vết thương ở chân chưa lành, còn hơi khập khiễng, nhưng gắng gượng thì vẫn có thể đuổi kịp đội ngũ, y còn không quên nhắc nhở Kỳ đừng dùng sức ở cái chân bị gãy. Nhưng dù sao cũng có vài người bị trọng thương, thỉnh thoảng cũng dừng lại nghỉ ngơi hồi sức một lát. Mạc và Đằng đi xa ở phía trước cũng đi chậm lại. Chờ tới khi ra khỏi động, mặt trời đã ngả về phía tây.
Cửa động là một nham huyệt nghiêng về phía trước, mặt trên mọc đầy dây leo, lúc này đã bị Đằng và Mạc kéo xuống. Ánh mặt trời từ trên rọi vào, không còn vẻ tối tăm u ám nữa, mà là trong vắt, sáng sủa khiến tâm hồn rộng mở.
Bách Nhĩ còn chưa chui ra nham huyệt, liền nghe các thú nhân đi phía trước vang lên tiếng hoan hồ, trong lòng y không khỏi tràn ngập chờ mong với hình ảnh sắp thấy. Mà khi vùng đất bằng phẳng xanh biếc, hồ nước như viên ngọc sáng chính thức đập vào mắt, y mới biết được sự tưởng tượng của mình nghèo túng bao nhiêu.
Đó là một thung lũng ước chừng rộng hơn mười ngàn mẫu, xung quanh là các ngọn núi, trên vùng đồng nội rộng lớn là cỏ xanh tươi tốt, cùng trăm hoa đua nở, chỉ thưa thớt mấy cái cây cao to, những thực vật sắc xanh hoặc đỏ, hoặc vàng, hoặc tím giống như những cây nấm lớn thơm ngon độn thổ mà lên. Hồ nước xanh thẳm sáng như đá quý điểm xuyết cho thảo nguyên, tính cả lớn lẫn nhỏ là có hơn năm cái. Từng đám từng đám động vật ăn cỏ thong dong rải rác trên thảo nguyên và bên bờ hồ, đối với người lạ xâm nhập, chúng chỉ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó không để ý tới nữa. Lúc này mặt trời đã xuống phía tây, ánh chiều tà rọi xuống vùng thảo nguyên, mọi thứ xung quanh đều khoác lên một màu vàng kim, khiến người ta phảng phất như đặt mình trong tiên cảnh.
Không chỉ Bách Nhĩ, mà các thú nhân đi sau khi chứng kiến đều ngây dại. Không ai có thể tưởng tượng nổi, sau ngọn núi cao này, vậy mà sẽ có một chốn bồng lai tiên cảnh như vậy.
“Thần thú ban hết sủng ái cho nơi này rồi.” Một giọng nói than thở vang lên bên tai. Bách Nhĩ quay đầu, phát hiện đúng là Tát luôn hiếm khi nói chuyện, lúc nào cũng lãnh đạm với mọi thứ. Trong mắt gã có hâm mộ cũng có bi thương, hiển nhiên là nghĩ đến những thú nhân bộ lạc còn đang ở bên ngoài đối mặt với thú triều tấn công, hoàn toàn đối lập với vẻ yên tĩnh, bình yên nơi đây, dù là ai cũng không khỏi nảy sinh cảm khái.
“Nếu sống mãi ở đây, thú triều đến, không ai có thể sống sót.” Đồ từ phía sau đi tới, vỗ tay lên vai Tát. Như để chứng minh lời của mình, hắn đi tới bên cạnh một động vật đang gặm cỏ, ngay cả hình thú cũng không hóa thành, chỉ một quyền liền đánh con vật đó hôn mê, sau đó kéo trở về. Mà điều khiến người ta dở khóc dở cười chính là đồng bạn của con vật kia thế nhưng sau khi hiếu kỳ đi theo một đoạn, cuối cùng cảm thấy chán mà tản đi.
Mọi người thấy một màn như vậy đều có một cảm giác không biết nói cái gì.
“Xem ra nơi này rất an toàn.” Đồ ném con vật kia trước mặt mọi người, cười nói “Có sừng dài với răng nanh lại quên mất cách sử dụng, cái này đáng để ngươi hâm mộ sao?” Một câu sau là hắn nói với Tát.
Bách Nhĩ nhìn kỹ con vật kia, thấy nó rất giống lợn rừng ở kiếp trước, chỉ là hình thể nó lớn hơn gấp hai lần, trên đầu có sừng dài, trong miệng có răng nanh. Đáng tiếc thật, đúng như lời Đồ nói, sinh ra trên mình nó đã mất chức năng rồi.
Sinh ra trong gian nan khổ cực, chết trong yên vui. Không ngờ Đồ ở trước cảnh trời đất yên tĩnh, tốt đẹp, điều đầu tiên hắn nghĩ tới lại là điều này.
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên