Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 4: Người mù: Duẫn
Khi đi qua mảnh rừng kia của bộ lạc, Bách Nhĩ không nhìn thấy Đồ nữa, những thú nhân đó nếu muốn che giấu, y cũng không thể phát hiện được. Lúc trở lại lều, sắc trời đã tối, Bách Nhĩ lấy cái củ chốc đầu kia ra, dùng tuyết rửa sạch, gọt bỏ chỗ bạch mao thú gặm, sau đó cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, y thấy lớp vỏ rất ráp rất cứng, thế nhưng bên trong lại giòn, hơi khô, mang theo vị sữa thoang thoảng, ấy vậy mà lúc ngửi lại không thấy mùi như thế. Suy tư một lát, y gọt vỏ đi, sau đó cắt thành miếng, bỏ vào trong nồi đầu lâu, cho thêm nước nấu lên.
Sau khi nước sôi, trong cái lều nhỏ hẹp bắt đầu dập dềnh một mùi vị đặc biệt như mùi gạo, vị sữa trái lại không có. Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, cầm lấy cây gỗ nho nhỏ làm đũa khuấy vào trong nồi, bên ngoài mấy miếng củ đó đã mềm đi, nhưng bên trong còn cứng, vì thế y lại kiên nhẫn đợi trong chốc lát, mãi đến khi xuyên qua được, mới tắt lửa.
Bất chấp còn nóng, y gắp lên một miếng, cắn, chỉ cảm thấy mềm dẻo, mới nếm thử thì không có vị gì hết, nhưng nhai mấy cái lại cảm thấy thơm, ngọt, có phần giống bánh gạo nếp, có điều không mịn như thế. Không thể không nói đây quả là một kinh hỉ lớn. Có lẽ quá đói, có lẽ quá hoài niệm hương vị này, y dường như lấy tốc độ gió thu cuốn hết lá vàng ăn sạch sành sanh nồi củ đó, ngay cả nước canh cũng không bỏ phí. Nước canh đậm sệt, gần giống nước cơm, có điều hơn ở vị sữa, uống xong khiến người ta cảm thấy vẫn còn thèm thuồng.
Bắt được bạch mao thú, Bách Nhĩ chưa có suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy có vài phần may mắn trong đó, lúc này lại có cảm giác được trời xanh chiếu cố, trong lòng không khỏi sinh cảm tạ. Suy tư một lát, y lưu lại hai củ chốc đầu, còn lại dùng bao da thú bọc hết vào, xách ra ngoài.
Theo ký ức của nguyên chủ, xuyên qua hai cái lều cũ nát, ở dưới mấy gốc cây trụi lủi, có một cái lều lớn hơn lều của y rất nhiều, nhưng đồng thời cũng rách nát sẽ xuất hiện trước mắt. Trời tuy đã tối mù, nhưng trên nền đất đầy tuyết lại chiếu rọi xung quanh y thanh thanh sở sở.
Bách Nhĩ lập tức đi qua, chưa mở miệng, bên trong đã truyền đến tiếng quát hỏi ồm ồm.
“Ai?”
“Tại hạ Tiêu… Bách Nhĩ. Duẫn có ở đó không?”
Bên trong im lặng, không biết là đang cân nhắc ý tứ câu nói của y hay là suy nghĩ xem Bách Nhĩ là ai, sau một lúc lâu, chỉ thấy lớp da thú ở cửa lều đung đưa, rồi bị xốc lên, một tiểu thiếu niên da mặt vàng vọt nhô đầu ra.
“A phụ bảo ngươi vào.”
Bách Nhĩ tiến vào trong lều, thiếu niên kia quỳ gối bên hố lửa, lấy đá lửa cọ xoèn xoẹt, hiển nhiên trước khi y tới họ đã đi ngủ rồi.
Đốm lửa chợt loé, ánh lửa yếu ớt lộ ra, thiếu niên quỳ rạp xuống mặt đất cẩn thận thổi một lát, ngọn lửa rốt cuộc bén lên cành khô, càng lúc càng lớn, trong lều dần sáng hẳn lên. Cách hố lửa không xa, có một con báo hoa rất lớn lại gầy trơ xương nằm sấp ở đó, bên cạnh đặt một đống da thú, còn có rất nhiều xương thú, sừng thú, Bách Nhĩ thậm chí thấy hai cái bình gốm bị mẻ, y kinh ngạc rất nhiều, nhưng cũng đoán được nhà này đã từng là gia đình giàu có trong bộ lạc. Đương nhiên đó là trước khi nhất gia chi chủ – Duẫn bị thương dẫn tới tàn phế.
“Bách Nhĩ, chỗ ta không có thức ăn để đưa cho ngươi đâu.” Đầu Duẫn ghé vào hai chi trước, chưa hề ngẩng lên một chút.
Một con báo giống như kẻ trung niên trải qua gian khổ thế sự như vậy đang nói với y. Trong lòng Bách Nhĩ lại dâng lên cảm giác quái dị, nhẫn nhịn lại, y cũng không nói lời thừa, mà đi thẳng vào mục đích mình tới đây “Tại… ta săn được một con thú, nó rất nặng. Nếu ngươi dám cùng ta vào rừng khiêng trở về, ta sẽ chia cho ngươi nửa số thịt.” Y tin thời điểm này nhu cầu cần thức ăn cấp bách không chỉ có mình y.
Mà y đã thành công khiến báo hoa ngẩng đầu, lộ ra hai hốc mắt tối thui trước ánh lửa, ngay cả thiếu niên ngồi bên hố lửa im lặng kia cũng giật mình nhìn qua.
“Là con thú gì?” Duẫn hỏi.
Bách Nhĩ nghẹn lời, sau đó mới có chút xấu hổi nói “Ta không biết. Con thú đó có lông trắng toàn thân, tai nhọn, chi trước ngắn, chi sau dài lại mạnh mẽ, ước chừng…” Y vốn đang hình dung xem nó lớn cỡ nào, nhưng tìm không thấy vật gì để so, lại không thể thất lễ lấy thân hình của Duẫn ra so sánh được, vì thế mới xấu hổ ngừng lại.
“Là niết thố, lông rất dày, giảo hoạt, chạy cũng nhanh…” Đối với thú nhân mà nói cũng không phải dễ dàng bắt được nó, nhất là vào mùa tuyết rơi, lông của nó cùng màu với cảnh vật xung quanh, càng không dễ gì phát hiện. Cho nên một á thú nói y săn được niết thố khiến Duẫn không thể không trầm mặc.
Hóa ra đúng là có liên quan tới thỏ. Bách Nhĩ nghe được tên của bạch mao thú kia, không khỏi cảm khái. Đối với hoài nghi của Duẫn, không phải y không biết, nhưng y không muốn giải thích, mà chỉ hỏi lại “Có dám đi theo ta không?” Y biết mình cần đồng bọn hợp tác, nhưng không phải là cầu xin.
“Sao lại tìm ta? Chẳng lẽ ngươi không biết mắt ta đã mù?” Dứt bỏ hoài nghi, Duẫn cũng không lập tức đáp ứng, mà hỏi ngược lại.
“Ta đâu muốn ngươi đi săn, chỉ là muốn khiêng một con thú trở về thôi.” Bách Nhĩ thản nhiên nói. Đối với y mà nói, Duẫn làm chuyện này vẫn còn dư sức. Về phần mấy thú nhân kiện toàn kia, không phải y chưa suy xét qua, thế nhưng người ta có đáp ứng hay không còn là một vấn đề, vả lại y càng tin rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn hơn xa dệt hoa trên gấm.
Duẫn đương nhiên sẽ không hiểu ý nghĩ chân chính của y, hắn hơi suy tư một lát, định đứng lên, lại tại thời điểm đứng được một nửa, chân mềm nhũn ngã trở về, hắn không khỏi cười khổ “Ngươi xem, ngay cả đứng lên ta còn không làm được, sao có thể vào rừng với ngươi mang niết thố về.” Mấy ngày nay hắn cũng giống như Bách Nhĩ, không được chia thức ăn, chỉ có nhi tử Mục với thân phận ấu thú, mỗi ngày được chia cho một củ khoai lang tím, một mình nó ăn còn không đủ, huống chi hai người. Nếu không phải Mục vẫn luôn trông chừng hắn, để không liên lụy con mình, hắn đã sớm rời khỏi bộ lạc, tiến vào trong rừng núi tự sinh tự diệt rồi.
“Đây là thứ hôm nay ta vào rừng tìm thấy, gọt vỏ nấu chín, có thể lấp bụng.” Bách Nhĩ biết hắn đã có ý đáp ứng, liền không hề nói tiếp lời thừa, cầm bao da thú trong tay đổ mấy củ chốc đầu ra, sau đó đứng lên “Sáng sớm ngày mai ta tới gọi ngươi.” Dứt lời, không đợi đối phương đáp, y đã vén da thú lên, chui ra khỏi lều.
“Bách Nhĩ này… thật kỳ lạ.” Mục nhìn mấy củ xấu xí vẫn dính bùn đất, trầm mặc một lát, mới nói với phụ thân Duẫn.
Duẫn không đáp lại. Xét tình cảnh của Bách Nhĩ, chút kỳ lạ này cũng không là gì, có lẽ là do y ít tiếp xúc với người khác, nên ngay cả lời nói cũng cổ cổ quái quái, khiến người ta phải suy đoán mới hiểu được. Chẳng qua điều khiến người khác không tưởng tượng được là: y – một á thú như vậy không chỉ dám tiến vào rừng núi vào mùa tuyết rơi, vậy mà còn săn được một con niết thố, đến tột cùng… có phải là sự thật không? Nhưng mà mặc kệ là thật hay giả, hắn nhất định phải đi xem thử, hắn đã không còn lựa chọn nào nữa.
“A phụ, hình như đây là rễ củ khổ tử ma, trước kia chưa có ai từng nếm qua.” Trong tai truyền tới giọng nói do dự của Mục.
“Theo lời Bách Nhĩ làm đi.” Duẫn thở dài. Bọn họ còn có thể lựa chọn cái gì, Bách Nhĩ cũng không thể vào tối trời lạnh chạy tới trêu đùa họ. Huống chi, hắn tự nhận là trước khi hắn bị thương, rồi bị mù, hắn chưa từng giống các tộc nhân khác tránh Bách Nhĩ như tránh ôn dịch, thái độ của hắn với y cũng không khác gì với các tộc nhân bình thường. Có lẽ đây là nguyên nhân chân chính mà Bách Nhĩ tới tìm hắn.
Lúc hai phụ tử thấp thỏm, ngầm chờ đợi, rễ khổ tử ma tản ra mùi vị họ chưa từng ngửi thấy, dụ dỗ được cái bụng vốn trống rỗng kêu ầm ĩ lên. Dường như không đợi tới khi nó chín hết, Mục liền dùng bát đá lấy cho phụ thân và mình mỗi người một phần.
“Ngon quá.” Mục mặc kệ còn nóng, ăn hết phần của mình như hổ đói, cuối cùng ngay cả bát cũng không bỏ qua, liếm sạch qua một lượt. Tuy vẫn chưa no, nhưng cũng không giống như trước, đói đến chân tay run rẩy, ngay cả ngủ cũng không được “A phụ, không ngờ rễ khổ tử ma ngon vậy, không giống như lá của nó, vừa đắng lại vừa chát, mai con cũng đi đào, con biết ở đâu có.” Nó chỉ nấu có hai củ, còn lại hai củ để mai trước khi a phụ ra ngoài có thể ăn, nên sau khi thưởng thức qua mùi vị, nó nhất định phải tự kiềm chế thật nhiều mới đè nén được xúc động muốn nấu nốt hai củ kia.
Duẫn cũng đang liếm bát, nghe vậy hắn dừng lại, mới chậm rãi nói “Con tạm thời đừng đi, chờ a phụ trở lại rồi hẵng tính.”
Mục rất nghe lời phụ thân, tuy khó hiểu, nhưng nó cũng không phản bác, chỉ nói “A phụ, mai con đi cùng mọi người.”
“Không được.” Tình huống không rõ, sao Duẫn có thể để Mục còn chưa có năng lực đi săn mạo hiểm, nghĩ một lát, hắn nói “Con gọi Nặc tới đây đi.”
Sau khi nước sôi, trong cái lều nhỏ hẹp bắt đầu dập dềnh một mùi vị đặc biệt như mùi gạo, vị sữa trái lại không có. Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, cầm lấy cây gỗ nho nhỏ làm đũa khuấy vào trong nồi, bên ngoài mấy miếng củ đó đã mềm đi, nhưng bên trong còn cứng, vì thế y lại kiên nhẫn đợi trong chốc lát, mãi đến khi xuyên qua được, mới tắt lửa.
Bất chấp còn nóng, y gắp lên một miếng, cắn, chỉ cảm thấy mềm dẻo, mới nếm thử thì không có vị gì hết, nhưng nhai mấy cái lại cảm thấy thơm, ngọt, có phần giống bánh gạo nếp, có điều không mịn như thế. Không thể không nói đây quả là một kinh hỉ lớn. Có lẽ quá đói, có lẽ quá hoài niệm hương vị này, y dường như lấy tốc độ gió thu cuốn hết lá vàng ăn sạch sành sanh nồi củ đó, ngay cả nước canh cũng không bỏ phí. Nước canh đậm sệt, gần giống nước cơm, có điều hơn ở vị sữa, uống xong khiến người ta cảm thấy vẫn còn thèm thuồng.
Bắt được bạch mao thú, Bách Nhĩ chưa có suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy có vài phần may mắn trong đó, lúc này lại có cảm giác được trời xanh chiếu cố, trong lòng không khỏi sinh cảm tạ. Suy tư một lát, y lưu lại hai củ chốc đầu, còn lại dùng bao da thú bọc hết vào, xách ra ngoài.
Theo ký ức của nguyên chủ, xuyên qua hai cái lều cũ nát, ở dưới mấy gốc cây trụi lủi, có một cái lều lớn hơn lều của y rất nhiều, nhưng đồng thời cũng rách nát sẽ xuất hiện trước mắt. Trời tuy đã tối mù, nhưng trên nền đất đầy tuyết lại chiếu rọi xung quanh y thanh thanh sở sở.
Bách Nhĩ lập tức đi qua, chưa mở miệng, bên trong đã truyền đến tiếng quát hỏi ồm ồm.
“Ai?”
“Tại hạ Tiêu… Bách Nhĩ. Duẫn có ở đó không?”
Bên trong im lặng, không biết là đang cân nhắc ý tứ câu nói của y hay là suy nghĩ xem Bách Nhĩ là ai, sau một lúc lâu, chỉ thấy lớp da thú ở cửa lều đung đưa, rồi bị xốc lên, một tiểu thiếu niên da mặt vàng vọt nhô đầu ra.
“A phụ bảo ngươi vào.”
Bách Nhĩ tiến vào trong lều, thiếu niên kia quỳ gối bên hố lửa, lấy đá lửa cọ xoèn xoẹt, hiển nhiên trước khi y tới họ đã đi ngủ rồi.
Đốm lửa chợt loé, ánh lửa yếu ớt lộ ra, thiếu niên quỳ rạp xuống mặt đất cẩn thận thổi một lát, ngọn lửa rốt cuộc bén lên cành khô, càng lúc càng lớn, trong lều dần sáng hẳn lên. Cách hố lửa không xa, có một con báo hoa rất lớn lại gầy trơ xương nằm sấp ở đó, bên cạnh đặt một đống da thú, còn có rất nhiều xương thú, sừng thú, Bách Nhĩ thậm chí thấy hai cái bình gốm bị mẻ, y kinh ngạc rất nhiều, nhưng cũng đoán được nhà này đã từng là gia đình giàu có trong bộ lạc. Đương nhiên đó là trước khi nhất gia chi chủ – Duẫn bị thương dẫn tới tàn phế.
“Bách Nhĩ, chỗ ta không có thức ăn để đưa cho ngươi đâu.” Đầu Duẫn ghé vào hai chi trước, chưa hề ngẩng lên một chút.
Một con báo giống như kẻ trung niên trải qua gian khổ thế sự như vậy đang nói với y. Trong lòng Bách Nhĩ lại dâng lên cảm giác quái dị, nhẫn nhịn lại, y cũng không nói lời thừa, mà đi thẳng vào mục đích mình tới đây “Tại… ta săn được một con thú, nó rất nặng. Nếu ngươi dám cùng ta vào rừng khiêng trở về, ta sẽ chia cho ngươi nửa số thịt.” Y tin thời điểm này nhu cầu cần thức ăn cấp bách không chỉ có mình y.
Mà y đã thành công khiến báo hoa ngẩng đầu, lộ ra hai hốc mắt tối thui trước ánh lửa, ngay cả thiếu niên ngồi bên hố lửa im lặng kia cũng giật mình nhìn qua.
“Là con thú gì?” Duẫn hỏi.
Bách Nhĩ nghẹn lời, sau đó mới có chút xấu hổi nói “Ta không biết. Con thú đó có lông trắng toàn thân, tai nhọn, chi trước ngắn, chi sau dài lại mạnh mẽ, ước chừng…” Y vốn đang hình dung xem nó lớn cỡ nào, nhưng tìm không thấy vật gì để so, lại không thể thất lễ lấy thân hình của Duẫn ra so sánh được, vì thế mới xấu hổ ngừng lại.
“Là niết thố, lông rất dày, giảo hoạt, chạy cũng nhanh…” Đối với thú nhân mà nói cũng không phải dễ dàng bắt được nó, nhất là vào mùa tuyết rơi, lông của nó cùng màu với cảnh vật xung quanh, càng không dễ gì phát hiện. Cho nên một á thú nói y săn được niết thố khiến Duẫn không thể không trầm mặc.
Hóa ra đúng là có liên quan tới thỏ. Bách Nhĩ nghe được tên của bạch mao thú kia, không khỏi cảm khái. Đối với hoài nghi của Duẫn, không phải y không biết, nhưng y không muốn giải thích, mà chỉ hỏi lại “Có dám đi theo ta không?” Y biết mình cần đồng bọn hợp tác, nhưng không phải là cầu xin.
“Sao lại tìm ta? Chẳng lẽ ngươi không biết mắt ta đã mù?” Dứt bỏ hoài nghi, Duẫn cũng không lập tức đáp ứng, mà hỏi ngược lại.
“Ta đâu muốn ngươi đi săn, chỉ là muốn khiêng một con thú trở về thôi.” Bách Nhĩ thản nhiên nói. Đối với y mà nói, Duẫn làm chuyện này vẫn còn dư sức. Về phần mấy thú nhân kiện toàn kia, không phải y chưa suy xét qua, thế nhưng người ta có đáp ứng hay không còn là một vấn đề, vả lại y càng tin rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn hơn xa dệt hoa trên gấm.
Duẫn đương nhiên sẽ không hiểu ý nghĩ chân chính của y, hắn hơi suy tư một lát, định đứng lên, lại tại thời điểm đứng được một nửa, chân mềm nhũn ngã trở về, hắn không khỏi cười khổ “Ngươi xem, ngay cả đứng lên ta còn không làm được, sao có thể vào rừng với ngươi mang niết thố về.” Mấy ngày nay hắn cũng giống như Bách Nhĩ, không được chia thức ăn, chỉ có nhi tử Mục với thân phận ấu thú, mỗi ngày được chia cho một củ khoai lang tím, một mình nó ăn còn không đủ, huống chi hai người. Nếu không phải Mục vẫn luôn trông chừng hắn, để không liên lụy con mình, hắn đã sớm rời khỏi bộ lạc, tiến vào trong rừng núi tự sinh tự diệt rồi.
“Đây là thứ hôm nay ta vào rừng tìm thấy, gọt vỏ nấu chín, có thể lấp bụng.” Bách Nhĩ biết hắn đã có ý đáp ứng, liền không hề nói tiếp lời thừa, cầm bao da thú trong tay đổ mấy củ chốc đầu ra, sau đó đứng lên “Sáng sớm ngày mai ta tới gọi ngươi.” Dứt lời, không đợi đối phương đáp, y đã vén da thú lên, chui ra khỏi lều.
“Bách Nhĩ này… thật kỳ lạ.” Mục nhìn mấy củ xấu xí vẫn dính bùn đất, trầm mặc một lát, mới nói với phụ thân Duẫn.
Duẫn không đáp lại. Xét tình cảnh của Bách Nhĩ, chút kỳ lạ này cũng không là gì, có lẽ là do y ít tiếp xúc với người khác, nên ngay cả lời nói cũng cổ cổ quái quái, khiến người ta phải suy đoán mới hiểu được. Chẳng qua điều khiến người khác không tưởng tượng được là: y – một á thú như vậy không chỉ dám tiến vào rừng núi vào mùa tuyết rơi, vậy mà còn săn được một con niết thố, đến tột cùng… có phải là sự thật không? Nhưng mà mặc kệ là thật hay giả, hắn nhất định phải đi xem thử, hắn đã không còn lựa chọn nào nữa.
“A phụ, hình như đây là rễ củ khổ tử ma, trước kia chưa có ai từng nếm qua.” Trong tai truyền tới giọng nói do dự của Mục.
“Theo lời Bách Nhĩ làm đi.” Duẫn thở dài. Bọn họ còn có thể lựa chọn cái gì, Bách Nhĩ cũng không thể vào tối trời lạnh chạy tới trêu đùa họ. Huống chi, hắn tự nhận là trước khi hắn bị thương, rồi bị mù, hắn chưa từng giống các tộc nhân khác tránh Bách Nhĩ như tránh ôn dịch, thái độ của hắn với y cũng không khác gì với các tộc nhân bình thường. Có lẽ đây là nguyên nhân chân chính mà Bách Nhĩ tới tìm hắn.
Lúc hai phụ tử thấp thỏm, ngầm chờ đợi, rễ khổ tử ma tản ra mùi vị họ chưa từng ngửi thấy, dụ dỗ được cái bụng vốn trống rỗng kêu ầm ĩ lên. Dường như không đợi tới khi nó chín hết, Mục liền dùng bát đá lấy cho phụ thân và mình mỗi người một phần.
“Ngon quá.” Mục mặc kệ còn nóng, ăn hết phần của mình như hổ đói, cuối cùng ngay cả bát cũng không bỏ qua, liếm sạch qua một lượt. Tuy vẫn chưa no, nhưng cũng không giống như trước, đói đến chân tay run rẩy, ngay cả ngủ cũng không được “A phụ, không ngờ rễ khổ tử ma ngon vậy, không giống như lá của nó, vừa đắng lại vừa chát, mai con cũng đi đào, con biết ở đâu có.” Nó chỉ nấu có hai củ, còn lại hai củ để mai trước khi a phụ ra ngoài có thể ăn, nên sau khi thưởng thức qua mùi vị, nó nhất định phải tự kiềm chế thật nhiều mới đè nén được xúc động muốn nấu nốt hai củ kia.
Duẫn cũng đang liếm bát, nghe vậy hắn dừng lại, mới chậm rãi nói “Con tạm thời đừng đi, chờ a phụ trở lại rồi hẵng tính.”
Mục rất nghe lời phụ thân, tuy khó hiểu, nhưng nó cũng không phản bác, chỉ nói “A phụ, mai con đi cùng mọi người.”
“Không được.” Tình huống không rõ, sao Duẫn có thể để Mục còn chưa có năng lực đi săn mạo hiểm, nghĩ một lát, hắn nói “Con gọi Nặc tới đây đi.”
Tác giả :
Nhạn Quá Thanh Thiên